Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 404: Nổi ban đỏ
Minh Châu Hoàn
01/10/2016
Editor: tieuhao
Trong lòng lại không khỏi nghĩ thầm, nếu cô chủ động lên tiếng giữ anh lại, anh có ở lại không?
"Em nào có nói lung tung gì chứ? Em chỉ không muốn thấy hai người yêu nhau lại cố tình tỏ ra không quan tâm nhau, chẳng lẽ hai người định đợi tiểu công chúa ra đời, lớn lên, đến khi hai người đều râu tóc bạc phơ rồi mới sống bên nhau sao?"
Bình Bình nói mấy câu là kích động, cô ấy đi theo Tĩnh Tri nhiều năm như thế, đã sớm coi cô như người thân thiết nhất, Bình Bình chỉ có một người chú không tính là quá thân với cô ấy, có nhà mà chẳng giống nhà, hơn nữa, cô ấy là con người có đầu óc hết sức thành thật, Tĩnh Tri đối tốt với cô ấy, cô ấy cũng cũng một lòng đối tốt với Tĩnh Tri, bởi vậy, thấy cô và Mạnh Thiệu Đình giằng co nhau như thế, đến con cái cũng có rồi mà lại không biết cách lợi dụng, cô ấy bí bách đến nỗi sắp điên rồi!
Tĩnh Tri bị cô ấy nói đầu liền cúi thấp, nhưng nghĩ lại, nếu anh tiếp tục lạnh nhạt với cô, cả đời này cô sẽ không có thêm người đàn ông nào khác, nhưng anh thì không nhất định, anh yêu con gái, sẽ đối xử tốt với con gái, nhưng bây giờ, cô thật tự ti không dám đoán, tình yêu trong lòng anh dành cho cô, rốt cuộc còn dư lại bao nhiêu.
Bình Bình nâng tách trà lên uống ừng ực, dứt khoát đem những lời đã nín nhịn trong bụng nói ra.
"Chị Tĩnh Tri, không phải em quá phận dạy bảo chị, em thật sự muốn thấy chị hạnh phúc, nhiều năm qua, tình cảm của Nhị thiếu dành cho chị, chị rõ ràng hơn bất cứ ai, ngày trước chị mang thai Phi Đồng, trong lòng Nhị thiếu dù khó chịu, không phải vẫn một lòng chăm sóc chị à, có mấy lần chị động thai, không phải Nhị thiếu bảo vệ chị trong lúc nguy cấp đó sao? Đứa bé không phải con anh ấy mà anh ấy còn đối xử như thế, vì sao chị còn nghi ngờ tình yêu dành cho chị? Em muốn nói, Tam thiếu không phải do Nhị thiếu bức hại, mặc dù em là người ngoài cuộc, thế nhưng em cũng tin anh ấy! Chẳng lẽ đúng thật là người trong cuộc thì u mê mà kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo? Chị Tĩnh Tri, cả đời người sao có thể gặp được những chuyện mười phân vẹn mười? Chị yêu một người, người đó cũng yêu chị, đây là niềm hạnh phúc bậc nào, chị Tĩnh Tri, chị hãy dũng cảm một lần đi, không phải em nói chứ, lúc Nhị thiếu còn ở đây, gan chị lớn chừng nào, vô số lần giày vò người ta hả? Bây giờ Nhị thiếu tức giận thật rồi, làm sao mà chị lại sợ bóng sợ gió thế?"
Bình Bình thấy cô như có thay đổi, thẳng thắn nói: "Chị Tĩnh Tri, lần này chị vô cùng sai, chẳng trách Nhị thiếu yêu chị như thế mà cũng không chịu nổi, đổi lại là người khác, không chừng đã trả thù chị rồi, dẫu sao, danh tiếng cả đời của anh ấy đều bị hủy hoại, đó là thứ rất quan trọng với đàn ông, hơn thế, tất cả đều bị người phụ nữ mình yêu hủy diệt..."
"Em đừng nói nữa Bình Bình..." Tĩnh Tri không nghe vào nổi, cô không dám nhớ lại chuyện ấy, mỗi khi nhớ đến đều thấy nó như một cơn ác mộng, "Chị đã hối hận sắp chết rồi đây, nếu nhớ lại nó, chị thà đi tìm cái chết chứ sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như thế..."
"Suy nghĩ của chị, sự hối hận và áy náy đó, chị có nói cho Nhị thiếu biết không?" Bình Bình thấy cô buồn bã đến mức nước mắt rơi xuống, cũng có chút hối hận...
