Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 385: Đến 'ZNV' nhặt xác đi!

Minh Châu Hoàn

14/09/2016

Editor: heisall -

Anh ấy không có động cơ để xuống tay với Thiệu Hiên, đúng, anh ấy không có lý do, không hề có động cơ, chắc chắn không phải là anh ấy!

Cô bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, đầu óc chuyển động thật nhanh, anh sẽ không nghĩ là cô biết những chuyện này, vậy thì cô phải tự mình đi thăm dò rõ ràng, vừa rồi An Thành nói chuyện, gọi người kia là Ngụy Nhị thì phải? Tốt, cô nhớ rồi, cô muốn đích thân đi gặp người này, tự mình hỏi hắn một câu, rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc giữa Thiệu Đình và Thiệu Hiên đã xảy ra chuyện gì!

Cô quay trở lại cửa hàng tổng hợp, đến toilet ở lầu một rửa mặt, nước lạnh làm cho cô tỉnh táo lại, sợ hãi và nghi ngờ mới vừa rồi đã lặng lẽ tản đi một nửa, chỉ bằng một vài câu mà bây giờ cô nghe được, lại muốn cô lấy nước dơ dội lên người của Thiệu Đình, thì nhất định cô sẽ không đồng ý, cô tin tưởng anh, trừ phi do chính miệng anh nói với cô, nếu không, cô sẽ không tin tưởng những gì chỉ nghe một chiều từ người khác.

Người cô quen biết không nhiều lắm, nếu là nhà họ Phó trước kia thì có lẽ vẫn còn có thể sai khiến mấy người đến giúp cô, nhưng bây giờ, thủ hạ của Thiệu Đình lại không cách nào dùng được, chỉ cần có một chút động tĩnh, sẽ lập tức truyền tới tai của anh, nếu anh quyết định hạ lệnh phong tỏa tin tức không cho cô biết, như vậy thì sợi dây manh mối này liền bị chặt đứt, mà trừ lần đó ra, cô cũng chỉ làm bạn với Thanh Thu và Tương Tư.

Mà bây giờ Tương Tư lại ngây ngô khờ dại cả ngày, đóng cửa không ra ngoài, cô không đành lòng làm cô ấy lo lắng, như vậy cũng chỉ còn mình Thanh Thu.

Cô tựa vào trên bồn rửa tay, trên gương mặt nước lăn xuống phía dưới từng giọt, lạnh lẽo thấm vào mu bàn tay của cô, tóc nằm trên hai má cũng bị ướt, lạnh như băng dính vào trên mặt, nhưng cô lại hoàn toàn không cảm thấy, nắm điện thoại di động một lúc lâu, cuối cùng vẫn bấm số của Thanh Thu, bên kia vang lên hai tiếng ngắn ngủi liền bắt máy, giọng nói của Thanh Thu truyền đến, giọng điệu rất vui vẻ.

"Tĩnh Tri hả? Bây giờ tớ đang ở Pennsylvania, cậu có chuyện gì không? Lâu lắm rồi không thấy cậu gọi điện thoại nói chuyện với tớ, thật là không có lương tâm mà!"

Giọng nói của cô vang lên nhẹ nhàng, giống như hơi thở của ánh mặt trời, cũng lây sang Tĩnh Tri, làm cô cũng không nhịn được cười lên: "Sao cậu lại đi qua đó rồi? Trước tết chúng ta gặp mặt không phải cậu vẫn còn ở trong nước sao? Cậu mới là người không có lương tâm, ra khỏi nước cũng không nói cho tớ biết.

Thanh Thu cười rất khoái trá, lại liên tục nói xin lỗi: "Là lỗi của tớ, lúc ấy đi rất vội vàng, lại không muốn quấy rầy vợ chồng son các người ân ân ái ái, nên cũng chưa nói cho cậu biết được."

"Thanh Thu, nghe cậu nói chuyện, mình có cảm giác cậu đang rất vui vẻ."

