Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 206: Lấy lòng
Minh Châu Hoàn
03/07/2016
Con bé đã thua bởi tấm lòng mềm yếu, nếu như nó cũng ngang ngược một chút,
làm sao có thể để Phó Tĩnh Tri cưỡi lên trên đầu mình không chút kiêng
kỵ như vậy chứ?
di
"Con không sao, bác gái, chúng ta trở về nhà thôi." Mạn Quân nở một nụ cười nhẹ nhàng, cô nói xong, thậm chí còn xoay người dứt khoát bỏ đi, Mạnh phu nhân nhìn bước chân của cô có chút liêu xiêu, không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng. Chính bà cũng lấy làm lạ sao Mạn Quân lại không biết tự giành lại cho mình như vậy chứ, cả khoảng thời gian năm năm nhiều như thế, vậy mà không thể thắng nổi Phó Tĩnh Tri đầy nhếch nhác khốn cùng của ngày trước.
"Thiệu Đình..." Mạnh phu nhân không cam lòng, suy nghĩ đến vấn đề mình đã trù tính nhiều năm qua, chẳng lẽ thật sự Thiệu Đình lại muốn để cho anh cả mình chiếm tiện nghi hay sao?
Tuy nói con cả cũng là con trai ruột của mình, nhưng từ nhỏ bà đã không thân thiết gì với đứa trẻ kia. Tình cảm của bà với nó cũng đầy sự bất đắc dĩ, như kiểu không thể không cầm trong tay. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Đây cũng là lý do mà ngay từ nhỏ bà luôn thiên vị Thiệu Đình, một lòng bồi dưỡng Thiệu Đình.
Ai ngờ đứa con này nghe lời bà chừng ba mươi năm, một khi phản nghịch, còn làm cho bà thất vọng đau khổ hơn so đối với đứa con cả.
"Con phải biết là mẹ chỉ muốn tốt cho con, luôn nghĩ muốn làm cho con được tốt hơn nữa. Con nghĩ muốn cùng với Tĩnh Tri, cũng không phải là không thể được, nhưng tốt xấu gì con cũng phải cho nhà họ Thẩm một lời giải thích, cũng không nên để cho bác trai, bác gái nhà họ Thẩm phải quá khó chịu. Những người trong nhà Mạn Quân đối đãi với con thế nào, con là người biết rõ ràng hơn ai hết, Thiệu Đình, làm người không thể không coi trọng lương tâm..."
Tĩnh Tri nghe Mạnh phu nhân nói những lời tốt đẹp đầy khí thế như vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh một hồi. ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Hiện giờ bà ta đang dạy dỗ con trai mình, làm người không thể không coi trọng lương tâm...Nếu vậy, ngày xưa thì sao, khi bà ta nói những lời cạn tàu ráo máng đầy hà khắc cay nghiệt với nhà họ Phó, tại sao không hỏi xem lương tâm của mình ở đâu?
Từ trước đến giờ, Tĩnh Tri chưa bao giờ quên được những lời nói mà người đó đã nói ra, nó giống như cái gai đâm vào tim của cô, vĩnh viễn không thể nào rút ra nổi, cho tới hôm nay, máu vẫn tuôn ra đầm đìa như cũ.
Nhưng Mạnh Thiệu Đình lại có chút động lòng. Những lời nói kia quả thật không sai, trước nay nhà họ Thẩm đối đãi với anh không tệ, Mạn Quân cũng chưa bao giờ từng làm cho anh thấy không thoải mái, cho dù chỉ một chút ít. Anh có thể giúp cho Tĩnh Tri đối phó với cha mẹ của mình để xả giận, nhưng thật sự lại không thể nào không bận tâm với Mạn Quân...
Nhưng quả thật, nếu bảo anh cưới cô, rốt cuộc trong lòng anh vẫn thấy không cam tâm.
"Thiệu Đình, huống chi bây giờ Phó tiểu thư còn đang mang thai đứa con của Thiệu Hiên, con lại không thèm để ý luân thường đạo lý, nhất định giữ cô ta ở lại bên cạnh con, nếu như người ngoài biết được, họ sẽ nói về nhà chúng ta thế nào đây?"
