Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 276: Giận dữ và hai cái bạt tai!
Minh Châu Hoàn
03/08/2016
Đến cuối cùng, một
chân anh còn khuỵu xuống, vuốt phẳng từng nếp gấp trên vạt áo ra, từng
phát từng phát, cứ tự nhiên mà tái diễn lại động tác này.
Mới đầu Tĩnh Tri cũng thấy hơi kinh ngạc, nhưng về sau trong mắt lại dần dâng lên hơi nước. Cô gắt gao cắn chặt môi dưới, đáy mắt lóng lánh ánh lệ, rất muốn đưa tay ngăn lại, muốn đẩy ra, nhưng không biết vì sao nhìn dáng vẻ này của anh bất giác nơi con tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, trong ngực thương cảm dâng tràn.
Anh cứ lặp đi lặp lại động tác kia, cho đến khi Tĩnh Tri cứ nghĩ rằng áo của mình bị kéo hỏng rồi thì anh mới đứng lên, khẽ lùi về phía sau một bước, nheo nheo mắt nhìn người trước mặt.
Tĩnh Tri cúi đầu nhìn mình vạt áo, hoàn chỉnh buông thong xuống đùi, nơi đó dường như đang nóng giẫy lên.
"Tôi uống quá chén, nên đã mạo phạm em, là lỗi của tôi, thật xin lỗi!"
Anh cường hôn cô, ôm cô, thậm chí còn sờ soạng khắp người cô chẳng khác nào một tên háo sắc mà hiện tại lại dùng giọng điệu hời hợt thanh minh cho bản thân uống quá nhiều nên mới mạo phạm, còn thật xin lỗi nữa.
Tĩnh Tri bỗng nhiên thấy tức giận, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt long lên giống như một chú sói con.
"Mạnh Thiệu Đình! Anh không phải là người!"
Tĩnh Tri vươn tay ra không chút lưu tình cho anh một bạt tai.
Bởi vì quá giận nên toàn thân cũng run rẩy, trước ngực khẽ phập phồng, thậm chí còn bắt đầu thở gấp.
Mặt Mạnh Thiệu Đình bị cô đánh lệch sang một bên, nhưng vẫn vừa giữ nguyên nụ cười, tuy nhiên nụ cười kia, nhìn thế nào cũng thấy thật ảm đạm.
Lưỡi khẽ đảo đến vị trí bị đánh trong miệng, đau đớn nhíu chặt mày, bất chợt anh lại nghĩ đến, một đêm giáng sinh của hai năm trước khi vạch trần thân phận của Thiệu Hiên, cô cũng tặng cho cậu ta một cái tát như thế.
Lúc ấy mặt của Thiệu Hiên đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn sáng đến bức người, tuy bị cô đánh nhưng vẫn mỉm cười nói xin lỗi.
Thiệu Hiên có thể, tại sao anh lại không thể chứ.
"Hả giận chưa? Nếu như còn chưa hả giận, em có thể. . . . . ."
Lời của anh đột nhiên lại bị một cái tát cứng rắn của cô chặt đứt, Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, thân hình thậm chí còn thoáng chao đảo, da mặt bỏng rát, Phó Tĩnh Tri, em xuống tay cũng thật hung ác, thật quá hung ác rồi.
Lúc cô tát Thiệu Hiên, còn lần lượt tát cả hai bên má, thế nào mà đến lượt anh lại ở cùng một chỗ như vậy?
"Đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa, Mạnh Thiệu Đình, anh khiến tôi thật sự chán ghét!"
Cô đánh anh, còn nói bằng giọng điệu như vậy, khiến Mạnh Thiệu Đình cũng không cười nổi nữa, anh nghiêng mặt sang nhìn cô, ánh mắt vừa sâu vừa nặng, làm cô không thể trốn tránh.
"Phó Tĩnh Tri, em thử nói lại lời mới vừa rồi thử xem, đầu đuôi nói lại một lần! Em thử lặp lại lần nữa thử xem nào!"