Tĩnh Tri nói ra lời từ trong đáy lòng, Thanh Thu im lặng trong chốc lát, lúc mở miệng nói tiếp thì lại có một chút ưu thương nhàn nhạt, nhưng giọng điệu vẫn rất vui vẻ như cũ: "Đúng vậy, cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, tớ lựa chọn rời khỏi anh ta, giống như chết một lần rồi sống lại, nên cũng muốn hưởng thụ cuộc sống thật tốt, nơi này ánh mặt trời rất tốt, tháng năm tớ sẽ đến đại học Pennsylvania để học rồi, đây là mơ ước của tớ từ rất lâu rồi, cậu có chúc phúc cho tớ không?"

Cô cười xấu xa, Tĩnh Tri cũng cười, luôn miệng nói chúc mừng, hai người lại nói chuyện một lúc, Thanh Thu mới nói: "Nói đi, có phải có chuyện muốn tớ giúp một tay hay không?"

Tĩnh Tri nghĩ tới việc cô đang ở nước ngoài, nước xa không cứu được lửa gần, nên cũng có chút thất vọng mở miệng: "Thôi, cậu đang ở nước ngoài, tớ không thể làm phiền cậu được."

"Ở nước ngoài thì sao chứ? Gốc của tớ vẫn còn ở trong nước đó, cậu nói đi, chúng ta là bạn tốt, tớ sẽ giúp cậu vô điều kiện."

Tĩnh Tri không chịu được nhất chính là người khác đối xử tốt với cô, đôi mắt lập tức đỏ lên: "Thanh Thu. . . . . ."

Giọng nói của cô thật thấp, mang theo từng tiếng nức nở nghẹn ngào, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ bị gió thổi qua, nên lảo đảo chớp động, từng mảng ánh sáng nhỏ vụn rơi vào trên khuôn mặt hơi ướt của cô, mang theo một chút màu vàng ấm áp, cô chần chừ một chút, liền mở miệng: "Cậu có biết người nào trong xã hội đen không, tớ muốn tìm tin tức của một người gọi là Ngụy Nhị. . . . . ."

Thanh Thu cau mày khẽ suy tư trong chốc lát, mới nói: "Như vậy đi, tớ cho cậu một số điện thoại, cậu gọi qua, chị ấy là Cố Lưu Tô, là chị nuôi của tớ, giao thiệp rất rộng rãi, tớ sẽ nói trước với chị ấy một tiếng, tính tình của chị ấy rất thẳng thắng và thoải mái cũng rất nghĩa khí, nhất định sẽ giúp được cậu."

Tĩnh Tri cảm ơn, rồi cúp điện thoại, quả nhiên một lát sau cô đã nhận được tin nhắn, là số điện thoại của Cố Lưu Tô.

Da mặt của cô luôn mỏng, nhờ một người bạn tốt như Thanh Thu mà cô còn có cảm giác xấu hổ, huống chi là một người xa lạ, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại, điện thoại chỉ vang lên một tiếng, lập tức bắt máy, có một giọng nữ rất êm tai cũng rất sảng khoái vang lên: "Alô, là tiểu thư Phó Tĩnh Tri phải không? Tôi đang đợi điện thoại của cô, người cô muốn tìm gọi là Ngụy Nhị có đúng không? Tôi nhớ rồi, buổi tối có thời gian không, buổi chiều tôi sẽ sắp xếp một chút, rồi buổi tối sẽ liên lạc với cô có được hay không?"

Cô ấy hết sức nhiệt tình, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất lễ độ, Tĩnh Tri lập tức không cảm thấy hồi hộp nữa, liền đồng ý, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng nói của Cố Lưu Tô, giống như chuyện này rất đơn giản vậy, trong lòng cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ra khỏi cửa hàng, An Thành đang đi chung quanh tìm cô, cô làm ra vẻ tự nhiên như không có việc gì, hai người lên xe, An Thành nói, tạm thời nhị thiếu có việc gấp phải ra nước ngoài nên không thể tới đón cô, muốn cô về thẳng Tĩnh Viên tìm anh ấy.

"Có chuyện gì anh biết không?" Tĩnh Tri có chút hiếu kỳ hỏi thăm.



An Thành lắc đầu một cái: "Tôi không biết, nhị thiếu cũng không nói cho tôi biết."

