Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 390: CÔ ĐÂM VÀO NGỰC ANH MỘT DAO
Minh Châu Hoàn
16/09/2016
Đột nhiên một trận gió thổi qua, xen lẫn từng giọt mưa lớn rơi xuống trên
cửa kiếng, vang lên lộp bộp, ngồi ở trước cửa sổ trên người khoác một áo khoác mỏng màu vàng nhạt dài đến đầu gối, bên trong mặc một cái váy dài màu chàm, tóc dài chưa chải, chỉ xõa lung tung trên vai, tóc đen làm
nổi bật lên làn da trắng ngần, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn
tay hơi gầy của cô, nhìn tội nghiệp sạch sẽ động lòng người.
Quyển sách trước mặt đã mở ra một lúc lâu, nhưng luôn dừng ờ ngoài bìa sách, con dấu đỏ tươi nho nhỏ có thể nhìn thấy rõ, có ba tên riêng ở phía trên, còn có câu nói màu đen được viết bằng bút chì bấm ở trang bìa, bị đầu ngón tay của cô mô tả vô số lần.
Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo ( Nghĩa là: Cho dù là ơn nhỏ như giọt nước cũng phải dùng sông lớn để báo đáp)
Cô lại lẩm nhẩm trong lòng một lần, đột nhiên trong lúc đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy có cơn đau nhói ập tới, lại là một cơn mưa, rơi vào trên cửa sổ bằng thủy tinh giống như là thiên quân vạn mã lao nhanh đi vậy, cô chỉ cảm thấy lòng của mình cũng bị căng thẳng, không nhịn được đứng lên, vén màn cửa sổ lên, nhưng chỉ thấy một mảng hơi nước trắng xóa, mang Tĩnh Viên ẩn vào trong sương mù, có nhìn cũng sẽ không thể thấy rõ bộ dạng của cô.
Năm đó Thiệu Hiên không tiếc tất cả giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, nếu như không có anh, dù cho có mười Phó Tĩnh Tri đi nữa, chỉ sợ ngày qua ngày cũng sẽ ở trong sự giày vò mà biến mất, cô vốn là muốn dùng một cuộc hôn nhân và một đứa bé để trả ơn anh, nào ngờ đến cuối cùng, lại vẫn là do chính cô buông tay anh ra, làm hại anh hai bàn tay trắng, hài cốt cũng không thể tìm được.
Từ ZNV' trở lại, đã mười ngày cô chưa gặp Mạnh Thiệu Đình, bất ngờ truyền đến tin tức, nói là anh đang bận giao tiếp, vội vàng mở cuộc triệu tập ký giả đến, vội vàng giao thiệp với cảnh sát để gỡ tội cho mình, vội vàng tranh đoạt với Mạnh Thiệu Tiệm về quyền sở hữu Mạnh thị.
Ở hội đồng quản trị Mạnh Thiệu Tiệm được đa số người ủng hộ, nhưng Mạnh Thiệu Đình lại chỉ có mấy nguyên lão của Mạnh thị hết sức ủng hộ, huống chi, khi Mạnh Chấn Tông tỉnh lại, đã tuyên bố chuyển tất cả cổ phiếu trong tay mình đều sang tên của Mạnh Thiệu Đình, vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn này hai người giằng co với nhau, ai cũng không thể làm gì được người kia, cũng không có cách nào để tiến thêm một bước nữa.
Tĩnh Tri chán ghét cuộc sống như thế, càng thêm chán ghét những thứ này, cũng đã đến hoàn cảnh như vậy, Mạnh Thiệu Đình vẫn còn có thể tranh quyền đoạt lợi, Phi Đồng còn đang ở Châu Úc chờ bọn họ, anh cũng đã đồng ý với cô, đợi đến khi giải quyết xong chuyện ở đây, thì sẽ bỏ qua tất cả để đi với cô đến Châu Úc, từ đó sẽ không còn quan tâm việc khác, cả nhà sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, nhưng mà lúc này, anh lại nuốt lời một lần nữa, lại một lần nữa gạt cô.
