Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ
Chương 15
Thanh Phong Tân Nguyệt
14/07/2017
Biệt thự Ly Sơn nằm bên một con đường lớn, Toàn Ti Dạ anh tuấn dừng xe ở bên đường, xong dựa vào trên cửa xe chờ An Dĩ Mạch đi tới.
Từ xa anh đã nhìn thấy một bóng người màu xanh lam, thậm chí Châu Âu còn chưa ra thị trường bộ váy liền áo màu lam này, trên mặt cô gái nở nụ cười sáng lạn đến tiết trời ngày xuân cũng không sánh nổi.
"Dĩ Mạch."
Toàn Ti Dạ vẫy tay với cô, lấy cặp kính ở trên mặt xuống, một đôi mắt sáng ngời kín đáo ghim chặt lấy bóng người màu xanh lam kia.
"Ti Dạ, đã lâu không gặp."
Toàn Ti Dạ rộng mở vòng tay ốm lấy cô, sau đó mở cửa xe cho cô, An Dĩ Mạch rất tự nhiên mà đi tới.
"Lại càng ngày càng đẹp nha!"
Toàn Ti Dạ thực sự rất ít khi khen người khác, mặc dù An Dĩ Mạch và anh không hợp nhau, thường hay nghĩ biện pháp hành hạ anh, cơ mà anh phải thừa nhận, ngoại trừ mẹ anh ra An Dĩ Mạch là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.
"Ti Dạ ngày trước sẽ không nói mấy câu như vậy, có phải là đi theo Mặc Hàn học cái xấu không."
An Dĩ Mạch trêu đùa, Toàn Ti Dạ ở trước mặt người khác đều rất lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt những người bạn tốt của anh, mới có dáng vẻ này, có chút ngốc, chút ngây thơ, đây là đánh giá của An Dĩ Mạch về anh khi lần đầu tiên nhìn thấy Toàn Ti Dạ, hồi đó sau khi Toàn Ti Dạ biết được còn giận hờn một ngày không chịu ăn cơm, vừa vặn đúng với câu nói ngây ngốc kia.
"Tôi là nói thật đó, nói cho cô biết, cũng bởi vì ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô mà ba người đàn ông chúng tôi đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được bạn gái, đây không phải cũng chỉ vì cô rất xinh đẹp sao!"
Toàn Ti Dạ vừa lái xe vừa hưng phấn nói, anh nhất định phải cố gắng lấy lòng Dĩ Mạch, tuy rằng lời anh nói cũng là lời nói thật, nhưng mà Dĩ Mạch vui vẻ, anh cũng đỡ phải chịu tội.
"Ha ha."
Tiếng cười như chuông bạc khiến Toàn Ti Dạ tâm thần nhộn nhạo, nhiệm vụ của anh xem chừng đã hoàn thành, thấy Dĩ Mạch vui vẻ như thế, hẳn là sẽ không hành hạ anh đâu.
Thật ra anh đã nghĩ sai rồi, trước đây Dĩ Mạch giở trò trêu chọc anh là bởi vì bọn họ vẫn còn quá nhỏ, bây giờ An Dĩ Mạch đã lớn rồi, Toàn Ti Dạ - cái người bị cô trêu chọc kia cũng đã là người đàn ông 24 tuổi rồi, bọn họ đều đã trưởng thành, cũng không thể không kiêng nể gì giống như khi còn bé được.
"Huyễn thế nào rồi, mấy năm qua có khỏe không?"
An Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu hỏi Toàn Ti Dạ.
"Cậu ta ư, cô cũng không phải không biết, nhiều năm như vậy nhưng vẫn giống như ngày xưa, là quý ông tao nhã cao quý, ôi chao, tôi không hiểu, cậu ta nhiều năm như thế có mệt hay không?"
Nói đến chuyện Chiêm Nam Huyễn, Toàn Ti Dạ miệng đầy oán giận, anh ghét nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ tao nhã kia của Chiêm Nam Huyễn, như thế càng làm anh trông có vẻ cực kỳ thô lỗ.
