Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 335: Cuốn Mê tình: kết thúc phần hai
Minh Châu Hoàn
14/08/2016
Anh có hơi thất vọng, cô cũng cảm giác mình có chút xúc động, hai người trong khoảng thời gian ngắn yên lặng không nói gì, thời gian trở về thật giống như kéo rất dài vô cùng.
Đến Tịnh Viên, Phi Đồng đã sớm đi ngủ, hỏi Bình Bình, nói là cậu thấy mô hình nhỏ hồ bơi vui vẻ vô cùng, cuối cùng biết được hai người bọn họ len lén đi ra ngoài chơi không mang theo cậu, cũng chỉ tức giận nho nhỏ trong chốc lát, đã lại vui vẻ, lúc này Tĩnh Tri mới yên lòng.
Hai người tách ra tắm rửa, trước sau lên giường.
Anh nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, cảm thấy hai người cần thiết trò chuyện vui vẻ, liền xoay người lại, vươn cánh tay ra, cô sửng sốt một chút, nhưng vẫn lật người nằm vào tựa vào trên cánh tay của anh, anh sẽ dùng một cái tay khác ôm chặt cô, sau đó kéo chăn mềm đắp vào sau lưng cô thật tốt.
"Ngày hôm qua mẹ tới xem chúng ta, anh biết trong lòng em còn oán hận, cho nên em đối xử với mẹ anh như vậy, anh cũng không tức giận, anh không để ý tới em trực tiếp lên lầu, lại thấy em và Phi Đồng chơi rất vui vẻ, giống như là không có gì xảy ra cả, trong lòng anh thì có chút không được tự nhiên, Tĩnh Tri, cho dù nói thế nào, bà ấy cũng là mẹ của anh, bà ấy làm nhiều chuyện có lỗi hơn nữa, anh cũng không có cách nào làm cái gì nói cái nấy với bà ấy, em có thể thông cảm cho anh không?"
Cô nghe anh nói thành khẩn, mặc dù trong lòng cô vẫn duy trì cảm thấy bất mãn với Mạnh phu nhân, nhưng vẫn đè nén không thích, hạ mi mắt xuống thật thấp nói: "Em cũng có lỗi, có câu nói, không ai nỡ đưa tay đánh khuôn mặt người đang tươi cười, bà ấy là trưởng bối, em có chút vô lễ."
Nói xong lời cuối cùng, trong miệng cũng đã chua xót vô cùng, vô lễ với một người hận thấu xương, đã coi như là trừng phạt nhẹ nhất!
"Tĩnh Tri, em không nên nói như vậy, nếu như đổi lại là anh, chưa chắc có thể làm tốt hơn em, em thật sự nhịn rất nhiều, anh cũng biết, ba mẹ làm sai chuyện, anh đều chưa từng dám quên, nhưng mà em cũng thấy đấy, ba bệnh nặng nằm viện, ngày đó nói chuyện thật lâu với anh, cũng nói rõ năm đó bản thân sai thái quá, thậm chí ông ấy cũng muốn để cho Phi Đồng trở lại nhà họ Mạnh, mà mẹ mặc dù chưa từng nói qua cái gì, nhưng em cũng nhìn ra được, ba bệnh nặng, trong một đêm mẹ lập tức già đi, trong lòng cô cũng rất áy náy, tuổi bọn họ cũng lớn rồi, gần bước vào đất nửa người rồi, Tĩnh Tri, anh không có biện pháp độc ác với họ được, trên đời không có không cha mẹ có đúng không?"
Cô gắt gao cắn hàm răng không để cho mình khóc lên, những đạo lý này cô hiểu, nhưng mà vừa nhìn thấy Mạnh Thái, cô liền nhớ lại cái đêm tuyết rơi nhiều đó ba chết trước mặt cô thế nào, cả đời ông thanh cao, quang minh lỗi lạc, quan tâm nhất là danh tiếng và mặt mũi của mình, nhưng lại rơi xuống khi đang sống, nghe được lời nhục nhã như vậy, gặp phải tai họa ngập đầu như thế, sao cô có thể thoải mái được?
"Không nói, Tĩnh Tri, không nói... Sau này anh sẽ nói cho đám người họ biết, không để bọn họ tới quấy rầy em, nhắm mắt làm ngơ, em cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, có được hay không?"
