Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ
Chương 32
Thanh Phong Tân Nguyệt
13/08/2017
Thời gian bận rộn
trôi qua nhanh, đây là ngày đầu tiên Dĩ Mạch bắt đầu đi làm, tương đối
mà nói chính là giai đoạn bắt đầu rất tốt. Sau khi tan việc gọi một cuộc điện thoại cho An Mặc Hàn, nói cho anh biết hôm nay hẹn ăn cơm với
Anna, không đi với anh. Kết quả bị anh ầm ĩ một hồi. Nhưng mà, cô đã dụ
dỗ anh thành công.
Hẹn Anna ăn bữa cơm ở một nhà hàng tây. Trong thời gian chờ đợi Anna đến, đầu tiên Dĩ Mạch uống một tách cà phê, ngồi một mình trên ghế chờ Anna.
Có vài người, luôn là có duyên phận như vậy. Cho dù cô không thích người đó, trong lúc vô tình người đó cũng luôn xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, để cho cô không thể không nhớ người đó.
"Ơ, đây không phải là An tiểu thư sao?”
Một tiếng nói chói tai truyền đến trước mặt An Dĩ Mạch, cô thả tách cà phê trong tay xuống, nhìn thấy Thượng Quan Hồng mặc một cái đầm liền màu đỏ, An Dĩ Mạch bĩu môi, tại sao lại gặp phải người phụ nữ này rồi.
"Tiểu thư Thượng Quan."
An Dĩ Mạch muốn lễ phép có lễ phép. Nhưng mà, Thượng Quan Hồng không có tốt như vậy, cô ta còn nhớ rõ chuyện sợi dây chuyền kia.
"Hồng Hồng, vị tiểu thư này là.... ...."
Lúc này, một giọng nói dịu dàng thu hút chú ý An Dĩ Mạch , trừ Chiếm Nam Huyễn, chưa bao giờ cô nghe được giọng nói dịu dàng từ một người đàn ông khác như vậy.
Chỉ thấy đứng bên người Thượng Quan Hồng có một người đàn ông mặc một bộ tây trang giày da, anh ta cao chừng 1m83. Cả người bao trong bộ tây trang càng thêm hoàn mỹ, làm hiện ra vóc người rất tốt của anh.
Nhìn lên mặt của anh ta thì An Dĩ Mạch càng thêm kinh ngạc, không phải vì khuôn mặt anh ta đẹp trai. Quả thật khuôn mặt anh ta đẹp thật nhưng người đẹp trai An Dĩ Mạch đã gặp qua rất nhiều. Cho nên cũng thấy anh ta bình thường. Để cho cô kinh ngạc là cô biết người đàn ông này. Hơn nữa, người đàn ông này còn là thần tượng của cô, là Tô Lạc, nhà thiết kế trang sức. Cô và Thượng Quan Hồng nhìn trúng sợi dây chuyền kia chính là thiết kế của người đàn ông trước mắt này.
"Cô ấy tên là Angel, là nhân viên quốc tế Mặc Mạch."
Thượng Quan Hồng đang nói chuyện với Tô Lạc, lúc sau đã lên giọng nói về An Dĩ Mạch. Người đàn ông này là thần tượng của cô, cô rất yêu thích đồ trang sức thiết kế của anh ấy. Cô không nghĩ tới mẹ sẽ biết Tô Lạc. Hơn nữa, rõ ràng Tô Lạc rất tôn kính đối với mẹ. Cho nên, cô cũng tự nhiên trở thành bạn bè với Tô Lạc như thế.
"A, chào cô."
"Chào anh."
Mặc dù An Dĩ Mạch biết Tô Lạc, mặc dù Tô Lạc là thần tượng của cô. Nhưng mà, cô cũng sẽ không si mê anh, bởi vì cô mơ ước có một ngày cô sẽ vượt qua Tô Lạc, hơn nữa cô cũng tin tưởng, nhất định cô sẽ thành công.
"Angel, nhà hàng sang trọng này, cũng không phải là nơi một nhân viên quèn như cô có thể đi vào. Nói đi, lần này lại quyến rũ được quản lý hay tổng giám đốc của công ty nào?"
Nghe Thượng Quan Hồng châm chọc, An Dĩ Mạch không có bất kỳ vẻ mặt nào, giống như cô ta nói không phải là cô. Ngược lại Tô Lạc, có tu dưỡng tốt, anh nghe được lời của Thượng Quan Hồng thì cau mày.
