Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 425: Cuộc đời giờ đây đã viên mãn (1)
Minh Châu Hoàn
25/10/2016
Anh hôn nhẹ trán cô, chợt ôm chặt cô thêm nữa, thấp giọng nói: “Đến hôm nay cũng đã nửa tháng nhỉ? Vậy… có được không?”
Tĩnh Tri không có tâm tình thương cảm, trở mình, lật người một cái, để lại cho anh bóng lưng, mặt chôn trên gối, giọng nói rầu rĩ truyền đến: “Em ngủ thêm lúc nữa rồi tỉnh, mệt…”
“Em ngủ của em…” Anh lại dán tới, bàn tay chen vào chỗ tiếp xúc giữa eo và giường, đặt lên ngực cô. Hơi thở nóng bỏng liền phả vào vành tai cô, giọng anh khàn khàn, mang theo dục vọng nóng bỏng. Dục vọng gần như hòa tan cô.
“Sao lại không giống lúc trước?” Anh dán vào tại cô nỉ non, đầu lưỡi nhẹ nhàng phác thảo vành tai cô, tai không thành thật đặt trên mềm mại của cô: “Hình như… hơi lớn? Có phải không?” Anh cắn vành tai cô, hơi dùng lực liền làm cô ngâm nga thành tiếng.
“Anh… anh nghiêm chỉnh chút!” Cả người Tĩnh Tri nóng bừng, không kìm được mắng anh, oán giận nói.
Động tác trên tay anh không ngừng, ngược lại cả người dán chặt hơn, bắp thịt rắn chắc như tảng đá cứng ngắc đè trên lưng cô, mà tảng đá ấy lại nóng bỏng làm hô hấp của cô cũng phải sôi trào.
Sắc trời đã sáng rõ, ánh mặt trời mờ mờ hắt vào từ ngoài rèm nhung thiên nga, tựa như chiếc rèm cửa sổ màu xanh đậm được dát lên một tầng màu vàng nhạt của lá sen.
Cô hơi híp mắt, trong một thoáng đo phảng phất như xuyên qua mười năm cuộc sống, trở lại lúc mới gả cho anh.
Cũng là chiếc cửa sổ vừa lớn vừa xinh đẹp này, cũng là rèm cửa sổ cùng màu và ánh mặt trời ấm áp, chỉ là khi ấy cô đang khổ sở giãy giụa trong hầm băng, mà giờ phút này, cô có người đàn ông mình yêu nhất ở cạnh.
Cả đời này, trải qua những chuyện như thế, xem như là viên mãn.
Cô hít một hơi thật sâu, tay hơi nâng lên phủ lên anh tay, bàn tay to lớn, ấm áp của anh chậm lại, ngược lại lật tay đan vào tay cô, môi anh đặt trên vai cô, hai cảnh tay lưu luyến ôm cô. Trong khoảnh khắc không hề tiếp tục động tác, chỉ ôm chặt như vậy.
Chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng quấn bên tai, đuổi theo nhau, cuối cùng hợp lại thành một nhịp điệu động lòng người.
Lúc lâu sau, cả người Tĩnh Tri không nóng nữa, nhịp tim cũng không như trống đánh như vừa rồi, mới nhẹ nhàng lấy cùi chỏ huých anh, thấp giọng gọi: “Anh, ngủ chưa?”
Sao có thể không xót anh chứ? Lâu như vậy, anh cũng đã “thủ thân như ngọc”, đặc biệt là hơn một tháng trở về Tịnh Viên, mỗi ngày bọn họ đều ở chung một chỗ, không phải cô không biết anh không khổ cực.
Mạnh Thiệu Đình hơi động đậy, cánh tay siết chặt hơn, sau lưng nhạy cảm cảm thấy hơi khác thường, khuôn mặt Tĩnh Tri liền hơi đỏ lên, giọng như muỗi kêu: “Em có thể…”
Bàn tay đặt trên hông cô hơi cứng lại, chợt hiểu được ý trong lời nói của cô, Mạnh Thiệu Đình liền lật người đè lên, đôi tròng mắt đen nhánh hẹp dài đối diện đôi mắt như thu thủy của cô, hàng mi của cô run rẩy, không dám nhìn anh, ánh mắt tránh trái tránh phải lại có một loại yêu kiều khi thẹn thùng. Trái tim anh như được bôi mật, anh nắm cằm cô, ép cô nhìn mình, khàn giọng hỏi: “Em vừa nói gì? Lặp lại lần nữa xem?”
