Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 166: Chương 146.4
Minh Châu Hoàn
20/04/2016
Anh vẫn còn đang trầm tư, chợt có tiếng gõ cửa thật khẽ truyền đến. Mạnh
Thiệu Đình thả tay của cô xuống, xoay người đi tới bên cửa, mở cửa đi ra ngoài, khẽ hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thần sắc của An Thành có chút vội vã, nhưng cũng khẽ trả lời: "Nhị thiếu, nếu hôm nay không trở về thì sẽ không kịp thời gian cho buổi hôn lễ ngày mai. Tối nay chỉ còn một chuyến bay, chỉ còn ở một canh giờ nữa thôi, ngài xem. . ."
Mạnh Thiệu Đình giơ tay lên ngăn lại lời An Thành định nói tiếp. Anh chậm rãi dạo bước đi tới trước cửa sổ cuối hành lang. Sắc lam nơi chân trời giống như chiếc khăn lụa mỏng choàng lên những dãy núi non trùng điệp chồng chất màu xanh thẫm ở phía xa. Anh châm một điếu thuốc, yên lặng hút hết, lại châm tiếp một điếu nữa, hút hết một nửa, lúc này mới mở miệng: "Thiệu Hiên đâu?"
"A đúng rồi, mắt của Tam Thiếu lại bị tái phát, nhưng không chịu để bác sĩ khám, chỉ muốn gặp Phó tiểu thư. . ."
"Nghĩ cách đưa chú ấy ra nước ngoài để điều trị mắt." Mạnh Thiệu Đình có chút phiền não, một tay hơi chống ở trên tường, một tay đưa thuốc lên khóe miệng, hơi nghiêng đầu rít mạnh một hơi, sau đó mới híp mắt lại, phun ra một chuỗi vòng khói: "Còn ba tôi nơi đó thế nào?"
"Vẫn còn đang giấu diếm ông ấy, nhưng ông ấy lúc ngủ lúc tỉnh, bác sĩ nói còn phải theo dõi mấy ngày."
"Làm tốt lắm, anh hãy tiếp tục giấu diếm ba ba tôi chuyện này, ai dám nói ra chuyện này, người đó phải nộp mạng cho tôi!" Trong mắt anh thoáng lướt qua vẻ tàn nhẫn sắc bén, An Thành lập tức cúi đầu đáp: "Vâng, xin nhị thiếu hãy yên tâm."
"Cậu trở về đi thôi, tôi không muốn có người khác tới quấy rầy." Anh dụi tắt tàn thuốc, xoay người định đi, lại lộn trở lại, kéo cửa sổ ra. Cơn gió đêm đầu mùa xuân vẫn còn lạnh, nhưng anh lại không hề né tránh. Dù sao gió này không giá buốt như khi trời đông giá rét, nó giống như bàn tay nhỏ bé lành lạnh, từng đợt từng đợt thổi tới như muốn an ủi nỗi phiền não của anh.
"Còn. . . Vé máy bay?" An Thành giật mình một cái, hoảng hốt hỏi.
Mạnh Thiệu Đình giương mắt, không nhanh không chậm nhìn An Thành một cái, lúc này chợt khẽ cười một chút. An Thành bất giác ngẩn ra nhìn anh, giờ phút này nhìn nụ cười của anh chưa đầy sự mệt mỏi, lại vừa hàm chứa vẻ tự giễu cợt mình.
Sau đó anh lại chậm rãi thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn về cửa phòng bệnh đang khép hờ cách đó không xa, lỗ mũi khẽ hừ một tiếng: "Cậu nhìn xem, tôi có thể đi được hay sao? Cô ấy vẫn còn chưa tỉnh..."
"Nhị thiếu, vậy hôn lễ phải làm sao bây giờ? Phu nhân cũng đang ở Hawai, mọi người trong nhà họ Thẩm cũng đã đến, giới truyền thông của nước Mỹ và trong nước cũng đến hơn một trăm người... Nếu như ngài không đến, liệu kết cục sẽ ra sao đây?"
