Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 187: Sắp gặp mặt
Minh Châu Hoàn
29/05/2016
Lúc này cô đã lọt vào vòng xoáy báo thù, đã không thể thoát ra được, chỉ hy vọng hàng ngày Thiệu Hiên có thể được bình an.
Trong một căn phòng thuê, một phòng khách nho nhỏ nhưng cũng không lộn xộn lắm. Trên bộ ghế sa lon màu vàng nhạt trong phòng khách có ngồi một người đang ngồi, trên trán anh ta quấn một vòng băng gạc màu trắng, đôi mắt hơi híp lại có chút phân tán nhìn về phía chiếc TV đang mở.
Trên TV đang chiếu một bộ phim về đề tài chiến tranh, trong căn phòng nho nhỏ thế này thì có vẻ hơi ầm ĩ. Thế nhưng người xem ti vi thì ánh mắt từ đầu đến cuối đều rất đờ đẫn, nếu nhìn kỹ, thì có thể thấy hình như hơi khác thường, ánh mắt của anh ta, tựa như không nhìn thấy gì cả.
Trong tiếng đạn nổ ùng oàng, Mạnh Thiệu Hiên cũng vẫn nghe thấy rất rõ tiếng của chìa khóa đang xoay mở cửa, anh quay mặt lại thật nhanh, con ngươi yên ắng nhìn về phía cửa.
Lô Địch đẩy cửa đi vào, cô đón nhận ánh mắt không có tiêu điểm của Thiệu Hiên. Trên mặt cô có chút mệt mỏi, nhưng vẫn không khỏi nở một nụ cười êm ái. Cô đổi giày khóa cửa lại, đi tới gần anh, ngồi xuống chiếc sofa đơn nhỏ ở phía đối diện, cầm một cái quả táo lên bắt đầu gọt vỏ.
"Tiểu Địch, có nghe được tin tức gì ở chỗ Ngụy Nhị không vậy?"
Mạnh Thiệu Hiên hỏi có chút nóng ruột. Sau khi được Lô Địch cứu, anh liền lập tức bảo Lô Địch giúp anh liên lạc với Ngụy lão nhị, Ngụy Nhị là người thuộc “tam giáo cửu lưu, vô sở bất tri” - (ý nói: khắp nơi trên trời dưới đất, không chỗ nào là không biết), là một nhân vật lăn lộn giữa hai phái hắc bạch, việc dò xét tin tức đương nhiên không phải là việc gì khó. Mặc dù Mạnh Thiệu Đình đã sớm có chuẩn bị, nhưng thiên hạ này không có tường nào mà gió không lọt qua, không có tin tức nào mà tiền không mua được.
Cho nên, mặc dù bị bỏ lỡ một đoạn thời gian, nhưng Mạnh Thiệu Hiên cũng rât tin tưởng, nhất định Ngụy Nhị có thể dò thăm được tung tích của Tĩnh Tri.
Tay cầm dao gọt trái cây của Lô Địch hơi dừng lại, hàng lông mi thật dài che khuất đi sự đấu tranh ở trong đáy mắt của cô. Cô có ý trì hoãn không muốn nói cho Mạnh Thiệu Hiên biết, thật ra thì Ngụy Nhị đã dò xét ra được tin tức của Phó Tĩnh Tri. Bởi vì, nếu như không nói, cô sẽ có thể còn được sống cùng với anh dưới một mái nhà, ở trong căn phòng này, mặc dù chỉ là nhìn anh đầy ngưỡng mộ, nấu cơm cho anh ăn, gọt vỏ ép nước trái cây cho anh uống, hoặc là cùng nhau ngồi yên lặng trên ghế sa lon, thỉnh thoảng nói với nhau vài lời, trong lòng Lô Địch cũng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng cô hiểu, trong lòng anh đã có người con gái anh yêu, cho dù là không có, cô cũng tự biết rõ, cô chỉ là một kỹ nữ, chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn anh, vĩnh viễn cũng sẽ không thể đến gần bên cạnh anh được. Cứ coi như là, coi như là... trời cao đã cho cô có cơ hội một lần, cô cũng sẽ không để cho mình đến gần anh quá. Mà trong lòng cô, anh giống như một ngọn núi cao hoàn mỹ với tuyết trắng trong suốt, làm sao cô cam tâm tình nguyện làm ô uế anh được đây?
