Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 309: Nếu anh muốn biết
Minh Châu Hoàn
11/08/2016
"Em có thể tin tưởng anh hay không? Anh hẹn em đi đâu thì em sẵn sàng đi, em sẽ không e ngại điều gì, sẽ không tránh né anh, có chuyện gì thì mạnh dạn hỏi ý anh mà không cần phải tự ý hành động một mình, em muốn đi đến đâu An Thành sẽ chở em đi, còn khi về nhất định anh sẽ đón em về, ngoại trừ anh còn có bọn người của Bắc Thành, còn lại bất cứ là ai em cũng không quan tâm, hiểu không?”
Mắt Tĩnh Tri dần dần mờ mịt hơi nước, môi cô bất giác khẽ động như sắp khóc, dấu vết của anh trên trán cô vẫn còn rất đau, sao anh phải dùng sức như thế chứ? Cô không biết Thẩm Mạn Quân sẽ làm ra việc tày đình như thế nào đối với cô nữa? Cô còn chưa kịp tính sổ với anh vì khuya như vậy mới đến cứu cô, hại cô ở đây suy nghĩ lung tung, tâm tư dường như nát hết cả rồi mà anh lại còn nghi ngờ cô.
Cô hoảng sợ tránh né ngón tay của anh, nhưng vẫn bị anh bắt được, sau đó anh mạnh mẽ xoa xoa trán cô. Hai mắt Tĩnh Tri đỏ lên, nước mắt rơi xuống, cô nhanh nhẹn dùng mu bàn tay lau nước mắt, không kiềm chế được nghẹn ngào nói: "Anh còn dám nói em như vậy. Cũng tại anh hết cả. Tại sao khuya vậy anh mới đến cứu em? Anh nói anh yêu em, quan tâm em, tất cả đều giả dối, anh gạt em, lừa gạt em. . . . . ."
Vẻ mặt anh chợt thay đổi, bàn tay anh đang nắm bàn tay nhỏ bé của cô đột nhiên co lại, nắm chặt như muốn làm cho xương bàn tay cô nát hết, chân mày Tĩnh Trí nhíu chặt, nước mắt rơi xuống càng dữ: "Mạnh Thiệu Đình, buông tay. . . . . ."
"Em dám lặp lại lời vừa nói lần nữa." Anh nghiêm túc hôn môi cô, nhìn cô với ánh mắt tàn nhẫn. Đau quá, Tĩnh Tri rụt cổ lại, có cảm giác chịu nhiều uất ức, nhưng vì tính tình cô vốn quật cường nên cô mạnh dạn ngập ngừng lên tiếng: "Vốn là vậy mà, nói thì nói. . . . . ."
"Phó Tĩnh Tri." Anh nghiêm túc gọi tên cô, ánh mắt đen như dưới đáy hồ sâu, anh như muốn từng bước từng bước nhấn chìm cô trong màn đêm tối đen đó.
Tĩnh Tri bình tĩnh nhìn lại anh. Trong không gian nhỏ hẹp đó, lòng cô cũng dần được anh lấp đầy.
Thời gian chậm chạp trôi qua, giọt sương còn đọng trên cửa sổ chợt tan biến. Lúc này, khi quay đầu nhìn lại, cả một đoạn đường không có ánh sáng, trông thật ảm đạm, thê lương, nhưng cô cố gắng chịu đựng, chịu đựng từ ngày này sang ngày khác, chịu đựng cho đến khi cô thấy được ánh sáng, giống như thấy được người thân vốn đã chết, nay sống lại đứng trước mặt cô. Cô nhẹ nhõm thở phào một cái.
"Anh chính là thật lòng quan tâm em. Từ nay về sau, anh sẽ không nhắc đến chuyện này nữa." Anh thở dài một tiếng, đưa tay vuốt mấy sợi tóc con còn vương trên trán cô, lo lắng nhìn cô: "Anh biết dù giờ anh có làm gì em cũng sẽ không tin tưởng anh, nhưng em hãy cho anh một cơ hội để chứng minh cho em thấy. Tĩnh Tri, hãy tin anh, đừng nghiêm khắc với anh như thế nữa."
Nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay anh toả ra khiến xúc cảm cô dâng trào, cô lao vào lòng anh, uất ức khóc từng đợt từng đợt thật thoải mái.