Cô gật đầu một cái, đúng vậy, cô tiếp tục hận nữa, thì có ích lợi gì? Bọn họ không phải là hung thủ giết người, ngay cả là người bị tình nghi cũng không phải, cô báo thù cũng danh bất chính, ngôn bất thuận...
Trong đầu vốn muốn nói chuyện với cô rất nhiều, lại thấy dáng vẻ cô hoảng hốt tinh thần, anh biết chạm đến vết thương trong lòng cô, có chút hối hận không nên nhắc tới đề tài này, suy nghĩ cô tinh tế tỉ mỉ và nhạy cảm, sợ rằng muốn cô quên được, sẽ không đơn giản như thế, nghĩ tới đây, liền không nói thêm gì nữa, chẳng qua là nhẹ giọng nói một câu ngủ đi, rồi ôm sát cô.
Một đêm này, cô ở trong ngực anh lăn qua lộn lại thật lâu mới dần dần yên tĩnh lại, mà anh cũng sau khi nghe hô hấp của cô vững vàng mới chìm vào mộng đẹp.
Trong lòng có chuyện, sáng sớm rất sớm đã tỉnh, không làm kinh động cô rời giường, anh tắm rửa tùy tiện ăn chút gì liền lái xe đến phòng làm việc của Dĩ Kiệt.
Trợ lý của Dĩ Kiệt rất nhiệt tình trực tiếp dẫn anh tới phòng làm việc, anh vừa mới đi vào, đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, không nhịn được cau mày, xuyên qua khói mù lượn lờ, đã thấy Hà Dĩ Kiệt đưa lưng về phía anh ngồi ở trên ghế xoay, mặt nhìn ngoài cửa sổ, trong tay còn đang kẹp một điếu thuốc.
"Dĩ Kiệt, xảy ra chuyện gì?" Anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, trợ lý rót hai ly trà bưng qua rồi lặng lẽ lui ra ngoài, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hà Dĩ Kiệt dừng lại một chút, lúc này mới tắt đầu điếu thuốc trong tay, anh xoay người lại, sắc mặt rất tiều tụy, trong mắt tràn đầy những đường máu đỏ: "Thiệu Đình, cậu còn nhớ người tên Phó Tĩnh Ngôn không?"
Anh ngẩn ra, chợt gật đầu: "Nhớ, cô ta là em gái nhỏ nhất của Tĩnh Tri."
Hà Dĩ Kiệt liếc anh một cái: "Cô ta bây giờ là con gái nuôi của bí thư Tiếu."
Mạnh Thiệu Đình ngây ngẩn cả người, thật lâu sau anh mới giật mình nói: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Hà Dĩ Kiệt lắc đầu một cái: "Chuyện cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà quan hệ của bí thư Tiếu và tôi cậu phải biết, ban đầu nhà tôi gặp chuyện không may..." Giọng nói của anh ta khàn khàn, khi nói tới chỗ này thì dừng lại một chút, mới lại tiếp tục mở miệng nói: "Bí thư Tiếu giúp tôi bận rộn, phần ân tình này, tôi cũng đã sớm nói đời này phải báo đáp ông ấy, nếu như không phải là ông ấy, cũng sẽ không có Hà Dĩ Kiệt ngày nay, cho nên, Thiệu Đình, chuyện lần này, tôi không có cách nào nhúng tay vào."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mạnh Thiệu Đình giống như có chút hiểu được, người phụ nữ Phó Tĩnh Ngôn, lại gây sóng gió?
"Chuyện cậu hợp tác với Bắc Thành ở bên ngoài mở công ty, bị lộ ra ngoài, hiện tại anh cả của cậu đang xử lý." Hà Dĩ Kiệt thở dài một tiếng: “Bí thư Tiếu biết tôi và cậu có quan hệ tốt, cố ý gạt tôi, những ngày qua tôi lại đang bận rộn chuyện của Tương Tư, đã sơ suất..."
"Dĩ Kiệt, chuyện này cũng không trách cậu được, chuyện nên tới tránh không thoát!" Ngược lại dáng vẻ Mạnh Thiệu Đình rất không sao cả: "Tôi cũng không phải là không có công ty kia thì phải chết đói."
