Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 272: Một mối tình sai lầm.
Minh Châu Hoàn
01/08/2016
Hà Dĩ Kiệt vốn là một người đàn ông trầm ấm và lạnh lùng. Sau khi anh nghe xong những lời
này, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, lúc này đáy mắt anh bỗng trở nên lạnh
lùng mà đôi môi anh cũng nhếch lên theo đường vòng cung tỏ ý khinh miệt. Hiện tại nhìn anh giống như đang tỏa ra hàn băng lạnh lẽo khiến người
khác liền cảm thấy rất khó chịu.
Tương Tư vừa nhìn thấy ánh mắt anh, không nhịn được rùng mình một cái. Cô nắm ống tay áo và trốn đằng sau lưng Tĩnh Tri nhưng vẫn cứng đầu nói một câu "Anh đến đây cũng vô ích thôi. Hôm nay dù có chết em cũng không trở về với anh đâu."
Truyện chỉ đăng tại DddlLQddd
Thẩm Bắc Thành vừa nghe Tương Tư nói như vậy. Trước hết, anh nhìn Hà Dĩ Kiệt, trong lòng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Thật ra, tuy anh ta và Mạnh Thiệu Đình đều là thương nhân, nhưng mà Hà Dĩ Kiệt không giống vậy, anh ta lại là chính thương thông cật ( ý là làm thương nhân nhưng chủ yếu là liên kết với nhau để ăn hối lộ) ở thành phố A, là một nhân vật có tài. Nếu ba người bọn họ không phải quen biết nhau từ thời còn học đại học, thì có lẽ bọn họ cũng không thể quen thân đến mức này. Nhưng dù trong tình huống nào, người cao ngạo như Mạnh Thiệu Đình và anh-Thẩm Bắc Thành cũng phải cẩn thận dò xét, không dám phạm vào những cấm kỵ của Hà Dĩ Kiệt .
"Tương Tư, đừng lộn xộn nữa. Mau qua đây." Một lát sau Hà Dĩ Kiệt mới chậm rãi mở miệng, anh nói chuyện với giọng điệu giống như là đang khiển trách một cô gái nhỏ đang phạm sai lầm nào đó, không có nghiêm nghị mà lại mang theo mùi vị yêu thương, cưng chìu. Mà không biết vì sao, giọng điệu đó chỉ làm người khác cảm thấy rung động.
Nhưng hiện tại gương mặt Tương Tư đã hoàn toàn trắng bệch. Chung sống hơn hai năm, cô cũng đã hiểu rõ tính tình của anh ta, anh càng cười càng cưng chìu, thương yêu cô, nói chuyện dịu dàng với cô thì cũng có nghĩa là đã đến lúc anh ta muốn giày vò, dằn vặt cô.
Cô vẫn còn chưa quên, mấy ngày trước, trong lúc nhất thời xúc động cô có ầm ĩ vài câu. Thế mà buổi tối hôm đó, anh dùng dây thắt lưng buộc chặt hay cổ tay cô lại, chơi đùa, dằn vặt cô đến nỗi cô suýt chết.
Tương Tư nhớ lại những hình ảnh kia, vẫn còn cảm giác đau đớn dữ dội trên cổ tay nhưng cô vốn ngang bướng, quật cường nên cắn răng chịu đựng, đôi mắt to mở lớn, trợn trừng với người đang đứng bất động ở đó.
Hà Dĩ Kiệt cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nhìn cô một cái, không nói gì nữa.
