Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 115: Chương 111.2
Minh Châu Hoàn
29/02/2016
Mà đúng là một người
tuyết thật sự. Hôm nay tuyết rơi tròn một ngày, đến thời điểm buổi tối
lại càng lớn hơn. Lúc này trên đầu, trên người đó đều đọng một tầng
tuyết thật dầy. Nếu như không phải cô vừa vặn đi con đường này, tuyệt đối cũng sẽ không phát hiện ra ở nơi này có một người
đang đứng.
Tri Tri hơi sợ, người kia là kẻ lang thang hay là một người xấu có ý đồ bất chính đây? Cô cẩn thận nhìn người kia, nhẹ nhàng chuyển động bước chân định đi vào cửa...
Ai ngờ, mới vừa đến gần, “người tuyết” đó chợt động đậy, Tri Tri sợ hết hồn, sửng sốt một giây, định co cẳng lên chạy, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, chậm rãi vang lên khàn khàn: "Tri Tri, em đã trở lại."
Tri Tri lập tức ngừng chân, thật lâu mới phản ứng lại được. Cô đứng lặng nhìn “người tuyết” đang cứng ngắc đi đến gần. Ánh đèn dần dần soi rõ mặt người kia, ngũ quan của anh ta từng chút từng chút phóng đại rõ ràng ở trước mặt cô. Tri Tri lập tức bụm miệng, lui mấy bước về phía sau đầy kinh ngạc: "Kiều... Mạnh Thiệu Hiên?"
"Anh, tại sao anh lại ở chỗ này?" Tri Tri có chút không dám tin vào hai mắt của mình, cái con người ngu ngốc này đứng ở đây đã bao lâu rồi vậy? Cô không có ở nhà anh ta còn ngu ngốc chờ làm gì?
"Tôi nghe Thi Thi nói em về nhà, sợ em bị đánh..."
Mạnh Thiệu Hiên bị lạnh cóng, khi nói chuyện đã hơi bị ngọng, nhưng vẫn cố gắng cử động các bắp thịt gần như bị tê cứng, cười với cô.
Nụ cười ấy so với khóc còn khó coi hơn. Cảm giác cay cay dần dần tràn ngập khắp hốc mắt của Tri Tri. Cô muốn nhịn lại, nhưng những giọt nước mắt kia vẫn cứ rơi xuống. Tri Tri cắn môi, ngẩng đầu lên mắng anh: "Sao mà anh ngu ngốc như thế hả, tôi không có ở nhà, anh ở chỗ này để chờ chết hay sao? Sao lại không gọi điện thoại cho tôi chứ?"
"Điện thoại của em không gọi được..."
"Vậy thì anh cũng không cần thiết phải ở chỗ này mà chờ tôi chứ? Làm sao anh lại đần độn như vậy! Anh cũng không sợ mình bị chết rét sao?" Tri Tri vừa tức lại vừa đau lòng, kéo anh đến nơi cổng tò vò, vừa phủi tuyết đọng trên người anh xuống, vừa quở trách anh.
"Tôi sợ tôi vừa đi em sẽ trở lại, em trở về nhà chắc chắn mẹ của em lại muốn đánh em... tôi không yên lòng! Tri Tri thật xin lỗi, em đừng nóng giận, tôi không lạnh đâu, thật đấy..." Mạnh Thiệu Hiên bị cô kéo xoay quanh, đầu cũng bị cô vỗ vào hơi bị đau. Trong lòng anh lại thấy vui rạo rực, nhìn cô chảy nước mắt vì anh, nhìn bộ dáng cô đau lòng vì anh, thật sự anh cảm thấy mình có bị lạnh cóng đến hai ngày cũng đáng!
"Còn nói nữa! Anh xem đi, tay của anh lạnh thế này!" Tri Tri hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, vừa nắm chặt tay của anh ở trong lòng bàn tay mình vừa hà hơi, vừa tức giận mắng anh: "Anh còn tới tìm tôi làm gì? Chẳng phải tôi đã nói với chị Lâm bảo anh đừng tới tìm tôi nữa sao?"
"Chỉ là vì tôi lo lắng cho em mà thôi, chỉ là muốn tới thăm em một chút, tôi không có ý gì khác đâu, thật đấy, Tri Tri..."