"Nhưng anh cả cậu phát hiện đang dần dần thành kết quả, cậu dự định làm sao bây giờ?" Một câu nói của Hà Dĩ Kiệt nói đến điểm mấu chốt: "Cậu không có Mạnh thị, ở bên ngoài lại không có biện pháp tự lập địa vị, Tĩnh Tri đi theo cậu, làm sao bây giờ?"
Mạnh Thiệu Đình nghe thấy câu này, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, anh trầm tư chốc lát, mới chậm rãi mở miệng: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không cứ như vậy mà mặc cho bọn họ làm thịt."
"Cần tôi giúp một tay thì không nên khách khí, chúng ta đã làm anh em nhiều năm như vậy." Hà Dĩ Kiệt đứng lên vỗ vỗ vai anh: "Có rãnh rỗi để cho Tĩnh Tri tới xem Tương Tư một chút, Tương Tư không muốn gặp tôi, chỉ nói muốn gặp Tĩnh Tri."
"Được, Tĩnh Tri cũng đang nhớ em ấy, tôi trở về lập tức nói cho cô ấy biết."
Mạnh Thiệu Đình lập tức đáp ứng, Hà Dĩ Kiệt ừ một tiếng, lúc này trợ lý đi vào nói có khách quan trọng chờ ở bên ngoài, Mạnh Thiệu Đình lập tức cáo từ rời đi.
***********
Sau khi Mạnh Thiệu Đình đi Tĩnh Tri lập tức rời giường, cô mang theo Phi Đồng ăn sáng, sau đó Phi Đồng liền la hét muốn cô đi xem hồ bơi nhỏ của cậu, đương nhiên Tĩnh Tri sẽ không cự tuyệt cậu, hai người dắt tay nhau đi vào sau vườn.
Xuyên qua một đường hoa đung đưa trong gió, ngày mùa thu Tịnh Viên vẫn tuyệt đẹp vô cùng, lá cây chẳng qua là mới vừa mới bắt đầu điêu tàn, cây cối hai bên đường mòn vẫn dày đặc vô cùng, Phi Đồng chạy chạy liền bị cái gì đó hấp dẫn, di chuyển tránh tay của cô cơ thể mập mạp nho nhỏ liền liều mạng chạy lên trước, Tĩnh Tri chỉ chậm rãi đi, thỉnh thoảng vui vẻ nhìn cảnh trí hai bên đường, sáng sớm không khí ở Tịnh Viên cực tốt, hơi lạnh thấm vào ruột gan làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái, cô hít sâu mấy cái, cười tủm tỉm nhìn con trai hoạt bát ở phía trước.
Khi còn bé còn lo lắng cậu thật sự quá ngoan không thích nói chuyện, hiện tại khỏe khoắn, hiển nhiên biến thành chứng rối loạn tăng động giảm chú ý ở trẻ con*.
(*Rối loạn tăng động giảm chú ý (tiếng Anh: At ten tion-defi cit hyperac tivity di sorder-ADHD) là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý. Căn bệnh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng học tập và gây khó khăn trong quan hệ với mọi người. Theo thống kê cứ 100 trẻ thì có từ 3 đến 5 trẻ mắc rối loạn này với một số triệu chứng bắt đầu trước tuổi lên 7. Theo Wikipedia)
"Theo tôi nói, người ta cuối cùng là thân mẹ con, Phó tiểu thư nặng hơn, sao nặng hơn mẹ ruột của mình? Hơn nữa, đứa bé kia... Vốn không phải Nhị thiếu gia của chúng ta!"
Bước chân của Tĩnh Tri đột nhiên dừng lại, không nhịn được ngừng hô hấp lại, cô nhìn về phía phát ra âm thanh, lại thấy cách đó không xa có hai người phụ nữ tuổi không lớn lắm đang ở một chỗ trong vườn hoa vừa làm việc vừa nói chuyện, câu nói không đầu không đuôi này, làm Tĩnh Tri nhất thời hồ đồ, không nhịn được thoáng nhích tới gần một chút, nín thở lắng nghe.
"Cũng không phải như vậy, nếu tiểu thiếu gia thật sự là con trai ruột của thiếu gia chúng ta, làm sao phu nhân có thể độc ác ra tay bắt cóc tiểu thiếu gia như vậy chứ.”