Mạnh Thiệu Đình vừa nghe đến vấn đề đứa nhỏ, trong nháy mắt sắc mặt trở nên u ám. Tĩnh Tri chỉ cảm thấy bàn tay anh đang nắm lấy bả vai của mình chợt siết chặt lại, chỗ xương bả vai mỏng mảnh của cô bị anh bóp vang lên nghe lách cách, mi tâm không khỏi hơi nhíu lại, giương mắt nhìn anh...
Cô thấy trong đáy mắt lạnh nhạt của anh, dưới cơn tức giận kia tựa như đang che giấu nỗi mất mát và đau khổ nhàn nhạt, mập mờ không chừng, biến hóa liên tục, trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Tri không thể nhận ra nổi, rốt cuộc trong đôi mắt thâm trầm của anh đã hiện ra cảm xúc gì .
Nhưng dần dần, tựa như cô đã thấy trong con ngươi của anh thoáng gợn lên vẻ tàn nhẫn cố nén. Trái tim Tĩnh Tri không khỏi như bị bóp nghẹt lại, gần như không dám hít thở nữa cho dù chỉ là rất nhẹ nhàng.
Đứa con này của cô, đứa con của cô và Thiệu Hiên, lúc này sống chết cũng chỉ cần một câu nói của anh. Sự bất công và đen tối trong cuộc đời này thật sự quá nhiều, lúc này cô đã không còn cách nào mà cũng không thể dùng sức được, cô chỉ có thể cố gắng dùng hết tất cả sức lực của mình để giữ lại bằng được đứa bé này, bất kể giá cao đến đâu.
"Chuyện này, tự con có dự định suy nghĩ riêng, mẹ cũng không cần phải phiền muộn phí tâm nhọc lòng làm gì. Giữa Tĩnh Tri và con đã ký thỏa thuận, cho nên, ở trong mắt con, đứa nhỏ này không phải là vấn đề gì khó khăn. Lại nói, con và Tĩnh Tri cũng đã ly hôn được năm năm, năm năm qua, cho dù cô ấy đã ở bên ai con cũng không quan tâm, cho dù đã lấy chồng, sống hay chết cũng là quyền tự do của cô ấy. Chỉ tiếc rằng con nhận ra mình vẫn còn yêu thích cô ấy, cho nên mới hao phí tâm tư buộc cô ấy phải ở lại bên cạnh con. Nếu giữ được cô ấy ở lại bên cạnh con, vậy là đã chứng tỏ một điều, tất cả mọi chuyện trong quá khứ con cũng sẽ xóa bỏ hết, chỉ cần từ nay về sau cô ấy không ăn ở hai lòng, muốn sinh đứa bé này thì cứ việc sinh ra thôi, dù sao, chú Ba cũng là em trai của con, con đuổi tận giết tuyệt thì cũng không hay ho gì."
Anh vừa nói ra những lời nặng trĩu sâu kín tận đáy lòng, vừa giông như đang trầm ngâm suy nghĩ, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt Tĩnh Tri từng cái từng cái một rất nhẹ nhàng. Anh đứng quay lưng về phía Mạnh phu nhân, ánh mắt nhìn vào Tĩnh Tri. Mạnh phu nhân không thấy được, nhưng Tĩnh Tri lại nhìn thấy rất rõ, khi anh nói những lời này, đáy mắt hiện rõ vẻ cảnh cáo, còn bên khóe miệng ung dung nở một nụ cười đầy vẻ giễu cợt...
Trái tim của cô lanh run lên từng đợt từng đợt, cô nhận ra mình đã dần dần sa vào chiếc bẫy mà anh đã tạo dựng lên, không sao thoát ra nổi.
Cô không thể đấu lại với anh, cô đã sớm biết như vậy. Cô đã làm tất cả những gì có thể, nhưng trong mắt anh tất cả những điều đó chỉ là chút ầm ỹ làm mình làm mẩy, kiểu giận dỗi của trẻ con. Anh thích cô, cưng chiều cô, cho nên anh có thể bốc đồng làm một chút chuyện gì đó mà vẫn không làm tổn hại đến tình hình đại cục. Một khi anh mệt mỏi với cô, nhìn cô đủ rồi, anh sẽ bóp chết cô, cũng giống như dẫm chết một con kiến!
