Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 242: Một năm sau
Minh Châu Hoàn
22/07/2016
"Em nói với tôi em tình nguyện không cần có con, đồng ý uống thuốc tránh
thai chỉ cần tôi và em ngủ cùng một giường. Mạn Quân, lúc ấy em đã rất
vui vẻ đồng ý, bây giờ em lại muốn đổi ý sao?"
Anh xoay người lại, không chút để ý thắt cà vạt, một đôi mắt nheo lại, cười lạnh chế nhạo.
Không phải em muốn ngủ cùng tôi sao, không muốn ngủ một mình một phòng sao, tôi thành toàn cho em, không lường được em còn không không biết thoả mãn? Còn muốn nhiều hơn nữa? Em cho rằng cô ấy đi, em liền đạt được mục đích? Thẩm Mạn Quân, em nhầm rồi!
"Khẩu vị của em càng lúc càng lớn, nhưng mà tôi nói cho em biết, cho dù là cô ấy đi rồi, cũng không tới phiên em sinh con cho tôi, tôi không muốn, vĩnh viễn tôi cũng không muốn."
"Thiệu Đình. . . . . . Anh vẫn còn nhớ tới cô ta nữa sao, cô ta và Thiệu Hiên đã ở cùng một chỗ! Cô ta căn bản không quan tâm tới anh, mà em lại yêu anh, em yêu anh!"
"Nhưng tôi không yêu em."
Mạnh Thiệu Đình thờ ơ nhìn cô, nước mắt của cô không có khả năng khiến anh động lòng được nữa, anh biết rõ là cô vô tội, cũng giống như Phó Tĩnh Tri năm đó yêu anh, cô không sai, nhưng cũng không có cách nào, trong lòng của anh không có chỗ dành cho cô, ánh mắt cũng không nhìn tới cô.
Mạn Quân lập tức cúi đầu xuống, cô mạnh mẽ nuốt nước mắt xuống, đột nhiên nhìn anh lại lần nữa, muốn nói rồi lại thôi, đôi mắt ngân ngấn nước mắt.
"Như vậy là anh yêu cô ta, anh yêu Phó Tĩnh Tri sao?"
Mạn Quân nắm chặt vạt áo trước ngực, lời nói vừa nói ra khỏi miệng, thì nước mắt cũng thi nhau lăn xuống, đôi mắt của cô mở to nhìn anh, lại nhìn thấy anh cúi đầu, động tác ở tay cũng dừng lại, cứ yên lặng đứng đó không nhúc nhích.
Buổi sáng mùa đông mang theo không khí lạnh và khô ráo, ánh mặt trời qua cửa sổ chiếu vào trên một bên mặt của anh, Mạn Quân nhìn anh qua làn nước mắt thấy trên mặt anh hiện lên vẻ cô đơn, trong lòng của cô cũng quặn thắt lại, cô không nên hỏi, cô đã sớm biết, đã biết rất rõ ràng.
"Mạn Quân, cần gì em phải hỏi tôi những chuyện như vậy, chuyện này đâu có chút quan hệ gì tới em."
"Tại sao lại không có chút quan hệ nào? Thiệu Đình, em là vợ của anh, cho dù anh không chào đón em, nhưng em vẫn là vợ của anh, cô ta đã đi rồi, trong lòng cô ta cũng không có anh… Tại sao anh vẫn không bỏ xuống được? Tất cả những gì anh đã làm cô ta cũng không thèm nhìn tới, anh vẫn yêu cô ta như vậy. . . . . ."
"Em câm miệng lại!"
Mạnh Thiệu Đình chợt nổi giận, anh nhặt lọ nước hoa ở trên bàn trang điểm lên, ném vào người của Mạn Quân, Mạn Quân muốn tránh, nhưng cuối cùng cô lại không tránh, lọ nước hoa rơi vào trên trán của cô, sau đó rơi xuống đất vỡ nát ra, mùi nước hoa thơm ngào ngạt lan toả hết cả căn phòng ngủ, mùi hương này khiến cho anh càng thêm phiền chán, nhưng ngay cả một câu anh cũng không nói nên lời.
Mạn Quân đờ đẫn ngồi ở chỗ đó, cô bị hành động vô cùng ác động này làm cho đau đớn đến cực điểm, nhưng nỗi đau này giống như không đè nén được sự chua xót và oán hận trong lòng của cô, rốt cuộc thì cô nên làm như thế nào? Nếu cô tốt bụng nhún nhường chỉ lấy được một kết quả như vậy, thì tội gì cô phải chấp nhất như vậy?