Tĩnh Tri vặn người, vẻ mặt vô cùng lúng túng, đương lúc anh cho rằng cô không chịu nói, định buông tay thả người thì cô chợt ôm nhẹ hông anh, nhắm mắt, thẹn thùng mở miệng: “Sắp hai tháng, cũng có thể…”
Máu trong mạch máu anh như bất ngờ bị đun nóng đến nhiệt độ đáng sợ, anh chỉ cảm thấy trong đầu như có gì nổ tung, trong cổ họng không khống chế được truyền đến cảm giác khô khan, khó khăn nuốt nước miếng. Anh cúi đầu, mắt gần như dán vào mắt cô, thì thào: “Có thể gì? Hả? Tĩnh Tri… Tĩnh Tri…”
Giọng anh như một loại cổ mị hoặc không thể diễn đạt bằng lời, dụ dỗ cô, cả người đỏ bừng như bị anh nhiễm bệnh. Cô không dám trả lời anh, lúc này đây ánh mắt của anh thật đáng sợ, tựa như cô là một thức mỹ vị ngon miệng, mà anh là người khách lữ hành đường sá xa xôi, đói khát cùng cực. Cô sợ anh sẽ ăn cô không chừa mảnh xương, dù sao ở trên giường, anh không biết thỏa mãn cỡ nào, cô đã hiểu rất rõ.
Do dự trong chốc lát, cô tìm được bàn tay khác của anh, nhẹ nhàng nắm chặt, đặt lên trên bụng chưa hoàn toàn khôi phục của mình.
“Thiệu Đình… Nếu như sau này em không thể nào lấy lại dáng vẻ trước khi mang thai, trên bụng có rất nhiều vết nứt, da dẻ nhăn nheo, eo to hơn rất nhiều, trên mặt cũng có rất nhiều tàn nhang, vậy anh có còn thích em nữa không?”
Lòng bàn tay anh đặt trên bụng cô, đúng vậy, xúc cảm nơi này không còn bằng phẳng, mềm mại và đầy co dãn như năm xưa. Cô cũng sẽ già đi, cũng sẽ có nếp nhăn, rồi một ngày nào đó, da dẻ cô sẽ chảy xuống, tại nơi đã từng bằng phẳng, trơn mịn hiện đầy vết nứt, nhưng vậy thì có sao? Nếu anh chỉ yêu vẻ bề ngoài của cô, vậy cõi đời này có không biết bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp, mỹ miều để lựa chọn, quan tâm? Anh sẽ để ý, nhưng càng quan tâm người nằm cạnh mình là ai, người nhớ đến trong lòng là ai.
“Anh sẽ để ý, anh sẽ nghĩ cách giữ lại tuổi trẻ của em, để em từ từ ưu nhã già đi, nhưng thích sẽ không thay đổi, yêu cũng không thay đổi, không liên quan đến tuổi tác cũng như diện mạo của em. Vậy anh hỏi em nếu lần đó anh bị tai nạn, chân bị cắt cụt hoặc anh già đi, răng rụng hết, chảy nước miếng liên tục, có thể nào em cũng không thích anh nữa, đáp án của em chính là đáp án của anh.”
“Thật không?” Tuy Tĩnh Tri biết, mình luôn cố tình kiếm chuyện, hỏi những vấn đề không giải thích được, nhưng đáp án của anh luôn khiến cô yên tâm.
Chẳng qua sức chú ý của phụ nữ đến diện mạo và vóc dáng vượt xa sức tưởng tượng của các đấng mày râu, không một người phụ nào không sợ sự vô tình của thời gian, lấy đi vẻ đẹp của họ, cũng mang đi người đàn ông bên cạnh họ, đã từng cung phụng họ như nữ thần, hơn thế là mang đi người đã từng không rời mắt khỏi họ.
“Nhưng anh không biết đấy thôi, có lúc trong phòng tắm, thấy dáng vẻ bây giờ của em, em sẽ cảm thấy xa lạ, sợ hãi, anh thật sự không để ý à?”
