Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh

Chương 18: Chương 5.4

Dư Manh Manh

19/12/2016

Nhân cơ hội hai trợ lý bộ phận đang cúi đầu thảo luận bức ảnh nào đẹp Thẩm Thác Vũ trêu chọc Lăng Tư Miểu, nói xong lại bình thản trở về trạng thái ban đầu. Nhưng lúc nói môi không cẩn thận chạm vào tai của cô, đụng chạm ngắn ngủi trong giây lát cũng làm cho anh hoảng hốt, mùi hương của dầu gội và sữa tắm hòa vào nhau tạo thành hương thơm đặc biệt chỉ thuộc về cô, làm anh đột nhiên có cảm giác khô nóng.

Viền tai khéo léo bởi vì cô ngượng ngùng mà biến thành màu hồng nhạt, thật là muốn cắn một cái, mùi vị nhất định là không tệ.

Lăng Tư Miểu không tính là thấp, cao trung bình dáng người lại mảnh khảnh, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, khi cô im lặng nhìn dáng vẻ có chút nhu nhược, cô đang dùng tay bịt lấy lỗ tai, cau mày cắn môi khẩn trương nhìn chằm chằm Thẩm Thác Vũ, giống như thật sự lo lắng anh sẽ làm bừa ở công cộng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, môi đóng đóng mở mở mấy lần, cuối cùng vẫn không có phát ra tiếng nào.

Thẩm Thác Vũ nhìn dáng vẻ của cô, tâm tình thật tốt, cũng không tiếp tục trêu chọc cô, xoay người hướng phòng làm việc bên kia đi tới, cô nhóc này không biết che giấu ý nghĩ của mình, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, đoán chừng toàn bộ công ty cũng đều biết quan hệ của hai người không tầm thường rồi.

Lăng Tư Miểu hít sâu hô hấp sâu hơn, vì không để cho mình chạy theo bóng lưng anh, cô đưa tay mở máy máy chụp ảnh, "Xem xem mình vào trong ảnh trông như thế nào." Đây là lần đầu cô và anh chụp chung, phải giữ gìn thật tốt mới được!

Lăng Tư Miểu thu thập xong tư liệu của bộ phận PR, đến địa điểm tập hợp lại cảm thấy choáng váng, xe buýt xe taxi công ty thuê đã không còn ở đây.

Lần này chọn địa điểm tổ chức hội nghị cách thành phố ba mươi km nghỉ chân ở Độ Giả, công ty có xe đưa đón nhân viên. Nếu như không ngồi lên chiếc xe kia, cô phải trở về như thế nào?

Lăng Tư Miểu vội vàng gọi điện thoại cho nhân viên bên bộ phận phụ trách, nhưng lại không có tín hiệu, gọi lại, vẫn luôn ở trạng thái này. Đồng nghiệp trên xe cô đều không quen, trong tay chỉ có số điện thoại của người phụ trách bộ phận, Lăng Tư Miểu ngồi xổm xuống cắn môi, cô nghĩ, nơi này không biết có tắc xi không.?

Khi xe Thẩm Thác Vũ dừng trước mặt cô thì đã là hơn một giờ sau rồi, Lăng Tư Miểu vẫn còn duy trì tư thế ban đầu, ngồi ở nơi đó vẽ từng vòng từng vòng tròn trên đất.

Thấy cô như vậy, trong lòng cũng có chút giận, "Em muốn ngồi ở chỗ này một đêm sao?"

Lăng Tư Miểu lắc đầu một cái, ngồi lâu chân cũng đã tê cứng rồi đứng lên có chút đau, mặt cô nhăn như bánh bao.

"Ngồi vào." Thẩm Thác Vũ phân phó tài xế Tiểu Ngô: "Lái thẳng đến nhà tôi."

"Tại sao là anh?" Mặc dù vẻ mặt người ngồi bên cạnh rất tự nhiên, không biết vì sao cô có cảm giác lúc này anh cũng không phải là đang cao hứng, Lăng Tư Miểu nhỏ giọng yếu ớt hỏi, trong lòng có chút đuối lý.

