Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 287: Khi nào biết mình thật lòng thật dạ ?
Minh Châu Hoàn
06/08/2016
Tối nay Tống Cảnh hẹn gặp mặt cô tại một quán cà phê, Tĩnh Tri chần chờ một chút, nhưng vẫn đồng ý.
Nói cô không cam lòng cũng được, nói cô tò mò muốn biết mục đích Tống Cảnh tìm cô cũng được, nói cô. . . . . . vẫn còn chờ mong Thiệu Hiên cũng được. Tóm lại, chiều nay cô không muốn đi làm, cô muốn đi tới chỗ hẹn.
Lúc đi tới chung cư kế bên, cô thấy con trai mình bị mọi người vây quanh, cậu bình tĩnh nắm chặt năm đồng tiền trong tay đứng trước đầu xe đẩy của ông già bán túi thịt cua, không quan tâm đến ánh mắt ái mộ của vô số các ông, bà, chú, bác, anh, chị. Dù hiện giờ cõi lòng cô đang tan nát, đau đớn như thuỷ tinh đã vỡ nhưng cô vẫn nhìn Tiểu Bánh Bao trắng trẻo, mập mạp, đáng yêu này với ánh mắt yêu thương, trìu mến. . . . . .
Tháng trước Bánh Bao Nhỏ thích đến xe đẩy bán bánh trứng của một bà lão trước cửa khu chung cư. Mỗi ngày cậu đều xin tiền mẹ, tập trung xếp hàng chờ đến lượt mình mua bánh. Bánh Bao Nhỏ tròn trĩnh, mập mạp đứng trong đội ngũ những người lớn, trông thật tức cười. Dáng dấp đáng yêu của cậu khiến tất cả mọi người đều muốn trêu chọc. Khi Bánh Bao Nhỏ đang tập trung chờ mua bánh, có người ôm cậu, vuốt ve cậu, cậu nhíu lông mày ra vẻ giống như người lớn khiến mọi người cười vui vẻ. Dần dần, ngày nào Bánh Bao Nhỏ cũng đến mua bánh khiến những người mua bánh vây quanh giống như là muốn xem kịch hay. Vì vậy bà lão bán bánh cũng buôn bán được khá khá, ngày nào miệng bà cũng cười đến tận mang tai. . . . . .
Nhưng Mạnh tiểu thiếu gia của chúng ta là người có mới nới cũ (chỉ hành động phụ bạc, thiếu tình nghĩa, có cái mới thì quay ra rẻ rúng, vứt bỏ cái cũ.). Chỉ sau một tháng, cậu nhanh chóng quên đi bánh trứng, lại chuyển sang thích món bánh cua bao bột. Cứ như thế, Bánh Bao Nhỏ trở thành vị cứu tinh trong mộng của những người buôn bán. Cậu đi tới chỗ nào, của cải cũng đi theo đến đấy. . . . . . Đây thật sự là một đứa trẻ hiền lành, mang lại may mắn cho mọi người.
Tất cả buồn bực của Tĩnh Tri như tan biến, cô chỉ đứng đó kiêu ngạo nhìn con trai mình, mới chỉ là một đứa trẻ mà lại có sức thu hút như vậy, trưởng thành như vậy. Có nhiều cô bé nhỏ xinh đẹp nào đó không muốn kết bạn theo nhóm mà chỉ muốn đi theo Bánh Bao Nhỏ. . . . . .
Trong đầu cô tự nhiên xuất hiện một cái bánh bao tròn tròn đang lăn tới trước mặt mình, còn có một đám phụ nữ xấu xí đang đuổi giết ở phía sau. Tĩnh Tri giật mình, nhìn lại con trai mình, cảm thấy cậu đã mập lắm rồi, phải ngăn chặn cơn thèm ăn của cậu thôi, phải giảm cân thôi.
Cuối cùng, cậu không được ăn thịt cua nữa, cũng bị cấm ăn vặt hơn nửa phần. Đêm mùa hè, người mẹ cực kỳ ác độc chỉ cho con trai Truy?n ch? có trên 'Ddlqd" mình ăn một quả dưa chuột, cũng không thèm quan tâm đến khuôn mặt nhỏ nhắn kia khổ sở như thế nào, còn mình trang điểm thật xinh đẹp đi đến chỗ hẹn.
Mãi cho đến khi quán cà phê hiện ra trước mặt, khoé miệng Tĩnh Tri nhếch lên, cô nghĩ đến con trai mình liền không nhịn cười được, tỏ vẻ vô cùng vui sướng.
Nhưng sau khi xuống xe, tâm trạng cô trở nên nặng nề.
Sau đó, lúc đẩy cửa quán cà phê ra, cô hậm hực nhìn quanh một hồi, rồi cô nhìn thấy Tống Cảnh, chính xác là cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục giống cây thông noel.