Tĩnh Tri dần dần cảm thấy mình như bị rơi vào hầm băng. Đứa con của cô lúc này còn đây, bởi vì hiện tại anh coi đó là một chút quan tâm của mình đến cô, muốn lấy lòng cô vì sợ cô tìm chết. Nhưng một khi đến một ngày nào đó hứng thú của anh chợt phai nhạt đi, hoặc đột nhiên anh tỉnh ngộ lại, nhận ra đứa bé này chính là mối nhục lớn nhất của anh, nhất định anh tuyệt đối sẽ không cho cô giữ lại nữa!
Tĩnh Tri có cảm giác hai chân mình từng chút từng chút một trở nên mềm nhũn, cô thật là ngu xuẩn, không ai ngu bằng cô!
Mạnh Thiệu Đình là hạng người gì? Một người đàn ông xưa nay làm bất cứ việc gì cũng đều có tính toán trước như anh, sự yêu thích đối với một người phụ nữ kéo dài được bao lâu?
Xinh đẹp hấp dẫn như đại minh tinh La Phỉ Lệ kia, ban đầu được anh cưng chiều đến tận trời cao vậy mà nhiều lắm cũng chỉ được mấy ngày đã chán ghét. Đến đại mỹ nhân Tòng Vân, anh hận không thể móc được tim ra cho người ta nhìn một chút, nhưng anh cũng chỉ chơi đùa một thời gian liền vứt bỏ giống như ném một thứ đồ cũ nát, thì cô, Phó Tĩnh Tri này có là gì?
Cô không xinh đẹp, vóc người không chuẩn, tính tình không dễ thương dí dỏm, không có một chút ưu điểm nào như những cô gái mà anh thích, thậm chí cô còn đang mang thai đứa con của em trai anh, dựa vào đâu mà cô đòi anh phải vui vẻ với cô, đổi lấy sự bình an cho con mình chứ?
Càng nghĩ cô càng cảm thấy nỗi sợ hãi cứ trào lên từng hồi, từ lòng bàn chân một luồng khí lạnh chạy dọc theo hai chân của cô dần dần dâng lên. Cô cố làm ra vẻ thông minh, nhưng vẻ lạnh nhạt hay toan tính, thông minh của cô làm sao anh không biết chứ? Chỉ có điều bây giờ anh đang còn có chút hứng thú đối với cô, cũng như lúc này anh vẫn còn chưa thấy chán ghét cô cho nên mới phải cười trừ...
Nếu như, nếu như sự hứng thú của anh bị mài mòn rồi, nếu như đột nhiên anh trở mặt với cô, thì một người có lòng dạ ác độc như anh, tuyệt đối sẽ không chút mềm lòng hay mảy may thương hại đối với cô...
Anh sẽ dùng chính những điều hiện tại anh đang cam tâm tình nguyện chấp nhận, tăng thêm gấp mười gấp trăm lần, sau đó sẽ trút toàn bộ sự nhục mạ đó vào trên người cô, khi đó nhất định cô và đứa con của Thiệu Hiên sẽ không thể sống nổi nữa!
Tĩnh Tri có cảm giác hai chân mình một lần nữa lại như nhũn ra, cuối cùng lập tức ngã vào trong ngực Mạnh Thiệu Đình, sắc mặt cô trắng bệch, hai má đỏ rực, lòng bàn tay vã mồ hôi lạnh toát, toàn thân run lẩy bẩy. Mạnh Thiệu Đình sợ hết hồn, cuống quít đỡ cô ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh mình. Một tay anh ôm cô vào trong ngực, một tay kia đưa ra rót cho cô một chén nước ấm, đưa đến bên môi của cô. Thấy cô cắn chặt hàm răng, môi cũng tái nhợt đi, không khỏi ngẩn ra, khẽ gọi: "Tĩnh Tri, em làm sao vậy, uống nước đi, sắc mặt của em nhìn không tốt lắm..."
