Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 394: Chúng ta không thể tiếp tục ở một chỗ.
Minh Châu Hoàn
20/09/2016
Anh chậm rãi ngồi
thẳng người, trong phòng tràn ngập ánh sáng buồn tẻ, anh tựa vào ghế sô
pha, đôi mắt trống rỗng nhìn bức tường trắng trước mặt, không động
đậy...
Ở nơi trái tim, trống rỗng như một cái động lớn, máu chảy ào ào, nhưng vẫn không thấy đau, có lẽ cảm giác đau đã đạt đến cực điểm.
Anh càng nghĩ càng không hiểu. Chẳng lẽ cô không biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì sao? Nếu không phải anh có chỗ dựa vững chắc, nếu anh không có mưu mẹo, vậy thì, việc chờ đợi anh chính là nhà tù, chắc lẽ cô không nghĩ tới?
Hay là, cô chỉ đơn giản muốn trả thù?
Lúc ở ZNV, anh đã cảm nhận được, ánh mắt của cô, biểu cảm của cô, hành động vô thức của cô, đều cho thấy, cô đã nghi ngờ anh.
Miệng cô thì nói tin tưởng, trong lòng lại nghi ngờ, anh không trách cô, vì anh không nói ra được lời nào, vì quả thật anh không thoát được liên quan, cái chết của Thiệu Hiên đúng là có liên quan đến anh, vậy nên anh vẫn im lặng không giải thích, anh cũng không hận cô nghĩ ngờ mình, chỉ là không nghĩ đến, cô có thể làm ra chuyện như vậy.
Hà Dĩ Kiệt vỗ nhẹ vào vai anh "Bạn bè nhiều năm như vậy, ở trước mặt tôi còn phải để ý đến những thứ này ư? May mà đây là ở thành phố A, tôi có thể áp mọi chuyện xuống cho cậu, chỉ là bên phía công ty, cậu định làm gì? Hay là, công khai thân phận của Mạnh Thiệu Tiệm?"
Mạnh Thiệu Đình chua sót lắc đầu: "Tạm thời không cần công khai, cha sắp không chịu nổi, chuyện chú ba vẫn gạt anh ấy, chuyện công ty cũng không thể cho anh ấy biết..."
Anh mới vừa nói tới đây, đột nhiên nhớ tới cái gì giật mình đứng lên, tìm tìm trong túi áo.
Hãi Dĩ Kiệt thấy anh luống cuống, cũng lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Tôi phải lập tức đến bệnh viện... Tôi lo cho cha."
Mạnh Thiệu Đình nhíu chặt may, vừa nói cùng Hà Dĩ Kiệt xong liền chạy ra ngoài gọi điện thoại.
"Cậu không thể đi, bên ngoài đã bị phóng viên vây quanh, cậu không ra ngoài được, cậu phải đợi, ít nhất là tới nửa đêm, người của tôi giải quyết xong mọi việc mới có thể ra ngoài." Hà Dĩ Kiệt ngăn anh lại, kiên định nói.
Bước chân Mạnh Thiệu Đình không thể không dừng lại, anh biết Hà Dĩ Kiệt muốn tốt cho mình, tối hôm nay lúc anh ra ngoài còn bị nhóm phóng viên ngăn ở ngoài, nếu không phải có Hà Dĩ Kiệt, anh đừng nghĩ được yên ổn nồi trong này uống trà.
"Dĩ Kiệt, cảm ơn cậu." Mạnh Thiệu Đình nói rất chân thành, Hà Dĩ Kiệt không nói thêm gì, chỉ kéo anh về ghế sô pha ngồi.
Đưa một điếu thuốc cho anh, hai người ngồi im lặng hút.
Đã lâu rồi Mạnh Thiệu Đình không hút thuốc, dღđ。l。qღđ Tĩnh Tri không ghét anh hút thuốc, nhưng không thích anh hút nhiều, anh cũng bỏ dần.
Mùi khói kích thích tràn vào phối, làm anh bị sặc ho khan liên tục, khóe mắt như có giọt nước, Hà Dĩ Kiệt đưa nước cho anh: "Uống đi, đừng sợ chuyện gì, nếu đã xảy ra, chúng ta cũng đối mặt, giải quyết nó."
"Tôi biết." Mạnh Thiệu Đình cúi đầu dập điếu thuốc vào gạt tàn, anh dụi mạnh vào cái rồi mới buông tay ra, giọng nói trầm thấp, ồm ồm như dây đàn.
