Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 255: Chương 195 : Không bằng hãy yêu anh
Minh Châu Hoàn
27/07/2016
Mạnh Thiệu Đình nghe
giọng nói lạnh lùng của cô, tức đến nỗi cả người cũng run lên, anh cắn
chặt hai hàm răng lại. Bỗng nhiên anh dùng một tay kéo cửa, sau đó mạnh
mẽ đẩy văng ra ngoài. Cửa đụng vào tường, phát ra một tiếng vang thật
lớn, khiến những người trong phòng họp cũng kinh hãi ngẩng đầu nhìn.
Mạnh Thiệu Đình không để ý, anh chỉ có cảm giác phẫn nộ khiến cả người
anh muốn nổ tung.
Cô chủ động gọi điện thoại cho anh, anh vui mừng biết bao nhiêu. Bản thân anh còn hoảng hốt, anh không hy vọng xa vời rằng cô sẽ thoải mái nói chuyện với anh, không hy vọng rằng cô nhìn anh với một cặp mắt khác, vì anh biết mình không có may mắn như vậy mà anh cũng chưa từng tự lừa mình dối người như vậy.
Nhưng anh cũng chẳng thể nào ngờ, cô sẽ chất vấn mình một vấn đề ngu xuẩn như vậy, tựa như cô không chút do dự trực tiếp cầm nước dơ tạt trên đầu của anh. Thậm chí không cho anh một con đường sống.
"Trong lòng em cho rằng anh làm như vậy phải không ?"
Anh cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, để cho giọng mình bớt kích động và tức giận.
Anh bình tĩnh như vậy, Tĩnh Tri nghe xong lại xem đây như một bằng chứng chắc chắn rằng chính anh làm chuyện này.
Cô cho rằng anh đã biết trước cô sẽ chất vấn nên anh đã chuẩn bị từ trước, nên bây giờ anh mới bình tĩnh như vậy.
Tĩnh Tri không muốn cùng anh nhiều lời. Cô cúi thấp đầu, lông mi dài trên gương mặt như chứa đựng bóng tối, giọng của cô thật thấp, cũng quật cường và cố chấp: "Em hỏi, anh chỉ cần trả lời là phải hay không phải. . . . . ."
"Phó Tĩnh Tri. Em không cần phải đối xử với anh cay nghiệt như thế chứ? Dù là giết người, luật pháp còn cho phép mời luật sư biện hộ, mà giờ tại sao em còn không cho anh cơ hội giải thích?"
Anh đấm một cú lên tường, nhưng vẫn cảm thấy không hết giận, hơi thở hổn hển pha lẫn tức giận và run rẩy.
"A, giải thích? Anh có khả năng nói đen thành trắng mà, em không muốn nghe. Mạnh Thiệu Đình, những lời giải thích của anh, em đều không muốn nghe. Thật sự không muốn nghe."
"Đúng, đúng, tóm lại, ở trong lòng em, Mạnh Thiệu Đình này từ đầu đến cuối cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân, hèn hạ không hơn không kém. Mẹ kiếp, anh đã làm chuyện thật sự có lỗi với em. Mẹ kiếp anh nên xuống địa ngục, anh vĩnh viễn không có cơ hội vươn lên nữa. Phải hay không? Phó Tĩnh Tri, rốt cuộc trong lòng em đang suy nghĩ gì? Rốt cuộc em xem anh là gì? Anh xem em như một người mà anh ăn nói khép nép, kính cẩn trước mặt em để em vui vẻ, nhưng em cũng không thể vì thế mà giày xéo, khinh khi, chà đạp người khác như vậy chứ?"
"Em giày xéo anh sao? Mạnh Thiệu Đình, anh hãy hỏi lại bản thân chính mình. Từ khi em và anh kết hôn đến bây giờ, anh làm được chuyện gì chưa? Có chuyện tốt nào anh thể hiện cho người ta thấy chưa? Lúc chưa ly dị, anh lêu lổng, chơi bời với bao nhiêu phụ nữ, thậm chí anh cũng không buông tha cho Tĩnh Ngôn và Tĩnh Nghi. Thời điểm em mang thai, nhà họ Phó chúng ta phá sản, anh lập tức chạy theo người phụ nữ khác, kiêu ngạo buộc em ly hôn. Ba em mất rồi, đứa bé của em cũng không còn. Lúc em chỉ còn hai bàn tay trắng, anh và người hôn thê đó lại cùng thưởng thức phong cảnh ở nước Mĩ. Em đã chết một lần rồi, Mạnh Thiệu Đình. Em đã chết một lần rồi."