Anh vừa nói đến mấy chữ cuối cùng bất chợt liền cáu kỉnh gào lên, bước đến gần, túm lấy cổ áo của cô hung dữ nhấc lên. Tĩnh Tri cảm giác cổ của mình sắp bị anh cắt đứt lìa, liều mạng cào lên mu bàn tay anh. Ngay lập tức trên mu bàn tay xuất hiện mấy vết máu, nhưng anh vẫn đỏ mắt nhìn cô chằm chằm, tựa như muốn nuốt cô vào trong bụng mình vậy!
"Em đừng đánh đồng tôi với cậu ta. Chỉ cần con mẹ nó thích em là em có thể muốn làm gì thì làm! Phó Tĩnh Tri, người khó chịu không chỉ có một mình em đâu. Tôi đối tốt với em, đến gần em, lấy lòng em ... là vì thân thể của em sao? Nếu tôi muốn kiểu phụ nữ gì mà không có chứ? Vì cái gì mà tôi lại phải cố tình quấn quít lấy em không buông? Tôi vì sao lại phải sống chết trưng da mặt dày để gặp em? Tôi con mẹ nó, chẳng lẽ là kẻ trời sinh ra đã hèn hạ bỉ ối như thế?".
Anh dùng xách cổ áo của cô lay lay, Tĩnh Tri bị anh lắc điên cuồng như thế chỉ trực nôn hết những thứ trong dạ dày ra, cô sắp sửa không trụ nổi nữa rồi.
"À? Tôi cần gì phải để ý đến sắc mặt của em chứ? Cần gì phải cứ tỏ ra ân cần khi em cứ trưng mặt lạnh ra với mình? Tôi con mẹ nó chịu đủ rồi! Phó Tĩnh Tri, em thích thế nào thì cứ như thế đi, muốn chờ Thiệu Hiên thì cứ chờ, muốn vui vẻ sống cùng ai thì ở, muốn sinh con với ai cũng đều được, tôi con mẹ nó đều mặc kệ! Tôi - không – quản - nữa! Em nghe rõ chưa? Tôi bằng lòng buông tay, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Tôi cũng chẳng thiếu gì! Kể cả em có đưa tới cửa, tôi cũng chẳng cần! Em nghe cho rõ đây, Mạnh Thiệu Đình nếu lại hạ mình thích em, không cần thể diện mà đi tìm em thì tôi liền không phải là đàn ông!".
Anh lấy tay đẩy cô ra, tức giận tháo cà vạt hung hăng ném xuống đất.
Tĩnh Tri bị anh hung hăng lắc một trận, sau đó lại bị thô lỗ đẩy ra, toàn thân như mềm đi, bả vai va vào tường, mơ hồ đau nhói, cố ôm dạ dày đang co rút mãnh liệt, nước mắt thình lình tuôn ra như mưa, rất muốn nôn, nhưng rồi lại không muốn bản thân chật vật trước mặt người đàn ông này, chỉ cảm thấy cả đời cũng không khó chịu như lúc này . . .
Không phải chỉ là nghe mấy câu khó nghe thôi sao, sao anh lại khó chịu đến mức này? Cô thì sao? Những năm tháng qua không có ngày nào là cô được yên ổn, không có ngày nào mà không bị người ta mắng cho thương tích đầy mình? Lúc ấy cô nên đi tìm ai để lớn tiếng mắng một trận cho vơi uất ức đây?
Anh mở miệng ra là nói thích cô, nếu thứ gọi là thích của anh lại mỏng manh như vậy thì nên sớm thu hồi đi thôi!
Mạnh Thiệu Đình nhìn cô khó chịu như thế cũng hơi biến sắc, muốn tiến lên một bước đỡ lấy cô nhưng lại cố ngăn mình lại.
"Shit!"
Anh giận dữ hung hăng vung tay lên, lại đụng trúng chiếc đèn trên tường, mu bàn tay lập tức sưng lên, dường như đã thương tổn tới xương. . . . . .