Cô ấy cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô, trong giọng nói mang theo sự áy náy và thương tiếc: "Chị Tĩnh Tri, chị đừng giận em, em chỉ không muốn thấy hai người chia tay, nói thật, em chưa từng thấy ai môn đăng hộ đối như hai người, chị không biết chứ, mỗi lần em thấy hai người ở bên nhau, trong lòng em vô cùng hâm mộ, giống như cả thế giới chỉ có hai người vậy, trong mắt anh ấy chỉ có chị, mà chị, chị Tĩnh Tri, chị không biết khi đó chị đẹp thế nào đâu, sâu trong mắt chị khi trông thấy anh ấy liền dâng lên nỗi e thẹn và dịu dàng, tự nhiên mà ấm áp, đó chính là tình yêu đẹp nhất trên đời..."
Bình Bình nói, trong mắt hiện lên vẻ khát khao, tình yêu của cô và An Thành vì sao lại không như thế? Vừa nghĩ tới anh ấy, trong lòng lại dâng lên niềm ngọt ngào, mặc dù tính cách An Thành trầm lặng không khéo ăn nói, nhưng cuối cùng vẫn đối xử tốt với cô ấy, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, mặt mũi học thức đều bình thường, còn An Thành đã đi theo Nhị thiếu hơn hai mươi năm, mưa dầm thấm đất lâu như vậy, phong thái tự nhiên cũng khác hẳn với người thường, cô ấy có thể được anh ấy xem trọng, cũng coi là vận khí tốt của cô ấy!
"Bình Bình... Chị biết mình rất sai, chị cũng đã nghĩ tới việc nói chuyện với anh ấy, thế nhưng có mấy lần nói chuyện ngắn, thái độ của anh ấy... Em cũng thấy đấy, cứ nghe anh ấy nói, chị lại khổ sở không chịu nổi..."
"Chị Tĩnh Tri, chị hãy đặt mình vào hoàn cảnh của anh ấy nghĩ đi, trước kia chị đối với Nhị thiếu thế nào? So với khi đó, thái độ của chị còn ác liệt hơn cả anh ấy bây giờ, nhưng Nhị thiếu đối xử với chị thế nào? Anh ấy có vì sự lạnh lùng và chán ghét của chị mà bỏ mặc chị không? Không phải anh ấy vẫn một lòng một ý đối tốt với chị, thỏa mãn tất cả ước muốn của chị, cho đến cuối cùng, chị lại thích anh ấy lần nữa..."
"Chị có thể không?" Tĩnh Tri nắm lấy tay Bình Bình, cô bị tình yêu của Thiệu Đình che mờ hai mắt, trước giờ chỉ biết an tâm hưởng thụ và tiêu pha, nhưng chưa bao giờ biết đến nỗ lực, bây giờ anh đi rồi, cô mới chợt phát hiện ra, mấy năm qua, ngoại trừ hưởng thụ sự quan tâm và chiều chuộng của Thiệu Đình, cô không làm được gì cả.
"Chị còn có thể khiến anh ấy thay đổi thái độ chứ? Trong lòng chị không nắm chắc gì cả, Bình Bình, em nói chị làm sao bây giờ?"
"Lần này Nhị thiếu về, chị hãy nghĩ cách giữ anh ấy lại, sau đó nói cho anh ấy nghe những lời chị vừa nói với em, cho anh ấy biết nỗi hổ thẹn và khổ sở của chị, chị yêu anh ấy không muốn rời bỏ anh ấy!"
Tĩnh Tri cúi đầu im lặng, cuối cùng cắn răng: "Chị nghe em, mặc kệ anh ấy có thái độ gì với chị, chị sẽ thử làm chuyện ngu ngốc một lần, không bao giờ để anh ấy đi khi mà chị chưa nói được gì!"
***
Không khí cuối thu mát mẻ, bầu trời giống như viên ngọc trong suốt, mây cuộn mây tan, làn gió thổi khiến những đám mây tụ lại trông như những chiếc kẹo đường.
Thời tiết quang đãng luôn làm cho tâm trạng con người trở nên tốt hơn, giống như bây giờ, mi tâm trước giờ chưa từng giãn ra cũng đã dần mở dưới ánh mặt trời ấm áp.
Trời đất không bao bọc ta, nhưng trái tim ta đã tìm được chốn về.
Tĩnh Tri băng qua những hàng bia mộ mọc san sát, cuối cùng đến trước mộ ba
Mộ người ba kính mến Phó Chính Tắc - đứa con gái bất hiếu Phó Tĩnh Tri lập.
Chỉ những chữ đơn giản lại làm nước mắt cô tuôn lã chã, Tĩnh Tri bước nhanh, chậm rãi quỳ xuống, cô ôm lấy bia mộ, áp khuôn mặt ẩm ướt lên, "Ba... Ba... con rất nhớ ba..."
Nếu ba còn sống thì tốt biết mấy? Con nhất định sẽ không để sự việc phát triển đến mức này, con và Thiệu Đình cũng sẽ không đi tới ngày hôm nay! Ba, cả đời ba quang minh lỗi lạc, thông minh cơ trí, vì sao lại sinh ra đứa con ngu dốt như con?
Cô khóc đủ rồi dần bình tĩnh lại.
Quanh mộ bao bởi những sắc xanh, khuôn mặt hiền từ của ba trước sau như một, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng ấm áp, hốc mắt Tĩnh Tri đỏ lên, tỉ mỉ lau chùi bia mộ, tháo bông hoa cúc cài trên ngực xuống đặt trước mộ.
Khi ba chết, khi đứa bé đầu tiên của họ mất, khi Tĩnh Viên bị hủy diệt, khi mẹ ngày ngày chửi mắng đánh đập cô, khi tất cả mọi người đều đâm sau lưng gọi cô là gái bán hoa, cô từng khổ sở, từng đau đớn, từng muốn tìm cái chết, nhưng sau khi đêm về, cô vẫn lấy hết tinh thần đối mặt với ngày mai, nỗ lực đấu tranh để sống còn.
Còn bây giờ cô chỉ cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi, cuộc sống quá khổ đau, cuộc sống quá khó khăn, cuộc sống giống như một sự giày vò!
Toàn bộ linh hồn cô đã trói chặt với anh từ rất lâu...
***
Trời đổ cơn mưa nhỏ cả đêm, đến sáng thức dậy liền ngửi được mùi hương cỏ cây bùn đất ngoài cửa sổ, bầu không khí ẩm ướt mà khoan khoái, lúc Tĩnh Tri thức dậy không còn xuất hiện dấu hiệu chảy máu mũi, máy bay của Mạnh Thiệu Đình chiều mới đến nơi, cô vốn có đầy đủ thời gian để chuẩn bị, nhưng vẫn dậy thật sớm, sau khi tắm rửa liền bắt đầu cùng Bình Bình chọn lựa quần áo.
Tuy cô đã có thai năm tháng, nhưng trừ bụng hơi nhô ra thì cơ thể không béo, so với trước kia có đẫy đà hơn những vẫn có thể dùng từ thon thả để hình dung.
Bắt chước lời Bình Bình thì là: Đúng là một bà mẹ xinh đẹp mà đến em cũng thấy thế.
Tĩnh Tri không biết có nên cảm ơn ông Trời đã sinh cô không có chiều cao quá vượt trội, tóm lại vẫn có được tỉ lệ vóc dáng tốt.
Trời mưa cũng chỉ thổi bớt khí khô hanh, thời tiết vẫn nóng bức, Tĩnh Tri chọn mấy bộ váy đều cảm thấy không hài lòng, không khỏi nhìn gương thở dài, đến gần xem, nhìn vào đó, Tĩnh Tri giật mình sợ hãi, cuống quýt gọi Bình Bình: "Bình Bình, em xem trên mặt chị là cái gì đây?"
Trong gương là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, vốn như một miếng ngọc không tỳ vết, giờ này lại thoáng có mấy chấm đỏ nhỏ như hạt gạo, Tĩnh Tri tự tin về làn da của mình nhất, trên mặt chưa bao giờ xuất hiện thứ gì kỳ lạ, bây giờ làm sao lại đột nhiên xuất hiện chấm đỏ?
Bình Bình quan sát một lúc, nói không chắc chắn: "Có phải do mang thai?"
Tĩnh Tri lắc đầu, mặt mày xụ xuống, vô cùng bất an: "Chị cũng không rõ, trước đây khi mang thai Phi Đồng, chưa từng xảy ra tình huống này."
"Chị có ngứa không?" Bình Bình nhìn lại: "Có phải bị dị ứng?"
Tĩnh Tri hơi nhíu mày, "Em nói thì chị mới thấy có hơi ngứa..." Cô nói xong, đang định cho tay lên gãi thì Bình Bình vội đè tay cô lại: "Đừng có gãi, đến bác sĩ xem thế nào."
Tĩnh Tri đành phải gật đầu, trong lòng có chút mất mát, hôm nay anh đến, chẳng phải sẽ thấy gương mặt đầy vết đỏ xấu xí của cô ư? Nhưng không còn cách nào, càng ngày càng ngứa thật sự vô cùng khó chịu, Tĩnh Tri buộc phải mạnh mẽ lên tinh thần tùy tiện mặc bộ nào đó rồi đi ra ngoài với Bình Bình.
Đến bệnh viện nhờ bác sĩ tư vấn, quả nhiên là bị dị dứng, do lo lắng dùng thuốc sẽ làm tổn thương đến bé cưng, chỉ kiến nghị dùng thuốc bôi ôn hòa không kích thích như glycerin, xem hiệu quả của nó thế nào rồi sẽ bàn lại.
Mua glycerin về bôi trên mặt, tuy có tốt hơn nhưng vẫn không có tác dụng, tới xế chiều, điểm đỏ trên mặt cô lại nổi lên, nhìn đồng hồ, anh cũng sắp đến rồi, Tĩnh Tri như ngồi trên đống lửa, vừa bực bội và khổ sở, anh vốn đã lạnh nhạt với cô, giờ cô thành ra thế này, chẳng phải anh sẽ không thèm nhìn nữa ư?
Nhưng lo lắng cũng vô ích, vết đỏ trên mặt cũng không tan đi, ngược lại ngứa đến mức khó chịu, Tĩnh Tri dùng nước lạnh rửa mặt, Bình Bình lấy bông bôi glycerin cho cô, cô liền trốn trong phòng không muốn xuống, mãi đến khi nghe thấy tiếng ô tô mơ hồ dưới lầu, sau đó, trong phòng khách vang lên giọng nói của anh...
Tĩnh Tri khẩn trương cả người run rẩy, cô cuộn mình trên giường, trong lòng cầu nguyện anh đừng đi lên đây, lại cất giấu một xíu mong mỏi, hy vọng anh sẽ vào phòng quan tâm tới cô...
Trong lòng lại không khỏi nghĩ thầm, nếu cô chủ động lên tiếng giữ anh lại, anh có ở lại không?
"Em nào có nói lung tung gì chứ? Em chỉ không muốn thấy hai người yêu nhau lại cố tình tỏ ra không quan tâm nhau, chẳng lẽ hai người định đợi tiểu công chúa ra đời, lớn lên, đến khi hai người đều râu tóc bạc phơ rồi mới sống bên nhau sao?"
Bình Bình nói mấy câu là kích động, cô ấy đi theo Tĩnh Tri nhiều năm như thế, đã sớm coi cô như người thân thiết nhất, Bình Bình chỉ có một người chú không tính là quá thân với cô ấy, có nhà mà chẳng giống nhà, hơn nữa, cô ấy là con người có đầu óc hết sức thành thật, Tĩnh Tri đối tốt với cô ấy, cô ấy cũng cũng một lòng đối tốt với Tĩnh Tri, bởi vậy, thấy cô và Mạnh Thiệu Đình giằng co nhau như thế, đến con cái cũng có rồi mà lại không biết cách lợi dụng, cô ấy bí bách đến nỗi sắp điên rồi!
Tĩnh Tri bị cô ấy nói đầu liền cúi thấp, nhưng nghĩ lại, nếu anh tiếp tục lạnh nhạt với cô, cả đời này cô sẽ không có thêm người đàn ông nào khác, nhưng anh thì không nhất định, anh yêu con gái, sẽ đối xử tốt với con gái, nhưng bây giờ, cô thật tự ti không dám đoán, tình yêu trong lòng anh dành cho cô, rốt cuộc còn dư lại bao nhiêu.
Bình Bình nâng tách trà lên uống ừng ực, dứt khoát đem những lời đã nín nhịn trong bụng nói ra.
"Chị Tĩnh Tri, không phải em quá phận dạy bảo chị, em thật sự muốn thấy chị hạnh phúc, nhiều năm qua, tình cảm của Nhị thiếu dành cho chị, chị rõ ràng hơn bất cứ ai, ngày trước chị mang thai Phi Đồng, trong lòng Nhị thiếu dù khó chịu, không phải vẫn một lòng chăm sóc chị à, có mấy lần chị động thai, không phải Nhị thiếu bảo vệ chị trong lúc nguy cấp đó sao? Đứa bé không phải con anh ấy mà anh ấy còn đối xử như thế, vì sao chị còn nghi ngờ tình yêu dành cho chị? Em muốn nói, Tam thiếu không phải do Nhị thiếu bức hại, mặc dù em là người ngoài cuộc, thế nhưng em cũng tin anh ấy! Chẳng lẽ đúng thật là người trong cuộc thì u mê mà kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo? Chị Tĩnh Tri, cả đời người sao có thể gặp được những chuyện mười phân vẹn mười? Chị yêu một người, người đó cũng yêu chị, đây là niềm hạnh phúc bậc nào, chị Tĩnh Tri, chị hãy dũng cảm một lần đi, không phải em nói chứ, lúc Nhị thiếu còn ở đây, gan chị lớn chừng nào, vô số lần giày vò người ta hả? Bây giờ Nhị thiếu tức giận thật rồi, làm sao mà chị lại sợ bóng sợ gió thế?"
Bình Bình thấy cô như có thay đổi, thẳng thắn nói: "Chị Tĩnh Tri, lần này chị vô cùng sai, chẳng trách Nhị thiếu yêu chị như thế mà cũng không chịu nổi, đổi lại là người khác, không chừng đã trả thù chị rồi, dẫu sao, danh tiếng cả đời của anh ấy đều bị hủy hoại, đó là thứ rất quan trọng với đàn ông, hơn thế, tất cả đều bị người phụ nữ mình yêu hủy diệt..."
"Em đừng nói nữa Bình Bình..." Tĩnh Tri không nghe vào nổi, cô không dám nhớ lại chuyện ấy, mỗi khi nhớ đến đều thấy nó như một cơn ác mộng, "Chị đã hối hận sắp chết rồi đây, nếu nhớ lại nó, chị thà đi tìm cái chết chứ sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như thế..."
"Suy nghĩ của chị, sự hối hận và áy náy đó, chị có nói cho Nhị thiếu biết không?" Bình Bình thấy cô buồn bã đến mức nước mắt rơi xuống, cũng có chút hối hận...
Cô ấy cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô, trong giọng nói mang theo sự áy náy và thương tiếc: "Chị Tĩnh Tri, chị đừng giận em, em chỉ không muốn thấy hai người chia tay, nói thật, em chưa từng thấy ai môn đăng hộ đối như hai người, chị không biết chứ, mỗi lần em thấy hai người ở bên nhau, trong lòng em vô cùng hâm mộ, giống như cả thế giới chỉ có hai người vậy, trong mắt anh ấy chỉ có chị, mà chị, chị Tĩnh Tri, chị không biết khi đó chị đẹp thế nào đâu, sâu trong mắt chị khi trông thấy anh ấy liền dâng lên nỗi e thẹn và dịu dàng, tự nhiên mà ấm áp, đó chính là tình yêu đẹp nhất trên đời..."
Bình Bình nói, trong mắt hiện lên vẻ khát khao, tình yêu của cô và An Thành vì sao lại không như thế? Vừa nghĩ tới anh ấy, trong lòng lại dâng lên niềm ngọt ngào, mặc dù tính cách An Thành trầm lặng không khéo ăn nói, nhưng cuối cùng vẫn đối xử tốt với cô ấy, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, mặt mũi học thức đều bình thường, còn An Thành đã đi theo Nhị thiếu hơn hai mươi năm, mưa dầm thấm đất lâu như vậy, phong thái tự nhiên cũng khác hẳn với người thường, cô ấy có thể được anh ấy xem trọng, cũng coi là vận khí tốt của cô ấy!
"Bình Bình... Chị biết mình rất sai, chị cũng đã nghĩ tới việc nói chuyện với anh ấy, thế nhưng có mấy lần nói chuyện ngắn, thái độ của anh ấy... Em cũng thấy đấy, cứ nghe anh ấy nói, chị lại khổ sở không chịu nổi..."
"Chị Tĩnh Tri, chị hãy đặt mình vào hoàn cảnh của anh ấy nghĩ đi, trước kia chị đối với Nhị thiếu thế nào? So với khi đó, thái độ của chị còn ác liệt hơn cả anh ấy bây giờ, nhưng Nhị thiếu đối xử với chị thế nào? Anh ấy có vì sự lạnh lùng và chán ghét của chị mà bỏ mặc chị không? Không phải anh ấy vẫn một lòng một ý đối tốt với chị, thỏa mãn tất cả ước muốn của chị, cho đến cuối cùng, chị lại thích anh ấy lần nữa..."