Nước mắt Tĩnh Tri thình thịch chảy xuống, cô lấy tay quệt một đường, toàn thân run rẩy giống như lá cây trước gió. Cô tựa *truyencuaDd&LQd^* như đang phải dùng toàn bộ hơi sức của mình rống lên với anh, giọng cô run run khàn khàn: "Nhưng anh tới đây làm gì? Em đã tìm được người thật lòng đối với em, em sắp kết hôn rồi, nhưng tại sao anh lại làm nhục em? Anh làm mấy chuyện này với em, thì có đáng để em lên án anh hay không?"
Anh nói không ra lời. Mỗi lần cô nhắc tới sai lầm của anh thì dù anh đang tức giận thì cũng không cách nào phát ra được. Anh biết những vết thương kia có bao nhiêu sâu nặng? Thế nên thay vì phát tiết thì anh sẽ không cãi lại dù chỉ một chữ.
Thật ra anh cũng chỉ là một người bị hại. Chỉ vì anh bất cẩn, chỉ vì anh chỉ nghe và tin một bên, mới gây ra thảm kịch như vậy, nhưng anh căn bản cũng không phải là người vô tâm.
"Anh không còn lời nào có thể nói đúng không? Mạnh Thiệu Đình, anh hãy nhìn lại bản thân mình đi. Từ lúc em lấy anh, cho đến bây giờ, anh đã từng nói chuyện thoải mái với em chưa?"
Tĩnh Tri che mắt, nhưng nước mắt vẫn còn rơi xuống từ giữa kẽ tay tràn ra ngoài: "Mạnh Thiệu Đình, em nói rồi, chuyện lúc trước em thử tha thứ cho anh ... mà anh cũng buông tay em ra rồi, em cũng bắt đầu cuộc sống mới của em rồi, đường em, em đi. Còn anh và tiểu thư Thẩm cũng nên sống thật hạnh phúc, nhưng vì cớ gì anh lại cứ nhúng tay vào cuộc sống của em? Trương Dương có lỗi gì mà anh phải đánh người ta thành ra như vậy?"
Cô vừa nhắc tới Trương Dương, Mạnh Thiệu Đình không thể kiềm được, anh vừa muốn cúp điện thoại. Lòng anh lạnh như băng, cô là một người phụ nữ cố chấp, cố chấp đến nỗi khiến anh hận vì không đánh cô một trận được, đánh cho cô tỉnh táo.
"Anh hiểu anh có lỗi với em, anh cũng biết cả gia đình họ Mạnh nợ em cả đời cũng còn chưa trả hết, nhưng Phó Tĩnh Tri, anh nói cho em biết, đây là hai chuyện khác nhau, anh đã từng là một tên khốn kiếp, nhưng anh cũng không có vô sỉ đến mức này, chuyện anh không làm thì sao thừa nhận? Hay là em muốn ép anh thừa nhận?"
" Mạnh Thiệu Đình, cho tới bây giờ, em đều biết hết rồi, anh cần gì phải nguỵ biện như vậy. . . . . ."
"Em đừng nói nữa." Giọng Mạnh Thiệu Đình chợt thấp xuống, hình như anh đã cố gắng hết sức để có thể nói ra bốn chữ này.
Không khí liền trở nên trầm tĩnh, Tĩnh Tri có cảm giác cô có thể cảm nhận được sự khác thường của anh ta, cô nín thở, không nói thêm gì nữa.
Sau một thời gian trầm mặc, rốt cuộc anh mở miệng, giọng nói anh giống như già đi rất nhiều, từng nhát từng nhát như đâm sâu vào màng nhĩ của cô, anh dịu dàng gọi tên cô cũng mang theo một chút lười biếng giống như trước : "Tĩnh Tri. . . . . ."