"Vậy anh ấy đi đâu anh có biết không?"

"Hình như là 'ZNV', tôi phảng phất nghe nhị thiếu nói một câu như vậy trong điện thoại."

Tâm trạng của Tĩnh Tri chợt căng thẳng, nhưng vẫn cười nói như cũ: "Đi 'ZNV' sao? Thiệu Đình có việc làm ăn bên đó nữa sao? Mấy ngày trước tôi nghe anh ấy nói, ở bên 'ZNV' Mạnh thị không có buôn bán gì. . . . . ."

An Thành ấp úng, thật lâu mới lên tiếng: "Những năm trước đây vẫn có, sau đó thì dần dần cắt đứt, có thể là có chuyện rất quan trọng, tôi cũng không rõ ràng lắm, đợi lát nữa hỏi nhị thiếu sẽ biết liền."

"Ừ." Tĩnh Tri gật đầu một cái, làm như lơ đãng quan sát An Thành từ trong kính chiếu hậu một cái, lại thấy lông mày của anh ta nhíu lại thật chặt, đáy mắt như có chút ít hoảng hốt, làm cô không khỏi chăm chú nhìn thêm một chút, chỉ cảm thấy giống như có điểm nào đó là lạ, nhưng lại không nói rõ ra được.

Có lẽ, là mình đa nghi rồi, An Thành đã đi theo Thiệu Đình từ nhỏ, tình cảm giữa hai người đã hơn hai mươi, có lẽ sự ăn ý giữa hai người ngay cả cô cũng không sánh bằng, coi như cô có nghi ngờ chính mình, thì cũng không thể hoài nghi An Thành được.

Trở về Tĩnh Viên thì Mạnh Thiệu Đình đã thu xếp xong hành lý ngồi chờ cô ở phòng khách, đồ anh sửa soạn cũng không nhiều, Tĩnh Tri tùy tiện nhìn lướt qua, cũng chỉ là một cái túi du lịch rất nhỏ, nhìn giống như cũng không chứa bao nhiêu quần áo, thấy cô vừa vào cửa, Mạnh Thiệu Đình đã lập tức đứng lên nói: "Em trở lại rồi, Tĩnh Tri, anh có chút việc gấp, tạm thời phải đi công tác một chuyến, một mình em ở nhà, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, trước khi anh trở về, tốt nhất không nên ra khỏi nhà, anh sẽ phái người bảo vệ em ở Tĩnh Viên."

Thấy giọng nói của anh gấp gáp, Tĩnh Tri cũng có chút lo lắng: "Thiệu Đình, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có… không có gì, chỉ là một chút chuyện làm ăn hơi khó giải quyết nên cần xử lý gấp mà thôi, em không cần lo lắng, tất cả đều có anh rồi." Mạnh Thiệu Đình thấy cô lo lắng, cuống quít chống giữ nụ cười an ủi cô, Tĩnh Tri hơi mím môi, lông mi khẽ run, che khuất chút ánh sáng đang khẽ lóe lên ở bên trong: " Thiệu Đình, anh đi công tác ở đâu vậy?"

Mạnh Thiệu Đình sững sờ, chợt nói nhanh: "Nước Pháp, vé máy bay anh cũng mua xong rồi, hiện tại sẽ phải đi liền, Tĩnh Tri, xin lỗi không thể ăn trưa cùng em rồi."

Sống lưng Tĩnh Tri khẽ cương cứng, chợt ngẩng đầu lên cười nhạt: "Không sao đâu, anh yên tâm đi đi, em sẽ ở nhà chờ anh."

"Được, thời gian eo hẹp, anh đi đây, em không cần tiễn anh." Anh nói xong, trong ánh mắt như có chút giãy giụa, nhưng cuối cùng lại ôm cô một cái thật chặt: "Chăm sóc chính mình thật tốt nhé, anh đi đây."