Thẩm Bắc Thành cũng có chút thông cảm với Tương Tư. Dù nói thế nào, Văn Tương Tư cũng đi theo anh ta hai năm rồi, làm sao lại không hiểu được tính khí xấu xa của anh ta chứ? Lần này chọc giận anh ta, người thua thiệt cũng chỉ là cô mà thôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói ra, đành phải nháy mắt với Thanh Thu. Thanh Thu vừa nhìn thấy, hiểu ý, cuống quít cười hoà giải, kéo Tương Tư đang giận, trách cứ nói: "Bình tĩnh nào, giận dỗi gì chứ? Hôm nay lúc đi ra ngoài, không phải là rất tốt sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tương Tư bị Thanh Thu lôi kéo, vừa chạm đến chỗ đau trên cánh tay, cô cố gắng hít thở khí lạnh, lập tức phản xạ có điều kiện cô giật cổ tay của mình từ trong tay Thanh Thu ra, mà động tác này của cô làm ống tay áo bay lên, vô tình bị Tĩnh Tri nhìn thấy. Cô giật mình nhảy nhổm, không dám tin vào hai mắt của mình.
Trên cổ tay Tương Tư, đột nhiên có một vết bầm tím thật sâu ứ đọng. Dù nhìn thế nào cũng đều biết bị thứ gì siết chặt. . . . . .
Tĩnh Tri không nhịn được nhìn Hà Dĩ Kiệt một cái, chỉ cảm thấy toàn thân người này tỏa ra không khí âm u, lạnh lẽo khiến người khác khiếp sợ. Cô âm thầm lo sợ thay Tương Tư, một cô gái đáng yêu, đơn thuần như vậy sẽ không phải bị anh ta ngược đãi chứ?
Theo suy nghĩ của Tĩnh Tri, cô cảm thấy Hà Dĩ Kiệt là người thật kỳ cục, quái lạ. Sau đó cô có cảm giác anh ta là người xấu.
Tương Tư cố gắng nở nụ cười, hình như cô đang cố gắng thu hồi những sự ngang bướng của mình. Cô cúi đầu, lông mi dài rũ xuống, hình như đâu đó còn có giọt nước mắt trong suốt rơi ra. Tĩnh Tri cảm thấy có chút đau lòng, vừa định lên tiếng, nhưng Tương Tư làm như không có việc gì, chợt mỉm cười, đi thẳng tới trước mặt Hà Dĩ Kiệt, giống như là mới vừa rồi không có chuyện gì hết. Cô khoác cánh tay Hà Dĩ Kiệt, xoay người lại tươi cười nói với Tĩnh Tri và Thanh Thu : "Chị Thanh Thu, chị Tĩnh Tri, chúng ta vào trong đi.”
Tĩnh Tri sửng sốt một chút, Thanh Thu giống như đã quen với cảnh này, không có phản ứng gì, liền kéo Tĩnh Tri vào trong.
Hà Dĩ Kiệt và Tương Tư đi phía trước. Thỉnh thoảng Tĩnh Tri lo lắng nhìn mấy lần, lại thấy dáng vẻ hai người thân mật, không khỏi hoài nghi, Thanh Thu cũng thấp giọng nói một câu: "Tĩnh Tri, cậu cũng đừng xen vào chuyện của Tương Tư làm gì cả. Tóm lại, hai người bọn họ là vậy, thỉnh thoảng cũng làm ầm ĩ đôi chút . . . . . ."
Tĩnh Tri ồ một tiếng, quay mặt lại thấy đôi mắt của Thanh Thu gắt gao nhìn mình, mà nhìn trong mắt Tương Tư lại tràn đầy đau lòng và bất lực.
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy có chút quái dị, nhưng nhìn dáng vẻ Tương Tư dường như rất vui vẻ, mà Hà Dĩ Kiệt cũng đối xử với cô ấy rất dịu dàng, nên cũng cảm thấy yên tâm.
Thẩm Bắc Thành nhất định không chịu hát. Thanh Thu hát hai bài. Tương Tư hát nhiều nhất, chẳng những cô vừa hát ca khúc cô yêu thích nhất vừa nhảy nhót giống như những cô gái trẻ náo động, quậy tưng bừng mà cô còn nhất định muốn kéo Hà Dĩ Kiệt hát đối đáp nam nữ. Hà Dĩ Kiệt mỉm cười nhận lấy microphone từ tay cô, hát ca khúc bất hủ của Trương Học Hữu “day dưa tình cũ”, giọng hát anh ta rất hay. Hát xong, Tĩnh Tri không nhịn được vỗ tay thật to.