Anh cúi đầu, chóp mũi cọ nhẹ vào mũi cô: “Anh hỏi em nhé, Tĩnh Tri, em thấy bản thân như vậy, sợ hãi như vậy, vậy sau này em sẽ không hối hận đã sinh ra Tiểu Khả của chúng ta chứ?”
Tĩnh Tri lập tức lắc đầu: “Không, em không hối hận, tuyệt đối không hối hận!”
“Vậy anh nói cho em biết nhé, em biết rõ vóc dáng em sẽ thay đổi, em biết rõ sinh con có thể làm anh mất đi hứng thú với bản thân, em còn liều lĩnh sinh con gái cho anh, vậy anh có tư cách gì để chán ghét em, người đã từng bỏ ra hết thảy vì anh đây?”
Đôi mắt cô lập rức rưng rưng, hai tay ôm chặt lấy anh, khóc rồi lại cười, không ngừng nói: “Mạnh Thiệu Đình, anh chính là người đàn ông trong cuộc đời này của em, em sẽ không để anh thoát khỏi bàn tay em, cũng không cho bất kì người phụ nữ nào có cơ hội và hi vọng được mơ tới anh, anh phải là của em, đời này, ngay cả kiếp sau anh cũng phải là của em.”
Anh nghe thấy những lời này, cảm thấy cả người thoải mái, sung sướng mà cả đời này chưa từng cảm nhận. Người phụ nữ này, cô có một nội tâm nhạy cảm, tinh tế, cô có sự dũng cảm làm người khác kính nể, cũng có yếu đuối và ích kỉ làm người khác hận vô cùng. Nhưng chính vì cô như vậy lại luôn làm anh xót xa, làm anh không bỏ được, rời khỏi anh, tính cách cô như vậy thì phải làm thế nào đây? Tất cả đau khổ và ấm ức, cô đều để trong lòng, khôn nói ra, mà từ nay về sau anh cần xoá sạch những thói xấu này của cô, bọn họ là người một nhà, là hai linh hồn bình đẳng cùng kề vai sát cánh, những mưu cầu và trông mong kia sẽ không tồn tại giữa hai người bọn họ.
“Được rồi, anh biết em rất yêu anh, đừng dùng nước mắt để tuyên thệ nữa.” Anh cúi đầu muốn hôn nước mắt của cô, nào ngờ cô giành hôn anh trước, môi cô sượt qua môi anh, sau đó rơi xuống chiếc cằm kiên nghị, hàm răng như những hạt gạo nhỏ nhẹ cắn, lớp râu mới mọc trên đó mang theo dã tính chỉ thuộc về người đàn ông làm lòng cô rối loạn.
“Anh là của em, dù ở nơi nào cũng là của em, sau này…” Bỗng cô há miệng, cắn mạnh xuống, khi trên cằm anh hiện ra dấu hai hàm răng nông mới nhả ra, vuốt ve, hôn lên: “Không được có gì mờ ám với người phụ nữ khác, cũng không được nhìn ai khác, cười nói với người khác em sẽ ghen.”
“Được, anh không nhìn bất kì cô gái nào khác, cũng không nói chuyện với họ, vậy nếu họ chủ động dán tới thì làm thế nào đây?” Anh mím môi, răng cô sắc thật, cắn đau anh.
Tĩnh Tri tức giận đấm anh: “Không cho phép, nếu họ chủ động, tay nào của họ chạm vào anh, chém đứt tay đấy!” Cô oán hận nói, không ngờ trong người mình còn che giấu sự khát máu.
“Ác vậy à, xem ra, vì để không tạo tai ương cho các người đẹp, anh phải thủ thân như ngọc rồi?” Trong lòng anh vô cùng ngọt ngào, nói gần nói xa cuối cùng vẫn lộ ra sự phóng túng. Tĩnh Tri tức giận cắn vào vai anh thật đau: “Cho anh làm chuyện xấu, cho anh không đứng đắn, cắn chết anh, cắn chết anh…”
“Ui da, được rồi, đừng loạn.” Anh bị cô cắn mà nhếch miệng, cau mày, chân tay luống cuống kéo cô xuống, trên vai đã có dấu răng hơi rướm máu, Mạnh Thiệu Đình nhìn mà trợn mắt, nhìn cô nói không ra lời: “Em… Em đúng là… ra tay ác thật!”