"Chị có thể không?" Tĩnh Tri nắm lấy tay Bình Bình, cô bị tình yêu của Thiệu Đình che mờ hai mắt, trước giờ chỉ biết an tâm hưởng thụ và tiêu pha, nhưng chưa bao giờ biết đến nỗ lực, bây giờ anh đi rồi, cô mới chợt phát hiện ra, mấy năm qua, ngoại trừ hưởng thụ sự quan tâm và chiều chuộng của Thiệu Đình, cô không làm được gì cả.
"Chị còn có thể khiến anh ấy thay đổi thái độ chứ? Trong lòng chị không nắm chắc gì cả, Bình Bình, em nói chị làm sao bây giờ?"
"Lần này Nhị thiếu về, chị hãy nghĩ cách giữ anh ấy lại, sau đó nói cho anh ấy nghe những lời chị vừa nói với em, cho anh ấy biết nỗi hổ thẹn và khổ sở của chị, chị yêu anh ấy không muốn rời bỏ anh ấy!"
Tĩnh Tri cúi đầu im lặng, cuối cùng cắn răng: "Chị nghe em, mặc kệ anh ấy có thái độ gì với chị, chị sẽ thử làm chuyện ngu ngốc một lần, không bao giờ để anh ấy đi khi mà chị chưa nói được gì!"
***
Không khí cuối thu mát mẻ, bầu trời giống như viên ngọc trong suốt, mây cuộn mây tan, làn gió thổi khiến những đám mây tụ lại trông như những chiếc kẹo đường.
Thời tiết quang đãng luôn làm cho tâm trạng con người trở nên tốt hơn, giống như bây giờ, mi tâm trước giờ chưa từng giãn ra cũng đã dần mở dưới ánh mặt trời ấm áp.
Trời đất không bao bọc ta, nhưng trái tim ta đã tìm được chốn về.
Tĩnh Tri băng qua những hàng bia mộ mọc san sát, cuối cùng đến trước mộ ba
Mộ người ba kính mến Phó Chính Tắc - đứa con gái bất hiếu Phó Tĩnh Tri lập.
Chỉ những chữ đơn giản lại làm nước mắt cô tuôn lã chã, Tĩnh Tri bước nhanh, chậm rãi quỳ xuống, cô ôm lấy bia mộ, áp khuôn mặt ẩm ướt lên, "Ba... Ba... con rất nhớ ba..."
Nếu ba còn sống thì tốt biết mấy? Con nhất định sẽ không để sự việc phát triển đến mức này, con và Thiệu Đình cũng sẽ không đi tới ngày hôm nay! Ba, cả đời ba quang minh lỗi lạc, thông minh cơ trí, vì sao lại sinh ra đứa con ngu dốt như con?
Cô khóc đủ rồi dần bình tĩnh lại.
Quanh mộ bao bởi những sắc xanh, khuôn mặt hiền từ của ba trước sau như một, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng ấm áp, hốc mắt Tĩnh Tri đỏ lên, tỉ mỉ lau chùi bia mộ, tháo bông hoa cúc cài trên ngực xuống đặt trước mộ.
Khi ba chết, khi đứa bé đầu tiên của họ mất, khi Tĩnh Viên bị hủy diệt, khi mẹ ngày ngày chửi mắng đánh đập cô, khi tất cả mọi người đều đâm sau lưng gọi cô là gái bán hoa, cô từng khổ sở, từng đau đớn, từng muốn tìm cái chết, nhưng sau khi đêm về, cô vẫn lấy hết tinh thần đối mặt với ngày mai, nỗ lực đấu tranh để sống còn.
Còn bây giờ cô chỉ cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi, cuộc sống quá khổ đau, cuộc sống quá khó khăn, cuộc sống giống như một sự giày vò!
Toàn bộ linh hồn cô đã trói chặt với anh từ rất lâu...
***
Trời đổ cơn mưa nhỏ cả đêm, đến sáng thức dậy liền ngửi được mùi hương cỏ cây bùn đất ngoài cửa sổ, bầu không khí ẩm ướt mà khoan khoái, lúc Tĩnh Tri thức dậy không còn xuất hiện dấu hiệu chảy máu mũi, máy bay của Mạnh Thiệu Đình chiều mới đến nơi, cô vốn có đầy đủ thời gian để chuẩn bị, nhưng vẫn dậy thật sớm, sau khi tắm rửa liền bắt đầu cùng Bình Bình chọn lựa quần áo.
Tuy cô đã có thai năm tháng, nhưng trừ bụng hơi nhô ra thì cơ thể không béo, so với trước kia có đẫy đà hơn những vẫn có thể dùng từ thon thả để hình dung.
Bắt chước lời Bình Bình thì là: Đúng là một bà mẹ xinh đẹp mà đến em cũng thấy thế.
Tĩnh Tri không biết có nên cảm ơn ông Trời đã sinh cô không có chiều cao quá vượt trội, tóm lại vẫn có được tỉ lệ vóc dáng tốt.
Trời mưa cũng chỉ thổi bớt khí khô hanh, thời tiết vẫn nóng bức, Tĩnh Tri chọn mấy bộ váy đều cảm thấy không hài lòng, không khỏi nhìn gương thở dài, đến gần xem, nhìn vào đó, Tĩnh Tri giật mình sợ hãi, cuống quýt gọi Bình Bình: "Bình Bình, em xem trên mặt chị là cái gì đây?"
Trong gương là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, vốn như một miếng ngọc không tỳ vết, giờ này lại thoáng có mấy chấm đỏ nhỏ như hạt gạo, Tĩnh Tri tự tin về làn da của mình nhất, trên mặt chưa bao giờ xuất hiện thứ gì kỳ lạ, bây giờ làm sao lại đột nhiên xuất hiện chấm đỏ?
Bình Bình quan sát một lúc, nói không chắc chắn: "Có phải do mang thai?"
Tĩnh Tri lắc đầu, mặt mày xụ xuống, vô cùng bất an: "Chị cũng không rõ, trước đây khi mang thai Phi Đồng, chưa từng xảy ra tình huống này."
"Chị có ngứa không?" Bình Bình nhìn lại: "Có phải bị dị ứng?"
Tĩnh Tri hơi nhíu mày, "Em nói thì chị mới thấy có hơi ngứa..." Cô nói xong, đang định cho tay lên gãi thì Bình Bình vội đè tay cô lại: "Đừng có gãi, đến bác sĩ xem thế nào."
Tĩnh Tri đành phải gật đầu, trong lòng có chút mất mát, hôm nay anh đến, chẳng phải sẽ thấy gương mặt đầy vết đỏ xấu xí của cô ư? Nhưng không còn cách nào, càng ngày càng ngứa thật sự vô cùng khó chịu, Tĩnh Tri buộc phải mạnh mẽ lên tinh thần tùy tiện mặc bộ nào đó rồi đi ra ngoài với Bình Bình.
Đến bệnh viện nhờ bác sĩ tư vấn, quả nhiên là bị dị dứng, do lo lắng dùng thuốc sẽ làm tổn thương đến bé cưng, chỉ kiến nghị dùng thuốc bôi ôn hòa không kích thích như glycerin, xem hiệu quả của nó thế nào rồi sẽ bàn lại.
Mua glycerin về bôi trên mặt, tuy có tốt hơn nhưng vẫn không có tác dụng, tới xế chiều, điểm đỏ trên mặt cô lại nổi lên, nhìn đồng hồ, anh cũng sắp đến rồi, Tĩnh Tri như ngồi trên đống lửa, vừa bực bội và khổ sở, anh vốn đã lạnh nhạt với cô, giờ cô thành ra thế này, chẳng phải anh sẽ không thèm nhìn nữa ư?
Nhưng lo lắng cũng vô ích, vết đỏ trên mặt cũng không tan đi, ngược lại ngứa đến mức khó chịu, Tĩnh Tri dùng nước lạnh rửa mặt, Bình Bình lấy bông bôi glycerin cho cô, cô liền trốn trong phòng không muốn xuống, mãi đến khi nghe thấy tiếng ô tô mơ hồ dưới lầu, sau đó, trong phòng khách vang lên giọng nói của anh...
Tĩnh Tri khẩn trương cả người run rẩy, cô cuộn mình trên giường, trong lòng cầu nguyện anh đừng đi lên đây, lại cất giấu một xíu mong mỏi, hy vọng anh sẽ vào phòng quan tâm tới cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.