Nhưng khổ sở bị đè nén quá lâu, thời gian chờ đợi anh thổ lộ lại quá dài nên dường như khả năng khóc cũng dần dần mất đi.
Cô chỉ gật đầu một cái, trong lòng lại rất khổ sở. Cô nghĩ mình nên tin rằng anh yêu cô thật lòng nên mới đồng ý cùng cô đi chung một đoạn đường, nhưng dù anh có làm bất cứ chuyện gì thì trong đầu cô luôn không chịu tuân theo, luôn nghĩ tại sao anh phải làm vậy? Anh có mục đích gì, anh đang tính toán điều gì?
Cô cũng biết cô không công bằng với anh, nhưng cô cũng không có cách nào khác, lòng cô bây giờ không giống bảy năm trước, người cô bây giờ cũng không giống bảy năm trước, không còn là một Phó Tĩnh Tri chỉ yêu say đắm một mình anh. Bây giờ giữa cô và anh có nhiều ngăn cách như vậy, thậm chí lúc này khi đứng chung với anh mà cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận anh.
"Tại sao đến bây giờ anh mới nói anh yêu em chứ?" Bảy năm trước Tĩnh Tri bao nhiêu tuổi. Lúc đó cô trẻ như vậy, dáng vẻ cô cũng thùy mị như vậy, nhưng anh còn không muốn nhìn cô. Vậy mà hôm nay, cơ thể cô cũng không còn trẻ nữa, cũng đã có bảo bối rồi, tóm lại là không thể nào so bì với những cô gái ở độ tuổi hai mươi được. Cô không sợ mình già, không sợ mình lớn tuổi mà điều cô sợ chính là cô là người có dung mạo xấu nhất trong bốn chị em gái trong gia đình cô..
"Dáng dấp em khó coi, tính tình cũng không vui vẻ lắm, vẫn giống như trước kia. Thiệu Đình, tại sao bây giờ anh mới nói yêu em? Lúc em mới bước vào nhà anh, em khá hơn bây giờ rất nhiều, nhưng khi đó tại sao anh không nói yêu em chứ?"
Câu hỏi này đã ở trong đầu cô rất lâu rồi, nếu nói lấy lại những thứ đã mất để khôi phục lòng tự ái của anh thì anh đã có được thân xác cô rồi, mà giờ anh cần gì phải chuốc khổ vào thân như vậy?
Thật ra anh cũng không hiểu, lúc cô hỏi vấn đề này, trong lòng anh tự hỏi rằng anh thích cô ở điểm nào? Cô không xinh đẹp, tính tình lại cố chấp, lại cùng người đàn ông khác sinh con, mà cô cũng hai mươi tám tuổi rồi, điều kiện lại kém, nhưng anh không biết vì sao lại yêu cô. Giống như anh đang trúng tà mê muội, anh chỉ muốn nhìn thấy cô, muốn nhìn thấy cô lúc khóc cũng như lúc cười, muốn nghe cô gọi tên anh, nũng nịu gọi tên anh , Thiệu Đình, Thiệu Đình. . . . . .
Lúc đó, tim anh mềm nhũng, muốn yêu thương cô, muốn chăm sóc cô, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nếu có điều gì làm anh thay đổi , có lẽ đó là sự gần gũi, là thời gian bên nhau dần dần sinh tình cảm, là ân ái để làm việc tạo người.
Thời gian dần trôi qua, anh nhận ra vì sao tim mình trở nên mềm mại, nhưng cũng chưa muộn có lẽ bọn họ vẫn còn có cơ hội được tái hợp.
Anh đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Anh cầm lấy tay cô, nhìn vào mắt cô, dịu dàng mở miệng: "Lúc vừa mới bắt đầu, anh cũng không biết tại sao mình lại đối xử tốt với người phụ nữ như em vậy."
Tĩnh Tri kinh ngạc. Một lúc lâu sau, cô từ từ rơi lệ, anh nói anh không biết tại sao ư? Ai vừa mới bắt đầu đã đối xử tốt với người phụ nữ xa lạ? Ai vừa bắt đầu đã muốn cưới người phụ nữ khác làm vợ của mình?
Nếu là cô, cũng chưa chắc làm được.
