Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 198: Chương 142.2
Minh Châu Hoàn
22/06/2016
"Có thể làm được không?"
Một người ngồi, một người đứng, một người hướng mắt ra cửa, một người lại liếc mắt ra ngoài cửa sổ, từ lúc trong phòng chỉ còn lại hai người họ, ai cũng không dám nhìn người kia lấy một cái.
Tĩnh Tri vẫn đắm chìm trong hoảng hốt, có thể làm được hay không? Có thể hay không. . . . . .
Nếu như đồng ý yêu cầu của anh, thì đời này cô sẽ không được gặp mặt con mình và Thiệu Hiên, còn nếu như không đồng ý, ngay cả đứa bé cũng không giữ được.
Sự giam cầm này, anh có thể duy trì được bao lâu? Từ cuộc hôn nhân thất bại của họ, cô dần dần nhận ra anh vốn là một người đàn ông vừa bạc tình, lại vừa lạnh lùng, đợi đến khi anh chán ghét, cảm thấy phiền phức, thì cô sẽ chẳng khác nào một miếng giẻ rách bị quẳng đi, đến lúc đó, cô và Thiệu Hiên, cùng với con của bọn họ còn lo không được gặp nhau nữa sao?
"Tôi đồng ý!", ba chữ này nghe vào tai thế nào cũng thấy nặng như chì.
Mạnh Thiệu Đình vươn tay ngắt một cánh hoa trong lọ, đầu ngón tay khẽ mân mê, làm cho cánh hoa bể tan tành, hương hoa như có như không thấm vào ngón tay anh cũng giống hệt như mùi thơm thoang thoảng trong căn phòng này.
Đây là một loại ma chướng, khiến cho tâm trí của anh mê muội.
Cũng giống như hiện tại, biết rõ rằng việc giữ cô lại chẳng khác nào tự tay nhận lấy rượu độc trong tay kẻ địch, nhưng vẫn không cách nào khống chế bản thân mình trầm luân.
Cô đồng ý, vì đứa con của cô và Mạnh Thiệu Hiên mà cô đồng ý ở lại bên cạnh người đàn ông mà cô vẫn luôn miệng nói chán ghét, đồng ý từ nay về sau sẽ trở thành người phụ nữ của anh, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người kia.
Anh có nên chế giễu người phụ nữ trời sinh vốn đã chấp nhất, u mê hay là nên cười nhạo bản thân mình, liều chết quấn lấy một người con gái mà trong lòng cô ta đã có người khác.
"Được, hôm nay để An Thành đi làm vài thủ tục cần thiết, ngày mai tôi sẽ mà thỏa thuận ấy đến đây, cô hẳn đã biết, con người của tôi từ trước đến giờ làm việc đều không muốn để lại bất cứ hậu họa gì, nếu chỉ đáp ứng bằng miệng, thì ở trong mắt tôi chúng chẳng đáng một đồng!".
Đến tận lúc này, anh mới xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt.
"Thủ tục gì? Thỏa thuận nào chứ?", Tĩnh Tri mờ mịt nhìn về phía người đối diện, vì anh đứng đưa lưng về phía cửa sổ nên ánh sáng trên mặt cũng trở nên lập lòe bất định, nửa gương mặt ẩn ở trong bóng tối, còn nơi khóe môi vẫn trước sau như một âm thầm nhếch lên đầy mỉa mai, khiến cho cô càng thêm thấp thỏm lo lắng . . . . . .
"Về sau, cô sẽ trở thành tình nhân của tôi, sao có thể giữ thân phận là vợ của người khác được? Dĩ nhiên là thủ tục ly hôn giữa cô và Thiệu Hiên rồi. . . . . ."
Anh cúi thấp đầu, che giấu sự châm biếm nơi đáy mắt, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi, tựa như đang lưu luyến nói với Tĩnh Tri rằng ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn vậy.
"Không. . . . . . Mạnh Thiệu Đình, anh... anh không thể làm như vậy, việc này cần phải có cả hai vợ chồng cùng đứng ra ký tên, cùng đồng ý mới có thể ly hôn được, anh không có quyền thao túng chuyện của tôi và Thiệu Hiên . . ."
"Hẳn em phải biết trên thế gian này vẫn có câu rằng chỉ cần có tiền là có thể sai khiến được cả ma quỷ, đúng không? Em ngây thơ quá đấy, ngay cả một chút chuyện nhỏ này mà tôi cũng không xử lý được thì thật quá buồn cười rồi?".