"Thế những nơi tiểu thư Thượng Quan tới, người khác đều không thể tới sao?"
Giọng nói của An Dĩ Mạch rất trong trẻo lạnh lùng, cũng không có bất kỳ ý tứ tức giận nào. Nhưng mà, lại làm cho người nghe cảm thấy được một trận rét lạnh.
"An tiểu thư, Hồng Hồng không hiểu chuyện, xin cô bỏ qua cho. Đã quấy rầy, rất xin lỗi."
Thượng Quan Hồng còn muốn nói điều gì đã bị Tô Lạc đã kéo lại, Thượng Quan Hồng chỉ có thể bỏ lại người ở chỗ này. Tô Lạc anh cũng đi khỏi, hơn nữa, nhìn phong cách của An Dĩ Mạch, anh cũng biết, tuyệt đối cô không chỉ là một nhân viên bình thường.
Nhìn bóng lưng của Tô Lạc và Thượng Quan Hồng rời đi, ánh mắt An Dĩ Mạch khẽ nheo lại nguy hiểm. Cô có thể để mặc Thượng Quan Hồng một lần, hai lần, nhưng mà ngàn vạn lần không có lần thứ ba. Đến lúc đó, An Dĩ Mạch cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy nữa.
"Dĩ Mạch. Sao vậy, vừa mới nói gì tiểu thư Thượng Quan vậy?"
Lúc này Anna đi tới, cô nhìn bóng lưng của Thượng Quan Hồng rời đi, lại nhìn sắc mặt của Dĩ Mạch không tốt, vừa nhìn cũng biết giữa bọn họ có chuyện.
"Ừ, một người phụ nữ la lối om sòm mà thôi, thật không biết Tổng giám đốc Thượng Quan thế nào lại có một cô con gái như vậy."
Anna nghe xong thì cười. cô cũng biết Dĩ Mạch không thể nào chịu thua thiệt. Quả nhiên, lại dám nói Thượng Quan Hồng như vậy. Phải biết Thượng Quan Hồng ỷ vào ba mình là Tổng giám đốc, nhưng thường bị người ở tầng lớp dưới đùa bỡn.
"Mình cũng không biết tại sao Tổng giám đốc Thượng Quan lại có một người con gái như vậy."
Không ngờ Anna sẽ nói như vậy, theo cô, Anna rất ít khi nói người khác như vậy. Chẳng lẽ là Thượng Quan Hồng chọc tới cậu ấy.
"Cô ta chọc tới cậu?"
Hai người ăn cơm, Anna kể chuyện mấy ngày trước An Dĩ Mạch làm chuyện quá đáng với Thượng Quan Hồng muốn tố cáo với An Mặc Hàn. Sau khi An Dĩ Mạch nghe xong cau mày, chỉ là, rất nhanh đã lộ ra một nụ cười nguy hiểm.
"Cậu đừng cười như vậy, mình sẽ sợ."
Anna lắc đầu một cái với cô, cô đã biết An Dĩ Mạch cười như vậy. Mỗi khi An Dĩ Mạch cười như vậy chắc chắn sẽ có người gặp chuyện xui xẻo.
Trước kia lúc đi học, An Dĩ Mạch chính là chị hai ở trong lớp. Mỗi khi có người chọc tới cô, cô sẽ cười như vậy. Sau đó, những người đã chọc tới cô kia đến cuối cùng cũng đã nếm trái đắng.
"Yên tâm, mình cũng không phải nhằm vào cậu."
An Dĩ Mạch thu lại nụ cười nguy hiểm của mình.
"Vậy cậu muốn trừng phạt người nào? Dĩ Mạch,Thượng Quan Hồng cũng không dễ bị cậu bắt nạt. Phải biết, cô ta là tiểu thư của tập đoàn Thượng Quan, hơn nữa còn là đứa con duy nhất, nếu như Tổng giám đốc Thượng Quan biết con gái bảo bối của mình bị bắt nạt, ông ta cũng không phải loại người nhân nhượng cho xong chuyện."
"Yên tâm đi, chỉ cần cô ta không chọc mình, mình sẽ không làm gì cô ta.
Ngược lại An Mặc Hàn, tất cả đều có quan hệ với anh ấy, đúng không?"
Nghe lời của An Dĩ Mạch, Anna rùng mình một cái. Trong lòng thay An Mặc Hàn mặc niệm một cái. Thật xin lỗi Tổng giám đốc, không phải là tôi cố ý bán anh.