An Thành nóng vội bởi vì cậu ta đã đi theo bên cạnh Mạnh Thiệu Đình rất nhiều năm, dĩ nhiên là mọi việc của anh đều hiểu rất rõ. Mạnh phu nhân sinh ra Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, nhưng không biết vì sao bà lại luôn thiên vị với Nhị thiếu. Vì vậy cơ nghiệp nhà họ Mạnh phần lớn đều ở trong tay của Mạnh Thiệu Đình. Hôn sự lần này giữa Nhị thiếu và tiểu thư của nhà họ Thẩm khiến phu nhân và lão gia vô cùng hài lòng. Phu nhân cũng khuyến khích và lão gia cũng đã đồng ý, sau khi Nhị thiếu gia kết hôn, lão gia sẽ từ bỏ chức danh chủ tịch Hội đồng quản trị, hiển nhiên là muốn trao quyền thừa kế nhà họ Mạnh cho Nhị thiếu. Giữa lúc quan trọng này, nếu như Nhị thiếu không chịu kết hôn sẽ chọc giận nhà họ Thẩm. Mà nhà họ Thẩm cũng không phải là dễ đối phó, lão gia và phu nhân đương nhiên sẽ phải có một lời giải thích cho nhà họ Thẩm, vậy thì sau này vị trí của Nhị thiếu cũng sẽ vô cùng nguy ngập!
Huống chi, hiện tại đại thiếu gia vẫn còn chưa kết hôn. Nếu như đại thiếu gia tìm được mối hôn nhân với gia đình danh giá quyền thế khác trước Nhị thiếu, tình thế lúc này có thể sẽ có sự chuyển biến đột ngột. Vì vậy khi An Thành nghe Mạnh Thiệu Đình tỏ ý muốn chạy trốn đám cưới, rốt cuộc mồ hôi vã ra đầy đầu!
Từ trước đến nay, vốn dĩ “thiên gia vô phụ tử, hào môn vô huynh đệ” (thượng giới không có cha con, nhà giàu không có anh em), chuyện thừa kế chỗ ngồi luôn có sự tranh chấp, anh sống thì tôi chết, nhị thiếu gia của cậu ta cũng quá vô tâm!
Mi tâm của Mạnh Thiệu Đình càng nhíu chặt hơn, anh hơi cụp mi mắt xuống, An Thành cũng không nhìn được biểu tình nơi đáy mắt của anh, chỉ nhìn anh vô cùng hoảng sợ: "Nhị thiếu gia, ngài cần phải nghĩ lại mọi chuyện cho rõ ràng, hiện giờ Phó tiểu thư chỉ cần tỉnh lại là vô sự rồi. Nếu cần, ngày mai sau khi ngài cử hành hôn lễ xong sẽ trở lại cũng được mà, bằng không, cũng quá không nể mặt nhà họ Thẩm. Sau này sự qua lại đối với chuyện làm ăn ở nước ngoài giữa hai nhà còn có rất nhiều, ngài đắc tội với nhà họ Thẩm như vậy, thật sự là rất hạ sách đấy..."
"An Thành!" Mạnh Thiệu Đình cắt ngang lời của cậu ta, trên trán hằn rõ sự mệt mỏi uể oải nặng nề: "Cậu có biết hay không, thật ra thì tôi hoàn toàn không muốn kết hôn."
"Nhị thiếu gia!"
"Đúng vậy, tôi không thích Mạn Quân, thật sự tôi đối với cô ấy cũng có tình cảm tốt đẹp, nhưng hoàn toàn không phải là tình yêu giữa nam nữ, nếu như cô ấy không xảy ra chuyện thế này, hiện tại tôi cũng cho phép mình ở Hawai cùng với Mạn Quân. Nhưng không biết tại sao, khi tôi gặp lại cô ấy thì đột nhiên có cảm giác mình không thể buông tay cô ấy ra được, tôi không thể không chăm nom cho cô ấy... An Thành, cậu hãy nói cho tôi biết, tại sao lại như vậy?"
