Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 245: Tình cảm không thay đổi, ý đồ cũng không chết! (2)
Minh Châu Hoàn
23/07/2016
Âm thanh của anh đánh thức cô, Tĩnh Tri có chút bối rối giương mắt nhìn anh một cái, rồi lại
cúi thấp đầu, cô cắn chặt môi, giọng nói giống như muỗi kêu: "Mạnh tiên
sinh, đã lâu không gặp."
Mạnh Thiệu Đình nghe được cô lắp bắp nói, không khỏi cười một tiếng, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng mờ nhạt, anh tiến nhanh tới một bước, lại mở miệng: "Phó tiểu thư đã về nước rồi hả?"
Giọng điệu của anh vốn rất vô tư, lại làm cho Tĩnh Tri lập tức cảnh giác, mặt cô càng hồng hơn, cảm thấy có chút mất mặt, nhưng vẫn cứng rắn gật đầu một cái: "Vâng!"
Mạnh Thiệu Đình thấy gương mặt của cô phủ đầy sương lạnh, chợt không biết phải làm sao, vui mừng khi nhìn thấy cô cũng dần dần phai đi, bị anh liên tiếp chặn lại. Anh thu lại nụ cười, khách sáo mở miệng: "Không phải Phó tiểu thư muốn lấy lại giấy chứng sinh sao?"
Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to với hai tròng đen trắng rõ ràng giống như viên ngọc màu đen sáng ngời, trong lòng cô âm thầm suy đoán, theo như tính cách và thủ đoạn trước sau như một của anh, nhất định anh lại muốn ép buộc cô, hoặc là nói lên yêu cầu nào đó rất kinh khủng!
Từ ánh mắt của cô, Mạnh Thiệu Đình có thể thấy được những suy nghĩ kia, trong lòng đã sáng tỏ hơn phân nửa, trên mặt anh không hề biến sắc, nhưng trong lòng thì dần dần lạnh lẽo, ở trong lòng của cô, từ trước đến giờ anh đều là một người đàn ông xấu xa, không có một chỗ nào tốt, nếu như thế, anh lại càng không muốn để cô nhìn thấu rằng anh vẫn còn lưu luyến cô.
Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây, đưa tay lấy ra một tờ giấy thật mỏng từ trong túi, anh đi vài bước, đứng ở trước mặt của cô.
Mùi vị trên người cô đã thay đổi, không còn là mùi hoa sơn chi quen thuộc ở trong mộng kia, nhưng vẫn thơm mát dễ ngửi như cũ, phảng phất trong đó, hình như còn mang theo mùi sữa đặc trưng của trẻ con, anh cũng có chút hoảng hốt, ánh mắt dần dần thu hẹp lại, anh nhìn kỹ gương mặt của cô, lại nhìn dọc theo đường nét của chiếc cằm xuống phía dưới, nơi đó của cô, dường như cũng thay đổi. . . . . .
Nhớ lần cuối cùng khi gặp cô, hình như không phải như vậy. . . . . .
Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, trong cổ họng giống như bị người ta đốt một cây đuốc, hai mắt cũng dần dần sáng lên.
"Mạnh tiên sinh! Anh đang nhìn cái gì?" Tất nhiên Tĩnh Tri cũng phát hiện ánh mắt của anh càng ngày càng có cái gì đó không đúng, đột nhiên lùi về phía sau một bước, theo bản năng ôm lấy hai cánh tay, vẻ mặt đề phòng và ghét bỏ lườm anh.
Đó là ánh mắt gì? Cô giống như dê con đang đợi bị làm thịt, còn ánh mắt của anh gần như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy!
Vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình lúng túng không thôi, anh nhắm mắt lại che giấu vẻ mặt của mình, trực tiếp đưa cho cô tờ giấy chứng sinh đang cầm trong tay, nhìn cũng không nhìn cô một cái mà thản nhiên nói: "Đây là giấy chứng sinh, cô cầm lấy, tôi đi trước."