Bầu không khí dần dần sội động lên, Tĩnh Tri cũng uống mấy ly rượu, hai gò má cô đỏ ửng, cô và Thanh Thu đang thấp giọng tâm sự gì đó, rồi hai người cùng nhau cười. Lúc này, cửa phòng chợt mở ra. . . . . .
"Xin lỗi, tớ có chút việc nên đến trễ. Tĩnh Tri? Em cũng ở đây sao?"
Dáng vẻ mệt mỏi, phong trần của Mạnh Thiệu Đình đi vào, vừa chào hỏi Thẩm Bắc Thành và Hà Dĩ Kiệt, vừa cởi nút áo âu phục. Ai ngờ vừa mới nghiêng đầu qua bên này, liền nhìn thấy Tĩnh Tri đang đờ đẫn nhìn mình…..
Sau khi Tĩnh Tri lấy lại thăng bằng, sắc mặt có chút khó coi, cô đặt cái ly trong tay lên bàn, cầm áo khoác đứng lên. . . . . .
Tương Tư và Thanh Thu cuống quít giữ cô lại, "Tĩnh Tri, chúng tớ từ xa xôi tới thăm cậu, mọi người ở đây cũng đang vui vẻ mà, cậu đừng đi."
Trong lòng Tĩnh Tri mơ hồ như đoán ra được điều gì, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận. Cô xem Thanh Thu và Tương tư là bạn tri kỷ, nhưng không ngờ hai người này đều là trợ thủ của Mạnh Thiệu Đình. Họ không phải không biết, cô vốn không muốn gặp Mạnh Thiệu Đình.
"Tớ muốn gặp các cậu thôi. Giờ cũng đã gặp được rồi. Hơn nữa giờ cũng đã trễ, tớ cũng phải trở về . . . . ."
"Có bảo mẫu chăm sóc rồi mà. Sẽ không có chuyện gì đâu. Tĩnh Tri, mọi người cũng đã không gặp lại nhau hơn hai năm rồi, ngồi một lát nữa nhé. . . . . ."
Sắc mặt Thanh Thu cũng có chút lúng túng, cô vừa cảm thấy thật có lỗi với Tĩnh Tri, rồi lại vừa muốn tác hợp cho Tĩnh Tri và Mạnh Thiệu Đình. Lúc này Tương Tư cũng không ngừng lôi kéo Tĩnh Tri không muốn để cho cô đi. Tĩnh Tri thấy mấy lần lôi kéo mà mình cứ gây náo loạn, ầm ĩ ở đây thì có chút không có tình nghĩa nên cô khẽ cắn răng, ngồi xuống chỗ của mình.
Mạnh Thiệu Đình thấy cô ngồi xuống, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần sắc trên mặt cũng có chút khó coi.
"Thiệu Đình, cậu đã đến trễ, nói đi, nên phạt cậu thế nào đây?"
Trước tiên Hà Dĩ Kiệt mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc. Anh ta nghiêng người rót ly rượu đưa tới, một tay kéo Tương Tư, ngón tay vuốt ve trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Tư mà tay kia không có việc gì khẽ chọc vào đầu gối, tâm tình có vẻ rất tốt.
"Phạt ba ly rượu?" Mạnh Thiệu Đình cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, cười nói.
Róc rách …., Thẩm Bắc Thành lại rót đầy ly rượu cho anh rồi mới lên tiếng "Không được, hôm nay mọi người tới ca hát tìm thú vui, mới vừa rồi Hà Dĩ Kiệt DddlLQddd còn hát một bài nữa, hay là cậu cũng hát một bài? Tớ nhớ lúc còn học đại học, cậu có biệt danh “vương tử tình ca.” "
Mạnh Thiệu Đình làm bộ đánh ra một quyền "Cậu đừng ở đây mà chế giễu tớ."