Lô Địch tiếp tục chuyên tâm gọt vỏ trái cây, nhẹ nhàng nói: "Ngụy thiếu gia đã dò xét ra rồi."
Rầm, một tiếng động lớn vang lên, Lô Địch giật mình ngẩng đầu lên, vừa vặn con dao trái cây trượt tới, cắt vào ngón tay của cô. Máu tươi túa ra, cô hoảng hốt đưa ngón tay vào trong miệng nhẹ nhàng mút lại, lại thấy Mạnh Thiệu Hiên đứng lên đầy kích động, làm lật đổ cả khay đựng trái cây trước mặt mình...
"Cô ấy ở đâu? Cô ấy có khỏe hay không? Tiểu Địch, hiện tại tôi phải đi đến đó tìm cô ấy..."
Lô Địch gọt qua quýt một nửa quả táo còn lại, đưa tay kéo anh đang khua khua hai tay hướng đi ra phía bên ngoài, "Tam Thiếu, anh đừng vội, Ngụy thiếu gia nói, người kia quản giáo cô ấy vô cùng nghiêm ngặt, người bình thường không vào được, Phó tiểu thư cũng không ra được..."
"Không vào được cũng phải vào! Đó là vợ của tôi! Cùng lắm thì tôi đây, mẹ kiếp, tố cáo hắn! Tố cáo cái đồ cái khốn nạn vô liêm sỉ kia!"
Mạnh Thiệu Hiên tức giận sắc mặt tái xanh, anh điên cuồng hất tay Lô Địch ra, cả người lúc này đều phát run lên: "Vợ của tôi bị người ta giam cầm, không biết bị tội gì, cô còn bảo tôi không đi tìm cô ấy, còn ở chỗ này vui vẻ ăn uống cái nỗi gì chứ? Cô cho rằng tôi có thể làm được sao? Ngày đêm cô ấy ở đó mong đợi tôi đến, tôi biết mà!"
"Tam Thiếu, Ngụy thiếu gia nói, mấy ngày nay các anh em ra ngoài dò xét tin tức nói là, rất có khả năng tại buổi dạ tiệc ngày mai của Mạnh thị, người nọ... người nọ muốn dẫn Phó tiểu thư đến tham gia. Ngụy thiếu gia nói hắn ta đã đưa thiếp mời, có thể đưa anh đi vào trong đó được, anh hãy nhẫn nại thêm hai ngày nữa, nếu như hiện giờ anh cứ cương quyết như thế, không thể nghi ngờ là ta đã mang trứng ra để chọi đá!"
Lô Địch ngăn ở cửa không cho anh đi ra ngoài. Hiện tại mắt của anh đã không nhìn thấy được, tự mình cũng không cách nào chăm sóc được cho mình, cho dù là có chạy được ra ngoài, cho dù là có lần sờ tới được vườn Mai đi chăng nữa, thì phải làm thế nào đây? Chỉ biết sẽ có một kết quả: Tiền mất tật mang!
"Còn phải đợi hai ngày nữa sao?" Mạnh Thiệu Hiên chán nản rũ bả vai xuống, ánh sáng rực rỡ nơi đáy mắt anh dần dần trở nên ảm đạm: " Nhất định hàng ngày Tĩnh Tri ở đó đều sống trong đau khổ, tôi đúng là người bất tài, ngay cả bà xã của mình mà cũng không thể bảo vệ được, tôi có còn là người đàn ông nữa không?"
"Tam Thiếu..." Lô Địch thấy dáng vẻ thống khổ của anh, chỉ cảm thấy đau lòng một hồi. Cô nhẹ nhàng tiến lên một bước, cầm tay Mạnh Thiệu Hiên: "Tam Thiếu, đây không phải là lỗi của anh, phải biết rằng, người ta sống trên đời có rất nhiều bất đắc dĩ, cõi đời này luôn có người ác tới làm hỏng cuộc sống vốn tốt đẹp của chúng ta. Lỗi không phải do anh, lỗi là thuộc về con người xấu xa kia, anh không cần phải tự trách mình, anh phải biết rằng, Phó tiểu thư ở đó, cô ấy cũng sẽ không trách anh."
"Thật sao? Tại sao cô biết Tĩnh Tri sẽ không trách tôi? Nhiều ngày như vậy, không biết cô ấy đã chờ đợi tôi với bao nhiêu tuyệt vọng..."
"Anh thử nghĩ xem, anh bị mù mà lại trốn tránh khỏi thủ hạ của người nọ, cái đầu tiên cô ấy lo lắng nhất là sự an nguy của anh, Phó tiểu thư là người thiện lương như vậy làm sao lại đi oán anh chứ? Nếu như anh không chịu tự bảo vệ mình cho tốt, cô ấy mới có thể oán anh!"
Lô Địch kéo anh ngồi xuống bên cạnh trên ghế sa lon: "Chỉ hai ngày, đợi đến hai ngày sau, anh sẽ gặp lại Phó tiểu thư, sẽ đưa cô ấy đi."
Cô nói xong, cầm lấy cái túi của mình lấy ra một tấm thẻ tín dụng đặt vào trong bàn tay của anh: "Trên người anh không có tiền không được, trong này là toàn bộ số tiền em đã để dành được, số lượng cũng không nhỏ, đủ để cho hai ngươi ứng phó một khoảng thời gian."
Cô cười rạng rỡ khác thường, nhưng Mạnh Thiệu Hiên lại hoàn toàn không thấy được. Hồi lâu sau, có một làn gió ấm áp từ bên ngoài cửa sổ thổi vào. Mạnh Thiệu Hiên chợt đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Lô Địch, anh cúi đầu, đặt một cái hôn ở trên trán cô, giọng nói êm ái như thì thầm với người tình: "Tiểu Địch, cám ơn em, vĩnh viễn tôi cũng sẽ không quên em."
Lô Địch sửng sốt, mãi lâu sau, cô mới phản ứng được, run rẩy nhẹ nhàng đưa tay lên, muốn đi ôm lấy vai anh, khi sắp chạm vào thì một khắc kia lại đột nhiên dừng lại. Cô cười một tiếng, nhưng nước mắt lại tuôn ra theo nụ cười ấy. Cô ngửi thấy hơi thở của anh thực dễ chịu, nụ hôn của anh sao mà êm dịu đến vậy.
Cô, Lô Địch này, cả đời có được một cái ôm vào ngực thực ấm áp mà sạch sẽ như vậy cũng đã quá đủ rồi.
Cuối cùng, cô không đành lòng liền ôm anh một cái, sau đó từ trong ngực anh xoay người tránh ra, hốc mắt lặng lẽ ướt nước, nhưng vẫn là cố gắng kiên cường cười nói; "Em đi nấu cơm nhé, tối nay chúng ta ăn hải sản, em vào phòng bếp trước để chuẩn bị một chút."
Cô nói xong liền rời đi, trước sau như một đầy kiêu ngạo và xinh đẹp, Mạnh Thiệu Hiên không nhìn thấy cô, trong tay nắm thật chặt tấm thẻ tín dụng, Tiểu Địch, nhất định tôi sẽ làm cho em thoát khỏi cuộc sống hiện tại, tôi sẽ làm cho em được trải qua một cuộc sống giống như người bình thường. Tôi sẽ làm tất cả để cho em có thể đạt được hạnh phúc mà em xứng đáng có được, tôi thề như vậy.
********************************************************************************
Ngày đã ngã về tây, Tĩnh Tri lật qua trang cuối cùng của quyển sách, thấy ba chữ "Toàn văn hoàn" thì mới vừa ý khép lại quyển sách, sau đó lười nhác duỗi cái lưng đã mỏi, để thân thể nằm xoài về phía sau, tựa vào chiếc gối ôm mềm mại. Cô cứ nằm nghiêng như vậy ở trên cửa sổ, chân trần, mái tóc dài xõa ra, suốt cả ngày cô cứ mặc chiếc áo ngủ như vậy, cũng không thay đổi quần áo.
Không biết là do sắp đến tiết Hạ chí hay vì sao đó mà người cô luôn cảm thấy mệt mỏi. Mấy ngày nay cô rất thích ngủ, hơn nữa còn luôn cảm thấy đau lưng, mệt mỏi.
Chẳng qua chắc là do cô đã đọc sách lâu như thế nên có cảm giác xương cốt khắp người như muốn rời rã thôi.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn còn ấm áp, qua một lớp thủy tinh, Tĩnh Tri nhìn ra mà xanh biếc ở phía bên ngoài, bất giác cô giống như được trở lại ngày còn nhỏ ở khu Tĩnh Viên.