Vào mùa hè, ở thành phố C không nóng lắm, Tĩnh Tri chỉ tuỳ tiện mặc một cái áo sơ mi trắng. Mái tóc dài được cô cột cao lên, tóc mái trước vẫn được chia ba bảy như cũ. Cô mặc một chiếc quần jean bạc màu, ống quần được săn cao lên đến mắt cá chân. Cô mang đôi giày La Mã đế bằng, vóc dáng cô không cao, nhưng cô có làn da trắng, tóc dài đen mượt mà, vừa bước vào quán cà phê, thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và ao ước.
Trái ngược với cô, Tống Cảnh mặc trang phục mùa hè hàng hiệu mới nhất Chanel, dùng phấn trang điểm dòng mới nhất hiệu Cartier. Tất cả đều là hàng hiệu nhưng nếu cùng lúc được trưng diện quá nhiều trên người thì không tránh khỏi người khác nhìn vào nói mình khoe của.
Có một khuyết điểm lớn chính là làn da Tống Cảnh không trắng lắm, mà cô lại cố tình chọn chiếc váy hồng, lại đeo những viên kim cương lớn trên cổ, trên cổ tay, trên lỗ tai, thậm chí cô làm kiểu tóc cũng vô cùng quái dị. Trên đỉnh đầu phía bên trái, cô kẹp tóc bươm bướm có đính một viên kim cương thật lớn.
Có lẽ cô đều yêu thích những món đồ này. Cô không nỡ bỏ lại món đồ nào. Nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng cô quyết định đeo tất cả chúng lên người mình.
Tĩnh Tri chợt cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều. Cô bước tới chào hỏi Tống Cảnh, bình thản ngồi xuống, gọi một ly Moka.
Tống Cảnh nhìn cô một lúc lâu, thấy cô tùy ý mặc trang phục bình thường thậm chí có chút cũ kĩ nên tỏ vẻ tự đắc: "Tiểu thư Phó, sao cô lại ăn mặc như học trò nghèo như vậy? Dạo này cô khó khăn lắm sao?"
Tĩnh Tri không quan tâm, cười một tiếng: "Cũng ổn, lần này tiểu thư Tống tìm tôi có chuyện gì?"
"Cũng không có gì, chỉ muốn trở về thăm người thân tiện thể du lịch đây đó. Khi đi ngang qua đây, nhớ lại Thiệu Hiên nói cô ở thành phố C, nên đến thăm cô một chút." Tống Cảnh nói xong, cố ý vuốt ve chiếc lắc tay có đính hạt kim cương trên cổ tay mình, cau mày nói: "Đất nước mình thật không có nơi nào thú vị cả, không mua được đồ gì cả, tôi chỉ mang theo vài thứ châu báu do Thiệu Hiên tặng ở nước ngoài, thế mà cũng không đổi được, thật là chán. Đúng rồi, Tiểu thư Phó có nghiên cứu về châu báu không? Hay là để hôm nào đó, chúng ta hẹn nhau ra ngoài dạo phố?"
Tĩnh Tri lạnh nhạt cười một tiếng, trong mắt có ý trêu chọc: "Tôi không thích châu báu, hơn nữa cũng không có dư tiền của để nghiên cứu những thứ này, xin lỗi vì không thể giúp đỡ được."
Tống Cảnh thấy mình đang chiếm ưu thế, còn Tĩnh Tri lại cảm thấy mình thật đáng thương, cũng là một người phụ nữ hiền lành, cũng có tất cả những đồ vật quý báu nhưng không khoe khoang, cô cũng chưa từng nói cho người khác biết cô từng đọc qua sách gì, đã từng du lịch ở đâu, có bao nhiêu bộ y phục, mua châu báu nào, đơn giản là vì cô không có phức cảm tự ti. (phức cảm tự ti là cảm giác mình thấp kém hơn người khác).
Tống Cảnh khoe khoang như vậy cũng bởi vì cô ấy tự ti (Thái độ tự ti là thái độ tự cho rằng mình hèn kém hơn người khác), cô ấy sợ mất đi những thứ mình đang có trong tay.
"Thật là đáng tiếc. . . . . ." Tống Cảnh thông cảm nhìn cô nói.
Tĩnh Tri cầm ly cà phê lên, nếm thử một ngụm, sau đó mới tiếp tục nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng khiến Tiểu thư Tống không ngại cực khổ tới tìm tôi?"
Tống Cảnh nghe cô hỏi, mỉm cười một tiếng: "Nói tới mới nhớ, chính là Thiệu Hiên muốn tôi tới thăm cô một lát, à, còn có. . . . . . con của cô. . . . . ."
Tay Tĩnh Tri đang cầm ly cà phê chợt cứng đờ, nụ cười liền tắt. Cô để ly xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, tinh thần hoảng hốt, Thiệu Hiên, anh làm vậy có ý gì chứ? Bây giờ, anh mới nhớ rằng anh còn có một đứa con trai sao? Nhưng anh có ý gì khi để cho người phụ nữ của mình tới tìm em, tìm con trai của chúng ta?”
