Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 347: Nghiệt duyên
Minh Châu Hoàn
14/08/2016
Bọn họ ngồi đối diện nhau, trong khoảng thời gian ngắn, yên tỉnh không tiếng động, hai người lại nhìn nhau không nói gì, chỉ có ưu sầu không ngừng tuôn ra từng chút từng chút một. . . . . .
Quán cà phê đang phát bài Thương Xót do Uyển Uyển hát, hẳn là một bài từ rấtnhiều năm trước, giọng hát rất là êm tai, nhưng Tĩnh Tri lại thích một đoạn trong bài《 Sắc Giới 》giữa Thang Duy và Dịch tiên sinh hát hơn.
Mỗi lần nghe đoạn đó, luôn không thể giải thích được mà rơi nước mắt, mà giờ phút này, cô thật sự cũng không kiềm chế được nước mắt của mình.
"Tĩnh Tĩnh. . . . . ." Bỗng nhiên anh đưa tay từ trên bàn qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, Tĩnh Tri sững sờ, lại cúi đầu nhìn, mới phát hiện ra không biết từ lúc nào cô đã bấm chặt các đầu ngón tay, thiếu chút nữa cô đã làm cho ngón tay mình chảy máu!
Tay của cô bị anh nắm, cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay của anh truyền tới đầu ngón tay của cô, chợt nước mắt của cô rơi xuống, cô không muốn khóc, không muốn anh nhìn thấy cô khóc cùng khổ sở, nhưng cô không khống chế được mình, cô vừa nhìn thấy anh, đã cảm thấy nước mắt của mình làm sao cũng không nhịn được!
"Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh em đừng khóc, đừng khóc. . . . . ." Anh đứng lên, lung tung rút khăn giấy nghiêng người qua lau cho cô, nhưng nước mắt cô giống như không dừng lại, mà anh cũng kiên nhẫn như vậy thỉnh thoảng rút khăn giấy ra lau cho cô, cô không ngừng khóc, anh liền không ngừng lau, cô khóc không có một chút âm thanh, chỉ là không ngừng rơi lệ, nước mắt mãnh liệtnhư vậy, từ đôi mắt đen nhánh trống rỗng chảy ra, nhưng mà lại giống như chảy từng chút một trong lòng anh…
Anh rất muốn ôm lấy cô, giống như là trước kia dỗ dành cô, anh cũng muốn bằng bất cứ giá nào liều mạng dẫn cô đi, nhưng anh còn có lý trí, mà cái lý trí chết tiệc đó, làm anh chỉ có thể làm những thế này, cũng chỉ có thể, làm những thứ này.
Người đứng ở bên cạnh cô, đã không phải là anh, nếu đã như vậy, anh sẽ không lại đem đến cho cô nhiều phiền toái, cô còn phải cùng Thiệu Hiên trải qua một đời, cả đời cô, còn dài như vậy, anh thật sự hy vọng cô được hạnh phúc.
Anh thấy nước mắt cô dần dần ngừng lại, muốn buông tay cô ra, ai ngờ Tĩnh Tri cũng lập tức nắm lấy tay anh, cô nhìn anh khẽ gật đầu một cái, âm thanh oa oa hàm chứa khổ sở: "Thiệu Đình. . . . . ."
Cô chỉ vừa gọi tên của anh, tim của anh liền mềm nhũn đồng ý vì cô đi làm tất cả.
Đầu ngón tay của cô lướt qua lòng bàn tay anh, tuefng chút từng chút nhẹ nhàng xẹt qua, anh trợn to hai mắt nhìn cô, cô vẫn như cũ khẽ gật đầu một cái, ngón tay một đường lướt qua bàn tay anh, rơi vào trên mặt của anh, dừng lại.
Toàn thân anh đột nhiên cứng ngắc căng thẳng, trong cổ họng tựa như có thứ gì làm trở ngại âm thanh của anh, phát ra âm thanh khô ráp, giọng khàn khàn: "Tĩnh Tĩnh. . . . . ."
Tay của cô lành lạnh phủ trên mặt anh, đi một đường từ trán của anh xuống dưới, lướt qua lông mày, lướt qua mắt, lướt qua sóng mũi cao, lướt qua trên môi của anh, tay của cô đang run, anh cảm giác nhạy cảm, hình như tất cả lý trí hoàn toàn sụp đổ, anh lập tức đè tay của cô xuống, dán thật chặt ở trên mặt mình, anh nhìn cô, khóe mắt cũng dần dần có nước mắt ướt át: "Tĩnh Tri em ở lại có được hay không? Em không cần rời xa anh có được hay không? Tĩnh Tri em ở lại, em ở lại, ở lại bên cạnh anh có được hay không, Tĩnh Tri, Tĩnh Tri, Tĩnh Tri. . . . . ."