"Chỉ là trong lòng tôi hơi khó chịu, tôi thật lòng đối đãi với cô ấy, hận không thể dâng cả mạng sống của mình, sao lại đổi lấy kết cục như vậy? Đời này tôi chưa bao giờ thất bại như vậy, như thế này thật chẳng ra sao, tôi thấy mình như một con chuột đang chạy qua đường, Dĩ Kiệt, ngay cả dũng khí đi ra tòa nhà này tôi cũng không có. Có lẽ tất cả mọi người đều biết, nhị thiếu gia nhà họ Mạnh là tên ăn chơi không việc xấu nào không làm, ngay cả vợ em trai mình cũng cưỡng bức."
Giọng của anh không hề có sự phẫn nộ, từ đầu đến cuối đều bằng phẳng, nhưng lại làm người ta cảm thấy đau lòng không nói lên lời, khiến người nghe không nhịn được chua xót trong lòng, rất đau khổ.
Hà Dĩ Kiệt không biết nên nói gì, mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, theo ý anh, chỉ thấy Thiệu Đình vẫn hạnh phúc, ít nhất Phó Tĩnh Tri thích anh ta, bọn họ cũng từng ngọt ngào, nhưng còn anh?
Hà Dĩ Kiệt cúi đầu vân vê mẩu thuốc lá, khóe môi ẩn hiện ý cười, anh và Tương Tư, không có ký ức tốt đẹp nào, có lẽ đã từng có, nhưng có lẽ anh cũng không nhớ rõ nữa.
Lần thứ ba này thì anh phải kết hôn, nhưng cô dâu lại không phải Văn Tương Tư.
Nhưng như vậy thì sao? Với anh, kết hôn cùng ai cũng như nhau, anh không quan tâm, giờ chỉ còn là chuyện không có gì đáng nói. Trong mắt anh, tình cảm là điều buồn cười nhất, đến lúc tình cảm không còn chút giá trị nào để lợi dụng, cũng chỉ có thể mang vứt bỏ.
"Bây giờ cậu định làm gì? Sau đó, cậu định làm gì, chỉ cần Hà Dĩ Kiệt tôi làm được, tôi nhất định sẽ giúp hết sức."
Mạnh Thiệu Đình không lên tiếng, chỉ ngồi im lặng, đồng hồ quả lắc vang lên từng tiếng, màn đêm đã phủ lên thành phố một vẻ thê lương.
Cậu nhìn ra đi, theo cửa sổ này nhìn ra ngoài, vô số ánh đèn tủy ra ánh sáng rực rỡ, nhưng có ai biết, dưới ánh đèn này có phải đều vui vẻ hay không. Có lẽ dưới mỗi một ngọn đèn, hai vợ chồng như đã hận nhau mấy đời không thể tách rời, có lẽ dưới mỗi một ngọn đèn, mẹ chồng nàng dâu đang cãi nhau dữ dội, có lẽ dưới mỗi một ngọn đèn, là một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, có lẽ dưới mỗi một ngọn đèn, là một đứa trẻ đang chăm chú đọc quyển truyện nhặt được trong đống rác, có lẽ dưới mỗi một ngọn đèn, có tiểu công chúa xinh đẹp mặc một chiếc váy mấy vạn, ăn bữa tối ngon lành vẫn không thấy vui vẻ, có lẽ dưới mỗi một ngọn đèn, có đôi tình nhân trẻ tuổi đang chen nhau trên chiếc giường gỗ nhiệt tình như lửa, khát khao có một ngày mai tươi sáng.
Trên đời này, có hàng nghìn kiếp người, chua cay mặn ngọn đều xảy ra, anh từng là quý công tử ngậm thìa vàng sinh ra, không nếm thử khó khăn trên đời, anh cũng đã từng là người lạnh lùng chưa bao giờ đặt phụ nữ trong lòng, mà nay như con chó rơi xuống nước, từ đầu đến chân, ngay cả sợi tóc cũng rối loạn vô cùng chật vật.
Anh còn có thể vờ như chưa chảy ra chuyển gì, tiếp tục cuộc sống thoải mái của mình trong thành phố này? Tiếp tục mặt dày lượn qua tầng lớp thượng lưu? Anh còn có thể coi mình như thẳng ngốc tiếp tục cùng cô gái xinh đẹp kia vui vẻ?