Anh nói xong, thật sự lướt qua cô trực tiếp đi về phía cửa, Tĩnh Tri trố mắt ngạc nhiên trong giây lát, không đúng, chuyện này căn bản không phù hợp với tác phong trước sau như một của Mạnh Thiệu Đình?
Thế nhưng sao anh lại không lợi dụng cơ hội tốt như vậy để uy hiếp ép buộc cô?
Ngược lại xem ra, hình như đã bỏ chạy mất dạng.
Ánh mắt nghi ngờ của Tĩnh Tri rơi vào bóng lưng nơi cửa, anh đi thật sao, dường như cô không cần tốn quá nhiều sức lực đã lấy được giấy chứng sinh, mà anh cũng không gây khó khăn gì cho cô!
Cô ngồi một mình ngẩn người thật lâu, mới nhớ tới giấy chứng sinh trong tay liền mở ra, chắc chắn anh không dễ dàng bỏ qua cho cô, nhất định đã giở trò gì đó trong giấy chứng sinh của Bánh Bao nhỏ rồi!
Lật qua lật lại nhìn tờ giấy kia, cũng không nhìn ra được cái gì không ổn, vừa vặn bác sĩ Lâm trở lại, Tĩnh Tri lại đưa cho cô nhìn, cô cũng nói không có vấn đề gì, lúc này Tĩnh Tri mới yên lòng tạm biệt bác sĩ Lâm sau đó trở về khách sạn, trằn trọc ngẫm nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, Mạnh Thiệu Đình là người đàn ông nham hiểm đầy mưu mô như vậy, sao có thể dễ dàng thành toàn cho cô chứ?
Dù sao cô cũng không tin.
Tĩnh Tri hạ quyết tâm, vội vàng thu xếp đồ đạc của mình một chút, đi đến quầy lễ tân trước khách sạn trả phòng, chạy thẳng tới trạm xe.
Sau khi cô lên xe đi thành phố C, An Thành lập tức gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình, dường như báo cáo lại hết mọi việc, trong loa Mạnh Thiệu Đình rất lâu không lên tiếng.
An Thành không dám cúp, cũng không dám nhiều lời, nín thở tập trung chờ Mạnh Thiệu Đình mở miệng.
Không quá vài phút, giọng nói của Mạnh Thiệu Đình mới lại vang lên trong ống nghe: "Tôi biết rồi, anh cũng không cần làm gì, có việc gì cần thì đi làm đi."
Nói xong, điện thoại liền bị cúp, An Thành có chút không hiểu, sau khi “ồ” lên một tiếng, lại nghĩ tới cái gì, vội vàng gọi một cú điện thoại cho Bình Bình.
Mạnh Thiệu Đình cúp máy, dựa cả người ra phía sau, cái ghế to như vậy xoay chuyển nửa vòng, lại chậm rãi dừng lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ từng cái từng cái lên tay vịn của cái ghế, mà đôi mắt xinh đẹp cũng nhíu lại thật sâu, chiếc cằm cương nghị giương lên, nhưng mà trong nội tâm lại trống rỗng.
Hình như một nơi nào đó trong lòng đang bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, lại ba lần bốn lượt bị anh đè xuống, nhớ tới vẻ mặt sáng nay của cô, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Cô gái kia nhìn anh giống như nhìn lũ thú dữ, chỉ sợ anh nhào qua, anh hoàn toàn không có ý định làm gì, cũng không muốn dây dưa không rõ với cô nữa, cô sợ cái gì chứ?
Mạnh Thiệu Đình càng nghĩ càng giận, không nhịn được đá một cước vào trên khay trà, “rầm” một tiếng, ly tách rớt hết trên mặt đất, ngay lúc này cửa phòng làm việc vừa vặn mở ra, Mạnh Thiệu Tiệm nở nụ cười đi tới, sau lưng còn có mấy người đàn ông hơi lớn tuổi đi theo.
"Ui, chú hai làm sao vậy? Sao lại nóng giận như vậy?" Mạnh Thiệu Tiệm hơi nhướng mày, thấy những thứ bừa bãi trên mặt đất, không khỏi mỉm cười mở miệng nói.