Anh nói xong liền xoay người rời đi, bước chân vội vàng mà lại kiên định, An Thành cùng mấy người thủ hạ cũng lập tức đi theo, bỗng chốc cả căn phòng đầy người liền trống rỗng, Tĩnh Tri xoay người, ngồi xuống ghế sofa, cô run rẩy rót một chén nước, nâng niu trong tay để sưởi ấm, không cảm thấy nóng, nhưng trong lòng dần dần tràn ngập cảm giác lạnh như băng, không phải nói mọi chuyện sẽ tốt, sẽ không giấu giếm và lừa gạt đối phương nữa hay sao, muốn tin tưởng lẫn nhau nên có chuyện cũng sẽ nói không phải sao? Tại sao anh lại gạt cô, một lời cũng không muốn nói với cô?

Cô vẫn ngồi như vậy cả buổi chiều, cho đến khi điện thoại di động reo lên, cô mới mờ mịt bấm nhận điện thoại, là giọng nói của Cố Lưu Tô, muốn cô đến phòng 2042 của quán bar Địa Hạ.

Tĩnh Tri lên lầu đổi một bộ quần áo, sửa sang lại khuôn mặt một chút, để cho mình không phải thất lễ, lúc này mới xuống lầu đi ra ngoài, anh có để lại người đưa đón cô, Tĩnh Tri khéo léo cự tuyệt, chỉ nói là muốn đi thăm Tương Tư, những người này cũng biết mối quan hệ giữa cô, Tương Tư và Thanh Thu, nên cũng không ngăn cản, giúp cô đón xe taxi rời đi.

Tĩnh Tri nói tên quán bar, tâm tình cũng bắt đầu dần dần thấp thỏm không yên, nếu thật sự nghe được một ít chuyện từ Ngụy Nhị, thì cô nên làm cái gì đây? Là lựa chọn tin tưởng, hay là không tin?

Cô không biết, cô chỉ biết tâm trạng của cô đang rất rối loạn, chẳng lẽ anh chưa từng cảm nhận được sự lo lắng của cô sao? Tại sao có chuyện lại không thương lượng cùng cô mà nhất định phải gạt cô như vậy? Chẳng lẽ anh không biết, giấy hoàn toàn không thể gói được lửa sao?

Cô có chút nhức đầu, không cho mình tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, quay mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cảnh hoàng hôn ở thành phố mang theo một chút buồn thương, giống như khắc hoạ tâm tình của cô vào giờ phút này.

Vừa mới đi tới cửa của quán bar kia, thì có đứa bé giữ cửa nhiệt tình hỏi thăm cô có phải là Phó tiểu thư không, cô gật đầu nói phải, đứa bé giữ cửa lập tức niềm nở gọi người phục vụ đưa cô đi đến phòng bao.

Xuyên qua đám người tốt xấu lẫn lộn, cua quẹo mấy lần, thật giống như đến một chỗ khác không cùng thế giới, người phục vụ dừng bên ngoài một căn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, Tĩnh Tri không khỏi nắm chặt lòng bàn tay của mình, hít một hơi thật sâu.

Cửa mở ra, Tĩnh Tri lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên đi vào trong phòng, cô nhìn thấy một cô gái, không, chính xác mà nói, phải là một người con gái đẹp tuyệt trần tản ra hơi thở của một nữ vương, giống như một viên ngọc sáng chói rơi vào trong đám người, khiến người khác không thể chuyển mắt đi được.

Cố Lưu Tô mặc một bộ quần áo công sở màu đen, tóc dài xoăn lại giống như tảo biển lười biếng xõa rối tung trên người, hai chân của cô bắt chéo, giữa ngón tay kẹp một cái tẩu thuốc nhỏ dài, đôi môi đỏ tươi chậm rãi khạc ra làn khói màu xanh dương nhạt, đôi mắt híp lại như đôi mắt mèo xinh đẹp đến mê người, hình như dáng vẻ rất vừa lòng.



Tĩnh Tri đi vào liền bị ánh hào quang của cô hấp dẫn, một lúc lâu mới chú ý tới trong góc phòng có một người đàn ông đang quỳ dưới đất, cô bước vội mấy bước, tiến lên nhìn, mới phát hiện đúng là Ngụy Nhị.

