Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 220: Không muốn anh kết hôn
Minh Châu Hoàn
13/07/2016
Bình Bình nghe anh
nói không bỏ được. Trong nhất thời, cô đắc ý, vênh váo, càng ngày cô
càng quá lời, miêu tả Tĩnh Tri điềm đạm, đáng yêu như các nhân vật trong tiểu thuyết ngôn tình. Nữ chính âm thầm yêu nam chính, nhưng bởi vì
hiểu lầm mà bị nam chính đuổi đi, không có lý do, khiến cho nữ chính yểu điệu, đau lòng, tuyệt vọng muốn chết.....
Tĩnh Tri không muốn nghe nữa, cau mày mở miệng: "Bình Bình, em lại đang ăn nói linh tinh gì đấy, cẩn thận lời nói của em, nếu không chị sẽ phạt. . . . . ."
"Bình Bình vẫn còn nhỏ, có chút sai lầm cũng là chuyện thường tình, nên cũng đừng trách phạt cô ấy. Tĩnh Tri, em cũng mệt mỏi rồi, để anh dẫn em về phòng nghỉ ngơi."
Lúc đó, Mạnh Thiệu Đình cũng cắt đứt lời nói của Tĩnh Tri,.Thậm chí, anh còn dịu dàng nhìn tiểu nha đầu kia, cười một cách dịu dàng, cũng dặn dò cô ấy đi nghỉ ngơi.
Bình Bình càng ngày càng đắc ý. Lúc đi ra, cô thiếu chút nữa đi nhầm đường, khiến Tĩnh Tri nhịn không được, cười thành tiếng.
Sau khi tắm rửa xong, Mạnh Thiệu Đình cũng không hề rời đi như dự tính. Tĩnh Tri cũng không để ý tới anh, cứ thế tự mình đi ngủ. Chỉ trong chốc lát sau, Mạnh Thiệu Đình cũng lên giường, sau đó nằm xuống, nhẹ nhàng ôm cô.
Tĩnh Tri lạ giường, thay đổi hoàn cảnh mới khiến cô không hề cảm thấy buồn ngủ, trở mình mấy lần. Cuối cùng, cô chậm rãi mở miệng: "Có phải anh có chuyện muốn nói với em?"
Dưới ánh trăng mờ ảo, gò má của anh mờ mịt, nhìn không rõ ràng. Trong màn đêm yên tĩnh, Tĩnh Tri nhìn anh. Một lúc lâu sau, đường nét trên gương mặt anh dần dần hiện ra, đặc biệt rõ ràng. Mắt của anh khép chặt lại, hai lông mày trên trán nhíu lại. Sống mũi cao và thẳng tắp, giống như là đo từ thước rồi vẽ ra. Môi của anh cố tình mím lại. Dù lúc này nhắm mắt lại ngủ, nhưng anh cũng có bộ dạng u sầu, phiền não.
Nghe được lời nói của Tĩnh Tri, Mạnh Thiệu Đình cũng không có mở mắt ra. Hồi lâu sau, anh thấp giọng, mở miệng: "Anh phải kết hôn."
"Ồ
Một lúc lâu sau, Tĩnh Tri mới ồ một tiếng. Sau khi đáp lại như vậy xong, lại không biết nên nói cái gì, cô cảm thấy tim mình đập nhanh vô cùng, không phân biệt được mình vui mừng hay là lo lắng.
Anh muốn kết hôn. Điều đó chứng tỏ cô sắp được giải thoát. Cô đúng là nên vui mừng, thế nhưng chỉ là vui mừng sau lưng anh. Dường như trong lòng cô vẫn còn có một chút mùi vị không cam lòng. Không phải anh rất quan tâm tới cô, rất cưng chiều cô sao? Không phải anh nói anh không muốn kết hôn sao? Không phải anh nói anh không muốn kết hôn với Thẩm Mạn Quân sao? Nhưng tại sao chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đột nhiên anh thay đổi?
Có phải tất cả đàn ông trên thế gian này đều bạc tình giống như vậy? Giống như Thiệu Hiên đấy.
Tĩnh Tri nghĩ đến dạo này không có chút tin tức gì của Thiệu Hiên, lòng cô cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. Tại sao dạo này cô không có một chút xíu tin tức gì của anh ấy? Tại sao anh ấy không liên lạc gì với cô?
