Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 180: Chương 152.3
Minh Châu Hoàn
09/05/2016
Trong phòng ngủ cực lớn, chỉ còn sót lại một mình cô. Thân thể Tĩnh Tri từng chút từng chút mềm nhũn ra, cô chậm rãi nằm ở trên tấm chăn mềm mại, dần dần khóc nức
lên thành tiếng.
Từ sau khi rời khỏi Thiệu Hiên, đây là lần đầu tiên cô để mặc cho mình khóc nức nở thành tiếng to như vậy.
Xưa naycô vốn không phải là một người quá khôn khéo, đến khi hiểu ra được đạo lý này thật sự đã quá muộn.
Cô muốn có những ngày an ổn, muốn có cuộc sống tốt đẹp với người mình yêu, cô có rất nhiều mơ ước tốt đẹp muốn hướng tới.
Nhưng cuộc đời này, không phải là mình muốn như thế nào là có thể được như thế, không phải mình muốn an ổn là có thể an ổn, lại có người nhất định không để cho mình được an ổn. Người ta mạnh mẽ hơn mình, mình làm gì được người ta đây?
Tĩnh Tri khóc ròng, đến cuối cùng nước mắt đã dần dần khô lại.
Mạnh Thiệu Đình, Mạnh Chấn Tông, Mạnh phu nhân, làm sao cô có thể cứ như vậy mà bỏ qua cho họ được chứ?
************************
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa."
Trầm mặc một hồi lâu, sau đó Mạn Quân nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cô đã gầy đi rất nhiều. Gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa luôn vui vẻ giờ đây cũng đã trở nên gầy nhọn. Thẩm phu nhân nhìn mà đau lòng, bất giác đi đến bên cạnh con gái của mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Mạn Quân, con cũng đừng quá thương tâm, chuyện này chẳng phải Thiệu Đình cũng đã nói rồi đó sao, hôn lễ chỉ là sẽ tổ chức chậm lại thôi mà!"
Trong lòng Thẩm phu nhân vốn rất bất mãn, nhưng không chịu nổi chuyện con gái mình cứ một lòng nhào vào trên người Mạnh Thiệu Đình. Bà thân là người làm mẹ cũng thấy đau lòng cho con gái của mình, cứ trơ mắt ra mà nhìn con gái đau khổ, mà lại không thể nào làm gì được.
Nước mắt của Mạn Quân giống như chuỗi hạt bị đứt đột nhiên rơi xuống: "Mẹ, nếu tình hình cứ tiếp tục phát triển như vậy, mẹ cảm thấy liệu anh ấy còn có thể cưới con sao?"
Sắc mặt của Thẩm phu nhân cũng có chút khó coi, nhưng vẫn hạ thấp giọng nói xuống để khuyên nhủ: "Mạn Quân này, ngày đó nó thoái hôn, nhưng con vẫn quyết tâm muốn cùng với nó, ba mẹ không ngăn được con, cũng đành chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Con đường này là do con lựa chọn, đến lúc này con còn nói ủ rũ như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Vẻ mặt Thẩm phu nhân có chút khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng nói: "Chẳng qua cô ta cũng chỉ là một đứa con riêng, không được sạch sẽ, làm sao cô ta có thể tranh giành được với con? Trong khi con và Thiệu Đình lại là người sạch sẽ."
Sắc mặt Mạn Quân càng thêm tái nhợt, bất giác ngón tay vặn xoắn vào nhau: "Như vậy thì sao? Trái tim của Thiệu Đình không có ở trên người con, mẹ, con nên làm cái gì bây giờ? Đã gần một tháng nay anh ấy cũng chưa trở lại. . ."
Mạn Quân vừa nghĩ tới vẻ mặt cực kỳ hòa nhã của Thiệu Đình khi nhìn Phó Tĩnh Tri, lúc này trái tim cô không khỏi xoắn vặn lại đầy đau đớn. Cô nhào vào trong ngực Thẩm phu nhân khóc hu hu: "Mẹ, con cảm thấy mình không thể nào chống đỡ nổi nữa rồi. . ."