Anh một lần một lần gọi tên của cô, nước mắt của cô rơi xuống tích tách, mà cô nhìn xuyên qua màn nước mắt, lại nhìn thấy khóe mắt anh lặng lẽ chảy xuống một giọt trong suốt, cô chỉ cảm thấy tim của mình tan nát rồi, cô không muốn rời đi, cô hối hận, cô muốn ở lại bên cạnh anh, cô muốn ở cùng anh trong Tịnh Viên, dl
Quán cà phê đang phát bài Thương Xót do Uyển Uyển hát, hẳn là một bài từ rấtnhiều năm trước, giọng hát rất là êm tai, nhưng Tĩnh Tri lại thích một đoạn trong bài《 Sắc Giới 》giữa Thang Duy và Dịch tiên sinh hát hơn.
Mỗi lần nghe đoạn đó, luôn không thể giải thích được mà rơi nước mắt, mà giờ phút này, cô thật sự cũng không kiềm chế được nước mắt của mình.
"Tĩnh Tĩnh. . . . . ." Bỗng nhiên anh đưa tay từ trên bàn qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, Tĩnh Tri sững sờ, lại cúi đầu nhìn, mới phát hiện ra không biết từ lúc nào cô đã bấm chặt các đầu ngón tay, thiếu chút nữa cô đã làm cho ngón tay mình chảy máu!
Tay của cô bị anh nắm, cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay của anh truyền tới đầu ngón tay của cô, chợt nước mắt của cô rơi xuống, cô không muốn khóc, không muốn anh nhìn thấy cô khóc cùng khổ sở, nhưng cô không khống chế được mình, cô vừa nhìn thấy anh, đã cảm thấy nước mắt của mình làm sao cũng không nhịn được!
"Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh em đừng khóc, đừng khóc. . . . . ." Anh đứng lên, lung tung rút khăn giấy nghiêng người qua lau cho cô, nhưng nước mắt cô giống như không dừng lại, mà anh cũng kiên nhẫn như vậy thỉnh thoảng rút khăn giấy ra lau cho cô, cô không ngừng khóc, anh liền không ngừng lau, cô khóc không có một chút âm thanh, chỉ là không ngừng rơi lệ, nước mắt mãnh liệtnhư vậy, từ đôi mắt đen nhánh trống rỗng chảy ra, nhưng mà lại giống như chảy từng chút một trong lòng anh…
Anh rất muốn ôm lấy cô, giống như là trước kia dỗ dành cô, anh cũng muốn bằng bất cứ giá nào liều mạng dẫn cô đi, nhưng anh còn có lý trí, mà cái lý trí chết tiệc đó, làm anh chỉ có thể làm những thế này, cũng chỉ có thể, làm những thứ này.
Người đứng ở bên cạnh cô, đã không phải là anh, nếu đã như vậy, anh sẽ không lại đem đến cho cô nhiều phiền toái, cô còn phải cùng Thiệu Hiên trải qua một đời, cả đời cô, còn dài như vậy, anh thật sự hy vọng cô được hạnh phúc.
Anh thấy nước mắt cô dần dần ngừng lại, muốn buông tay cô ra, ai ngờ Tĩnh Tri cũng lập tức nắm lấy tay anh, cô nhìn anh khẽ gật đầu một cái, âm thanh oa oa hàm chứa khổ sở: "Thiệu Đình. . . . . ."
Cô chỉ vừa gọi tên của anh, tim của anh liền mềm nhũn đồng ý vì cô đi làm tất cả.
Đầu ngón tay của cô lướt qua lòng bàn tay anh, tuefng chút từng chút nhẹ nhàng xẹt qua, anh trợn to hai mắt nhìn cô, cô vẫn như cũ khẽ gật đầu một cái, ngón tay một đường lướt qua bàn tay anh, rơi vào trên mặt của anh, dừng lại.
Toàn thân anh đột nhiên cứng ngắc căng thẳng, trong cổ họng tựa như có thứ gì làm trở ngại âm thanh của anh, phát ra âm thanh khô ráp, giọng khàn khàn: "Tĩnh Tĩnh. . . . . ."
Tay của cô lành lạnh phủ trên mặt anh, đi một đường từ trán của anh xuống dưới, lướt qua lông mày, lướt qua mắt, lướt qua sóng mũi cao, lướt qua trên môi của anh, tay của cô đang run, anh cảm giác nhạy cảm, hình như tất cả lý trí hoàn toàn sụp đổ, anh lập tức đè tay của cô xuống, dán thật chặt ở trên mặt mình, anh nhìn cô, khóe mắt cũng dần dần có nước mắt ướt át: "Tĩnh Tri em ở lại có được hay không? Em không cần rời xa anh có được hay không? Tĩnh Tri em ở lại, em ở lại, ở lại bên cạnh anh có được hay không, Tĩnh Tri, Tĩnh Tri, Tĩnh Tri. . . . . ."
Anh một lần một lần gọi tên của cô, nước mắt của cô rơi xuống tích tách, mà cô nhìn xuyên qua màn nước mắt, lại nhìn thấy khóe mắt anh lặng lẽ chảy xuống một giọt trong suốt, cô chỉ cảm thấy tim của mình tan nát rồi, cô không muốn rời đi, cô hối hận, cô muốn ở lại bên cạnh anh, cô muốn ở cùng anh trong Tịnh Viên, d
d'c o m giống như trước kia, bọn họ ở cùng nhau cả ngày, cô giận dỗi anh, anh liền bắt đắc dĩ dụ dỗ cô, bọn họ đi dạo trong vườn, cô đi mệt, anh liền cõng cô trở về, cô bày sắc mặt cho anh xem, anh liền đè thấp giọng cầu xin tha thứ, cái gì cô cũng không cần làm, cái gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần hưởng thụ sự chăm sóc của anh là được rồi . . . . . Thì ra là cô luôn cho rằng, anh sẽ vĩnh viễn vô điều kiện yêu chiều cô, cho nên cô mới dám làm càn phung phí như vậy, phung phí sự yêu chiều của anh. . . .
Nhưng cô không biết, khi cô mất đi sự yêu chiều của anh, thế nhưng cô lại khổ sở đến trình độ này!
"Anh hai, các người. . . . . . ?" Âm thanh Thiệu Hiên chợt vang lên sau lưng, Tĩnh Tri xoay người tỉnh táo lại, tay của cô lập tức từ trên mặt anh buông ra, mà Mạnh Thiệu Đình cũng giật mình thả tay xuống, anh còn không có, nghe được đáp án của cô. . . . . .
"Thiệu Hiên, em. . . . . ." Sắc mặt Tĩnh Tri giống như rỉ máu, mà tròng mắt lại sung đỏ như quả đào, lại càng giống như một thanh dao biến nhọn đâm vào lòng ngực anh, Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi đến gần, nước lạnh như băng từ đầu ngón tay của anh hợp lại, một giọt một giọt rơi trên mặt đất, anh chỉ cảm thấy lòng của mình so với nước còn lạnh hơn, lạnh đến mức anh muốn hít thở không thông. . . . .
Nếu như không phải anh đứng từ xa nhìn bọn họ, nếu như anh không có quyết định thật nhanh đi ra chia cắt bọn họ, có phải cô sẽ đồng ý ở lại cùng anh hai?
"Tri Tri, không có chuyện gì, chúng ta mau trở về thôi, còn phải đi đón Phi Đồng nữa !"
Anh đè áp lửa giận, hời hợt xóa bỏ đề tài, anh đã sớm nói, ba nămở California, thứ duy nhất anh học được chính là đè nén tâm tình của mình, ẩn nhẫn đến tận cùng!
Trong nháy mắt Tĩnh Tri giống như bị người ta kéo xuống trần gian, Phi Đồng. . . . . .Còn có Phi Đồng, nếu như cô ích kỉ đi cùng Thiệu Đình, Phi đồng phải làm thế nào?Khi còn nhỏ nó không có ba, không có một ngôi nhà hoàn chỉnh, chẳng lẽ còn muốn đem nó đặt vào giữa cái ổ sói hung tàn?
Cô có thể mạo hiểm, nhưng Phi Đồng của cô, cô không thể dễ dàng tha thứ cho dù nó có bị thương một chút xíu!
"Không sao, chúng ta. . . . . . Trở về đi thôi."Lúc cô nói những lời này, không dám nhìn vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình, cầm túi đứng lên, lúc chuẩn bị rời đi, điện thoại di động trong túi Mạnh Thiệu Đình vang lên, anh đờ đẫn cầm điện thoại di động tắt máy, lại giống như bám riết không ta tiếp tục vang lên.
Tĩnh Tri không nhịn được nhìn anh một cái, mà Mạnh Thiệu Hiên cũng đã cầm áo khoác ngoài của cô lên tự tay khoát cho cô. . . . . .