Tĩnh Tri cắn chặt răng mím miệng, nhẹ nhàng lắc đầu, mặt của cô áp vào trước ngực của anh, cô có thể rất dễ dàng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt man mát của nước hoa Cổ Long trên người anh. Cô sợ, cô không phải chỉ có một mình, nếu như cô không có đứa bé này, dù có chết cô cũng sẽ không khuất phục. Nhưng cô nhận ra mình không còn cách nào khác, không có đường đi, lúc nãy cô mới chợt nghĩ ra, anh đang nắm trong tay mạng sống của cô và đứa con, nếu như anh muốn cô chết, thì cô không thể sống.
Không biết Mạnh phu nhân đã đi từ khi nào, cả phòng khách rộng lớn như thế chỉ còn lại hai người bọn họ.
Sắc trời cũng đã chạng vạng, hơi nóng cũng đã gần như hết hẳn. Dần dần lớp mồ hôi trên người khiến cô cảm thấy lạnh, Tĩnh Tri thử nhích người lại gần, áp chặt vào trong ngực anh hơn nữa, liền nghe thấy tiếng cười trầm trầm của anh...
Anh đặt cái ly xuống, hai cánh tay quây chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên trán của cô: "Rốt cuộc là thế nào? Toàn thân bây giờ vẫn còn run rẩy thế..."
Anh nhẹ nhàng cọ cằm lên cô, khi cọ đến vết sẹo ở trên trán, động tác hơi chậm lại, từ đáy lòng chợt dấy lên sự thương xót, anh đưa tay vén mái tóc dài của cô lên, nhìn màu sắc của vết sẹo hình như đã nhạt hơn nhiều, nhưng vẫn như cũ, hơi gồ lên ở nơi đó, anh cúi đầu thở dài: "Có cách nào để giải quyết không nhỉ, không ngờ vết sẹo vẫn không bằng mặt được?"
Bàn tay nhỏ nhắn trằng nõn của Tĩnh Tri nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của anh, nhìn cô giống như một con mèo nhỏ lại chui chui vào trong ngực của anh, giọng nói mềm mại ẩn chứa ý muốn lấy lòng rất khéo léo: "Có phải nhìn rất xấu không?"
Anh cười cười có chút kinh ngạc, thế nhưng trong đôi mắt vốn luôn chứa đầy sự tàn nhẫn kia lại ánh lên vẻ dịu dàng nhàn nhạt, anh cúi đầu hôn lên vết sẹo của cô: "Ai nói vậy, không hề xấu xí..."
Hai tay Tĩnh Tri khẽ run, thân thể cũng khống chế nổi sự run rẩy nữa, nhưng cô vẫn nhắm mắt, cố đè nén sự kinh sợ cùng sự phản kháng lẫn chán ghét đối với anh xuống tận đáy lòng, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt vào nơi eo lưng cường tráng của anh. Thân thể nho nhỏ của cô đã hoàn toàn nằm lọt vào trong ngực của anh, Tĩnh Tri lấy hết dũng khí, cắn mạnh một vào cái môi của mình, đáy lòng sôi trào sự chán ghét và khinh bỉ chính bản thân mình mà không nói ra được, giọng nói của cô nghe rất nhẹ nhàng êm ái: "Thiệu Đình... Đến khi nào thì anh mất hứng, chán ghét em?"
Nghe thấy cô hỏi câu này, Mạnh Thiệu Đình thật sự cũng ngây ngẩn cả người. Anh cúi đầu, ngón tay nắm vào cái cằm nhỏ nhắn của cô, chậm rãi kéo cô từ trong ngực mình ra ngoài, anh thấy hai mắt cô nhắm chặt, hai gò má hơi ửng hồng, thậm chí ngay cả này cái cổ trắng như ngọc của cô cũng nhuộm màu đỏ rực. Cô xấu hổ đến mức hàng lông mi trên mắt lúc này cũng đang không ngừng run rẩy. Hai cái tay nhỏ bé nắm chặt lại, khớp xương cũng trắng bệch ra. Trên khóe miệng anh dần hiện lên một ý cười vui vẻ, giọng nói của anh êm ái đến mức chính bản thân anh cũng không nhận ra: "Thế nào, sợ anh không cần em nữa sao?"