Anh nói xong, lướt mắt qua vị trí của Tĩnh Tri, thấy cô tuy ra vẻ không quan tâm nhưng dường như là đang lắng tai nghe. Anh không nhịn được, khóe môi cong lên, ngồi trở lại vào ghế salon.
"Chị Tĩnh Tri, em nghe nói trước kia chị rất mê nghệ thuật. Hay là chị hát một bài đi." Tương Tư chợt rời khỏi lồng ngực của Hà Dĩ Kiệt từ lúc nào, chạy mấy bước đến trước mặt Tĩnh Tri, lắc lắc cánh tay của cô làm nũng .
"Đúng rồi Tĩnh Tri, tớ và Tương Tư cũng hát rồi. Dù gì cũng đã đến KTV này rồi, cậu cũng nên hát một hay hai bài gì đó đi."
Thanh Thu cũng lên tiếng phụ họa, đáy mắt Mạnh Thiệu Đình khẽ sáng lên, trong ánh mắt lại có thần sắc ước ao.
Tĩnh Tri bị hai người xô đẩy khiến cô cảm thấy đau đầu, liên tục từ chối: "Tớ không biết ca hát, trước kia tớ chỉ học Piano. . . . . ."
Cô nói xong, ánh mắt không nhịn được nhìn về hướng Mạnh Thiệu Đình. Người này ngồi ở đây muốn thưởng thức giọng hát của cô sao? Đừng hòng mơ tưởng.
Mạnh Thiệu Đình hình như đoán được cô từ chối hát vì lý do có anh ở đây, nên anh tiện tay cầm điếu thuốc đứng lên, nói với Thẩm Bắc Thành: "Bắc Thành, cậu với tớ ra ngoài hút thuốc đi."
Thẩm Bắc Thành biết ý tứ của anh, hai người liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tĩnh Tri vừa thấy anh đi ra ngoài. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại bị Tương Tư ầm ĩ khiến đầu óc cô muốn nổ tung, mùi rượu không ngừng cuồn cuộn khiến cô nóng lên, liền bước tới lấy microphone hát một bài. . . . . .
Tương Tư vừa nhìn thấy ánh mắt anh, không nhịn được rùng mình một cái. Cô nắm ống tay áo và trốn đằng sau lưng Tĩnh Tri nhưng vẫn cứng đầu nói một câu "Anh đến đây cũng vô ích thôi. Hôm nay dù có chết em cũng không trở về với anh đâu."
Truyện chỉ đăng tại DddlLQddd
Thẩm Bắc Thành vừa nghe Tương Tư nói như vậy. Trước hết, anh nhìn Hà Dĩ Kiệt, trong lòng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Thật ra, tuy anh ta và Mạnh Thiệu Đình đều là thương nhân, nhưng mà Hà Dĩ Kiệt không giống vậy, anh ta lại là chính thương thông cật ( ý là làm thương nhân nhưng chủ yếu là liên kết với nhau để ăn hối lộ) ở thành phố A, là một nhân vật có tài. Nếu ba người bọn họ không phải quen biết nhau từ thời còn học đại học, thì có lẽ bọn họ cũng không thể quen thân đến mức này. Nhưng dù trong tình huống nào, người cao ngạo như Mạnh Thiệu Đình và anh-Thẩm Bắc Thành cũng phải cẩn thận dò xét, không dám phạm vào những cấm kỵ của Hà Dĩ Kiệt .
"Tương Tư, đừng lộn xộn nữa. Mau qua đây." Một lát sau Hà Dĩ Kiệt mới chậm rãi mở miệng, anh nói chuyện với giọng điệu giống như là đang khiển trách một cô gái nhỏ đang phạm sai lầm nào đó, không có nghiêm nghị mà lại mang theo mùi vị yêu thương, cưng chìu. Mà không biết vì sao, giọng điệu đó chỉ làm người khác cảm thấy rung động.
