Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 226: Tĩnh Tri nổi giận
Minh Châu Hoàn
17/07/2016
"Đúng vậy, cô là ai?
Chạy tới chỗ này làm cái gì?" Tĩnh Tri gọi Bình Bình tới, chẳng qua chỉ
hững hờ nhìn cô gái kia một cái, sau đó rất tự nhiên bắt đầu mặc quần áo rời giường.
Cô bé kia thấy dáng vẻ rất bình tĩnh của Tĩnh Tri, trong lòng càng tức giận hơn, cô ta dứt khoát đi tới bên cạnh của Tĩnh Tri, nhìn cô thay quần áo.
Ngủ trưa cũng không ngủ ngon giấc, tinh thần của Tĩnh Tri có chút uể oải, sắc mặt hơi kém một chút, Bình Bình đứng ở sau lưng chải tóc cho cô, mà ở trên bàn có mấy hộp đồ trang sức, đang mở ra sẵn, lại có cả khoá, cô gái kia ghé mắt liếc nhìn một cái, vẻ mặt không khỏi có chút giật mình, lại có chút không dám tin nhìn sang, trong mắt hiện lên một chút ghen ghét, cô ta thu hồi lại ánh mắt, chuyển sang nhìn khuôn mặt của Tĩnh Tri qua gương, khoé miệng hơi trề ra nói: "Dáng dấp cũng chẳng có gì đặc biệt."
Bình Bình tức giận trừng mắt lên nhìn cô ta, đang muốn mở miệng ra phản bác lại thì Tĩnh Tri lại kéo kéo ống tay áo của Bình Bình, ý bảo cô không nên lên tiếng, sau đó cô mới cười nhạt một tiếng, có chút lười biếng nói: "Đúng vậy, phụ nữ có con, cũng không có gì đáng xem nữa, không giống như các người, trẻ đẹp, như nụ hoa mới nở."
Cô bé kia nghe cô nói như vậy, không cưỡng được nở ra nụ cười đắc ý, nhìn mình trong gương da thịt nõn nà, tinh thần sáng sủa, quả thật là so với cô dễ nhìn hơn rất nhiều.
"Cô rất biết thân biết phận." Cô ta đưa tay lên vừa khẽ vỗ nhẹ lên khuôn mặt của mình, vừa nhìn Tĩnh Tri ở trong gương, "Cô đã có quan hệ với Nhị thiếu bao lâu rồi? Sao tôi lại không biết Nhị thiếu còn có một người tình giống như cô chứ?"
"Tôi không phải là người tình của anh ta." Tĩnh Tri đang vuốt ve hộp trang sức có đôi bông tai bằng trân châu, cô nghe được cô gái xa lạ này hỏi như vậy, động tác liền dừng lại một chút.
"Không phải là người tình? Không phải là cô còn nằm mơ muốn Nhị thiếu cưới cô làm vợ chứ." Cô gái kia khẽ cười lạnh một tiếng, có chút sành đời đi qua đi lại hai vòng quan sát căn phòng của cô: "Sao cô lại ở một nơi tồi tàn như vậy chứ."
"Cô đi tới chỗ này, rốt cục là có chuyện gì?" Tĩnh Tri cảm thấy phiền lòng, bây giờ cô cũng cảm thấy khó hiểu, cô bé này rõ ràng là không biết từ đâu mà nghe thấy sự tồn tại của cô, nên muốn tới cửa để gây chuyện đây, cô ta thật là ngu ngốc. Cô ta cũng không suy nghĩ một chút, nếu Mạnh Thiệu Đình kết hôn, như vậy thì cô ta cũng chỉ là dạng thân phận người tình của anh ta, cô ta lấy tư cách gì mà tới đây chất vấn cô?
"Không có việc gì, nhưng mà tôi nghe người ta nói dáng dấp của tôi giống cô nên mới được Nhị thiếu nhìn trúng, cho nên mới tới đây để xem một chút."
Cô gái kia rõ ràng là có dáng vẻ không phục, liếc mắt nhìn nhìn Tĩnh Tri, nhìn có chút mập mập ngốc nghếch, sắc mặt cũng xám xịt có chút sưng phù lên, mình có chỗ nào giống cô ta chứ?