Tĩnh Tri không có tâm tình thương cảm, trở mình, lật người một cái, để lại cho anh bóng lưng, mặt chôn trên gối, giọng nói rầu rĩ truyền đến: “Em ngủ thêm lúc nữa rồi tỉnh, mệt…”
“Em ngủ của em…” Anh lại dán tới, bàn tay chen vào chỗ tiếp xúc giữa eo và giường, đặt lên ngực cô. Hơi thở nóng bỏng liền phả vào vành tai cô, giọng anh khàn khàn, mang theo dục vọng nóng bỏng. Dục vọng gần như hòa tan cô.
“Sao lại không giống lúc trước?” Anh dán vào tại cô nỉ non, đầu lưỡi nhẹ nhàng phác thảo vành tai cô, tai không thành thật đặt trên mềm mại của cô: “Hình như… hơi lớn? Có phải không?” Anh cắn vành tai cô, hơi dùng lực liền làm cô ngâm nga thành tiếng.
“Anh… anh nghiêm chỉnh chút!” Cả người Tĩnh Tri nóng bừng, không kìm được mắng anh, oán giận nói.
Động tác trên tay anh không ngừng, ngược lại cả người dán chặt hơn, bắp thịt rắn chắc như tảng đá cứng ngắc đè trên lưng cô, mà tảng đá ấy lại nóng bỏng làm hô hấp của cô cũng phải sôi trào.
Sắc trời đã sáng rõ, ánh mặt trời mờ mờ hắt vào từ ngoài rèm nhung thiên nga, tựa như chiếc rèm cửa sổ màu xanh đậm được dát lên một tầng màu vàng nhạt của lá sen.
Cô hơi híp mắt, trong một thoáng đo phảng phất như xuyên qua mười năm cuộc sống, trở lại lúc mới gả cho anh.
Cũng là chiếc cửa sổ vừa lớn vừa xinh đẹp này, cũng là rèm cửa sổ cùng màu và ánh mặt trời ấm áp, chỉ là khi ấy cô đang khổ sở giãy giụa trong hầm băng, mà giờ phút này, cô có người đàn ông mình yêu nhất ở cạnh.
Cả đời này, trải qua những chuyện như thế, xem như là viên mãn.
Cô hít một hơi thật sâu, tay hơi nâng lên phủ lên anh tay, bàn tay to lớn, ấm áp của anh chậm lại, ngược lại lật tay đan vào tay cô, môi anh đặt trên vai cô, hai cảnh tay lưu luyến ôm cô. Trong khoảnh khắc không hề tiếp tục động tác, chỉ ôm chặt như vậy.
Chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng quấn bên tai, đuổi theo nhau, cuối cùng hợp lại thành một nhịp điệu động lòng người.
Lúc lâu sau, cả người Tĩnh Tri không nóng nữa, nhịp tim cũng không như trống đánh như vừa rồi, mới nhẹ nhàng lấy cùi chỏ huých anh, thấp giọng gọi: “Anh, ngủ chưa?”
Sao có thể không xót anh chứ? Lâu như vậy, anh cũng đã “thủ thân như ngọc”, đặc biệt là hơn một tháng trở về Tịnh Viên, mỗi ngày bọn họ đều ở chung một chỗ, không phải cô không biết anh không khổ cực.
Mạnh Thiệu Đình hơi động đậy, cánh tay siết chặt hơn, sau lưng nhạy cảm cảm thấy hơi khác thường, khuôn mặt Tĩnh Tri liền hơi đỏ lên, giọng như muỗi kêu: “Em có thể…”
Bàn tay đặt trên hông cô hơi cứng lại, chợt hiểu được ý trong lời nói của cô, Mạnh Thiệu Đình liền lật người đè lên, đôi tròng mắt đen nhánh hẹp dài đối diện đôi mắt như thu thủy của cô, hàng mi của cô run rẩy, không dám nhìn anh, ánh mắt tránh trái tránh phải lại có một loại yêu kiều khi thẹn thùng. Trái tim anh như được bôi mật, anh nắm cằm cô, ép cô nhìn mình, khàn giọng hỏi: “Em vừa nói gì? Lặp lại lần nữa xem?”
