Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 185: Chương 155.1: Thận trọng
Minh Châu Hoàn
18/05/2016
"Hiện tại tôi chưa muốn kết hôn." Mạnh Thiệu Đình chợt mở miệng nói một câu,
cùng lúc vẻ mặt cả bốn người ở nơi này cũng đổi sắc mặt.
Mạn Quân đã gần như sắp hỏng mất rồi, chỉ lẳng lặng nhìn anh, nước mắt chảy không ngừng, mà Thẩm phu nhân cũng đã bị chọc tức đến mức thở hổn hển, tiến lên một bước, chỉ vào mũi của anh nghiêm nghị chất vấn: "Nhị thiếu gia, Mạn Quân là một cô gái trong sạch của nhà chúng tôi, nó đã đi theo cậu năm năm, cuối cùng chính cậu lại người ức hiếp nó như vậy sao? Ở Hawai cậu lâm trận đào hôn, Mạn Quân hiểu rõ đạo lý đã thuyết phục trước giới truyền thông giúp cho cậu. Đến bây giờ thì tốt rồi, cậu dễ dàng buông ra một câu “chưa muốn kết hôn” như thế, cậu đặt Mạn Quân của nhà chúng tôi ở nơi nào?"
Mạnh Thiệu Đình hơi kéo căng môi ra, trên gương mặt kiên nghị anh tuấn chậm rãi hiện lên vẻ lưỡng lự, lời của Thẩm phu nhân nói tất nhiên là rất đúng, Mạn Quân đã làm hết thảy đối với anh, mắt anh cũng nhìn thấy và vẫn ghi ở trong lòng. Mặc dù là người nguội lạnh, nhưng anh cũng không phải là người có trái tim quái dị, năm năm qua Mạn Quân đối với anh như thế nào, anh đều biết rất rõ.
Nhưng mà, cảm kích vĩnh viễn còn lâu mới có thể hóa thành yêu thích, anh không thể cố sức được.
"Thiệu Đình, nếu như con không muốn lập gia đình với Mạn Quân, cũng được thôi, ba ba của con tuyệt sẽ không để cho con ở lại trong nhà họ Mạnh nữa. Con cũng đừng quên, cuộc họp Hội Đồng Quản Trị sắp được triệu tập vào tháng sau, sẽ phải tuyên bố chuyện con sẽ kế nhiệm chức danh Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị, bây giờ con còn chọc chuyện thành như vậy... Vì một người phụ nữ, mà bỏ qua cả chuyện đảm nhiệm chuyện lớn với tiền đồ tốt, còn không cần cả sản nghiệp của gia đình nữa phải không ?"
Giờ phút này Mạnh phu nhân đã khôi phục lại sự bình tĩnh được mấy phần. Bà tỉnh táo, nhẹ nhàng nói một câu khéo léo, ý định làm xoay chuyển suy nghĩ của Mạnh Thiệu Đình một chút.
Nam giới và phụ nữ khác nhau chính là ở tại ở chỗ này.
Ở trong lòng phụ nữ, tình yêu là lớn nhất, chỉ vì tình yêu với người đàn ông, phụ nữ có thể buông tha cả gia đình, tiền đồ, cam tâm tình nguyện sống một cuộc sống nghèo hèn khổ sở. Nhưng người đàn ông tuyệt sẽ không lựa chọn cách làm ngu xuẩn như vậy.
Bản thân đã nuôi dạy con trai chừng ba mươi năm, nên Mạnh phu nhân hiểu rất rõ điều này.
Vẻ giằng co trên mặt của con trai bà giờ phút này chính là đáp án tốt nhất.
Đàn ông mà, thứ càng không có được, thì sẽ càng tốt nhất. Nếu như người phụ nữ này năm năm sau bị Thiệu Đình dùng ba câu lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, đã nhảy vào ôm ấp yêu thương, nói không chừng sớm đã bị đuổi ra khỏi cửa rồi. Cô ta quả thật rất thông minh, bụng dạ sâu khôn lường...
Đã làm cho Thiệu Hiên quyết khăng khăng một lòng đối với mình, không nói, hiện tại cô ta lại còn làm cho con trai bà cũng như bị uống nhầm thuốc mà tìm mọi cách để che chở cưng chìu.
Trong lòng Mạnh phu nhân sinh hận, bà chỉ hận người phụ nữ kia sao không đoản mệnh mà cũng chết đi theo ba mẹ mình mới phải.
Đang yên đang lành, cô ta can thiệp vào chuyện của nhà họ Mạnh, khiến gia đình bà không yên. Ngày trước bà buộc Thiệu Đình phải ly hôn với cô ta, hoàn toàn là sự lựa chọn quá chính xác.