Chờ khi giành được Mạnh thị về tay, anh còn đi được sao? Từ đó về sau, cuốn vào trong thương trường anh lừa tôi gạt này, thật sự là sẽ tìm được một chút yên bình sao? Dù cho lần này Mạnh Thiệu Tiệm có thất bại, làm sao anh ta có thể cam chịu bỏ qua chứ? Tranh đoạt quyền lợi không ngừng không nghĩ, anh em không ngừng tàn sát lẫn nhau, một Thiệu Hiên đã chết rồi, vẫn còn chưa đủ sao?
Cô không muốn biết sự thật là cái gì, cô cũng không muốn tiếp tục truy cứu cuối cùng có phải giống như Mạnh Thiệu Tiệm đã nói hay không, Thiệu Đình vì bị sự ghen tỵ làm mờ mắt nên đã sai khiến cấp dưới của mình làm ra chuyện gì đó, bởi vì cũng không có chứng cớ, ngay cả thẩm phán cũng không thể làm gì được anh, huống chi, từ sâu trong nội tâm của anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng thật sự tiếp nhận sự thật Thiệu Hiên đã chết này, cho nên bây giờ cô cái gì cũng không muốn để ý đến, chỉ muốn rời đi, nhưng mà anh căn bản là chưa từng để ý đến tâm nguyện duy nhất này của cô.
Một câu không thể làm gì khác, một câu con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không thể chờ, một câu không cách nào đối mặt với người cha sắp chết của mình, một câu thân là con cái gánh trên vai trách nhiệm, từng câu quang minh chính đại như vậy, từng câu đều làm cho người khác không có cơ hội để từ chối, mà cô thì không tin.
Cô vẫn luôn biết năng lực và dã tâm của anh, cô cũng càng biết rõ, Mạnh Thiệu Tiệm đã công khai trở mặt tuyên chiến với anh, là một người đàn ông, anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện rút lui thỏa hiệp, nhưng mà tại sao anh lại không nghĩ cho cô một chút? Tranh quyền đoạt lợi thật sự là chuyện rất quan trọng sao? Mạnh thị ở trong tay ai thật sự rất quan trọng sao? Đều là con cháu cả nhà họ Mạnh, đều là anh em ruột thịt, có gì khác nhau chứ?
Tĩnh Tri bỗng nhiên cài lại chốt của quyển sách, cô cầm lấy điện thoại gọi cho anh, điện thoại vang lên một lúc lâu, cũng là do thư ký của anh nhận, Tĩnh Tri không nói gì liền cúp máy.
Khoảng nửa tiếng sau, anh gọi lại, vừa mở miệng thì nói là có cuộc họp khẩn cấp, buổi tối sẽ trở về nói, Tĩnh Tri còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy ở bên kia một tiếng lại một tiếng kêu Mạnh tổng Mạnh tổng, cô giật mình cúp điện thoại, trong đầu bắt đầu xoay quanh lời nói của người kia.
Chỉ cần em đồng ý ghi lại lời khai, chứng minh là lúc ở trong hôn lễ của em và Thiệu Hiên, Mạnh Thiệu Đình đã cưỡng bức em. Tàn nhẫn như vậy, thì lập tức em có thể cao chạy xa bay với Mạnh Thiệu Đình.
Anh giành được Mạnh thị, thì Thiệu Đình sẽ hoàn toàn mất đi tư cách để cạnh tranh, em lại có thể vì Thiệu Hiên làm một chuyện cuối cùng, cũng coi như là an ủi linh hồn của nó trên trời.
Yên tâm, lời khai anh chỉ cung cấp cho hội đồng quản trị của Mạnh thị, đây là chuyện xấu trong nhà, tuyệt đối sẽ không để lộ ra bên ngoài, nếu như lời này truyền ra ngoài, mặt của anh cũng không có vẻ vang cho mấy, mục đích chỉ là để cho mấy lão ngoan cố ở trong hội đồng quản trị luôn ủng hộ cho Thiệu Đình có thể buông tay, còn nữa, anh sẽ không để cho Thiệu Đình biết, em là người để lộ chuyện này ra ngoài . . . . . . Vì vậy, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của giữa hai người. . . . . .
Đợi đến khi chuyện này được giải quyết, anh lập tức sẽ tiêu hủy tất cả lời khai gồm tất cả mọi thứ liên quan mà em cung cấp, em yên tâm, anh là anh cả của nó, chúng tôi là anh em cùng một mẹ, anh làm sao có thể hại nó?