di
"Con không sao, bác gái, chúng ta trở về nhà thôi." Mạn Quân nở một nụ cười nhẹ nhàng, cô nói xong, thậm chí còn xoay người dứt khoát bỏ đi, Mạnh phu nhân nhìn bước chân của cô có chút liêu xiêu, không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng. Chính bà cũng lấy làm lạ sao Mạn Quân lại không biết tự giành lại cho mình như vậy chứ, cả khoảng thời gian năm năm nhiều như thế, vậy mà không thể thắng nổi Phó Tĩnh Tri đầy nhếch nhác khốn cùng của ngày trước.
"Thiệu Đình..." Mạnh phu nhân không cam lòng, suy nghĩ đến vấn đề mình đã trù tính nhiều năm qua, chẳng lẽ thật sự Thiệu Đình lại muốn để cho anh cả mình chiếm tiện nghi hay sao?
Tuy nói con cả cũng là con trai ruột của mình, nhưng từ nhỏ bà đã không thân thiết gì với đứa trẻ kia. Tình cảm của bà với nó cũng đầy sự bất đắc dĩ, như kiểu không thể không cầm trong tay. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Đây cũng là lý do mà ngay từ nhỏ bà luôn thiên vị Thiệu Đình, một lòng bồi dưỡng Thiệu Đình.
Ai ngờ đứa con này nghe lời bà chừng ba mươi năm, một khi phản nghịch, còn làm cho bà thất vọng đau khổ hơn so đối với đứa con cả.
"Con phải biết là mẹ chỉ muốn tốt cho con, luôn nghĩ muốn làm cho con được tốt hơn nữa. Con nghĩ muốn cùng với Tĩnh Tri, cũng không phải là không thể được, nhưng tốt xấu gì con cũng phải cho nhà họ Thẩm một lời giải thích, cũng không nên để cho bác trai, bác gái nhà họ Thẩm phải quá khó chịu. Những người trong nhà Mạn Quân đối đãi với con thế nào, con là người biết rõ ràng hơn ai hết, Thiệu Đình, làm người không thể không coi trọng lương tâm..."
Tĩnh Tri nghe Mạnh phu nhân nói những lời tốt đẹp đầy khí thế như vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh một hồi. ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Hiện giờ bà ta đang dạy dỗ con trai mình, làm người không thể không coi trọng lương tâm...Nếu vậy, ngày xưa thì sao, khi bà ta nói những lời cạn tàu ráo máng đầy hà khắc cay nghiệt với nhà họ Phó, tại sao không hỏi xem lương tâm của mình ở đâu?
Từ trước đến giờ, Tĩnh Tri chưa bao giờ quên được những lời nói mà người đó đã nói ra, nó giống như cái gai đâm vào tim của cô, vĩnh viễn không thể nào rút ra nổi, cho tới hôm nay, máu vẫn tuôn ra đầm đìa như cũ.
Nhưng Mạnh Thiệu Đình lại có chút động lòng. Những lời nói kia quả thật không sai, trước nay nhà họ Thẩm đối đãi với anh không tệ, Mạn Quân cũng chưa bao giờ từng làm cho anh thấy không thoải mái, cho dù chỉ một chút ít. Anh có thể giúp cho Tĩnh Tri đối phó với cha mẹ của mình để xả giận, nhưng thật sự lại không thể nào không bận tâm với Mạn Quân...
Nhưng quả thật, nếu bảo anh cưới cô, rốt cuộc trong lòng anh vẫn thấy không cam tâm.
"Thiệu Đình, huống chi bây giờ Phó tiểu thư còn đang mang thai đứa con của Thiệu Hiên, con lại không thèm để ý luân thường đạo lý, nhất định giữ cô ta ở lại bên cạnh con, nếu như người ngoài biết được, họ sẽ nói về nhà chúng ta thế nào đây?"