Nếu như anh ấy thật sự quan tâm đến cô, thì dù trước mặt là núi đao và biển lửa, anh ấy cũng không ngại khó khăn mà cố gắng vượt qua, đi tìm cô và cứu cô sao?
Cho tới bây giờ, cô vẫn như cũ, không hề thay đổi lòng mình, cũng có lúc hình như cô cũng có hơi dao động. Bộ dáng và gia thế của Thiệu Hiên tốt như thế, tuổi của anh còn trẻ như vậy, anh còn nhỏ hơn cô vài tuổi, cuộc đời của anh giờ mới bắt đầu, nên vô cùng tươi sáng. Có thật anh ấy sẽ tình nguyện đem cuộc đời của mình buộc với một người phụ nữ như cô không ?
Tinh thần của cô thật sự hoảng hốt, ánh mắt mông lung, bất định. Trong khi đó, thừa dịp đêm tối, Mạnh Thiệu Đình nhìn toàn bộ vẻ mặt của cô. Tuy rằng cô có biểu hiện và cảm xúc khác thường, nhưng anh cảm giác được dường như cảm xúc này không phải dành cho anh, câu nói kia cũng không phải nói với anh.
"Sau này, ngày ngày anh không còn quấy rầy em nữa, có phải em cảm thấy rất vui hay không?" Anh trầm giọng, mở miệng nói. Khi nói chuyện, anh còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Tĩnh Tri sững sờ, lại không biết trả lời như thế nào, nên cô lặng lẽ nhìn xuống. Anh nhìn cô không nói lời nào, cũng không còn hứng thú.
Có thể bản tính anh không phải là một người tình trường (ý là người biết rành về tình yêu), nhưng đối với Phó Tĩnh Tri, anh làm việc nào cũng đều vượt qua ranh giới cuối cũng của mình. Cũng qua từng ấy năm, những việc anh chưa bao giờ làm thì cũng đã làm. Vậy mà người kia lại không cảm thấy có chút nào rung động. Sự kiên nhẫn của anh cũng có mức độ, dần dần biến mất, hầu như không còn nữa.
"Ngủ đi." Anh đưa tay sờ mặt cô, lòng bàn tay có chút hơi thô ráp, Tĩnh Tri xoay mình một cái, chợt giật mình, bật thốt lên: "Khi nào anh kết hôn?"
"Thứ năm tuần sau."
"Thứ năm tuần sau?" Tĩnh Tri chợt giật mình hỏi ngược lại một câu.
Mạnh Thiệu Đình có chút nghi ngờ nhìn nét mặt của cô "Sao vậy?"
"Em phải nói cho anh biết việc này, em vốn quyết định thứ Tư tuần sau cùng anh đi Phượng Hoàng. Lần này, lễ cưới của anh diễn ra quá nhanh, vậy phải làm thế nào?"
Tĩnh Tri cau mày. Anh nhìn thấy vẻ mặt luyến tiếc của cô, mắt anh đột nhiên sang lên như ngọn đuốc trong đêm tối.
"Em rất muốn đi sao?" Mạnh Thiệu Đình kéo cô vào lòng, vuốt ve tóc của cô hỏi dò.
Tĩnh Tri có chút khó xử, nhưng vẫn gật đầu một cái: "Là như vầy, em rất muốn đi đến nơi đó thử một lần, nhưng cho tới nay cũng chưa có cơ hội nào để đi."
"Anh sẽ dẫn em tới đó." Anh ôm lấy cô, hôn lên cổ cô "Chúng ta sẽ đi vào thứ tư."
"Nhưng anh phải kết hôn . . . . . ."
"Mặc kệ."
"Lại đào hôn (nghĩa là chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc, trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi)? Thẩm Mạn Quân sẽ làm thế nào đây?"
"Mặc kệ."
"Tại sao?"
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao muốn dẫn em đi, tại sao đồng ý kết hôn rồi lại đổi ý?"
"Em có muốn biết tại sao không?"
"Anh nói cho em biết đi."
". . . . . ."
"Anh nói cho em biết đi."
"Ừ."
Từ trong chăn, anh nhỏm dậy, nghiêng mặt sang bên kia, nhìn cô: "Anh cũng muốn hỏi em, tại sao đột nhiên lại có ý muốn đi Phượng Hoàng vào thứ tư. Có phải em cũng không muốn anh kết hôn hay không?"
Tĩnh Tri ngẩn ra, chỉ cảm thấy bí mật từ đáy lòng sắp bị anh biết được. Cô khẽ cắn môi, tròng mắt trợn to, xinh đẹp thẳng thắn nhìn anh: "Em không ngờ anh sẽ kết hôn, sao vậy?"
Anh nhìn cô hồi lâu, nhìn thấy con ngươi của cô rõ ràng phản chiếu lại khuôn mặt của mình. Ánh mắt dần dần cong lên, nói: "Đáp án của anh đúng là như vậy, chính là em không muốn anh kết hôn, như thế nào?"
"Nhưng anh cũng đã đồng ý cùng Thẩm Mạn Quân kết hôn"
"Vậy sao? Anh đồng ý rồi hả ?"
Anh trầm tư suy nghĩ, hồi lâu sau, từ tốn nói ra: "A, anh quên anh đã nói như vậy rồi mà."
"Anh thật làm người ta tức chết."
Tĩnh Tri nhìn bộ dáng của anh, có chút uể oải.
"Anh không nổi giận với em đâu." Anh chợt nói một câu không đầu không đuôi. Tĩnh Tri sững sờ, dần dần đáy lòng không kiềm chế được cũng cảm thấy ôn nhu. Lúc này, vẻ mặt khi nói chuyện của anh lại cực kỳ giống Thiệu Hiên.
Ánh mắt cô nhìn anh dần dần trở nên dịu dàng, dáng dấp của anh cũng giống Thiệu Hiên, đặc biệt là khi anh làm ra vẻ mặt như vậy thì trông bọn họ càng giống hơn.
Nhìn thấy anh, cô hình như thấy Thiệu Hiên. . . . . .
Cô đưa tay vuốt mặt anh, đầu ngón tay của cô hơi lạnh, từng đợt, từng đợt, giống như là có hòn ngọc đang di chuyển trên da của anh.
Anh bắt được tay của cô, hốc mắt dần dần tỏa ra sức nóng. Cô cũng không để ý cứ như thế vuốt ve mà cứ ngỡ là Thiệu Hiên, cô cũng biểu hiện ra nét mặt dịu dàng đối với Thiệu Hiên.
Cô đã từng là người của anh, mà khi đó anh không chút do dự đẩy cô ra. Giờ, cô như ánh trăng rằm, chỉ nhìn mà không chạm tới được.
Bụng Phó Tĩnh Tri đã lớn, ngồi trên xe cùng đi Phượng Hoàng với Mạnh Thiệu Đình. Khi đi, họ tắt hết điện thoại. Hai ngày sau đó, thành phố A xảy ra một cuộc náo động nhưng bọn họ vẫn không hề hay biết, vẫn đang say mê với cảnh thiên nhiên tao nhã, thanh tịnh.
Xe đi ngang qua một thị trấn nhỏ đang bị ngập nước. Mấy ngày nay ở đây liên tiếp bị mưa dầm. Lúc đó xe đang đi lên cầu, không thể không dừng lại.
Nước ngập đến đầu gối, nên xe khó đi. Tĩnh Tri nhìn mưa bên ngoài, thấy trong vùng nước ngập, cô gái xinh đẹp đeo chuông bạc, che dù, cầm váy trong tay vén cao lên, thông thạo bước qua vũng nước. Một đứa trẻ dễ thương, xem vùng nước kia thành con suối nhỏ, chơi đùa, nghịch nước không nghỉ. Một ông lão lớn tuổi đang cõng một đứa cháu trên lưng, tươi cười đi qua. Bên ngoài, con người luôn luôn có cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Cửa xe chợt mở ra, Tĩnh Tri sững sờ. Cô thấy Mạnh Thiệu Đình cởi giày, vén hai ống quần cao lên, trực tiếp lội nước. Tĩnh Tri nhìn bộ dáng của anh, nhịn không được cười phá lên, nhìn anh giống như người nông dân đang trồng cây, ươm mầm.
"Anh cõng em" Một tay anh chống cửa xe, một tay che dù, dịu dàng cười với cô, để lộ ra hai hàm răng trắng nõn.
Tĩnh Tri ngẩn ra, chợt cúi đầu nhìn bụng của mình. Mạnh Thiệu Đình gãi đầu, có một chút lúng túng: "Vậy anh ôm em cùng đi qua cầu nhé ?"
Tĩnh Tri đỏ mặt. Nhiều người qua lại như vậy, mưa lại rơi không ngừng. Tuy rằng thỉnh thoảng có người lội qua, nhưng cũng có rất nhiều người đứng chờ ở ven đường. Vậy mà trước mặt bao nhiêu người, cô lại bị anh ôm qua ?
Nhưng nếu không đi, trời sẽ tối, bọn họ sẽ không kịp đến nơi.
Tĩnh Tri không muốn nghe nữa, cau mày mở miệng: "Bình Bình, em lại đang ăn nói linh tinh gì đấy, cẩn thận lời nói của em, nếu không chị sẽ phạt. . . . . ."
"Bình Bình vẫn còn nhỏ, có chút sai lầm cũng là chuyện thường tình, nên cũng đừng trách phạt cô ấy. Tĩnh Tri, em cũng mệt mỏi rồi, để anh dẫn em về phòng nghỉ ngơi."
Lúc đó, Mạnh Thiệu Đình cũng cắt đứt lời nói của Tĩnh Tri,.Thậm chí, anh còn dịu dàng nhìn tiểu nha đầu kia, cười một cách dịu dàng, cũng dặn dò cô ấy đi nghỉ ngơi.
Bình Bình càng ngày càng đắc ý. Lúc đi ra, cô thiếu chút nữa đi nhầm đường, khiến Tĩnh Tri nhịn không được, cười thành tiếng.
Sau khi tắm rửa xong, Mạnh Thiệu Đình cũng không hề rời đi như dự tính. Tĩnh Tri cũng không để ý tới anh, cứ thế tự mình đi ngủ. Chỉ trong chốc lát sau, Mạnh Thiệu Đình cũng lên giường, sau đó nằm xuống, nhẹ nhàng ôm cô.
Tĩnh Tri lạ giường, thay đổi hoàn cảnh mới khiến cô không hề cảm thấy buồn ngủ, trở mình mấy lần. Cuối cùng, cô chậm rãi mở miệng: "Có phải anh có chuyện muốn nói với em?"
Dưới ánh trăng mờ ảo, gò má của anh mờ mịt, nhìn không rõ ràng. Trong màn đêm yên tĩnh, Tĩnh Tri nhìn anh. Một lúc lâu sau, đường nét trên gương mặt anh dần dần hiện ra, đặc biệt rõ ràng. Mắt của anh khép chặt lại, hai lông mày trên trán nhíu lại. Sống mũi cao và thẳng tắp, giống như là đo từ thước rồi vẽ ra. Môi của anh cố tình mím lại. Dù lúc này nhắm mắt lại ngủ, nhưng anh cũng có bộ dạng u sầu, phiền não.
Nghe được lời nói của Tĩnh Tri, Mạnh Thiệu Đình cũng không có mở mắt ra. Hồi lâu sau, anh thấp giọng, mở miệng: "Anh phải kết hôn."
"Ồ
Một lúc lâu sau, Tĩnh Tri mới ồ một tiếng. Sau khi đáp lại như vậy xong, lại không biết nên nói cái gì, cô cảm thấy tim mình đập nhanh vô cùng, không phân biệt được mình vui mừng hay là lo lắng.
Anh muốn kết hôn. Điều đó chứng tỏ cô sắp được giải thoát. Cô đúng là nên vui mừng, thế nhưng chỉ là vui mừng sau lưng anh. Dường như trong lòng cô vẫn còn có một chút mùi vị không cam lòng. Không phải anh rất quan tâm tới cô, rất cưng chiều cô sao? Không phải anh nói anh không muốn kết hôn sao? Không phải anh nói anh không muốn kết hôn với Thẩm Mạn Quân sao? Nhưng tại sao chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đột nhiên anh thay đổi?
Có phải tất cả đàn ông trên thế gian này đều bạc tình giống như vậy? Giống như Thiệu Hiên đấy.
Tĩnh Tri nghĩ đến dạo này không có chút tin tức gì của Thiệu Hiên, lòng cô cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. Tại sao dạo này cô không có một chút xíu tin tức gì của anh ấy? Tại sao anh ấy không liên lạc gì với cô?
Nếu như anh ấy thật sự quan tâm đến cô, thì dù trước mặt là núi đao và biển lửa, anh ấy cũng không ngại khó khăn mà cố gắng vượt qua, đi tìm cô và cứu cô sao?
Cho tới bây giờ, cô vẫn như cũ, không hề thay đổi lòng mình, cũng có lúc hình như cô cũng có hơi dao động. Bộ dáng và gia thế của Thiệu Hiên tốt như thế, tuổi của anh còn trẻ như vậy, anh còn nhỏ hơn cô vài tuổi, cuộc đời của anh giờ mới bắt đầu, nên vô cùng tươi sáng. Có thật anh ấy sẽ tình nguyện đem cuộc đời của mình buộc với một người phụ nữ như cô không ?
Tinh thần của cô thật sự hoảng hốt, ánh mắt mông lung, bất định. Trong khi đó, thừa dịp đêm tối, Mạnh Thiệu Đình nhìn toàn bộ vẻ mặt của cô. Tuy rằng cô có biểu hiện và cảm xúc khác thường, nhưng anh cảm giác được dường như cảm xúc này không phải dành cho anh, câu nói kia cũng không phải nói với anh.
"Sau này, ngày ngày anh không còn quấy rầy em nữa, có phải em cảm thấy rất vui hay không?" Anh trầm giọng, mở miệng nói. Khi nói chuyện, anh còn mang theo nụ cười thản nhiên.
Tĩnh Tri sững sờ, lại không biết trả lời như thế nào, nên cô lặng lẽ nhìn xuống. Anh nhìn cô không nói lời nào, cũng không còn hứng thú.
Có thể bản tính anh không phải là một người tình trường (ý là người biết rành về tình yêu), nhưng đối với Phó Tĩnh Tri, anh làm việc nào cũng đều vượt qua ranh giới cuối cũng của mình. Cũng qua từng ấy năm, những việc anh chưa bao giờ làm thì cũng đã làm. Vậy mà người kia lại không cảm thấy có chút nào rung động. Sự kiên nhẫn của anh cũng có mức độ, dần dần biến mất, hầu như không còn nữa.
"Ngủ đi." Anh đưa tay sờ mặt cô, lòng bàn tay có chút hơi thô ráp, Tĩnh Tri xoay mình một cái, chợt giật mình, bật thốt lên: "Khi nào anh kết hôn?"
"Thứ năm tuần sau."
"Thứ năm tuần sau?" Tĩnh Tri chợt giật mình hỏi ngược lại một câu.
Mạnh Thiệu Đình có chút nghi ngờ nhìn nét mặt của cô "Sao vậy?"
"Em phải nói cho anh biết việc này, em vốn quyết định thứ Tư tuần sau cùng anh đi Phượng Hoàng. Lần này, lễ cưới của anh diễn ra quá nhanh, vậy phải làm thế nào?"
Tĩnh Tri cau mày. Anh nhìn thấy vẻ mặt luyến tiếc của cô, mắt anh đột nhiên sang lên như ngọn đuốc trong đêm tối.
"Em rất muốn đi sao?" Mạnh Thiệu Đình kéo cô vào lòng, vuốt ve tóc của cô hỏi dò.
Tĩnh Tri có chút khó xử, nhưng vẫn gật đầu một cái: "Là như vầy, em rất muốn đi đến nơi đó thử một lần, nhưng cho tới nay cũng chưa có cơ hội nào để đi."
"Anh sẽ dẫn em tới đó." Anh ôm lấy cô, hôn lên cổ cô "Chúng ta sẽ đi vào thứ tư."
"Nhưng anh phải kết hôn . . . . . ."
"Mặc kệ."
"Lại đào hôn (nghĩa là chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc, trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi)? Thẩm Mạn Quân sẽ làm thế nào đây?"
"Mặc kệ."
"Tại sao?"
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao muốn dẫn em đi, tại sao đồng ý kết hôn rồi lại đổi ý?"
"Em có muốn biết tại sao không?"
"Anh nói cho em biết đi."
". . . . . ."
"Anh nói cho em biết đi."
"Ừ."
Từ trong chăn, anh nhỏm dậy, nghiêng mặt sang bên kia, nhìn cô: "Anh cũng muốn hỏi em, tại sao đột nhiên lại có ý muốn đi Phượng Hoàng vào thứ tư. Có phải em cũng không muốn anh kết hôn hay không?"
Tĩnh Tri ngẩn ra, chỉ cảm thấy bí mật từ đáy lòng sắp bị anh biết được. Cô khẽ cắn môi, tròng mắt trợn to, xinh đẹp thẳng thắn nhìn anh: "Em không ngờ anh sẽ kết hôn, sao vậy?"
Anh nhìn cô hồi lâu, nhìn thấy con ngươi của cô rõ ràng phản chiếu lại khuôn mặt của mình. Ánh mắt dần dần cong lên, nói: "Đáp án của anh đúng là như vậy, chính là em không muốn anh kết hôn, như thế nào?"
"Nhưng anh cũng đã đồng ý cùng Thẩm Mạn Quân kết hôn"
"Vậy sao? Anh đồng ý rồi hả ?"
Anh trầm tư suy nghĩ, hồi lâu sau, từ tốn nói ra: "A, anh quên anh đã nói như vậy rồi mà."
"Anh thật làm người ta tức chết."
Tĩnh Tri nhìn bộ dáng của anh, có chút uể oải.
"Anh không nổi giận với em đâu." Anh chợt nói một câu không đầu không đuôi. Tĩnh Tri sững sờ, dần dần đáy lòng không kiềm chế được cũng cảm thấy ôn nhu. Lúc này, vẻ mặt khi nói chuyện của anh lại cực kỳ giống Thiệu Hiên.
Ánh mắt cô nhìn anh dần dần trở nên dịu dàng, dáng dấp của anh cũng giống Thiệu Hiên, đặc biệt là khi anh làm ra vẻ mặt như vậy thì trông bọn họ càng giống hơn.
Nhìn thấy anh, cô hình như thấy Thiệu Hiên. . . . . .
Cô đưa tay vuốt mặt anh, đầu ngón tay của cô hơi lạnh, từng đợt, từng đợt, giống như là có hòn ngọc đang di chuyển trên da của anh.
Anh bắt được tay của cô, hốc mắt dần dần tỏa ra sức nóng. Cô cũng không để ý cứ như thế vuốt ve mà cứ ngỡ là Thiệu Hiên, cô cũng biểu hiện ra nét mặt dịu dàng đối với Thiệu Hiên.
Cô đã từng là người của anh, mà khi đó anh không chút do dự đẩy cô ra. Giờ, cô như ánh trăng rằm, chỉ nhìn mà không chạm tới được.
Bụng Phó Tĩnh Tri đã lớn, ngồi trên xe cùng đi Phượng Hoàng với Mạnh Thiệu Đình. Khi đi, họ tắt hết điện thoại. Hai ngày sau đó, thành phố A xảy ra một cuộc náo động nhưng bọn họ vẫn không hề hay biết, vẫn đang say mê với cảnh thiên nhiên tao nhã, thanh tịnh.
Xe đi ngang qua một thị trấn nhỏ đang bị ngập nước. Mấy ngày nay ở đây liên tiếp bị mưa dầm. Lúc đó xe đang đi lên cầu, không thể không dừng lại.
Nước ngập đến đầu gối, nên xe khó đi. Tĩnh Tri nhìn mưa bên ngoài, thấy trong vùng nước ngập, cô gái xinh đẹp đeo chuông bạc, che dù, cầm váy trong tay vén cao lên, thông thạo bước qua vũng nước. Một đứa trẻ dễ thương, xem vùng nước kia thành con suối nhỏ, chơi đùa, nghịch nước không nghỉ. Một ông lão lớn tuổi đang cõng một đứa cháu trên lưng, tươi cười đi qua. Bên ngoài, con người luôn luôn có cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Cửa xe chợt mở ra, Tĩnh Tri sững sờ. Cô thấy Mạnh Thiệu Đình cởi giày, vén hai ống quần cao lên, trực tiếp lội nước. Tĩnh Tri nhìn bộ dáng của anh, nhịn không được cười phá lên, nhìn anh giống như người nông dân đang trồng cây, ươm mầm.
"Anh cõng em" Một tay anh chống cửa xe, một tay che dù, dịu dàng cười với cô, để lộ ra hai hàm răng trắng nõn.
Tĩnh Tri ngẩn ra, chợt cúi đầu nhìn bụng của mình. Mạnh Thiệu Đình gãi đầu, có một chút lúng túng: "Vậy anh ôm em cùng đi qua cầu nhé ?"
Tĩnh Tri đỏ mặt. Nhiều người qua lại như vậy, mưa lại rơi không ngừng. Tuy rằng thỉnh thoảng có người lội qua, nhưng cũng có rất nhiều người đứng chờ ở ven đường. Vậy mà trước mặt bao nhiêu người, cô lại bị anh ôm qua ?
Nhưng nếu không đi, trời sẽ tối, bọn họ sẽ không kịp đến nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.