Tốt nhất là em nên suy nghĩ kỹ một chút, nếu như có em không muốn nói, cũng không sao, cách này thật ra thì đối với cậu ta mà nói là tổn thương nhỏ nhất, nếu như em không muốn nói, anh cũng vậy không thể làm gì khác hơn là bám lấy chuyện cậu ta giết Thiệu Hiên để nói, đến lúc đó, cũng không chỉ là rút lui khỏi Mạnh thị đơn giản như thế, có lẽ, việc phải vào tù cũng không thể chạy thoát được nữa đâu. . . . . .
Hai tay của Tĩnh Tri nắm chặt lấy bàn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô cúi đầu thật thấp, gắt gao cắn chặt đôi môi đã tái nhợt của mình lại, cô đã từng nói:
Em cái gì cũng có thể tha thứ cho anh, ngoại trừ chuyện đó, trong hôn lễ anh đã cưỡng bức em. Hành hạ em, đó là một cái gai luôn cắm sâu ở trong tim của em, một cái gai đâm sâu vào trong lòng của em, cho dù ở trong da thịt cái gai đó nó có lớn lên, ít đau hơn, nhưng mà, nó vẫn chân thật tồn tại.
Em đã từng nói, em sẽ tin tưởng anh, tin tưởng anh vô điều kiện, nhưng anh lại vứt bỏ sự tin tưởng của em, Thiệu Đình, nếu như thật sự là anh trong sạch, tại sao từ khi ở ZNV' cho tới bây giờ, anh chưa từng nói với em một câu: "Tĩnh Tri, anh không có làm, Thiệu Hiên không phải là do anh giết."
Tại sao mỗi một lần em chịu đựng không được mà hỏi anh thì anh đều trầm mặc, sau đó nói xin lỗi với em.
Tại sao cho dù anh làm như vậy em đều có thể chịu đựng, chỉ cần anh đi theo em, rời khỏi cái nơi thị phi này với em, nhưng mà anh lại một lần nữa lừa gạt em, chỉ là vì lần này có thể chạm tay vào quyền lợi, nên không cam lòng, không cam lòng buông tha những thứ vốn dĩ thuộc về anh sao?
Thiệu Đình. . . . . . Anh thật sự khiến em thất vọng rất nhiều.
Cô mở một cây dù rồi đi ra ngoài, trời vẫn còn đang mưa to, đi chưa được mấy bước, quần áo trên người của cô liền ướt đẫm, nhưng cô lại không để ý, dưới cơn gió mạnh vẫn cầm chặt cây dù trong tay, từng bước một dọc theo con đường mòn của Tĩnh Viên chạy ra ngoài.
Có bảo vệ mà anh đặc biệt sắp xếp để bảo vệ cho cô đi tới, vẻ mặt của cô mặt không chút thay đổi muốn bọn họ rời đi, sau đó bước đi trong mưa, cố chấp đứng ở ven đường bắt xe.
Tóc của cô cũng ướt đẫm, chặt chẽ dán lên da thịt trên gương mặt của cô, quần áo trên người của cô cũng ướt đẫm đến mức nước mưa từng giọt nhỏ xuống, nhưng cô nhưng vẫn không nhúc nhích, không biết là đợi bao lâu, cuối cùng có xe taxi tới đây, cô mở cửa xe ngồi vào, để cây dù xuống đất, bị gió thổi bay lên không ngừng xoay vòng, dần dần, không còn nhìn thấy, biến thành một điểm đen nho nhỏ, hai đầu ngón tay của cô vẫn còn nhỏ nước, cuối cùng vẫn phải che mặt khóc. . . . . .
Nước mưa đánh lên cửa sổ xe, tiếng khóc của cô liền không thể nghe thấy, xe lái rất chậm, đất trời cũng hòa vào làn nước, một mảnh trắng xóa không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. . . . . .
Giống như thế giới này, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình cô, giống như, thật sự cảm thấy, có một số người, có một số chuyện, đã hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô.
Cuối cùng cũng không thể giữ lại được, cuối cùng cũng không thể chạm tới, cho dù chỉ nhớ lại một chút, cũng cảm thấy như vậy là quá xa xỉ, yếu ớt đến như vậy, giống như đang đếm trên đầu ngón tay, những người đó giống như bức ảnh đã bị vỡ, hóa thành cát bụi, bay mất không cách nào có thể nhìn thấy được. . . . . .
Trong lúc đó.
Anh nhận được một cuộc điện thoại
.
"Nhị thiếu gia, tiểu thư lại đi ra ngoài, có muốn các anh em phái người ngăn cô ấy lại hay không?"
Chữ của Mạnh Thiệu Đình giống như rồng bay phượng múa, ở trên từng tờ tài liệu không ngừng phê duyệt, chỉ chốc lát sau, anh mới dừng lại, bên trong ống nghe của điện thoại bởi vì tín hiệu yếu nên cứ vang lên tích tích, anh liền cảm thấy màng nhĩ khẽ đau, cơn đau này giống như là bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nhéo chạy thẳng tới tim, muốn ngừng lại cũng không ngừng được. . . . . .
Anh thật sự không thể nào để cho cô rời đi, anh thật sự xin lỗi cô, anh biết cô hận anh oán anh, nhưng mà anh không còn cách nào khác, Mạnh thị không thể rơi vào trong tay của anh cả, không thể rơi vào trong tay người không có một chút xíu quan hệ với nhà họ Mạnh, anh thân là người nhà họ Mạnh, không thể nào cho phép chuyện như vậy xảy ra . . . . . .
Anh có nhiều khó khăn không thể nào nói với bất kỳ ai, Thiệu Hiên chết đi anh lại có khổ mà không nói được, cho đến bây giờ anh vẫn còn bị cảnh sát ngầm theo dõi, thân thế của anh cả không cách nào nói với bất kỳ người nào, nói ra chính là vứt đi thể diện của cha, vứt là thể diện của nhà họ Mạnh, anh chỉ có thể phụ lòng cô, giữ cô lại, ở thời điểm không ổn định như vậy anh chỉ có thể cố gắng để xoay chuyển tình thế, anh biết cô đau khổ, anh cũng muốn đi với cô, rời khỏi đây với cô, nhưng mà, anh có thể làm như vậy sao? Làm sao có thể cứ bỏ lại cha mẹ, bỏ lại nhà họ Mạnh như vậy, rõ ràng là nhìn thấy mà lại ích kỷ bỏ đi sao?
Quyển sách trước mặt đã mở ra một lúc lâu, nhưng luôn dừng ờ ngoài bìa sách, con dấu đỏ tươi nho nhỏ có thể nhìn thấy rõ, có ba tên riêng ở phía trên, còn có câu nói màu đen được viết bằng bút chì bấm ở trang bìa, bị đầu ngón tay của cô mô tả vô số lần.
Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo ( Nghĩa là: Cho dù là ơn nhỏ như giọt nước cũng phải dùng sông lớn để báo đáp)
Cô lại lẩm nhẩm trong lòng một lần, đột nhiên trong lúc đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy có cơn đau nhói ập tới, lại là một cơn mưa, rơi vào trên cửa sổ bằng thủy tinh giống như là thiên quân vạn mã lao nhanh đi vậy, cô chỉ cảm thấy lòng của mình cũng bị căng thẳng, không nhịn được đứng lên, vén màn cửa sổ lên, nhưng chỉ thấy một mảng hơi nước trắng xóa, mang Tĩnh Viên ẩn vào trong sương mù, có nhìn cũng sẽ không thể thấy rõ bộ dạng của cô.
Năm đó Thiệu Hiên không tiếc tất cả giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, nếu như không có anh, dù cho có mười Phó Tĩnh Tri đi nữa, chỉ sợ ngày qua ngày cũng sẽ ở trong sự giày vò mà biến mất, cô vốn là muốn dùng một cuộc hôn nhân và một đứa bé để trả ơn anh, nào ngờ đến cuối cùng, lại vẫn là do chính cô buông tay anh ra, làm hại anh hai bàn tay trắng, hài cốt cũng không thể tìm được.
Từ ZNV' trở lại, đã mười ngày cô chưa gặp Mạnh Thiệu Đình, bất ngờ truyền đến tin tức, nói là anh đang bận giao tiếp, vội vàng mở cuộc triệu tập ký giả đến, vội vàng giao thiệp với cảnh sát để gỡ tội cho mình, vội vàng tranh đoạt với Mạnh Thiệu Tiệm về quyền sở hữu Mạnh thị.
Ở hội đồng quản trị Mạnh Thiệu Tiệm được đa số người ủng hộ, nhưng Mạnh Thiệu Đình lại chỉ có mấy nguyên lão của Mạnh thị hết sức ủng hộ, huống chi, khi Mạnh Chấn Tông tỉnh lại, đã tuyên bố chuyển tất cả cổ phiếu trong tay mình đều sang tên của Mạnh Thiệu Đình, vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn này hai người giằng co với nhau, ai cũng không thể làm gì được người kia, cũng không có cách nào để tiến thêm một bước nữa.
Tĩnh Tri chán ghét cuộc sống như thế, càng thêm chán ghét những thứ này, cũng đã đến hoàn cảnh như vậy, Mạnh Thiệu Đình vẫn còn có thể tranh quyền đoạt lợi, Phi Đồng còn đang ở Châu Úc chờ bọn họ, anh cũng đã đồng ý với cô, đợi đến khi giải quyết xong chuyện ở đây, thì sẽ bỏ qua tất cả để đi với cô đến Châu Úc, từ đó sẽ không còn quan tâm việc khác, cả nhà sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, nhưng mà lúc này, anh lại nuốt lời một lần nữa, lại một lần nữa gạt cô.
Chờ khi giành được Mạnh thị về tay, anh còn đi được sao? Từ đó về sau, cuốn vào trong thương trường anh lừa tôi gạt này, thật sự là sẽ tìm được một chút yên bình sao? Dù cho lần này Mạnh Thiệu Tiệm có thất bại, làm sao anh ta có thể cam chịu bỏ qua chứ? Tranh đoạt quyền lợi không ngừng không nghĩ, anh em không ngừng tàn sát lẫn nhau, một Thiệu Hiên đã chết rồi, vẫn còn chưa đủ sao?
Cô không muốn biết sự thật là cái gì, cô cũng không muốn tiếp tục truy cứu cuối cùng có phải giống như Mạnh Thiệu Tiệm đã nói hay không, Thiệu Đình vì bị sự ghen tỵ làm mờ mắt nên đã sai khiến cấp dưới của mình làm ra chuyện gì đó, bởi vì cũng không có chứng cớ, ngay cả thẩm phán cũng không thể làm gì được anh, huống chi, từ sâu trong nội tâm của anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng thật sự tiếp nhận sự thật Thiệu Hiên đã chết này, cho nên bây giờ cô cái gì cũng không muốn để ý đến, chỉ muốn rời đi, nhưng mà anh căn bản là chưa từng để ý đến tâm nguyện duy nhất này của cô.
Một câu không thể làm gì khác, một câu con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không thể chờ, một câu không cách nào đối mặt với người cha sắp chết của mình, một câu thân là con cái gánh trên vai trách nhiệm, từng câu quang minh chính đại như vậy, từng câu đều làm cho người khác không có cơ hội để từ chối, mà cô thì không tin.
Cô vẫn luôn biết năng lực và dã tâm của anh, cô cũng càng biết rõ, Mạnh Thiệu Tiệm đã công khai trở mặt tuyên chiến với anh, là một người đàn ông, anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện rút lui thỏa hiệp, nhưng mà tại sao anh lại không nghĩ cho cô một chút? Tranh quyền đoạt lợi thật sự là chuyện rất quan trọng sao? Mạnh thị ở trong tay ai thật sự rất quan trọng sao? Đều là con cháu cả nhà họ Mạnh, đều là anh em ruột thịt, có gì khác nhau chứ?
Tĩnh Tri bỗng nhiên cài lại chốt của quyển sách, cô cầm lấy điện thoại gọi cho anh, điện thoại vang lên một lúc lâu, cũng là do thư ký của anh nhận, Tĩnh Tri không nói gì liền cúp máy.