Nhưng hiện tại gương mặt Tương Tư đã hoàn toàn trắng bệch. Chung sống hơn hai năm, cô cũng đã hiểu rõ tính tình của anh ta, anh càng cười càng cưng chìu, thương yêu cô, nói chuyện dịu dàng với cô thì cũng có nghĩa là đã đến lúc anh ta muốn giày vò, dằn vặt cô.
Cô vẫn còn chưa quên, mấy ngày trước, trong lúc nhất thời xúc động cô có ầm ĩ vài câu. Thế mà buổi tối hôm đó, anh dùng dây thắt lưng buộc chặt hay cổ tay cô lại, chơi đùa, dằn vặt cô đến nỗi cô suýt chết.
Tương Tư nhớ lại những hình ảnh kia, vẫn còn cảm giác đau đớn dữ dội trên cổ tay nhưng cô vốn ngang bướng, quật cường nên cắn răng chịu đựng, đôi mắt to mở lớn, trợn trừng với người đang đứng bất động ở đó.
Hà Dĩ Kiệt cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nhìn cô một cái, không nói gì nữa.
Thẩm Bắc Thành cũng có chút thông cảm với Tương Tư. Dù nói thế nào, Văn Tương Tư cũng đi theo anh ta hai năm rồi, làm sao lại không hiểu được tính khí xấu xa của anh ta chứ? Lần này chọc giận anh ta, người thua thiệt cũng chỉ là cô mà thôi.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói ra, đành phải nháy mắt với Thanh Thu. Thanh Thu vừa nhìn thấy, hiểu ý, cuống quít cười hoà giải, kéo Tương Tư đang giận, trách cứ nói: "Bình tĩnh nào, giận dỗi gì chứ? Hôm nay lúc đi ra ngoài, không phải là rất tốt sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tương Tư bị Thanh Thu lôi kéo, vừa chạm đến chỗ đau trên cánh tay, cô cố gắng hít thở khí lạnh, lập tức phản xạ có điều kiện cô giật cổ tay của mình từ trong tay Thanh Thu ra, mà động tác này của cô làm ống tay áo bay lên, vô tình bị Tĩnh Tri nhìn thấy. Cô giật mình nhảy nhổm, không dám tin vào hai mắt của mình.
Trên cổ tay Tương Tư, đột nhiên có một vết bầm tím thật sâu ứ đọng. Dù nhìn thế nào cũng đều biết bị thứ gì siết chặt. . . . . .
Tĩnh Tri không nhịn được nhìn Hà Dĩ Kiệt một cái, chỉ cảm thấy toàn thân người này tỏa ra không khí âm u, lạnh lẽo khiến người khác khiếp sợ. Cô âm thầm lo sợ thay Tương Tư, một cô gái đáng yêu, đơn thuần như vậy sẽ không phải bị anh ta ngược đãi chứ?
Theo suy nghĩ của Tĩnh Tri, cô cảm thấy Hà Dĩ Kiệt là người thật kỳ cục, quái lạ. Sau đó cô có cảm giác anh ta là người xấu.
Tương Tư cố gắng nở nụ cười, hình như cô đang cố gắng thu hồi những sự ngang bướng của mình. Cô cúi đầu, lông mi dài rũ xuống, hình như đâu đó còn có giọt nước mắt trong suốt rơi ra. Tĩnh Tri cảm thấy có chút đau lòng, vừa định lên tiếng, nhưng Tương Tư làm như không có việc gì, chợt mỉm cười, đi thẳng tới trước mặt Hà Dĩ Kiệt, giống như là mới vừa rồi không có chuyện gì hết. Cô khoác cánh tay Hà Dĩ Kiệt, xoay người lại tươi cười nói với Tĩnh Tri và Thanh Thu : "Chị Thanh Thu, chị Tĩnh Tri, chúng ta vào trong đi.”
Tĩnh Tri sửng sốt một chút, Thanh Thu giống như đã quen với cảnh này, không có phản ứng gì, liền kéo Tĩnh Tri vào trong.
Hà Dĩ Kiệt và Tương Tư đi phía trước. Thỉnh thoảng Tĩnh Tri lo lắng nhìn mấy lần, lại thấy dáng vẻ hai người thân mật, không khỏi hoài nghi, Thanh Thu cũng thấp giọng nói một câu: "Tĩnh Tri, cậu cũng đừng xen vào chuyện của Tương Tư làm gì cả. Tóm lại, hai người bọn họ là vậy, thỉnh thoảng cũng làm ầm ĩ đôi chút . . . . . ."
Tĩnh Tri ồ một tiếng, quay mặt lại thấy đôi mắt của Thanh Thu gắt gao nhìn mình, mà nhìn trong mắt Tương Tư lại tràn đầy đau lòng và bất lực.
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy có chút quái dị, nhưng nhìn dáng vẻ Tương Tư dường như rất vui vẻ, mà Hà Dĩ Kiệt cũng đối xử với cô ấy rất dịu dàng, nên cũng cảm thấy yên tâm.
Thẩm Bắc Thành nhất định không chịu hát. Thanh Thu hát hai bài. Tương Tư hát nhiều nhất, chẳng những cô vừa hát ca khúc cô yêu thích nhất vừa nhảy nhót giống như những cô gái trẻ náo động, quậy tưng bừng mà cô còn nhất định muốn kéo Hà Dĩ Kiệt hát đối đáp nam nữ. Hà Dĩ Kiệt mỉm cười nhận lấy microphone từ tay cô, hát ca khúc bất hủ của Trương Học Hữu “day dưa tình cũ”, giọng hát anh ta rất hay. Hát xong, Tĩnh Tri không nhịn được vỗ tay thật to.
Bầu không khí dần dần sội động lên, Tĩnh Tri cũng uống mấy ly rượu, hai gò má cô đỏ ửng, cô và Thanh Thu đang thấp giọng tâm sự gì đó, rồi hai người cùng nhau cười. Lúc này, cửa phòng chợt mở ra. . . . . .
"Xin lỗi, tớ có chút việc nên đến trễ. Tĩnh Tri? Em cũng ở đây sao?"
Dáng vẻ mệt mỏi, phong trần của Mạnh Thiệu Đình đi vào, vừa chào hỏi Thẩm Bắc Thành và Hà Dĩ Kiệt, vừa cởi nút áo âu phục. Ai ngờ vừa mới nghiêng đầu qua bên này, liền nhìn thấy Tĩnh Tri đang đờ đẫn nhìn mình…..
Sau khi Tĩnh Tri lấy lại thăng bằng, sắc mặt có chút khó coi, cô đặt cái ly trong tay lên bàn, cầm áo khoác đứng lên. . . . . .
Tương Tư và Thanh Thu cuống quít giữ cô lại, "Tĩnh Tri, chúng tớ từ xa xôi tới thăm cậu, mọi người ở đây cũng đang vui vẻ mà, cậu đừng đi."
Trong lòng Tĩnh Tri mơ hồ như đoán ra được điều gì, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận. Cô xem Thanh Thu và Tương tư là bạn tri kỷ, nhưng không ngờ hai người này đều là trợ thủ của Mạnh Thiệu Đình. Họ không phải không biết, cô vốn không muốn gặp Mạnh Thiệu Đình.
"Tớ muốn gặp các cậu thôi. Giờ cũng đã gặp được rồi. Hơn nữa giờ cũng đã trễ, tớ cũng phải trở về . . . . ."
"Có bảo mẫu chăm sóc rồi mà. Sẽ không có chuyện gì đâu. Tĩnh Tri, mọi người cũng đã không gặp lại nhau hơn hai năm rồi, ngồi một lát nữa nhé. . . . . ."
