Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 377: Anh sẽ chờ em
Minh Châu Hoàn
06/09/2016
Sao anh có thể dễ dàng buông tha cô được? Coi như hàng đêm sanh tiêu, đòi hỏi ngàn lần anh vẫn cảm thấy chưa đủ!
“Thiệu Đình, mệt quá…” Đến tận lúc cuối cùng, cô vẫn cầu xin, đôi mắt rưng rưng, nhìn anh vẻ tội nghiệp, làm trái tim anh mềm nhũn, song anh vẫn cúi đầu hôn cô, dỗ dành: “Bảo bối, chờ anh thêm chút nữa thôi là xong rồi…”
Thỉnh thoảng cô nghẹn ngào, rồi có lúc dưới động tác quấy nhiễu của anh lại phát ra những tiếng ngâm nga, không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy trước mắt như có ánh sáng trắng lóe lên, đỉnh điểm qua đi, trong phòng chỉ còn an bình tràn ngập, cô mệt muốn chết, để mặc anh ôm vào trong ngực, chưa kịp dọn dẹp liền bất tỉnh, chìm vào giấc ngủ.
Anh nghỉ ngơi một lúc rồi cẩn thân ôm cô, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau người cô, cô ngủ rất say, vùi trong ngực anh không hề nhúc nhích, trong bóng tối anh ngắm cô tỉ mỉ, mặt mày như vẽ, vừa yen bình vừa ấm áp tựa như hạnh phúc trọn đời chẳng qua chỉ ngay tại vui vẻ trên khuôn mặt, nụ cười nơi khóe mắt cô.
Năm mới vừa trôi qua ba ngày, Tĩnh Tri và Bình Bình phải đến sân bay chuẩn bị đưa Phi Đồng đi Châu Úc, dọc đường Phi Đồng khong vui, mãi đến ngay trước khi lên máy bay, cuối cùng ôm cây cột to trong phi trường gào khóc sống chết không muốn đi.
Tĩnh Tri khóc rưng rức, cô biết Phi Đồng nhớ Thiệu Hiên, nhưng từ năm ngoái sau khi Thiệu Hiên ra nước ngoài tới giờ vẫn không hề có tin tức nào, cô trách anh, coi như cô nghìn sai vạn lỗi đi chăng nữa nhưng Phi Đồng có lỗi gì chứ? Sao đến con trai mình mà anh cũng không muốn gặp?
Bình Bình cũng khóc, tức tối mở miệng: “Không biết rốt cuộc Tam thiếu đi làm gì, coi như không về thì cũng phải gọi điện…”
Phi Đồng vừa nghe, khóc càng to hơn,Tĩnh Tri dỗ dành mãi, cuối cùng Mạnh Thiệu Đình tranh thủ lúc ảnh vội vã chạy tới ôm cậu, dỗ dành thật lâu, cậu mới thút thít ngừng khóc, Phi Đồng không cam lòng cùng Tĩnh Tri và Bình Bình lên máy bay, đi theo có vài thuộc hạ có thân thủ tốt của Mạnh Thiệu Đình do An Thành sắp xếp, lần này anh không đi theo, anh lo lắng nếu mình đi theo, Mạnh Thiệu Tiệm không kìm chế giở trò sau lưng, đến lúc ấy khó mà phòng bị, chi bằng tạm thời anh ở lại trong nước, anh cả sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vả lại, bệnh viện truyền đến tin ba bị bệnh, đã mấy ngày nay rồi.
Dù có thể nào thì anh cũng là một người con, có chuyện gì chăng nữa cũng không thể rời đi vào lúc này.
may thay sắp xếp người rất thỏa đáng, anh không có gì để lo lắng, hơn nữa sau khi bác cả nghe quyết định của anh cũng sai người đến tiếp ứng, uy vọng của bác cả rất cao, người làm không dám sinh sự dưới mắt bác, đi Châu Âu ngược lại là an toàn nhất, nên anh mới yên tâm để cô và Phi Đồng rời đi.