Cô chưa lấy chồng thì cũng giống như thế này, suốt cả ngày ngồi ở trên căn gác nhỏ của mình, đọc sách, ngủ, chơi cờ, đánh đàn, mặc dù thỉnh thoảng phải nhìn thấy sắc mặt của mẹ cả và của Tĩnh Tâm Tĩnh Nghi, bị mấy người đó chọc tức, thế nhưng những ngày ấy cũng vô cùng thoảimái.
Còn bây giờ, Tĩnh Tri cúi đầu, đang trong lúc trầm tư cô bất giác lại bắt đầu cắn móng tay. Sau khi cô sống cùng với Thiệu Hiên, liền bắt đầu thử sửa đổi tật xấu của mình đã hình thành trong năm năm qua. Mặc dù cô đã không còn giống như khi đó, ăn nói khép nép, không dám nói to, thần hồn nát thần tính, động bất an một chút là lại cắn ngón tay, nhưng thỉnh thoảng khi những lúc thất thần nhất, cô lại cũng sẽ cắn móng tay cái của mình đến thê thảm không nỡ nhìn.
Cô đã tìm tòi ở trên mạng, trong đó nói, người thích cắn móng tay, người thích ăn kẹo, tư thế của người khi ngủ thích co quắp lại giống như trẻ nít nằm trong bụng mẹ, đều là do cảm giác thiếu an toàn.
Rất không may, có ba kiểu người như vậy cô đã chiếm trọn cả ba rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thiệu Đình nhưng Tĩnh Tri cũng không hề bị kinh động, cô nhớ tối nay phải cùng đi tham gia dạ tiệc với anh, cho nên giờ phút này anh mới trở lại là để đón cô.
"Đang nhìn cái gì vậy?" Anh thân mật đè xuống vai của cô, tì cằm lên đỉnh đầu có mái tóc mượt mà của cô, nhẹ giọng hỏi.
"Anh xem này..." lần này Tĩnh Tri không đẩy anh ra, ngược lại vươn ngón tay ra chỉ một chỗ ngoài cửa sổ cho anh xem, giọng nói trầm thấp êm ái: "Từ nơi này nhìn ra chỗ đó, cực kỳ giống khu Tĩnh Viên của nhà tôi."
Anh hơi sững người một chút, bàn tay trượt xuống dưới ôm lấy cái eo nhỏ của cô, làm cho cô phải dựa vào ở trước ngực mình, rồi mới ồ lên một tiếng hỏi lại: "Em đang nhớ nhà sao?"
Trong một căn phòng thuê, một phòng khách nho nhỏ nhưng cũng không lộn xộn lắm. Trên bộ ghế sa lon màu vàng nhạt trong phòng khách có ngồi một người đang ngồi, trên trán anh ta quấn một vòng băng gạc màu trắng, đôi mắt hơi híp lại có chút phân tán nhìn về phía chiếc TV đang mở.
Trên TV đang chiếu một bộ phim về đề tài chiến tranh, trong căn phòng nho nhỏ thế này thì có vẻ hơi ầm ĩ. Thế nhưng người xem ti vi thì ánh mắt từ đầu đến cuối đều rất đờ đẫn, nếu nhìn kỹ, thì có thể thấy hình như hơi khác thường, ánh mắt của anh ta, tựa như không nhìn thấy gì cả.
Trong tiếng đạn nổ ùng oàng, Mạnh Thiệu Hiên cũng vẫn nghe thấy rất rõ tiếng của chìa khóa đang xoay mở cửa, anh quay mặt lại thật nhanh, con ngươi yên ắng nhìn về phía cửa.
Lô Địch đẩy cửa đi vào, cô đón nhận ánh mắt không có tiêu điểm của Thiệu Hiên. Trên mặt cô có chút mệt mỏi, nhưng vẫn không khỏi nở một nụ cười êm ái. Cô đổi giày khóa cửa lại, đi tới gần anh, ngồi xuống chiếc sofa đơn nhỏ ở phía đối diện, cầm một cái quả táo lên bắt đầu gọt vỏ.
"Tiểu Địch, có nghe được tin tức gì ở chỗ Ngụy Nhị không vậy?"
Mạnh Thiệu Hiên hỏi có chút nóng ruột. Sau khi được Lô Địch cứu, anh liền lập tức bảo Lô Địch giúp anh liên lạc với Ngụy lão nhị, Ngụy Nhị là người thuộc “tam giáo cửu lưu, vô sở bất tri” - (ý nói: khắp nơi trên trời dưới đất, không chỗ nào là không biết), là một nhân vật lăn lộn giữa hai phái hắc bạch, việc dò xét tin tức đương nhiên không phải là việc gì khó. Mặc dù Mạnh Thiệu Đình đã sớm có chuẩn bị, nhưng thiên hạ này không có tường nào mà gió không lọt qua, không có tin tức nào mà tiền không mua được.
Cho nên, mặc dù bị bỏ lỡ một đoạn thời gian, nhưng Mạnh Thiệu Hiên cũng rât tin tưởng, nhất định Ngụy Nhị có thể dò thăm được tung tích của Tĩnh Tri.
Tay cầm dao gọt trái cây của Lô Địch hơi dừng lại, hàng lông mi thật dài che khuất đi sự đấu tranh ở trong đáy mắt của cô. Cô có ý trì hoãn không muốn nói cho Mạnh Thiệu Hiên biết, thật ra thì Ngụy Nhị đã dò xét ra được tin tức của Phó Tĩnh Tri. Bởi vì, nếu như không nói, cô sẽ có thể còn được sống cùng với anh dưới một mái nhà, ở trong căn phòng này, mặc dù chỉ là nhìn anh đầy ngưỡng mộ, nấu cơm cho anh ăn, gọt vỏ ép nước trái cây cho anh uống, hoặc là cùng nhau ngồi yên lặng trên ghế sa lon, thỉnh thoảng nói với nhau vài lời, trong lòng Lô Địch cũng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng cô hiểu, trong lòng anh đã có người con gái anh yêu, cho dù là không có, cô cũng tự biết rõ, cô chỉ là một kỹ nữ, chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn anh, vĩnh viễn cũng sẽ không thể đến gần bên cạnh anh được. Cứ coi như là, coi như là... trời cao đã cho cô có cơ hội một lần, cô cũng sẽ không để cho mình đến gần anh quá. Mà trong lòng cô, anh giống như một ngọn núi cao hoàn mỹ với tuyết trắng trong suốt, làm sao cô cam tâm tình nguyện làm ô uế anh được đây?
Lô Địch tiếp tục chuyên tâm gọt vỏ trái cây, nhẹ nhàng nói: "Ngụy thiếu gia đã dò xét ra rồi."
Rầm, một tiếng động lớn vang lên, Lô Địch giật mình ngẩng đầu lên, vừa vặn con dao trái cây trượt tới, cắt vào ngón tay của cô. Máu tươi túa ra, cô hoảng hốt đưa ngón tay vào trong miệng nhẹ nhàng mút lại, lại thấy Mạnh Thiệu Hiên đứng lên đầy kích động, làm lật đổ cả khay đựng trái cây trước mặt mình...
"Cô ấy ở đâu? Cô ấy có khỏe hay không? Tiểu Địch, hiện tại tôi phải đi đến đó tìm cô ấy..."
Lô Địch gọt qua quýt một nửa quả táo còn lại, đưa tay kéo anh đang khua khua hai tay hướng đi ra phía bên ngoài, "Tam Thiếu, anh đừng vội, Ngụy thiếu gia nói, người kia quản giáo cô ấy vô cùng nghiêm ngặt, người bình thường không vào được, Phó tiểu thư cũng không ra được..."
"Không vào được cũng phải vào! Đó là vợ của tôi! Cùng lắm thì tôi đây, mẹ kiếp, tố cáo hắn! Tố cáo cái đồ cái khốn nạn vô liêm sỉ kia!"
Mạnh Thiệu Hiên tức giận sắc mặt tái xanh, anh điên cuồng hất tay Lô Địch ra, cả người lúc này đều phát run lên: "Vợ của tôi bị người ta giam cầm, không biết bị tội gì, cô còn bảo tôi không đi tìm cô ấy, còn ở chỗ này vui vẻ ăn uống cái nỗi gì chứ? Cô cho rằng tôi có thể làm được sao? Ngày đêm cô ấy ở đó mong đợi tôi đến, tôi biết mà!"
"Tam Thiếu, Ngụy thiếu gia nói, mấy ngày nay các anh em ra ngoài dò xét tin tức nói là, rất có khả năng tại buổi dạ tiệc ngày mai của Mạnh thị, người nọ... người nọ muốn dẫn Phó tiểu thư đến tham gia. Ngụy thiếu gia nói hắn ta đã đưa thiếp mời, có thể đưa anh đi vào trong đó được, anh hãy nhẫn nại thêm hai ngày nữa, nếu như hiện giờ anh cứ cương quyết như thế, không thể nghi ngờ là ta đã mang trứng ra để chọi đá!"