Không, đột nhiên anh cười lạnh, nụ cười ngay cả chính mình cũng thấy lạnh, tuyệt đối không thể, anh đã không còn cách nào tiếp tục ở một chỗ với cô rồi...
Ở nơi trái tim, trống rỗng như một cái động lớn, máu chảy ào ào, nhưng vẫn không thấy đau, có lẽ cảm giác đau đã đạt đến cực điểm.
Anh càng nghĩ càng không hiểu. Chẳng lẽ cô không biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì sao? Nếu không phải anh có chỗ dựa vững chắc, nếu anh không có mưu mẹo, vậy thì, việc chờ đợi anh chính là nhà tù, chắc lẽ cô không nghĩ tới?
Hay là, cô chỉ đơn giản muốn trả thù?
Lúc ở ZNV, anh đã cảm nhận được, ánh mắt của cô, biểu cảm của cô, hành động vô thức của cô, đều cho thấy, cô đã nghi ngờ anh.
Miệng cô thì nói tin tưởng, trong lòng lại nghi ngờ, anh không trách cô, vì anh không nói ra được lời nào, vì quả thật anh không thoát được liên quan, cái chết của Thiệu Hiên đúng là có liên quan đến anh, vậy nên anh vẫn im lặng không giải thích, anh cũng không hận cô nghĩ ngờ mình, chỉ là không nghĩ đến, cô có thể làm ra chuyện như vậy.
Hà Dĩ Kiệt vỗ nhẹ vào vai anh "Bạn bè nhiều năm như vậy, ở trước mặt tôi còn phải để ý đến những thứ này ư? May mà đây là ở thành phố A, tôi có thể áp mọi chuyện xuống cho cậu, chỉ là bên phía công ty, cậu định làm gì? Hay là, công khai thân phận của Mạnh Thiệu Tiệm?"
Mạnh Thiệu Đình chua sót lắc đầu: "Tạm thời không cần công khai, cha sắp không chịu nổi, chuyện chú ba vẫn gạt anh ấy, chuyện công ty cũng không thể cho anh ấy biết..."
Anh mới vừa nói tới đây, đột nhiên nhớ tới cái gì giật mình đứng lên, tìm tìm trong túi áo.
Hãi Dĩ Kiệt thấy anh luống cuống, cũng lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Tôi phải lập tức đến bệnh viện... Tôi lo cho cha."
Mạnh Thiệu Đình nhíu chặt may, vừa nói cùng Hà Dĩ Kiệt xong liền chạy ra ngoài gọi điện thoại.
"Cậu không thể đi, bên ngoài đã bị phóng viên vây quanh, cậu không ra ngoài được, cậu phải đợi, ít nhất là tới nửa đêm, người của tôi giải quyết xong mọi việc mới có thể ra ngoài." Hà Dĩ Kiệt ngăn anh lại, kiên định nói.
Bước chân Mạnh Thiệu Đình không thể không dừng lại, anh biết Hà Dĩ Kiệt muốn tốt cho mình, tối hôm nay lúc anh ra ngoài còn bị nhóm phóng viên ngăn ở ngoài, nếu không phải có Hà Dĩ Kiệt, anh đừng nghĩ được yên ổn nồi trong này uống trà.
"Dĩ Kiệt, cảm ơn cậu." Mạnh Thiệu Đình nói rất chân thành, Hà Dĩ Kiệt không nói thêm gì, chỉ kéo anh về ghế sô pha ngồi.
Đưa một điếu thuốc cho anh, hai người ngồi im lặng hút.
Đã lâu rồi Mạnh Thiệu Đình không hút thuốc, dღđ。l。qღđ Tĩnh Tri không ghét anh hút thuốc, nhưng không thích anh hút nhiều, anh cũng bỏ dần.
Mùi khói kích thích tràn vào phối, làm anh bị sặc ho khan liên tục, khóe mắt như có giọt nước, Hà Dĩ Kiệt đưa nước cho anh: "Uống đi, đừng sợ chuyện gì, nếu đã xảy ra, chúng ta cũng đối mặt, giải quyết nó."
"Tôi biết." Mạnh Thiệu Đình cúi đầu dập điếu thuốc vào gạt tàn, anh dụi mạnh vào cái rồi mới buông tay ra, giọng nói trầm thấp, ồm ồm như dây đàn.