Mạnh Thiệu Đình vừa nghe đến vấn đề đứa nhỏ, trong nháy mắt sắc mặt trở nên u ám. Tĩnh Tri chỉ cảm thấy bàn tay anh đang nắm lấy bả vai của mình chợt siết chặt lại, chỗ xương bả vai mỏng mảnh của cô bị anh bóp vang lên nghe lách cách, mi tâm không khỏi hơi nhíu lại, giương mắt nhìn anh...
Cô thấy trong đáy mắt lạnh nhạt của anh, dưới cơn tức giận kia tựa như đang che giấu nỗi mất mát và đau khổ nhàn nhạt, mập mờ không chừng, biến hóa liên tục, trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Tri không thể nhận ra nổi, rốt cuộc trong đôi mắt thâm trầm của anh đã hiện ra cảm xúc gì .
Nhưng dần dần, tựa như cô đã thấy trong con ngươi của anh thoáng gợn lên vẻ tàn nhẫn cố nén. Trái tim Tĩnh Tri không khỏi như bị bóp nghẹt lại, gần như không dám hít thở nữa cho dù chỉ là rất nhẹ nhàng.
Đứa con này của cô, đứa con của cô và Thiệu Hiên, lúc này sống chết cũng chỉ cần một câu nói của anh. Sự bất công và đen tối trong cuộc đời này thật sự quá nhiều, lúc này cô đã không còn cách nào mà cũng không thể dùng sức được, cô chỉ có thể cố gắng dùng hết tất cả sức lực của mình để giữ lại bằng được đứa bé này, bất kể giá cao đến đâu.
"Chuyện này, tự con có dự định suy nghĩ riêng, mẹ cũng không cần phải phiền muộn phí tâm nhọc lòng làm gì. Giữa Tĩnh Tri và con đã ký thỏa thuận, cho nên, ở trong mắt con, đứa nhỏ này không phải là vấn đề gì khó khăn. Lại nói, con và Tĩnh Tri cũng đã ly hôn được năm năm, năm năm qua, cho dù cô ấy đã ở bên ai con cũng không quan tâm, cho dù đã lấy chồng, sống hay chết cũng là quyền tự do của cô ấy. Chỉ tiếc rằng con nhận ra mình vẫn còn yêu thích cô ấy, cho nên mới hao phí tâm tư buộc cô ấy phải ở lại bên cạnh con. Nếu giữ được cô ấy ở lại bên cạnh con, vậy là đã chứng tỏ một điều, tất cả mọi chuyện trong quá khứ con cũng sẽ xóa bỏ hết, chỉ cần từ nay về sau cô ấy không ăn ở hai lòng, muốn sinh đứa bé này thì cứ việc sinh ra thôi, dù sao, chú Ba cũng là em trai của con, con đuổi tận giết tuyệt thì cũng không hay ho gì."
Anh vừa nói ra những lời nặng trĩu sâu kín tận đáy lòng, vừa giông như đang trầm ngâm suy nghĩ, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt Tĩnh Tri từng cái từng cái một rất nhẹ nhàng. Anh đứng quay lưng về phía Mạnh phu nhân, ánh mắt nhìn vào Tĩnh Tri. Mạnh phu nhân không thấy được, nhưng Tĩnh Tri lại nhìn thấy rất rõ, khi anh nói những lời này, đáy mắt hiện rõ vẻ cảnh cáo, còn bên khóe miệng ung dung nở một nụ cười đầy vẻ giễu cợt...
Trái tim của cô lanh run lên từng đợt từng đợt, cô nhận ra mình đã dần dần sa vào chiếc bẫy mà anh đã tạo dựng lên, không sao thoát ra nổi.
Cô không thể đấu lại với anh, cô đã sớm biết như vậy. Cô đã làm tất cả những gì có thể, nhưng trong mắt anh tất cả những điều đó chỉ là chút ầm ỹ làm mình làm mẩy, kiểu giận dỗi của trẻ con. Anh thích cô, cưng chiều cô, cho nên anh có thể bốc đồng làm một chút chuyện gì đó mà vẫn không làm tổn hại đến tình hình đại cục. Một khi anh mệt mỏi với cô, nhìn cô đủ rồi, anh sẽ bóp chết cô, cũng giống như dẫm chết một con kiến!