Chợt Mạnh Thiệu Đình liền nở nụ cườikhổ sở, trong một khắc khi hay người bọn họ đi qua, anh liền tiếp điện thoài: "Này, là Tô Linh sao?"
Giọng nói êm tai nồng đậm, rõ rang mà lại như xa xôi của anh lột vào tai của Tĩnh Tri, bước chân cô hơi chậm lại, không nhịn được quay đầu nhìn lại, liền thấy anh ngồi ngây ngắn tại chỗ đó, mặt mày hơi nhíu, nhưng đã bắt đầu hết sức chuyên chú nói điện thoại.
Tô Linh, Tô Linh là ai? Trong lòng cô không nhịn được dâng lên chua sót, hẳn là không muốn đi ra quán cà phê, cô biết bên cạnh anh chưa bao giờ thếu nữ nhân, nhưng mà, cũng không có đạo lý. d. d. l. q. d Nhanh vậy đã có niềm vui mới chứ?
"Là Tô tiểu thư?" Thiệu Hiên đúng lúc tiếp lời, anh đẩy cửa kiếng ra, kéo Tĩnh Tri đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Tô gia cùng Mạnh gia là thế giao*, chỉ là bởi vì ở nước ngoài, nhiều năm không có liên lạc. . . . . ."
(*Thế giao: có mối quan hệ thân thiết nhiều đời.)
Thế giao, lại là thế giao, chẳng lẽ, chẳng lẽ lại là Thẩm Mạn Quân thứ hai?
Tĩnh Tri không nhịn được vừa quay đầu nhìn, xuyên qua cửa sổ, thấy anh đã thu điện thoại, một người ngồi im lặng ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích, tâm cô lại đau, cô không có cách nào quay đầu lại, anh cũng không thể cả đời ở một mình chứ?
Lại nói, Mạn Quân thật rất tốt, nếu như ban đầu. . . . . . Nếu như ban đầu biếtsẽ có ngày hôm nay, cô nên là người rút lui mới đúng.
Nghĩ đến trong lòng lại phiền loạn, Thiệu Hiên cũng đã mở cửa xe ra, bởi vì hôm nay anh muốn đến nơi hẹn, cố ý đem một chiếc xe khác của Kiều Tử Tích lái ra ngoài, thời điểm Tĩnh Tri lên xe có chút chần chừ, nhưng cô vẫn cắn răng chui vào xe.
Thiệu Hiên lái xe đi rất nhanh, tay Mạnh Thiệu Đình chống lên bàn chậm rãi đứng lên, gió thu thổi lá khô, ở đuôi xe nâng lên từng lá vàng óng ánh, quẹo một chỗ, liền không thấy được.
Thế nhưng anh lại vẫn nhìn đầu đường trống rỗng, thỉnh thoảng sẽcó một chiếc xe vội vàng chạy qua, nhưng khi thời gian càng dài, mấy phút cũng không thấy người đi qua, cả con đường thoạt nhìn có chút vắng lặng.
Lần này rời xa, cũng sẽ không còn cơ hội không còn lý do gặp lại cô nữa.
Bàn tay chậm rãi mở ra, cuối cùng anh vẫn lấy ra điện thoại di động, gọi cho Tô Linh: "Này, Tô Linh, bên này tôi có chút việc gấp nên không thể đi đón cô, tôi sẽ kêu An Thành đi sân bay. . . . . ."
"Mạnh —— Thiệu —— Đình!" Âm thanh giòn giã vang dội ở bên tai vang lên, Mạnh Thiệu Đình không nhịn được cầm điện thoại ra xa một chút, "Thế nào?"
"Tôi cảnh cáo anh, tôi là khách quý của Mạnh gia!Anh dám không đến đón tôi….Tôi lập tức nói cho bác trai bác gái! Sau đó liền mua vé trở về!"
Mạnh Thiệu Đình nghe được đầu kia truyền tới giọng nói hả hê đắc ý, không nhịn được cau chặt lông mày, có chút nhức đầu mở miệng: "Tô đại tiểu thư, tôi thật sự có việc gấp. . . . . ."
"Tôi mặc kệ, tôi cho anh nữa tiếng, tóm lại, sau nửa tiếng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Không có anh thì không được! die^ndanle^quydo^n Tôi còn muốn ăn kẹo đường Sơn Tra, anh đem đến cho tôi một cân đi, sau khi xuống máy bay, dạ dày tôi khó chịu, không ăn tôi sẽ chết! Tốt lắm, chỉ cần những thứ này, tôi cúp máy, đúng rồi, tôi mặc quần áo màu đỏ, áo khoác màu đỏ, rất dễ phân biệt! Bai!"