Khoảng nửa tiếng sau, anh gọi lại, vừa mở miệng thì nói là có cuộc họp khẩn cấp, buổi tối sẽ trở về nói, Tĩnh Tri còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy ở bên kia một tiếng lại một tiếng kêu Mạnh tổng Mạnh tổng, cô giật mình cúp điện thoại, trong đầu bắt đầu xoay quanh lời nói của người kia.
Chỉ cần em đồng ý ghi lại lời khai, chứng minh là lúc ở trong hôn lễ của em và Thiệu Hiên, Mạnh Thiệu Đình đã cưỡng bức em. Tàn nhẫn như vậy, thì lập tức em có thể cao chạy xa bay với Mạnh Thiệu Đình.
Anh giành được Mạnh thị, thì Thiệu Đình sẽ hoàn toàn mất đi tư cách để cạnh tranh, em lại có thể vì Thiệu Hiên làm một chuyện cuối cùng, cũng coi như là an ủi linh hồn của nó trên trời.
Yên tâm, lời khai anh chỉ cung cấp cho hội đồng quản trị của Mạnh thị, đây là chuyện xấu trong nhà, tuyệt đối sẽ không để lộ ra bên ngoài, nếu như lời này truyền ra ngoài, mặt của anh cũng không có vẻ vang cho mấy, mục đích chỉ là để cho mấy lão ngoan cố ở trong hội đồng quản trị luôn ủng hộ cho Thiệu Đình có thể buông tay, còn nữa, anh sẽ không để cho Thiệu Đình biết, em là người để lộ chuyện này ra ngoài . . . . . . Vì vậy, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của giữa hai người. . . . . .
Đợi đến khi chuyện này được giải quyết, anh lập tức sẽ tiêu hủy tất cả lời khai gồm tất cả mọi thứ liên quan mà em cung cấp, em yên tâm, anh là anh cả của nó, chúng tôi là anh em cùng một mẹ, anh làm sao có thể hại nó?
Tốt nhất là em nên suy nghĩ kỹ một chút, nếu như có em không muốn nói, cũng không sao, cách này thật ra thì đối với cậu ta mà nói là tổn thương nhỏ nhất, nếu như em không muốn nói, anh cũng vậy không thể làm gì khác hơn là bám lấy chuyện cậu ta giết Thiệu Hiên để nói, đến lúc đó, cũng không chỉ là rút lui khỏi Mạnh thị đơn giản như thế, có lẽ, việc phải vào tù cũng không thể chạy thoát được nữa đâu. . . . . .
Hai tay của Tĩnh Tri nắm chặt lấy bàn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô cúi đầu thật thấp, gắt gao cắn chặt đôi môi đã tái nhợt của mình lại, cô đã từng nói:
Em cái gì cũng có thể tha thứ cho anh, ngoại trừ chuyện đó, trong hôn lễ anh đã cưỡng bức em. Hành hạ em, đó là một cái gai luôn cắm sâu ở trong tim của em, một cái gai đâm sâu vào trong lòng của em, cho dù ở trong da thịt cái gai đó nó có lớn lên, ít đau hơn, nhưng mà, nó vẫn chân thật tồn tại.
Em đã từng nói, em sẽ tin tưởng anh, tin tưởng anh vô điều kiện, nhưng anh lại vứt bỏ sự tin tưởng của em, Thiệu Đình, nếu như thật sự là anh trong sạch, tại sao từ khi ở ZNV' cho tới bây giờ, anh chưa từng nói với em một câu: "Tĩnh Tri, anh không có làm, Thiệu Hiên không phải là do anh giết."
Tại sao mỗi một lần em chịu đựng không được mà hỏi anh thì anh đều trầm mặc, sau đó nói xin lỗi với em.
Tại sao cho dù anh làm như vậy em đều có thể chịu đựng, chỉ cần anh đi theo em, rời khỏi cái nơi thị phi này với em, nhưng mà anh lại một lần nữa lừa gạt em, chỉ là vì lần này có thể chạm tay vào quyền lợi, nên không cam lòng, không cam lòng buông tha những thứ vốn dĩ thuộc về anh sao?
Thiệu Đình. . . . . . Anh thật sự khiến em thất vọng rất nhiều.