"Hôm nào đó anh có thể hỏi anh ấy một chút xem có mệt hay không."
An Dĩ Mạch bất đắc dĩ, Chiêm Nam Huyễn kỳ thực là người có tu dưỡng tốt nhất trong số những người bọn họ, nhà bọn họ là những gia tộc lớn, từ nhỏ đều được giáo dục một chút quy củ, thật ra cô cũng không thích anh ấy ưu tú như thế, không, phải nói là đố kỵ, ai bảo anh ấy tao nhã đến nỗi trông cô như một người phụ nữ cục kỳ thô lỗ.
Thực ra cô và Toàn Ti Dạ là cùng một loại người, bọn họ đều không phải loại có thể trở thành người thanh nhã, như An Mặc Hàn sẽ là rất lịch sự, nhưng để so sánh với hai người họ, An Dĩ Mạch và Toàn Ti Dạ lại là hai kẻ thô tục.
"Ha ha, tôi cũng không thích sự thanh cao của anh ấy, như vậy sẽ có vẻ tôi rất thô tục nha."
"Đúng không đúng không, quả nhiên chúng ta vẫn là cùng một loại người."
Nghe thấy An Dĩ Mạch oán giận, Toàn Ti Dạ vô cùng vui mừng, từ đó có thể chứng minh rằng về sau Dĩ Mạch có thể cùng anh bắt nạt Chiêm Nam Huyễn, chà chà, ngẫm lại thấy rất vui vẻ nha.
Rất nhanh đã đến Phi Tinh Đới Nguyệt, hai người bọn họ đến sớm, cho nên trước hết ngồi ở bên ngoài đại sảnh uống một chút rượu.
"Cạn chén, chào mừng cô đã trở về."
Toàn Ti Dạ nhẹ nhàng cụng ly với An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch cười cười, uống một hớp rượu trong tay.
"Sau này có tính toán gì?"
"Đang tìm việc, chẳng qua nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tuần sau có thể chính thức đi làm rồi."
"Chúc mừng."
"Cảm ơn."
Từ xa anh đã nhìn thấy một bóng người màu xanh lam, thậm chí Châu Âu còn chưa ra thị trường bộ váy liền áo màu lam này, trên mặt cô gái nở nụ cười sáng lạn đến tiết trời ngày xuân cũng không sánh nổi.
"Dĩ Mạch."
Toàn Ti Dạ vẫy tay với cô, lấy cặp kính ở trên mặt xuống, một đôi mắt sáng ngời kín đáo ghim chặt lấy bóng người màu xanh lam kia.
"Ti Dạ, đã lâu không gặp."
Toàn Ti Dạ rộng mở vòng tay ốm lấy cô, sau đó mở cửa xe cho cô, An Dĩ Mạch rất tự nhiên mà đi tới.
"Lại càng ngày càng đẹp nha!"
Toàn Ti Dạ thực sự rất ít khi khen người khác, mặc dù An Dĩ Mạch và anh không hợp nhau, thường hay nghĩ biện pháp hành hạ anh, cơ mà anh phải thừa nhận, ngoại trừ mẹ anh ra An Dĩ Mạch là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.
"Ti Dạ ngày trước sẽ không nói mấy câu như vậy, có phải là đi theo Mặc Hàn học cái xấu không."
An Dĩ Mạch trêu đùa, Toàn Ti Dạ ở trước mặt người khác đều rất lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt những người bạn tốt của anh, mới có dáng vẻ này, có chút ngốc, chút ngây thơ, đây là đánh giá của An Dĩ Mạch về anh khi lần đầu tiên nhìn thấy Toàn Ti Dạ, hồi đó sau khi Toàn Ti Dạ biết được còn giận hờn một ngày không chịu ăn cơm, vừa vặn đúng với câu nói ngây ngốc kia.