Mạnh Thiệu Hiên cuống quít giải thích, lại rút bàn tay đã lạnh cóng của mình ra. Tay anh vốn đã bị nứt nẻ nặng, ngày hôm qua đã bị lạnh cóng đến hơn nửa đêm, hôm nay lại bị lạnh cóng suốt một ngày, nên đã bắt đầu bị rách ra chảy máu. Anh không muốn Tri Tri nhìn thấy mà trong lòng bị khổ sở.
"Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ?" Tri Tri kinh ngạc nhìn anh, nước mắt cô lại bắt đầu lăn xuống dưới. Cô không muốn gặp anh, cũng không muốn dây dưa với anh. Mặc dù Mạnh Thiệu Đình nói rất cay nghiệt, nhưng có một câu nói rất đúng, cô không xứng với Mạnh Thiệu Hiên!
Cô có thân phận gì? Mạnh Thiệu Hiên có thân phận gì? Cô đã gả đi, hơn nữa lại đã từng có con. Còn anh, thân thế ưu việt, nhìn dáng dấp lại tốt như vậy, còn có rất nhiều, rất nhiều các cô gái xinh đẹp trẻ tuổi thích anh... Cô cũng đã 27 tuổi, so với anh ước chừng lớn hơn bốn tuổi!
"Ba của tôi cũng hàng ngày đều mắng tôi như vậy, có lẽ tôi thực sự hơi bị ngu ngốc rồi." Anh cười cười, đứng thẳng nhìn cô vẻ hơi bất an.
Mặc dù cô đang khóc, nhưng vẻ mặt bây giờ lại quá dữ tợn. Trong lòng Mạnh Thiệu Hiên đang suy nghĩ xem mình đã làm gì chọc cô tức giận, để mau chóng sửa đổi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đầu lại bắt đầu đau. Anh bị sốt cao lại chạy ra gió lạnh, vẫn luôn đứng đây một mạch để đợi cô. Bây giờ nhìn thấy cô đã yên lành trở về nhà, trong người anh cũng được thư giãn, thả lỏng hơn, đồng thời anh cũng cảm thấy sự đau yếu cũng bắt đầu ập đến. Lúc này anh đã không chịu nổi nữa rồi, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, Tri Tri trước mặt biến thành hai, ba người, không ngừng lắc lư ở trước mặt của anh. Anh nhìn thấy bộ dạng cô có chút sợ hãi, không nhịn được liền định an ủi cô, nhưng vừa mới gọi tên của cô, anh đã không có tiền đồ cắm đầu ngã xuống trên mặt đất...
Tri Tri hơi sợ, người kia là kẻ lang thang hay là một người xấu có ý đồ bất chính đây? Cô cẩn thận nhìn người kia, nhẹ nhàng chuyển động bước chân định đi vào cửa...
Ai ngờ, mới vừa đến gần, “người tuyết” đó chợt động đậy, Tri Tri sợ hết hồn, sửng sốt một giây, định co cẳng lên chạy, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, chậm rãi vang lên khàn khàn: "Tri Tri, em đã trở lại."
Tri Tri lập tức ngừng chân, thật lâu mới phản ứng lại được. Cô đứng lặng nhìn “người tuyết” đang cứng ngắc đi đến gần. Ánh đèn dần dần soi rõ mặt người kia, ngũ quan của anh ta từng chút từng chút phóng đại rõ ràng ở trước mặt cô. Tri Tri lập tức bụm miệng, lui mấy bước về phía sau đầy kinh ngạc: "Kiều... Mạnh Thiệu Hiên?"
"Anh, tại sao anh lại ở chỗ này?" Tri Tri có chút không dám tin vào hai mắt của mình, cái con người ngu ngốc này đứng ở đây đã bao lâu rồi vậy? Cô không có ở nhà anh ta còn ngu ngốc chờ làm gì?
"Tôi nghe Thi Thi nói em về nhà, sợ em bị đánh..."
Mạnh Thiệu Hiên bị lạnh cóng, khi nói chuyện đã hơi bị ngọng, nhưng vẫn cố gắng cử động các bắp thịt gần như bị tê cứng, cười với cô.
Nụ cười ấy so với khóc còn khó coi hơn. Cảm giác cay cay dần dần tràn ngập khắp hốc mắt của Tri Tri. Cô muốn nhịn lại, nhưng những giọt nước mắt kia vẫn cứ rơi xuống. Tri Tri cắn môi, ngẩng đầu lên mắng anh: "Sao mà anh ngu ngốc như thế hả, tôi không có ở nhà, anh ở chỗ này để chờ chết hay sao? Sao lại không gọi điện thoại cho tôi chứ?"