Thẩm phu nhân đưa tay vuốt ve trên lưng con gái từng cái một, cặp mắt cũng chậm rãi híp lại. Có thể nói, lúc đầu chuyện hôn sự này bà cực kỳ hài lòng, tuy tình cảm của Thiệu Đình và Mạn Quân chưa thể nói là thật tốt đẹp, nhưng đối xử cũng “tương kính như tân” (tôn trọng nhau như khách), nhưng không ngờ rằng, ngang trời lại thò ra một Phó Tĩnh Tri, cô ta quyến rũ Thiệu Đình đến mức ngay cả nhà mình mà anh cũng không trở về.
Trong lòng bà “ruột mềm trăm mối”, nhưng vẫn giữ ý chí mạnh mẽ nói dỗ dành con gái: "Mạn Quân à, chuyện đàn ông ở bên ngoài có phụ nữ không phải là chuyện gì lớn, con là vị hôn thê của nó, có người làm mối,hai nhà đã kết thông gia, con mới chính là con dâu, là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận trong tương lai của nhà họ Mạnh, cho dù người khác có phách lối thế nào, cũng không thể đạp lên trên đầu con được, có tức giận thế nào, trước hết chúng ta cũng không thể thua được."
Mạn Quân khóc đến run người, nức nở nói: "Mẹ, Thiệu Đình cũng không trở về nhà, con có thể làm gì đây? Mẹ không biết, mọi tâm ý của anh ấy giờ đều ở trên người phụ nữ ở nơi vườn Mai kia, liệu vị trí của con có còn nữa không? Trước kia mặc dù anh ấy đối xử với con không nhiệt tình lắm, nhưng chung quy vẫn còn nể mặt con không gây trở ngại gì, nhưng hiện tại..."
Trong lòng Mạn Quân đầy bi thương, không nhịn được liền bật khóc khẽ một hồi.
"A, mẹ cũng không ngờ rằng, Thiệu Đình lại bố trí cho người phụ nữ kia ở trong biệt thự vườn Mai kia, xem ra, người phụ nữ này không phải là một con người hiền lành đơn giản." Thẩm phu nhân nhẹ nhàng lau nước mắt cho con gái, lúc này có chút giận, nhưng không nói tranh cãi: "Nhắc tới mẹ thấy con cũng kỳ lạ, con cũng đi theo bên người nhị thiếu suốt bốn năm năm qua, nhưng cũng chỉ được một cái danh phận là vợ chưa cưới, nếu hiện tại con gả cho nó. . . A, đúng rồi, thủ tục của con ở sứ quán bên kia đã làm xong chưa vậy, cũng đã quá lâu rồi."
Thẩm phu nhân không nói thì thôi, vừa nói đến chuyện giấy hôn thú, nước mắt của Mạn Quân đã dứt khoát không sao ngừng được. . .
Thấy cô khóc thành như vậy, Thẩm phu nhân thầm nghĩ đến chuyện xấu, nhưng cũng hỏi lại: "Vậy rốt cuộc chuyện là thế nào? Bây giờ con hãy tạm nói qua cho mẹ hay, nếu không được, chúng ta đi tìm Mạnh phu nhân!"
"Mẹ. . . Sứ quán ở bên kia cũng làm xong, nhưng do Thiệu Đình kéo dài không chịu để cho người khác đi chuẩn bị thủ tục kết hôn." Mạn Quân đau lòng đến khó chịu, nghĩ đến bộ dáng người nọ lạnh như băng, trong lòng đau đớn như khoét tim rách phổi một hồi. Phó Tĩnh Tri kia tại sao lại thu phục được trái tim của anh, thu hút được tâm ý của anh, Thiệu Đình lại mê cô đến mức có ba hồn liền mất đi hai hồn. . .
