Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 152: Chương 142.1: Sự kết hợp và mẹ qua đời
Minh Châu Hoàn
07/04/2016
"Bà xã, thật xin lỗi.... Anh, anh lần đầu tiên... không sao nhịn được..."
Anh ôm lấy cô không chịu buông tay, mặt chôn sâu ở bờ vai của cô, có
chết cũng không chịu ngẩng đầu lên...
"Anh, chẳng phải anh đã nói, anh không còn là... anh đã sớm không phải là..." Tĩnh Tri mặt đỏ bừng, nhưng phần lớn là do sự thương tâm hòa lẫn sự khuây khoả mà không sao nói ra được. Trái tim cô đập cuồng loạn, tựa như muốn phá rách lồng ngực mà vọt ra ngoài, Tĩnh Tri xoa nhẹ tim mình. Người đàn ông trong ngực cô vẫn còn xấu hổ, gắt gao ôm chặt lấy cô không chịu buông, nhỏ giọng lầu bầu: "Không phải vẫn nói, lần đầu tiên của đàn ông đều phải nhờ trợ giúp của tay trái tay phải của mình hay sao..."
Tĩnh Tri ngây người, thật lâu sau mới phản ứng được. Tròng mắt cô nóng kinh người, trong phút chốc cô không biết nên đối diện với anh thế nào... Cô đã từng lấy chồng, lại còn đã từng sinh con, mà anh thì ...
Tĩnh Tri đẩy anh ra, xoay người đi, cảm thấy suy sụp mà không nói ra được...
Mạnh Thiệu Hiên thấy cô như vậy, rốt cuộc không biết vì sao cô đột nhiên mất hứng, chỉ dám dè dặt bao quanh người cô: "Bà xã, để anh ôm em đi tắm nhé!"
Tĩnh Tri cũng không lên tiếng, Mạnh Thiệu Hiên nghĩ ngợi mình đã làm bẩn người cô, có ngủ cũng không được thoải mái, liền dứt khoát bế cô lên. Trên thân thể hai người không một mảnh vải, hai cơ thể trần trụi kề sát nhau, đi lại trong nhà, da thịt lúc gần lúc xa. Cô vẫn không nói lời nào, anh cũng không dám mở miệng, càng cúi đầu hơn, không dám liếc nhìn thân thể mềm mại trong ngực mình một cái. . .
Pha nước xong, anh đặt Tĩnh Tri vào trong bồn tắm, tự mình cầm khăn tắm đứng ở bên cạnh, lạnh run người nhưng cũng không dám bước vào. Tròng mắt Tĩnh Tri hồng hồng nhìn anh, đưa tay kéo anh: "Anh hãy vào cùng với em đi."
Mạnh Thiệu Hiên ừ một tiếng, sau đó nhảy vào bồn tắm. Anh không nói gì, cầm lọ sữa tắm hơi cúi đầu vẽ loạn lên người Tĩnh Tri. Tĩnh Tri gắt gao cắn môi, thấy sắc mặt anh đỏ bừng đầy vẻ áy náy, trong lòng thấy êm dịu mấy phần: "Anh lại gạt em. . ."
"Không phải đâu, khi đó anh lừa em là vì lo rằng em sẽ không chấp nhận, nên anh mới làm càn nói láo. . ."
"Vậy anh cũng không sợ sẽ bị lộ tẩy sao?" Tĩnh Tri lườm anh, thấy anh hơi giương mắt, ánh mắt rơi ở trước ngực mình, thẹn thùng lập tức hai tay vòng trước ngực, mắt cũng nhắm lại: "Anh đừng nhìn lung tung. . ."
"Được rồi bà xã, anh sẽ không nhìn loạn nữa." Mạnh Thiệu Hiên đưa tay ôm cô: "Anh ôm em thì sẽ không nhìn nữa. . ."
Người Tĩnh Tri trơn tuột, hương thơm ập đến, hai người vừa mới ôm nhau chung một chỗ, Mạnh Thiệu Hiên đã cảm thấy toàn thân như có lửa đốt. Anh hốt hoảng lại buông cô ra, tay cũng không biết phải để ở chỗ nào cho phải, nên có chút luống cuống: "Bà xã, anh thật sự không dám đụng vào em..."
Tĩnh Tri thở dài: "Mạnh Thiệu Hiên, anh đúng là người ngu ngốc nhất, đần độn nhất trên đời. . ."