Mạnh Thiệu Đình liếc anh ta một cái, chậm rãi đứng lên: "Sao anh cả lại đến đây lúc này? Tôi nhớ không phải ông cụ cử anh đi nước Pháp nói chuyện làm ăn hay sao, thế nào, mọi chuyện thuận lợi chứ?"
"Nhờ lời chúc tốt lành của chú hai, tất cả vẫn rất thuận lợi, Thiệu Tiệm chưa từng làm Mạnh thị thất vọng."
"Đại thiếu gia cũng quá khiêm nhường, từ trên xuống dưới có người nào không biết năng lực của Đại thiếu gia, coi như Chiêm Mỗ Tư* có xảo quyệt hơn nữa, cũng phải bái phục chịu thua?"
Người đàn ông đi theo Mạnh Thiệu Tiệm vào liên tục khen ngợi mà không e dè chút nào, vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình lập tức thay đổi, nhưng vẫn không biến sắc: "Thủ đoạn của anh cả, Thiệu Đình cũng luôn hết sức bội phục, thế nào, hôm nay tới đây, có chuyện gì sao?"
Mạnh Thiệu Tiệm đi thẳng tới ngồi xuống ghế sa lon, anh lấy tay vuốt một vật trang trí nhỏ, mắt không nhìn lên, giọng điệu nhẹ nhàng, trêu chọc nói: "Chú hai làm chủ tịch, ngược lại càng ngày càng xa cách với người anh cả này rồi."
Mạnh Thiệu Đình nghe vậy cười ha hả, tự tay rót một ly trà nóng đưa tới nói: "Anh cả nói những lời này là đang trách cứ em sao? Thực ra không phải Thiệu Đình muốn xa cách với anh cả, mà là xưa nay anh cả rất bận rộn. Trong công ty này từ trên xuống dưới, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều không tách khỏi anh cả được, Thiệu Đình đâu dám quấy rầy anh cả?"
Mạnh Thiệu Tiệm khẽ gật đầu, vỗ nhẹ một cái lên vai anh, ý bảo anh ngồi xuống cạnh mình, chân thành nói: "Chú hai nói như vậy, cũng khiến anh cả cảm thấy lo lắng. Chú hai mới là đầu rồng của công ty, trời sinh anh ra cũng chỉ là chân chạy việc. Nhưng xưa nay chú hai lại rất được ba mẹ thương yêu, không muốn chú hai vất vả ở bên ngoài, vì vậy anh mới nhận nhiều việc một chút. Nếu chú hai không vui, là một người làm anh như anh đây đương nhiên cũng muốn thương yêu anh em. Bây giờ chú hai làm chủ tịch cũng đã hơn một năm, sự nghiệp của công ty liên tục tăng lên, điều này dĩ nhiên đều là công lao của chú hai, ngay cả ba cũng khen chú hai không dứt miệng. Anh đây tuy có mấy công lao nho nhỏ, nhưng cũng không dám giành công, huống chi, mấy ngày nay lại cảm thấy thân thể có chút không thoải mái. Cho nên từ nay về sau, mọi chuyện của công ty này phải nhờ chú hai tốn nhiều tâm tư một chút. . . . . ."
Những lời nói này của Mạnh Thiệu Tiệm quả thật rất khéo léo. Anh ta không biến sắc quan sát vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình, thấy anh trước sau như một vẫn cười như không cười, nên có chút không đoán được tâm tư của anh. Anh nói những lời này, cũng chỉ là thử dò xét một lần, ai ngờ, anh vừa dứt lời, Mạnh Thiệu Đình liền cười, vẻ mặt áy náy nói: "Xưa nay em đều biết anh cả rất vất vả, nên vẫn luôn mong muốn anh cả không phải vất vả như vậy nữa, nhưng vẫn lo lắng miệng lưỡi của người ngoài. Hôm nay nghe anh cả nói thân thể không tốt, trong lòng Thiệu Đình thật sự rất lo lắng. Chuyện này vốn là trách nhiệm của em, lại để anh cả gánh vác, em thật là không phải. Kể từ hôm nay, anh cả cứ đi nghỉ ngơi thoải mái một thời gian, đợi đến khi sức khỏe của anh cả tốt hơn, em đây vẫn muốn kéo anh cả lại làm việc đấy."
"Nhị thiếu, anh ——!"
Một lời của anh thốt ra, mới vừa nói xong sắc mặt của những người kia liền thay đổi, không nhịn được tiến lên một bước, chỉ vào Mạnh Thiệu Đình muốn mắng to. . . . . .
Mạnh Thiệu Tiệm khẽ giơ tay một cái ngăn lại, vẻ mặt thản nhiên nói: "Nếu vậy, anh đây phải cảm ơn sự thương cảm của chú hai rồi. Chú hai công việc bề bộn, anh cũng không tiện ở lâu, nên đi trước vậy."
Mạnh Thiệu Đình tự mình tiễn Mạnh Thiệu Tiệm ra đến cạnh cửa, lại thân thiết dặn dò anh ta mấy câu, muốn anh ta yên tâm nghỉ ngơi. Sắc mặt của Mạnh Thiệu Tiệm càng trắng bệch, đến cuối cùng gương mặt gần như xanh mét, dẫn đám người kia bước nhanh rời đi.
"Đại thiếu, Nhị thiếu gia cũng khinh người quá đáng rồi, anh chỉ thử dò xét mấy câu, ai ngờ anh ta lại không biết xấu hổ như vậy, cho nên ngay cả anh trai ruột của mình cũng muốn tính toán!"
"Chuyện cho tới bây giờ cũng phải trách tôi, tính tình Thiệu Đình sớm đã không giống như ban đầu nữa, là tôi đã coi thường nó. Nhưng như vậy cũng được, chúng ta chịu thua trước mặt nó một lần, ngược lại sẽ làm nó buông lỏng cảnh giác, như vậy thì sắp tới, chúng ta âm thầm làm việc cũng tốt."
Mạnh Thiệu Tiệm đi vào thang máy, mặc dù mi tâm của anh ta nhíu lại, nói chuyện vẫn cẩn thận lại không quan tâm hơn thua như cũ, nhưng những người đi theo bên cạnh anh thì vẻ mặt nào cũng có, rõ ràng không bình tĩnh được như anh ta.
Mạnh Thiệu Đình nghe được cô lắp bắp nói, không khỏi cười một tiếng, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng mờ nhạt, anh tiến nhanh tới một bước, lại mở miệng: "Phó tiểu thư đã về nước rồi hả?"
Giọng điệu của anh vốn rất vô tư, lại làm cho Tĩnh Tri lập tức cảnh giác, mặt cô càng hồng hơn, cảm thấy có chút mất mặt, nhưng vẫn cứng rắn gật đầu một cái: "Vâng!"
Mạnh Thiệu Đình thấy gương mặt của cô phủ đầy sương lạnh, chợt không biết phải làm sao, vui mừng khi nhìn thấy cô cũng dần dần phai đi, bị anh liên tiếp chặn lại. Anh thu lại nụ cười, khách sáo mở miệng: "Không phải Phó tiểu thư muốn lấy lại giấy chứng sinh sao?"
Tĩnh Tri chợt ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to với hai tròng đen trắng rõ ràng giống như viên ngọc màu đen sáng ngời, trong lòng cô âm thầm suy đoán, theo như tính cách và thủ đoạn trước sau như một của anh, nhất định anh lại muốn ép buộc cô, hoặc là nói lên yêu cầu nào đó rất kinh khủng!
Từ ánh mắt của cô, Mạnh Thiệu Đình có thể thấy được những suy nghĩ kia, trong lòng đã sáng tỏ hơn phân nửa, trên mặt anh không hề biến sắc, nhưng trong lòng thì dần dần lạnh lẽo, ở trong lòng của cô, từ trước đến giờ anh đều là một người đàn ông xấu xa, không có một chỗ nào tốt, nếu như thế, anh lại càng không muốn để cô nhìn thấu rằng anh vẫn còn lưu luyến cô.
Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây, đưa tay lấy ra một tờ giấy thật mỏng từ trong túi, anh đi vài bước, đứng ở trước mặt của cô.