"Điều này cũng thật khinh người quá đáng rồi! Mạn Quân, con cũng bị người ta cưỡi trên đầu, vậy mà vẫn còn tiếp tục nhẫn nhịn, còn tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn con làm cho người ta lấn dần từng bước đấy!"
Thẩm phu nhân giận dữ đến cực độ, xoạch một cái đứng vụt lên, giọng nói bởi đang tức giận cũng cao tới tám độ.
Mạn Quân cuống quít kéo tay của Thẩm phu nhân, nói đầy đau khổ: "Mẹ, mẹ hãy nhỏ giọng một chút, đừng để cho bác gái nghe được."
"Mạn Quân à, con đấy, con đúng là một đứa nhỏ quá thiện tâm, từ nhỏ con đã thiện lương, hiện giờ con vẫn y như vậy, con cứ ngồi khóc một mình như vậy thì có thể có tác dụng gì đây? Mạnh phu nhân nói thế nào?"
Mạn Quân đau khổ gượng cười, hạ giọng, nói nho nhỏ: "Thiệu Đình đã gạt từ trên xuống dưới, cũng không cho người khác nói với phu nhân, ngày hôm kia phu nhân cũng mới biết, cũng đang tức giận không sao kìm chế được, mẹ, ngài cũng đừng đi làm ầm ĩ với bác ấy làm gì."
" Chính là người nhà họ Mạnh nhìn thấy con thiện lương, nhị thiếu cũng do nhìn thấy con không làm ầm ĩ lên nên mới có thể lấn lướt. Mạn Quân, con nghe mẹ một lần, con đừng nhẫn nhịn nữa, xấu tốt thế nào, cũng nên đi tới gặp cô ta, lần này chúng ta phải ác miệng một chút mới được !"
Thẩm phu nhân kéo Mạn Quân một cái: "Đi xuống rửa mặt đi, chuyện này để mẹ dẫn con đi. Mẹ cũng không tin được thế đạo lật trời thế này , một phụ nữ không đứng đắn ở bên ngoài, mà cũng dám giẫm ở trên đầu chúng ta được sao?!"
Từ sau khi rời khỏi Thiệu Hiên, đây là lần đầu tiên cô để mặc cho mình khóc nức nở thành tiếng to như vậy.
Xưa naycô vốn không phải là một người quá khôn khéo, đến khi hiểu ra được đạo lý này thật sự đã quá muộn.
Cô muốn có những ngày an ổn, muốn có cuộc sống tốt đẹp với người mình yêu, cô có rất nhiều mơ ước tốt đẹp muốn hướng tới.
Nhưng cuộc đời này, không phải là mình muốn như thế nào là có thể được như thế, không phải mình muốn an ổn là có thể an ổn, lại có người nhất định không để cho mình được an ổn. Người ta mạnh mẽ hơn mình, mình làm gì được người ta đây?
Tĩnh Tri khóc ròng, đến cuối cùng nước mắt đã dần dần khô lại.
Mạnh Thiệu Đình, Mạnh Chấn Tông, Mạnh phu nhân, làm sao cô có thể cứ như vậy mà bỏ qua cho họ được chứ?
************************
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa."
Trầm mặc một hồi lâu, sau đó Mạn Quân nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cô đã gầy đi rất nhiều. Gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa luôn vui vẻ giờ đây cũng đã trở nên gầy nhọn. Thẩm phu nhân nhìn mà đau lòng, bất giác đi đến bên cạnh con gái của mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Mạn Quân, con cũng đừng quá thương tâm, chuyện này chẳng phải Thiệu Đình cũng đã nói rồi đó sao, hôn lễ chỉ là sẽ tổ chức chậm lại thôi mà!"