Sắc mặt An Thành thoáng biến đổi, có chút trố mắt nhìn anh: "nhị thiếu, ngài và Phó tiểu thư, bây giờ cũng đã ly hôn được năm năm rồi..."
Thần sắc của An Thành có chút vội vã, nhưng cũng khẽ trả lời: "Nhị thiếu, nếu hôm nay không trở về thì sẽ không kịp thời gian cho buổi hôn lễ ngày mai. Tối nay chỉ còn một chuyến bay, chỉ còn ở một canh giờ nữa thôi, ngài xem. . ."
Mạnh Thiệu Đình giơ tay lên ngăn lại lời An Thành định nói tiếp. Anh chậm rãi dạo bước đi tới trước cửa sổ cuối hành lang. Sắc lam nơi chân trời giống như chiếc khăn lụa mỏng choàng lên những dãy núi non trùng điệp chồng chất màu xanh thẫm ở phía xa. Anh châm một điếu thuốc, yên lặng hút hết, lại châm tiếp một điếu nữa, hút hết một nửa, lúc này mới mở miệng: "Thiệu Hiên đâu?"
"A đúng rồi, mắt của Tam Thiếu lại bị tái phát, nhưng không chịu để bác sĩ khám, chỉ muốn gặp Phó tiểu thư. . ."
"Nghĩ cách đưa chú ấy ra nước ngoài để điều trị mắt." Mạnh Thiệu Đình có chút phiền não, một tay hơi chống ở trên tường, một tay đưa thuốc lên khóe miệng, hơi nghiêng đầu rít mạnh một hơi, sau đó mới híp mắt lại, phun ra một chuỗi vòng khói: "Còn ba tôi nơi đó thế nào?"
"Vẫn còn đang giấu diếm ông ấy, nhưng ông ấy lúc ngủ lúc tỉnh, bác sĩ nói còn phải theo dõi mấy ngày."
"Làm tốt lắm, anh hãy tiếp tục giấu diếm ba ba tôi chuyện này, ai dám nói ra chuyện này, người đó phải nộp mạng cho tôi!" Trong mắt anh thoáng lướt qua vẻ tàn nhẫn sắc bén, An Thành lập tức cúi đầu đáp: "Vâng, xin nhị thiếu hãy yên tâm."
"Cậu trở về đi thôi, tôi không muốn có người khác tới quấy rầy." Anh dụi tắt tàn thuốc, xoay người định đi, lại lộn trở lại, kéo cửa sổ ra. Cơn gió đêm đầu mùa xuân vẫn còn lạnh, nhưng anh lại không hề né tránh. Dù sao gió này không giá buốt như khi trời đông giá rét, nó giống như bàn tay nhỏ bé lành lạnh, từng đợt từng đợt thổi tới như muốn an ủi nỗi phiền não của anh.
"Còn. . . Vé máy bay?" An Thành giật mình một cái, hoảng hốt hỏi.
Mạnh Thiệu Đình giương mắt, không nhanh không chậm nhìn An Thành một cái, lúc này chợt khẽ cười một chút. An Thành bất giác ngẩn ra nhìn anh, giờ phút này nhìn nụ cười của anh chưa đầy sự mệt mỏi, lại vừa hàm chứa vẻ tự giễu cợt mình.
Sau đó anh lại chậm rãi thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn về cửa phòng bệnh đang khép hờ cách đó không xa, lỗ mũi khẽ hừ một tiếng: "Cậu nhìn xem, tôi có thể đi được hay sao? Cô ấy vẫn còn chưa tỉnh..."
"Nhị thiếu, vậy hôn lễ phải làm sao bây giờ? Phu nhân cũng đang ở Hawai, mọi người trong nhà họ Thẩm cũng đã đến, giới truyền thông của nước Mỹ và trong nước cũng đến hơn một trăm người... Nếu như ngài không đến, liệu kết cục sẽ ra sao đây?"