Bình Bình ôm Phi Đồng vào cửa kiểm an, Mạnh Thiệu Đình đứng trước mặt Tĩnh Tri, ngắm cô hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt: “Anh chờ em về.”
Nước mắt cô lăn như hoa rơi đầy trời, tại sân bay trong dòng người đến người đi ôm chặt lấy anh, không còn e ngại bất cứ thứ gì.
“Đừng khóc.” Anh không nỡ buông cô ra, dịu dàng lau nước mắt cho cô, song nước mắt của cô rơi rất nhiều, khuôn mặt vùi vào ngực anh, khóc đến mức làm anh khao khát giữ cô ở lại, không để cô rời đi một giây phút nào!
Cuối cùng cô vẫn nín được, nghẹn ngào, đỏ mắt nhìn anh: “Anh chờ em về nhé.”
“Được.” Anh cười, dưới những tóc mái ngắn ngủn là đôi tròng mắt dịu dàng ấm áp tựa gió xuân, tự anh giúp cô cài lại nút áo bị tuột ra, anh khom người, dáng vẻ nghiêm túc như lúc ban đầu.
Cô nhìn dáng vẻ giờ phút này của anh, trong nỗi hoảng hốt, hình như những thứ yêu hận đã từng trải qua trôi vùn vụt qua trước mắt cô, cô nhớ tới thời gian hai người như chó với mèo, dáng vẻ anh trong phòng karaoke hát hò, cô nhớ tới dáng vẻ anh khom người vuốt ve lên quần áo của cô, cô nhớ tới cô và anh trong khoảng thời gian năm tháng thoi đưa, cô nhớ tới mỗi một biểu tình của anh, mỗi một động tác của anh, mỗi một chuyện anh làm vì cô, thì ra những thứ ấy đã phủ kín trong đầu cô, chưa từng quên đi.
Tóc dài xõa trên vai, khăn quàng lông dê trên cổ cô là anh mua, lúc này đây anh tự tay sửa sang lại cho cô, tiếng loa vang lên, cuối cùng anh mỉm cười, không đành lòng nói: “Vào đi thôi, đến lúc rồi.”
Cô lại muốn khóc, cố gắng kìm lại, nhưng cuối cùng nước mắt doanh tròng, anh ôm lấy cô thật chặt, từng câu từng chữ vang lên bên tai cô rõ ràng mạch lạc: “Anh chờ em về!”
Cô gật đầu như gà mổ thóc, nắm chặt tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh phải nhớ em đấy, mỗi ngày đều phải nhớ.”
Mắt anh liền sáng lên, “Được, mỗi ngày anh đều nhớ đến em.”
“Em đi đây.” Tay cô chậm rãi trượt từ trên vai anh xuống, trong giọng nói mang theo sự lưu luyến không đành.
“Đến nơi thì gọi điện cho anh, để anh yên tâm, bao giờ về thì báo cho anh biết sớm, anh sẽ tới đón em, đến bên kia thì đừng ngại gì cả, bác cả rất tốt lại hiền lành, như là về nhà mình vậy, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, chú ý an toàn, chăm sóc mình chu đáo, ăn ngon, ngủ kĩ…”
“Mạnh Thiệu Đình, tất cả những thứ đó anh đã nói rất nhiều lần rồi.” Cô xẹp miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vành mắt anh hồng hồng, chia lìa đương lúc tình nồng, thật là không nỡ.
“Đi đi.” Anh vuốt ve khuôn mặt cô, gượng cười.
Truyền thanh lại thúc giục, trái tim Tĩnh Tri vẫn nhức nhối, cô xoay người đi từng bước vào trạm kiểm an, cô không dám quay đầu lại, cô sợ cô sẽ không kìm chế được lại lao vào trong ngực anh, cô sợ cô quay đầu lại, sẽ không đi được.
Cô biết, nhất định anh đang nhìn cô, cô muốn quay đầu cười với anh một cái nhưng làm thế nào cô cũng không ngừng nước mắt được. Sau khi trở lại bên cạnh anh, cô ngày càng thích khóc, chỉ vì anh cưng chiều cô, cưng chiều một cách vô điều kiện, cô bị anh chiều thành quen thành ra ngày càng yếu ớt, ngày càng tùy hứng.