Mà lúc này cửa phòng cũng mở ra, Thanh Thu hốt hoảng chạy ra ngoài, hiển nhiên là đã nghe được động tĩnh ở nơi này, cô liếc mắt nhìn Tĩnh Tri, rồi vội vàng đi qua đỡ: "Tĩnh Tri, cô sao thế?".
Đầu Tĩnh Tri đau nhức dữ dội, dạ dày cũng lăn qua lộn lại khó chịu vô cùng, không thể đứng lên nổi, cả người cũng mềm oặt đi, Thanh Thu thấy thế liền vội vàng quay sang phía Mạnh Thiệu Đình kêu to: "Thiệu Đình, anh còn đứng đó làm gì, mau tới giúp một tay . . ."
Tĩnh Tri bóp chặt lấy tay Thanh Thu, dường như cô bị sặc, cất tiếng ho không ngừng, mặt cũng nghẹn đỏ lên. . . . . .
Mạnh Thiệu Đình phát hiện mình bắt đầu mềm lòng, thậm chí còn muốn bước qua. . . . . .
"Đừng để anh ta chạm vào tôi ! Mau bảo anh ta cút ——"
Cô cất giọng khàn khàn, cố chấp như thế khiến cho anh lại lập tức bùng lên lửa giận, hận không thể xông tới bóp chết cô!
Tuy thế anh vẫn vừa bật cười, vừa vung tay chỉ vào Phó Tĩnh Tri, ánh mắt lại nhìn về phía Thanh Thu, khóe môi khẽ nhếch lên, âm lượng cũng dần dần cao vút: "Thanh Thu, em cũng thấy đấy, cô ấy đối với anh thế nào,. . ."
"Thiệu Đình. . .", Thanh Thu nhìn dáng vẻ này của anh đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
Bọn họ đều giống như nhau, anh giống cô, mà Hà Dĩ Kiệt lại giống với Phó Tĩnh Tri.
Ai trong số họ mà chẳng phải chịu khổ sở cay đắng trong tình yêu nhưng ngoài mặt vẫn muốn giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.
Hai người bọn họ đều là người đáng thương, cũng chỉ là người đáng thương.
Nếu như nói trước kia, Thanh Thu vẫn còn thấy giận Mạnh Thiệu Đình, không tài nào hiểu nổi cách làm của anh thì một khắc này dường như cô đã hoàn toàn tha thứ.
Người nào đã từng bị tra tấn một lần như thế trong đời thì cho dù đã từng phạm phải sai lầm lớn đến thế nào trong tình yêu, cũng đủ rồi, so với việc bị đánh gãy chân còn khiến cho anh ta khó chịu hơn nhiều, bởi vì trong mắt trong lòng người mình yêu không hề có bóng dáng của mình.
"Thanh Thu, cầu xin cô đưa tôi đến toilet. . . . . ."
Tĩnh Tri giãy giụa muốn vịn tay Thanh Thu đứng lên, nhưng một mình Thanh Thu không thể nào trụ nổi, muốn gọi Thẩm Bắc Thành, nhưng trong đầu lại thấy đồng bệnh tương liên, không nhịn được khuyên nhủ: "Tĩnh Trì, đừng tức giận với Thiệu Đình, có chuyện gì cứ từ từ nói. . ."
"Tôi và anh ta không có gì để nói, Thanh Thu, nếu không phải cô và Tương Tư ở đây, tôi cũng sẽ không ở lại chỗ này, nhìn thấy anh ta tôi liền ghê tởm. . . . . ."
Giờ phút này trong lòng Tĩnh Tri chỉ còn nỗi hận ngút ngàn, cũng không thèm để ý, nói ra những lời kích thích để người kia nổi điên.
