Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 435: Đoàn tụ (1)
Minh Châu Hoàn
08/11/2016
Tất cả những chuyện xảy ra với Mạnh Thiệu Đình trong đêm hôm ấy Tĩnh Tri
không hề hay biết. Mãi sau này trong một lần vui chuyện Mạnh Thiệu Đình
vô tình nói ra cô mới biết anh đã trải qua một trận thập tử nhất sinh
như thế nào! Còn hiện giờ, cô vẫn ở Lạc Thành chờ đón anh về, cô đã hứa
chắc với anh, cô và bảo bảo sẽ chờ đón anh, cho dù đêm đã khuya. Nghe
thấy tiếng xe ô tô chạy vào sân, cô vội vã chạy ra đón, nhưng bước xuống xe lại là hai người cảnh sát, họ đến mời cô đến hiện trường trên cầu...
Sương mù giăng dày đặc trong đêm, Tĩnh Tri đẩy cửa xe ra, lảo đảo chạy về phía bờ sông. Khắp nơi đều có bóng cảnh sát, dây cảnh giới cũng được giăng kín khắp nơi, tiếng còi cảnh sát chói tai, tiếng gào thét đến rách họng của mọi người, tất cả đều không lọt vào tai của Tĩnh Tri. Cô vén sợi dây cảnh giới căng bên lan can thành cầu lên, đứng sững ở nơi đó, tay cô được Bình Bình nắm giữ lấy thật chặt.
Cô ngoan ngoãn đứng đó, không hề nhúc nhích, chỉ cúi đầu lắng nghe tiếng nước sông rống giận chảy qua bên dưới chân mình.
Tiếng động cơ của thuyền cứu hộ đang ngược xuôi qua lại trên sông để tìm người kêu vang rền.
Bình Bình đã khóc đến không thành tiếng, nhưng trái lại, Tĩnh Tri lại rất bình tĩnh. Cô quay người, nhẹ nhàng cầm tay của Bình Bình, nghiêm khắc nói: "Khóc cái gì mà khóc, anh ấy vẫn chưa chết đâu, không được phép khóc!"
Bình Bình nghẹn ngào, cố gắng nén lại tiếng khóc, trong màn đêm, gương mặt của Tĩnh Tri tái nhợt nhưng cực kỳ lạnh lùng. Cô yên lặng nhìn nước chảy dưới chân, hồi lâu sau, cô xoay người lại, đi thẳng tới gần người cảnh sát ở phía trước mặt, đưa tay giật giật vạt áo của người này. Ánh mắt cô bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa dày đặc ngọn lửa niềm tin. Giọng nói của cô rất êm dịu nhưng lại như đinh chém sắt: "Bất kể phải dùng phương pháp gì, các anh cũng phải tìm cho được anh ấy, bắt anh ấy phải quay trở về nhà cho tôi! Một sợi tóc cùng tìm về bằng được !"
"Tiểu thư, xin cô hãy bình tĩnh một chút, va chạm đến độ này thì người không thể sống được đâu..."
Tĩnh Tri ngước mi mắt lên, ánh mắt trong suốt tựa như ánh trăng nhìn đến bức người: "Anh là Thượng Đế sao? Nếu như anh không phải, anh không được phép nói những lời khẳng định như vậy. Tôi nói anh ấy vẫn còn sống, anh ấy vẫn còn sống, vẫn đang sống... dù thế nào anh ấy cũng không thể bỏ lại tôi sống một mình được. "
Cô nói xong, cười một tiếng, vẻ mặt rất tươi tắn, xoay người gọi Bình Bình: "Chúng ta về nhà thôi, Bình Bình, về nhà chờ Thiệu Đình."
Bảy ngày, suốt bảy ngày qua...
Tất cả cảnh sát ở Lạc Thành đều được huy động, hầu như tất cả toàn bộ sức lao động trong các thành phố, thị trấn, thôn nhỏ nằm ven dòng sông Tây Lạc đều được trưng dụng, tất cả chỉ vì cô muốn phải tìm bằng được thi thể của Mạnh Thiệu Đình.
Hàng ngày Tĩnh Tri đều đi đến bờ sông, từ sáng sớm và ở mãi cho đến tối muộn. Càng về sau, Bình Bình càng không còn đủ dũng khí để đi nữa, nhưng Tĩnh Tri thì vẫn như cũ, thay đổi quần áo ổn định lại tinh thần là cô lại đi tới đó.
Sau đó, khi cô tận mắt nhìn thấy xe của anh được kéo lên, vụ va chạm nghiêm trọng đã làm chiếc ô tô bị biến hình vặn vẹo, không còn nhìn thấy hình dáng gì nữa, nhưng vẫn như cũ, không hề tìm thấy Mạnh Thiệu Đình.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, chưa tìm được thì vẫn có hy vọng. Nếu có thể, cô hi vọng vĩnh viễn, cũng sẽ không thể tìm được.
Cô không muốn phải nhìn thi thể của anh rồi khóc rống lên, cô chỉ chấp nhận mỉm cười tin rằng anh đang sống rất tốt ở một nơi xa xôi nào đó...
Cả sông Tây Lạc gần như bị lật đáy lên trời, cuối cùng cũng chỉ tìm được một chiếc áo sơ mi của anh.
Áo sơ mi được trao lại cho Tĩnh Tri. Cô trầm mặc hồi lâu, nhưng cũng chỉ nói một câu với cảnh sát: "Sống tôi phải thấy người, chết tôi cũng phải thấy xác của anh ấy bằng được."
Tĩnh Tri vẫn sống trong niềm tin chờ đợi, cô chờ đợi sẽ có một kỳ tích sẽ xảy ra.
********
Ngày thứ mười sau tại nạn xe, Mạnh Thiệu Tiệm đến Lạc Thành để gặp Tĩnh Tri. Sau đêm tìm được chiếc áo sơ mi của Thiệu Đình, Tĩnh Tri bị cảm lạnh đến phát sốt.
"Ngồi ở trước cửa sổ coi chừng gió lạnh thổi vào sẽ bị nhức đầu đó." Sau lưng Tĩnh Tri chợt có một giọng nói vang lên, dịu dàng đến vô cùng.
Cô cũng không hề lên tiếng đáp lại, nhưng môi khẽ cong lên thoáng nở nụ cười lạnh lùng.
Người vừa tươi dường như cũng không thèm để ý chỉ đặt bàn tay lên vai cô một cách yêu thương, lại nhẹ nhàng sờ sờ lên trán của cô, xác định trán cô không bị nóng rần lên, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng em cũng đã hạ sốt rồi."
Hơi thở của người nọ nóng rực bên vành tai của cô, cô chán ghét cố gắng xoay mặt đi. Mạnh Thiệu Tiệm cúi người xuống, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhànglên mái tóc mềm mại của cô, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên đầy cưng chiều.
Nhưng Tĩnh Tri gạt tay hắn ra rồi đứng phắt lên. Cô quay người lại, vung tay tát cho hắn một cái, trợn mắt nhìn người đàn ông kia cười lạnh: "Mạnh Thiệu Tiệm, anh cút đi, đừng có tới đây khiêu chiến, đừng có động chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi, đừng có đụng đến tôi!"
Mạnh Thiệu Tiệm bị cô đánh gò má hơi hồng lên, nhưng mặt vẻ mặt hắn vẫn giữ vẻ âm tình bất định. Hai mắt Tĩnh Tri như phun ra lửa trừng trừng nhìn hắn, không biết từ lúc nào khẩu súng nhỏ đã xuất hiện trên tay cô, ngón tay gắt gao đặt trên cò súng chặt, chỉ cần hắn dám có khuynh hướng hành động gì đó, cô tuyệt đối sẽ cho hắn ăn một viên đạn không tha!
Thế nhưng hắn lại chỉ nhẹ cười một cái, ánh mắt vẫn vô cùng ấm áp như cũ. Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô, khẽ nói: "Dù sao em cũng đã làm mẹ rồi, vậy mà sao vẫn còn giữ tính khí trẻ con như vậy? Dù sao Thiệu Đình cũng đã chết rồi, người sống chỉ còn anh và em, Tĩnh Tri, năm tháng vẫn còn rất dài, thời gian cũng còn có rất nhiều, anh sẽ vẫn tiếp tục đến đây với em, chăm sóc cho em! "
Tĩnh Tri lắc mình né tránh, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng cứng ngắc, sau đó cô xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, mở miệng nói rành rọt từng chữ từng câu, âm điệu chứa đầy hận thù như khoét vào lòng người ta: "Mạnh Thiệu Tiệm, con người anh thật khiến cho tôi phải ghê tởm, quá ghê tởm! Anh muốn thay thế Thiệu Đình sao? Anh coi mình là ai vậy? Anh là cái quái gì chứ? Anh cút đi cho tôi, hiện tại hãy cút đi... Cút đi! Cút ngay cho tôi!"
*************************
Sau phút anh em gặp gỡ mừng vui, Mạnh Thiệu Đình, Mạnh Thiệu Hiên, cùng với Kiều Tử Tích và An Thành ngồi họp bàn với nhau.
Sau khi An Thành nói rõ hết mọi chuyện với Mạnh Thiệu Đình và Mạnh Thiệu Hiên, mọi người khẳng định An Thành phải tiếp tục diễn nốt vai kịch của mình. Thiệu Hiên nói cần phải lợi dụng cơ hội tốt này, một là để cứu em gái của An Thành ra, hai là nhân cơ hội này nhất định phải làm cho Mạnh Thiệu Tiệm phải ngã ngựa!
Riêng với Tĩnh Tri, Thiệu Hiên yêu cầu Mạnh Thiệu Đình phải tuyệt đối giữ kín tin tức anh còn sống. Thiệu Đình cực kỳ khổ sở khi phải phục tùng quyết định này, nhưng vì đại cục anh không thể làm khác được, chỉ mong sao mọi việc diễn ra nhanh chóng, sẽ kết thúc trước khi cô sinh con. Anh đã từng hứa sẽ ở bên cô, tiếp sức và cùng cô trải qua lần vượt cạn này.
Sương mù giăng dày đặc trong đêm, Tĩnh Tri đẩy cửa xe ra, lảo đảo chạy về phía bờ sông. Khắp nơi đều có bóng cảnh sát, dây cảnh giới cũng được giăng kín khắp nơi, tiếng còi cảnh sát chói tai, tiếng gào thét đến rách họng của mọi người, tất cả đều không lọt vào tai của Tĩnh Tri. Cô vén sợi dây cảnh giới căng bên lan can thành cầu lên, đứng sững ở nơi đó, tay cô được Bình Bình nắm giữ lấy thật chặt.
Cô ngoan ngoãn đứng đó, không hề nhúc nhích, chỉ cúi đầu lắng nghe tiếng nước sông rống giận chảy qua bên dưới chân mình.
Tiếng động cơ của thuyền cứu hộ đang ngược xuôi qua lại trên sông để tìm người kêu vang rền.
Bình Bình đã khóc đến không thành tiếng, nhưng trái lại, Tĩnh Tri lại rất bình tĩnh. Cô quay người, nhẹ nhàng cầm tay của Bình Bình, nghiêm khắc nói: "Khóc cái gì mà khóc, anh ấy vẫn chưa chết đâu, không được phép khóc!"
Bình Bình nghẹn ngào, cố gắng nén lại tiếng khóc, trong màn đêm, gương mặt của Tĩnh Tri tái nhợt nhưng cực kỳ lạnh lùng. Cô yên lặng nhìn nước chảy dưới chân, hồi lâu sau, cô xoay người lại, đi thẳng tới gần người cảnh sát ở phía trước mặt, đưa tay giật giật vạt áo của người này. Ánh mắt cô bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa dày đặc ngọn lửa niềm tin. Giọng nói của cô rất êm dịu nhưng lại như đinh chém sắt: "Bất kể phải dùng phương pháp gì, các anh cũng phải tìm cho được anh ấy, bắt anh ấy phải quay trở về nhà cho tôi! Một sợi tóc cùng tìm về bằng được !"
"Tiểu thư, xin cô hãy bình tĩnh một chút, va chạm đến độ này thì người không thể sống được đâu..."
Tĩnh Tri ngước mi mắt lên, ánh mắt trong suốt tựa như ánh trăng nhìn đến bức người: "Anh là Thượng Đế sao? Nếu như anh không phải, anh không được phép nói những lời khẳng định như vậy. Tôi nói anh ấy vẫn còn sống, anh ấy vẫn còn sống, vẫn đang sống... dù thế nào anh ấy cũng không thể bỏ lại tôi sống một mình được. "
Cô nói xong, cười một tiếng, vẻ mặt rất tươi tắn, xoay người gọi Bình Bình: "Chúng ta về nhà thôi, Bình Bình, về nhà chờ Thiệu Đình."
Bảy ngày, suốt bảy ngày qua...
Tất cả cảnh sát ở Lạc Thành đều được huy động, hầu như tất cả toàn bộ sức lao động trong các thành phố, thị trấn, thôn nhỏ nằm ven dòng sông Tây Lạc đều được trưng dụng, tất cả chỉ vì cô muốn phải tìm bằng được thi thể của Mạnh Thiệu Đình.
Hàng ngày Tĩnh Tri đều đi đến bờ sông, từ sáng sớm và ở mãi cho đến tối muộn. Càng về sau, Bình Bình càng không còn đủ dũng khí để đi nữa, nhưng Tĩnh Tri thì vẫn như cũ, thay đổi quần áo ổn định lại tinh thần là cô lại đi tới đó.
Sau đó, khi cô tận mắt nhìn thấy xe của anh được kéo lên, vụ va chạm nghiêm trọng đã làm chiếc ô tô bị biến hình vặn vẹo, không còn nhìn thấy hình dáng gì nữa, nhưng vẫn như cũ, không hề tìm thấy Mạnh Thiệu Đình.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, chưa tìm được thì vẫn có hy vọng. Nếu có thể, cô hi vọng vĩnh viễn, cũng sẽ không thể tìm được.
Cô không muốn phải nhìn thi thể của anh rồi khóc rống lên, cô chỉ chấp nhận mỉm cười tin rằng anh đang sống rất tốt ở một nơi xa xôi nào đó...
Cả sông Tây Lạc gần như bị lật đáy lên trời, cuối cùng cũng chỉ tìm được một chiếc áo sơ mi của anh.
Áo sơ mi được trao lại cho Tĩnh Tri. Cô trầm mặc hồi lâu, nhưng cũng chỉ nói một câu với cảnh sát: "Sống tôi phải thấy người, chết tôi cũng phải thấy xác của anh ấy bằng được."
Tĩnh Tri vẫn sống trong niềm tin chờ đợi, cô chờ đợi sẽ có một kỳ tích sẽ xảy ra.
********
Ngày thứ mười sau tại nạn xe, Mạnh Thiệu Tiệm đến Lạc Thành để gặp Tĩnh Tri. Sau đêm tìm được chiếc áo sơ mi của Thiệu Đình, Tĩnh Tri bị cảm lạnh đến phát sốt.
"Ngồi ở trước cửa sổ coi chừng gió lạnh thổi vào sẽ bị nhức đầu đó." Sau lưng Tĩnh Tri chợt có một giọng nói vang lên, dịu dàng đến vô cùng.
Cô cũng không hề lên tiếng đáp lại, nhưng môi khẽ cong lên thoáng nở nụ cười lạnh lùng.
Người vừa tươi dường như cũng không thèm để ý chỉ đặt bàn tay lên vai cô một cách yêu thương, lại nhẹ nhàng sờ sờ lên trán của cô, xác định trán cô không bị nóng rần lên, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng em cũng đã hạ sốt rồi."
Hơi thở của người nọ nóng rực bên vành tai của cô, cô chán ghét cố gắng xoay mặt đi. Mạnh Thiệu Tiệm cúi người xuống, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhànglên mái tóc mềm mại của cô, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên đầy cưng chiều.
Nhưng Tĩnh Tri gạt tay hắn ra rồi đứng phắt lên. Cô quay người lại, vung tay tát cho hắn một cái, trợn mắt nhìn người đàn ông kia cười lạnh: "Mạnh Thiệu Tiệm, anh cút đi, đừng có tới đây khiêu chiến, đừng có động chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi, đừng có đụng đến tôi!"
Mạnh Thiệu Tiệm bị cô đánh gò má hơi hồng lên, nhưng mặt vẻ mặt hắn vẫn giữ vẻ âm tình bất định. Hai mắt Tĩnh Tri như phun ra lửa trừng trừng nhìn hắn, không biết từ lúc nào khẩu súng nhỏ đã xuất hiện trên tay cô, ngón tay gắt gao đặt trên cò súng chặt, chỉ cần hắn dám có khuynh hướng hành động gì đó, cô tuyệt đối sẽ cho hắn ăn một viên đạn không tha!
Thế nhưng hắn lại chỉ nhẹ cười một cái, ánh mắt vẫn vô cùng ấm áp như cũ. Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô, khẽ nói: "Dù sao em cũng đã làm mẹ rồi, vậy mà sao vẫn còn giữ tính khí trẻ con như vậy? Dù sao Thiệu Đình cũng đã chết rồi, người sống chỉ còn anh và em, Tĩnh Tri, năm tháng vẫn còn rất dài, thời gian cũng còn có rất nhiều, anh sẽ vẫn tiếp tục đến đây với em, chăm sóc cho em! "
Tĩnh Tri lắc mình né tránh, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng cứng ngắc, sau đó cô xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, mở miệng nói rành rọt từng chữ từng câu, âm điệu chứa đầy hận thù như khoét vào lòng người ta: "Mạnh Thiệu Tiệm, con người anh thật khiến cho tôi phải ghê tởm, quá ghê tởm! Anh muốn thay thế Thiệu Đình sao? Anh coi mình là ai vậy? Anh là cái quái gì chứ? Anh cút đi cho tôi, hiện tại hãy cút đi... Cút đi! Cút ngay cho tôi!"
*************************
Sau phút anh em gặp gỡ mừng vui, Mạnh Thiệu Đình, Mạnh Thiệu Hiên, cùng với Kiều Tử Tích và An Thành ngồi họp bàn với nhau.
Sau khi An Thành nói rõ hết mọi chuyện với Mạnh Thiệu Đình và Mạnh Thiệu Hiên, mọi người khẳng định An Thành phải tiếp tục diễn nốt vai kịch của mình. Thiệu Hiên nói cần phải lợi dụng cơ hội tốt này, một là để cứu em gái của An Thành ra, hai là nhân cơ hội này nhất định phải làm cho Mạnh Thiệu Tiệm phải ngã ngựa!
Riêng với Tĩnh Tri, Thiệu Hiên yêu cầu Mạnh Thiệu Đình phải tuyệt đối giữ kín tin tức anh còn sống. Thiệu Đình cực kỳ khổ sở khi phải phục tùng quyết định này, nhưng vì đại cục anh không thể làm khác được, chỉ mong sao mọi việc diễn ra nhanh chóng, sẽ kết thúc trước khi cô sinh con. Anh đã từng hứa sẽ ở bên cô, tiếp sức và cùng cô trải qua lần vượt cạn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.