Tĩnh Tri không lên tiếng. Tuy nhiên, cô cố gắng làm cho mình an tĩnh lại khi nghe lại nó.
"Chính là anh làm, anh ghen tỵ em và anh ta bên nhau, ghen tỵ anh ta được đưa em về nhà. Em chính là người phụ nữ của anh, anh muốn có người phụ nữ của anh bên cạnh. Không ai được đụng đến người phụ nữ của anh, cho nên anh liền tìm người đánh anh ta. Đêm hôm đó, sau khi rời nhà trọ của em về, anh còn uy hiếp anh ta từ chức, không cho anh ta gặp lại em ….."
"Đủ rồi" Giọng nói bén nhọn của cô bỗng hét lên.
Mạnh Thiệu Đình khẽ dựa lưng vào tường, thậm chí anh còn sờ túi rút ra một điếu thuốc nhàn nhã đốt, nheo mắt, hít một hơi thật sâu, khàn giọng cợt nhã hỏi: "Đáp án này em hài lòng chưa? Tĩnh Tri. . . . . . Hiện tại chỉ có một Trương Dương, về sau không chừng còn có thể xuất hiện Lý Dương, Trần Dương, chỉ cần em bên cạnh bất cứ ai, anh cũng sẽ sai người đánh. . . . . ."
"Anh thật vô sỉ, Mạnh Thiệu Đình! Anh thật làm cho em ghê tởm, em thật sự buồn nôn."
Tĩnh Tri không thể nghe được nữa, cô dập máy thật nhanh, xoay người nằm trên lan can. Gió thổi thật mạnh mẽ, gió thổi qua bụng cô, dạ dày cô bắt đầu sôi sục. Tĩnh Tri ôm dạ dày, thân thể chậm rãi trợt ngồi dưới đất, nước mắt không cầm được rơi xuống, trong lòng khó chịu có cảm giác như muốn lấy tim mình ra và quẳng xuống dưới đất. . . . . .
Tại sao anh ta có thể vô sỉ như vậy, hèn hạ như vậy? Thậm chí còn dùng giọng điệu như vậy nói ra những lời không biết xấu hổ.
Tại sao anh ta luôn muốn khống chế cuộc đời của cô? Tại sao muốn phá rối hạnh phúc giữa cô và người khác?
Mạnh Thiệu Đình, cả đời này anh đừng mơ tưởng em sẽ tha thứ cho anh, em thật sự chán ghét anh, thật sự chán ghét anh.
Dạ dày quặn thắt, Tĩnh Tri nôn ra mật xanh, mật vàng. Cô không biết mình ngồi ở nơi này bao lâu. Đến khi mặt trời lặn về phía tây, cả thành phố đắm chìm trong hoàng hôn tuyệt vời, cô mới mệt mỏi lê hai chân đứng lên, cột lại mái tóc lộn xộn của mình, nước mắt trên mặt cũng bị gió thổi khô rồi, thật may là bây giờ đã tan ca, cô không cần lo lắng người khác thấy dáng vẻ nhếch nhác này của cô.
Quả nhiên tất cả mọi người vừa đúng giờ tan ca, xách túi ra khỏi công ty, cô không muốn chờ xe buýt, liền vẫy một chiếc taxi, tựa vào chỗ ngồi, nhìn phong cảnh phía ngoài.
Xe dần chuyển bánh, cảnh sắc ngoài trời tối dần, đèn đường lần lượt sáng lên, thành phố xinh tươi dần xuất hiện.
Tĩnh Tri có cảm giác ánh mắt mình chợt mơ hồ, cô đưa tay sờ lên mặt mình, cũng không biết từ lúc nào, nước mắt đã nhạt nhòa trên má.
**********************************************************************************************
Anh cầm điện thoại như muốn bóp nát. Anh đứng ở trên hành lang không một bóng người, trên đất đầy tàn thuốc, thảm quý cũng bị cháy rụi. Thế nhưng, anh lại không thèm quan tâm, lấy tay lần mò tìm hộp thuốc lá, nhưng trong túi trống rỗng.