Đối với chuyện ở cùng với Thẩm Thác Vũ, Lăng Tư Miểu vẫn cảm thấy không quá chân thật, hôm nay bỏ lỡ xe trực giác cũng không muốn cho anh biết, anh biết rồi, đoán chừng lại có cơ hội nói cô đần, nhưng mà đợi nửa giờ không thấy tắc xi chạy qua, cô không thể làm gì khác ngoài tìm cấp trên của mình.

Thẩm Thác Vũ liếc xéo cô một cái, từ từ hỏi: "Không đuổi kịp xe không biết gọi điện thoại bảo người ta đợi một chút sao?"

"Gọi cho trợ lý Lý,nhưng không gọi được."

"Sao không gọi lại cho người khác?"

"Không có nhớ. . . . . ." Cô có chút chột dạ giọng nhỏ đi.

"Cũng không biết trực tiếp gọi điện thoại cho anh?"



"Không có. . . . . . Nhớ kỹ." Hơn nữa, cô thật sự không có nhớ, giống như. . . . . . Làm anh mất hứng.

Rất tốt, nhân viên chuyên ghi chép thông tin, ngay cả số điện thoại của anh đều không nhớ, hoàn toàn coi anh là người ngoài rồi.

Thẩm Thác Vũ thật sự muốn bóp chết cô, chợt cười, "Vậy tìm Trịnh Linh hữu dụng đúng không, số điện thoại của anh ta em lại nhớ được?"

Lăng Tư Miểu đàng hoàng gật đầu, "Anh ấy là cấp trên của em mà." Có khó khăn trong công việc, số điện thoại của cấp trên đương nhiên phải nhớ.

Nụ cười trên mặt Thẩm Thác Vũ nhu hòa hơn, "Trừ lần trước có lỗi đánh giá thành tích từng có xung đột bên ngoài. Còn có chuyện gì liên quan tới bộ phận của trợ lý Lý không?" Lý Tĩnh là người của bộ phận hành chính Phó Kinh Lý, hôm nay là người tổng phụ trách hội nghị.

Không có chứ? Nghiêm túc suy nghĩ một chút, Lăng Tư Miểu cảm thấy mình không có thù oán với ai, "Em dọn dẹp chậm, người lại nhiều, em quên bảo người ta chờ một chút." Khác bộ phận, cô lại là một nhân viên nhỏ, đối với tầng tầng lớp lớp nhân viên quản lý, quen biết cũng không nhiều bao nhiêu.

"Ừ." Từ lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, Thẩm Thác Vũ nhắm mắt buông lỏng nghỉ ngơi, chẳng thèm nói nhiều với cô.

Trịnh Linh trực tiếp gọi cho anh, lúc ấy anh cũng đã đến trước cửa nhà rồi, người bên kia gọi điện thoại nói là bỏ sót, ngược lại lời nói biểu hiện vô cùng nguyện ý đến nơi rồi nhanh chóng quay rở lại đón người.

"Người trên xe bởi vì làm thêm giờ mà mệt mỏi, cũng ước gì về đến nhà sớm một chút để nghỉ ngơi, gần 40' sau mở mắt ra thấy đã tới rồi, nếu như lúc này quay đầu lại đi đón cô một nhân viên nhỏ như vậy, về sau càng làm cho người ta hận chết cô, cho nên nói với bên kia không cần quay đầu lại, sau đó bảo Tiểu Ngô lái xe về đón.

Nhưng mà anh hoàn toàn có thể không đến, cho cô một trừng phạt cũng tốt, để cho cô lần sau có thể học thông minh ra một chút, nhưng vừa nghĩ tới cô nóng nảy chắc mặt của cô nhăn giống như bánh bao, trong lòng không giải thích được lại mềm lòng.

Lăng Tư Miểu biết Thẩm Thác Vũ mất hứng, len lén liếc liếc về phía trước, mắt nghiêm túc nhìn thẳng Tiểu Ngô, duỗi tay chân nghiêm túc ngồi thẳng, tay nhỏ bé lại linh hoạt đưa đến giữa hai người. Giật nhẹ vạt áo Thẩm Thác Vũ, khi anh nghiêm mặt liếc cô một cái thì khuôn mặt tươi cười vội vàng lấy lòng, nhỏ giọng tỏ vẻ biết lỗi nói: "Là em không tốt, không nên tức giận."