Mùi vị trên người cô đã thay đổi, không còn là mùi hoa sơn chi quen thuộc ở trong mộng kia, nhưng vẫn thơm mát dễ ngửi như cũ, phảng phất trong đó, hình như còn mang theo mùi sữa đặc trưng của trẻ con, anh cũng có chút hoảng hốt, ánh mắt dần dần thu hẹp lại, anh nhìn kỹ gương mặt của cô, lại nhìn dọc theo đường nét của chiếc cằm xuống phía dưới, nơi đó của cô, dường như cũng thay đổi. . . . . .
Nhớ lần cuối cùng khi gặp cô, hình như không phải như vậy. . . . . .
Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, trong cổ họng giống như bị người ta đốt một cây đuốc, hai mắt cũng dần dần sáng lên.
"Mạnh tiên sinh! Anh đang nhìn cái gì?" Tất nhiên Tĩnh Tri cũng phát hiện ánh mắt của anh càng ngày càng có cái gì đó không đúng, đột nhiên lùi về phía sau một bước, theo bản năng ôm lấy hai cánh tay, vẻ mặt đề phòng và ghét bỏ lườm anh.
Đó là ánh mắt gì? Cô giống như dê con đang đợi bị làm thịt, còn ánh mắt của anh gần như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy!
Vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình lúng túng không thôi, anh nhắm mắt lại che giấu vẻ mặt của mình, trực tiếp đưa cho cô tờ giấy chứng sinh đang cầm trong tay, nhìn cũng không nhìn cô một cái mà thản nhiên nói: "Đây là giấy chứng sinh, cô cầm lấy, tôi đi trước."
Anh nói xong, thật sự lướt qua cô trực tiếp đi về phía cửa, Tĩnh Tri trố mắt ngạc nhiên trong giây lát, không đúng, chuyện này căn bản không phù hợp với tác phong trước sau như một của Mạnh Thiệu Đình?
Thế nhưng sao anh lại không lợi dụng cơ hội tốt như vậy để uy hiếp ép buộc cô?
Ngược lại xem ra, hình như đã bỏ chạy mất dạng.
Ánh mắt nghi ngờ của Tĩnh Tri rơi vào bóng lưng nơi cửa, anh đi thật sao, dường như cô không cần tốn quá nhiều sức lực đã lấy được giấy chứng sinh, mà anh cũng không gây khó khăn gì cho cô!
Cô ngồi một mình ngẩn người thật lâu, mới nhớ tới giấy chứng sinh trong tay liền mở ra, chắc chắn anh không dễ dàng bỏ qua cho cô, nhất định đã giở trò gì đó trong giấy chứng sinh của Bánh Bao nhỏ rồi!
Lật qua lật lại nhìn tờ giấy kia, cũng không nhìn ra được cái gì không ổn, vừa vặn bác sĩ Lâm trở lại, Tĩnh Tri lại đưa cho cô nhìn, cô cũng nói không có vấn đề gì, lúc này Tĩnh Tri mới yên lòng tạm biệt bác sĩ Lâm sau đó trở về khách sạn, trằn trọc ngẫm nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, Mạnh Thiệu Đình là người đàn ông nham hiểm đầy mưu mô như vậy, sao có thể dễ dàng thành toàn cho cô chứ?
Dù sao cô cũng không tin.
Tĩnh Tri hạ quyết tâm, vội vàng thu xếp đồ đạc của mình một chút, đi đến quầy lễ tân trước khách sạn trả phòng, chạy thẳng tới trạm xe.
Sau khi cô lên xe đi thành phố C, An Thành lập tức gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Đình, dường như báo cáo lại hết mọi việc, trong loa Mạnh Thiệu Đình rất lâu không lên tiếng.
An Thành không dám cúp, cũng không dám nhiều lời, nín thở tập trung chờ Mạnh Thiệu Đình mở miệng.
Không quá vài phút, giọng nói của Mạnh Thiệu Đình mới lại vang lên trong ống nghe: "Tôi biết rồi, anh cũng không cần làm gì, có việc gì cần thì đi làm đi."