Nói đến đây, anh lười biếng xoay người lại, cúi xuống, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng nâng cằm Tĩnh Tri lên, sau đó liền nở nụ cười mê người, dịu dàng lên tiếng: "Tĩnh Tri, nếu tin tức Mạnh nhị thiếu tôi có quan hệ với một người phụ nữ đã kết hôn truyền ra ngoài e là sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của tôi? Nếu đã làm một tình nhân, thì phải làm tròn bổn phận của mình, nếu chủ nhân hài lòng, thì phúc lợi của cô mới có thể nhiều thêm một chút!".
Anh buông cô ra, cười lạnh một tiếng.
Một khắc kia, màn trời xanh thăm thẳm ngoài cửa sổ cũng trở nên ảm đạm, trong nháy mắt mây đen liền ùn ùn kéo đến, Tĩnh Tri chán nản tựa vào trên gối, nhìn theo bóng người nào đó đang rảo bước ra khỏi phòng bệnh, cửa phòng bị anh tiện tay đẩy ra phịch một tiếng khóa chặt, cả căn phòng lập tức chìm trong tĩnh mịch.
Tĩnh Tri hơi nghiêng mặt qua, thấy những nụ hoa sơn chi thưa thớt trong bình, trên bàn, trên đất, đều rải rác những xác cánh hoa nho nhỏ, hương hoa nhàn nhạt thấm vào ruột gan, ánh mắt cũng dần dần trở nên mông lung, ôm chặt hai đầu gối, co rúc vào trong góc tường.
Tĩnh Tri, đừng sợ, cố gắng nhẫn nhịn thêm một chút, chỉ cần nhẫn nhịn thêm chút nữa thì tất cả sẽ qua thôi, tất cả khổ sở, đều sẽ lùi xa, giống bầu trời tối đen kia, cũng sẽ có lúc bừng sáng lên, vì thế cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Mạnh Thiệu Đình ra khỏi bệnh viện, chưa lên xe, anh đã gọi điện thoại cho An Thành phân phó anh ta đi làm chuyện này. Một chứng nhận ly hôn đối với anh mà nói không phải là việc gì khó, huống chi, tất cả các giấy tờ của Thiệu Hiên đã được anh cả mang về sau khi đưa cậu ta và cha anh đến Mỹ, mục đích chính là hạn chế tự do của người kia, không có thẻ căn cước, hộ chiếu thì cậu ta sẽ chẳng thể rời Newyork một bước. Trước mắt, chuyện của Thiệu Hiên không cần thiết phải lo lắng.
Chuyện anh cần giải quyết ngay bây giờ chính là làm thế nào để xoa dịu cơn phẫn nộ của hai Lão phật gia ở nhà, làm thế nào để trấn an nhà họ Thẩm và Mạn Quân, làm thế nào để có thể thuận lợi ngồi lên chức chủ tịch trong cuộc họp cổ đông để Hội đồng Quản trị không thay đổi mà đưa ra nghị quyết giống như ban đầu.
Bắc Thành đã nói đáng lẽ ra anh nên bàn bạc qua với anh cả, người bình thường có thể giấu tài một năm nửa năm, chỉ có người bụng dạ thâm sâu khó lường, dã tâm cực lớn mới có thể đóng khung bản thân mình dưới một hình thức mười năm vẫn như một. Đạo lý của người xưa quả nhiên rất đúng, nếu quá hoàn mỹ, quá khiêm tốn, danh tiếng quá tốt, mới là người cần phải đề phòng, người như vậy, đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì hậu quả chắc chắn kinh người.
Thật ra thì Mạnh Thiệu Đình rất không thích thủ đoạn của anh cả, trong lòng anh, đã là đàn ông, nên đao thật súng thật làm lớn một trận, quang minh chính đại liều mạng mày chết tao sống. Cũng như trong chuyện với Phó Tĩnh Tri, anh có đến hàng ngàn hàng vạn phương pháp, có thể giở thủ đoạn, đấu trí, kết quả cũng sẽ tốt hơn hiện giờ rất nhiều, nhưng anh lại cố tình phóng khoáng đi tranh giành cùng với Mạnh Thiệu Hiên.
Có một số việc, đàn ông có thể không ngần ngại cười một tiếng mà buông tay ra đi, nhưng mà có một số việc, cho dù buông tay cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
Thiệu Hiên mềm lòng buông tay, nhưng cậu ta thắng sao? Không, trong cuộc chiến tranh đoạt này, người nào có lòng dạ ác độc mới là kẻ thắng.