"May mà đứa bé mạng lớn, cũng là nhị thiếu gia chúng ta để ý, dốc sức tìm trở về, bằng không, chậc chậc, hậu quả kia cũng không dám nghĩ đến..."
"Cô nói đúng, nhị thiếu gia trước sau vẫn giấu diếm đến một giọt nước cũng không lọt, không phải là sợ Phó tiểu thư biết là phu nhân làm chuyện tốt sẽ không bỏ qua sao? Lại nói tiếp, vẫn là mẹ con liền tâm, phu nhân làm chuyện như vậy, thiếu gia xem ra ngài ấy dốc sức giấu diếm không cho tiểu thư biết, haizz, đáng thương cho Phó tiểu thư, người làm mẹ vẫn chưa hay biết gì, thật là đáng thương..."
"Chúng ta vẫn bớt tranh cãi một tí đi, cô cũng nói thiếu gia đã nói không tiết lộ ra ngoài cho Phó tiểu thư biết..."
"Sợ cái gì, trong vườn này người nào không biết? Chỉ gạt một mình Phó tiểu thư, chúng ta không trực tiếp nói cho cô ấy là được rồi!"
Hai người bàn luận xôn xao, làm xong công việc trong tay, lập tức thu dọn công cụ, lại nghị luận về chuyện của người khác càng lúc càng xa rồi.
Tĩnh Tri cũng không nhúc nhích đứng ở nơi đó, sắc mặt cô trắng bệch như tuyết, mà tay chân cũng một mảnh lạnh lẽo, mà lúc nãy ngón tay đè một lùm nhánh cây trước mặt xuống nghe lén, không biết lúc nào, cô đã dùng tay bẻ gãy nhánh cây to, nhánh cây gảy lìa cao thấp không đều đâm vào trong lòng bàn tay của cô, chảy ra những giọt máu nhỏ, nhưng cô lại không biết đau, cô chỉ thẩn thờ đứng ở nơi đó, cả vườn bừng bừng sinh cơ, cả vườn nhánh hoa hồng xanh biếc, cô nhìn không tới, mà bóng dáng cô đơn bạc lành lạnh dường như sẽ dung nhập vào trong gió lạnh rung ngày mùa thu...
Đến Tịnh Viên, Phi Đồng đã sớm đi ngủ, hỏi Bình Bình, nói là cậu thấy mô hình nhỏ hồ bơi vui vẻ vô cùng, cuối cùng biết được hai người bọn họ len lén đi ra ngoài chơi không mang theo cậu, cũng chỉ tức giận nho nhỏ trong chốc lát, đã lại vui vẻ, lúc này Tĩnh Tri mới yên lòng.
Hai người tách ra tắm rửa, trước sau lên giường.
Anh nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, cảm thấy hai người cần thiết trò chuyện vui vẻ, liền xoay người lại, vươn cánh tay ra, cô sửng sốt một chút, nhưng vẫn lật người nằm vào tựa vào trên cánh tay của anh, anh sẽ dùng một cái tay khác ôm chặt cô, sau đó kéo chăn mềm đắp vào sau lưng cô thật tốt.
"Ngày hôm qua mẹ tới xem chúng ta, anh biết trong lòng em còn oán hận, cho nên em đối xử với mẹ anh như vậy, anh cũng không tức giận, anh không để ý tới em trực tiếp lên lầu, lại thấy em và Phi Đồng chơi rất vui vẻ, giống như là không có gì xảy ra cả, trong lòng anh thì có chút không được tự nhiên, Tĩnh Tri, cho dù nói thế nào, bà ấy cũng là mẹ của anh, bà ấy làm nhiều chuyện có lỗi hơn nữa, anh cũng không có cách nào làm cái gì nói cái nấy với bà ấy, em có thể thông cảm cho anh không?"
Cô nghe anh nói thành khẩn, mặc dù trong lòng cô vẫn duy trì cảm thấy bất mãn với Mạnh phu nhân, nhưng vẫn đè nén không thích, hạ mi mắt xuống thật thấp nói: "Em cũng có lỗi, có câu nói, không ai nỡ đưa tay đánh khuôn mặt người đang tươi cười, bà ấy là trưởng bối, em có chút vô lễ."