Mãi đến khi không thấy bóng dáng của cô, anh vẫn đứng im tại chỗ, giữa đám đông, áo khoác ngoài màu đen càng làm bóng dáng cao gầy điển trai của anh nỏi bật bắt mắt, thỉnh thoảng có phụ nữ đi qua lại nhìn anh chằm chằm, song anh như không hề nhìn thấy, chỉ xoay người, im lặng rời đi. Ra đến sảnh lớn của sân bay, gió lạnh đập vào mặt, cuốn ống tay áo anh lên, bước chân anh chậm rãi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mịt mờ nơi xa, không biết từ nơi nào đang phát một bài hát, anh loáng thoáng nghe thấy một câu ca: Trời xanh chờ mưa bụi*, còn tôi đang chờ em…
*Nguyên văn là thiên thanh sắc đẳng yên vũ, edit ra là màu xanh da trời, nhưng màu xanh da trời chờ mưa bụi thấy kì kì nên m để là trời xanh.
Anh đi thẳng tới chỗ đậu xe, anh lên xe, lấy điện thoại ra, bấm số của cô, cô đã tắt máy, anh biết rõ lên máy bay phải tắt máy nhưng không kìm được nhắn cho cô một tin, chỉ có mấy chữ thưa thớt.
Tĩnh Tri, trời xanh chờ mưa bụi.
Mạnh Chấn Tông cả đời oai phong một cõi, muốn gió có gió thích mưa có mưa, nhưng có lẽ ngay tại lúc mình đương thịnh vượng, không ai ngờ rằng có một ngày ông không khác gì một thi thể vô dụng, nằm trên giường nhìn “con trai”, dùng giọng điệu thế này nói với mình: “Ba, trước khác nay khác, Mạnh thị trong tay con ngày càng phát triển, ba cứ yên tâm, ba con cùng thuyền, con cũng không muốn ép ba quá mức, chỉ cần ba chịu ra mặt nói được mấy lão già cứng đầu kia, sau đó chuyển lại 33% cổ phần của ba cho con…”
Anh ta chưa nói hết lời thì một chiếc bình hoa đập tới, Mạnh Thiệu Tiệm chỉ hơi nghiêng đầu, bình hoa rơi xuống đất vỡ loảng xoảng, nát bét, anh ta nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của ba mình, những tơ máu trong đôi mắt đầy nếp nhăn của ông như muốn trừng ra, ngón tay gân xanh đầy những đốm đồi mồi vung lên, run rẩy không ngừng, anh ta đứng im tại chỗ, trái tim hơi mềm lại.
Anh ta bước lên trước, ngồi xổm xuống, cầm bàn tay như cành cây khô quắt: “Ba, ba đừng buồn.”
Mạnh Chấn Tông tức giận không nói thành lời, ông muốn rút tay về nhưng bị Mạnh Thiệu Tiệm siết chặt không động đậy được, tức giận tích tụ trong lòng làm ông thở hồng hộc, nhìn chằm chằm anh ta song không thể phát ra một chút thanh âm nào.
“Ba, chú hai chỉ lo cho con đàn bà kia, vốn không đặt trái tim trên sự nghiệp, chú ba thì dính phải thuốc phiện, còn vì một con điếm. Con gái thì muốn chết muốn sống, không rõ tung tích, con cũng là con của ba, con cũng là thành viên của nhà họ Mạnh, Mạnh thị chỉ có thể trong tay con mới ngày càng lớn mạnh, tâm huyết của ba mới không bị hủy diệt, sao ba không thể tin tưởng vào con? Tại sao không muốn tin con dù chỉ một lần? Tin rằng con cũng sẽ không làm ba thất vọng?”
Anh ta nói xong liền cười khổ, bàn tay khô gầy trong tay anh ta run lên bần bật, trong lòng anh ta cảm thấy đau xót không chịu nổi, mà hơn thế là sự oán hận, anh ta không nghĩ ra, đúng thế, không nghĩ ra… Tất cả những chuyện này, rốt cuộc vì cái gì?