Tĩnh Tri vặn người, vẻ mặt vô cùng lúng túng, đương lúc anh cho rằng cô không chịu nói, định buông tay thả người thì cô chợt ôm nhẹ hông anh, nhắm mắt, thẹn thùng mở miệng: “Sắp hai tháng, cũng có thể…”
Máu trong mạch máu anh như bất ngờ bị đun nóng đến nhiệt độ đáng sợ, anh chỉ cảm thấy trong đầu như có gì nổ tung, trong cổ họng không khống chế được truyền đến cảm giác khô khan, khó khăn nuốt nước miếng. Anh cúi đầu, mắt gần như dán vào mắt cô, thì thào: “Có thể gì? Hả? Tĩnh Tri… Tĩnh Tri…”
Giọng anh như một loại cổ mị hoặc không thể diễn đạt bằng lời, dụ dỗ cô, cả người đỏ bừng như bị anh nhiễm bệnh. Cô không dám trả lời anh, lúc này đây ánh mắt của anh thật đáng sợ, tựa như cô là một thức mỹ vị ngon miệng, mà anh là người khách lữ hành đường sá xa xôi, đói khát cùng cực. Cô sợ anh sẽ ăn cô không chừa mảnh xương, dù sao ở trên giường, anh không biết thỏa mãn cỡ nào, cô đã hiểu rất rõ.
Do dự trong chốc lát, cô tìm được bàn tay khác của anh, nhẹ nhàng nắm chặt, đặt lên trên bụng chưa hoàn toàn khôi phục của mình.
“Thiệu Đình… Nếu như sau này em không thể nào lấy lại dáng vẻ trước khi mang thai, trên bụng có rất nhiều vết nứt, da dẻ nhăn nheo, eo to hơn rất nhiều, trên mặt cũng có rất nhiều tàn nhang, vậy anh có còn thích em nữa không?”
Lòng bàn tay anh đặt trên bụng cô, đúng vậy, xúc cảm nơi này không còn bằng phẳng, mềm mại và đầy co dãn như năm xưa. Cô cũng sẽ già đi, cũng sẽ có nếp nhăn, rồi một ngày nào đó, da dẻ cô sẽ chảy xuống, tại nơi đã từng bằng phẳng, trơn mịn hiện đầy vết nứt, nhưng vậy thì có sao? Nếu anh chỉ yêu vẻ bề ngoài của cô, vậy cõi đời này có không biết bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp, mỹ miều để lựa chọn, quan tâm? Anh sẽ để ý, nhưng càng quan tâm người nằm cạnh mình là ai, người nhớ đến trong lòng là ai.
“Anh sẽ để ý, anh sẽ nghĩ cách giữ lại tuổi trẻ của em, để em từ từ ưu nhã già đi, nhưng thích sẽ không thay đổi, yêu cũng không thay đổi, không liên quan đến tuổi tác cũng như diện mạo của em. Vậy anh hỏi em nếu lần đó anh bị tai nạn, chân bị cắt cụt hoặc anh già đi, răng rụng hết, chảy nước miếng liên tục, có thể nào em cũng không thích anh nữa, đáp án của em chính là đáp án của anh.”
“Thật không?” Tuy Tĩnh Tri biết, mình luôn cố tình kiếm chuyện, hỏi những vấn đề không giải thích được, nhưng đáp án của anh luôn khiến cô yên tâm.
Chẳng qua sức chú ý của phụ nữ đến diện mạo và vóc dáng vượt xa sức tưởng tượng của các đấng mày râu, không một người phụ nào không sợ sự vô tình của thời gian, lấy đi vẻ đẹp của họ, cũng mang đi người đàn ông bên cạnh họ, đã từng cung phụng họ như nữ thần, hơn thế là mang đi người đã từng không rời mắt khỏi họ.
“Nhưng anh không biết đấy thôi, có lúc trong phòng tắm, thấy dáng vẻ bây giờ của em, em sẽ cảm thấy xa lạ, sợ hãi, anh thật sự không để ý à?”