"Anh không có tức giận." Giọng nói cứng nhắc, cũng không nhìn cô nữa: "Biết mình lỗi ở chỗ nào chưa?"

Xem ra chỉ nhận lỗi vẫn không được, còn phải tự kiểm điểm, Lăng Tư Miểu nghiêm túc nghĩ nghĩ, ấp a ấp úng nhớ lại, "Em không nên không nhớ số điện thoại của anh."

Thẩm Thác Vũ lại liếc cô một cái, không nói gì.

Được rồi, xem ra còn chưa đủ, cô tiếp tục nghiêm túc nghĩ lại, "Em không nên quên mất thời gian tập hợp."

Thẩm Thác Vũ còn chưa muốn nói chuyện, hơn nữa so với vừa rồi lại càng không cao hứng.

Chút bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện này Lăng Tư Miểu vẫn phải có, tiếp tục cố gắng nghĩ lại, đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra mà níu lấy vạt áo anh, tay rất nhanh bắt được tay của anh, "Em không nên gặp khó khăn lại tìm người khác, nên hướng anh nhờ giúp đỡ." Trong giọng nói có mong đợi hưng phấn, dường như cảm giác lần này tuyệt đối sẽ không sai lầm rồi, âm điệu so với vừa rồi lớn hơn một chút, có tinh thần hơn một chút.

Thẩm Thác Vũ không có cự tuyệt cô nắm chặt, tư thế ngồi thẳng ban đầu cũng khẽ buông lỏng, trên mặt từ từ xuất hiện một chút như có như không mỉm cười.



Lăng Tư Miểu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa lần nữa cảm thấy vui sướng, giống như, anh đang khẩn trương, thật tốt!

Đến nhà Thẩm Thác Vũ, Lăng Tư Miểu nhanh chóng lấy được đồ đạc của mình, "Cám ơn Tổng giám đốc Thẩm, cám ơn tài xế Ngô, em đi nha." Tài xế Tiểu Ngô còn ở đây, mặc dù mới vừa rồi ở trên xe cô khó có thể kiềm chế mà có chút hành động thân mật đối với anh, nhưng khi đối diện vẫn nên tránh xa và lễ phép một chút.

"Đi lên trước mở cửa." Tay bị kéo, ngoài ý muốn bị nhét vào một chuỗi chìa khóa, thanh âm của anh nhàn nhạt, cũng không cho cự tuyệt.

"À?" Cô há to miệng, lúng túng: "Em. . . . . . Em không biết tầng thứ mấy." Vừa dứt lời, lập tức bị liếc một cái.

Lăng Tư Miểu cứng họng, mặt khẽ hiện ửng hồng, mặc dù đã ở hai lần rồi, nhưng hai lần đều là say rượu đều được anh đưa lên, mỗi lần rời đi đều chột dạ giống như làm kẻ trộm, coi như nhớ tầng lầu, cô cũng không nhớ rõ biển số nhà.

"1902, đếm từ bên trái sang đến thứ ba là chìa khóa cửa sắt bảo vệ, chìa thứ tư là cửa lớn." Đôi mắt đào hoa híp lại nhìn chằm chằm cô, Lăng Tư Miểu nuốt nước miếng một cái, cô giống như đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt anh, cô còn dám hỏi cái gì?

Lăng Tư Miểu ngoan ngoãn ấn thang máy lên trên, lại không dám nói nhiều.

Chờ nhìn cô vào thang máy Thẩm Thác Vũ nhếch môi mỉm cười thản nhiên, hỏi Tiểu Ngô: "Mạnh dạn nói đi." Mới vừa rồi anh hỏi Lăng Tư Miểu cùng Lý Tĩnh có còn đụng chạm hay không, cô nói không có thì lúc ấy anh nhìn thấy Tiểu Ngô liếc mắt nhìn về phía sau, giống như muốn nói lại thôi, Tiểu Ngô là quân nhân chuyển nghề, miệng vô cùng kín lại là người đàng hoàng, Thẩm Thác Vũ rất tin tưởng.