Nói xong lời cuối cùng, trong miệng cũng đã chua xót vô cùng, vô lễ với một người hận thấu xương, đã coi như là trừng phạt nhẹ nhất!
"Tĩnh Tri, em không nên nói như vậy, nếu như đổi lại là anh, chưa chắc có thể làm tốt hơn em, em thật sự nhịn rất nhiều, anh cũng biết, ba mẹ làm sai chuyện, anh đều chưa từng dám quên, nhưng mà em cũng thấy đấy, ba bệnh nặng nằm viện, ngày đó nói chuyện thật lâu với anh, cũng nói rõ năm đó bản thân sai thái quá, thậm chí ông ấy cũng muốn để cho Phi Đồng trở lại nhà họ Mạnh, mà mẹ mặc dù chưa từng nói qua cái gì, nhưng em cũng nhìn ra được, ba bệnh nặng, trong một đêm mẹ lập tức già đi, trong lòng cô cũng rất áy náy, tuổi bọn họ cũng lớn rồi, gần bước vào đất nửa người rồi, Tĩnh Tri, anh không có biện pháp độc ác với họ được, trên đời không có không cha mẹ có đúng không?"
Cô gắt gao cắn hàm răng không để cho mình khóc lên, những đạo lý này cô hiểu, nhưng mà vừa nhìn thấy Mạnh Thái, cô liền nhớ lại cái đêm tuyết rơi nhiều đó ba chết trước mặt cô thế nào, cả đời ông thanh cao, quang minh lỗi lạc, quan tâm nhất là danh tiếng và mặt mũi của mình, nhưng lại rơi xuống khi đang sống, nghe được lời nhục nhã như vậy, gặp phải tai họa ngập đầu như thế, sao cô có thể thoải mái được?
"Không nói, Tĩnh Tri, không nói... Sau này anh sẽ nói cho đám người họ biết, không để bọn họ tới quấy rầy em, nhắm mắt làm ngơ, em cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, có được hay không?"
Cô gật đầu một cái, đúng vậy, cô tiếp tục hận nữa, thì có ích lợi gì? Bọn họ không phải là hung thủ giết người, ngay cả là người bị tình nghi cũng không phải, cô báo thù cũng danh bất chính, ngôn bất thuận...
Trong đầu vốn muốn nói chuyện với cô rất nhiều, lại thấy dáng vẻ cô hoảng hốt tinh thần, anh biết chạm đến vết thương trong lòng cô, có chút hối hận không nên nhắc tới đề tài này, suy nghĩ cô tinh tế tỉ mỉ và nhạy cảm, sợ rằng muốn cô quên được, sẽ không đơn giản như thế, nghĩ tới đây, liền không nói thêm gì nữa, chẳng qua là nhẹ giọng nói một câu ngủ đi, rồi ôm sát cô.
Một đêm này, cô ở trong ngực anh lăn qua lộn lại thật lâu mới dần dần yên tĩnh lại, mà anh cũng sau khi nghe hô hấp của cô vững vàng mới chìm vào mộng đẹp.
Trong lòng có chuyện, sáng sớm rất sớm đã tỉnh, không làm kinh động cô rời giường, anh tắm rửa tùy tiện ăn chút gì liền lái xe đến phòng làm việc của Dĩ Kiệt.
Trợ lý của Dĩ Kiệt rất nhiệt tình trực tiếp dẫn anh tới phòng làm việc, anh vừa mới đi vào, đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, không nhịn được cau mày, xuyên qua khói mù lượn lờ, đã thấy Hà Dĩ Kiệt đưa lưng về phía anh ngồi ở trên ghế xoay, mặt nhìn ngoài cửa sổ, trong tay còn đang kẹp một điếu thuốc.
"Dĩ Kiệt, xảy ra chuyện gì?" Anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, trợ lý rót hai ly trà bưng qua rồi lặng lẽ lui ra ngoài, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hà Dĩ Kiệt dừng lại một chút, lúc này mới tắt đầu điếu thuốc trong tay, anh xoay người lại, sắc mặt rất tiều tụy, trong mắt tràn đầy những đường máu đỏ: "Thiệu Đình, cậu còn nhớ người tên Phó Tĩnh Ngôn không?"
Anh ngẩn ra, chợt gật đầu: "Nhớ, cô ta là em gái nhỏ nhất của Tĩnh Tri."
Hà Dĩ Kiệt liếc anh một cái: "Cô ta bây giờ là con gái nuôi của bí thư Tiếu."
Mạnh Thiệu Đình ngây ngẩn cả người, thật lâu sau anh mới giật mình nói: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Hà Dĩ Kiệt lắc đầu một cái: "Chuyện cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà quan hệ của bí thư Tiếu và tôi cậu phải biết, ban đầu nhà tôi gặp chuyện không may..." Giọng nói của anh ta khàn khàn, khi nói tới chỗ này thì dừng lại một chút, mới lại tiếp tục mở miệng nói: "Bí thư Tiếu giúp tôi bận rộn, phần ân tình này, tôi cũng đã sớm nói đời này phải báo đáp ông ấy, nếu như không phải là ông ấy, cũng sẽ không có Hà Dĩ Kiệt ngày nay, cho nên, Thiệu Đình, chuyện lần này, tôi không có cách nào nhúng tay vào."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mạnh Thiệu Đình giống như có chút hiểu được, người phụ nữ Phó Tĩnh Ngôn, lại gây sóng gió?
"Chuyện cậu hợp tác với Bắc Thành ở bên ngoài mở công ty, bị lộ ra ngoài, hiện tại anh cả của cậu đang xử lý." Hà Dĩ Kiệt thở dài một tiếng: “Bí thư Tiếu biết tôi và cậu có quan hệ tốt, cố ý gạt tôi, những ngày qua tôi lại đang bận rộn chuyện của Tương Tư, đã sơ suất..."
"Dĩ Kiệt, chuyện này cũng không trách cậu được, chuyện nên tới tránh không thoát!" Ngược lại dáng vẻ Mạnh Thiệu Đình rất không sao cả: "Tôi cũng không phải là không có công ty kia thì phải chết đói."
"Nhưng anh cả cậu phát hiện đang dần dần thành kết quả, cậu dự định làm sao bây giờ?" Một câu nói của Hà Dĩ Kiệt nói đến điểm mấu chốt: "Cậu không có Mạnh thị, ở bên ngoài lại không có biện pháp tự lập địa vị, Tĩnh Tri đi theo cậu, làm sao bây giờ?"
Mạnh Thiệu Đình nghe thấy câu này, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, anh trầm tư chốc lát, mới chậm rãi mở miệng: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không cứ như vậy mà mặc cho bọn họ làm thịt."
"Cần tôi giúp một tay thì không nên khách khí, chúng ta đã làm anh em nhiều năm như vậy." Hà Dĩ Kiệt đứng lên vỗ vỗ vai anh: "Có rãnh rỗi để cho Tĩnh Tri tới xem Tương Tư một chút, Tương Tư không muốn gặp tôi, chỉ nói muốn gặp Tĩnh Tri."
"Được, Tĩnh Tri cũng đang nhớ em ấy, tôi trở về lập tức nói cho cô ấy biết."
Mạnh Thiệu Đình lập tức đáp ứng, Hà Dĩ Kiệt ừ một tiếng, lúc này trợ lý đi vào nói có khách quan trọng chờ ở bên ngoài, Mạnh Thiệu Đình lập tức cáo từ rời đi.
***********
Sau khi Mạnh Thiệu Đình đi Tĩnh Tri lập tức rời giường, cô mang theo Phi Đồng ăn sáng, sau đó Phi Đồng liền la hét muốn cô đi xem hồ bơi nhỏ của cậu, đương nhiên Tĩnh Tri sẽ không cự tuyệt cậu, hai người dắt tay nhau đi vào sau vườn.
Xuyên qua một đường hoa đung đưa trong gió, ngày mùa thu Tịnh Viên vẫn tuyệt đẹp vô cùng, lá cây chẳng qua là mới vừa mới bắt đầu điêu tàn, cây cối hai bên đường mòn vẫn dày đặc vô cùng, Phi Đồng chạy chạy liền bị cái gì đó hấp dẫn, di chuyển tránh tay của cô cơ thể mập mạp nho nhỏ liền liều mạng chạy lên trước, Tĩnh Tri chỉ chậm rãi đi, thỉnh thoảng vui vẻ nhìn cảnh trí hai bên đường, sáng sớm không khí ở Tịnh Viên cực tốt, hơi lạnh thấm vào ruột gan làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái, cô hít sâu mấy cái, cười tủm tỉm nhìn con trai hoạt bát ở phía trước.