Mạnh Thiệu Đình giật mình cười khổ, anh dứt khoát tựa vào tường, rồi lại ngồi xuống, một chân đưa ra, một chân chống lên. Anh nghĩ làm tư thế và động tác như vậy, nếu để cho ba mẹ thấy được, lại nói anh không tuân theo quy củ, nhưng bây giờ anh thật sự suy nghĩ hay là mình cũng nên phóng túng một lần?
Đã xảy ra chuyện gì chứ ? Anh không hề làm gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị người khác vu khống tội danh như vậy. Thì ra mùi vị bị oan uổng, bị uất ức thật sự không dễ chịu chút nào.
Nói cũng vô dụng, giải thích cũng chỉ uổng phí hơi sức, đối phương đã nhất quyết cho rằng anh chính là nghi phạm, khiến anh muốn phát điên muốn giết người.
Anh ôm lấy đầu mình, xoa đầu lung tung, chợt thở dài một cái…. Quên đi, quên đi
Anh đã nói vô số lần từ “quên đi” này rồi, nhưng chỉ có lần này, từ thân xác đến tâm hồn đều cảm thấy mệt mỏi.
Anh có thể chống đỡ được đến ngày hôm nay, thật sự đều là kỳ tích.
Nhưng kỳ tích thật ra cũng không phải việc tốt lắm, nếu sơ suất không chú ý không chừng có thể chuyển thành chuyện cười.
Giống như bây giờ, anh xem thường chính mình. Không phải anh muốn như vậy, anh không muốn chỉ vì một người phụ nữ mà anh đòi sống đòi chết.
Từ trước đến giờ, anh và Hà Dĩ Kiệt, Thẩm Bắc Thành đều có thái độ nhất trí ( ý là trước sau như một), đàn ông muốn làm chuyện lớn thì không thể vì một người phụ nữ mà thay đổi, lại càng không nên để một người phụ nữ làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài không phải vậy cho đến khi xuất hiện một bóng dáng , anh mới không tiếp tục vò đầu bứt tóc mình.
"Thiệu đình, anh làm sao vậy?"
Mạn Quân có chút giật mình nhìn hắn, kinh ngạc trợn to mắt, cô bụm miệng, hình như không tin vào cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, luôn luôn là một Thiệu Đình mạnh mẽ thế mà cũng có lúc phải như thế này?
"Sao em lại tới đây?" Giọng điệu anh không còn lạnh lùng như thường ngày, thậm chí Mạn Quân còn có cảm giác giọng của anh có phần nhu hòa một chút. Cô đưa tay, kéo cánh tay của anh lên, nhè nhẹ vỗ vào y phục của anh: "Em mới vừa đi ngang qua đây, định đến xem thử, thuận tiện hỏi anh, buổi tối có về hay không, bởi vì. . . . . . Mẹ nói, muốn anh về dùng cơm."
Mạn Quân có chút thấp thỏm lo lắng, cô cúi thấp đầu, luôn luôn hiền lành thuận theo anh, dáng vẻ khiến người khác thật sự không cách nào tức giận hoặc nói ra lời nói lạnh nhạt với cô.
"Đi thôi, tối nay anh cũng muốn về."
Động tác của anh dành cho cô thật gần gũi, không có tức giận, thậm chí khi nói chuyện với cô, giọng của anh cũng chậm đi rất nhiều. Mạn Quân lập tức kích động, ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, long lanh của cô đều là vui mừng, ngây ngốc nhìn anh, cứ đứng đó mà nhìn.
Mạnh Thiệu Đình thấy Thẩm Mạn Quân như thế, trong lòng hình như thở dài một tiếng thật thấp, tội gì anh phải đi tìm người phụ nữ kia để nếm mùi gai góc khắp cả người, tội gì phải chịu nếm mùi vị thất bại chỉ vì một người phụ nữ mà bên cạnh anh vẫn còn có người phụ nữ dịu dàng vẫn luôn đợi anh tĩnh tâm quay trở về?
Nghĩ tới đây, Mạnh Thiệu Đình đưa tay, kéo cánh tay Mạn Quân lại, nụ cười nhạt nhòa trên môi cùng má lúm đồng tiền: "Em lo lắng làm gì? Đi thôi. . . . . ."
Mạn Quân bị anh lôi kéo chạy ra ngoài, cô giống như đang đi trong mây mù, không phân định rõ đây là mộng cảnh hay thực tế.
Cho đến khi vào thang máy, anh vẫn còn kéo tay của cô, Mạn Quân lúc này mới tỉnh ngộ, cô không phải đang nằm mơ, anh đúng là thật, thật sự đang nắm tay cô.
Cô chủ động gọi điện thoại cho anh, anh vui mừng biết bao nhiêu. Bản thân anh còn hoảng hốt, anh không hy vọng xa vời rằng cô sẽ thoải mái nói chuyện với anh, không hy vọng rằng cô nhìn anh với một cặp mắt khác, vì anh biết mình không có may mắn như vậy mà anh cũng chưa từng tự lừa mình dối người như vậy.
Nhưng anh cũng chẳng thể nào ngờ, cô sẽ chất vấn mình một vấn đề ngu xuẩn như vậy, tựa như cô không chút do dự trực tiếp cầm nước dơ tạt trên đầu của anh. Thậm chí không cho anh một con đường sống.
"Trong lòng em cho rằng anh làm như vậy phải không ?"
Anh cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, để cho giọng mình bớt kích động và tức giận.
Anh bình tĩnh như vậy, Tĩnh Tri nghe xong lại xem đây như một bằng chứng chắc chắn rằng chính anh làm chuyện này.
Cô cho rằng anh đã biết trước cô sẽ chất vấn nên anh đã chuẩn bị từ trước, nên bây giờ anh mới bình tĩnh như vậy.
Tĩnh Tri không muốn cùng anh nhiều lời. Cô cúi thấp đầu, lông mi dài trên gương mặt như chứa đựng bóng tối, giọng của cô thật thấp, cũng quật cường và cố chấp: "Em hỏi, anh chỉ cần trả lời là phải hay không phải. . . . . ."
"Phó Tĩnh Tri. Em không cần phải đối xử với anh cay nghiệt như thế chứ? Dù là giết người, luật pháp còn cho phép mời luật sư biện hộ, mà giờ tại sao em còn không cho anh cơ hội giải thích?"
Anh đấm một cú lên tường, nhưng vẫn cảm thấy không hết giận, hơi thở hổn hển pha lẫn tức giận và run rẩy.
"A, giải thích? Anh có khả năng nói đen thành trắng mà, em không muốn nghe. Mạnh Thiệu Đình, những lời giải thích của anh, em đều không muốn nghe. Thật sự không muốn nghe."
"Đúng, đúng, tóm lại, ở trong lòng em, Mạnh Thiệu Đình này từ đầu đến cuối cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân, hèn hạ không hơn không kém. Mẹ kiếp, anh đã làm chuyện thật sự có lỗi với em. Mẹ kiếp anh nên xuống địa ngục, anh vĩnh viễn không có cơ hội vươn lên nữa. Phải hay không? Phó Tĩnh Tri, rốt cuộc trong lòng em đang suy nghĩ gì? Rốt cuộc em xem anh là gì? Anh xem em như một người mà anh ăn nói khép nép, kính cẩn trước mặt em để em vui vẻ, nhưng em cũng không thể vì thế mà giày xéo, khinh khi, chà đạp người khác như vậy chứ?"
"Em giày xéo anh sao? Mạnh Thiệu Đình, anh hãy hỏi lại bản thân chính mình. Từ khi em và anh kết hôn đến bây giờ, anh làm được chuyện gì chưa? Có chuyện tốt nào anh thể hiện cho người ta thấy chưa? Lúc chưa ly dị, anh lêu lổng, chơi bời với bao nhiêu phụ nữ, thậm chí anh cũng không buông tha cho Tĩnh Ngôn và Tĩnh Nghi. Thời điểm em mang thai, nhà họ Phó chúng ta phá sản, anh lập tức chạy theo người phụ nữ khác, kiêu ngạo buộc em ly hôn. Ba em mất rồi, đứa bé của em cũng không còn. Lúc em chỉ còn hai bàn tay trắng, anh và người hôn thê đó lại cùng thưởng thức phong cảnh ở nước Mĩ. Em đã chết một lần rồi, Mạnh Thiệu Đình. Em đã chết một lần rồi."
Nước mắt Tĩnh Tri thình thịch chảy xuống, cô lấy tay quệt một đường, toàn thân run rẩy giống như lá cây trước gió. Cô tựa *truyencuaDd&LQd^* như đang phải dùng toàn bộ hơi sức của mình rống lên với anh, giọng cô run run khàn khàn: "Nhưng anh tới đây làm gì? Em đã tìm được người thật lòng đối với em, em sắp kết hôn rồi, nhưng tại sao anh lại làm nhục em? Anh làm mấy chuyện này với em, thì có đáng để em lên án anh hay không?"
Anh nói không ra lời. Mỗi lần cô nhắc tới sai lầm của anh thì dù anh đang tức giận thì cũng không cách nào phát ra được. Anh biết những vết thương kia có bao nhiêu sâu nặng? Thế nên thay vì phát tiết thì anh sẽ không cãi lại dù chỉ một chữ.
Thật ra anh cũng chỉ là một người bị hại. Chỉ vì anh bất cẩn, chỉ vì anh chỉ nghe và tin một bên, mới gây ra thảm kịch như vậy, nhưng anh căn bản cũng không phải là người vô tâm.
"Anh không còn lời nào có thể nói đúng không? Mạnh Thiệu Đình, anh hãy nhìn lại bản thân mình đi. Từ lúc em lấy anh, cho đến bây giờ, anh đã từng nói chuyện thoải mái với em chưa?"
Tĩnh Tri che mắt, nhưng nước mắt vẫn còn rơi xuống từ giữa kẽ tay tràn ra ngoài: "Mạnh Thiệu Đình, em nói rồi, chuyện lúc trước em thử tha thứ cho anh ... mà anh cũng buông tay em ra rồi, em cũng bắt đầu cuộc sống mới của em rồi, đường em, em đi. Còn anh và tiểu thư Thẩm cũng nên sống thật hạnh phúc, nhưng vì cớ gì anh lại cứ nhúng tay vào cuộc sống của em? Trương Dương có lỗi gì mà anh phải đánh người ta thành ra như vậy?"
Cô vừa nhắc tới Trương Dương, Mạnh Thiệu Đình không thể kiềm được, anh vừa muốn cúp điện thoại. Lòng anh lạnh như băng, cô là một người phụ nữ cố chấp, cố chấp đến nỗi khiến anh hận vì không đánh cô một trận được, đánh cho cô tỉnh táo.
"Anh hiểu anh có lỗi với em, anh cũng biết cả gia đình họ Mạnh nợ em cả đời cũng còn chưa trả hết, nhưng Phó Tĩnh Tri, anh nói cho em biết, đây là hai chuyện khác nhau, anh đã từng là một tên khốn kiếp, nhưng anh cũng không có vô sỉ đến mức này, chuyện anh không làm thì sao thừa nhận? Hay là em muốn ép anh thừa nhận?"
" Mạnh Thiệu Đình, cho tới bây giờ, em đều biết hết rồi, anh cần gì phải nguỵ biện như vậy. . . . . ."
"Em đừng nói nữa." Giọng Mạnh Thiệu Đình chợt thấp xuống, hình như anh đã cố gắng hết sức để có thể nói ra bốn chữ này.
Không khí liền trở nên trầm tĩnh, Tĩnh Tri có cảm giác cô có thể cảm nhận được sự khác thường của anh ta, cô nín thở, không nói thêm gì nữa.
Sau một thời gian trầm mặc, rốt cuộc anh mở miệng, giọng nói anh giống như già đi rất nhiều, từng nhát từng nhát như đâm sâu vào màng nhĩ của cô, anh dịu dàng gọi tên cô cũng mang theo một chút lười biếng giống như trước : "Tĩnh Tri. . . . . ."
Tĩnh Tri không lên tiếng. Tuy nhiên, cô cố gắng làm cho mình an tĩnh lại khi nghe lại nó.
"Chính là anh làm, anh ghen tỵ em và anh ta bên nhau, ghen tỵ anh ta được đưa em về nhà. Em chính là người phụ nữ của anh, anh muốn có người phụ nữ của anh bên cạnh. Không ai được đụng đến người phụ nữ của anh, cho nên anh liền tìm người đánh anh ta. Đêm hôm đó, sau khi rời nhà trọ của em về, anh còn uy hiếp anh ta từ chức, không cho anh ta gặp lại em ….."
"Đủ rồi" Giọng nói bén nhọn của cô bỗng hét lên.
Mạnh Thiệu Đình khẽ dựa lưng vào tường, thậm chí anh còn sờ túi rút ra một điếu thuốc nhàn nhã đốt, nheo mắt, hít một hơi thật sâu, khàn giọng cợt nhã hỏi: "Đáp án này em hài lòng chưa? Tĩnh Tri. . . . . . Hiện tại chỉ có một Trương Dương, về sau không chừng còn có thể xuất hiện Lý Dương, Trần Dương, chỉ cần em bên cạnh bất cứ ai, anh cũng sẽ sai người đánh. . . . . ."
"Anh thật vô sỉ, Mạnh Thiệu Đình! Anh thật làm cho em ghê tởm, em thật sự buồn nôn."
Tĩnh Tri không thể nghe được nữa, cô dập máy thật nhanh, xoay người nằm trên lan can. Gió thổi thật mạnh mẽ, gió thổi qua bụng cô, dạ dày cô bắt đầu sôi sục. Tĩnh Tri ôm dạ dày, thân thể chậm rãi trợt ngồi dưới đất, nước mắt không cầm được rơi xuống, trong lòng khó chịu có cảm giác như muốn lấy tim mình ra và quẳng xuống dưới đất. . . . . .
Tại sao anh ta có thể vô sỉ như vậy, hèn hạ như vậy? Thậm chí còn dùng giọng điệu như vậy nói ra những lời không biết xấu hổ.
Tại sao anh ta luôn muốn khống chế cuộc đời của cô? Tại sao muốn phá rối hạnh phúc giữa cô và người khác?
Mạnh Thiệu Đình, cả đời này anh đừng mơ tưởng em sẽ tha thứ cho anh, em thật sự chán ghét anh, thật sự chán ghét anh.
Dạ dày quặn thắt, Tĩnh Tri nôn ra mật xanh, mật vàng. Cô không biết mình ngồi ở nơi này bao lâu. Đến khi mặt trời lặn về phía tây, cả thành phố đắm chìm trong hoàng hôn tuyệt vời, cô mới mệt mỏi lê hai chân đứng lên, cột lại mái tóc lộn xộn của mình, nước mắt trên mặt cũng bị gió thổi khô rồi, thật may là bây giờ đã tan ca, cô không cần lo lắng người khác thấy dáng vẻ nhếch nhác này của cô.
Quả nhiên tất cả mọi người vừa đúng giờ tan ca, xách túi ra khỏi công ty, cô không muốn chờ xe buýt, liền vẫy một chiếc taxi, tựa vào chỗ ngồi, nhìn phong cảnh phía ngoài.
Xe dần chuyển bánh, cảnh sắc ngoài trời tối dần, đèn đường lần lượt sáng lên, thành phố xinh tươi dần xuất hiện.
Tĩnh Tri có cảm giác ánh mắt mình chợt mơ hồ, cô đưa tay sờ lên mặt mình, cũng không biết từ lúc nào, nước mắt đã nhạt nhòa trên má.
**********************************************************************************************
Anh cầm điện thoại như muốn bóp nát. Anh đứng ở trên hành lang không một bóng người, trên đất đầy tàn thuốc, thảm quý cũng bị cháy rụi. Thế nhưng, anh lại không thèm quan tâm, lấy tay lần mò tìm hộp thuốc lá, nhưng trong túi trống rỗng.
Mạnh Thiệu Đình giật mình cười khổ, anh dứt khoát tựa vào tường, rồi lại ngồi xuống, một chân đưa ra, một chân chống lên. Anh nghĩ làm tư thế và động tác như vậy, nếu để cho ba mẹ thấy được, lại nói anh không tuân theo quy củ, nhưng bây giờ anh thật sự suy nghĩ hay là mình cũng nên phóng túng một lần?