"Ngày đó họp hằng năm, tôi nghe nói vốn là có mấy người uống rượu trong đó có một nhân viên mới, khi đó người ấy ngồi cùng bàn với Lăng tiểu thư, Lăng tiểu thư vẫn giúp cô ấy ngăn cản rượu, mới say thành như vậy."

"Hả? Người mới này đắc tội với người nào sao?"

"Cô bé kia rất trẻ tuổi, dáng dấp rất đẹp, nghe nói lúc Lý Tĩnh phỏng vấn đã từng thấy hai mắt nhìn đăm đăm." Suy nghĩ một chút, lại bổ sung câu, "Mấy người uống rượu kia, đều là nhân sự bộ phận hành chánh bên kia." Bề ngoài Lý Tĩnh là một người trung niên bình thường mập mạp, năng lực làm việc không kém so với người khác, nhưng ở trong công ty có chút tin đồn không tốt lắm, rất háo sắc.

Tiểu Ngô nhìn Thẩm Thác Vũ không có trách anh nhiều chuyện, dáng vẻ vẫn còn rất có hứng thú nghe tiếp, tiếp tục nói với anh một chút chuyện Lăng Tư Miểu kết thù oán với người của bộ phận kia, cô vào công ty không lâu, bởi vì đã từng tranh phải trái với cấp trên mà tên tuổi nổi lên.

Lỗi đánh giá của bộ phận nhân sự về thành tích của nhân viên sau một thời gian thử việc, chỉ một câu người trợ lý từ cần nghiên cứu thêm trực tiếp bị xa thải, lúc ấy các trưởng phòng bộ phận PR cũng không quá để ý, cô cũng vừa mới qua thời gian thử việc của mình, một câu không công bằng đã chạy tới bộ phận nhân sự. Cô nói mọi việc cũng phải có một cái đạo lý, một mực đòi nói rõ phải trái với người của bộ phận, cầu xin một phần công bằng, còn thêm một phần công tác của người trợ lý đó.

Tiểu Ngô lúc ấy làm bộ như lơ đãng không quan tâm, lại đúng lúc người vây xem càng ngày càng nhiều, đối mặt với nhân viên công ty bàn luận xôn xao, quản lý bộ phận nhân sự cũng sợ chuyện huyên náo quá khó coi, cuối cùng vẫn là mặt đen lại sửa lại thành tích.

Chuyện huyên náo này làm bộ phận nhân sự mất thể diện, trong một đoạn thời gian rất dài, thấy người của bộ phận PR cũng không có cái sắc mặt gì tốt.

Hoá ra là như vậy, Thẩm Thác Vũ như có điều suy nghĩ, dáng vẻ này có thể nói là đã hiểu ra, tại sao tất cả người của bộ phận PR đều nói đi trước, mà Lăng Tư Miểu còn ở nơi đó uống say khướt, đoán chừng là thù mới hận cũ tích lại, một đống người bộ phận nhân sự ào lên, chuốc cho cô gục xuống.

Thì ra là cái người ngu ngốc kia lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, quả nhiên cô không phải loại đầy bụng ý định bò lên trên người của anh, nhưng mà, một đứa ngốc cũng không có gì tốt đáng giá để cho anh cao hứng. Thẩm Thác Vũ có chút không nghĩ ra là mùi vị gì, tại sao anh lại cảm thấy hứng thú đối với người ngốc như vậy đây?

Chắc là nếm mùi vị cô thật sự quá tốt, về chuyện tình dục cho anh rất nhiều vui sướng, chắc là không sai, hơn nữa món ăn, ăn nhiều cũng có một ngày kia sinh ra chán ghét.

Tiểu Ngô nhìn không hiểu sự phức tạp trong mắt Thẩm Thác Vũ, anh có thể nhìn ra tình cảm giữa Lăng Tư Miểu và Thẩm Thác Vũ không bình thường, nhưng cái này cũng không cần anh quan tâm và tham gia quá nhiều, làm tài xế thân cận của Thẩm Thác Vũ, chỉ cần yên lặng làm tốt chuyện chính mình, khép chặt miệng là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook