Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 177: Chương 151.2
Minh Châu Hoàn
04/05/2016
"Anh xứng sao?" Cô
nhìn anh, miệng vẫn giữ nụ cười kín đáo. Đôi con ngươi đen nhánh nhìn mà chói mắt, khiến anh sợ run buộc lòng phải nặng nề buông tay ra. Sự dịu
dàng nơi đáy mắt dần dần rút đi, những ngón tay anh đang nắm lấy cằm của cô cũng từng ngón, từng ngón một buông ra. Tĩnh
Tri thấy cơ mặt nơi khóe miệng anh giật giật, các ngón tay của anh từng
chút từ từ siết chặt lại, khớp xương nơi đó nổi lên trắng bệch, mắt của
anh bốc lên ngọn lửa giận, nhưng rồi lại dường như bị cái gì đó làm cho
anh phải chế ngự lại...
Cô nhìn anh không chút sợ hãi. Đúng vậy! Ngay cả cái chết cô còn không sợ, còn phải sợ hết thảy mọi thủ đoạn hèn hạ của anh sao?
Nếu chết khó như vậy, mà lại không có lợi ích gì, không bằng giờ đây cô sẽ phải sống thật yên ổn, xem đến cuối cùng ai cười ai.
Anh chậm rãi đưa một ngón tay trỏ lên trên không, nặng nề chỉ chỉ vào cô mấy cái, môi mím lại thật chặt thành một đường thẳng, ánh mắt sắc bén lóe lên tia nhìn cực kỳ tàn nhẫn. Không biết qua bao lâu, ngón tay thon dài của anh trên không trung đột nhiên trượt xuống thành một đường cong bén nhọn. Không nói một lời nào, Mạnh Thiệu Đình xoay người bỏ đi...
"An Thành, cậu hãy trông chừng cẩn thận người phụ nữ kia cho tôi, để xảy ra một chút trở ngại nào, tôi sẽ lấy mạng của cậu đấy!"
Tiếng cửa sập mạnh nghe “rầm” một cái kèm theo tiếng gầm nhẹ của anh đột ngột ầm ĩ lên rồi lại an tĩnh trở lại rất nhanh. Tĩnh Tri nghe thấy tiếng bước chân giận đùng đùng của anh đi xa dần. Khóe môi của cô chậm rãi cong lên, thoáng nở một nụ cười lạnh lùng. Cô cúi đầu nhìn ngón tay mình được băng bó cực tốt, máu tươi thấm ra băng gạc, lấm tấm màu đỏ tươi, nhìn rất đẹp mắt.
Cô thẫn thờ ngồi ở chỗ đó, đôi tròng mắt chuyển động mấy cái, sau đó bình tĩnh rơi vào một góc phòng, dần dần yên ắng xuống, nhưng những giọt lệ bi thương lại trào ra, tí tách rơi xuống. Thiệu Hiên, anh đang ở đâu? Mắt anh lại không nhìn thấy được, một mình ở bên ngoài sống thế nào đây?
Tĩnh Tri chậm rãi khép hai bàn tay, thành kính nhắm mắt lại, trong lòng cô thầm cầu khấn: Cầu mong Phật tổ phù hộ cho Thiệu Hiên bình yên vô sự, Phó Tĩnh Tri này nguyện ý giảm thọ hai mươi năm để cầu cho anh ấy cả đời được bình an.
**********************
Ngôi nhà mà Tĩnh Tri ở không phải ngôi nhà cũ của nhà họ Mạnh, mà là một biệt thự nhỏ nằm dựa bên núi, bên cạnh dòng suối nhỏ. Nơi này không có nhiều hộ gia đình sống lắm, dọc theo thế núi chỉ bất quá chỉ có khoảng bảy tám biệt thự được xây dựng theo lối kiến trúc phương tây rất đẹp, được phân bố thưa thớt đan xen vào nhau, nhìn rất thích mắt.
Cảnh vật xung quanh ngôi nhà cô ở cực kỳ đẹp, cửa sổ phòng ngủ khi mở ra là dãy núi xanh ngắt xinh xắn, mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng suối chảy róc rách. Lúc này đã là cuối mùa xuân, ánh nắng nhàn nhạt đầy vẻ thanh bình. Nơi này không khí rất tuyệt vời, phía sau biệt thự có một vườn hoa không nhỏ, người giúp việc đã cuốc đất lên, chờ sau khi anh trở lại sẽ tùy theo ý mà trồng các loại hoa.
Từ sau ngày Mạnh Thiệu Đình sập cửa bỏ đi, Tĩnh Tri ngược lại, lại thu được những ngày thanh nhàn. Đã liên tiếp bốn năm ngày nay anh đều chưa từng xuất hiện, mà cô ngược lại, trong lòng đã dần dần buông lỏng. Mặc dù cô đi lại không được tự do, làm việc gì cũng có người ở bên cạnh theo dõi, nhưng cũng cảm thấy so với những ngày nằm viện đó thì việc ăn ở hàng ngày ở đây tốt hơn nhiều.
Tốt nhất là anh vĩnh viễn cũng đừng tới, tốt nhất là công ty của anh phá sản đi để cho anh phải xoay quanh bận rộn, tốt nhất người phụ nữ của anh sẽ gây chuyện quấn lấy anh không thả, tốt nhất là vị hôn thê xui xẻo kia hàng ngày đều phải buồn bực đi tìm anh, tốt nhất...
Tĩnh Tri đứng ở trước cửa sổ, hàm răng trắng noãn nhẹ nhẹ cắn vào môi dưới. Đáy mắt thoáng qua vẻ lành lạnh độc ác, hai tay hung hăng bấm chặt vào khung cửa sổ bằng gỗ, móng tay vừa mới dài ra được một chút cũng đâm vào trên cửa sổ.
Tốt nhất, khi anh lái xe thì tâm tình sẽ không tốt, xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn, cũng sẽ không thấy được nhìn thấy ánh nằng của ngày mai nữa, cũng sẽ không còn là cái gai mắt ở trong mắt của cô nữa.
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, không khỏi nở nụ cười, cô không cảm thấy nơi đầu ngón tay đau đớn, chỉ cảm thấy trong lòng một trận sảng khoái . Hẳn là từ ngày hôn lễ hôm đó cho tới giờ khắc này, hơn hai mươi ngày qua, đây là giờ khắc duy nhất mà cô cảm thấy rất khoái chí.
"Nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Tiếng của Mạnh Thiệu Đình chợt vang lên từ phía xa. Tĩnh Tri đột nhiên quay đầu lại, trên cửa sổ làn gió xuân mềm mại làm lay động chiếc rèm cửa sổ được thêu rất tinh sảo. Mái tóc đen bóng của cô trên lướt qua không trung tạo thành một đường cong ngắn ngủn, đôi mắt vốn đang chứa đựng nụ cười nồng nàn đã dần dần biến thành lạnh lùng...
Mạnh Thiệu Đình thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô ở dưới ánh nắng xuân hết sức rực rỡ. Dường như là cô vừa mới vừa ngủ dậy nên có vài sợi tóc vương trên hai vai, hơi bị rối loạn xốc xếch, những sợ tóc ở trên trán đã được cắt sửa lại để che đi vết sẹo, khiến nhìn cô không khác gì cô gái nhỏ tuổi vừa mới hai mươi tuổi vậy.
Trái tim Mạnh Thiệu Đình khẽ lay động. Anh chậm rãi đi tới, sự dịu dàng nơi đáy mắt dần dần ánh lên rực rỡ. Cho đến đi tới trước mặt cô, anh thản nhiên đưa tay nắm lấy mấy sợi tóc quấn một vòng ở trên ngón tay. Thấy thần sắc của anh vẫn lạnh như băng, lại trở nên lười nhác, có chút điềm đạm đáng yêu, bất giác thở dài nói: "Từ trước đến nay tôi không thích đọc nhiều sách thi ca, trước kia khi đi học, tôi chỉ nhớ mãi một bài thơ, đã được tô ghi nhớ vào tận nơi sâu thẳm, Tĩnh Tri, tôi sẽ đọc cho em nghe."
Cô nhìn anh không chút sợ hãi. Đúng vậy! Ngay cả cái chết cô còn không sợ, còn phải sợ hết thảy mọi thủ đoạn hèn hạ của anh sao?
Nếu chết khó như vậy, mà lại không có lợi ích gì, không bằng giờ đây cô sẽ phải sống thật yên ổn, xem đến cuối cùng ai cười ai.
Anh chậm rãi đưa một ngón tay trỏ lên trên không, nặng nề chỉ chỉ vào cô mấy cái, môi mím lại thật chặt thành một đường thẳng, ánh mắt sắc bén lóe lên tia nhìn cực kỳ tàn nhẫn. Không biết qua bao lâu, ngón tay thon dài của anh trên không trung đột nhiên trượt xuống thành một đường cong bén nhọn. Không nói một lời nào, Mạnh Thiệu Đình xoay người bỏ đi...
"An Thành, cậu hãy trông chừng cẩn thận người phụ nữ kia cho tôi, để xảy ra một chút trở ngại nào, tôi sẽ lấy mạng của cậu đấy!"
Tiếng cửa sập mạnh nghe “rầm” một cái kèm theo tiếng gầm nhẹ của anh đột ngột ầm ĩ lên rồi lại an tĩnh trở lại rất nhanh. Tĩnh Tri nghe thấy tiếng bước chân giận đùng đùng của anh đi xa dần. Khóe môi của cô chậm rãi cong lên, thoáng nở một nụ cười lạnh lùng. Cô cúi đầu nhìn ngón tay mình được băng bó cực tốt, máu tươi thấm ra băng gạc, lấm tấm màu đỏ tươi, nhìn rất đẹp mắt.
Cô thẫn thờ ngồi ở chỗ đó, đôi tròng mắt chuyển động mấy cái, sau đó bình tĩnh rơi vào một góc phòng, dần dần yên ắng xuống, nhưng những giọt lệ bi thương lại trào ra, tí tách rơi xuống. Thiệu Hiên, anh đang ở đâu? Mắt anh lại không nhìn thấy được, một mình ở bên ngoài sống thế nào đây?
Tĩnh Tri chậm rãi khép hai bàn tay, thành kính nhắm mắt lại, trong lòng cô thầm cầu khấn: Cầu mong Phật tổ phù hộ cho Thiệu Hiên bình yên vô sự, Phó Tĩnh Tri này nguyện ý giảm thọ hai mươi năm để cầu cho anh ấy cả đời được bình an.
**********************
Ngôi nhà mà Tĩnh Tri ở không phải ngôi nhà cũ của nhà họ Mạnh, mà là một biệt thự nhỏ nằm dựa bên núi, bên cạnh dòng suối nhỏ. Nơi này không có nhiều hộ gia đình sống lắm, dọc theo thế núi chỉ bất quá chỉ có khoảng bảy tám biệt thự được xây dựng theo lối kiến trúc phương tây rất đẹp, được phân bố thưa thớt đan xen vào nhau, nhìn rất thích mắt.
Cảnh vật xung quanh ngôi nhà cô ở cực kỳ đẹp, cửa sổ phòng ngủ khi mở ra là dãy núi xanh ngắt xinh xắn, mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng suối chảy róc rách. Lúc này đã là cuối mùa xuân, ánh nắng nhàn nhạt đầy vẻ thanh bình. Nơi này không khí rất tuyệt vời, phía sau biệt thự có một vườn hoa không nhỏ, người giúp việc đã cuốc đất lên, chờ sau khi anh trở lại sẽ tùy theo ý mà trồng các loại hoa.