Từ phía sau cô vây quanh anh: "Chúng ta là vợ chồng, sau này bất kể có chuyện gì xảy ra, cũng không được dấu diếm, lừa gạt em, biết không?"
"Anh sẽ không bao giờ như thế nữa ... Tại... tại anh trộm xem rất nhiều phim xxx, anh học theo, ai ngờ... bà xã.... Anh mới ôm em một cái vậy mà cả người đã rất khó chịu, anh cũng không biết tại sao... cũng không nhịn được nữa...Bà xã, em đừng giận anh, lát nữa anh nhất định sẽ cố gắng!"
Mạnh Thiệu Hiên xoay người ôm lấy cô. Anh cảm thấy thân thể của cô ở trong ngực mình khẽ run lên, cũng không nhịn được liền cúi đầu xuống hôn cô. Cánh môi của cô có chút sưng đỏ, ở dưới ánh đèn càng thêm mê hoặc lòng người. Mạnh Thiệu Hiên không nhịn được dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng phác họa lên làn môi của cô, bàn tay vòng ra sau lưng khẽ vuốt ve lên làn da trơn bóng như ngọc của Tĩnh Tri. Tĩnh Tri có cảm giác nơi đầu xương của mình cũng như mềm đi, không nhịn được khẽ hừ nhẹ một tiếng. Bàn tay nhỏ bé của cô gắt gao bám vào nơi bờ vai của anh, chiếc cổ thon dài ngửa lên thật cao, nơi mềm mại trước ngực dán chặc với cứng rắn của anh, thân thể nóng rực áp sát nhau thành một đường cong duyên dáng. . .
Mạnh Thiệu Hiên không nhịn nổi nữa, bàn tay dần dần lướt qua chiếc eo thon của cô, dịch chuyển về nơi đôi chân thon dài thẳng tắp vuốt ve. . .
Tĩnh Tri có chút sợ hãi, không khỏi khẽ lắc đầu, Mạnh Thiệu Hiên lại ôm cô lên, để cô giạng chân ở hai bên người mình, trong ý loạn tình mê anh không ngừng lẩm bẩm, đôi môi như lửa nóng thiêu đốt mỗi một tấc da thịt của cô: "Bà xã, anh sắp chết mất... Bà xã, bà xã. . ."
Hơi thở của anh càng phát ra dồn dập, ngay lập tức Tĩnh Tri cũng bị cuốn hút theo. Sắc mặt cô ửng hồng giống như hoa đào, hơi nhắm mắt lại lông mi không ngừng run rẩy, cánh tay vô lực của cô tuột khỏi bờ vai anh, trượt xuống không tìm được một nơi để chống đỡ. Một hồi sau cô mới sờ soạng ôm lấy cổ của anh, giọng nói mềm nhẹ tựa như được phát ra từ trong cổ họng, mang theo sự quyến rũ êm dịu: "Thiệu Hiên. . . Chúng ta trở về, phòng ngủ đi. . ."
Mạnh Thiệu Hiên thở dốc một tiếng, dung nhan anh tuấn làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi nhưng lại mang theo sự yêu ma làm mê hoặc khiến người ta động tình. Bàn tay của anh chuyển qua cặp vú vểnh cao của cô, khẽ dùng lực, hơi thở của anh trở nên hổn hển, dồn dập ở bên tai cô. Nơi cứng ngắc ở phía dưới tựa như vội vã muốn tìm được nơi vui chơi vẫn hằng tha thiết ước mơ, nhưng lại không biết phải làm thế nào. . .
Anh thở ồ ồ, gấp gáp hôn cô, có chút ngượng ngùng khẽ than thở ở bên tai cô: "Bà xã, em hãy giúp anh một chút. . ."
Sắc mặt Tĩnh Tri vụt đỏ rực, cô cắn chặt dưới môi, hàng mi dài e lệ khẽ run run: "Em, em giúp thế nào. . ."
Trên trán Mạnh Thiệu Hiên đã có mồ hôi hột, dọc theo da thịt trắng như tuyết của anh chảy xuống dưới, càng làm cho sự kìm nén của anh trở nên điên cuồng thêm mấy phần. Cánh tay vững chãi của anh bóp thật chặt vào chiếc eo nhỏ của cô. Màu da của hai người thoáng nhìn lại dường như muốn hòa tan với nhau ở chung một chỗ. . .