An Thành nóng vội bởi vì cậu ta đã đi theo bên cạnh Mạnh Thiệu Đình rất nhiều năm, dĩ nhiên là mọi việc của anh đều hiểu rất rõ. Mạnh phu nhân sinh ra Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, nhưng không biết vì sao bà lại luôn thiên vị với Nhị thiếu. Vì vậy cơ nghiệp nhà họ Mạnh phần lớn đều ở trong tay của Mạnh Thiệu Đình. Hôn sự lần này giữa Nhị thiếu và tiểu thư của nhà họ Thẩm khiến phu nhân và lão gia vô cùng hài lòng. Phu nhân cũng khuyến khích và lão gia cũng đã đồng ý, sau khi Nhị thiếu gia kết hôn, lão gia sẽ từ bỏ chức danh chủ tịch Hội đồng quản trị, hiển nhiên là muốn trao quyền thừa kế nhà họ Mạnh cho Nhị thiếu. Giữa lúc quan trọng này, nếu như Nhị thiếu không chịu kết hôn sẽ chọc giận nhà họ Thẩm. Mà nhà họ Thẩm cũng không phải là dễ đối phó, lão gia và phu nhân đương nhiên sẽ phải có một lời giải thích cho nhà họ Thẩm, vậy thì sau này vị trí của Nhị thiếu cũng sẽ vô cùng nguy ngập!
Huống chi, hiện tại đại thiếu gia vẫn còn chưa kết hôn. Nếu như đại thiếu gia tìm được mối hôn nhân với gia đình danh giá quyền thế khác trước Nhị thiếu, tình thế lúc này có thể sẽ có sự chuyển biến đột ngột. Vì vậy khi An Thành nghe Mạnh Thiệu Đình tỏ ý muốn chạy trốn đám cưới, rốt cuộc mồ hôi vã ra đầy đầu!
Từ trước đến nay, vốn dĩ “thiên gia vô phụ tử, hào môn vô huynh đệ” (thượng giới không có cha con, nhà giàu không có anh em), chuyện thừa kế chỗ ngồi luôn có sự tranh chấp, anh sống thì tôi chết, nhị thiếu gia của cậu ta cũng quá vô tâm!
Mi tâm của Mạnh Thiệu Đình càng nhíu chặt hơn, anh hơi cụp mi mắt xuống, An Thành cũng không nhìn được biểu tình nơi đáy mắt của anh, chỉ nhìn anh vô cùng hoảng sợ: "Nhị thiếu gia, ngài cần phải nghĩ lại mọi chuyện cho rõ ràng, hiện giờ Phó tiểu thư chỉ cần tỉnh lại là vô sự rồi. Nếu cần, ngày mai sau khi ngài cử hành hôn lễ xong sẽ trở lại cũng được mà, bằng không, cũng quá không nể mặt nhà họ Thẩm. Sau này sự qua lại đối với chuyện làm ăn ở nước ngoài giữa hai nhà còn có rất nhiều, ngài đắc tội với nhà họ Thẩm như vậy, thật sự là rất hạ sách đấy..."
"An Thành!" Mạnh Thiệu Đình cắt ngang lời của cậu ta, trên trán hằn rõ sự mệt mỏi uể oải nặng nề: "Cậu có biết hay không, thật ra thì tôi hoàn toàn không muốn kết hôn."
"Nhị thiếu gia!"
"Đúng vậy, tôi không thích Mạn Quân, thật sự tôi đối với cô ấy cũng có tình cảm tốt đẹp, nhưng hoàn toàn không phải là tình yêu giữa nam nữ, nếu như cô ấy không xảy ra chuyện thế này, hiện tại tôi cũng cho phép mình ở Hawai cùng với Mạn Quân. Nhưng không biết tại sao, khi tôi gặp lại cô ấy thì đột nhiên có cảm giác mình không thể buông tay cô ấy ra được, tôi không thể không chăm nom cho cô ấy... An Thành, cậu hãy nói cho tôi biết, tại sao lại như vậy?"
Sắc mặt An Thành thoáng biến đổi, có chút trố mắt nhìn anh: "nhị thiếu, ngài và Phó tiểu thư, bây giờ cũng đã ly hôn được năm năm rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.