Ban đầu gả cho anh, lòng cô vốn rất yên tĩnh. Thật ra một người kiêu ngạo như anh, không trả thù nhà họ Phó coi như cũng may mắn cho cô rồi. Cho nên nếu cô đem những tội lỗi kia đổ hết cho anh thì cũng thật sự quá đáng. Tóm lại Hoài Bích Kỳ Tội( ý là người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội), dù đúng hay sai nhưng anh là người nói ly hôn thì anh chính là người có lỗi.
Có lúc cô cũng suy nghĩ lại, thời điểm mình chưa có con, cô tức giận chạy tới hỏi rằng anh có nỡ bỏ đứa bé kia hay không? Nếu anh nói không thì cô cũng sẵn sàng nói chuyện mình có thai cho anh biết. Nếu vậy thì bọn họ cũng không đi tới bước này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, suy đoán đều không ích lợi gì nữa, chuyện cũ không cách nào quay trở lại, nghĩ lại mà cảm thấy hoảng sợ.
"Nhưng lúc này, mỗi khi anh nhìn thấy em, lòng anh không kiềm chế được nữa, muốn cưng chìu em, muốn em cười thật vui vẻ, ngày nào cũng thoải mái, vui vẻ, muốn bù đắp lại những năm tháng mà em chịu nhiều cực khổ. Đó chính là câu trả lời của anh. Tĩnh Tri, anh là thương nhân nên bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ đều tính toán. Trước hết anh suy tính về ích lợi nhưng đối với em thì không như thế, em đừng nghĩ mọi việc quá phức tạp, chỉ cần nhớ rằng anh sẽ luôn luôn đối xử tốt với em. "
Giọng anh chân thành làm cho nước mắt cô rơi xuống, cổ họng nghẹn ngào, bàn tay đang nắm tay anh cũng đang run rẩy. Cô nghĩ mình sẽ không khóc, nhưng cô làm không được, cuối cùng từng giọt nước mắt vẫn rơi xuống, "Cho nên, cho nên. . . . . . anh vì em nên xây lại Tịnh Viên đúng không?"
Tròng mắt ướt át nhìn anh, khiến anh không tự chủ thở dài một tiếng, nhướng mắt cười khẽ,: "Anh muốn chờ đến sinh nhật em rồi mới tặng, nhưng bây giờ chuyện như vậy rồi, anh thật sự xin lỗi em. . . . . ."
"Không." Cô chợt nắm bàn tay anh, lao vào lòng anh. Cánh tay anh vốn cứng ngắc, ngay lập tức cũng ôm chặt cô.
"Thiệu Đình, em rất vui." Cô ngước mặt lên, vừa khóc vừa cười, "Em rất vui."
"Chỉ cần em thích là được." Anh dịu dàng nhìn cô , lưu luyến hôn cô.
Bọn họ vẫn ôm nhau thắm thiết mà không hay biết xe ngừng lại lúc nào.
"Em nghĩ cả đời này em cũng không còn được nhìn thấy Tịnh Viên nữa rồi." Cô ngồi trong lòng anh thầm nói. Anh không nói gì, chỉ vuốt mái tóc dài của cô, yên lặng nhìn cô. Anh biết lúc này tốt nhất là anh nên im lặng để nghe cô tỏ bày.
"Thiệu Đình, làm sao anh nghĩ tới việc tặng em một món quà lớn đến như vậy? Em chưa từng nói với anh rằng em nhớ Tịnh Viên, cũng chưa từng nói với ai rằng Tịnh Viên quan trọng với em đến cỡ nào, ngay cả Thiệu Hiên cũng không biết em muốn Tịnh Viên đến nỗi ngay cả trong mơ em cũng thấy em được trở về nơi đó. . . . . ."
Cô bật thốt lên, sau đó bụm miệng mình lại. Theo bản năng cô nhìn anh, mà lòng anh cũng ưu tư, không thể hiện điều gì chỉ yên lặng ngồi trong xe, gương mặt anh nửa sáng nửa tối không biểu hiện gì. Đột nhiên cô ôm cánh tay anh, cảm thấy rất căng thẳng.
Tim cô đập ngày càng nhanh, dần dần sinh ra lo lắng, đây là đề tài kiêng kỵ giữa cô và anh. Cô biết, người anh để ý nhất chính là Thiệu Hiên.