"Đã nhìn thấy chưa?" Tĩnh Tri không muốn tranh chấp với cô ta, cũng không muốn tranh luận với cô ta, cô đóng hộp trang sức lại, xoay người lại, bình tĩnh hỏi lại một câu.
"Nhìn được rồi, nhưng mà tôi cảm thấy, bộ dạng của tôi xinh đẹp hơn cô rất nhiều." Cô bé kia kiêu căng hất mặt lên, trên mặt vẫn còn chút ngây thơ, cô ta nhìn Tĩnh Tri, giống như một đứa bé ngu dốt muốn khoe khoang khoác lác nói muốn chinh phục vũ trụ, lớn tiếng ra lệnh: "Tôi khuyên cô không nên quấn lấy Nhị thiếu, cô nhìn lại mình xem, con cô cũng đã có rồi, Nhị Thiếu đối với cô không phải là đã lơi là rồi sao, người ta không thích cô nữa … Cô tội gì mà phải cố chấp nhất định ở lại bên cạnh anh ta chứ?" le^e quyy do^nn
Bình Bình nghe thấy những lời này, cả người run lên vì tức giận, cô xắn một tay áo lên định xông tới, Tĩnh Tri nháy mắt với cô, trên mặt vẫn mang theo chút buồn cười nhìn cô bé trước mặt thao thao bất tuyệt: "Tôi cũng rất muốn rời đi đó chứ."
"Cô nói cái gì? Cô cho rằng tôi là người ngu sao, sẽ tin tưởng những lời nói này của cô? Cô sẽ rời bỏ được người đàn ông tốt như Nhị thiếu sao?"
"Đối với cô là mật ngọt nhưng đối với tôi thì giống như thạch tín (độc)."
Tĩnh Tri nhếch miệng lên, trên môi cô nở ra nụ cười nhạt, đôi mắt cô đen láy trong suốt giống như thuỷ tinh, trong suốt nhìn thấu tận đáy lòng của người ta.
Trên mặt cô bé kia mang theo một chút nghi ngờ: "Nói như vậy, không phải là cô thích Nhị thiếu? Nhưng cô cũng đã có đứa bé của anh ta. . . . . ."
"Chuyện của tôi, hình như là không có liên quan gì tới cô, cô chạy tới chỗ của tôi gây náo loạn lâu như vậy, cũng đủ rồi, cô đi đi, một lát nữa tôi còn muốn đi xuống để đi tản bộ, không tiếp." le^e quyy do^nn
Tĩnh Tri nói những lời này xong, thì kêu Bình Bình tới dìu cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.
"Không cho phép cô đi!" Cô bé kia chợt đuổi tới, kéo lấy một cánh tay của Tĩnh Tri lại, Tĩnh Tri không đề phòng, chân đứng không vững, cô lảo đảo người sắp ngã xuống, may mà có Bình Bình kịp thời bắt được cô mới không bị ngã nhào xuống, bị xô kéo như vậy, Tĩnh Tri có chút tức giận.
Cô lấy tay hất tay của cô bé kia ra, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ chán ghét, sao lại có người phụ nữ ngu xuẩn không có nuôi dạy như vậy, cũng chỉ có Mạnh Thiệu Đình thối tha ai tới cũng không từ chối, đều vơ hết vào người!
"Bây giờ mời cô lập tức rời khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ cho người báo cảnh sát, tố cáo cô quấy rối khu dân cư!"
Tĩnh Tri nghiêm giọng mở miệng, ngón tay chỉ ra cửa, lại cả giận nói: "Đi ra ngoài."
Cô không phải là một người thích nổi giận với người khác, nhưng một khi đã tức giận lên rồi thì sẽ khiến cho người ta sợ hãi, Bình Bình cũng có chút hoảng sợ, kinh ngạc nhìn cô không dám hé răng, mà cô gái kia thì cũng có chút giật mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói nên lời.