Từ sau ngày Mạnh Thiệu Đình sập cửa bỏ đi, Tĩnh Tri ngược lại, lại thu được những ngày thanh nhàn. Đã liên tiếp bốn năm ngày nay anh đều chưa từng xuất hiện, mà cô ngược lại, trong lòng đã dần dần buông lỏng. Mặc dù cô đi lại không được tự do, làm việc gì cũng có người ở bên cạnh theo dõi, nhưng cũng cảm thấy so với những ngày nằm viện đó thì việc ăn ở hàng ngày ở đây tốt hơn nhiều.
Tốt nhất là anh vĩnh viễn cũng đừng tới, tốt nhất là công ty của anh phá sản đi để cho anh phải xoay quanh bận rộn, tốt nhất người phụ nữ của anh sẽ gây chuyện quấn lấy anh không thả, tốt nhất là vị hôn thê xui xẻo kia hàng ngày đều phải buồn bực đi tìm anh, tốt nhất...
Tĩnh Tri đứng ở trước cửa sổ, hàm răng trắng noãn nhẹ nhẹ cắn vào môi dưới. Đáy mắt thoáng qua vẻ lành lạnh độc ác, hai tay hung hăng bấm chặt vào khung cửa sổ bằng gỗ, móng tay vừa mới dài ra được một chút cũng đâm vào trên cửa sổ.
Tốt nhất, khi anh lái xe thì tâm tình sẽ không tốt, xảy ra cái gì đó ngoài ý muốn, cũng sẽ không thấy được nhìn thấy ánh nằng của ngày mai nữa, cũng sẽ không còn là cái gai mắt ở trong mắt của cô nữa.
Tĩnh Tri nghĩ tới đây, không khỏi nở nụ cười, cô không cảm thấy nơi đầu ngón tay đau đớn, chỉ cảm thấy trong lòng một trận sảng khoái . Hẳn là từ ngày hôn lễ hôm đó cho tới giờ khắc này, hơn hai mươi ngày qua, đây là giờ khắc duy nhất mà cô cảm thấy rất khoái chí.
"Nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Tiếng của Mạnh Thiệu Đình chợt vang lên từ phía xa. Tĩnh Tri đột nhiên quay đầu lại, trên cửa sổ làn gió xuân mềm mại làm lay động chiếc rèm cửa sổ được thêu rất tinh sảo. Mái tóc đen bóng của cô trên lướt qua không trung tạo thành một đường cong ngắn ngủn, đôi mắt vốn đang chứa đựng nụ cười nồng nàn đã dần dần biến thành lạnh lùng...
Mạnh Thiệu Đình thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô ở dưới ánh nắng xuân hết sức rực rỡ. Dường như là cô vừa mới vừa ngủ dậy nên có vài sợi tóc vương trên hai vai, hơi bị rối loạn xốc xếch, những sợ tóc ở trên trán đã được cắt sửa lại để che đi vết sẹo, khiến nhìn cô không khác gì cô gái nhỏ tuổi vừa mới hai mươi tuổi vậy.
Trái tim Mạnh Thiệu Đình khẽ lay động. Anh chậm rãi đi tới, sự dịu dàng nơi đáy mắt dần dần ánh lên rực rỡ. Cho đến đi tới trước mặt cô, anh thản nhiên đưa tay nắm lấy mấy sợi tóc quấn một vòng ở trên ngón tay. Thấy thần sắc của anh vẫn lạnh như băng, lại trở nên lười nhác, có chút điềm đạm đáng yêu, bất giác thở dài nói: "Từ trước đến nay tôi không thích đọc nhiều sách thi ca, trước kia khi đi học, tôi chỉ nhớ mãi một bài thơ, đã được tô ghi nhớ vào tận nơi sâu thẳm, Tĩnh Tri, tôi sẽ đọc cho em nghe."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.