"Nhị thiếu gia, nhà họ Thẩm chúng tôi cũng là một gia đình có mặt mũi, cũng không phải là loại mặc cho người khác bắt nạt mà còn không dám nhúc nhích. Mạn Quân nhà chúng tôi tuy đối với cậu vẫn luôn khăng khăng một mực, nhưng cậu lại ức hiếp người như vậy, quả thật chúng tôi cũng không chấp nhận gả cho cậu nữa. Mạnh phu nhân, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa!"
Thẩm phu nhân thấy Thiệu Đình trầm mặc, không khỏi có ý định bỏ đi, để lại một lời nói cay độc. Bà nói dứt những lời này, cho Mạnh phu nhân một cái nhìn đầy thâm ý, rồi xoay người kéo Mạn Quân định rời khỏi.
Ai ngờ Mạn Quân cũng vẫn cứ đứng ở nơi đó mà không hề nhúc nhích. Cô chỉ rơi lệ nhìn Mạnh Thiệu Đình, trong lòng tràn ngập sự khổ sở, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, đứng lặng hồi lâu, rồi mới cất tiếng nói đầy bi ai: "Thiệu Đình, lần trước anh đã đồng ý với em, anh nói chẳng qua hôn kỳ chỉ chậm trễ lại, anh đã thề rồi mà...Thiệu Đình..."
Mạnh Thiệu Đình giờ phút này thấy Mạn Quân khóc lóc cực kỳ chật vật, gương mặt trang điểm đầy bi thương, nhớ suốt năm năm qua cô đã sớm chiều làm bạn, nhớ những gì anh đã phụ bạc đối với cô, nhớ tới chuyện anh đã đặt cô vào tình cảnh tuyệt vọng uất ức khi anh đào hôn trong hôn lễ ở Hawai, lúc này rốt cuộc trái tim anh xông lên nỗi xót thương nhàn nhạt.
"Mạn Quân..." Mạnh Thiệu Đình vừa định mở miệng, người nọ ở trong ngực anh chợt hơi tránh ra, vẫn bưng chặt gương mặt như cũ, cúi đầu thật thấp, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang lên: "Tôi mệt mỏi, muốn về phòng trước."
Nói xong cô xoay người bỏ đi, không chút do dự, bóng lưng gầy yếu kia lúc này mang theo dáng dấp cô đơn mà kiêu ngạo. Mạnh Thiệu Đình nhìn cô một mình yên lặng bước trên con đường nhỏ quanh co đi về phía trước. Trên người cô mặc y phục màu sắc tươi đẹp, nhưng lúc này lại làm cho người ta có cảm giác vẻ buồn tẻ đã xâm nhuộm đến tận xương tủy.
Sự chua xót không nói ra được từng điểm từng điểm xông tới, Mạnh Thiệu Đình cúi đầu ho khan một tiếng, chưa từng nhìn lại Mạn Quân một cái, chỉ nhẹ nhàng nói: "Chuyện kết hôn, để hôm nào hãy nói, dĩ nhiên, nếu như bác gái Thẩm đây cố ý không muốn thương lượng, đối với tôi cũng không sao cả! Thiệu Đình xin cáo từ trước."
Mạnh Thiệu Đình nói xong, liền nhấc chân bỏ đi, nước mắt từ đáy mắt Mạn Quân nhanh chóng rơi xuống. Cô lảo đảo đuổi theo mấy bước, nhưng bị Thẩm phu nhân kéo lại, có chút tức giận chửi nhỏ: "Còn ngại không đủ mất thể diện hay sao?"
Mạn Quân ngây ngốc đứng tại chỗ, cả khu vườn xanh biếc đầy sương sớm, ánh nắng ấm áp, bùn đất mùi thơm ngát dễ ngửi, thời tiết cuối xuân đầu hạ đẹp như vậy mà cô lại cảm thấy nơi này đầy lặng lẽ vắng vẻ mà không nói ra được. nhìn theo bóng dáng của anh đuổi theo người phụ nữ khác, ngay cả liếc nhìn cô thêm một cái, anh cũng không chấp nhận.
Mạnh Thiệu Đình đi ra ngoài được vài thước, đột nhiên ngừng lại, tim Mạn Quân run lên, không khỏi co thắt lại, trong đôi mắt rưng rưng đầy lệ chợt loé lên chút ánh sáng. Ngay cả hơi thở của cô cũng như ngừng lại, nhưng lại chỉ nghe được giọng nói trầm ổn dễ nghe của anh chậm rãi vang lên.