Sắc mặt Thanh Thu cũng có chút lúng túng, cô vừa cảm thấy thật có lỗi với Tĩnh Tri, rồi lại vừa muốn tác hợp cho Tĩnh Tri và Mạnh Thiệu Đình. Lúc này Tương Tư cũng không ngừng lôi kéo Tĩnh Tri không muốn để cho cô đi. Tĩnh Tri thấy mấy lần lôi kéo mà mình cứ gây náo loạn, ầm ĩ ở đây thì có chút không có tình nghĩa nên cô khẽ cắn răng, ngồi xuống chỗ của mình.
Mạnh Thiệu Đình thấy cô ngồi xuống, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần sắc trên mặt cũng có chút khó coi.
"Thiệu Đình, cậu đã đến trễ, nói đi, nên phạt cậu thế nào đây?"
Trước tiên Hà Dĩ Kiệt mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc. Anh ta nghiêng người rót ly rượu đưa tới, một tay kéo Tương Tư, ngón tay vuốt ve trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Tư mà tay kia không có việc gì khẽ chọc vào đầu gối, tâm tình có vẻ rất tốt.
"Phạt ba ly rượu?" Mạnh Thiệu Đình cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, cười nói.
Róc rách …., Thẩm Bắc Thành lại rót đầy ly rượu cho anh rồi mới lên tiếng "Không được, hôm nay mọi người tới ca hát tìm thú vui, mới vừa rồi Hà Dĩ Kiệt DddlLQddd còn hát một bài nữa, hay là cậu cũng hát một bài? Tớ nhớ lúc còn học đại học, cậu có biệt danh “vương tử tình ca.” "
Mạnh Thiệu Đình làm bộ đánh ra một quyền "Cậu đừng ở đây mà chế giễu tớ."
Anh nói xong, lướt mắt qua vị trí của Tĩnh Tri, thấy cô tuy ra vẻ không quan tâm nhưng dường như là đang lắng tai nghe. Anh không nhịn được, khóe môi cong lên, ngồi trở lại vào ghế salon.
"Chị Tĩnh Tri, em nghe nói trước kia chị rất mê nghệ thuật. Hay là chị hát một bài đi." Tương Tư chợt rời khỏi lồng ngực của Hà Dĩ Kiệt từ lúc nào, chạy mấy bước đến trước mặt Tĩnh Tri, lắc lắc cánh tay của cô làm nũng .
"Đúng rồi Tĩnh Tri, tớ và Tương Tư cũng hát rồi. Dù gì cũng đã đến KTV này rồi, cậu cũng nên hát một hay hai bài gì đó đi."
Thanh Thu cũng lên tiếng phụ họa, đáy mắt Mạnh Thiệu Đình khẽ sáng lên, trong ánh mắt lại có thần sắc ước ao.
Tĩnh Tri bị hai người xô đẩy khiến cô cảm thấy đau đầu, liên tục từ chối: "Tớ không biết ca hát, trước kia tớ chỉ học Piano. . . . . ."
Cô nói xong, ánh mắt không nhịn được nhìn về hướng Mạnh Thiệu Đình. Người này ngồi ở đây muốn thưởng thức giọng hát của cô sao? Đừng hòng mơ tưởng.
Mạnh Thiệu Đình hình như đoán được cô từ chối hát vì lý do có anh ở đây, nên anh tiện tay cầm điếu thuốc đứng lên, nói với Thẩm Bắc Thành: "Bắc Thành, cậu với tớ ra ngoài hút thuốc đi."
Thẩm Bắc Thành biết ý tứ của anh, hai người liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tĩnh Tri vừa thấy anh đi ra ngoài. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại bị Tương Tư ầm ĩ khiến đầu óc cô muốn nổ tung, mùi rượu không ngừng cuồn cuộn khiến cô nóng lên, liền bước tới lấy microphone hát một bài. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.