Lô Địch ngăn ở cửa không cho anh đi ra ngoài. Hiện tại mắt của anh đã không nhìn thấy được, tự mình cũng không cách nào chăm sóc được cho mình, cho dù là có chạy được ra ngoài, cho dù là có lần sờ tới được vườn Mai đi chăng nữa, thì phải làm thế nào đây? Chỉ biết sẽ có một kết quả: Tiền mất tật mang!
"Còn phải đợi hai ngày nữa sao?" Mạnh Thiệu Hiên chán nản rũ bả vai xuống, ánh sáng rực rỡ nơi đáy mắt anh dần dần trở nên ảm đạm: " Nhất định hàng ngày Tĩnh Tri ở đó đều sống trong đau khổ, tôi đúng là người bất tài, ngay cả bà xã của mình mà cũng không thể bảo vệ được, tôi có còn là người đàn ông nữa không?"
"Tam Thiếu..." Lô Địch thấy dáng vẻ thống khổ của anh, chỉ cảm thấy đau lòng một hồi. Cô nhẹ nhàng tiến lên một bước, cầm tay Mạnh Thiệu Hiên: "Tam Thiếu, đây không phải là lỗi của anh, phải biết rằng, người ta sống trên đời có rất nhiều bất đắc dĩ, cõi đời này luôn có người ác tới làm hỏng cuộc sống vốn tốt đẹp của chúng ta. Lỗi không phải do anh, lỗi là thuộc về con người xấu xa kia, anh không cần phải tự trách mình, anh phải biết rằng, Phó tiểu thư ở đó, cô ấy cũng sẽ không trách anh."
"Thật sao? Tại sao cô biết Tĩnh Tri sẽ không trách tôi? Nhiều ngày như vậy, không biết cô ấy đã chờ đợi tôi với bao nhiêu tuyệt vọng..."
"Anh thử nghĩ xem, anh bị mù mà lại trốn tránh khỏi thủ hạ của người nọ, cái đầu tiên cô ấy lo lắng nhất là sự an nguy của anh, Phó tiểu thư là người thiện lương như vậy làm sao lại đi oán anh chứ? Nếu như anh không chịu tự bảo vệ mình cho tốt, cô ấy mới có thể oán anh!"
Lô Địch kéo anh ngồi xuống bên cạnh trên ghế sa lon: "Chỉ hai ngày, đợi đến hai ngày sau, anh sẽ gặp lại Phó tiểu thư, sẽ đưa cô ấy đi."
Cô nói xong, cầm lấy cái túi của mình lấy ra một tấm thẻ tín dụng đặt vào trong bàn tay của anh: "Trên người anh không có tiền không được, trong này là toàn bộ số tiền em đã để dành được, số lượng cũng không nhỏ, đủ để cho hai ngươi ứng phó một khoảng thời gian."
Cô cười rạng rỡ khác thường, nhưng Mạnh Thiệu Hiên lại hoàn toàn không thấy được. Hồi lâu sau, có một làn gió ấm áp từ bên ngoài cửa sổ thổi vào. Mạnh Thiệu Hiên chợt đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Lô Địch, anh cúi đầu, đặt một cái hôn ở trên trán cô, giọng nói êm ái như thì thầm với người tình: "Tiểu Địch, cám ơn em, vĩnh viễn tôi cũng sẽ không quên em."
Lô Địch sửng sốt, mãi lâu sau, cô mới phản ứng được, run rẩy nhẹ nhàng đưa tay lên, muốn đi ôm lấy vai anh, khi sắp chạm vào thì một khắc kia lại đột nhiên dừng lại. Cô cười một tiếng, nhưng nước mắt lại tuôn ra theo nụ cười ấy. Cô ngửi thấy hơi thở của anh thực dễ chịu, nụ hôn của anh sao mà êm dịu đến vậy.
Cô, Lô Địch này, cả đời có được một cái ôm vào ngực thực ấm áp mà sạch sẽ như vậy cũng đã quá đủ rồi.
Cuối cùng, cô không đành lòng liền ôm anh một cái, sau đó từ trong ngực anh xoay người tránh ra, hốc mắt lặng lẽ ướt nước, nhưng vẫn là cố gắng kiên cường cười nói; "Em đi nấu cơm nhé, tối nay chúng ta ăn hải sản, em vào phòng bếp trước để chuẩn bị một chút."