"Bác gái Thẩm, Mạn Quân, tốt nhất sau này đề nghị hai người đừng nên tới nơi này nữa."
"Thiệu Đình, con thật là quá đáng! Con đã đặt mẹ mình ở vị trí nào vậy? Con đặt Mạn Quân ở nơi nào vậy?" Mạnh phu nhân đã sớm giận dữ đến không chịu nổi. Lại nghe thấy anh lạnh lùng băng giá quẳng xuống lời nói như vậy, rõ ràng là muốn ở chỗ này như hình với bóng cùng Phó Tĩnh Tri, làm sao bà có thể nuốt trôi xuống được khẩu khí này chứ?
"Mẹ, chuyện của con, sau này cũng không làm phiền hai người già các ngài phải phí tâm nữa. Nơi này, tốt nhất ngài cũng không cần phải tới đâu, tránh lại gây ra chuyện gì đó không vui làm tất cả mọi người đều không thấy thoải mái."
Mạnh phu nhân nghe thấy anh nói như vậy, ngược lại, bật cười vẻ đầy tức giận, sắc mặt tái nhợt dọa người. Bà cúi đầu cười mấy tiếng, sau đó nhịn lại nỗi đau xót nơi đáy lòng, nói: "Thiệu Đình con cũng biết rồi đấy, con một mình ở bên tình nguyện đợi cô ta, nhưng người ta trước sau lại chỉ nghĩ đến làm sao để rời khỏi con..."
"Đừng nói vậy." Mạnh Thiệu Đình nghiêm nghị ngăn lại. Anh xoay người lại, thân thể cao to dưới ánh nắng giờ ngọ lại thoáng có chút cô đơn. Dưới mái tóc cắt ngắn ngủn, một đôi tròng mắt yên lặng mơ hồ bộc phát sự tức giận: "Đây là chuyện giữa con và cô ấy, không cần người khác phải quan tâm, cũng không tới phiên người khác nhúng tay vào, kể cả mẹ và ba ba, cũng không được."
"Thiệu Đình! Con đã bị quỷ làm cho mê hoặc tâm hồn rồi! Người phụ nữ kia căn bản đang lợi dụng con để trả thù nhà họ Mạnh chúng ta, con có biết hay không? Ở trước mặt mẹ cô ta có một dáng vẻ, ở trước mặt con lại là một dáng vẻ khác, con nhìn tay mẹ đây, đều là cô ta đã ra tay đó... Con cho rằng cô ta thật sự nhu nhược như vậy sao?"
Mạn Quân đã gần như sắp hỏng mất rồi, chỉ lẳng lặng nhìn anh, nước mắt chảy không ngừng, mà Thẩm phu nhân cũng đã bị chọc tức đến mức thở hổn hển, tiến lên một bước, chỉ vào mũi của anh nghiêm nghị chất vấn: "Nhị thiếu gia, Mạn Quân là một cô gái trong sạch của nhà chúng tôi, nó đã đi theo cậu năm năm, cuối cùng chính cậu lại người ức hiếp nó như vậy sao? Ở Hawai cậu lâm trận đào hôn, Mạn Quân hiểu rõ đạo lý đã thuyết phục trước giới truyền thông giúp cho cậu. Đến bây giờ thì tốt rồi, cậu dễ dàng buông ra một câu “chưa muốn kết hôn” như thế, cậu đặt Mạn Quân của nhà chúng tôi ở nơi nào?"
Mạnh Thiệu Đình hơi kéo căng môi ra, trên gương mặt kiên nghị anh tuấn chậm rãi hiện lên vẻ lưỡng lự, lời của Thẩm phu nhân nói tất nhiên là rất đúng, Mạn Quân đã làm hết thảy đối với anh, mắt anh cũng nhìn thấy và vẫn ghi ở trong lòng. Mặc dù là người nguội lạnh, nhưng anh cũng không phải là người có trái tim quái dị, năm năm qua Mạn Quân đối với anh như thế nào, anh đều biết rất rõ.
Nhưng mà, cảm kích vĩnh viễn còn lâu mới có thể hóa thành yêu thích, anh không thể cố sức được.
"Thiệu Đình, nếu như con không muốn lập gia đình với Mạn Quân, cũng được thôi, ba ba của con tuyệt sẽ không để cho con ở lại trong nhà họ Mạnh nữa. Con cũng đừng quên, cuộc họp Hội Đồng Quản Trị sắp được triệu tập vào tháng sau, sẽ phải tuyên bố chuyện con sẽ kế nhiệm chức danh Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị, bây giờ con còn chọc chuyện thành như vậy... Vì một người phụ nữ, mà bỏ qua cả chuyện đảm nhiệm chuyện lớn với tiền đồ tốt, còn không cần cả sản nghiệp của gia đình nữa phải không ?"