Nhưng anh chỉ chậm rãi cười, nụ cười mê người và bá đạo như vậy khiến cô càng nhích sát vào lòng anh hơn, Anh kiêu ngạo cười một tiếng, sau đó mở miệng: "Nếu anh muốn biết thì trên đời này không có gì mà anh không biết."
Mắt Tĩnh Tri dần dần mờ mịt hơi nước, môi cô bất giác khẽ động như sắp khóc, dấu vết của anh trên trán cô vẫn còn rất đau, sao anh phải dùng sức như thế chứ? Cô không biết Thẩm Mạn Quân sẽ làm ra việc tày đình như thế nào đối với cô nữa? Cô còn chưa kịp tính sổ với anh vì khuya như vậy mới đến cứu cô, hại cô ở đây suy nghĩ lung tung, tâm tư dường như nát hết cả rồi mà anh lại còn nghi ngờ cô.
Cô hoảng sợ tránh né ngón tay của anh, nhưng vẫn bị anh bắt được, sau đó anh mạnh mẽ xoa xoa trán cô. Hai mắt Tĩnh Tri đỏ lên, nước mắt rơi xuống, cô nhanh nhẹn dùng mu bàn tay lau nước mắt, không kiềm chế được nghẹn ngào nói: "Anh còn dám nói em như vậy. Cũng tại anh hết cả. Tại sao khuya vậy anh mới đến cứu em? Anh nói anh yêu em, quan tâm em, tất cả đều giả dối, anh gạt em, lừa gạt em. . . . . ."
Vẻ mặt anh chợt thay đổi, bàn tay anh đang nắm bàn tay nhỏ bé của cô đột nhiên co lại, nắm chặt như muốn làm cho xương bàn tay cô nát hết, chân mày Tĩnh Trí nhíu chặt, nước mắt rơi xuống càng dữ: "Mạnh Thiệu Đình, buông tay. . . . . ."
"Em dám lặp lại lời vừa nói lần nữa." Anh nghiêm túc hôn môi cô, nhìn cô với ánh mắt tàn nhẫn. Đau quá, Tĩnh Tri rụt cổ lại, có cảm giác chịu nhiều uất ức, nhưng vì tính tình cô vốn quật cường nên cô mạnh dạn ngập ngừng lên tiếng: "Vốn là vậy mà, nói thì nói. . . . . ."
"Phó Tĩnh Tri." Anh nghiêm túc gọi tên cô, ánh mắt đen như dưới đáy hồ sâu, anh như muốn từng bước từng bước nhấn chìm cô trong màn đêm tối đen đó.
Tĩnh Tri bình tĩnh nhìn lại anh. Trong không gian nhỏ hẹp đó, lòng cô cũng dần được anh lấp đầy.
Thời gian chậm chạp trôi qua, giọt sương còn đọng trên cửa sổ chợt tan biến. Lúc này, khi quay đầu nhìn lại, cả một đoạn đường không có ánh sáng, trông thật ảm đạm, thê lương, nhưng cô cố gắng chịu đựng, chịu đựng từ ngày này sang ngày khác, chịu đựng cho đến khi cô thấy được ánh sáng, giống như thấy được người thân vốn đã chết, nay sống lại đứng trước mặt cô. Cô nhẹ nhõm thở phào một cái.
"Anh chính là thật lòng quan tâm em. Từ nay về sau, anh sẽ không nhắc đến chuyện này nữa." Anh thở dài một tiếng, đưa tay vuốt mấy sợi tóc con còn vương trên trán cô, lo lắng nhìn cô: "Anh biết dù giờ anh có làm gì em cũng sẽ không tin tưởng anh, nhưng em hãy cho anh một cơ hội để chứng minh cho em thấy. Tĩnh Tri, hãy tin anh, đừng nghiêm khắc với anh như thế nữa."
Nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay anh toả ra khiến xúc cảm cô dâng trào, cô lao vào lòng anh, uất ức khóc từng đợt từng đợt thật thoải mái.
Nhưng khổ sở bị đè nén quá lâu, thời gian chờ đợi anh thổ lộ lại quá dài nên dường như khả năng khóc cũng dần dần mất đi.