Trong lòng Thẩm phu nhân vốn rất bất mãn, nhưng không chịu nổi chuyện con gái mình cứ một lòng nhào vào trên người Mạnh Thiệu Đình. Bà thân là người làm mẹ cũng thấy đau lòng cho con gái của mình, cứ trơ mắt ra mà nhìn con gái đau khổ, mà lại không thể nào làm gì được.
Nước mắt của Mạn Quân giống như chuỗi hạt bị đứt đột nhiên rơi xuống: "Mẹ, nếu tình hình cứ tiếp tục phát triển như vậy, mẹ cảm thấy liệu anh ấy còn có thể cưới con sao?"
Sắc mặt của Thẩm phu nhân cũng có chút khó coi, nhưng vẫn hạ thấp giọng nói xuống để khuyên nhủ: "Mạn Quân này, ngày đó nó thoái hôn, nhưng con vẫn quyết tâm muốn cùng với nó, ba mẹ không ngăn được con, cũng đành chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Con đường này là do con lựa chọn, đến lúc này con còn nói ủ rũ như vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Vẻ mặt Thẩm phu nhân có chút khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng nói: "Chẳng qua cô ta cũng chỉ là một đứa con riêng, không được sạch sẽ, làm sao cô ta có thể tranh giành được với con? Trong khi con và Thiệu Đình lại là người sạch sẽ."
Sắc mặt Mạn Quân càng thêm tái nhợt, bất giác ngón tay vặn xoắn vào nhau: "Như vậy thì sao? Trái tim của Thiệu Đình không có ở trên người con, mẹ, con nên làm cái gì bây giờ? Đã gần một tháng nay anh ấy cũng chưa trở lại. . ."
Mạn Quân vừa nghĩ tới vẻ mặt cực kỳ hòa nhã của Thiệu Đình khi nhìn Phó Tĩnh Tri, lúc này trái tim cô không khỏi xoắn vặn lại đầy đau đớn. Cô nhào vào trong ngực Thẩm phu nhân khóc hu hu: "Mẹ, con cảm thấy mình không thể nào chống đỡ nổi nữa rồi. . ."
Thẩm phu nhân đưa tay vuốt ve trên lưng con gái từng cái một, cặp mắt cũng chậm rãi híp lại. Có thể nói, lúc đầu chuyện hôn sự này bà cực kỳ hài lòng, tuy tình cảm của Thiệu Đình và Mạn Quân chưa thể nói là thật tốt đẹp, nhưng đối xử cũng “tương kính như tân” (tôn trọng nhau như khách), nhưng không ngờ rằng, ngang trời lại thò ra một Phó Tĩnh Tri, cô ta quyến rũ Thiệu Đình đến mức ngay cả nhà mình mà anh cũng không trở về.
Trong lòng bà “ruột mềm trăm mối”, nhưng vẫn giữ ý chí mạnh mẽ nói dỗ dành con gái: "Mạn Quân à, chuyện đàn ông ở bên ngoài có phụ nữ không phải là chuyện gì lớn, con là vị hôn thê của nó, có người làm mối,hai nhà đã kết thông gia, con mới chính là con dâu, là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận trong tương lai của nhà họ Mạnh, cho dù người khác có phách lối thế nào, cũng không thể đạp lên trên đầu con được, có tức giận thế nào, trước hết chúng ta cũng không thể thua được."
Mạn Quân khóc đến run người, nức nở nói: "Mẹ, Thiệu Đình cũng không trở về nhà, con có thể làm gì đây? Mẹ không biết, mọi tâm ý của anh ấy giờ đều ở trên người phụ nữ ở nơi vườn Mai kia, liệu vị trí của con có còn nữa không? Trước kia mặc dù anh ấy đối xử với con không nhiệt tình lắm, nhưng chung quy vẫn còn nể mặt con không gây trở ngại gì, nhưng hiện tại..."
Trong lòng Mạn Quân đầy bi thương, không nhịn được liền bật khóc khẽ một hồi.