"Chỉ là trong lòng tôi hơi khó chịu, tôi thật lòng đối đãi với cô ấy, hận không thể dâng cả mạng sống của mình, sao lại đổi lấy kết cục như vậy? Đời này tôi chưa bao giờ thất bại như vậy, như thế này thật chẳng ra sao, tôi thấy mình như một con chuột đang chạy qua đường, Dĩ Kiệt, ngay cả dũng khí đi ra tòa nhà này tôi cũng không có. Có lẽ tất cả mọi người đều biết, nhị thiếu gia nhà họ Mạnh là tên ăn chơi không việc xấu nào không làm, ngay cả vợ em trai mình cũng cưỡng bức."
Giọng của anh không hề có sự phẫn nộ, từ đầu đến cuối đều bằng phẳng, nhưng lại làm người ta cảm thấy đau lòng không nói lên lời, khiến người nghe không nhịn được chua xót trong lòng, rất đau khổ.
Hà Dĩ Kiệt không biết nên nói gì, mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, theo ý anh, chỉ thấy Thiệu Đình vẫn hạnh phúc, ít nhất Phó Tĩnh Tri thích anh ta, bọn họ cũng từng ngọt ngào, nhưng còn anh?
Hà Dĩ Kiệt cúi đầu vân vê mẩu thuốc lá, khóe môi ẩn hiện ý cười, anh và Tương Tư, không có ký ức tốt đẹp nào, có lẽ đã từng có, nhưng có lẽ anh cũng không nhớ rõ nữa.
Lần thứ ba này thì anh phải kết hôn, nhưng cô dâu lại không phải Văn Tương Tư.
Nhưng như vậy thì sao? Với anh, kết hôn cùng ai cũng như nhau, anh không quan tâm, giờ chỉ còn là chuyện không có gì đáng nói. Trong mắt anh, tình cảm là điều buồn cười nhất, đến lúc tình cảm không còn chút giá trị nào để lợi dụng, cũng chỉ có thể mang vứt bỏ.
"Bây giờ cậu định làm gì? Sau đó, cậu định làm gì, chỉ cần Hà Dĩ Kiệt tôi làm được, tôi nhất định sẽ giúp hết sức."
Mạnh Thiệu Đình không lên tiếng, chỉ ngồi im lặng, đồng hồ quả lắc vang lên từng tiếng, màn đêm đã phủ lên thành phố một vẻ thê lương.
Cậu nhìn ra đi, theo cửa sổ này nhìn ra ngoài, vô số ánh đèn tủy ra ánh sáng rực rỡ, nhưng có ai biết, dưới ánh đèn này có phải đều vui vẻ hay không. Có lẽ dưới mỗi một ngọn đèn, hai vợ chồng như đã hận nhau mấy đời không thể tách rời, có lẽ dưới mỗi một ngọn đèn, mẹ chồng nàng dâu đang cãi nhau dữ dội, có lẽ dưới mỗi một ngọn đèn, là một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, có lẽ dưới mỗi một ngọn đèn, là một đứa trẻ đang chăm chú đọc quyển truyện nhặt được trong đống rác, có lẽ dưới mỗi một ngọn đèn, có tiểu công chúa xinh đẹp mặc một chiếc váy mấy vạn, ăn bữa tối ngon lành vẫn không thấy vui vẻ, có lẽ dưới mỗi một ngọn đèn, có đôi tình nhân trẻ tuổi đang chen nhau trên chiếc giường gỗ nhiệt tình như lửa, khát khao có một ngày mai tươi sáng.
Trên đời này, có hàng nghìn kiếp người, chua cay mặn ngọn đều xảy ra, anh từng là quý công tử ngậm thìa vàng sinh ra, không nếm thử khó khăn trên đời, anh cũng đã từng là người lạnh lùng chưa bao giờ đặt phụ nữ trong lòng, mà nay như con chó rơi xuống nước, từ đầu đến chân, ngay cả sợi tóc cũng rối loạn vô cùng chật vật.
Anh còn có thể vờ như chưa chảy ra chuyển gì, tiếp tục cuộc sống thoải mái của mình trong thành phố này? Tiếp tục mặt dày lượn qua tầng lớp thượng lưu? Anh còn có thể coi mình như thẳng ngốc tiếp tục cùng cô gái xinh đẹp kia vui vẻ?
Không, đột nhiên anh cười lạnh, nụ cười ngay cả chính mình cũng thấy lạnh, tuyệt đối không thể, anh đã không còn cách nào tiếp tục ở một chỗ với cô rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.