Trong không khí trầm mặc như vậy khiến cho người ta có chút không thoải mái, Tĩnh Tri thấy cô ta không đi cũng không mở miệng, trong lòng cảm thấy chán ghét, cô dứt khoát xoay người lại chạy ra ngoài: "Cô thích nán lại thì nán lại, đừng ở đây khiến cho tôi chướng mắt."
Sắc mặt của cô bé kia có chút đỏ lên, cô vừa bực vừa tức, bịch bịch chạy mấy bước lên trước mặt của Tĩnh Tri, một tay chỉ vào mũi của cô nói: "Cô chảnh cái gì mà chảnh? Không phải là có bầu thôi sao? Tôi cho cô biết, Nhị thiếu nói rồi, anh ta thích tôi! Cô là cái thá gì? Dám nói với tôi như vậy?"
"Còn cô cũng là cái thá gì?" Tĩnh Tri hoàn toàn bị tức giận tới mức kích động, cô nhìn ngón tay chỉ vào mặt mình, cảm thấy ghê tởm trong lòng, đưa tay ra hất đi, cất giọng nói: "Bình Bình, em lập tức gọi điện cho Mạnh Thiệu Đình tới đây ngay lập tức!"
Cô bé kia vừa nghe xong, sắc mặt không khỏi khẽ biến, nhưng mà vẫn nhắm mắt nói: "Cô giả bộ cái gì chứ? Cô gọi Nhị thiếu thì Nhị thiếu sẽ tới sao? Thôi đi, cô cho rằng cô ngon lắm sao?"
"Vậy cô mở mắt to ra mà nhìn xem tôi có khả năng này hay không."
Tĩnh Tri lạnh lùng mở miệng, nhưng trong lòng thì lửa giận cuồn cuộn, Mạnh Thiệu Đình, anh muốn như thế nào thì như thế đó, chuyện này có liên quan gì tới tôi? Anh muốn quan hệ lăng nhăng với bao nhiêu thiếu nữ thì quan hệ bấy nhiêu đi, đâu có liên quan gì tới tôi? Dù anh một ngày thay đổi mười người phụ nữ, Phó Tĩnh Tri tôi cũng không thèm nhìn anh nhiều hơn một cái, nhưng đừng khiến cho những thứ bẩn thỉu này tới xen vào cuộc sống bình yên của tôi!
"Được, tôi cũng muốn xem một chút, mấy tháng nay Nhị thiếu không để ý tới cô, nói không chừng, giọng nói của cô nghe đã không nhận ra, cùng lắm chỉ là một người tình nhân không được lộ diện ra ngoài thôi, còn là người cáu bẳn, lại nghĩ mình có thể lên mặt diễu võ dương oai sao?"
"Bình Bình, bây giờ em liền gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình, nói chị muốn gặp anh ta, chị chỉ chờ hai mươi phút thôi."
Tĩnh Tri tức giận tới mức toàn thân phát run lên, tình nhân, lại còn là cáu bẳn? Mặc dù cô biết bên ngoài có những lời đồn đãi thêu dệt kia, nhưng cũng không nghĩ đến có một ngày mình lại bị một người chỉ tay vào mặt mà mắng chửi, huống chi, người mắng cô lại là người phụ nữ của anh ta!
Anh ta ở bên ngoài làm loạn, đó là chuyện của anh ta, không có chút liên quan gì tới cô cả, người phụ nữ của anh ta đi tranh giành người tình tại sao lại tới tìm phiền phức cho cô? Phó Tĩnh Tri cô từ lúc nào lại muốn tranh giành với các cô ấy người đàn ông mà cơ bản cô không thích chứ?
Bình Bình nghe Tĩnh Tri nói như vậy thì không khỏi ngẩn người, một lúc lâu sau mới phản ứng được chạy xuống lầu ôm điện thoại, đây là lần đầu tiên Phó tiểu thư chủ động đưa ra lời đề nghị tìm Nhị thiếu, Nhị thiếu mà biết được, có phải là mừng như điên?
"Nhị thiếu, em là Bình Bình, bây giờ ngài có bận chuyện gì không?"