"A, mẹ cũng không ngờ rằng, Thiệu Đình lại bố trí cho người phụ nữ kia ở trong biệt thự vườn Mai kia, xem ra, người phụ nữ này không phải là một con người hiền lành đơn giản." Thẩm phu nhân nhẹ nhàng lau nước mắt cho con gái, lúc này có chút giận, nhưng không nói tranh cãi: "Nhắc tới mẹ thấy con cũng kỳ lạ, con cũng đi theo bên người nhị thiếu suốt bốn năm năm qua, nhưng cũng chỉ được một cái danh phận là vợ chưa cưới, nếu hiện tại con gả cho nó. . . A, đúng rồi, thủ tục của con ở sứ quán bên kia đã làm xong chưa vậy, cũng đã quá lâu rồi."
Thẩm phu nhân không nói thì thôi, vừa nói đến chuyện giấy hôn thú, nước mắt của Mạn Quân đã dứt khoát không sao ngừng được. . .
Thấy cô khóc thành như vậy, Thẩm phu nhân thầm nghĩ đến chuyện xấu, nhưng cũng hỏi lại: "Vậy rốt cuộc chuyện là thế nào? Bây giờ con hãy tạm nói qua cho mẹ hay, nếu không được, chúng ta đi tìm Mạnh phu nhân!"
"Mẹ. . . Sứ quán ở bên kia cũng làm xong, nhưng do Thiệu Đình kéo dài không chịu để cho người khác đi chuẩn bị thủ tục kết hôn." Mạn Quân đau lòng đến khó chịu, nghĩ đến bộ dáng người nọ lạnh như băng, trong lòng đau đớn như khoét tim rách phổi một hồi. Phó Tĩnh Tri kia tại sao lại thu phục được trái tim của anh, thu hút được tâm ý của anh, Thiệu Đình lại mê cô đến mức có ba hồn liền mất đi hai hồn. . .
"Điều này cũng thật khinh người quá đáng rồi! Mạn Quân, con cũng bị người ta cưỡi trên đầu, vậy mà vẫn còn tiếp tục nhẫn nhịn, còn tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn con làm cho người ta lấn dần từng bước đấy!"
Thẩm phu nhân giận dữ đến cực độ, xoạch một cái đứng vụt lên, giọng nói bởi đang tức giận cũng cao tới tám độ.
Mạn Quân cuống quít kéo tay của Thẩm phu nhân, nói đầy đau khổ: "Mẹ, mẹ hãy nhỏ giọng một chút, đừng để cho bác gái nghe được."
"Mạn Quân à, con đấy, con đúng là một đứa nhỏ quá thiện tâm, từ nhỏ con đã thiện lương, hiện giờ con vẫn y như vậy, con cứ ngồi khóc một mình như vậy thì có thể có tác dụng gì đây? Mạnh phu nhân nói thế nào?"
Mạn Quân đau khổ gượng cười, hạ giọng, nói nho nhỏ: "Thiệu Đình đã gạt từ trên xuống dưới, cũng không cho người khác nói với phu nhân, ngày hôm kia phu nhân cũng mới biết, cũng đang tức giận không sao kìm chế được, mẹ, ngài cũng đừng đi làm ầm ĩ với bác ấy làm gì."
" Chính là người nhà họ Mạnh nhìn thấy con thiện lương, nhị thiếu cũng do nhìn thấy con không làm ầm ĩ lên nên mới có thể lấn lướt. Mạn Quân, con nghe mẹ một lần, con đừng nhẫn nhịn nữa, xấu tốt thế nào, cũng nên đi tới gặp cô ta, lần này chúng ta phải ác miệng một chút mới được !"
Thẩm phu nhân kéo Mạn Quân một cái: "Đi xuống rửa mặt đi, chuyện này để mẹ dẫn con đi. Mẹ cũng không tin được thế đạo lật trời thế này , một phụ nữ không đứng đắn ở bên ngoài, mà cũng dám giẫm ở trên đầu chúng ta được sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.