Mạnh Thiệu Đình lái xe không mục đích, ngày trước, mỗi khi tan tầm là anh liền về thẳng biệt thự Mai Viên, mà bây giờ, anh lại không hề muốn gặp người phụ nữ kia, cũng không muốn trở về nhà họ Mạnh, nghe những lời răn đe của trưởng bối, thật là nực cười.
Bây giờ anh đã ba mươi tuổi, đã qua tuổi lập gia đình, nhưng hai người họ vẫn xem anh như đứa trẻ, vẫn mưu toan khống chế anh, chẳng lẽ họ cho rằng anh không biết gì sao?
Tại sao lại muốn giao công ty vào trong tay anh, anh Cả quản lý công ty nhiều năm, giao thiệp rộng rãi, thành tích lại càng dày lên theo từng năm, lý ra cái ghế ấy phải dành cho anh ấy mới đúng chứ? Họ chọn anh chẳng qua vì muốn có một con rối luôn biết nghe lời mà thôi.
Đúng vậy, anh vẫn luôn luôn hiếu thuận, phục tùng quyết định của trưởng bối vô điều kiện, mà quan trọng hơn chính là anh không phải là người tâm cơ sâu xa như anh Cả. Nhưng đối với một người lãnh đạo, người đầu tầu mà nói, dù cho có phải buông bỏ quyền lợi trong tay, anh cũng không hi vọng mình sẽ trở thành một vật chuyên để trang trí. Mà cái bọn họ cần chính là lúc còn tại vị phong quang vô hạn, lúc lui khỏi vị trí phía sau màn, vẫn muốn hưởng thụ cảm giác nắm quyền sinh sát trong tay.
Rất dễ nhận thấy, so với anh Cả, anh là đối tượng thích hợp hơn nhiều, cho nên, chỉ một điểm này, thì người thắng nhất định sẽ là Mạnh Thiệu Đình anh rồi.
Nhưng là bây giờ, nếu như anh không phục tùng họ, phản kháng lại họ, hai vị kia sẽ làm thế nào?
Mạnh Thiệu Đình nghĩ đến chỗ này, trong lòng lại thầm nhủ, ba đứa con trai của nhà họ Mạnh thật đúng là đã tạo nghiệt từ đời trước đều thua ở trong tay một người phụ nữ.
Mà người con gái kia, rốt cuộc có điểm nào tốt chứ?
Một người ngồi, một người đứng, một người hướng mắt ra cửa, một người lại liếc mắt ra ngoài cửa sổ, từ lúc trong phòng chỉ còn lại hai người họ, ai cũng không dám nhìn người kia lấy một cái.
Tĩnh Tri vẫn đắm chìm trong hoảng hốt, có thể làm được hay không? Có thể hay không. . . . . .
Nếu như đồng ý yêu cầu của anh, thì đời này cô sẽ không được gặp mặt con mình và Thiệu Hiên, còn nếu như không đồng ý, ngay cả đứa bé cũng không giữ được.
Sự giam cầm này, anh có thể duy trì được bao lâu? Từ cuộc hôn nhân thất bại của họ, cô dần dần nhận ra anh vốn là một người đàn ông vừa bạc tình, lại vừa lạnh lùng, đợi đến khi anh chán ghét, cảm thấy phiền phức, thì cô sẽ chẳng khác nào một miếng giẻ rách bị quẳng đi, đến lúc đó, cô và Thiệu Hiên, cùng với con của bọn họ còn lo không được gặp nhau nữa sao?
"Tôi đồng ý!", ba chữ này nghe vào tai thế nào cũng thấy nặng như chì.
Mạnh Thiệu Đình vươn tay ngắt một cánh hoa trong lọ, đầu ngón tay khẽ mân mê, làm cho cánh hoa bể tan tành, hương hoa như có như không thấm vào ngón tay anh cũng giống hệt như mùi thơm thoang thoảng trong căn phòng này.
Đây là một loại ma chướng, khiến cho tâm trí của anh mê muội.
Cũng giống như hiện tại, biết rõ rằng việc giữ cô lại chẳng khác nào tự tay nhận lấy rượu độc trong tay kẻ địch, nhưng vẫn không cách nào khống chế bản thân mình trầm luân.
Cô đồng ý, vì đứa con của cô và Mạnh Thiệu Hiên mà cô đồng ý ở lại bên cạnh người đàn ông mà cô vẫn luôn miệng nói chán ghét, đồng ý từ nay về sau sẽ trở thành người phụ nữ của anh, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người kia.
Anh có nên chế giễu người phụ nữ trời sinh vốn đã chấp nhất, u mê hay là nên cười nhạo bản thân mình, liều chết quấn lấy một người con gái mà trong lòng cô ta đã có người khác.
"Được, hôm nay để An Thành đi làm vài thủ tục cần thiết, ngày mai tôi sẽ mà thỏa thuận ấy đến đây, cô hẳn đã biết, con người của tôi từ trước đến giờ làm việc đều không muốn để lại bất cứ hậu họa gì, nếu chỉ đáp ứng bằng miệng, thì ở trong mắt tôi chúng chẳng đáng một đồng!".
Đến tận lúc này, anh mới xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt.
"Thủ tục gì? Thỏa thuận nào chứ?", Tĩnh Tri mờ mịt nhìn về phía người đối diện, vì anh đứng đưa lưng về phía cửa sổ nên ánh sáng trên mặt cũng trở nên lập lòe bất định, nửa gương mặt ẩn ở trong bóng tối, còn nơi khóe môi vẫn trước sau như một âm thầm nhếch lên đầy mỉa mai, khiến cho cô càng thêm thấp thỏm lo lắng . . . . . .
"Về sau, cô sẽ trở thành tình nhân của tôi, sao có thể giữ thân phận là vợ của người khác được? Dĩ nhiên là thủ tục ly hôn giữa cô và Thiệu Hiên rồi. . . . . ."
Anh cúi thấp đầu, che giấu sự châm biếm nơi đáy mắt, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi, tựa như đang lưu luyến nói với Tĩnh Tri rằng ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn vậy.
"Không. . . . . . Mạnh Thiệu Đình, anh... anh không thể làm như vậy, việc này cần phải có cả hai vợ chồng cùng đứng ra ký tên, cùng đồng ý mới có thể ly hôn được, anh không có quyền thao túng chuyện của tôi và Thiệu Hiên . . ."
"Hẳn em phải biết trên thế gian này vẫn có câu rằng chỉ cần có tiền là có thể sai khiến được cả ma quỷ, đúng không? Em ngây thơ quá đấy, ngay cả một chút chuyện nhỏ này mà tôi cũng không xử lý được thì thật quá buồn cười rồi?".
Nói đến đây, anh lười biếng xoay người lại, cúi xuống, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng nâng cằm Tĩnh Tri lên, sau đó liền nở nụ cười mê người, dịu dàng lên tiếng: "Tĩnh Tri, nếu tin tức Mạnh nhị thiếu tôi có quan hệ với một người phụ nữ đã kết hôn truyền ra ngoài e là sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của tôi? Nếu đã làm một tình nhân, thì phải làm tròn bổn phận của mình, nếu chủ nhân hài lòng, thì phúc lợi của cô mới có thể nhiều thêm một chút!".
Anh buông cô ra, cười lạnh một tiếng.
Một khắc kia, màn trời xanh thăm thẳm ngoài cửa sổ cũng trở nên ảm đạm, trong nháy mắt mây đen liền ùn ùn kéo đến, Tĩnh Tri chán nản tựa vào trên gối, nhìn theo bóng người nào đó đang rảo bước ra khỏi phòng bệnh, cửa phòng bị anh tiện tay đẩy ra phịch một tiếng khóa chặt, cả căn phòng lập tức chìm trong tĩnh mịch.
Tĩnh Tri hơi nghiêng mặt qua, thấy những nụ hoa sơn chi thưa thớt trong bình, trên bàn, trên đất, đều rải rác những xác cánh hoa nho nhỏ, hương hoa nhàn nhạt thấm vào ruột gan, ánh mắt cũng dần dần trở nên mông lung, ôm chặt hai đầu gối, co rúc vào trong góc tường.
Tĩnh Tri, đừng sợ, cố gắng nhẫn nhịn thêm một chút, chỉ cần nhẫn nhịn thêm chút nữa thì tất cả sẽ qua thôi, tất cả khổ sở, đều sẽ lùi xa, giống bầu trời tối đen kia, cũng sẽ có lúc bừng sáng lên, vì thế cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Mạnh Thiệu Đình ra khỏi bệnh viện, chưa lên xe, anh đã gọi điện thoại cho An Thành phân phó anh ta đi làm chuyện này. Một chứng nhận ly hôn đối với anh mà nói không phải là việc gì khó, huống chi, tất cả các giấy tờ của Thiệu Hiên đã được anh cả mang về sau khi đưa cậu ta và cha anh đến Mỹ, mục đích chính là hạn chế tự do của người kia, không có thẻ căn cước, hộ chiếu thì cậu ta sẽ chẳng thể rời Newyork một bước. Trước mắt, chuyện của Thiệu Hiên không cần thiết phải lo lắng.