"Tôi không muốn nghe thấy tên của cô ấy nữa, Thẩm Mạn Quân, nếu như em vẫn muốn ở lại căn nhà này không muốn cút ra ngoài thì em hãy câm miệng lại cho tôi!"
Đôi tay của Mạnh Thiệu Đình nắm chặt tới mức trắng bệch ra, nhìn anh cũng không muốn nhìn cô lấy một cái, anh không cần cô phải tới để nhắc nhở Mạnh Thiệu Đình anh là một người ngu, lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy!
"Em nói đúng tim đen của anh rồi, có đúng không? Mạnh Thiệu Đình, anh là người hèn nhát! Anh yêu cô ta cũng không dám nói ra, anh muốn giữ cô ta lại cũng không dám nói, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta và em trai anh ở chung một chỗ, bọn họ ngay cả đứa bé cũng đã sinh rồi, anh vẫn còn giống như đà điểu, em thật sự rất xem thường anh!"
Chợt Mạn Quân giống như người điên nhảy xuống giường, cô tóc tai bù xù nhào tới hướng Mạnh Thiệu Đình, tất cả lý trí đều mất hết la lớn lên: "Anh yêu cô ta như vậy, vậy thì cần gì anh phải đồng ý lấy em? Cần gì phải cho em hy vọng?"
Mạnh Thiệu Đình cực kỳ không thích bộ dạng lúc này của cô, anh đưa tay ra đẩy cô ra, ai ngờ Mạn Quân rất nhanh đã bò dậy, đưa tay lên mặt của anh, trên mặt của cô đều là nước mắt nước mũi, không có chút ngây thơ nhu nhược nào giống như mấy hôm trước, quần áo cô không chỉnh tề cấu xé người anh, trong miệng không ngừng mắng chửi: "Mạnh Thiệu Đình, anh đã phá huỷ em! Anh phá huỷ em… Em đi theo anh nhiều năm như vậy, tại sao em lại rơi vào một kết cục như vậy?"
Mạnh Thiệu Đình tức giận, sắc mặt tái xanh, cuối cùng anh không thể nhịn được nữa, lúc móng tay của cô sắp phá huỷ gương mặt của anh, một bạt tai vung lên, anh nổi giận đùng đùng, bị kích động sắp không khống chế được mình mà muốn ném cô đi, hàm răng của anh thậm chí còn phát ra tiếng ken két, anh đã nổi giận tới mức cực điểm, sau đó chỉ ngón tay về phía cô cười lạnh: "Tốt, rất tốt Thẩm Mạn Quân, bây giờ cô tới muốn chất vấn tôi… Ngược lại tôi cũng muốn hỏi cô!"
Anh nở ra một nụ cười u ám tàn khốc, trong đôi mắt đen nhánh hẹp dài kia tràn đầy vẻ lạnh lẽo, Mạnh Thiệu Đình chậm rãi đi tới trước mặt cô, anh đưa ngón tay thon dài ra, sau đó nắm lấy cằm của Thẩm Mạn Quân, cô run lẩy bẩy nhưng anh cũng không một chút lưu tình.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc đầu tôi dự định muốn ly hôn với Phó Tĩnh Tri, không muốn cô ấy quấn lấy, cho nên mới phải nhờ cô cùng về nước giúp tôi diễn kịch."
Khóe môi anh ngoan độc nhếch lên một cái, bóp cằm của cô tạo thành một vết đỏ, cười lạnh châm chọc nói: "Sau khi tôi và cô ấy ly dị, thuận đường tôi và cô cùng về Mỹ, tôi vốn không nghĩ có quan hệ gì với cô, bởi vì từ đầu tới cuối tôi đối với cô không có một chút xíu tình cảm nào, mà tôi vẫn nhớ rất rõ, là do cô vẫn chủ động theo đuổi tôi, thậm chí còn không tiếc lấy thân báo đáp, khi đó rõ ràng tôi cũng đã nói với cô, tôi không thể nào yêu cô được, nhưng cô nói cô không để ý, cho dù tôi không yêu cô… Cô vẫn muốn làm bạn gái của tôi, Thẩm Mạn Quân tất cả cũng chính là do cô gieo gió gặt bão thôi, tại sao lại trách tôi là người phá huỷ cô?"
"Em cho là sau một thời gian dài chắc chắn giữa chúng ta sẽ phát sinh tình cảm, em cho là thời gian đủ dài sẽ khiến anh nhận ra những điểm tốt của em và dần dần sẽ thích em, cho nên em mới nói em không quan tâm anh có yêu em hay không. . . . . ."
"Cô cho rằng? À. . . . . . Như vậy, người phá hủy cô chính là cô, chính cô tự cho mình là đúng, có liên quan gì tới tôi?"
Anh buông cô ra, nhìn cô nằm nhếch nhác dưới đất, bộ dạng giống như một con thú nhỏ, giống như người vừa nãy mới giương nanh múa vuốt không phải là cô vậy.
Mạnh Thiệu Đình từ trên cao nhìn xuống cô, anh không muốn tuyệt tình với cô như vậy, bởi vì anh và Thẩm Mạn Quân quen biết từ nhỏ, anh biết cô không phải là một người phụ nữ xấu, cũng không giống như những người phụ nữ trang điểm loè loẹt có tâm địa gian xảo hay vây quanh anh.
Nếu như không có một loạt biến cố kia, có lẽ thật sự có thể bình thản cùng nhau vượt qua một đời, mặc dù anh không có cách nào yêu cô.
Nhưng mà bây giờ, anh chợt phát hiện, dường như anh không có cách nào chịu đựng được nữa.
Anh nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng chẳng những không thương xót mà ngược lại sẽ cảm thấy rất phiền lòng, một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết khóc lóc rất dễ khiến cho đàn ông chán ghét, huống chi người đàn ông đó căn bản không yêu cô.
Tới hôm nay, rốt cuộc cô lại vô cùng muốn có đứa bé, cô muốn có đứa bé là vì cái gì? Còn không phải là vì muốn giữ vững vị trí của mình sao, muốn trói buộc anh cả đời? điễnn dàn nên quýndon
Nếu như cô có tâm tư như vậy, thì cũng không thể trách anh vô tình.
"Mạnh Thiệu Đình, đến bây giờ em mới biết, căn bản anh không có trái tim, đối với người phụ nữ anh không yêu, anh không chút kiêng kỵ giẫm ở dưới chân nhục nhã người ta, ngay cả một chút tôn trọng cũng không có, trước kia Phó Tĩnh Tri cũng như thế, bây giờ Thẩm Mạn Quân cũng như vậy. Là do em quá ngu, bây giờ những gì em trải qua cũng là vết xe đổ của Phó Tĩnh Tri, nhưng mà em muốn hỏi anh một câu, nếu như em rời khỏi anh… Anh có thể phát hiện ra, trong lòng của anh em cũng có một chút vị trí hay không?"
"Cô và cô ấy, vĩnh viễn không thể so sánh với nhau được."
Anh vô cùng tàn nhẫn cho cô một đáp án, lời nói tuyệt tình của anh khiến cho chút hy vọng của Thẩm Mạn Quân tan thành mây khói.
Sự cố chấp của một người phụ nữ, là một việc vô cùng đáng sợ.
Cô không nhớ mình đã được một câu chuyện nhỏ ở đâu, nói về một người đàn ông vô cùng sợ hãi đối với một người bạn là phụ nữ, người phụ nữ thầm mến anh ta bảy năm rồi, mà bảy năm bọn họ cũng không gặp mặt nhau, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện phiếm ở trên internet, người bạn kia đột nhiên hỏi anh, có người thầm yêu anh hơn bảy năm thật sự là rất hạnh phúc mà, anh hoảng sợ cái gì? Câu trả lời của người đàn ông kia, cô vẫn còn nhớ rất rõ. điễnn dàn nên quýndon
Anh ta nói, chính vì cô ấy thầm mến tôi suốt bảy năm trời cho nên tôi mới hoảng sợ, cô nghĩ đi, bảy năm không thấy mặt, cô ấy vẫn duy trì, vậy nếu như tôi kết hôn, người phụ nữa kia có thể tự sát vì không chịu đựng được hoặc là sẽ gây tổn thương cho vợ của tôi?
Người phụ nữ luôn cho rằng tình yêu của mình thật vĩ đại, thậm chí có lúc cũng bị hành động ngu si của mình khiến cho cảm động muốn khóc, không biết là ở trong mắt của đàn ông, sự cố chấp của của các cô trải qua một thời gian dài càng thêm tha thiết, căn bản chỉ là gánh nặng và là trò cười mà thôi.
"Mạnh Thiệu Đình, nếu như em nói, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ em muốn tranh giành vị trí trong lòng của anh với cô ta, em không làm bất cứ chuyện gì bất lợi đối với cô ta, em có thể tha thứ và khoan dung tất cả, anh có tin hay không?"
"Cô nói những thứ này, thì có ích lợi gì, tôi và cô ấy cả đời này cũng không có khả năng, cô không cần phải tranh, cô vẫn là vợ của tôi không phải sao."
"Em tình nguyện là cô ta." Mạn Quân thống khổ cười một tiếng, cô chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, trên trán sưng đỏ lên một cục, mặt cũng sưng lên, cô sờ sờ gò má đang đau của mình, cười khổ một tiếng: "Náo loạn lớn như vậy, chắc mẹ cũng nghe thấy, bộ dạng này của em ,cũng không thể xuống dưới lầu, anh nói với mẹ một tiếng là em không được khoẻ, để cho mẹ khỏi lo lắng cho chúng ta."
Mạnh Thiệu Đình nghe thấy cô nói như vậy, thì khuôn mặt có chút xúc động, anh khẽ gật đầu: "Chuyện này em không cần phải lo, tôi sẽ xử lý."
"Em có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát, anh đi ra ngoài trước được rồi?" Mạn Quân ngồi ở trên giường, cúi mặt xuống không nhìn anh, giọng nói của cô xa xa, lại giống như mang theo sự tuyệt vọng đã ngấm sâu trong xương tuỷ.
Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, thờ ơ nói: "Em cũng không cần cả ngày suy nghĩ lung tung, nếu như tôi đã cưới em, tôi cũng sẽ không quá phận đối với em, còn nữa từ nay về sau, đừng bao giờ nhắc lại cái tên Phó Tĩnh Tri nữa, tôi sẽ không bao giờ ở chung một chỗ với cô ấy."
Mạn Quân đột nhiên ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ anh không yêu cô ta sao?"
"Chẳng lẽ tôi có yêu cô ấy à?" Mạnh Thiệu Đình chợt cười một tiếng, đáy mắt anh lướt qua vẻ bi thương rất nhanh: "Từ trước tới giờ cô ấy cũng không cần tôi… Tôi cũng không cần thiết phải mặt dày suốt ngày suy nghĩ về cô ấy, cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, chẳng có gì ghê gớm."
"Anh luôn tự lừa mình dối người."
"Nếu như em vẫn cho là như vậy, tôi cảm thấy cũng không có vấn đề gì cả."
Mạnh Thiệu Đình chần chừ một chút, lại nói: "Có lẽ tôi đối với cô ấy có một chút tình cảm phức tạp, nhưng mà cũng đã qua cả rồi, nếu tôi đã buông tay, thì sẽ không quay đầu lại. Từ nay về sau, cô ấy có sống như thế nào cũng không liên quan gì tới tôi nữa."
Anh nói xong, xoay người đi ra ngoài, lúc anh đóng cửa Mạn Quân nghe được giọng nói của anh: "Mấy ngày này tôi có chút bận, sẽ không trở về."
Cô ừ một tiếng, tiếp tục ôm đầu gối ngồi ở trên giường, mà ánh mắt thì cố định sau cánh cửa, anh vừa đi khỏi, cả căn phòng cũng trống rỗng theo, trong không khí nồng nặc mùi nước hoa, cô hít thật sâu mấy cái, trong lòng cảm thấy đau đớn, Mạn Quân bước xuống giường, bước tới kéo cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào, khiến cho cô run cầm cập, nước mắt của cô cũng rơi xuống.
Xe của anh đi ra ngoài, rồi biến mất trên mặt tuyết trắng xoá.
Cô đứng ở đó nhìn như vậy, đôi tay xiết chặt song cửa sổ, sự đau lòng liên tiếp tràn ra.
Cô yêu anh nhiều năm như vậy, nên kết thúc như thế nào, cho mình một kết cục viên mãn?
************************************************
Một năm sau.
Thành phố C không coi là một thành phố quá lớn, giá cả so với thành phố lớn thì đắt hơn rất nhiều, cái thành phố này nhịp sống nhanh hơn những thành phố khác khá nhiều, ở trên đường cái, khó có thể nhìn thấy những người đi đường thong thả dạo bước, khắp nơi mọi người đều rất vội vã giành giật từng giây từng phút trong cuộc sống.
Năm giờ chiều khi Tĩnh Tri khoá cửa lại, cô đi xuống chợ gần đó mua chút rau dưa và thịt, bây giờ đang ngồi lên xe buýt qua hai trạm dừng để về nhà. Cô thuê lại căn hộ chung cư không lớn, nhưng nhìn rất gọn gàng, an ninh cũng rất tốt, bởi vì cô độc thân lại mang theo Bánh Bao Nhỏ, cho nên khi đi thuê phòng, yêu cầu quan trọng nhất là phải an toàn.
Cô thuê căn nhà có hai phòng, cô ở một phòng, người bảo mẫu của Bánh Bao Nhỏ ở một phòng.
Anh xoay người lại, không chút để ý thắt cà vạt, một đôi mắt nheo lại, cười lạnh chế nhạo.
Không phải em muốn ngủ cùng tôi sao, không muốn ngủ một mình một phòng sao, tôi thành toàn cho em, không lường được em còn không không biết thoả mãn? Còn muốn nhiều hơn nữa? Em cho rằng cô ấy đi, em liền đạt được mục đích? Thẩm Mạn Quân, em nhầm rồi!
"Khẩu vị của em càng lúc càng lớn, nhưng mà tôi nói cho em biết, cho dù là cô ấy đi rồi, cũng không tới phiên em sinh con cho tôi, tôi không muốn, vĩnh viễn tôi cũng không muốn."
"Thiệu Đình. . . . . . Anh vẫn còn nhớ tới cô ta nữa sao, cô ta và Thiệu Hiên đã ở cùng một chỗ! Cô ta căn bản không quan tâm tới anh, mà em lại yêu anh, em yêu anh!"
"Nhưng tôi không yêu em."
Mạnh Thiệu Đình thờ ơ nhìn cô, nước mắt của cô không có khả năng khiến anh động lòng được nữa, anh biết rõ là cô vô tội, cũng giống như Phó Tĩnh Tri năm đó yêu anh, cô không sai, nhưng cũng không có cách nào, trong lòng của anh không có chỗ dành cho cô, ánh mắt cũng không nhìn tới cô.
Mạn Quân lập tức cúi đầu xuống, cô mạnh mẽ nuốt nước mắt xuống, đột nhiên nhìn anh lại lần nữa, muốn nói rồi lại thôi, đôi mắt ngân ngấn nước mắt.
"Như vậy là anh yêu cô ta, anh yêu Phó Tĩnh Tri sao?"
Mạn Quân nắm chặt vạt áo trước ngực, lời nói vừa nói ra khỏi miệng, thì nước mắt cũng thi nhau lăn xuống, đôi mắt của cô mở to nhìn anh, lại nhìn thấy anh cúi đầu, động tác ở tay cũng dừng lại, cứ yên lặng đứng đó không nhúc nhích.
Buổi sáng mùa đông mang theo không khí lạnh và khô ráo, ánh mặt trời qua cửa sổ chiếu vào trên một bên mặt của anh, Mạn Quân nhìn anh qua làn nước mắt thấy trên mặt anh hiện lên vẻ cô đơn, trong lòng của cô cũng quặn thắt lại, cô không nên hỏi, cô đã sớm biết, đã biết rất rõ ràng.
"Mạn Quân, cần gì em phải hỏi tôi những chuyện như vậy, chuyện này đâu có chút quan hệ gì tới em."
"Tại sao lại không có chút quan hệ nào? Thiệu Đình, em là vợ của anh, cho dù anh không chào đón em, nhưng em vẫn là vợ của anh, cô ta đã đi rồi, trong lòng cô ta cũng không có anh… Tại sao anh vẫn không bỏ xuống được? Tất cả những gì anh đã làm cô ta cũng không thèm nhìn tới, anh vẫn yêu cô ta như vậy. . . . . ."
"Em câm miệng lại!"
Mạnh Thiệu Đình chợt nổi giận, anh nhặt lọ nước hoa ở trên bàn trang điểm lên, ném vào người của Mạn Quân, Mạn Quân muốn tránh, nhưng cuối cùng cô lại không tránh, lọ nước hoa rơi vào trên trán của cô, sau đó rơi xuống đất vỡ nát ra, mùi nước hoa thơm ngào ngạt lan toả hết cả căn phòng ngủ, mùi hương này khiến cho anh càng thêm phiền chán, nhưng ngay cả một câu anh cũng không nói nên lời.
Mạn Quân đờ đẫn ngồi ở chỗ đó, cô bị hành động vô cùng ác động này làm cho đau đớn đến cực điểm, nhưng nỗi đau này giống như không đè nén được sự chua xót và oán hận trong lòng của cô, rốt cuộc thì cô nên làm như thế nào? Nếu cô tốt bụng nhún nhường chỉ lấy được một kết quả như vậy, thì tội gì cô phải chấp nhất như vậy?
"Tôi không muốn nghe thấy tên của cô ấy nữa, Thẩm Mạn Quân, nếu như em vẫn muốn ở lại căn nhà này không muốn cút ra ngoài thì em hãy câm miệng lại cho tôi!"
Đôi tay của Mạnh Thiệu Đình nắm chặt tới mức trắng bệch ra, nhìn anh cũng không muốn nhìn cô lấy một cái, anh không cần cô phải tới để nhắc nhở Mạnh Thiệu Đình anh là một người ngu, lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy!
"Em nói đúng tim đen của anh rồi, có đúng không? Mạnh Thiệu Đình, anh là người hèn nhát! Anh yêu cô ta cũng không dám nói ra, anh muốn giữ cô ta lại cũng không dám nói, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta và em trai anh ở chung một chỗ, bọn họ ngay cả đứa bé cũng đã sinh rồi, anh vẫn còn giống như đà điểu, em thật sự rất xem thường anh!"
Chợt Mạn Quân giống như người điên nhảy xuống giường, cô tóc tai bù xù nhào tới hướng Mạnh Thiệu Đình, tất cả lý trí đều mất hết la lớn lên: "Anh yêu cô ta như vậy, vậy thì cần gì anh phải đồng ý lấy em? Cần gì phải cho em hy vọng?"
Mạnh Thiệu Đình cực kỳ không thích bộ dạng lúc này của cô, anh đưa tay ra đẩy cô ra, ai ngờ Mạn Quân rất nhanh đã bò dậy, đưa tay lên mặt của anh, trên mặt của cô đều là nước mắt nước mũi, không có chút ngây thơ nhu nhược nào giống như mấy hôm trước, quần áo cô không chỉnh tề cấu xé người anh, trong miệng không ngừng mắng chửi: "Mạnh Thiệu Đình, anh đã phá huỷ em! Anh phá huỷ em… Em đi theo anh nhiều năm như vậy, tại sao em lại rơi vào một kết cục như vậy?"
Mạnh Thiệu Đình tức giận, sắc mặt tái xanh, cuối cùng anh không thể nhịn được nữa, lúc móng tay của cô sắp phá huỷ gương mặt của anh, một bạt tai vung lên, anh nổi giận đùng đùng, bị kích động sắp không khống chế được mình mà muốn ném cô đi, hàm răng của anh thậm chí còn phát ra tiếng ken két, anh đã nổi giận tới mức cực điểm, sau đó chỉ ngón tay về phía cô cười lạnh: "Tốt, rất tốt Thẩm Mạn Quân, bây giờ cô tới muốn chất vấn tôi… Ngược lại tôi cũng muốn hỏi cô!"
Anh nở ra một nụ cười u ám tàn khốc, trong đôi mắt đen nhánh hẹp dài kia tràn đầy vẻ lạnh lẽo, Mạnh Thiệu Đình chậm rãi đi tới trước mặt cô, anh đưa ngón tay thon dài ra, sau đó nắm lấy cằm của Thẩm Mạn Quân, cô run lẩy bẩy nhưng anh cũng không một chút lưu tình.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc đầu tôi dự định muốn ly hôn với Phó Tĩnh Tri, không muốn cô ấy quấn lấy, cho nên mới phải nhờ cô cùng về nước giúp tôi diễn kịch."
Khóe môi anh ngoan độc nhếch lên một cái, bóp cằm của cô tạo thành một vết đỏ, cười lạnh châm chọc nói: "Sau khi tôi và cô ấy ly dị, thuận đường tôi và cô cùng về Mỹ, tôi vốn không nghĩ có quan hệ gì với cô, bởi vì từ đầu tới cuối tôi đối với cô không có một chút xíu tình cảm nào, mà tôi vẫn nhớ rất rõ, là do cô vẫn chủ động theo đuổi tôi, thậm chí còn không tiếc lấy thân báo đáp, khi đó rõ ràng tôi cũng đã nói với cô, tôi không thể nào yêu cô được, nhưng cô nói cô không để ý, cho dù tôi không yêu cô… Cô vẫn muốn làm bạn gái của tôi, Thẩm Mạn Quân tất cả cũng chính là do cô gieo gió gặt bão thôi, tại sao lại trách tôi là người phá huỷ cô?"
"Em cho là sau một thời gian dài chắc chắn giữa chúng ta sẽ phát sinh tình cảm, em cho là thời gian đủ dài sẽ khiến anh nhận ra những điểm tốt của em và dần dần sẽ thích em, cho nên em mới nói em không quan tâm anh có yêu em hay không. . . . . ."
"Cô cho rằng? À. . . . . . Như vậy, người phá hủy cô chính là cô, chính cô tự cho mình là đúng, có liên quan gì tới tôi?"
Anh buông cô ra, nhìn cô nằm nhếch nhác dưới đất, bộ dạng giống như một con thú nhỏ, giống như người vừa nãy mới giương nanh múa vuốt không phải là cô vậy.
Mạnh Thiệu Đình từ trên cao nhìn xuống cô, anh không muốn tuyệt tình với cô như vậy, bởi vì anh và Thẩm Mạn Quân quen biết từ nhỏ, anh biết cô không phải là một người phụ nữ xấu, cũng không giống như những người phụ nữ trang điểm loè loẹt có tâm địa gian xảo hay vây quanh anh.
Nếu như không có một loạt biến cố kia, có lẽ thật sự có thể bình thản cùng nhau vượt qua một đời, mặc dù anh không có cách nào yêu cô.
Nhưng mà bây giờ, anh chợt phát hiện, dường như anh không có cách nào chịu đựng được nữa.
Anh nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng chẳng những không thương xót mà ngược lại sẽ cảm thấy rất phiền lòng, một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết khóc lóc rất dễ khiến cho đàn ông chán ghét, huống chi người đàn ông đó căn bản không yêu cô.
Tới hôm nay, rốt cuộc cô lại vô cùng muốn có đứa bé, cô muốn có đứa bé là vì cái gì? Còn không phải là vì muốn giữ vững vị trí của mình sao, muốn trói buộc anh cả đời? điễnn dàn nên quýndon
Nếu như cô có tâm tư như vậy, thì cũng không thể trách anh vô tình.
"Mạnh Thiệu Đình, đến bây giờ em mới biết, căn bản anh không có trái tim, đối với người phụ nữ anh không yêu, anh không chút kiêng kỵ giẫm ở dưới chân nhục nhã người ta, ngay cả một chút tôn trọng cũng không có, trước kia Phó Tĩnh Tri cũng như thế, bây giờ Thẩm Mạn Quân cũng như vậy. Là do em quá ngu, bây giờ những gì em trải qua cũng là vết xe đổ của Phó Tĩnh Tri, nhưng mà em muốn hỏi anh một câu, nếu như em rời khỏi anh… Anh có thể phát hiện ra, trong lòng của anh em cũng có một chút vị trí hay không?"
"Cô và cô ấy, vĩnh viễn không thể so sánh với nhau được."
Anh vô cùng tàn nhẫn cho cô một đáp án, lời nói tuyệt tình của anh khiến cho chút hy vọng của Thẩm Mạn Quân tan thành mây khói.
Sự cố chấp của một người phụ nữ, là một việc vô cùng đáng sợ.
Cô không nhớ mình đã được một câu chuyện nhỏ ở đâu, nói về một người đàn ông vô cùng sợ hãi đối với một người bạn là phụ nữ, người phụ nữ thầm mến anh ta bảy năm rồi, mà bảy năm bọn họ cũng không gặp mặt nhau, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện phiếm ở trên internet, người bạn kia đột nhiên hỏi anh, có người thầm yêu anh hơn bảy năm thật sự là rất hạnh phúc mà, anh hoảng sợ cái gì? Câu trả lời của người đàn ông kia, cô vẫn còn nhớ rất rõ. điễnn dàn nên quýndon
Anh ta nói, chính vì cô ấy thầm mến tôi suốt bảy năm trời cho nên tôi mới hoảng sợ, cô nghĩ đi, bảy năm không thấy mặt, cô ấy vẫn duy trì, vậy nếu như tôi kết hôn, người phụ nữa kia có thể tự sát vì không chịu đựng được hoặc là sẽ gây tổn thương cho vợ của tôi?
Người phụ nữ luôn cho rằng tình yêu của mình thật vĩ đại, thậm chí có lúc cũng bị hành động ngu si của mình khiến cho cảm động muốn khóc, không biết là ở trong mắt của đàn ông, sự cố chấp của của các cô trải qua một thời gian dài càng thêm tha thiết, căn bản chỉ là gánh nặng và là trò cười mà thôi.
"Mạnh Thiệu Đình, nếu như em nói, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ em muốn tranh giành vị trí trong lòng của anh với cô ta, em không làm bất cứ chuyện gì bất lợi đối với cô ta, em có thể tha thứ và khoan dung tất cả, anh có tin hay không?"
"Cô nói những thứ này, thì có ích lợi gì, tôi và cô ấy cả đời này cũng không có khả năng, cô không cần phải tranh, cô vẫn là vợ của tôi không phải sao."
"Em tình nguyện là cô ta." Mạn Quân thống khổ cười một tiếng, cô chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, trên trán sưng đỏ lên một cục, mặt cũng sưng lên, cô sờ sờ gò má đang đau của mình, cười khổ một tiếng: "Náo loạn lớn như vậy, chắc mẹ cũng nghe thấy, bộ dạng này của em ,cũng không thể xuống dưới lầu, anh nói với mẹ một tiếng là em không được khoẻ, để cho mẹ khỏi lo lắng cho chúng ta."
Mạnh Thiệu Đình nghe thấy cô nói như vậy, thì khuôn mặt có chút xúc động, anh khẽ gật đầu: "Chuyện này em không cần phải lo, tôi sẽ xử lý."
"Em có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát, anh đi ra ngoài trước được rồi?" Mạn Quân ngồi ở trên giường, cúi mặt xuống không nhìn anh, giọng nói của cô xa xa, lại giống như mang theo sự tuyệt vọng đã ngấm sâu trong xương tuỷ.
Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, thờ ơ nói: "Em cũng không cần cả ngày suy nghĩ lung tung, nếu như tôi đã cưới em, tôi cũng sẽ không quá phận đối với em, còn nữa từ nay về sau, đừng bao giờ nhắc lại cái tên Phó Tĩnh Tri nữa, tôi sẽ không bao giờ ở chung một chỗ với cô ấy."
Mạn Quân đột nhiên ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ anh không yêu cô ta sao?"
"Chẳng lẽ tôi có yêu cô ấy à?" Mạnh Thiệu Đình chợt cười một tiếng, đáy mắt anh lướt qua vẻ bi thương rất nhanh: "Từ trước tới giờ cô ấy cũng không cần tôi… Tôi cũng không cần thiết phải mặt dày suốt ngày suy nghĩ về cô ấy, cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, chẳng có gì ghê gớm."
"Anh luôn tự lừa mình dối người."
"Nếu như em vẫn cho là như vậy, tôi cảm thấy cũng không có vấn đề gì cả."
Mạnh Thiệu Đình chần chừ một chút, lại nói: "Có lẽ tôi đối với cô ấy có một chút tình cảm phức tạp, nhưng mà cũng đã qua cả rồi, nếu tôi đã buông tay, thì sẽ không quay đầu lại. Từ nay về sau, cô ấy có sống như thế nào cũng không liên quan gì tới tôi nữa."
Anh nói xong, xoay người đi ra ngoài, lúc anh đóng cửa Mạn Quân nghe được giọng nói của anh: "Mấy ngày này tôi có chút bận, sẽ không trở về."
Cô ừ một tiếng, tiếp tục ôm đầu gối ngồi ở trên giường, mà ánh mắt thì cố định sau cánh cửa, anh vừa đi khỏi, cả căn phòng cũng trống rỗng theo, trong không khí nồng nặc mùi nước hoa, cô hít thật sâu mấy cái, trong lòng cảm thấy đau đớn, Mạn Quân bước xuống giường, bước tới kéo cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào, khiến cho cô run cầm cập, nước mắt của cô cũng rơi xuống.
Xe của anh đi ra ngoài, rồi biến mất trên mặt tuyết trắng xoá.
Cô đứng ở đó nhìn như vậy, đôi tay xiết chặt song cửa sổ, sự đau lòng liên tiếp tràn ra.
Cô yêu anh nhiều năm như vậy, nên kết thúc như thế nào, cho mình một kết cục viên mãn?
************************************************
Một năm sau.
Thành phố C không coi là một thành phố quá lớn, giá cả so với thành phố lớn thì đắt hơn rất nhiều, cái thành phố này nhịp sống nhanh hơn những thành phố khác khá nhiều, ở trên đường cái, khó có thể nhìn thấy những người đi đường thong thả dạo bước, khắp nơi mọi người đều rất vội vã giành giật từng giây từng phút trong cuộc sống.
Năm giờ chiều khi Tĩnh Tri khoá cửa lại, cô đi xuống chợ gần đó mua chút rau dưa và thịt, bây giờ đang ngồi lên xe buýt qua hai trạm dừng để về nhà. Cô thuê lại căn hộ chung cư không lớn, nhưng nhìn rất gọn gàng, an ninh cũng rất tốt, bởi vì cô độc thân lại mang theo Bánh Bao Nhỏ, cho nên khi đi thuê phòng, yêu cầu quan trọng nhất là phải an toàn.
Cô thuê căn nhà có hai phòng, cô ở một phòng, người bảo mẫu của Bánh Bao Nhỏ ở một phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.