Anh cúi đầu, chóp mũi cọ nhẹ vào mũi cô: “Anh hỏi em nhé, Tĩnh Tri, em thấy bản thân như vậy, sợ hãi như vậy, vậy sau này em sẽ không hối hận đã sinh ra Tiểu Khả của chúng ta chứ?”
Tĩnh Tri lập tức lắc đầu: “Không, em không hối hận, tuyệt đối không hối hận!”
“Vậy anh nói cho em biết nhé, em biết rõ vóc dáng em sẽ thay đổi, em biết rõ sinh con có thể làm anh mất đi hứng thú với bản thân, em còn liều lĩnh sinh con gái cho anh, vậy anh có tư cách gì để chán ghét em, người đã từng bỏ ra hết thảy vì anh đây?”
Đôi mắt cô lập rức rưng rưng, hai tay ôm chặt lấy anh, khóc rồi lại cười, không ngừng nói: “Mạnh Thiệu Đình, anh chính là người đàn ông trong cuộc đời này của em, em sẽ không để anh thoát khỏi bàn tay em, cũng không cho bất kì người phụ nữ nào có cơ hội và hi vọng được mơ tới anh, anh phải là của em, đời này, ngay cả kiếp sau anh cũng phải là của em.”
Anh nghe thấy những lời này, cảm thấy cả người thoải mái, sung sướng mà cả đời này chưa từng cảm nhận. Người phụ nữ này, cô có một nội tâm nhạy cảm, tinh tế, cô có sự dũng cảm làm người khác kính nể, cũng có yếu đuối và ích kỉ làm người khác hận vô cùng. Nhưng chính vì cô như vậy lại luôn làm anh xót xa, làm anh không bỏ được, rời khỏi anh, tính cách cô như vậy thì phải làm thế nào đây? Tất cả đau khổ và ấm ức, cô đều để trong lòng, khôn nói ra, mà từ nay về sau anh cần xoá sạch những thói xấu này của cô, bọn họ là người một nhà, là hai linh hồn bình đẳng cùng kề vai sát cánh, những mưu cầu và trông mong kia sẽ không tồn tại giữa hai người bọn họ.
“Được rồi, anh biết em rất yêu anh, đừng dùng nước mắt để tuyên thệ nữa.” Anh cúi đầu muốn hôn nước mắt của cô, nào ngờ cô giành hôn anh trước, môi cô sượt qua môi anh, sau đó rơi xuống chiếc cằm kiên nghị, hàm răng như những hạt gạo nhỏ nhẹ cắn, lớp râu mới mọc trên đó mang theo dã tính chỉ thuộc về người đàn ông làm lòng cô rối loạn.
“Anh là của em, dù ở nơi nào cũng là của em, sau này…” Bỗng cô há miệng, cắn mạnh xuống, khi trên cằm anh hiện ra dấu hai hàm răng nông mới nhả ra, vuốt ve, hôn lên: “Không được có gì mờ ám với người phụ nữ khác, cũng không được nhìn ai khác, cười nói với người khác em sẽ ghen.”
“Được, anh không nhìn bất kì cô gái nào khác, cũng không nói chuyện với họ, vậy nếu họ chủ động dán tới thì làm thế nào đây?” Anh mím môi, răng cô sắc thật, cắn đau anh.
Tĩnh Tri tức giận đấm anh: “Không cho phép, nếu họ chủ động, tay nào của họ chạm vào anh, chém đứt tay đấy!” Cô oán hận nói, không ngờ trong người mình còn che giấu sự khát máu.
“Ác vậy à, xem ra, vì để không tạo tai ương cho các người đẹp, anh phải thủ thân như ngọc rồi?” Trong lòng anh vô cùng ngọt ngào, nói gần nói xa cuối cùng vẫn lộ ra sự phóng túng. Tĩnh Tri tức giận cắn vào vai anh thật đau: “Cho anh làm chuyện xấu, cho anh không đứng đắn, cắn chết anh, cắn chết anh…”
“Ui da, được rồi, đừng loạn.” Anh bị cô cắn mà nhếch miệng, cau mày, chân tay luống cuống kéo cô xuống, trên vai đã có dấu răng hơi rướm máu, Mạnh Thiệu Đình nhìn mà trợn mắt, nhìn cô nói không ra lời: “Em… Em đúng là… ra tay ác thật!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.