Cô chỉ gật đầu một cái, trong lòng lại rất khổ sở. Cô nghĩ mình nên tin rằng anh yêu cô thật lòng nên mới đồng ý cùng cô đi chung một đoạn đường, nhưng dù anh có làm bất cứ chuyện gì thì trong đầu cô luôn không chịu tuân theo, luôn nghĩ tại sao anh phải làm vậy? Anh có mục đích gì, anh đang tính toán điều gì?
Cô cũng biết cô không công bằng với anh, nhưng cô cũng không có cách nào khác, lòng cô bây giờ không giống bảy năm trước, người cô bây giờ cũng không giống bảy năm trước, không còn là một Phó Tĩnh Tri chỉ yêu say đắm một mình anh. Bây giờ giữa cô và anh có nhiều ngăn cách như vậy, thậm chí lúc này khi đứng chung với anh mà cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận anh.
"Tại sao đến bây giờ anh mới nói anh yêu em chứ?" Bảy năm trước Tĩnh Tri bao nhiêu tuổi. Lúc đó cô trẻ như vậy, dáng vẻ cô cũng thùy mị như vậy, nhưng anh còn không muốn nhìn cô. Vậy mà hôm nay, cơ thể cô cũng không còn trẻ nữa, cũng đã có bảo bối rồi, tóm lại là không thể nào so bì với những cô gái ở độ tuổi hai mươi được. Cô không sợ mình già, không sợ mình lớn tuổi mà điều cô sợ chính là cô là người có dung mạo xấu nhất trong bốn chị em gái trong gia đình cô..
"Dáng dấp em khó coi, tính tình cũng không vui vẻ lắm, vẫn giống như trước kia. Thiệu Đình, tại sao bây giờ anh mới nói yêu em? Lúc em mới bước vào nhà anh, em khá hơn bây giờ rất nhiều, nhưng khi đó tại sao anh không nói yêu em chứ?"
Câu hỏi này đã ở trong đầu cô rất lâu rồi, nếu nói lấy lại những thứ đã mất để khôi phục lòng tự ái của anh thì anh đã có được thân xác cô rồi, mà giờ anh cần gì phải chuốc khổ vào thân như vậy?
Thật ra anh cũng không hiểu, lúc cô hỏi vấn đề này, trong lòng anh tự hỏi rằng anh thích cô ở điểm nào? Cô không xinh đẹp, tính tình lại cố chấp, lại cùng người đàn ông khác sinh con, mà cô cũng hai mươi tám tuổi rồi, điều kiện lại kém, nhưng anh không biết vì sao lại yêu cô. Giống như anh đang trúng tà mê muội, anh chỉ muốn nhìn thấy cô, muốn nhìn thấy cô lúc khóc cũng như lúc cười, muốn nghe cô gọi tên anh, nũng nịu gọi tên anh , Thiệu Đình, Thiệu Đình. . . . . .
Lúc đó, tim anh mềm nhũng, muốn yêu thương cô, muốn chăm sóc cô, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nếu có điều gì làm anh thay đổi , có lẽ đó là sự gần gũi, là thời gian bên nhau dần dần sinh tình cảm, là ân ái để làm việc tạo người.
Thời gian dần trôi qua, anh nhận ra vì sao tim mình trở nên mềm mại, nhưng cũng chưa muộn có lẽ bọn họ vẫn còn có cơ hội được tái hợp.
Anh đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Anh cầm lấy tay cô, nhìn vào mắt cô, dịu dàng mở miệng: "Lúc vừa mới bắt đầu, anh cũng không biết tại sao mình lại đối xử tốt với người phụ nữ như em vậy."
Tĩnh Tri kinh ngạc. Một lúc lâu sau, cô từ từ rơi lệ, anh nói anh không biết tại sao ư? Ai vừa mới bắt đầu đã đối xử tốt với người phụ nữ xa lạ? Ai vừa bắt đầu đã muốn cưới người phụ nữ khác làm vợ của mình?
Nếu là cô, cũng chưa chắc làm được.
Ban đầu gả cho anh, lòng cô vốn rất yên tĩnh. Thật ra một người kiêu ngạo như anh, không trả thù nhà họ Phó coi như cũng may mắn cho cô rồi. Cho nên nếu cô đem những tội lỗi kia đổ hết cho anh thì cũng thật sự quá đáng. Tóm lại Hoài Bích Kỳ Tội( ý là người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội), dù đúng hay sai nhưng anh là người nói ly hôn thì anh chính là người có lỗi.