"Bà xã, anh phải làm thế nào đây?" Mạnh Thiệu Hiên cảm giác máu của mình đã sắp sôi trào lên, mạch máu như sắp nổ tung. Bàn tay anh vuốt ve khắp nơi trên da thịt trong suốt của cô, hơi thở nóng bỏng tưởng chừng như đốt cháy da thịt đến đau nhức. . .
"Anh, chẳng phải anh đã nói, anh không còn là... anh đã sớm không phải là..." Tĩnh Tri mặt đỏ bừng, nhưng phần lớn là do sự thương tâm hòa lẫn sự khuây khoả mà không sao nói ra được. Trái tim cô đập cuồng loạn, tựa như muốn phá rách lồng ngực mà vọt ra ngoài, Tĩnh Tri xoa nhẹ tim mình. Người đàn ông trong ngực cô vẫn còn xấu hổ, gắt gao ôm chặt lấy cô không chịu buông, nhỏ giọng lầu bầu: "Không phải vẫn nói, lần đầu tiên của đàn ông đều phải nhờ trợ giúp của tay trái tay phải của mình hay sao..."
Tĩnh Tri ngây người, thật lâu sau mới phản ứng được. Tròng mắt cô nóng kinh người, trong phút chốc cô không biết nên đối diện với anh thế nào... Cô đã từng lấy chồng, lại còn đã từng sinh con, mà anh thì ...
Tĩnh Tri đẩy anh ra, xoay người đi, cảm thấy suy sụp mà không nói ra được...
Mạnh Thiệu Hiên thấy cô như vậy, rốt cuộc không biết vì sao cô đột nhiên mất hứng, chỉ dám dè dặt bao quanh người cô: "Bà xã, để anh ôm em đi tắm nhé!"
Tĩnh Tri cũng không lên tiếng, Mạnh Thiệu Hiên nghĩ ngợi mình đã làm bẩn người cô, có ngủ cũng không được thoải mái, liền dứt khoát bế cô lên. Trên thân thể hai người không một mảnh vải, hai cơ thể trần trụi kề sát nhau, đi lại trong nhà, da thịt lúc gần lúc xa. Cô vẫn không nói lời nào, anh cũng không dám mở miệng, càng cúi đầu hơn, không dám liếc nhìn thân thể mềm mại trong ngực mình một cái. . .
Pha nước xong, anh đặt Tĩnh Tri vào trong bồn tắm, tự mình cầm khăn tắm đứng ở bên cạnh, lạnh run người nhưng cũng không dám bước vào. Tròng mắt Tĩnh Tri hồng hồng nhìn anh, đưa tay kéo anh: "Anh hãy vào cùng với em đi."
Mạnh Thiệu Hiên ừ một tiếng, sau đó nhảy vào bồn tắm. Anh không nói gì, cầm lọ sữa tắm hơi cúi đầu vẽ loạn lên người Tĩnh Tri. Tĩnh Tri gắt gao cắn môi, thấy sắc mặt anh đỏ bừng đầy vẻ áy náy, trong lòng thấy êm dịu mấy phần: "Anh lại gạt em. . ."
"Không phải đâu, khi đó anh lừa em là vì lo rằng em sẽ không chấp nhận, nên anh mới làm càn nói láo. . ."
"Vậy anh cũng không sợ sẽ bị lộ tẩy sao?" Tĩnh Tri lườm anh, thấy anh hơi giương mắt, ánh mắt rơi ở trước ngực mình, thẹn thùng lập tức hai tay vòng trước ngực, mắt cũng nhắm lại: "Anh đừng nhìn lung tung. . ."
"Được rồi bà xã, anh sẽ không nhìn loạn nữa." Mạnh Thiệu Hiên đưa tay ôm cô: "Anh ôm em thì sẽ không nhìn nữa. . ."
Người Tĩnh Tri trơn tuột, hương thơm ập đến, hai người vừa mới ôm nhau chung một chỗ, Mạnh Thiệu Hiên đã cảm thấy toàn thân như có lửa đốt. Anh hốt hoảng lại buông cô ra, tay cũng không biết phải để ở chỗ nào cho phải, nên có chút luống cuống: "Bà xã, anh thật sự không dám đụng vào em..."
Tĩnh Tri thở dài: "Mạnh Thiệu Hiên, anh đúng là người ngu ngốc nhất, đần độn nhất trên đời. . ."
Từ phía sau cô vây quanh anh: "Chúng ta là vợ chồng, sau này bất kể có chuyện gì xảy ra, cũng không được dấu diếm, lừa gạt em, biết không?"