"Tôi là nói thật đó, nói cho cô biết, cũng bởi vì ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô mà ba người đàn ông chúng tôi đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được bạn gái, đây không phải cũng chỉ vì cô rất xinh đẹp sao!"
Toàn Ti Dạ vừa lái xe vừa hưng phấn nói, anh nhất định phải cố gắng lấy lòng Dĩ Mạch, tuy rằng lời anh nói cũng là lời nói thật, nhưng mà Dĩ Mạch vui vẻ, anh cũng đỡ phải chịu tội.
"Ha ha."
Tiếng cười như chuông bạc khiến Toàn Ti Dạ tâm thần nhộn nhạo, nhiệm vụ của anh xem chừng đã hoàn thành, thấy Dĩ Mạch vui vẻ như thế, hẳn là sẽ không hành hạ anh đâu.
Thật ra anh đã nghĩ sai rồi, trước đây Dĩ Mạch giở trò trêu chọc anh là bởi vì bọn họ vẫn còn quá nhỏ, bây giờ An Dĩ Mạch đã lớn rồi, Toàn Ti Dạ - cái người bị cô trêu chọc kia cũng đã là người đàn ông 24 tuổi rồi, bọn họ đều đã trưởng thành, cũng không thể không kiêng nể gì giống như khi còn bé được.
"Huyễn thế nào rồi, mấy năm qua có khỏe không?"
An Dĩ Mạch nghiêng nghiêng đầu hỏi Toàn Ti Dạ.
"Cậu ta ư, cô cũng không phải không biết, nhiều năm như vậy nhưng vẫn giống như ngày xưa, là quý ông tao nhã cao quý, ôi chao, tôi không hiểu, cậu ta nhiều năm như thế có mệt hay không?"
Nói đến chuyện Chiêm Nam Huyễn, Toàn Ti Dạ miệng đầy oán giận, anh ghét nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ tao nhã kia của Chiêm Nam Huyễn, như thế càng làm anh trông có vẻ cực kỳ thô lỗ.
"Hôm nào đó anh có thể hỏi anh ấy một chút xem có mệt hay không."
An Dĩ Mạch bất đắc dĩ, Chiêm Nam Huyễn kỳ thực là người có tu dưỡng tốt nhất trong số những người bọn họ, nhà bọn họ là những gia tộc lớn, từ nhỏ đều được giáo dục một chút quy củ, thật ra cô cũng không thích anh ấy ưu tú như thế, không, phải nói là đố kỵ, ai bảo anh ấy tao nhã đến nỗi trông cô như một người phụ nữ cục kỳ thô lỗ.
Thực ra cô và Toàn Ti Dạ là cùng một loại người, bọn họ đều không phải loại có thể trở thành người thanh nhã, như An Mặc Hàn sẽ là rất lịch sự, nhưng để so sánh với hai người họ, An Dĩ Mạch và Toàn Ti Dạ lại là hai kẻ thô tục.
"Ha ha, tôi cũng không thích sự thanh cao của anh ấy, như vậy sẽ có vẻ tôi rất thô tục nha."
"Đúng không đúng không, quả nhiên chúng ta vẫn là cùng một loại người."
Nghe thấy An Dĩ Mạch oán giận, Toàn Ti Dạ vô cùng vui mừng, từ đó có thể chứng minh rằng về sau Dĩ Mạch có thể cùng anh bắt nạt Chiêm Nam Huyễn, chà chà, ngẫm lại thấy rất vui vẻ nha.
Rất nhanh đã đến Phi Tinh Đới Nguyệt, hai người bọn họ đến sớm, cho nên trước hết ngồi ở bên ngoài đại sảnh uống một chút rượu.
"Cạn chén, chào mừng cô đã trở về."
Toàn Ti Dạ nhẹ nhàng cụng ly với An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch cười cười, uống một hớp rượu trong tay.
"Sau này có tính toán gì?"
"Đang tìm việc, chẳng qua nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tuần sau có thể chính thức đi làm rồi."
"Chúc mừng."
"Cảm ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.