Giờ phút này Mạnh phu nhân đã khôi phục lại sự bình tĩnh được mấy phần. Bà tỉnh táo, nhẹ nhàng nói một câu khéo léo, ý định làm xoay chuyển suy nghĩ của Mạnh Thiệu Đình một chút.
Nam giới và phụ nữ khác nhau chính là ở tại ở chỗ này.
Ở trong lòng phụ nữ, tình yêu là lớn nhất, chỉ vì tình yêu với người đàn ông, phụ nữ có thể buông tha cả gia đình, tiền đồ, cam tâm tình nguyện sống một cuộc sống nghèo hèn khổ sở. Nhưng người đàn ông tuyệt sẽ không lựa chọn cách làm ngu xuẩn như vậy.
Bản thân đã nuôi dạy con trai chừng ba mươi năm, nên Mạnh phu nhân hiểu rất rõ điều này.
Vẻ giằng co trên mặt của con trai bà giờ phút này chính là đáp án tốt nhất.
Đàn ông mà, thứ càng không có được, thì sẽ càng tốt nhất. Nếu như người phụ nữ này năm năm sau bị Thiệu Đình dùng ba câu lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, đã nhảy vào ôm ấp yêu thương, nói không chừng sớm đã bị đuổi ra khỏi cửa rồi. Cô ta quả thật rất thông minh, bụng dạ sâu khôn lường...
Đã làm cho Thiệu Hiên quyết khăng khăng một lòng đối với mình, không nói, hiện tại cô ta lại còn làm cho con trai bà cũng như bị uống nhầm thuốc mà tìm mọi cách để che chở cưng chìu.
Trong lòng Mạnh phu nhân sinh hận, bà chỉ hận người phụ nữ kia sao không đoản mệnh mà cũng chết đi theo ba mẹ mình mới phải.
Đang yên đang lành, cô ta can thiệp vào chuyện của nhà họ Mạnh, khiến gia đình bà không yên. Ngày trước bà buộc Thiệu Đình phải ly hôn với cô ta, hoàn toàn là sự lựa chọn quá chính xác.
"Nhị thiếu gia, nhà họ Thẩm chúng tôi cũng là một gia đình có mặt mũi, cũng không phải là loại mặc cho người khác bắt nạt mà còn không dám nhúc nhích. Mạn Quân nhà chúng tôi tuy đối với cậu vẫn luôn khăng khăng một mực, nhưng cậu lại ức hiếp người như vậy, quả thật chúng tôi cũng không chấp nhận gả cho cậu nữa. Mạnh phu nhân, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa!"
Thẩm phu nhân thấy Thiệu Đình trầm mặc, không khỏi có ý định bỏ đi, để lại một lời nói cay độc. Bà nói dứt những lời này, cho Mạnh phu nhân một cái nhìn đầy thâm ý, rồi xoay người kéo Mạn Quân định rời khỏi.
Ai ngờ Mạn Quân cũng vẫn cứ đứng ở nơi đó mà không hề nhúc nhích. Cô chỉ rơi lệ nhìn Mạnh Thiệu Đình, trong lòng tràn ngập sự khổ sở, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, đứng lặng hồi lâu, rồi mới cất tiếng nói đầy bi ai: "Thiệu Đình, lần trước anh đã đồng ý với em, anh nói chẳng qua hôn kỳ chỉ chậm trễ lại, anh đã thề rồi mà...Thiệu Đình..."
Mạnh Thiệu Đình giờ phút này thấy Mạn Quân khóc lóc cực kỳ chật vật, gương mặt trang điểm đầy bi thương, nhớ suốt năm năm qua cô đã sớm chiều làm bạn, nhớ những gì anh đã phụ bạc đối với cô, nhớ tới chuyện anh đã đặt cô vào tình cảnh tuyệt vọng uất ức khi anh đào hôn trong hôn lễ ở Hawai, lúc này rốt cuộc trái tim anh xông lên nỗi xót thương nhàn nhạt.
"Mạn Quân..." Mạnh Thiệu Đình vừa định mở miệng, người nọ ở trong ngực anh chợt hơi tránh ra, vẫn bưng chặt gương mặt như cũ, cúi đầu thật thấp, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang lên: "Tôi mệt mỏi, muốn về phòng trước."