"Đừng phí công vô ích."
Giọng nói của cô có chút nghiêm túc, Tống Cảnh thấy cô như vậy, không nhịn cười được ngày càng cười to.
Cười xong, cô ta lại tỏ vẻ nghiêm túc và thể hiện sắc mặt có lỗi: "Nói vậy, cũng do tôi không tốt, nhưng tiểu thư Phó à, Thiệu Hiên cảm thấy rất có lỗi với cô, anh ta vẫn ở nước ngoài đợi cô, anh ta rất yêu mến cô, nhưng cuối cùng….. Tóm lại, giờ anh ta rất nhớ cô, rất nhớ con trai của cô. Nếu không phải vì tôi đang mang thai, thì anh ta chắc chắn muốn ở bên cạnh con của anh ta rồi. . . . . ."
"Đó là con trai của tôi, nó và anh ta không có quan hệ gì, đừng nghĩ có thể dẫn nó đi." Tĩnh Tri lập tức nổi giận, cô chậm rãi đứng lên, khinh miệt nhìn Tống Cảnh: "Nếu Tiểu thư Tống muốn đến đây ra oai hoặc là khoe khoang, thì điều đó không cần thiết nữa. Một mình tôi có thể nuôi con trai mình khôn lớn. Cô cũng không cần lo lắng, ngoại trừ đứa bé này, tôi và Thiệu Hiên không còn quan hệ gì nữa cả. Nếu Tiểu thư Tống đang mang thai, vậy cô cũng không nên đi lại nhiều, tốt nhất nên ở nhà yên tâm dưỡng thai. Còn việc này nữa, tôi tốt bụng khuyên cô một câu, nếu đã mang thai, thì cô cũng đừng nên trang điểm quá đậm, vì như vậy có thể không tốt cho đứa bé trong bụng."
Tĩnh Tri nói xong, mở túi xách của mình, lấy ra ví tiền, để tiền lên bàn, cũng không thèm nhìn Tống Cảnh một cái, xoay người muốn rời đi.
Tống Cảnh lúng túng khi bị Tĩnh Tri nói mấy lời kia. Cô chợt cảm thấy sợ hãi vì bị Tĩnh Tri nhìn thấu lòng mình, rồi lại cảm thấy chán ghét Thiệu Hiên vì anh ta đối với Tĩnh Tri vẫn nhớ mãi không quên, còn đối với mình thì vô tâm, không nhìn cô dù chỉ một lần.
"Phó Tĩnh Tri."
Tống Cảnh không nhịn được nữa, Tĩnh Tri dừng bước, xoay người lại tỉnh táo nhìn cô ta: "Tiểu thư Tống muốn nói điều gì thì hãy nói một lần cho xong."
"Nếu vậy, tôi mong cô hãy nhớ kỹ lời cô nói hôm nay, đừng tưởng rằng cô có đứa bé thì các người còn có thể hoà hợp. Tôi sẽ nhanh chóng kết hôn với Thiệu Hiên thôi, Phó Tĩnh Tri, tốt nhất cô đừng nên vọng tưởng (ý là mơ mộng ấy) nữa."
"Cô không phải là tôi, làm sao cô biết trong lòng tôi nghĩ gì? Tiểu thư Tống, cô sắp kết hôn rồi, vậy có gì làm cô bất an như vậy?"
Tĩnh Tri khẽ mỉm cười, có thái độ giễu cợt, cô không quan tâm quan hệ giữa Thiệu Hiên và Tống Cảnh. Nếu anh ta có người khác, hơn nữa còn có đứa con, thì cô- Phó Tĩnh Tri- cũng không phải là người lấy lên được mà không bỏ xuống được.
"Tôi rất yên tâm đối với Thiệu Hiên, nhưng Phó Tĩnh Tri, cô có con rồi, cũng có nhiều người theo đuổi mà, vậy tại sao cô không kết hôn? Chẳng lẽ cô còn tình cảm đối với Thiệu Hiên sao?"
"Tiểu thư Tống cũng suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi kết hôn hay không kết hôn thì cũng đâu liên quan gì đến cô."
"Sao lại không có liên quan? Nếu cô không kết hôn, Thiệu Hiên sẽ cảm thấy áy náy đối với cô, trong lòng anh ta sẽ không yên, tôi là người vợ, sao có thể an tâm khi thấy chồng mình như vậy?"
Tống Cảnh cười to, "Không được, tôi muốn lòng mình yên ổn về sau."
Mặc dù Tĩnh Tri không quan tâm, nhưng khi cô nghe Tống Cảnh nói như vậy, cô cũng cảm thấy khó chịu. Cô đã từng tin tưởng Thiệu Hiên, cũng đã từng cố chấp đợi anh ta trở lại, cả khi tận mắt nhìn thấy chuyện anh ta và Tống Cảnh, cô cũng chưa bao giờ hận anh ta. Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy lòng mình không còn cảm giác gì nữa. Thiệu Hiên, nếu anh đã lựa chọn người khác, vậy cũng không nên trở lại trêu chọc em, chính em sẽ nuôi tiểu bảo bối khôn lớn em sẽ dùng tất cả tình yêu thương của mình dành cho nó.