Cô nói xong liền rời đi, trước sau như một đầy kiêu ngạo và xinh đẹp, Mạnh Thiệu Hiên không nhìn thấy cô, trong tay nắm thật chặt tấm thẻ tín dụng, Tiểu Địch, nhất định tôi sẽ làm cho em thoát khỏi cuộc sống hiện tại, tôi sẽ làm cho em được trải qua một cuộc sống giống như người bình thường. Tôi sẽ làm tất cả để cho em có thể đạt được hạnh phúc mà em xứng đáng có được, tôi thề như vậy.
********************************************************************************
Ngày đã ngã về tây, Tĩnh Tri lật qua trang cuối cùng của quyển sách, thấy ba chữ "Toàn văn hoàn" thì mới vừa ý khép lại quyển sách, sau đó lười nhác duỗi cái lưng đã mỏi, để thân thể nằm xoài về phía sau, tựa vào chiếc gối ôm mềm mại. Cô cứ nằm nghiêng như vậy ở trên cửa sổ, chân trần, mái tóc dài xõa ra, suốt cả ngày cô cứ mặc chiếc áo ngủ như vậy, cũng không thay đổi quần áo.
Không biết là do sắp đến tiết Hạ chí hay vì sao đó mà người cô luôn cảm thấy mệt mỏi. Mấy ngày nay cô rất thích ngủ, hơn nữa còn luôn cảm thấy đau lưng, mệt mỏi.
Chẳng qua chắc là do cô đã đọc sách lâu như thế nên có cảm giác xương cốt khắp người như muốn rời rã thôi.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn còn ấm áp, qua một lớp thủy tinh, Tĩnh Tri nhìn ra mà xanh biếc ở phía bên ngoài, bất giác cô giống như được trở lại ngày còn nhỏ ở khu Tĩnh Viên.
Cô chưa lấy chồng thì cũng giống như thế này, suốt cả ngày ngồi ở trên căn gác nhỏ của mình, đọc sách, ngủ, chơi cờ, đánh đàn, mặc dù thỉnh thoảng phải nhìn thấy sắc mặt của mẹ cả và của Tĩnh Tâm Tĩnh Nghi, bị mấy người đó chọc tức, thế nhưng những ngày ấy cũng vô cùng thoảimái.
Còn bây giờ, Tĩnh Tri cúi đầu, đang trong lúc trầm tư cô bất giác lại bắt đầu cắn móng tay. Sau khi cô sống cùng với Thiệu Hiên, liền bắt đầu thử sửa đổi tật xấu của mình đã hình thành trong năm năm qua. Mặc dù cô đã không còn giống như khi đó, ăn nói khép nép, không dám nói to, thần hồn nát thần tính, động bất an một chút là lại cắn ngón tay, nhưng thỉnh thoảng khi những lúc thất thần nhất, cô lại cũng sẽ cắn móng tay cái của mình đến thê thảm không nỡ nhìn.
Cô đã tìm tòi ở trên mạng, trong đó nói, người thích cắn móng tay, người thích ăn kẹo, tư thế của người khi ngủ thích co quắp lại giống như trẻ nít nằm trong bụng mẹ, đều là do cảm giác thiếu an toàn.
Rất không may, có ba kiểu người như vậy cô đã chiếm trọn cả ba rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thiệu Đình nhưng Tĩnh Tri cũng không hề bị kinh động, cô nhớ tối nay phải cùng đi tham gia dạ tiệc với anh, cho nên giờ phút này anh mới trở lại là để đón cô.
"Đang nhìn cái gì vậy?" Anh thân mật đè xuống vai của cô, tì cằm lên đỉnh đầu có mái tóc mượt mà của cô, nhẹ giọng hỏi.
"Anh xem này..." lần này Tĩnh Tri không đẩy anh ra, ngược lại vươn ngón tay ra chỉ một chỗ ngoài cửa sổ cho anh xem, giọng nói trầm thấp êm ái: "Từ nơi này nhìn ra chỗ đó, cực kỳ giống khu Tĩnh Viên của nhà tôi."
Anh hơi sững người một chút, bàn tay trượt xuống dưới ôm lấy cái eo nhỏ của cô, làm cho cô phải dựa vào ở trước ngực mình, rồi mới ồ lên một tiếng hỏi lại: "Em đang nhớ nhà sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.