Tĩnh Tri dần dần cảm thấy mình như bị rơi vào hầm băng. Đứa con của cô lúc này còn đây, bởi vì hiện tại anh coi đó là một chút quan tâm của mình đến cô, muốn lấy lòng cô vì sợ cô tìm chết. Nhưng một khi đến một ngày nào đó hứng thú của anh chợt phai nhạt đi, hoặc đột nhiên anh tỉnh ngộ lại, nhận ra đứa bé này chính là mối nhục lớn nhất của anh, nhất định anh tuyệt đối sẽ không cho cô giữ lại nữa!
Tĩnh Tri có cảm giác hai chân mình từng chút từng chút một trở nên mềm nhũn, cô thật là ngu xuẩn, không ai ngu bằng cô!
Mạnh Thiệu Đình là hạng người gì? Một người đàn ông xưa nay làm bất cứ việc gì cũng đều có tính toán trước như anh, sự yêu thích đối với một người phụ nữ kéo dài được bao lâu?
Xinh đẹp hấp dẫn như đại minh tinh La Phỉ Lệ kia, ban đầu được anh cưng chiều đến tận trời cao vậy mà nhiều lắm cũng chỉ được mấy ngày đã chán ghét. Đến đại mỹ nhân Tòng Vân, anh hận không thể móc được tim ra cho người ta nhìn một chút, nhưng anh cũng chỉ chơi đùa một thời gian liền vứt bỏ giống như ném một thứ đồ cũ nát, thì cô, Phó Tĩnh Tri này có là gì?
Cô không xinh đẹp, vóc người không chuẩn, tính tình không dễ thương dí dỏm, không có một chút ưu điểm nào như những cô gái mà anh thích, thậm chí cô còn đang mang thai đứa con của em trai anh, dựa vào đâu mà cô đòi anh phải vui vẻ với cô, đổi lấy sự bình an cho con mình chứ?
Càng nghĩ cô càng cảm thấy nỗi sợ hãi cứ trào lên từng hồi, từ lòng bàn chân một luồng khí lạnh chạy dọc theo hai chân của cô dần dần dâng lên. Cô cố làm ra vẻ thông minh, nhưng vẻ lạnh nhạt hay toan tính, thông minh của cô làm sao anh không biết chứ? Chỉ có điều bây giờ anh đang còn có chút hứng thú đối với cô, cũng như lúc này anh vẫn còn chưa thấy chán ghét cô cho nên mới phải cười trừ...
Nếu như, nếu như sự hứng thú của anh bị mài mòn rồi, nếu như đột nhiên anh trở mặt với cô, thì một người có lòng dạ ác độc như anh, tuyệt đối sẽ không chút mềm lòng hay mảy may thương hại đối với cô...
Anh sẽ dùng chính những điều hiện tại anh đang cam tâm tình nguyện chấp nhận, tăng thêm gấp mười gấp trăm lần, sau đó sẽ trút toàn bộ sự nhục mạ đó vào trên người cô, khi đó nhất định cô và đứa con của Thiệu Hiên sẽ không thể sống nổi nữa!
Tĩnh Tri có cảm giác hai chân mình một lần nữa lại như nhũn ra, cuối cùng lập tức ngã vào trong ngực Mạnh Thiệu Đình, sắc mặt cô trắng bệch, hai má đỏ rực, lòng bàn tay vã mồ hôi lạnh toát, toàn thân run lẩy bẩy. Mạnh Thiệu Đình sợ hết hồn, cuống quít đỡ cô ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh mình. Một tay anh ôm cô vào trong ngực, một tay kia đưa ra rót cho cô một chén nước ấm, đưa đến bên môi của cô. Thấy cô cắn chặt hàm răng, môi cũng tái nhợt đi, không khỏi ngẩn ra, khẽ gọi: "Tĩnh Tri, em làm sao vậy, uống nước đi, sắc mặt của em nhìn không tốt lắm..."