Quả nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, anh lập tức liền giận dữ đạp vào bình hoa lớn bên cạnh, khiến nó lập tức bay vào tường, vỡ tan, mảnh sứ bắn ra tung toé, bay cả lên cánh tay anh, kéo theo những vết thương thật nhỏ, nhưng bản thân anh lại không hề hay biết.
Anh tức giận muốn nổi điên, nếu không phải Thẩm Bắc Thành nghe thấy bên ngoài huyên náo càng lớn, liền không chịu ngồi yên nữa lập tức chạy ra ngoài kéo lại, thì lúc này anh đã vọt tới trước mặt Tĩnh Tri bóp chết cô rồi.
"Buông tay! Cậu con mẹ nó thả ra!", Mạnh Thiệu Đình hất tay, vung thẳng vào mặt người đang giữ mình. Thẩm Bắc Thành thấy bạn mình người đầy mùi rượu, lại thấy Phó Tĩnh Tri ngồi bệt dưới đất, không ngừng rơi lệ liền cảm thấy nhức đầu. Đáng lẽ ra anh ta không nên chọn thời cơ không tốt này giúp đỡ Thanh Thu, cũng có thể thấy được nếu càng can thiệp vào thì chuyện sẽ càng thêm bung bét!
"Thiệu Đình, cậu bình tĩnh chút đi!", Thẩm Bắc Thành đưa tay cản lại nấm đấm kia, giờ phút này Thiệu Đình xem như cũng còn đủ tỉnh táo, nên miễn cưỡng còn có thể giữ chặt, còn nếu như người này uống say rồi, thì Thẩm Bắc Thành anh sao có thể là đối thủ của cậu ta.
"Bình tĩnh? Tôi dứt khoát nên giết cô ta còn hơn là để cô ta sống rồi luôn miệng nói những lời đâm vào lòng tôi như vậy!".
Mạnh Thiệu Đình nhìn người mặt không chút thay đổi ngồi dưới đất, lòng như bị người ta ném vào trong chảo dầu sôi sùng sục, sau đó lại vùi xuống tầng tuyết đông cứng. Anh có thể bao dung cho nỗi hận của cô, bao dung cho việc cô không tha thứ cho mình nhưng những lời cay nghiệt ấy đừng dễ dàng nói ra miệng như thế được không?
Mới đầu Tĩnh Tri cũng thấy hơi kinh ngạc, nhưng về sau trong mắt lại dần dâng lên hơi nước. Cô gắt gao cắn chặt môi dưới, đáy mắt lóng lánh ánh lệ, rất muốn đưa tay ngăn lại, muốn đẩy ra, nhưng không biết vì sao nhìn dáng vẻ này của anh bất giác nơi con tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, trong ngực thương cảm dâng tràn.
Anh cứ lặp đi lặp lại động tác kia, cho đến khi Tĩnh Tri cứ nghĩ rằng áo của mình bị kéo hỏng rồi thì anh mới đứng lên, khẽ lùi về phía sau một bước, nheo nheo mắt nhìn người trước mặt.
Tĩnh Tri cúi đầu nhìn mình vạt áo, hoàn chỉnh buông thong xuống đùi, nơi đó dường như đang nóng giẫy lên.
"Tôi uống quá chén, nên đã mạo phạm em, là lỗi của tôi, thật xin lỗi!"
Anh cường hôn cô, ôm cô, thậm chí còn sờ soạng khắp người cô chẳng khác nào một tên háo sắc mà hiện tại lại dùng giọng điệu hời hợt thanh minh cho bản thân uống quá nhiều nên mới mạo phạm, còn thật xin lỗi nữa.
Tĩnh Tri bỗng nhiên thấy tức giận, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt long lên giống như một chú sói con.
"Mạnh Thiệu Đình! Anh không phải là người!"
Tĩnh Tri vươn tay ra không chút lưu tình cho anh một bạt tai.
Bởi vì quá giận nên toàn thân cũng run rẩy, trước ngực khẽ phập phồng, thậm chí còn bắt đầu thở gấp.
Mặt Mạnh Thiệu Đình bị cô đánh lệch sang một bên, nhưng vẫn vừa giữ nguyên nụ cười, tuy nhiên nụ cười kia, nhìn thế nào cũng thấy thật ảm đạm.
Lưỡi khẽ đảo đến vị trí bị đánh trong miệng, đau đớn nhíu chặt mày, bất chợt anh lại nghĩ đến, một đêm giáng sinh của hai năm trước khi vạch trần thân phận của Thiệu Hiên, cô cũng tặng cho cậu ta một cái tát như thế.
Lúc ấy mặt của Thiệu Hiên đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn sáng đến bức người, tuy bị cô đánh nhưng vẫn mỉm cười nói xin lỗi.
Thiệu Hiên có thể, tại sao anh lại không thể chứ.
"Hả giận chưa? Nếu như còn chưa hả giận, em có thể. . . . . ."
Lời của anh đột nhiên lại bị một cái tát cứng rắn của cô chặt đứt, Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, thân hình thậm chí còn thoáng chao đảo, da mặt bỏng rát, Phó Tĩnh Tri, em xuống tay cũng thật hung ác, thật quá hung ác rồi.
Lúc cô tát Thiệu Hiên, còn lần lượt tát cả hai bên má, thế nào mà đến lượt anh lại ở cùng một chỗ như vậy?
"Đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa, Mạnh Thiệu Đình, anh khiến tôi thật sự chán ghét!"
Cô đánh anh, còn nói bằng giọng điệu như vậy, khiến Mạnh Thiệu Đình cũng không cười nổi nữa, anh nghiêng mặt sang nhìn cô, ánh mắt vừa sâu vừa nặng, làm cô không thể trốn tránh.
"Phó Tĩnh Tri, em thử nói lại lời mới vừa rồi thử xem, đầu đuôi nói lại một lần! Em thử lặp lại lần nữa thử xem nào!"
Anh vừa nói đến mấy chữ cuối cùng bất chợt liền cáu kỉnh gào lên, bước đến gần, túm lấy cổ áo của cô hung dữ nhấc lên. Tĩnh Tri cảm giác cổ của mình sắp bị anh cắt đứt lìa, liều mạng cào lên mu bàn tay anh. Ngay lập tức trên mu bàn tay xuất hiện mấy vết máu, nhưng anh vẫn đỏ mắt nhìn cô chằm chằm, tựa như muốn nuốt cô vào trong bụng mình vậy!
"Em đừng đánh đồng tôi với cậu ta. Chỉ cần con mẹ nó thích em là em có thể muốn làm gì thì làm! Phó Tĩnh Tri, người khó chịu không chỉ có một mình em đâu. Tôi đối tốt với em, đến gần em, lấy lòng em ... là vì thân thể của em sao? Nếu tôi muốn kiểu phụ nữ gì mà không có chứ? Vì cái gì mà tôi lại phải cố tình quấn quít lấy em không buông? Tôi vì sao lại phải sống chết trưng da mặt dày để gặp em? Tôi con mẹ nó, chẳng lẽ là kẻ trời sinh ra đã hèn hạ bỉ ối như thế?".
Anh dùng xách cổ áo của cô lay lay, Tĩnh Tri bị anh lắc điên cuồng như thế chỉ trực nôn hết những thứ trong dạ dày ra, cô sắp sửa không trụ nổi nữa rồi.
"À? Tôi cần gì phải để ý đến sắc mặt của em chứ? Cần gì phải cứ tỏ ra ân cần khi em cứ trưng mặt lạnh ra với mình? Tôi con mẹ nó chịu đủ rồi! Phó Tĩnh Tri, em thích thế nào thì cứ như thế đi, muốn chờ Thiệu Hiên thì cứ chờ, muốn vui vẻ sống cùng ai thì ở, muốn sinh con với ai cũng đều được, tôi con mẹ nó đều mặc kệ! Tôi - không – quản - nữa! Em nghe rõ chưa? Tôi bằng lòng buông tay, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Tôi cũng chẳng thiếu gì! Kể cả em có đưa tới cửa, tôi cũng chẳng cần! Em nghe cho rõ đây, Mạnh Thiệu Đình nếu lại hạ mình thích em, không cần thể diện mà đi tìm em thì tôi liền không phải là đàn ông!".
Anh lấy tay đẩy cô ra, tức giận tháo cà vạt hung hăng ném xuống đất.
Tĩnh Tri bị anh hung hăng lắc một trận, sau đó lại bị thô lỗ đẩy ra, toàn thân như mềm đi, bả vai va vào tường, mơ hồ đau nhói, cố ôm dạ dày đang co rút mãnh liệt, nước mắt thình lình tuôn ra như mưa, rất muốn nôn, nhưng rồi lại không muốn bản thân chật vật trước mặt người đàn ông này, chỉ cảm thấy cả đời cũng không khó chịu như lúc này . . .
Không phải chỉ là nghe mấy câu khó nghe thôi sao, sao anh lại khó chịu đến mức này? Cô thì sao? Những năm tháng qua không có ngày nào là cô được yên ổn, không có ngày nào mà không bị người ta mắng cho thương tích đầy mình? Lúc ấy cô nên đi tìm ai để lớn tiếng mắng một trận cho vơi uất ức đây?
Anh mở miệng ra là nói thích cô, nếu thứ gọi là thích của anh lại mỏng manh như vậy thì nên sớm thu hồi đi thôi!
Mạnh Thiệu Đình nhìn cô khó chịu như thế cũng hơi biến sắc, muốn tiến lên một bước đỡ lấy cô nhưng lại cố ngăn mình lại.
"Shit!"
Anh giận dữ hung hăng vung tay lên, lại đụng trúng chiếc đèn trên tường, mu bàn tay lập tức sưng lên, dường như đã thương tổn tới xương. . . . . .
Mà lúc này cửa phòng cũng mở ra, Thanh Thu hốt hoảng chạy ra ngoài, hiển nhiên là đã nghe được động tĩnh ở nơi này, cô liếc mắt nhìn Tĩnh Tri, rồi vội vàng đi qua đỡ: "Tĩnh Tri, cô sao thế?".
Đầu Tĩnh Tri đau nhức dữ dội, dạ dày cũng lăn qua lộn lại khó chịu vô cùng, không thể đứng lên nổi, cả người cũng mềm oặt đi, Thanh Thu thấy thế liền vội vàng quay sang phía Mạnh Thiệu Đình kêu to: "Thiệu Đình, anh còn đứng đó làm gì, mau tới giúp một tay . . ."
Tĩnh Tri bóp chặt lấy tay Thanh Thu, dường như cô bị sặc, cất tiếng ho không ngừng, mặt cũng nghẹn đỏ lên. . . . . .
Mạnh Thiệu Đình phát hiện mình bắt đầu mềm lòng, thậm chí còn muốn bước qua. . . . . .
"Đừng để anh ta chạm vào tôi ! Mau bảo anh ta cút ——"
Cô cất giọng khàn khàn, cố chấp như thế khiến cho anh lại lập tức bùng lên lửa giận, hận không thể xông tới bóp chết cô!
Tuy thế anh vẫn vừa bật cười, vừa vung tay chỉ vào Phó Tĩnh Tri, ánh mắt lại nhìn về phía Thanh Thu, khóe môi khẽ nhếch lên, âm lượng cũng dần dần cao vút: "Thanh Thu, em cũng thấy đấy, cô ấy đối với anh thế nào,. . ."
"Thiệu Đình. . .", Thanh Thu nhìn dáng vẻ này của anh đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
Bọn họ đều giống như nhau, anh giống cô, mà Hà Dĩ Kiệt lại giống với Phó Tĩnh Tri.
Ai trong số họ mà chẳng phải chịu khổ sở cay đắng trong tình yêu nhưng ngoài mặt vẫn muốn giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.
Hai người bọn họ đều là người đáng thương, cũng chỉ là người đáng thương.
Nếu như nói trước kia, Thanh Thu vẫn còn thấy giận Mạnh Thiệu Đình, không tài nào hiểu nổi cách làm của anh thì một khắc này dường như cô đã hoàn toàn tha thứ.
Người nào đã từng bị tra tấn một lần như thế trong đời thì cho dù đã từng phạm phải sai lầm lớn đến thế nào trong tình yêu, cũng đủ rồi, so với việc bị đánh gãy chân còn khiến cho anh ta khó chịu hơn nhiều, bởi vì trong mắt trong lòng người mình yêu không hề có bóng dáng của mình.
"Thanh Thu, cầu xin cô đưa tôi đến toilet. . . . . ."
Tĩnh Tri giãy giụa muốn vịn tay Thanh Thu đứng lên, nhưng một mình Thanh Thu không thể nào trụ nổi, muốn gọi Thẩm Bắc Thành, nhưng trong đầu lại thấy đồng bệnh tương liên, không nhịn được khuyên nhủ: "Tĩnh Trì, đừng tức giận với Thiệu Đình, có chuyện gì cứ từ từ nói. . ."
"Tôi và anh ta không có gì để nói, Thanh Thu, nếu không phải cô và Tương Tư ở đây, tôi cũng sẽ không ở lại chỗ này, nhìn thấy anh ta tôi liền ghê tởm. . . . . ."
Giờ phút này trong lòng Tĩnh Tri chỉ còn nỗi hận ngút ngàn, cũng không thèm để ý, nói ra những lời kích thích để người kia nổi điên.
Quả nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, anh lập tức liền giận dữ đạp vào bình hoa lớn bên cạnh, khiến nó lập tức bay vào tường, vỡ tan, mảnh sứ bắn ra tung toé, bay cả lên cánh tay anh, kéo theo những vết thương thật nhỏ, nhưng bản thân anh lại không hề hay biết.
Anh tức giận muốn nổi điên, nếu không phải Thẩm Bắc Thành nghe thấy bên ngoài huyên náo càng lớn, liền không chịu ngồi yên nữa lập tức chạy ra ngoài kéo lại, thì lúc này anh đã vọt tới trước mặt Tĩnh Tri bóp chết cô rồi.
"Buông tay! Cậu con mẹ nó thả ra!", Mạnh Thiệu Đình hất tay, vung thẳng vào mặt người đang giữ mình. Thẩm Bắc Thành thấy bạn mình người đầy mùi rượu, lại thấy Phó Tĩnh Tri ngồi bệt dưới đất, không ngừng rơi lệ liền cảm thấy nhức đầu. Đáng lẽ ra anh ta không nên chọn thời cơ không tốt này giúp đỡ Thanh Thu, cũng có thể thấy được nếu càng can thiệp vào thì chuyện sẽ càng thêm bung bét!
"Thiệu Đình, cậu bình tĩnh chút đi!", Thẩm Bắc Thành đưa tay cản lại nấm đấm kia, giờ phút này Thiệu Đình xem như cũng còn đủ tỉnh táo, nên miễn cưỡng còn có thể giữ chặt, còn nếu như người này uống say rồi, thì Thẩm Bắc Thành anh sao có thể là đối thủ của cậu ta.
"Bình tĩnh? Tôi dứt khoát nên giết cô ta còn hơn là để cô ta sống rồi luôn miệng nói những lời đâm vào lòng tôi như vậy!".
Mạnh Thiệu Đình nhìn người mặt không chút thay đổi ngồi dưới đất, lòng như bị người ta ném vào trong chảo dầu sôi sùng sục, sau đó lại vùi xuống tầng tuyết đông cứng. Anh có thể bao dung cho nỗi hận của cô, bao dung cho việc cô không tha thứ cho mình nhưng những lời cay nghiệt ấy đừng dễ dàng nói ra miệng như thế được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.