Bộp một tiếng dứt khoát cúp điện thoại, bên này Mạnh Thiệu Đình còn chưa kịp phản ứng, Tô Linh đã một hơi khai báo một đống lớn, sau đó kiêu ngạo ngất trời cúp điện thoạiMạnh nhị thiếu gia!
"Thật đúng là tánh đại tiểu thư!" Mạnh Thiệu Đình thu điện thoại nói thầm một câu, nhưng cũng vì vậy mới đem cảm xúc sa sút lúc nãy giảm bớt một chút.
Anh ra khỏi quán cà phê, đi bộ đến chỗ đậu xe đi, lấy xe, chạy thẳng tới sân bay.
Quả nhiên rất dễ phân biệt, vị đại tiểu thư kia một người mang theo mười mấy rương hành lí, chung quanh một đống lớn, cơ hồ đem bao phủ ca cô, một đoàn lửa đỏ, giống như là một ngọn lửa đứng sừng sững trong đám người, anh chỉ liếc mắt là nhìn thất cô.
Vừa đi vừa gọi điện thoại cho An Thành, muốn cậu tagọi xe đến chở hành lí, lúc này anh mới đi tới.
Tô Linh đeo một mắt kính thật to, cơ hồ đem cả khuôn mặt cũng che đến kín mít, cô nghe được có người gọi tên mình, thuận thế quay đầu lại, mái tóc ngắn đẹp đẽ trên không trung vạch ra một đường cong đen nhánh, sau đó Mạnh Thiệu Đình liền một gương mặt trái xoan lớn chừng lòng bàn tay.
Một đôi mắt to cực đẹp, là mắt hạnh điển hình, nhưng đuôi mắt có chút khẽ giơ lên, lỗ mũi cao thẳng xinh đẹp, cái miệng hình thoi nhỏ nhắn không có bôi son lộ ra màu hồng giống như thạch trái cây, thật là một cô gái xinh đẹp!
Tô Linh đáng giá anh từ trên xuống dưới, ánh mắt chạy thẳng tới hai tay của anh, vừa thấy trống rỗng, không có kẹo đường Sơn Tra mà mỗi khi cô nghĩ đến đều chảy nước miếng, một khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sụp đổ, thở phì phò ngồi xuống.
Mạnh Thiệu Đình nhìn côtức giận như một đứa trẻ liền cảm thấy buồn cười, anh từ trong đóng hành lí đi tới, đứng ở trước mặt của cô: "Tô tiểu thư, tôi là Mạnh Thiệu Đình."
Lỗ mũi Tô Linh hơi nhăn một cái, lung tung khoát khoát tay: "Biết rồi biết rồi, anh không phải chính là người kết hôn lại ly hôn, ly hôn còn chuẩn bị gạt tôi kết hôn để chơi đùa cùng Mạnh nhị thiếu gia sao!"
Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình có chút xanh mét, nhưng vẫn cố nén tức giận, thân sĩ mở miệng: "Tô tiểu thư, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?"
Lông mày thanh tú của Tô Linh giương lên, mắt hạnh long lanh trợn to ngạo nghễ nhìn anh: "Tôi không đi!"
"Thì thế nào?"
"Tôi không ăn được kẹo đường sơn tra, tôi không thoải mái, tôi không có tí sức lực nào, tôi đi không được, ai u. . . . . . Trong dạ dày thật khó chịu."
Tô Linh lớn tiếng kêu thuận thế ngồi trên ghế bắt đầu lẩm bẩm.
Mạnh Thiệu Đình vừa bực mình vừa buồn cười, dáng vẻ như một đứa bé vậy, đừng nói anh, đổi lại là người khác cũng sẽ không muốn kết hôn đem về nhà đi? Cưới trở về con phải chăm sóc như nuôi con gái, mệt mỏi cũng chết rồi !
"Cô không thoải mái?Tôi đi gọi điện thoại kêu bác sĩ tới đây?" Mạnh Thiệu Đình nói xong liền lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị bấm số, chợt từ sau lưng truyền đến một âm thanh trầm thấp: "Chú hai?"
Mạnh Thiệu Đình theo tiếng nói quay đầu lại, lại thấy Mạnh Thiệu Tiệm mặc một áo khoác đen dài đến đầu gối, khăn lông đắt tiền giắt lên cổ, xem ra thật sự là khí thế phi phàm! Anh ta đứng ở cách đó không xa, sau lưng còn đi theo mấy người trợ lí, đang nhìn anh và Tô Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.