Mạnh Thiệu Đình nhận được điện thoại của Bình Bình thì giật mình vì không thể ngờ được, anh biết Phó Tĩnh Tri không cho phép Bình Bình gọi điện thoại cho anh, cũng có mấy lần, cô bị bệnh hoặc có chuyện gì cần thiết, mà bây giờ vốn là thời gian Tĩnh Tri ngủ trưa, Bình Bình gọi điện thoại tới làm cái gì?
"Cô nói đi, có chuyện gì."
Mạnh Thiệu Đình phất tay ý bảo mấy quản lý cấp cao đi ra ngoài, trong phòng làm việc khôi phục lại yên tĩnh, anh mới cầm điện thoại đi tới trước cửa sổ, lên tiếng.
"Nhị thiếu, là tiểu thư kêu em gọi điện thoại cho ngài. . . . . ."
Lời nói của Bình Bình còn chưa nói xong, thì Mạnh Thiệu Đình không dám tin mở miệng: "Cô nói Tĩnh Tri kêu cô gọi điện thoại cho tôi?"
Nghe thấy Bình Bình ở bên kia nói đúng vậy, vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình từ từ hiện lên nét vui mừng, nửa đầu anh thấp xuống, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt anh, dưới cái bóng râm, khuôn mặt của anh có chút mơ hồ nhìn không rõ, nhưng vẫn vô cùng tuấn dật, khoé môi khẽ nhếch lên một đường cong dịu dàng, đã bao lâu rồi, đã bao lâu không thấy cô, mấy tháng trôi qua như vậy, anh cũng không gặp cô một lần, anh không đi tìm cô, mà cô thì cũng không chủ động liên lạc với anh.
Cứ giằng co như vậy, thời gian lại giống như nước chảy, cứ lặng lẽ trôi qua.
Vốn cho là mình chịu đựng mười ngày nửa tháng không gặp cô, từ từ cũng quen, từ từ sẽ quên, nhưng không ngờ trong lòng càng ngày càng cảm thấy trống rỗng, khó có thể xoa dịu, khiến anh cảm thấy đau khổ và khó chịu.
Anh trầm mặc một lúc, lúc mở miệng ra cũng đã bình tĩnh lại: "Tiểu thư của cô có chuyện gì à? Không phải tôi đã nói là cô ấy có bất kỳ chuyện gì, cô hãy trực tiếp gọi điện cho An Thành sao…………"
Cô bé kia thấy dáng vẻ rất bình tĩnh của Tĩnh Tri, trong lòng càng tức giận hơn, cô ta dứt khoát đi tới bên cạnh của Tĩnh Tri, nhìn cô thay quần áo.
Ngủ trưa cũng không ngủ ngon giấc, tinh thần của Tĩnh Tri có chút uể oải, sắc mặt hơi kém một chút, Bình Bình đứng ở sau lưng chải tóc cho cô, mà ở trên bàn có mấy hộp đồ trang sức, đang mở ra sẵn, lại có cả khoá, cô gái kia ghé mắt liếc nhìn một cái, vẻ mặt không khỏi có chút giật mình, lại có chút không dám tin nhìn sang, trong mắt hiện lên một chút ghen ghét, cô ta thu hồi lại ánh mắt, chuyển sang nhìn khuôn mặt của Tĩnh Tri qua gương, khoé miệng hơi trề ra nói: "Dáng dấp cũng chẳng có gì đặc biệt."
Bình Bình tức giận trừng mắt lên nhìn cô ta, đang muốn mở miệng ra phản bác lại thì Tĩnh Tri lại kéo kéo ống tay áo của Bình Bình, ý bảo cô không nên lên tiếng, sau đó cô mới cười nhạt một tiếng, có chút lười biếng nói: "Đúng vậy, phụ nữ có con, cũng không có gì đáng xem nữa, không giống như các người, trẻ đẹp, như nụ hoa mới nở."
Cô bé kia nghe cô nói như vậy, không cưỡng được nở ra nụ cười đắc ý, nhìn mình trong gương da thịt nõn nà, tinh thần sáng sủa, quả thật là so với cô dễ nhìn hơn rất nhiều.
"Cô rất biết thân biết phận." Cô ta đưa tay lên vừa khẽ vỗ nhẹ lên khuôn mặt của mình, vừa nhìn Tĩnh Tri ở trong gương, "Cô đã có quan hệ với Nhị thiếu bao lâu rồi? Sao tôi lại không biết Nhị thiếu còn có một người tình giống như cô chứ?"
"Tôi không phải là người tình của anh ta." Tĩnh Tri đang vuốt ve hộp trang sức có đôi bông tai bằng trân châu, cô nghe được cô gái xa lạ này hỏi như vậy, động tác liền dừng lại một chút.
"Không phải là người tình? Không phải là cô còn nằm mơ muốn Nhị thiếu cưới cô làm vợ chứ." Cô gái kia khẽ cười lạnh một tiếng, có chút sành đời đi qua đi lại hai vòng quan sát căn phòng của cô: "Sao cô lại ở một nơi tồi tàn như vậy chứ."
"Cô đi tới chỗ này, rốt cục là có chuyện gì?" Tĩnh Tri cảm thấy phiền lòng, bây giờ cô cũng cảm thấy khó hiểu, cô bé này rõ ràng là không biết từ đâu mà nghe thấy sự tồn tại của cô, nên muốn tới cửa để gây chuyện đây, cô ta thật là ngu ngốc. Cô ta cũng không suy nghĩ một chút, nếu Mạnh Thiệu Đình kết hôn, như vậy thì cô ta cũng chỉ là dạng thân phận người tình của anh ta, cô ta lấy tư cách gì mà tới đây chất vấn cô?
"Không có việc gì, nhưng mà tôi nghe người ta nói dáng dấp của tôi giống cô nên mới được Nhị thiếu nhìn trúng, cho nên mới tới đây để xem một chút."
Cô gái kia rõ ràng là có dáng vẻ không phục, liếc mắt nhìn nhìn Tĩnh Tri, nhìn có chút mập mập ngốc nghếch, sắc mặt cũng xám xịt có chút sưng phù lên, mình có chỗ nào giống cô ta chứ?
"Đã nhìn thấy chưa?" Tĩnh Tri không muốn tranh chấp với cô ta, cũng không muốn tranh luận với cô ta, cô đóng hộp trang sức lại, xoay người lại, bình tĩnh hỏi lại một câu.
"Nhìn được rồi, nhưng mà tôi cảm thấy, bộ dạng của tôi xinh đẹp hơn cô rất nhiều." Cô bé kia kiêu căng hất mặt lên, trên mặt vẫn còn chút ngây thơ, cô ta nhìn Tĩnh Tri, giống như một đứa bé ngu dốt muốn khoe khoang khoác lác nói muốn chinh phục vũ trụ, lớn tiếng ra lệnh: "Tôi khuyên cô không nên quấn lấy Nhị thiếu, cô nhìn lại mình xem, con cô cũng đã có rồi, Nhị Thiếu đối với cô không phải là đã lơi là rồi sao, người ta không thích cô nữa … Cô tội gì mà phải cố chấp nhất định ở lại bên cạnh anh ta chứ?" le^e quyy do^nn
Bình Bình nghe thấy những lời này, cả người run lên vì tức giận, cô xắn một tay áo lên định xông tới, Tĩnh Tri nháy mắt với cô, trên mặt vẫn mang theo chút buồn cười nhìn cô bé trước mặt thao thao bất tuyệt: "Tôi cũng rất muốn rời đi đó chứ."
"Cô nói cái gì? Cô cho rằng tôi là người ngu sao, sẽ tin tưởng những lời nói này của cô? Cô sẽ rời bỏ được người đàn ông tốt như Nhị thiếu sao?"
"Đối với cô là mật ngọt nhưng đối với tôi thì giống như thạch tín (độc)."
Tĩnh Tri nhếch miệng lên, trên môi cô nở ra nụ cười nhạt, đôi mắt cô đen láy trong suốt giống như thuỷ tinh, trong suốt nhìn thấu tận đáy lòng của người ta.
Trên mặt cô bé kia mang theo một chút nghi ngờ: "Nói như vậy, không phải là cô thích Nhị thiếu? Nhưng cô cũng đã có đứa bé của anh ta. . . . . ."
"Chuyện của tôi, hình như là không có liên quan gì tới cô, cô chạy tới chỗ của tôi gây náo loạn lâu như vậy, cũng đủ rồi, cô đi đi, một lát nữa tôi còn muốn đi xuống để đi tản bộ, không tiếp." le^e quyy do^nn
Tĩnh Tri nói những lời này xong, thì kêu Bình Bình tới dìu cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.
"Không cho phép cô đi!" Cô bé kia chợt đuổi tới, kéo lấy một cánh tay của Tĩnh Tri lại, Tĩnh Tri không đề phòng, chân đứng không vững, cô lảo đảo người sắp ngã xuống, may mà có Bình Bình kịp thời bắt được cô mới không bị ngã nhào xuống, bị xô kéo như vậy, Tĩnh Tri có chút tức giận.
Cô lấy tay hất tay của cô bé kia ra, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ chán ghét, sao lại có người phụ nữ ngu xuẩn không có nuôi dạy như vậy, cũng chỉ có Mạnh Thiệu Đình thối tha ai tới cũng không từ chối, đều vơ hết vào người!
"Bây giờ mời cô lập tức rời khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ cho người báo cảnh sát, tố cáo cô quấy rối khu dân cư!"
Tĩnh Tri nghiêm giọng mở miệng, ngón tay chỉ ra cửa, lại cả giận nói: "Đi ra ngoài."
Cô không phải là một người thích nổi giận với người khác, nhưng một khi đã tức giận lên rồi thì sẽ khiến cho người ta sợ hãi, Bình Bình cũng có chút hoảng sợ, kinh ngạc nhìn cô không dám hé răng, mà cô gái kia thì cũng có chút giật mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói nên lời.
Trong không khí trầm mặc như vậy khiến cho người ta có chút không thoải mái, Tĩnh Tri thấy cô ta không đi cũng không mở miệng, trong lòng cảm thấy chán ghét, cô dứt khoát xoay người lại chạy ra ngoài: "Cô thích nán lại thì nán lại, đừng ở đây khiến cho tôi chướng mắt."
Sắc mặt của cô bé kia có chút đỏ lên, cô vừa bực vừa tức, bịch bịch chạy mấy bước lên trước mặt của Tĩnh Tri, một tay chỉ vào mũi của cô nói: "Cô chảnh cái gì mà chảnh? Không phải là có bầu thôi sao? Tôi cho cô biết, Nhị thiếu nói rồi, anh ta thích tôi! Cô là cái thá gì? Dám nói với tôi như vậy?"
"Còn cô cũng là cái thá gì?" Tĩnh Tri hoàn toàn bị tức giận tới mức kích động, cô nhìn ngón tay chỉ vào mặt mình, cảm thấy ghê tởm trong lòng, đưa tay ra hất đi, cất giọng nói: "Bình Bình, em lập tức gọi điện cho Mạnh Thiệu Đình tới đây ngay lập tức!"
Cô bé kia vừa nghe xong, sắc mặt không khỏi khẽ biến, nhưng mà vẫn nhắm mắt nói: "Cô giả bộ cái gì chứ? Cô gọi Nhị thiếu thì Nhị thiếu sẽ tới sao? Thôi đi, cô cho rằng cô ngon lắm sao?"
"Vậy cô mở mắt to ra mà nhìn xem tôi có khả năng này hay không."
Tĩnh Tri lạnh lùng mở miệng, nhưng trong lòng thì lửa giận cuồn cuộn, Mạnh Thiệu Đình, anh muốn như thế nào thì như thế đó, chuyện này có liên quan gì tới tôi? Anh muốn quan hệ lăng nhăng với bao nhiêu thiếu nữ thì quan hệ bấy nhiêu đi, đâu có liên quan gì tới tôi? Dù anh một ngày thay đổi mười người phụ nữ, Phó Tĩnh Tri tôi cũng không thèm nhìn anh nhiều hơn một cái, nhưng đừng khiến cho những thứ bẩn thỉu này tới xen vào cuộc sống bình yên của tôi!
"Được, tôi cũng muốn xem một chút, mấy tháng nay Nhị thiếu không để ý tới cô, nói không chừng, giọng nói của cô nghe đã không nhận ra, cùng lắm chỉ là một người tình nhân không được lộ diện ra ngoài thôi, còn là người cáu bẳn, lại nghĩ mình có thể lên mặt diễu võ dương oai sao?"
"Bình Bình, bây giờ em liền gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình, nói chị muốn gặp anh ta, chị chỉ chờ hai mươi phút thôi."
Tĩnh Tri tức giận tới mức toàn thân phát run lên, tình nhân, lại còn là cáu bẳn? Mặc dù cô biết bên ngoài có những lời đồn đãi thêu dệt kia, nhưng cũng không nghĩ đến có một ngày mình lại bị một người chỉ tay vào mặt mà mắng chửi, huống chi, người mắng cô lại là người phụ nữ của anh ta!
Anh ta ở bên ngoài làm loạn, đó là chuyện của anh ta, không có chút liên quan gì tới cô cả, người phụ nữ của anh ta đi tranh giành người tình tại sao lại tới tìm phiền phức cho cô? Phó Tĩnh Tri cô từ lúc nào lại muốn tranh giành với các cô ấy người đàn ông mà cơ bản cô không thích chứ?
Bình Bình nghe Tĩnh Tri nói như vậy thì không khỏi ngẩn người, một lúc lâu sau mới phản ứng được chạy xuống lầu ôm điện thoại, đây là lần đầu tiên Phó tiểu thư chủ động đưa ra lời đề nghị tìm Nhị thiếu, Nhị thiếu mà biết được, có phải là mừng như điên?
"Nhị thiếu, em là Bình Bình, bây giờ ngài có bận chuyện gì không?"
Mạnh Thiệu Đình nhận được điện thoại của Bình Bình thì giật mình vì không thể ngờ được, anh biết Phó Tĩnh Tri không cho phép Bình Bình gọi điện thoại cho anh, cũng có mấy lần, cô bị bệnh hoặc có chuyện gì cần thiết, mà bây giờ vốn là thời gian Tĩnh Tri ngủ trưa, Bình Bình gọi điện thoại tới làm cái gì?
"Cô nói đi, có chuyện gì."
Mạnh Thiệu Đình phất tay ý bảo mấy quản lý cấp cao đi ra ngoài, trong phòng làm việc khôi phục lại yên tĩnh, anh mới cầm điện thoại đi tới trước cửa sổ, lên tiếng.
"Nhị thiếu, là tiểu thư kêu em gọi điện thoại cho ngài. . . . . ."
Lời nói của Bình Bình còn chưa nói xong, thì Mạnh Thiệu Đình không dám tin mở miệng: "Cô nói Tĩnh Tri kêu cô gọi điện thoại cho tôi?"
Nghe thấy Bình Bình ở bên kia nói đúng vậy, vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình từ từ hiện lên nét vui mừng, nửa đầu anh thấp xuống, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt anh, dưới cái bóng râm, khuôn mặt của anh có chút mơ hồ nhìn không rõ, nhưng vẫn vô cùng tuấn dật, khoé môi khẽ nhếch lên một đường cong dịu dàng, đã bao lâu rồi, đã bao lâu không thấy cô, mấy tháng trôi qua như vậy, anh cũng không gặp cô một lần, anh không đi tìm cô, mà cô thì cũng không chủ động liên lạc với anh.
Cứ giằng co như vậy, thời gian lại giống như nước chảy, cứ lặng lẽ trôi qua.
Vốn cho là mình chịu đựng mười ngày nửa tháng không gặp cô, từ từ cũng quen, từ từ sẽ quên, nhưng không ngờ trong lòng càng ngày càng cảm thấy trống rỗng, khó có thể xoa dịu, khiến anh cảm thấy đau khổ và khó chịu.
Anh trầm mặc một lúc, lúc mở miệng ra cũng đã bình tĩnh lại: "Tiểu thư của cô có chuyện gì à? Không phải tôi đã nói là cô ấy có bất kỳ chuyện gì, cô hãy trực tiếp gọi điện cho An Thành sao…………"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.