"Anh sẽ không bao giờ như thế nữa ... Tại... tại anh trộm xem rất nhiều phim xxx, anh học theo, ai ngờ... bà xã.... Anh mới ôm em một cái vậy mà cả người đã rất khó chịu, anh cũng không biết tại sao... cũng không nhịn được nữa...Bà xã, em đừng giận anh, lát nữa anh nhất định sẽ cố gắng!"
Mạnh Thiệu Hiên xoay người ôm lấy cô. Anh cảm thấy thân thể của cô ở trong ngực mình khẽ run lên, cũng không nhịn được liền cúi đầu xuống hôn cô. Cánh môi của cô có chút sưng đỏ, ở dưới ánh đèn càng thêm mê hoặc lòng người. Mạnh Thiệu Hiên không nhịn được dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng phác họa lên làn môi của cô, bàn tay vòng ra sau lưng khẽ vuốt ve lên làn da trơn bóng như ngọc của Tĩnh Tri. Tĩnh Tri có cảm giác nơi đầu xương của mình cũng như mềm đi, không nhịn được khẽ hừ nhẹ một tiếng. Bàn tay nhỏ bé của cô gắt gao bám vào nơi bờ vai của anh, chiếc cổ thon dài ngửa lên thật cao, nơi mềm mại trước ngực dán chặc với cứng rắn của anh, thân thể nóng rực áp sát nhau thành một đường cong duyên dáng. . .
Mạnh Thiệu Hiên không nhịn nổi nữa, bàn tay dần dần lướt qua chiếc eo thon của cô, dịch chuyển về nơi đôi chân thon dài thẳng tắp vuốt ve. . .
Tĩnh Tri có chút sợ hãi, không khỏi khẽ lắc đầu, Mạnh Thiệu Hiên lại ôm cô lên, để cô giạng chân ở hai bên người mình, trong ý loạn tình mê anh không ngừng lẩm bẩm, đôi môi như lửa nóng thiêu đốt mỗi một tấc da thịt của cô: "Bà xã, anh sắp chết mất... Bà xã, bà xã. . ."
Hơi thở của anh càng phát ra dồn dập, ngay lập tức Tĩnh Tri cũng bị cuốn hút theo. Sắc mặt cô ửng hồng giống như hoa đào, hơi nhắm mắt lại lông mi không ngừng run rẩy, cánh tay vô lực của cô tuột khỏi bờ vai anh, trượt xuống không tìm được một nơi để chống đỡ. Một hồi sau cô mới sờ soạng ôm lấy cổ của anh, giọng nói mềm nhẹ tựa như được phát ra từ trong cổ họng, mang theo sự quyến rũ êm dịu: "Thiệu Hiên. . . Chúng ta trở về, phòng ngủ đi. . ."
Mạnh Thiệu Hiên thở dốc một tiếng, dung nhan anh tuấn làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi nhưng lại mang theo sự yêu ma làm mê hoặc khiến người ta động tình. Bàn tay của anh chuyển qua cặp vú vểnh cao của cô, khẽ dùng lực, hơi thở của anh trở nên hổn hển, dồn dập ở bên tai cô. Nơi cứng ngắc ở phía dưới tựa như vội vã muốn tìm được nơi vui chơi vẫn hằng tha thiết ước mơ, nhưng lại không biết phải làm thế nào. . .
Anh thở ồ ồ, gấp gáp hôn cô, có chút ngượng ngùng khẽ than thở ở bên tai cô: "Bà xã, em hãy giúp anh một chút. . ."
Sắc mặt Tĩnh Tri vụt đỏ rực, cô cắn chặt dưới môi, hàng mi dài e lệ khẽ run run: "Em, em giúp thế nào. . ."
Trên trán Mạnh Thiệu Hiên đã có mồ hôi hột, dọc theo da thịt trắng như tuyết của anh chảy xuống dưới, càng làm cho sự kìm nén của anh trở nên điên cuồng thêm mấy phần. Cánh tay vững chãi của anh bóp thật chặt vào chiếc eo nhỏ của cô. Màu da của hai người thoáng nhìn lại dường như muốn hòa tan với nhau ở chung một chỗ. . .
"Bà xã, anh phải làm thế nào đây?" Mạnh Thiệu Hiên cảm giác máu của mình đã sắp sôi trào lên, mạch máu như sắp nổ tung. Bàn tay anh vuốt ve khắp nơi trên da thịt trong suốt của cô, hơi thở nóng bỏng tưởng chừng như đốt cháy da thịt đến đau nhức. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.