Có lúc cô cũng suy nghĩ lại, thời điểm mình chưa có con, cô tức giận chạy tới hỏi rằng anh có nỡ bỏ đứa bé kia hay không? Nếu anh nói không thì cô cũng sẵn sàng nói chuyện mình có thai cho anh biết. Nếu vậy thì bọn họ cũng không đi tới bước này.
Nhưng dù thế nào đi nữa, suy đoán đều không ích lợi gì nữa, chuyện cũ không cách nào quay trở lại, nghĩ lại mà cảm thấy hoảng sợ.
"Nhưng lúc này, mỗi khi anh nhìn thấy em, lòng anh không kiềm chế được nữa, muốn cưng chìu em, muốn em cười thật vui vẻ, ngày nào cũng thoải mái, vui vẻ, muốn bù đắp lại những năm tháng mà em chịu nhiều cực khổ. Đó chính là câu trả lời của anh. Tĩnh Tri, anh là thương nhân nên bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ đều tính toán. Trước hết anh suy tính về ích lợi nhưng đối với em thì không như thế, em đừng nghĩ mọi việc quá phức tạp, chỉ cần nhớ rằng anh sẽ luôn luôn đối xử tốt với em. "
Giọng anh chân thành làm cho nước mắt cô rơi xuống, cổ họng nghẹn ngào, bàn tay đang nắm tay anh cũng đang run rẩy. Cô nghĩ mình sẽ không khóc, nhưng cô làm không được, cuối cùng từng giọt nước mắt vẫn rơi xuống, "Cho nên, cho nên. . . . . . anh vì em nên xây lại Tịnh Viên đúng không?"
Tròng mắt ướt át nhìn anh, khiến anh không tự chủ thở dài một tiếng, nhướng mắt cười khẽ,: "Anh muốn chờ đến sinh nhật em rồi mới tặng, nhưng bây giờ chuyện như vậy rồi, anh thật sự xin lỗi em. . . . . ."
"Không." Cô chợt nắm bàn tay anh, lao vào lòng anh. Cánh tay anh vốn cứng ngắc, ngay lập tức cũng ôm chặt cô.
"Thiệu Đình, em rất vui." Cô ngước mặt lên, vừa khóc vừa cười, "Em rất vui."
"Chỉ cần em thích là được." Anh dịu dàng nhìn cô , lưu luyến hôn cô.
Bọn họ vẫn ôm nhau thắm thiết mà không hay biết xe ngừng lại lúc nào.
"Em nghĩ cả đời này em cũng không còn được nhìn thấy Tịnh Viên nữa rồi." Cô ngồi trong lòng anh thầm nói. Anh không nói gì, chỉ vuốt mái tóc dài của cô, yên lặng nhìn cô. Anh biết lúc này tốt nhất là anh nên im lặng để nghe cô tỏ bày.
"Thiệu Đình, làm sao anh nghĩ tới việc tặng em một món quà lớn đến như vậy? Em chưa từng nói với anh rằng em nhớ Tịnh Viên, cũng chưa từng nói với ai rằng Tịnh Viên quan trọng với em đến cỡ nào, ngay cả Thiệu Hiên cũng không biết em muốn Tịnh Viên đến nỗi ngay cả trong mơ em cũng thấy em được trở về nơi đó. . . . . ."
Cô bật thốt lên, sau đó bụm miệng mình lại. Theo bản năng cô nhìn anh, mà lòng anh cũng ưu tư, không thể hiện điều gì chỉ yên lặng ngồi trong xe, gương mặt anh nửa sáng nửa tối không biểu hiện gì. Đột nhiên cô ôm cánh tay anh, cảm thấy rất căng thẳng.
Tim cô đập ngày càng nhanh, dần dần sinh ra lo lắng, đây là đề tài kiêng kỵ giữa cô và anh. Cô biết, người anh để ý nhất chính là Thiệu Hiên.
Nhưng anh chỉ chậm rãi cười, nụ cười mê người và bá đạo như vậy khiến cô càng nhích sát vào lòng anh hơn, Anh kiêu ngạo cười một tiếng, sau đó mở miệng: "Nếu anh muốn biết thì trên đời này không có gì mà anh không biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.