"Cô yên tâm đi, nếu tôi đã nói, tôi tuyệt đối sẽ không đổi ý, tôi sẽ không gặp Thiệu Hiên nữa, cũng sẽ không muốn cùng anh ta có quan hệ gì nữa. Tiểu thư Tống, như vậy đã đủ chưa?"
"Tôi biết tiểu thư Phó lớn lên trong một gia đình gia giáo. Bây giờ cô nói như vậy, dĩ nhiên tôi tin tưởng cô, mong cô đừng nuốt lời."
Tĩnh Tri cắn chặt răng, khẽ gật đầu: "Được."
Khi cô chậm rãi bước ra khỏi quán cà phê thì bóng đêm dày đặc, gió đêm thổi tới khiến lòng cô cảm thấy lạnh lẽo. Một mình cô bước dọc theo con phố, chậm rãi bước về nhà, trong lòng thầm nghĩ không nên để Tiểu Bao Tử đói bụng, bảo bối muốn ăn thì cứ cho ăn. Từ trước đến giờ, nó không có ba, ba đã có đứa bé khác, dần dần ba cũng sẽ quên sự có mặt của nó trên đời này. Vậy cô là mẹ, phải yêu thương nó gấp đôi, để cho nó vui vẻ, hạnh phúc mà khôn lớn.
******
"Tĩnh Tĩnh, buổi trưa cô theo tôi ra ngoài tham dự bữa tiệc, bỏ công việc ở đó đi, nhanh lên một chút." Đến giờ tan sở thì cấp trên vào phòng làm việc của Tĩnh Tri thông báo, nói xong liền vội vã đi ra ngoài.
Trong lòng Tĩnh Tri có chút nghi ngờ, cô chỉ là một nhân viên phiên dịch thôi, cũng không cần ra ngoài dự tiệc với cấp trên chứ? Nhưng cấp trên luôn luôn quan tâm đến cô, lúc này lại nói như vậy, cô không thể từ chối, không còn cách nào khác cô chỉnh sửa tài liệu đang cầm trong tay, sau đó đi ra ngoài.
Lúc ngồi vào xe, cấp trên cũng có chút nghi ngờ hỏi cô: "Cô có biết Mạnh thi sắp có người mới tiếp nhận chức danh chủ tịch không?"
Tĩnh Tri sững sờ, chủ tịch Mạnh thị không phải Mạnh Thiệu Đình sao?
Cô gật đầu một cái, trong lòng buồn bực, không phải là bữa tiệc của Mạnh Thiệu Đình chứ? Chẳng lẽ cấp trên biết cô có quan hệ với Mạnh Thiệu Đình, nên cố ý muốn cô đi cùng? Tĩnh Tri lập tức hoảng hốt, cô không thể đến đó, cô đang suy nghĩ kiếm cớ rời đi.
"Vậy thì không sao rồi, anh ta vừa mới tiếp nhận Mạnh thị, sẽ ký hợp đồng với chúng ta, nhưng chỉ là anh ta muốn cô có mặt ở đó."
"Mới vừa tiếp nhận Mạnh thị?" Tĩnh Tri càng nghi ngờ, Mạnh Thiệu Đình tiếp nhận Mạnh thị cũng hơn hai năm rồi mà, chuyện này là sao đây?
"Đúng vậy, được biết Đại Thiếu Gia Mạnh gia tạm thời kế thừa chức chủ tịch. . . . . ."
Tĩnh Tri lập tức sững sờ, Mạnh Thiệu Đình xảy ra chuyện gì sao? Nếu không, tại sao anh ta không ở lại Mạnh thị, để cho Mạnh Thiệu Tiệm đoạt chức chủ tịch?
Khi đến quán rượu, tinh thần Tĩnh Tri tỏ ra hoảng hốt, cho đến khi nhìn thấy người ngồi đó là Mạnh Thiệu Tiệm thì Tĩnh Tri mới phục hồi tinh thần lại. Cô nhìn ánh mắt của hắn, có chút đề phòng và tìm kiếm.
Hai bên nói chuyện mấy câu, bắt đầu dùng cơm, ăn cơm xong, ánh mắt cấp trên có ý cáo từ rời đi, Tĩnh Tri ngồi yên một chỗ, cho đến khi chỉ còn hai người bọn họ mới mở miệng: "Tại sao chủ tịch Mạnh thị lại là anh?"
Con ngươi trong sáng của cô rõ ràng đang nghi ngờ và đề phòng, một câu nghi vấn như vậy khiến lòng tự ái của Mạnh Thiệu Tiệm bị tổn thương, sắc mặt hắn có chút ảm đạm, liếc nhìn cô:"Trong mắt em, anh không có năng lực để tiếp nhận vị trí này sao?"
Nói cô không cam lòng cũng được, nói cô tò mò muốn biết mục đích Tống Cảnh tìm cô cũng được, nói cô. . . . . . vẫn còn chờ mong Thiệu Hiên cũng được. Tóm lại, chiều nay cô không muốn đi làm, cô muốn đi tới chỗ hẹn.
Lúc đi tới chung cư kế bên, cô thấy con trai mình bị mọi người vây quanh, cậu bình tĩnh nắm chặt năm đồng tiền trong tay đứng trước đầu xe đẩy của ông già bán túi thịt cua, không quan tâm đến ánh mắt ái mộ của vô số các ông, bà, chú, bác, anh, chị. Dù hiện giờ cõi lòng cô đang tan nát, đau đớn như thuỷ tinh đã vỡ nhưng cô vẫn nhìn Tiểu Bánh Bao trắng trẻo, mập mạp, đáng yêu này với ánh mắt yêu thương, trìu mến. . . . . .
Tháng trước Bánh Bao Nhỏ thích đến xe đẩy bán bánh trứng của một bà lão trước cửa khu chung cư. Mỗi ngày cậu đều xin tiền mẹ, tập trung xếp hàng chờ đến lượt mình mua bánh. Bánh Bao Nhỏ tròn trĩnh, mập mạp đứng trong đội ngũ những người lớn, trông thật tức cười. Dáng dấp đáng yêu của cậu khiến tất cả mọi người đều muốn trêu chọc. Khi Bánh Bao Nhỏ đang tập trung chờ mua bánh, có người ôm cậu, vuốt ve cậu, cậu nhíu lông mày ra vẻ giống như người lớn khiến mọi người cười vui vẻ. Dần dần, ngày nào Bánh Bao Nhỏ cũng đến mua bánh khiến những người mua bánh vây quanh giống như là muốn xem kịch hay. Vì vậy bà lão bán bánh cũng buôn bán được khá khá, ngày nào miệng bà cũng cười đến tận mang tai. . . . . .
Nhưng Mạnh tiểu thiếu gia của chúng ta là người có mới nới cũ (chỉ hành động phụ bạc, thiếu tình nghĩa, có cái mới thì quay ra rẻ rúng, vứt bỏ cái cũ.). Chỉ sau một tháng, cậu nhanh chóng quên đi bánh trứng, lại chuyển sang thích món bánh cua bao bột. Cứ như thế, Bánh Bao Nhỏ trở thành vị cứu tinh trong mộng của những người buôn bán. Cậu đi tới chỗ nào, của cải cũng đi theo đến đấy. . . . . . Đây thật sự là một đứa trẻ hiền lành, mang lại may mắn cho mọi người.
Tất cả buồn bực của Tĩnh Tri như tan biến, cô chỉ đứng đó kiêu ngạo nhìn con trai mình, mới chỉ là một đứa trẻ mà lại có sức thu hút như vậy, trưởng thành như vậy. Có nhiều cô bé nhỏ xinh đẹp nào đó không muốn kết bạn theo nhóm mà chỉ muốn đi theo Bánh Bao Nhỏ. . . . . .
Trong đầu cô tự nhiên xuất hiện một cái bánh bao tròn tròn đang lăn tới trước mặt mình, còn có một đám phụ nữ xấu xí đang đuổi giết ở phía sau. Tĩnh Tri giật mình, nhìn lại con trai mình, cảm thấy cậu đã mập lắm rồi, phải ngăn chặn cơn thèm ăn của cậu thôi, phải giảm cân thôi.
Cuối cùng, cậu không được ăn thịt cua nữa, cũng bị cấm ăn vặt hơn nửa phần. Đêm mùa hè, người mẹ cực kỳ ác độc chỉ cho con trai Truy?n ch? có trên 'Ddlqd" mình ăn một quả dưa chuột, cũng không thèm quan tâm đến khuôn mặt nhỏ nhắn kia khổ sở như thế nào, còn mình trang điểm thật xinh đẹp đi đến chỗ hẹn.
Mãi cho đến khi quán cà phê hiện ra trước mặt, khoé miệng Tĩnh Tri nhếch lên, cô nghĩ đến con trai mình liền không nhịn cười được, tỏ vẻ vô cùng vui sướng.
Nhưng sau khi xuống xe, tâm trạng cô trở nên nặng nề.
Sau đó, lúc đẩy cửa quán cà phê ra, cô hậm hực nhìn quanh một hồi, rồi cô nhìn thấy Tống Cảnh, chính xác là cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục giống cây thông noel.
Vào mùa hè, ở thành phố C không nóng lắm, Tĩnh Tri chỉ tuỳ tiện mặc một cái áo sơ mi trắng. Mái tóc dài được cô cột cao lên, tóc mái trước vẫn được chia ba bảy như cũ. Cô mặc một chiếc quần jean bạc màu, ống quần được săn cao lên đến mắt cá chân. Cô mang đôi giày La Mã đế bằng, vóc dáng cô không cao, nhưng cô có làn da trắng, tóc dài đen mượt mà, vừa bước vào quán cà phê, thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và ao ước.
Trái ngược với cô, Tống Cảnh mặc trang phục mùa hè hàng hiệu mới nhất Chanel, dùng phấn trang điểm dòng mới nhất hiệu Cartier. Tất cả đều là hàng hiệu nhưng nếu cùng lúc được trưng diện quá nhiều trên người thì không tránh khỏi người khác nhìn vào nói mình khoe của.
Có một khuyết điểm lớn chính là làn da Tống Cảnh không trắng lắm, mà cô lại cố tình chọn chiếc váy hồng, lại đeo những viên kim cương lớn trên cổ, trên cổ tay, trên lỗ tai, thậm chí cô làm kiểu tóc cũng vô cùng quái dị. Trên đỉnh đầu phía bên trái, cô kẹp tóc bươm bướm có đính một viên kim cương thật lớn.
Có lẽ cô đều yêu thích những món đồ này. Cô không nỡ bỏ lại món đồ nào. Nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng cô quyết định đeo tất cả chúng lên người mình.
Tĩnh Tri chợt cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều. Cô bước tới chào hỏi Tống Cảnh, bình thản ngồi xuống, gọi một ly Moka.
Tống Cảnh nhìn cô một lúc lâu, thấy cô tùy ý mặc trang phục bình thường thậm chí có chút cũ kĩ nên tỏ vẻ tự đắc: "Tiểu thư Phó, sao cô lại ăn mặc như học trò nghèo như vậy? Dạo này cô khó khăn lắm sao?"
Tĩnh Tri không quan tâm, cười một tiếng: "Cũng ổn, lần này tiểu thư Tống tìm tôi có chuyện gì?"
"Cũng không có gì, chỉ muốn trở về thăm người thân tiện thể du lịch đây đó. Khi đi ngang qua đây, nhớ lại Thiệu Hiên nói cô ở thành phố C, nên đến thăm cô một chút." Tống Cảnh nói xong, cố ý vuốt ve chiếc lắc tay có đính hạt kim cương trên cổ tay mình, cau mày nói: "Đất nước mình thật không có nơi nào thú vị cả, không mua được đồ gì cả, tôi chỉ mang theo vài thứ châu báu do Thiệu Hiên tặng ở nước ngoài, thế mà cũng không đổi được, thật là chán. Đúng rồi, Tiểu thư Phó có nghiên cứu về châu báu không? Hay là để hôm nào đó, chúng ta hẹn nhau ra ngoài dạo phố?"
Tĩnh Tri lạnh nhạt cười một tiếng, trong mắt có ý trêu chọc: "Tôi không thích châu báu, hơn nữa cũng không có dư tiền của để nghiên cứu những thứ này, xin lỗi vì không thể giúp đỡ được."
Tống Cảnh thấy mình đang chiếm ưu thế, còn Tĩnh Tri lại cảm thấy mình thật đáng thương, cũng là một người phụ nữ hiền lành, cũng có tất cả những đồ vật quý báu nhưng không khoe khoang, cô cũng chưa từng nói cho người khác biết cô từng đọc qua sách gì, đã từng du lịch ở đâu, có bao nhiêu bộ y phục, mua châu báu nào, đơn giản là vì cô không có phức cảm tự ti. (phức cảm tự ti là cảm giác mình thấp kém hơn người khác).
Tống Cảnh khoe khoang như vậy cũng bởi vì cô ấy tự ti (Thái độ tự ti là thái độ tự cho rằng mình hèn kém hơn người khác), cô ấy sợ mất đi những thứ mình đang có trong tay.
"Thật là đáng tiếc. . . . . ." Tống Cảnh thông cảm nhìn cô nói.
Tĩnh Tri cầm ly cà phê lên, nếm thử một ngụm, sau đó mới tiếp tục nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng khiến Tiểu thư Tống không ngại cực khổ tới tìm tôi?"
Tống Cảnh nghe cô hỏi, mỉm cười một tiếng: "Nói tới mới nhớ, chính là Thiệu Hiên muốn tôi tới thăm cô một lát, à, còn có. . . . . . con của cô. . . . . ."
Tay Tĩnh Tri đang cầm ly cà phê chợt cứng đờ, nụ cười liền tắt. Cô để ly xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, tinh thần hoảng hốt, Thiệu Hiên, anh làm vậy có ý gì chứ? Bây giờ, anh mới nhớ rằng anh còn có một đứa con trai sao? Nhưng anh có ý gì khi để cho người phụ nữ của mình tới tìm em, tìm con trai của chúng ta?”
"Đừng phí công vô ích."
Giọng nói của cô có chút nghiêm túc, Tống Cảnh thấy cô như vậy, không nhịn cười được ngày càng cười to.
Cười xong, cô ta lại tỏ vẻ nghiêm túc và thể hiện sắc mặt có lỗi: "Nói vậy, cũng do tôi không tốt, nhưng tiểu thư Phó à, Thiệu Hiên cảm thấy rất có lỗi với cô, anh ta vẫn ở nước ngoài đợi cô, anh ta rất yêu mến cô, nhưng cuối cùng….. Tóm lại, giờ anh ta rất nhớ cô, rất nhớ con trai của cô. Nếu không phải vì tôi đang mang thai, thì anh ta chắc chắn muốn ở bên cạnh con của anh ta rồi. . . . . ."
"Đó là con trai của tôi, nó và anh ta không có quan hệ gì, đừng nghĩ có thể dẫn nó đi." Tĩnh Tri lập tức nổi giận, cô chậm rãi đứng lên, khinh miệt nhìn Tống Cảnh: "Nếu Tiểu thư Tống muốn đến đây ra oai hoặc là khoe khoang, thì điều đó không cần thiết nữa. Một mình tôi có thể nuôi con trai mình khôn lớn. Cô cũng không cần lo lắng, ngoại trừ đứa bé này, tôi và Thiệu Hiên không còn quan hệ gì nữa cả. Nếu Tiểu thư Tống đang mang thai, vậy cô cũng không nên đi lại nhiều, tốt nhất nên ở nhà yên tâm dưỡng thai. Còn việc này nữa, tôi tốt bụng khuyên cô một câu, nếu đã mang thai, thì cô cũng đừng nên trang điểm quá đậm, vì như vậy có thể không tốt cho đứa bé trong bụng."
Tĩnh Tri nói xong, mở túi xách của mình, lấy ra ví tiền, để tiền lên bàn, cũng không thèm nhìn Tống Cảnh một cái, xoay người muốn rời đi.
Tống Cảnh lúng túng khi bị Tĩnh Tri nói mấy lời kia. Cô chợt cảm thấy sợ hãi vì bị Tĩnh Tri nhìn thấu lòng mình, rồi lại cảm thấy chán ghét Thiệu Hiên vì anh ta đối với Tĩnh Tri vẫn nhớ mãi không quên, còn đối với mình thì vô tâm, không nhìn cô dù chỉ một lần.
"Phó Tĩnh Tri."
Tống Cảnh không nhịn được nữa, Tĩnh Tri dừng bước, xoay người lại tỉnh táo nhìn cô ta: "Tiểu thư Tống muốn nói điều gì thì hãy nói một lần cho xong."
"Nếu vậy, tôi mong cô hãy nhớ kỹ lời cô nói hôm nay, đừng tưởng rằng cô có đứa bé thì các người còn có thể hoà hợp. Tôi sẽ nhanh chóng kết hôn với Thiệu Hiên thôi, Phó Tĩnh Tri, tốt nhất cô đừng nên vọng tưởng (ý là mơ mộng ấy) nữa."
"Cô không phải là tôi, làm sao cô biết trong lòng tôi nghĩ gì? Tiểu thư Tống, cô sắp kết hôn rồi, vậy có gì làm cô bất an như vậy?"
Tĩnh Tri khẽ mỉm cười, có thái độ giễu cợt, cô không quan tâm quan hệ giữa Thiệu Hiên và Tống Cảnh. Nếu anh ta có người khác, hơn nữa còn có đứa con, thì cô- Phó Tĩnh Tri- cũng không phải là người lấy lên được mà không bỏ xuống được.
"Tôi rất yên tâm đối với Thiệu Hiên, nhưng Phó Tĩnh Tri, cô có con rồi, cũng có nhiều người theo đuổi mà, vậy tại sao cô không kết hôn? Chẳng lẽ cô còn tình cảm đối với Thiệu Hiên sao?"
"Tiểu thư Tống cũng suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi kết hôn hay không kết hôn thì cũng đâu liên quan gì đến cô."
"Sao lại không có liên quan? Nếu cô không kết hôn, Thiệu Hiên sẽ cảm thấy áy náy đối với cô, trong lòng anh ta sẽ không yên, tôi là người vợ, sao có thể an tâm khi thấy chồng mình như vậy?"
Tống Cảnh cười to, "Không được, tôi muốn lòng mình yên ổn về sau."
Mặc dù Tĩnh Tri không quan tâm, nhưng khi cô nghe Tống Cảnh nói như vậy, cô cũng cảm thấy khó chịu. Cô đã từng tin tưởng Thiệu Hiên, cũng đã từng cố chấp đợi anh ta trở lại, cả khi tận mắt nhìn thấy chuyện anh ta và Tống Cảnh, cô cũng chưa bao giờ hận anh ta. Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy lòng mình không còn cảm giác gì nữa. Thiệu Hiên, nếu anh đã lựa chọn người khác, vậy cũng không nên trở lại trêu chọc em, chính em sẽ nuôi tiểu bảo bối khôn lớn em sẽ dùng tất cả tình yêu thương của mình dành cho nó.
"Cô yên tâm đi, nếu tôi đã nói, tôi tuyệt đối sẽ không đổi ý, tôi sẽ không gặp Thiệu Hiên nữa, cũng sẽ không muốn cùng anh ta có quan hệ gì nữa. Tiểu thư Tống, như vậy đã đủ chưa?"
"Tôi biết tiểu thư Phó lớn lên trong một gia đình gia giáo. Bây giờ cô nói như vậy, dĩ nhiên tôi tin tưởng cô, mong cô đừng nuốt lời."
Tĩnh Tri cắn chặt răng, khẽ gật đầu: "Được."
Khi cô chậm rãi bước ra khỏi quán cà phê thì bóng đêm dày đặc, gió đêm thổi tới khiến lòng cô cảm thấy lạnh lẽo. Một mình cô bước dọc theo con phố, chậm rãi bước về nhà, trong lòng thầm nghĩ không nên để Tiểu Bao Tử đói bụng, bảo bối muốn ăn thì cứ cho ăn. Từ trước đến giờ, nó không có ba, ba đã có đứa bé khác, dần dần ba cũng sẽ quên sự có mặt của nó trên đời này. Vậy cô là mẹ, phải yêu thương nó gấp đôi, để cho nó vui vẻ, hạnh phúc mà khôn lớn.
******
"Tĩnh Tĩnh, buổi trưa cô theo tôi ra ngoài tham dự bữa tiệc, bỏ công việc ở đó đi, nhanh lên một chút." Đến giờ tan sở thì cấp trên vào phòng làm việc của Tĩnh Tri thông báo, nói xong liền vội vã đi ra ngoài.
Trong lòng Tĩnh Tri có chút nghi ngờ, cô chỉ là một nhân viên phiên dịch thôi, cũng không cần ra ngoài dự tiệc với cấp trên chứ? Nhưng cấp trên luôn luôn quan tâm đến cô, lúc này lại nói như vậy, cô không thể từ chối, không còn cách nào khác cô chỉnh sửa tài liệu đang cầm trong tay, sau đó đi ra ngoài.
Lúc ngồi vào xe, cấp trên cũng có chút nghi ngờ hỏi cô: "Cô có biết Mạnh thi sắp có người mới tiếp nhận chức danh chủ tịch không?"
Tĩnh Tri sững sờ, chủ tịch Mạnh thị không phải Mạnh Thiệu Đình sao?
Cô gật đầu một cái, trong lòng buồn bực, không phải là bữa tiệc của Mạnh Thiệu Đình chứ? Chẳng lẽ cấp trên biết cô có quan hệ với Mạnh Thiệu Đình, nên cố ý muốn cô đi cùng? Tĩnh Tri lập tức hoảng hốt, cô không thể đến đó, cô đang suy nghĩ kiếm cớ rời đi.
"Vậy thì không sao rồi, anh ta vừa mới tiếp nhận Mạnh thị, sẽ ký hợp đồng với chúng ta, nhưng chỉ là anh ta muốn cô có mặt ở đó."
"Mới vừa tiếp nhận Mạnh thị?" Tĩnh Tri càng nghi ngờ, Mạnh Thiệu Đình tiếp nhận Mạnh thị cũng hơn hai năm rồi mà, chuyện này là sao đây?
"Đúng vậy, được biết Đại Thiếu Gia Mạnh gia tạm thời kế thừa chức chủ tịch. . . . . ."
Tĩnh Tri lập tức sững sờ, Mạnh Thiệu Đình xảy ra chuyện gì sao? Nếu không, tại sao anh ta không ở lại Mạnh thị, để cho Mạnh Thiệu Tiệm đoạt chức chủ tịch?
Khi đến quán rượu, tinh thần Tĩnh Tri tỏ ra hoảng hốt, cho đến khi nhìn thấy người ngồi đó là Mạnh Thiệu Tiệm thì Tĩnh Tri mới phục hồi tinh thần lại. Cô nhìn ánh mắt của hắn, có chút đề phòng và tìm kiếm.
Hai bên nói chuyện mấy câu, bắt đầu dùng cơm, ăn cơm xong, ánh mắt cấp trên có ý cáo từ rời đi, Tĩnh Tri ngồi yên một chỗ, cho đến khi chỉ còn hai người bọn họ mới mở miệng: "Tại sao chủ tịch Mạnh thị lại là anh?"
Con ngươi trong sáng của cô rõ ràng đang nghi ngờ và đề phòng, một câu nghi vấn như vậy khiến lòng tự ái của Mạnh Thiệu Tiệm bị tổn thương, sắc mặt hắn có chút ảm đạm, liếc nhìn cô:"Trong mắt em, anh không có năng lực để tiếp nhận vị trí này sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.