Nói xong, điện thoại liền bị cúp, An Thành có chút không hiểu, sau khi “ồ” lên một tiếng, lại nghĩ tới cái gì, vội vàng gọi một cú điện thoại cho Bình Bình.
Mạnh Thiệu Đình cúp máy, dựa cả người ra phía sau, cái ghế to như vậy xoay chuyển nửa vòng, lại chậm rãi dừng lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ từng cái từng cái lên tay vịn của cái ghế, mà đôi mắt xinh đẹp cũng nhíu lại thật sâu, chiếc cằm cương nghị giương lên, nhưng mà trong nội tâm lại trống rỗng.
Hình như một nơi nào đó trong lòng đang bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, lại ba lần bốn lượt bị anh đè xuống, nhớ tới vẻ mặt sáng nay của cô, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Cô gái kia nhìn anh giống như nhìn lũ thú dữ, chỉ sợ anh nhào qua, anh hoàn toàn không có ý định làm gì, cũng không muốn dây dưa không rõ với cô nữa, cô sợ cái gì chứ?
Mạnh Thiệu Đình càng nghĩ càng giận, không nhịn được đá một cước vào trên khay trà, “rầm” một tiếng, ly tách rớt hết trên mặt đất, ngay lúc này cửa phòng làm việc vừa vặn mở ra, Mạnh Thiệu Tiệm nở nụ cười đi tới, sau lưng còn có mấy người đàn ông hơi lớn tuổi đi theo.
"Ui, chú hai làm sao vậy? Sao lại nóng giận như vậy?" Mạnh Thiệu Tiệm hơi nhướng mày, thấy những thứ bừa bãi trên mặt đất, không khỏi mỉm cười mở miệng nói.
Mạnh Thiệu Đình liếc anh ta một cái, chậm rãi đứng lên: "Sao anh cả lại đến đây lúc này? Tôi nhớ không phải ông cụ cử anh đi nước Pháp nói chuyện làm ăn hay sao, thế nào, mọi chuyện thuận lợi chứ?"
"Nhờ lời chúc tốt lành của chú hai, tất cả vẫn rất thuận lợi, Thiệu Tiệm chưa từng làm Mạnh thị thất vọng."
"Đại thiếu gia cũng quá khiêm nhường, từ trên xuống dưới có người nào không biết năng lực của Đại thiếu gia, coi như Chiêm Mỗ Tư* có xảo quyệt hơn nữa, cũng phải bái phục chịu thua?"
Người đàn ông đi theo Mạnh Thiệu Tiệm vào liên tục khen ngợi mà không e dè chút nào, vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình lập tức thay đổi, nhưng vẫn không biến sắc: "Thủ đoạn của anh cả, Thiệu Đình cũng luôn hết sức bội phục, thế nào, hôm nay tới đây, có chuyện gì sao?"
Mạnh Thiệu Tiệm đi thẳng tới ngồi xuống ghế sa lon, anh lấy tay vuốt một vật trang trí nhỏ, mắt không nhìn lên, giọng điệu nhẹ nhàng, trêu chọc nói: "Chú hai làm chủ tịch, ngược lại càng ngày càng xa cách với người anh cả này rồi."
Mạnh Thiệu Đình nghe vậy cười ha hả, tự tay rót một ly trà nóng đưa tới nói: "Anh cả nói những lời này là đang trách cứ em sao? Thực ra không phải Thiệu Đình muốn xa cách với anh cả, mà là xưa nay anh cả rất bận rộn. Trong công ty này từ trên xuống dưới, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều không tách khỏi anh cả được, Thiệu Đình đâu dám quấy rầy anh cả?"