Vậy mà, lúc này đang uống rượu với Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ ở Phi Tinh Đới Nguyệt, An Mặc Hàn liên tục hắt xì mấy cái, anh sờ sờ cái lỗ mũi không thoải mái của mình. Trong lòng nghi ngờ, kỳ quái, thế nào anh lại cảm giác được lạnh như vậy đây.
Hẹn Anna ăn bữa cơm ở một nhà hàng tây. Trong thời gian chờ đợi Anna đến, đầu tiên Dĩ Mạch uống một tách cà phê, ngồi một mình trên ghế chờ Anna.
Có vài người, luôn là có duyên phận như vậy. Cho dù cô không thích người đó, trong lúc vô tình người đó cũng luôn xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, để cho cô không thể không nhớ người đó.
"Ơ, đây không phải là An tiểu thư sao?”
Một tiếng nói chói tai truyền đến trước mặt An Dĩ Mạch, cô thả tách cà phê trong tay xuống, nhìn thấy Thượng Quan Hồng mặc một cái đầm liền màu đỏ, An Dĩ Mạch bĩu môi, tại sao lại gặp phải người phụ nữ này rồi.
"Tiểu thư Thượng Quan."
An Dĩ Mạch muốn lễ phép có lễ phép. Nhưng mà, Thượng Quan Hồng không có tốt như vậy, cô ta còn nhớ rõ chuyện sợi dây chuyền kia.
"Hồng Hồng, vị tiểu thư này là.... ...."
Lúc này, một giọng nói dịu dàng thu hút chú ý An Dĩ Mạch , trừ Chiếm Nam Huyễn, chưa bao giờ cô nghe được giọng nói dịu dàng từ một người đàn ông khác như vậy.
Chỉ thấy đứng bên người Thượng Quan Hồng có một người đàn ông mặc một bộ tây trang giày da, anh ta cao chừng 1m83. Cả người bao trong bộ tây trang càng thêm hoàn mỹ, làm hiện ra vóc người rất tốt của anh.
Nhìn lên mặt của anh ta thì An Dĩ Mạch càng thêm kinh ngạc, không phải vì khuôn mặt anh ta đẹp trai. Quả thật khuôn mặt anh ta đẹp thật nhưng người đẹp trai An Dĩ Mạch đã gặp qua rất nhiều. Cho nên cũng thấy anh ta bình thường. Để cho cô kinh ngạc là cô biết người đàn ông này. Hơn nữa, người đàn ông này còn là thần tượng của cô, là Tô Lạc, nhà thiết kế trang sức. Cô và Thượng Quan Hồng nhìn trúng sợi dây chuyền kia chính là thiết kế của người đàn ông trước mắt này.
"Cô ấy tên là Angel, là nhân viên quốc tế Mặc Mạch."
Thượng Quan Hồng đang nói chuyện với Tô Lạc, lúc sau đã lên giọng nói về An Dĩ Mạch. Người đàn ông này là thần tượng của cô, cô rất yêu thích đồ trang sức thiết kế của anh ấy. Cô không nghĩ tới mẹ sẽ biết Tô Lạc. Hơn nữa, rõ ràng Tô Lạc rất tôn kính đối với mẹ. Cho nên, cô cũng tự nhiên trở thành bạn bè với Tô Lạc như thế.
"A, chào cô."
"Chào anh."
Mặc dù An Dĩ Mạch biết Tô Lạc, mặc dù Tô Lạc là thần tượng của cô. Nhưng mà, cô cũng sẽ không si mê anh, bởi vì cô mơ ước có một ngày cô sẽ vượt qua Tô Lạc, hơn nữa cô cũng tin tưởng, nhất định cô sẽ thành công.
"Angel, nhà hàng sang trọng này, cũng không phải là nơi một nhân viên quèn như cô có thể đi vào. Nói đi, lần này lại quyến rũ được quản lý hay tổng giám đốc của công ty nào?"
Nghe Thượng Quan Hồng châm chọc, An Dĩ Mạch không có bất kỳ vẻ mặt nào, giống như cô ta nói không phải là cô. Ngược lại Tô Lạc, có tu dưỡng tốt, anh nghe được lời của Thượng Quan Hồng thì cau mày.
"Thế những nơi tiểu thư Thượng Quan tới, người khác đều không thể tới sao?"
Giọng nói của An Dĩ Mạch rất trong trẻo lạnh lùng, cũng không có bất kỳ ý tứ tức giận nào. Nhưng mà, lại làm cho người nghe cảm thấy được một trận rét lạnh.