“Thiệu Đình, mệt quá…” Đến tận lúc cuối cùng, cô vẫn cầu xin, đôi mắt rưng rưng, nhìn anh vẻ tội nghiệp, làm trái tim anh mềm nhũn, song anh vẫn cúi đầu hôn cô, dỗ dành: “Bảo bối, chờ anh thêm chút nữa thôi là xong rồi…”
Thỉnh thoảng cô nghẹn ngào, rồi có lúc dưới động tác quấy nhiễu của anh lại phát ra những tiếng ngâm nga, không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy trước mắt như có ánh sáng trắng lóe lên, đỉnh điểm qua đi, trong phòng chỉ còn an bình tràn ngập, cô mệt muốn chết, để mặc anh ôm vào trong ngực, chưa kịp dọn dẹp liền bất tỉnh, chìm vào giấc ngủ.
Anh nghỉ ngơi một lúc rồi cẩn thân ôm cô, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau người cô, cô ngủ rất say, vùi trong ngực anh không hề nhúc nhích, trong bóng tối anh ngắm cô tỉ mỉ, mặt mày như vẽ, vừa yen bình vừa ấm áp tựa như hạnh phúc trọn đời chẳng qua chỉ ngay tại vui vẻ trên khuôn mặt, nụ cười nơi khóe mắt cô.
Năm mới vừa trôi qua ba ngày, Tĩnh Tri và Bình Bình phải đến sân bay chuẩn bị đưa Phi Đồng đi Châu Úc, dọc đường Phi Đồng khong vui, mãi đến ngay trước khi lên máy bay, cuối cùng ôm cây cột to trong phi trường gào khóc sống chết không muốn đi.
Tĩnh Tri khóc rưng rức, cô biết Phi Đồng nhớ Thiệu Hiên, nhưng từ năm ngoái sau khi Thiệu Hiên ra nước ngoài tới giờ vẫn không hề có tin tức nào, cô trách anh, coi như cô nghìn sai vạn lỗi đi chăng nữa nhưng Phi Đồng có lỗi gì chứ? Sao đến con trai mình mà anh cũng không muốn gặp?
Bình Bình cũng khóc, tức tối mở miệng: “Không biết rốt cuộc Tam thiếu đi làm gì, coi như không về thì cũng phải gọi điện…”
Phi Đồng vừa nghe, khóc càng to hơn,Tĩnh Tri dỗ dành mãi, cuối cùng Mạnh Thiệu Đình tranh thủ lúc ảnh vội vã chạy tới ôm cậu, dỗ dành thật lâu, cậu mới thút thít ngừng khóc, Phi Đồng không cam lòng cùng Tĩnh Tri và Bình Bình lên máy bay, đi theo có vài thuộc hạ có thân thủ tốt của Mạnh Thiệu Đình do An Thành sắp xếp, lần này anh không đi theo, anh lo lắng nếu mình đi theo, Mạnh Thiệu Tiệm không kìm chế giở trò sau lưng, đến lúc ấy khó mà phòng bị, chi bằng tạm thời anh ở lại trong nước, anh cả sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vả lại, bệnh viện truyền đến tin ba bị bệnh, đã mấy ngày nay rồi.
Dù có thể nào thì anh cũng là một người con, có chuyện gì chăng nữa cũng không thể rời đi vào lúc này.
may thay sắp xếp người rất thỏa đáng, anh không có gì để lo lắng, hơn nữa sau khi bác cả nghe quyết định của anh cũng sai người đến tiếp ứng, uy vọng của bác cả rất cao, người làm không dám sinh sự dưới mắt bác, đi Châu Âu ngược lại là an toàn nhất, nên anh mới yên tâm để cô và Phi Đồng rời đi.
Bình Bình ôm Phi Đồng vào cửa kiểm an, Mạnh Thiệu Đình đứng trước mặt Tĩnh Tri, ngắm cô hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt: “Anh chờ em về.”