Tĩnh Tri cắn chặt răng mím miệng, nhẹ nhàng lắc đầu, mặt của cô áp vào trước ngực của anh, cô có thể rất dễ dàng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt man mát của nước hoa Cổ Long trên người anh. Cô sợ, cô không phải chỉ có một mình, nếu như cô không có đứa bé này, dù có chết cô cũng sẽ không khuất phục. Nhưng cô nhận ra mình không còn cách nào khác, không có đường đi, lúc nãy cô mới chợt nghĩ ra, anh đang nắm trong tay mạng sống của cô và đứa con, nếu như anh muốn cô chết, thì cô không thể sống.
Không biết Mạnh phu nhân đã đi từ khi nào, cả phòng khách rộng lớn như thế chỉ còn lại hai người bọn họ.
Sắc trời cũng đã chạng vạng, hơi nóng cũng đã gần như hết hẳn. Dần dần lớp mồ hôi trên người khiến cô cảm thấy lạnh, Tĩnh Tri thử nhích người lại gần, áp chặt vào trong ngực anh hơn nữa, liền nghe thấy tiếng cười trầm trầm của anh...
Anh đặt cái ly xuống, hai cánh tay quây chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên trán của cô: "Rốt cuộc là thế nào? Toàn thân bây giờ vẫn còn run rẩy thế..."
Anh nhẹ nhàng cọ cằm lên cô, khi cọ đến vết sẹo ở trên trán, động tác hơi chậm lại, từ đáy lòng chợt dấy lên sự thương xót, anh đưa tay vén mái tóc dài của cô lên, nhìn màu sắc của vết sẹo hình như đã nhạt hơn nhiều, nhưng vẫn như cũ, hơi gồ lên ở nơi đó, anh cúi đầu thở dài: "Có cách nào để giải quyết không nhỉ, không ngờ vết sẹo vẫn không bằng mặt được?"
Bàn tay nhỏ nhắn trằng nõn của Tĩnh Tri nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của anh, nhìn cô giống như một con mèo nhỏ lại chui chui vào trong ngực của anh, giọng nói mềm mại ẩn chứa ý muốn lấy lòng rất khéo léo: "Có phải nhìn rất xấu không?"
Anh cười cười có chút kinh ngạc, thế nhưng trong đôi mắt vốn luôn chứa đầy sự tàn nhẫn kia lại ánh lên vẻ dịu dàng nhàn nhạt, anh cúi đầu hôn lên vết sẹo của cô: "Ai nói vậy, không hề xấu xí..."
Hai tay Tĩnh Tri khẽ run, thân thể cũng khống chế nổi sự run rẩy nữa, nhưng cô vẫn nhắm mắt, cố đè nén sự kinh sợ cùng sự phản kháng lẫn chán ghét đối với anh xuống tận đáy lòng, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt vào nơi eo lưng cường tráng của anh. Thân thể nho nhỏ của cô đã hoàn toàn nằm lọt vào trong ngực của anh, Tĩnh Tri lấy hết dũng khí, cắn mạnh một vào cái môi của mình, đáy lòng sôi trào sự chán ghét và khinh bỉ chính bản thân mình mà không nói ra được, giọng nói của cô nghe rất nhẹ nhàng êm ái: "Thiệu Đình... Đến khi nào thì anh mất hứng, chán ghét em?"
Nghe thấy cô hỏi câu này, Mạnh Thiệu Đình thật sự cũng ngây ngẩn cả người. Anh cúi đầu, ngón tay nắm vào cái cằm nhỏ nhắn của cô, chậm rãi kéo cô từ trong ngực mình ra ngoài, anh thấy hai mắt cô nhắm chặt, hai gò má hơi ửng hồng, thậm chí ngay cả này cái cổ trắng như ngọc của cô cũng nhuộm màu đỏ rực. Cô xấu hổ đến mức hàng lông mi trên mắt lúc này cũng đang không ngừng run rẩy. Hai cái tay nhỏ bé nắm chặt lại, khớp xương cũng trắng bệch ra. Trên khóe miệng anh dần hiện lên một ý cười vui vẻ, giọng nói của anh êm ái đến mức chính bản thân anh cũng không nhận ra: "Thế nào, sợ anh không cần em nữa sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.