Lúc này Cố Lưu Tô liền đứng lên, vóc dáng của cô thon dài cao ráo, cỡ chừng trên một mét bảy, nhưng vóc người cũng tốt đến nổi làm cho người ta phún máu, Tĩnh Tri thấy cô mà cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong lòng cảm thán, đây mới là đỉnh cao của phụ nữ.

"Người cô tìm là người này đúng không? Có lời gì thì tự mình hỏi đi, mới vừa rồi tôi đã cho người “dạy dỗ” hắn một trận rồi, hắn không dám nói láo đâu." Thái độ của Cố Lưu Tô mang theo một chút thân thiết, khiến Tĩnh Tri cảm thấy rất có thiện cảm, cô cười với cô ấy, chân thành nói lời cảm ơn: "Cám ơn cô, Cố tiểu thư."

"Gọi tôi là Lưu Tô được rồi." Cố Lưu Tô mím môi cười một tiếng, giống như một viên ngọc tuyệt đẹp đang phát sáng rạng rỡ.

Tĩnh Tri đi tới bên cạnh Ngụy Nhị, bắt đầu hỏi từng câu một, Cố Lưu Tô đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, cho đến khi cô hỏi xong, thì giống như hồn bay phách lạc đi tới, lúc này Cố Lưu Tô mới liếc nhìn cô một cái, đẩy một ly nước qua: "Cô tin người đàn ông đó đã làm những chuyện này sao?"

Tĩnh Tri mờ mịt nhận lấy ly nước, lắc đầu rồi lại dừng lại: "Tôi không biết, tôi không muốn tin, nhưng. . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết." Tay Cố Lưu Tô cầm điếu thuốc nâng lên, ánh mắt của cô sắc bén và chắc chắn: "Không có nhưng nhị gì hết, tin tưởng chính là tin tưởng, không tin chính là không tin, nếu như tin tưởng, thì cái gì cũng đừng làm, chờ anh ta nói cho cô biết, nếu như không tin tưởng, thì phải đi tìm anh ta hỏi cho rõ ràng."

"Anh ấy đã đi 'ZNV' rồi, anh ấy không chịu nói cho tôi biết."

"Vậy thì đi 'ZNV' tìm anh ta, thương lượng trực tiếp rồi hỏi rõ ràng." Cố Lưu Tô dùng ngón trỏ thon dài búng điếu thuốc lá một cái, tro thuốc lá rơi xuống, gương mặt tinh sảo của cô dưới ánh sáng của bóng đèn ở trong phòng càng thêm nổi bậc khác thường đến động lòng người, Tĩnh Tri hoảng hốt nhìn cô, tim như bị dao cắt.

Ngụy Nhị nói, là Thiệu Đình dụ dỗ Thiệu Hiên hít thuốc phiện, còn dây dưa cùng một gái bao, mà cô gái này đắc tội với một người trong xã hội đen, nên Thiệu Hiên đi 'ZNV' là muốn cứu cô gái đó, là Thiệu Đình sắp xếp người đi cùng Thiệu Hiên, nhưng kể từ khi Thiệu Hiên đến 'ZNV', thì anh liền cắt đứt liên lạc. . . . . . Mà hôm nay thấy An Thành, là vì Thiệu Đình muốn An Thành cho hắn một khoản tiền để đuổi hắn ra khỏi nước, bịt miệng hắn, khi hắn muốn lên máy bay thì bị người của Cố Lưu Tô cản lại.

"Ngộ nhỡ là thật thì nên làm gì? Ngộ nhỡ thật sự là anh ấy làm thì phải làm sao?" Tĩnh Tri hoảng hốt luống cuống, cô không dám nghĩ tới, rồi lại không khống chế được ý nghĩ muốn đi đến nơi đó.

Hình như Cố Lưu Tô bị hỏi khó, nên tay cầm điếu thuốc dừng lại giữa không trung, một lúc lâu, cô mới chậm rãi mở miệng: "Cô nhất định rất thích anh ta, yêu nên không hi vọng anh ta phạm phải bất kỳ sai lầm nào để cho cô thất vọng có đúng hay không?"

Tĩnh Tri kinh ngạc gật đầu: "Cho dù như thế nào thì tôi nghĩ tôi cũng đều có thể tha thứ cho anh ấy, nhưng nếu như anh ấy thật sự ra tay với người đó, tôi không biết nên dùng lý do gì để tha thứ cho anh ấy. . . . . ."