"Điện thoại của em không gọi được..."
"Vậy thì anh cũng không cần thiết phải ở chỗ này mà chờ tôi chứ? Làm sao anh lại đần độn như vậy! Anh cũng không sợ mình bị chết rét sao?" Tri Tri vừa tức lại vừa đau lòng, kéo anh đến nơi cổng tò vò, vừa phủi tuyết đọng trên người anh xuống, vừa quở trách anh.
"Tôi sợ tôi vừa đi em sẽ trở lại, em trở về nhà chắc chắn mẹ của em lại muốn đánh em... tôi không yên lòng! Tri Tri thật xin lỗi, em đừng nóng giận, tôi không lạnh đâu, thật đấy..." Mạnh Thiệu Hiên bị cô kéo xoay quanh, đầu cũng bị cô vỗ vào hơi bị đau. Trong lòng anh lại thấy vui rạo rực, nhìn cô chảy nước mắt vì anh, nhìn bộ dáng cô đau lòng vì anh, thật sự anh cảm thấy mình có bị lạnh cóng đến hai ngày cũng đáng!
"Còn nói nữa! Anh xem đi, tay của anh lạnh thế này!" Tri Tri hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, vừa nắm chặt tay của anh ở trong lòng bàn tay mình vừa hà hơi, vừa tức giận mắng anh: "Anh còn tới tìm tôi làm gì? Chẳng phải tôi đã nói với chị Lâm bảo anh đừng tới tìm tôi nữa sao?"
"Chỉ là vì tôi lo lắng cho em mà thôi, chỉ là muốn tới thăm em một chút, tôi không có ý gì khác đâu, thật đấy, Tri Tri..."
Mạnh Thiệu Hiên cuống quít giải thích, lại rút bàn tay đã lạnh cóng của mình ra. Tay anh vốn đã bị nứt nẻ nặng, ngày hôm qua đã bị lạnh cóng đến hơn nửa đêm, hôm nay lại bị lạnh cóng suốt một ngày, nên đã bắt đầu bị rách ra chảy máu. Anh không muốn Tri Tri nhìn thấy mà trong lòng bị khổ sở.
"Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ?" Tri Tri kinh ngạc nhìn anh, nước mắt cô lại bắt đầu lăn xuống dưới. Cô không muốn gặp anh, cũng không muốn dây dưa với anh. Mặc dù Mạnh Thiệu Đình nói rất cay nghiệt, nhưng có một câu nói rất đúng, cô không xứng với Mạnh Thiệu Hiên!
Cô có thân phận gì? Mạnh Thiệu Hiên có thân phận gì? Cô đã gả đi, hơn nữa lại đã từng có con. Còn anh, thân thế ưu việt, nhìn dáng dấp lại tốt như vậy, còn có rất nhiều, rất nhiều các cô gái xinh đẹp trẻ tuổi thích anh... Cô cũng đã 27 tuổi, so với anh ước chừng lớn hơn bốn tuổi!
"Ba của tôi cũng hàng ngày đều mắng tôi như vậy, có lẽ tôi thực sự hơi bị ngu ngốc rồi." Anh cười cười, đứng thẳng nhìn cô vẻ hơi bất an.
Mặc dù cô đang khóc, nhưng vẻ mặt bây giờ lại quá dữ tợn. Trong lòng Mạnh Thiệu Hiên đang suy nghĩ xem mình đã làm gì chọc cô tức giận, để mau chóng sửa đổi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đầu lại bắt đầu đau. Anh bị sốt cao lại chạy ra gió lạnh, vẫn luôn đứng đây một mạch để đợi cô. Bây giờ nhìn thấy cô đã yên lành trở về nhà, trong người anh cũng được thư giãn, thả lỏng hơn, đồng thời anh cũng cảm thấy sự đau yếu cũng bắt đầu ập đến. Lúc này anh đã không chịu nổi nữa rồi, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, Tri Tri trước mặt biến thành hai, ba người, không ngừng lắc lư ở trước mặt của anh. Anh nhìn thấy bộ dạng cô có chút sợ hãi, không nhịn được liền định an ủi cô, nhưng vừa mới gọi tên của cô, anh đã không có tiền đồ cắm đầu ngã xuống trên mặt đất...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.