Đã xảy ra chuyện gì chứ ? Anh không hề làm gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị người khác vu khống tội danh như vậy. Thì ra mùi vị bị oan uổng, bị uất ức thật sự không dễ chịu chút nào.
Nói cũng vô dụng, giải thích cũng chỉ uổng phí hơi sức, đối phương đã nhất quyết cho rằng anh chính là nghi phạm, khiến anh muốn phát điên muốn giết người.
Anh ôm lấy đầu mình, xoa đầu lung tung, chợt thở dài một cái…. Quên đi, quên đi
Anh đã nói vô số lần từ “quên đi” này rồi, nhưng chỉ có lần này, từ thân xác đến tâm hồn đều cảm thấy mệt mỏi.
Anh có thể chống đỡ được đến ngày hôm nay, thật sự đều là kỳ tích.
Nhưng kỳ tích thật ra cũng không phải việc tốt lắm, nếu sơ suất không chú ý không chừng có thể chuyển thành chuyện cười.
Giống như bây giờ, anh xem thường chính mình. Không phải anh muốn như vậy, anh không muốn chỉ vì một người phụ nữ mà anh đòi sống đòi chết.
Từ trước đến giờ, anh và Hà Dĩ Kiệt, Thẩm Bắc Thành đều có thái độ nhất trí ( ý là trước sau như một), đàn ông muốn làm chuyện lớn thì không thể vì một người phụ nữ mà thay đổi, lại càng không nên để một người phụ nữ làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài không phải vậy cho đến khi xuất hiện một bóng dáng , anh mới không tiếp tục vò đầu bứt tóc mình.
"Thiệu đình, anh làm sao vậy?"
Mạn Quân có chút giật mình nhìn hắn, kinh ngạc trợn to mắt, cô bụm miệng, hình như không tin vào cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, luôn luôn là một Thiệu Đình mạnh mẽ thế mà cũng có lúc phải như thế này?
"Sao em lại tới đây?" Giọng điệu anh không còn lạnh lùng như thường ngày, thậm chí Mạn Quân còn có cảm giác giọng của anh có phần nhu hòa một chút. Cô đưa tay, kéo cánh tay của anh lên, nhè nhẹ vỗ vào y phục của anh: "Em mới vừa đi ngang qua đây, định đến xem thử, thuận tiện hỏi anh, buổi tối có về hay không, bởi vì. . . . . . Mẹ nói, muốn anh về dùng cơm."
Mạn Quân có chút thấp thỏm lo lắng, cô cúi thấp đầu, luôn luôn hiền lành thuận theo anh, dáng vẻ khiến người khác thật sự không cách nào tức giận hoặc nói ra lời nói lạnh nhạt với cô.
"Đi thôi, tối nay anh cũng muốn về."
Động tác của anh dành cho cô thật gần gũi, không có tức giận, thậm chí khi nói chuyện với cô, giọng của anh cũng chậm đi rất nhiều. Mạn Quân lập tức kích động, ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, long lanh của cô đều là vui mừng, ngây ngốc nhìn anh, cứ đứng đó mà nhìn.
Mạnh Thiệu Đình thấy Thẩm Mạn Quân như thế, trong lòng hình như thở dài một tiếng thật thấp, tội gì anh phải đi tìm người phụ nữ kia để nếm mùi gai góc khắp cả người, tội gì phải chịu nếm mùi vị thất bại chỉ vì một người phụ nữ mà bên cạnh anh vẫn còn có người phụ nữ dịu dàng vẫn luôn đợi anh tĩnh tâm quay trở về?
Nghĩ tới đây, Mạnh Thiệu Đình đưa tay, kéo cánh tay Mạn Quân lại, nụ cười nhạt nhòa trên môi cùng má lúm đồng tiền: "Em lo lắng làm gì? Đi thôi. . . . . ."
Mạn Quân bị anh lôi kéo chạy ra ngoài, cô giống như đang đi trong mây mù, không phân định rõ đây là mộng cảnh hay thực tế.
Cho đến khi vào thang máy, anh vẫn còn kéo tay của cô, Mạn Quân lúc này mới tỉnh ngộ, cô không phải đang nằm mơ, anh đúng là thật, thật sự đang nắm tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.