"An tiểu thư, Hồng Hồng không hiểu chuyện, xin cô bỏ qua cho. Đã quấy rầy, rất xin lỗi."
Thượng Quan Hồng còn muốn nói điều gì đã bị Tô Lạc đã kéo lại, Thượng Quan Hồng chỉ có thể bỏ lại người ở chỗ này. Tô Lạc anh cũng đi khỏi, hơn nữa, nhìn phong cách của An Dĩ Mạch, anh cũng biết, tuyệt đối cô không chỉ là một nhân viên bình thường.
Nhìn bóng lưng của Tô Lạc và Thượng Quan Hồng rời đi, ánh mắt An Dĩ Mạch khẽ nheo lại nguy hiểm. Cô có thể để mặc Thượng Quan Hồng một lần, hai lần, nhưng mà ngàn vạn lần không có lần thứ ba. Đến lúc đó, An Dĩ Mạch cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy nữa.
"Dĩ Mạch. Sao vậy, vừa mới nói gì tiểu thư Thượng Quan vậy?"
Lúc này Anna đi tới, cô nhìn bóng lưng của Thượng Quan Hồng rời đi, lại nhìn sắc mặt của Dĩ Mạch không tốt, vừa nhìn cũng biết giữa bọn họ có chuyện.
"Ừ, một người phụ nữ la lối om sòm mà thôi, thật không biết Tổng giám đốc Thượng Quan thế nào lại có một cô con gái như vậy."
Anna nghe xong thì cười. cô cũng biết Dĩ Mạch không thể nào chịu thua thiệt. Quả nhiên, lại dám nói Thượng Quan Hồng như vậy. Phải biết Thượng Quan Hồng ỷ vào ba mình là Tổng giám đốc, nhưng thường bị người ở tầng lớp dưới đùa bỡn.
"Mình cũng không biết tại sao Tổng giám đốc Thượng Quan lại có một người con gái như vậy."
Không ngờ Anna sẽ nói như vậy, theo cô, Anna rất ít khi nói người khác như vậy. Chẳng lẽ là Thượng Quan Hồng chọc tới cậu ấy.
"Cô ta chọc tới cậu?"
Hai người ăn cơm, Anna kể chuyện mấy ngày trước An Dĩ Mạch làm chuyện quá đáng với Thượng Quan Hồng muốn tố cáo với An Mặc Hàn. Sau khi An Dĩ Mạch nghe xong cau mày, chỉ là, rất nhanh đã lộ ra một nụ cười nguy hiểm.
"Cậu đừng cười như vậy, mình sẽ sợ."
Anna lắc đầu một cái với cô, cô đã biết An Dĩ Mạch cười như vậy. Mỗi khi An Dĩ Mạch cười như vậy chắc chắn sẽ có người gặp chuyện xui xẻo.
Trước kia lúc đi học, An Dĩ Mạch chính là chị hai ở trong lớp. Mỗi khi có người chọc tới cô, cô sẽ cười như vậy. Sau đó, những người đã chọc tới cô kia đến cuối cùng cũng đã nếm trái đắng.
"Yên tâm, mình cũng không phải nhằm vào cậu."
An Dĩ Mạch thu lại nụ cười nguy hiểm của mình.
"Vậy cậu muốn trừng phạt người nào? Dĩ Mạch,Thượng Quan Hồng cũng không dễ bị cậu bắt nạt. Phải biết, cô ta là tiểu thư của tập đoàn Thượng Quan, hơn nữa còn là đứa con duy nhất, nếu như Tổng giám đốc Thượng Quan biết con gái bảo bối của mình bị bắt nạt, ông ta cũng không phải loại người nhân nhượng cho xong chuyện."
"Yên tâm đi, chỉ cần cô ta không chọc mình, mình sẽ không làm gì cô ta.
Ngược lại An Mặc Hàn, tất cả đều có quan hệ với anh ấy, đúng không?"
Nghe lời của An Dĩ Mạch, Anna rùng mình một cái. Trong lòng thay An Mặc Hàn mặc niệm một cái. Thật xin lỗi Tổng giám đốc, không phải là tôi cố ý bán anh.
Vậy mà, lúc này đang uống rượu với Chiếm Nam Huyễn và Toàn Ti Dạ ở Phi Tinh Đới Nguyệt, An Mặc Hàn liên tục hắt xì mấy cái, anh sờ sờ cái lỗ mũi không thoải mái của mình. Trong lòng nghi ngờ, kỳ quái, thế nào anh lại cảm giác được lạnh như vậy đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.