Nước mắt cô lăn như hoa rơi đầy trời, tại sân bay trong dòng người đến người đi ôm chặt lấy anh, không còn e ngại bất cứ thứ gì.
“Đừng khóc.” Anh không nỡ buông cô ra, dịu dàng lau nước mắt cho cô, song nước mắt của cô rơi rất nhiều, khuôn mặt vùi vào ngực anh, khóc đến mức làm anh khao khát giữ cô ở lại, không để cô rời đi một giây phút nào!
Cuối cùng cô vẫn nín được, nghẹn ngào, đỏ mắt nhìn anh: “Anh chờ em về nhé.”
“Được.” Anh cười, dưới những tóc mái ngắn ngủn là đôi tròng mắt dịu dàng ấm áp tựa gió xuân, tự anh giúp cô cài lại nút áo bị tuột ra, anh khom người, dáng vẻ nghiêm túc như lúc ban đầu.
Cô nhìn dáng vẻ giờ phút này của anh, trong nỗi hoảng hốt, hình như những thứ yêu hận đã từng trải qua trôi vùn vụt qua trước mắt cô, cô nhớ tới thời gian hai người như chó với mèo, dáng vẻ anh trong phòng karaoke hát hò, cô nhớ tới dáng vẻ anh khom người vuốt ve lên quần áo của cô, cô nhớ tới cô và anh trong khoảng thời gian năm tháng thoi đưa, cô nhớ tới mỗi một biểu tình của anh, mỗi một động tác của anh, mỗi một chuyện anh làm vì cô, thì ra những thứ ấy đã phủ kín trong đầu cô, chưa từng quên đi.
Tóc dài xõa trên vai, khăn quàng lông dê trên cổ cô là anh mua, lúc này đây anh tự tay sửa sang lại cho cô, tiếng loa vang lên, cuối cùng anh mỉm cười, không đành lòng nói: “Vào đi thôi, đến lúc rồi.”
Cô lại muốn khóc, cố gắng kìm lại, nhưng cuối cùng nước mắt doanh tròng, anh ôm lấy cô thật chặt, từng câu từng chữ vang lên bên tai cô rõ ràng mạch lạc: “Anh chờ em về!”
Cô gật đầu như gà mổ thóc, nắm chặt tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh phải nhớ em đấy, mỗi ngày đều phải nhớ.”
Mắt anh liền sáng lên, “Được, mỗi ngày anh đều nhớ đến em.”
“Em đi đây.” Tay cô chậm rãi trượt từ trên vai anh xuống, trong giọng nói mang theo sự lưu luyến không đành.
“Đến nơi thì gọi điện cho anh, để anh yên tâm, bao giờ về thì báo cho anh biết sớm, anh sẽ tới đón em, đến bên kia thì đừng ngại gì cả, bác cả rất tốt lại hiền lành, như là về nhà mình vậy, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, chú ý an toàn, chăm sóc mình chu đáo, ăn ngon, ngủ kĩ…”
“Mạnh Thiệu Đình, tất cả những thứ đó anh đã nói rất nhiều lần rồi.” Cô xẹp miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vành mắt anh hồng hồng, chia lìa đương lúc tình nồng, thật là không nỡ.
“Đi đi.” Anh vuốt ve khuôn mặt cô, gượng cười.
Truyền thanh lại thúc giục, trái tim Tĩnh Tri vẫn nhức nhối, cô xoay người đi từng bước vào trạm kiểm an, cô không dám quay đầu lại, cô sợ cô sẽ không kìm chế được lại lao vào trong ngực anh, cô sợ cô quay đầu lại, sẽ không đi được.
Cô biết, nhất định anh đang nhìn cô, cô muốn quay đầu cười với anh một cái nhưng làm thế nào cô cũng không ngừng nước mắt được. Sau khi trở lại bên cạnh anh, cô ngày càng thích khóc, chỉ vì anh cưng chiều cô, cưng chiều một cách vô điều kiện, cô bị anh chiều thành quen thành ra ngày càng yếu ớt, ngày càng tùy hứng.