Khi còn bé còn lo lắng cậu thật sự quá ngoan không thích nói chuyện, hiện tại khỏe khoắn, hiển nhiên biến thành chứng rối loạn tăng động giảm chú ý ở trẻ con*.
(*Rối loạn tăng động giảm chú ý (tiếng Anh: At ten tion-defi cit hyperac tivity di sorder-ADHD) là một trong những rối loạn phát triển thường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý. Căn bệnh gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng học tập và gây khó khăn trong quan hệ với mọi người. Theo thống kê cứ 100 trẻ thì có từ 3 đến 5 trẻ mắc rối loạn này với một số triệu chứng bắt đầu trước tuổi lên 7. Theo Wikipedia)
"Theo tôi nói, người ta cuối cùng là thân mẹ con, Phó tiểu thư nặng hơn, sao nặng hơn mẹ ruột của mình? Hơn nữa, đứa bé kia... Vốn không phải Nhị thiếu gia của chúng ta!"
Bước chân của Tĩnh Tri đột nhiên dừng lại, không nhịn được ngừng hô hấp lại, cô nhìn về phía phát ra âm thanh, lại thấy cách đó không xa có hai người phụ nữ tuổi không lớn lắm đang ở một chỗ trong vườn hoa vừa làm việc vừa nói chuyện, câu nói không đầu không đuôi này, làm Tĩnh Tri nhất thời hồ đồ, không nhịn được thoáng nhích tới gần một chút, nín thở lắng nghe.
"Cũng không phải như vậy, nếu tiểu thiếu gia thật sự là con trai ruột của thiếu gia chúng ta, làm sao phu nhân có thể độc ác ra tay bắt cóc tiểu thiếu gia như vậy chứ.”
"May mà đứa bé mạng lớn, cũng là nhị thiếu gia chúng ta để ý, dốc sức tìm trở về, bằng không, chậc chậc, hậu quả kia cũng không dám nghĩ đến..."
"Cô nói đúng, nhị thiếu gia trước sau vẫn giấu diếm đến một giọt nước cũng không lọt, không phải là sợ Phó tiểu thư biết là phu nhân làm chuyện tốt sẽ không bỏ qua sao? Lại nói tiếp, vẫn là mẹ con liền tâm, phu nhân làm chuyện như vậy, thiếu gia xem ra ngài ấy dốc sức giấu diếm không cho tiểu thư biết, haizz, đáng thương cho Phó tiểu thư, người làm mẹ vẫn chưa hay biết gì, thật là đáng thương..."
"Chúng ta vẫn bớt tranh cãi một tí đi, cô cũng nói thiếu gia đã nói không tiết lộ ra ngoài cho Phó tiểu thư biết..."
"Sợ cái gì, trong vườn này người nào không biết? Chỉ gạt một mình Phó tiểu thư, chúng ta không trực tiếp nói cho cô ấy là được rồi!"
Hai người bàn luận xôn xao, làm xong công việc trong tay, lập tức thu dọn công cụ, lại nghị luận về chuyện của người khác càng lúc càng xa rồi.
Tĩnh Tri cũng không nhúc nhích đứng ở nơi đó, sắc mặt cô trắng bệch như tuyết, mà tay chân cũng một mảnh lạnh lẽo, mà lúc nãy ngón tay đè một lùm nhánh cây trước mặt xuống nghe lén, không biết lúc nào, cô đã dùng tay bẻ gãy nhánh cây to, nhánh cây gảy lìa cao thấp không đều đâm vào trong lòng bàn tay của cô, chảy ra những giọt máu nhỏ, nhưng cô lại không biết đau, cô chỉ thẩn thờ đứng ở nơi đó, cả vườn bừng bừng sinh cơ, cả vườn nhánh hoa hồng xanh biếc, cô nhìn không tới, mà bóng dáng cô đơn bạc lành lạnh dường như sẽ dung nhập vào trong gió lạnh rung ngày mùa thu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.