Mạnh Thiệu Tiệm khẽ gật đầu, vỗ nhẹ một cái lên vai anh, ý bảo anh ngồi xuống cạnh mình, chân thành nói: "Chú hai nói như vậy, cũng khiến anh cả cảm thấy lo lắng. Chú hai mới là đầu rồng của công ty, trời sinh anh ra cũng chỉ là chân chạy việc. Nhưng xưa nay chú hai lại rất được ba mẹ thương yêu, không muốn chú hai vất vả ở bên ngoài, vì vậy anh mới nhận nhiều việc một chút. Nếu chú hai không vui, là một người làm anh như anh đây đương nhiên cũng muốn thương yêu anh em. Bây giờ chú hai làm chủ tịch cũng đã hơn một năm, sự nghiệp của công ty liên tục tăng lên, điều này dĩ nhiên đều là công lao của chú hai, ngay cả ba cũng khen chú hai không dứt miệng. Anh đây tuy có mấy công lao nho nhỏ, nhưng cũng không dám giành công, huống chi, mấy ngày nay lại cảm thấy thân thể có chút không thoải mái. Cho nên từ nay về sau, mọi chuyện của công ty này phải nhờ chú hai tốn nhiều tâm tư một chút. . . . . ."
Những lời nói này của Mạnh Thiệu Tiệm quả thật rất khéo léo. Anh ta không biến sắc quan sát vẻ mặt của Mạnh Thiệu Đình, thấy anh trước sau như một vẫn cười như không cười, nên có chút không đoán được tâm tư của anh. Anh nói những lời này, cũng chỉ là thử dò xét một lần, ai ngờ, anh vừa dứt lời, Mạnh Thiệu Đình liền cười, vẻ mặt áy náy nói: "Xưa nay em đều biết anh cả rất vất vả, nên vẫn luôn mong muốn anh cả không phải vất vả như vậy nữa, nhưng vẫn lo lắng miệng lưỡi của người ngoài. Hôm nay nghe anh cả nói thân thể không tốt, trong lòng Thiệu Đình thật sự rất lo lắng. Chuyện này vốn là trách nhiệm của em, lại để anh cả gánh vác, em thật là không phải. Kể từ hôm nay, anh cả cứ đi nghỉ ngơi thoải mái một thời gian, đợi đến khi sức khỏe của anh cả tốt hơn, em đây vẫn muốn kéo anh cả lại làm việc đấy."
"Nhị thiếu, anh ——!"
Một lời của anh thốt ra, mới vừa nói xong sắc mặt của những người kia liền thay đổi, không nhịn được tiến lên một bước, chỉ vào Mạnh Thiệu Đình muốn mắng to. . . . . .
Mạnh Thiệu Tiệm khẽ giơ tay một cái ngăn lại, vẻ mặt thản nhiên nói: "Nếu vậy, anh đây phải cảm ơn sự thương cảm của chú hai rồi. Chú hai công việc bề bộn, anh cũng không tiện ở lâu, nên đi trước vậy."
Mạnh Thiệu Đình tự mình tiễn Mạnh Thiệu Tiệm ra đến cạnh cửa, lại thân thiết dặn dò anh ta mấy câu, muốn anh ta yên tâm nghỉ ngơi. Sắc mặt của Mạnh Thiệu Tiệm càng trắng bệch, đến cuối cùng gương mặt gần như xanh mét, dẫn đám người kia bước nhanh rời đi.
"Đại thiếu, Nhị thiếu gia cũng khinh người quá đáng rồi, anh chỉ thử dò xét mấy câu, ai ngờ anh ta lại không biết xấu hổ như vậy, cho nên ngay cả anh trai ruột của mình cũng muốn tính toán!"
"Chuyện cho tới bây giờ cũng phải trách tôi, tính tình Thiệu Đình sớm đã không giống như ban đầu nữa, là tôi đã coi thường nó. Nhưng như vậy cũng được, chúng ta chịu thua trước mặt nó một lần, ngược lại sẽ làm nó buông lỏng cảnh giác, như vậy thì sắp tới, chúng ta âm thầm làm việc cũng tốt."
Mạnh Thiệu Tiệm đi vào thang máy, mặc dù mi tâm của anh ta nhíu lại, nói chuyện vẫn cẩn thận lại không quan tâm hơn thua như cũ, nhưng những người đi theo bên cạnh anh thì vẻ mặt nào cũng có, rõ ràng không bình tĩnh được như anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.