Nói xong cô xoay người bỏ đi, không chút do dự, bóng lưng gầy yếu kia lúc này mang theo dáng dấp cô đơn mà kiêu ngạo. Mạnh Thiệu Đình nhìn cô một mình yên lặng bước trên con đường nhỏ quanh co đi về phía trước. Trên người cô mặc y phục màu sắc tươi đẹp, nhưng lúc này lại làm cho người ta có cảm giác vẻ buồn tẻ đã xâm nhuộm đến tận xương tủy.
Sự chua xót không nói ra được từng điểm từng điểm xông tới, Mạnh Thiệu Đình cúi đầu ho khan một tiếng, chưa từng nhìn lại Mạn Quân một cái, chỉ nhẹ nhàng nói: "Chuyện kết hôn, để hôm nào hãy nói, dĩ nhiên, nếu như bác gái Thẩm đây cố ý không muốn thương lượng, đối với tôi cũng không sao cả! Thiệu Đình xin cáo từ trước."
Mạnh Thiệu Đình nói xong, liền nhấc chân bỏ đi, nước mắt từ đáy mắt Mạn Quân nhanh chóng rơi xuống. Cô lảo đảo đuổi theo mấy bước, nhưng bị Thẩm phu nhân kéo lại, có chút tức giận chửi nhỏ: "Còn ngại không đủ mất thể diện hay sao?"
Mạn Quân ngây ngốc đứng tại chỗ, cả khu vườn xanh biếc đầy sương sớm, ánh nắng ấm áp, bùn đất mùi thơm ngát dễ ngửi, thời tiết cuối xuân đầu hạ đẹp như vậy mà cô lại cảm thấy nơi này đầy lặng lẽ vắng vẻ mà không nói ra được. nhìn theo bóng dáng của anh đuổi theo người phụ nữ khác, ngay cả liếc nhìn cô thêm một cái, anh cũng không chấp nhận.
Mạnh Thiệu Đình đi ra ngoài được vài thước, đột nhiên ngừng lại, tim Mạn Quân run lên, không khỏi co thắt lại, trong đôi mắt rưng rưng đầy lệ chợt loé lên chút ánh sáng. Ngay cả hơi thở của cô cũng như ngừng lại, nhưng lại chỉ nghe được giọng nói trầm ổn dễ nghe của anh chậm rãi vang lên.
"Bác gái Thẩm, Mạn Quân, tốt nhất sau này đề nghị hai người đừng nên tới nơi này nữa."
"Thiệu Đình, con thật là quá đáng! Con đã đặt mẹ mình ở vị trí nào vậy? Con đặt Mạn Quân ở nơi nào vậy?" Mạnh phu nhân đã sớm giận dữ đến không chịu nổi. Lại nghe thấy anh lạnh lùng băng giá quẳng xuống lời nói như vậy, rõ ràng là muốn ở chỗ này như hình với bóng cùng Phó Tĩnh Tri, làm sao bà có thể nuốt trôi xuống được khẩu khí này chứ?
"Mẹ, chuyện của con, sau này cũng không làm phiền hai người già các ngài phải phí tâm nữa. Nơi này, tốt nhất ngài cũng không cần phải tới đâu, tránh lại gây ra chuyện gì đó không vui làm tất cả mọi người đều không thấy thoải mái."
Mạnh phu nhân nghe thấy anh nói như vậy, ngược lại, bật cười vẻ đầy tức giận, sắc mặt tái nhợt dọa người. Bà cúi đầu cười mấy tiếng, sau đó nhịn lại nỗi đau xót nơi đáy lòng, nói: "Thiệu Đình con cũng biết rồi đấy, con một mình ở bên tình nguyện đợi cô ta, nhưng người ta trước sau lại chỉ nghĩ đến làm sao để rời khỏi con..."
"Đừng nói vậy." Mạnh Thiệu Đình nghiêm nghị ngăn lại. Anh xoay người lại, thân thể cao to dưới ánh nắng giờ ngọ lại thoáng có chút cô đơn. Dưới mái tóc cắt ngắn ngủn, một đôi tròng mắt yên lặng mơ hồ bộc phát sự tức giận: "Đây là chuyện giữa con và cô ấy, không cần người khác phải quan tâm, cũng không tới phiên người khác nhúng tay vào, kể cả mẹ và ba ba, cũng không được."
"Thiệu Đình! Con đã bị quỷ làm cho mê hoặc tâm hồn rồi! Người phụ nữ kia căn bản đang lợi dụng con để trả thù nhà họ Mạnh chúng ta, con có biết hay không? Ở trước mặt mẹ cô ta có một dáng vẻ, ở trước mặt con lại là một dáng vẻ khác, con nhìn tay mẹ đây, đều là cô ta đã ra tay đó... Con cho rằng cô ta thật sự nhu nhược như vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.