Mãi đến khi không thấy bóng dáng của cô, anh vẫn đứng im tại chỗ, giữa đám đông, áo khoác ngoài màu đen càng làm bóng dáng cao gầy điển trai của anh nỏi bật bắt mắt, thỉnh thoảng có phụ nữ đi qua lại nhìn anh chằm chằm, song anh như không hề nhìn thấy, chỉ xoay người, im lặng rời đi. Ra đến sảnh lớn của sân bay, gió lạnh đập vào mặt, cuốn ống tay áo anh lên, bước chân anh chậm rãi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mịt mờ nơi xa, không biết từ nơi nào đang phát một bài hát, anh loáng thoáng nghe thấy một câu ca: Trời xanh chờ mưa bụi*, còn tôi đang chờ em…
*Nguyên văn là thiên thanh sắc đẳng yên vũ, edit ra là màu xanh da trời, nhưng màu xanh da trời chờ mưa bụi thấy kì kì nên m để là trời xanh.
Anh đi thẳng tới chỗ đậu xe, anh lên xe, lấy điện thoại ra, bấm số của cô, cô đã tắt máy, anh biết rõ lên máy bay phải tắt máy nhưng không kìm được nhắn cho cô một tin, chỉ có mấy chữ thưa thớt.
Tĩnh Tri, trời xanh chờ mưa bụi.
Mạnh Chấn Tông cả đời oai phong một cõi, muốn gió có gió thích mưa có mưa, nhưng có lẽ ngay tại lúc mình đương thịnh vượng, không ai ngờ rằng có một ngày ông không khác gì một thi thể vô dụng, nằm trên giường nhìn “con trai”, dùng giọng điệu thế này nói với mình: “Ba, trước khác nay khác, Mạnh thị trong tay con ngày càng phát triển, ba cứ yên tâm, ba con cùng thuyền, con cũng không muốn ép ba quá mức, chỉ cần ba chịu ra mặt nói được mấy lão già cứng đầu kia, sau đó chuyển lại 33% cổ phần của ba cho con…”
Anh ta chưa nói hết lời thì một chiếc bình hoa đập tới, Mạnh Thiệu Tiệm chỉ hơi nghiêng đầu, bình hoa rơi xuống đất vỡ loảng xoảng, nát bét, anh ta nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của ba mình, những tơ máu trong đôi mắt đầy nếp nhăn của ông như muốn trừng ra, ngón tay gân xanh đầy những đốm đồi mồi vung lên, run rẩy không ngừng, anh ta đứng im tại chỗ, trái tim hơi mềm lại.
Anh ta bước lên trước, ngồi xổm xuống, cầm bàn tay như cành cây khô quắt: “Ba, ba đừng buồn.”
Mạnh Chấn Tông tức giận không nói thành lời, ông muốn rút tay về nhưng bị Mạnh Thiệu Tiệm siết chặt không động đậy được, tức giận tích tụ trong lòng làm ông thở hồng hộc, nhìn chằm chằm anh ta song không thể phát ra một chút thanh âm nào.
“Ba, chú hai chỉ lo cho con đàn bà kia, vốn không đặt trái tim trên sự nghiệp, chú ba thì dính phải thuốc phiện, còn vì một con điếm. Con gái thì muốn chết muốn sống, không rõ tung tích, con cũng là con của ba, con cũng là thành viên của nhà họ Mạnh, Mạnh thị chỉ có thể trong tay con mới ngày càng lớn mạnh, tâm huyết của ba mới không bị hủy diệt, sao ba không thể tin tưởng vào con? Tại sao không muốn tin con dù chỉ một lần? Tin rằng con cũng sẽ không làm ba thất vọng?”
Anh ta nói xong liền cười khổ, bàn tay khô gầy trong tay anh ta run lên bần bật, trong lòng anh ta cảm thấy đau xót không chịu nổi, mà hơn thế là sự oán hận, anh ta không nghĩ ra, đúng thế, không nghĩ ra… Tất cả những chuyện này, rốt cuộc vì cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.