Cô mở một cây dù rồi đi ra ngoài, trời vẫn còn đang mưa to, đi chưa được mấy bước, quần áo trên người của cô liền ướt đẫm, nhưng cô lại không để ý, dưới cơn gió mạnh vẫn cầm chặt cây dù trong tay, từng bước một dọc theo con đường mòn của Tĩnh Viên chạy ra ngoài.
Có bảo vệ mà anh đặc biệt sắp xếp để bảo vệ cho cô đi tới, vẻ mặt của cô mặt không chút thay đổi muốn bọn họ rời đi, sau đó bước đi trong mưa, cố chấp đứng ở ven đường bắt xe.
Tóc của cô cũng ướt đẫm, chặt chẽ dán lên da thịt trên gương mặt của cô, quần áo trên người của cô cũng ướt đẫm đến mức nước mưa từng giọt nhỏ xuống, nhưng cô nhưng vẫn không nhúc nhích, không biết là đợi bao lâu, cuối cùng có xe taxi tới đây, cô mở cửa xe ngồi vào, để cây dù xuống đất, bị gió thổi bay lên không ngừng xoay vòng, dần dần, không còn nhìn thấy, biến thành một điểm đen nho nhỏ, hai đầu ngón tay của cô vẫn còn nhỏ nước, cuối cùng vẫn phải che mặt khóc. . . . . .
Nước mưa đánh lên cửa sổ xe, tiếng khóc của cô liền không thể nghe thấy, xe lái rất chậm, đất trời cũng hòa vào làn nước, một mảnh trắng xóa không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. . . . . .
Giống như thế giới này, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình cô, giống như, thật sự cảm thấy, có một số người, có một số chuyện, đã hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô.
Cuối cùng cũng không thể giữ lại được, cuối cùng cũng không thể chạm tới, cho dù chỉ nhớ lại một chút, cũng cảm thấy như vậy là quá xa xỉ, yếu ớt đến như vậy, giống như đang đếm trên đầu ngón tay, những người đó giống như bức ảnh đã bị vỡ, hóa thành cát bụi, bay mất không cách nào có thể nhìn thấy được. . . . . .
Trong lúc đó.
Anh nhận được một cuộc điện thoại
.
"Nhị thiếu gia, tiểu thư lại đi ra ngoài, có muốn các anh em phái người ngăn cô ấy lại hay không?"
Chữ của Mạnh Thiệu Đình giống như rồng bay phượng múa, ở trên từng tờ tài liệu không ngừng phê duyệt, chỉ chốc lát sau, anh mới dừng lại, bên trong ống nghe của điện thoại bởi vì tín hiệu yếu nên cứ vang lên tích tích, anh liền cảm thấy màng nhĩ khẽ đau, cơn đau này giống như là bị bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nhéo chạy thẳng tới tim, muốn ngừng lại cũng không ngừng được. . . . . .
Anh thật sự không thể nào để cho cô rời đi, anh thật sự xin lỗi cô, anh biết cô hận anh oán anh, nhưng mà anh không còn cách nào khác, Mạnh thị không thể rơi vào trong tay của anh cả, không thể rơi vào trong tay người không có một chút xíu quan hệ với nhà họ Mạnh, anh thân là người nhà họ Mạnh, không thể nào cho phép chuyện như vậy xảy ra . . . . . .
Anh có nhiều khó khăn không thể nào nói với bất kỳ ai, Thiệu Hiên chết đi anh lại có khổ mà không nói được, cho đến bây giờ anh vẫn còn bị cảnh sát ngầm theo dõi, thân thế của anh cả không cách nào nói với bất kỳ người nào, nói ra chính là vứt đi thể diện của cha, vứt là thể diện của nhà họ Mạnh, anh chỉ có thể phụ lòng cô, giữ cô lại, ở thời điểm không ổn định như vậy anh chỉ có thể cố gắng để xoay chuyển tình thế, anh biết cô đau khổ, anh cũng muốn đi với cô, rời khỏi đây với cô, nhưng mà, anh có thể làm như vậy sao? Làm sao có thể cứ bỏ lại cha mẹ, bỏ lại nhà họ Mạnh như vậy, rõ ràng là nhìn thấy mà lại ích kỷ bỏ đi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.