"Xem ra, ở trong lòng cô, người đàn ông kia còn quan trọng hơn so với người đàn ông mà cô yêu?"

"Không, chỉ là do tôi đã có lỗi với anh ấy, nên trong lòng tôi cảm thấy áy náy. . . . ."

"Tốt nhất là cô nên đi 'ZNV' tìm anh ta hỏi một chút cho rõ ràng, biết đâu trong này có cái gì hiểu lầm thì sao."

"Hiểu lầm gì đó là sao? Có cái gì hiểu lầm chứ? Tam Thiếu đã sớm chết ở 'ZNV' rồi, đi nhặt xác cho anh ta đi! Vì một cô gái mà như vậy, tôi đã khuyên anh ta từ sớm rồi, không nên đi, nhưng anh ta lại không nghe. . . . . . Chết là đáng đời!" Ngụy Nhị đột nhiên ồn ào giống như phát điên, cả người co rúc ở trên đất rồi bắt đầu co giật, Tĩnh Tri sợ hết hồn, trốn thẳng sang một bên, Cố Lưu Tô bình tĩnh giữ cô lại: "Đừng sợ, hắn lên cơn nghiện thuốc thôi."

"Tìm thứ ở trên người hắn ra đây, bắt hắn nói thật, không nói thì đùa chết hắn!" Cố Lưu Tô xoay mặt lại sai bảo thủ hạ của mình.

Tĩnh Tri gần như mất đi toàn bộ bình tĩnh và lý trí, trong đầu cô chỉ quanh quẩn một câu nói: "Tam Thiếu đã sớm chết ở 'ZNV' rồi, đi nhặt xác cho anh ta đi. . . . . . Nhặt xác đi . . . . .

"Nói, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc câu nói vừa rồi là có ý gì!" Cố Lưu Tô cầm một bao phấn trắng quơ qua quơ lại trước mặt hắn mấy cái, cô giống như một bụi hoa anh túc chập chờn, làm cho người ta không rời mắt ra được, Ngụy Nhị chỉ nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của cô đang kẹp bọc giấy nho nhỏ, nước dãi nước mắt đều chảy xuống, Cố Lưu Tô không cử động, giọng nói càng thêm lạnh lẽo hơn: "Nói! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

"Chết rồi, đã sớm chết rồi, chết ở 'ZNV' rồi, là người của nhị thiếu giết chết. . . . . . Thi thể đoán chừng cũng đã hư thúi. . . . . . Đi cũng không tìm được. . . . . . Cho tôi, cho tôi. . . . . ."

Toàn thân hắn run rẩy giống như sốt rét, đưa tay quơ lung tung muốn đoạt lấy bọc giấy trong tay Cố Lưu Tô, Tĩnh Tri vẫn dang yên lặng đứng ở một bên thì bất chợt kêu thét lên một tiếng xông lại, một tay giật lấy bọc giấy, một tay níu lấy cổ áo của Ngụy Nhị, dùng sức lay mạnh: "Ông đừng nói bậy! Hoàn toàn không đúng! Bọn họ là anh em, là người thân! Thiệu Đình không thể nào ra tay với Thiệu Hiên được!"

Hai tay của Ngụy Nhị quơ loạn trên mặt đất, cơn nghiện phát tác sẽ khó chịu giống như có hàng vạn con kiến đang cắn khắp người, hắn bò trên mặt đất muốn giật lấy cái bọc giấy, Tĩnh Tri lại đá bọc giấy đi. Cô trở tay đánh một bạt tai vào mặt của Ngụy Nhị, muốn buộc hắn tỉnh táo lại một chút, lúc này mới tiếp tục nắm cổ áo của hắn, hai mắt cô trợn tròn gần như muốn nứt ra mà nhìn lại hắn, bình tĩnh gằn từng câu từng chữ: "Tôi cảnh cáo anh...nếu anh còn dám vu oan cho Thiệu Đình một câu nữa, tôi nhất định sẽ xé toạc miệng anh ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook