Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 352: Tách ra
Minh Châu Hoàn
14/08/2016
Mạnh Thiệu Đình thế mà nắm chặt tay cô ấy, lúc ngẩng đầu, nước mắt chảy trên mặt: "Bình Bình, tôi trơ mắt nhìn cô ấy chịu khổ lại bất lực, tôi thật sự là.... thật sự là sống không bằng chết..."
"Nhị thiếu gia!" Bình Bình quá sợ hãi, cô luôn cho rằng, Nhị thiếu gia là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, xương sắt thép, từ trước đến nay đều nội liễm và bá đạo, khi buôn bán anh bày mưu nghĩ kế, trong tình trường dám yêu dám hận, người đàn ông như vậy, vì một cô gái rơi vào tình trạng này cô đã đau lòng rồi, càng không nói, giờ phút này cô lại thấy anh rơi nước mắt.
"Tôi không biết tôi không ngăn cô ấy là đúng hay sai, tôi chỉ cho rằng cô ấy đi theo Thiệu Hiên rồi ít nhất sẽ vui vẻ hơn lúc ở bên tôi, Bình Bình biết không? Nhìn cô ấy ngày càng gầy hơn, nhìn cô ấy rầu rĩ không vui, trong lòng tôi rất khổ sở, từng nghĩ, nếu cô ấy thích Thiệu Hiên, nếu như cả nhà đoàn tụ là giấc mơ của cô ấy, vậy thì chỉ cần cô ấy tốt, tôi sẽ không sao, ít nhất tôi còn có thể yên lòng. Nhưng giờ nhìn Thiệu Hiên đối xử với cô ấy như vậy, rồi còn hiểu lầm nữa, nhưng cô ấy cái gì cũng không nói, chỉ một mình nhẫn nhịn, cô biết trong lòng tôi có tư vị gì không? Cô gái mà tôi nâng trong lòng bàn tay thương cũng không được lại bị người ta giày xéo, không bằng tôi làm kẻ độc ác mang cô ấy về bên tôi!"
Anh nói xong, ánh mắt rực rỡ, Bình Bình không nên nói gì thì anh đã buông tay cô ấy ra, xoay người từng bước một đi lên tầng, bả vai suy sụp, Bình Bình đuổi theo hai bước thì anh đưa lưng về phía cô đã khoát khoát tay: "Tôi không sao, chỉ là không ngủ một buổi tối nên hơi mệt, tôi đi nghỉ một lát, cô để An Thành đưa Phi Đồng trở về đi."
Thoáng chốc, anh như già đi mười mấy tuổi, cả người đều bị một lớp chán nản bao phủ, Bình Bình chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh mơ hồ, không biết là nước mắt chặn tầm nhìn hay là ánh mặt trời ngoài cửa sổ quá chướng mắt, sau khi thở dài lại cảm thấy may mắn trong lòng, may mắn, mình chỉ là một cô gái bình thường, cũng may thay, An Thành toàn tâm toàn ý với mình, bọn họ bình thường nhưng vẫn có hạnh phúc riêng.
******
Tĩnh Tri vừa ra khỏi cửa đã buông tay Thiệu Hiên ra, một mình cô yên lặng đi về phía trước, bước chân có chút nhanh.
Sáng sớm, Tĩnh Viên bừng bừng sức sống, một đường có hoa có liễu, không khí tươi mát khiến ta lưu luyến quên đường về, theo thời gian lòng cô dần an tĩnh lại, chỗ bị thương trên mặt cũng trở nên rõ ràng, đầu lưỡi liếm bên trái miệng, đau xót, cô không nhịn được hít một hơi, đau đớn lan tràn dọc theo thần kinh, lan vào trong tim.
Thiệu Hiên giữ im lặng đi sau cô, cô không một câu trách cứ cũng không cho anh sắc mặt không tốt, nhưng cô trầm mặc lại làm cho lòng anh bất an, nghĩ rất nhiều lời mở đầu, nhưng thấy thần sắc lặng yên của cô thì đều nuốt xuống.
Rốt cuộc, sau khi cô lên xe của anh, khi anh thử thăm dò kêu tên cô thì ánh mắt cô bình tĩnh nhìn về nơi xa, chậm rãi mở miệng: "Trưởng phòng Thượng Nhất Chu đã nói em phải đi công ti giúp phiên dịch, bởi vì phải đi nửa tháng nên mãi mà em vẫn chưa trả lời, xế chiều nay em chuẩn bị xin đi, đây là lần đầu tiên em độc lập xử lí một nhiệm vụ quan trọng, cũng là cơ hội rèn luyện khó có được, đúng lúc chúng ta cũng nên cho nhau yên tĩnh một khoảng thời gian, cho nên..."
"Tĩnh Tri, em giận anh đúng không?" Đang cầm tay lái, tay anh chợt căng cứng, xe dừng lại sát ven đừng, khiến cho đằng sau vang lên một chuỗi tiếng còi chói tai, nhưng hình như anh không nghe thấy, nắm tay cô ép cô nhìn mình.
Anh nôn nóng và sợ hãi, bất an giống như trẻ con bị mất vật báu, nếu bình thường cô sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ cô không có ý dung túng nữa.
Anh đã mất lí trí, nếu như lại tiếp tục nghi ngờ và cãi lộn, thì càng ngày sẽ càng hỗn loạn, không bằng dứt khoát tách ra một thời gian ngắn, cũng để anh tỉnh táo suy nghĩ một chút xem bọn họ đi tiếp như thế nào.
"Không phải là vấn đề không tức giận hay không, Thiệu Hiên, em và anh đều là người trưởng thành, không thể suy nghĩ vấn đề đơn giản như vậy, không phải vì anh tát em một cái mà em hờn dỗi muốn đi xa nhà, cũng không phải em tức giận, anh dỗ dành thì em sẽ hồi tâm chuyển ý. Có lần một sẽ xảy ra lần thứ hai, vấn đề giữa chúng ta không phải ở bên ngoài, mà ở sâu bên trong, nghi ngờ và cãi lộn không có tác dụng, em muốn tỉnh táo suy nghĩ một chút, anh cũng nên vậy, suy nghĩ nguyên nhân khiến chúng ta biến thành thế này đến tột cùng là cái gì."
"Nói nhiều như vậy, cũng chỉ là em muốn anh rời đi mà thôi."
Ánh mắt anh ảm đạm, cánh tay giữ chặt bả vai cô buông xuống nhưng khóe môi lại cố chấp giương lên, ngũ quan tuấn mỹ mang theo trong trẻo, lạnh lùng như ngày trước nhưng lại thêm thất bại, thân hình cao to tùy ý dựa vào ghế: "Tĩnh Tri, anh không cần nghĩ, nguyên nhân khiến chúng ta biến thành thế này chỉ là bởi vì anh hai và Tĩnh Viên, em muốn đi, anh theo em, chúng ta ra nước ngoài đi, rời khỏi đây, mang theo Phi Đồng vĩnh viễn rời xa chỗ này, anh có tay có chân, anh sẽ nuôi em, chăm sóc em, chúng ta sẽ giống như đôi vợ chồng bình thường, em có chịu không?"
Tĩnh Tri chậm rãi xoay đầu, cô nhìn qua cảnh đường phố và người đi đường ngoài cửa sổ, sau hồi lâu, giọng nói lơ lửng không chắc chắn vang lên: "Nếu như ba năm trước đây, lúc em đi tìm anh, em sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng bây giờ, Thiệu Hiên, em hỏi anh, coi như em và anh rời khỏi, trong lòng anh có thể hoàn toàn thả xuống được hay không? Hôm nay cứ cho là em có tội đi, anh đánh em, ngày mai có thể vì một vài vấn đề nhỏ mẫn cảm xảy ra mà tranh chấp lần nữa?"
"Nếu như rời đi thành phố này thì những vấn đề kia đã không tồn tại rồi!"
"Không thấy là không tồn tại sao?"
Mạnh Thiệu Hiên nhất thời sửng sốt, cô nói rất đúng, không thấy anh hai, không thấy Tĩnh Viên, có thể cho rằng không tồn tại hay không? Anh không dám cam đoan, dưới tình huống Tĩnh Tri lại một lần nữa vô ý thức kháng cự mình, anh còn có thể không khống chế được hay không !
Đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, vợ bị người khác đoạt rồi nhưng ngay cả quyền tức giận cũng không có!
"Trong thời gian nửa tháng này, anh và em đều tỉnh táo một chút, Thiệu Hiên, nếu như anh đã nghĩ kĩ rồi, thì tới tìm em."
"Nhị thiếu gia!" Bình Bình quá sợ hãi, cô luôn cho rằng, Nhị thiếu gia là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, xương sắt thép, từ trước đến nay đều nội liễm và bá đạo, khi buôn bán anh bày mưu nghĩ kế, trong tình trường dám yêu dám hận, người đàn ông như vậy, vì một cô gái rơi vào tình trạng này cô đã đau lòng rồi, càng không nói, giờ phút này cô lại thấy anh rơi nước mắt.
"Tôi không biết tôi không ngăn cô ấy là đúng hay sai, tôi chỉ cho rằng cô ấy đi theo Thiệu Hiên rồi ít nhất sẽ vui vẻ hơn lúc ở bên tôi, Bình Bình biết không? Nhìn cô ấy ngày càng gầy hơn, nhìn cô ấy rầu rĩ không vui, trong lòng tôi rất khổ sở, từng nghĩ, nếu cô ấy thích Thiệu Hiên, nếu như cả nhà đoàn tụ là giấc mơ của cô ấy, vậy thì chỉ cần cô ấy tốt, tôi sẽ không sao, ít nhất tôi còn có thể yên lòng. Nhưng giờ nhìn Thiệu Hiên đối xử với cô ấy như vậy, rồi còn hiểu lầm nữa, nhưng cô ấy cái gì cũng không nói, chỉ một mình nhẫn nhịn, cô biết trong lòng tôi có tư vị gì không? Cô gái mà tôi nâng trong lòng bàn tay thương cũng không được lại bị người ta giày xéo, không bằng tôi làm kẻ độc ác mang cô ấy về bên tôi!"
Anh nói xong, ánh mắt rực rỡ, Bình Bình không nên nói gì thì anh đã buông tay cô ấy ra, xoay người từng bước một đi lên tầng, bả vai suy sụp, Bình Bình đuổi theo hai bước thì anh đưa lưng về phía cô đã khoát khoát tay: "Tôi không sao, chỉ là không ngủ một buổi tối nên hơi mệt, tôi đi nghỉ một lát, cô để An Thành đưa Phi Đồng trở về đi."
Thoáng chốc, anh như già đi mười mấy tuổi, cả người đều bị một lớp chán nản bao phủ, Bình Bình chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh mơ hồ, không biết là nước mắt chặn tầm nhìn hay là ánh mặt trời ngoài cửa sổ quá chướng mắt, sau khi thở dài lại cảm thấy may mắn trong lòng, may mắn, mình chỉ là một cô gái bình thường, cũng may thay, An Thành toàn tâm toàn ý với mình, bọn họ bình thường nhưng vẫn có hạnh phúc riêng.
******
Tĩnh Tri vừa ra khỏi cửa đã buông tay Thiệu Hiên ra, một mình cô yên lặng đi về phía trước, bước chân có chút nhanh.
Sáng sớm, Tĩnh Viên bừng bừng sức sống, một đường có hoa có liễu, không khí tươi mát khiến ta lưu luyến quên đường về, theo thời gian lòng cô dần an tĩnh lại, chỗ bị thương trên mặt cũng trở nên rõ ràng, đầu lưỡi liếm bên trái miệng, đau xót, cô không nhịn được hít một hơi, đau đớn lan tràn dọc theo thần kinh, lan vào trong tim.
Thiệu Hiên giữ im lặng đi sau cô, cô không một câu trách cứ cũng không cho anh sắc mặt không tốt, nhưng cô trầm mặc lại làm cho lòng anh bất an, nghĩ rất nhiều lời mở đầu, nhưng thấy thần sắc lặng yên của cô thì đều nuốt xuống.
Rốt cuộc, sau khi cô lên xe của anh, khi anh thử thăm dò kêu tên cô thì ánh mắt cô bình tĩnh nhìn về nơi xa, chậm rãi mở miệng: "Trưởng phòng Thượng Nhất Chu đã nói em phải đi công ti giúp phiên dịch, bởi vì phải đi nửa tháng nên mãi mà em vẫn chưa trả lời, xế chiều nay em chuẩn bị xin đi, đây là lần đầu tiên em độc lập xử lí một nhiệm vụ quan trọng, cũng là cơ hội rèn luyện khó có được, đúng lúc chúng ta cũng nên cho nhau yên tĩnh một khoảng thời gian, cho nên..."
"Tĩnh Tri, em giận anh đúng không?" Đang cầm tay lái, tay anh chợt căng cứng, xe dừng lại sát ven đừng, khiến cho đằng sau vang lên một chuỗi tiếng còi chói tai, nhưng hình như anh không nghe thấy, nắm tay cô ép cô nhìn mình.
Anh nôn nóng và sợ hãi, bất an giống như trẻ con bị mất vật báu, nếu bình thường cô sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ cô không có ý dung túng nữa.
Anh đã mất lí trí, nếu như lại tiếp tục nghi ngờ và cãi lộn, thì càng ngày sẽ càng hỗn loạn, không bằng dứt khoát tách ra một thời gian ngắn, cũng để anh tỉnh táo suy nghĩ một chút xem bọn họ đi tiếp như thế nào.
"Không phải là vấn đề không tức giận hay không, Thiệu Hiên, em và anh đều là người trưởng thành, không thể suy nghĩ vấn đề đơn giản như vậy, không phải vì anh tát em một cái mà em hờn dỗi muốn đi xa nhà, cũng không phải em tức giận, anh dỗ dành thì em sẽ hồi tâm chuyển ý. Có lần một sẽ xảy ra lần thứ hai, vấn đề giữa chúng ta không phải ở bên ngoài, mà ở sâu bên trong, nghi ngờ và cãi lộn không có tác dụng, em muốn tỉnh táo suy nghĩ một chút, anh cũng nên vậy, suy nghĩ nguyên nhân khiến chúng ta biến thành thế này đến tột cùng là cái gì."
"Nói nhiều như vậy, cũng chỉ là em muốn anh rời đi mà thôi."
Ánh mắt anh ảm đạm, cánh tay giữ chặt bả vai cô buông xuống nhưng khóe môi lại cố chấp giương lên, ngũ quan tuấn mỹ mang theo trong trẻo, lạnh lùng như ngày trước nhưng lại thêm thất bại, thân hình cao to tùy ý dựa vào ghế: "Tĩnh Tri, anh không cần nghĩ, nguyên nhân khiến chúng ta biến thành thế này chỉ là bởi vì anh hai và Tĩnh Viên, em muốn đi, anh theo em, chúng ta ra nước ngoài đi, rời khỏi đây, mang theo Phi Đồng vĩnh viễn rời xa chỗ này, anh có tay có chân, anh sẽ nuôi em, chăm sóc em, chúng ta sẽ giống như đôi vợ chồng bình thường, em có chịu không?"
Tĩnh Tri chậm rãi xoay đầu, cô nhìn qua cảnh đường phố và người đi đường ngoài cửa sổ, sau hồi lâu, giọng nói lơ lửng không chắc chắn vang lên: "Nếu như ba năm trước đây, lúc em đi tìm anh, em sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng bây giờ, Thiệu Hiên, em hỏi anh, coi như em và anh rời khỏi, trong lòng anh có thể hoàn toàn thả xuống được hay không? Hôm nay cứ cho là em có tội đi, anh đánh em, ngày mai có thể vì một vài vấn đề nhỏ mẫn cảm xảy ra mà tranh chấp lần nữa?"
"Nếu như rời đi thành phố này thì những vấn đề kia đã không tồn tại rồi!"
"Không thấy là không tồn tại sao?"
Mạnh Thiệu Hiên nhất thời sửng sốt, cô nói rất đúng, không thấy anh hai, không thấy Tĩnh Viên, có thể cho rằng không tồn tại hay không? Anh không dám cam đoan, dưới tình huống Tĩnh Tri lại một lần nữa vô ý thức kháng cự mình, anh còn có thể không khống chế được hay không !
Đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, vợ bị người khác đoạt rồi nhưng ngay cả quyền tức giận cũng không có!
"Trong thời gian nửa tháng này, anh và em đều tỉnh táo một chút, Thiệu Hiên, nếu như anh đã nghĩ kĩ rồi, thì tới tìm em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.