Chuyện anh cần giải quyết ngay bây giờ chính là làm thế nào để xoa dịu cơn phẫn nộ của hai Lão phật gia ở nhà, làm thế nào để trấn an nhà họ Thẩm và Mạn Quân, làm thế nào để có thể thuận lợi ngồi lên chức chủ tịch trong cuộc họp cổ đông để Hội đồng Quản trị không thay đổi mà đưa ra nghị quyết giống như ban đầu.
Bắc Thành đã nói đáng lẽ ra anh nên bàn bạc qua với anh cả, người bình thường có thể giấu tài một năm nửa năm, chỉ có người bụng dạ thâm sâu khó lường, dã tâm cực lớn mới có thể đóng khung bản thân mình dưới một hình thức mười năm vẫn như một. Đạo lý của người xưa quả nhiên rất đúng, nếu quá hoàn mỹ, quá khiêm tốn, danh tiếng quá tốt, mới là người cần phải đề phòng, người như vậy, đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì hậu quả chắc chắn kinh người.
Thật ra thì Mạnh Thiệu Đình rất không thích thủ đoạn của anh cả, trong lòng anh, đã là đàn ông, nên đao thật súng thật làm lớn một trận, quang minh chính đại liều mạng mày chết tao sống. Cũng như trong chuyện với Phó Tĩnh Tri, anh có đến hàng ngàn hàng vạn phương pháp, có thể giở thủ đoạn, đấu trí, kết quả cũng sẽ tốt hơn hiện giờ rất nhiều, nhưng anh lại cố tình phóng khoáng đi tranh giành cùng với Mạnh Thiệu Hiên.
Có một số việc, đàn ông có thể không ngần ngại cười một tiếng mà buông tay ra đi, nhưng mà có một số việc, cho dù buông tay cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
Thiệu Hiên mềm lòng buông tay, nhưng cậu ta thắng sao? Không, trong cuộc chiến tranh đoạt này, người nào có lòng dạ ác độc mới là kẻ thắng.
Mạnh Thiệu Đình lái xe không mục đích, ngày trước, mỗi khi tan tầm là anh liền về thẳng biệt thự Mai Viên, mà bây giờ, anh lại không hề muốn gặp người phụ nữ kia, cũng không muốn trở về nhà họ Mạnh, nghe những lời răn đe của trưởng bối, thật là nực cười.
Bây giờ anh đã ba mươi tuổi, đã qua tuổi lập gia đình, nhưng hai người họ vẫn xem anh như đứa trẻ, vẫn mưu toan khống chế anh, chẳng lẽ họ cho rằng anh không biết gì sao?
Tại sao lại muốn giao công ty vào trong tay anh, anh Cả quản lý công ty nhiều năm, giao thiệp rộng rãi, thành tích lại càng dày lên theo từng năm, lý ra cái ghế ấy phải dành cho anh ấy mới đúng chứ? Họ chọn anh chẳng qua vì muốn có một con rối luôn biết nghe lời mà thôi.
Đúng vậy, anh vẫn luôn luôn hiếu thuận, phục tùng quyết định của trưởng bối vô điều kiện, mà quan trọng hơn chính là anh không phải là người tâm cơ sâu xa như anh Cả. Nhưng đối với một người lãnh đạo, người đầu tầu mà nói, dù cho có phải buông bỏ quyền lợi trong tay, anh cũng không hi vọng mình sẽ trở thành một vật chuyên để trang trí. Mà cái bọn họ cần chính là lúc còn tại vị phong quang vô hạn, lúc lui khỏi vị trí phía sau màn, vẫn muốn hưởng thụ cảm giác nắm quyền sinh sát trong tay.
Rất dễ nhận thấy, so với anh Cả, anh là đối tượng thích hợp hơn nhiều, cho nên, chỉ một điểm này, thì người thắng nhất định sẽ là Mạnh Thiệu Đình anh rồi.
Nhưng là bây giờ, nếu như anh không phục tùng họ, phản kháng lại họ, hai vị kia sẽ làm thế nào?
Mạnh Thiệu Đình nghĩ đến chỗ này, trong lòng lại thầm nhủ, ba đứa con trai của nhà họ Mạnh thật đúng là đã tạo nghiệt từ đời trước đều thua ở trong tay một người phụ nữ.
Mà người con gái kia, rốt cuộc có điểm nào tốt chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.