Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 388: Xin anh.
Minh Châu Hoàn
14/09/2016
Tĩnh Tri chợt dừng khóc, cô tỉnh táo nhìn anh, ánh mắt giống như mùa đông lạnh lẽo, đâm vào mắt anh đau nhói.
"Em hỏi anh mấy vấn đề, không cho phép anh gạt em, không cho phép nói láo." Tĩnh Tri chợt mở miệng, cô lui về sau một bước, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn anh.
Mạnh Thiệu Đình bị ánh mắt và giọng nói của cô làm cho đau nhói, đôi tay không tự kìm chế được nắm chặt, giống như mỗi mạch máu trong lồng ngực cũng bắt đầu tràn ngập đau đớn nói không nên lời, trái tim giống như bị người ta vò nát, lôi ra ngoài rồi vứt trên mặt đất mà hung hăng đạp cho một cước.
Nhưng anh không tức giận, dù cô nghi ngờ anh, anh cũng sẽ không tức giận, bởi vì giờ khắc này, ngay cả anh gần như cũng không thể nào tin nổi, có phải Thiệu Hiên thật sự là bị anh hại chết hay không nữa.
Anh không ra tay, nhưng thuộc hạ thân cận nhất của anh lại ra tay, điều này thì có gì khác nhau đâu chứ?
"Anh có biết một người đàn ông tên là Ngụy Nhị hay không?" Đột nhiên lòng bàn tay truyền tới một cơn đau đớn, cô gần như cắn nát hàm răng của mình, Thiệu Đình, chỉ cần anh nói một câu, cái chết của Thiệu Hiên không liên quan gì đến anh, em liền tin anh, mặc kệ rốt cuộc sự thật có ra sao, chỉ cần anh nói, không phải anh, không liên quan gì đến anh, em nhất định tin anh!
"Làm sao em biết người này?" Mạnh Thiệu Đình kinh ngạc, anh hoàn toàn không nghĩ đến, Tĩnh Tri lại biết nhiều như vậy.
"Anh chỉ cần trả lời em là biết hoặc không biết." Lòng của cô bắt đầu chìm xuống phía dưới, anh lại hỏi ngược lại một câu như vậy, thật ra thì, đó cũng đã là câu trả lời tốt nhất rồi.
"Biết." Mạnh Thiệu Đình hơi nhếch môi, trên chiếc cằm kiên nghị hiện lên một đường cong, lộ ra một chút căng thẳng.
Lúc đi Thiệu Hiên có dặn dò anh, nhất định không được nói ra chuyện nó hít thuốc phiện và chuyện của Lô Địch cho Tĩnh Tri, mà bây giờ, nếu cô đã biết đến sự tồn tại của Ngụy Nhị, có phải cô cũng đã biết chuyện Thiệu Hiên hít thuốc phiện hay không?
"Tốt." Cô miễng cưỡng cười một tiếng, thật may là anh không lừa gạt cô.
"Như vậy, em lại hỏi anh, anh có… anh có ra lệnh cho An Thành. . . . . ." Nước mắt của cô thình thịch rơi xuống phía dưới, ngực thì đau, đến thở cũng cảm thấy khó khăn, cô nói ra một chữ, cả người giống như đang nằm trên mặt đất đầy lưỡi dao, đau muốn chết đi được.
Ngẩng mặt lên, nước mắt giống như có thể chảy ngược vào trong hốc mắt, cô vô cảm mở miệng, tiếp tục hỏi anh: "Anh có ra lệnh cho An Thành đi tìm Ngụy Nhị. . . . . . Lấy tiền bịt miệng hắn, buộc hắn ra khỏi nước, cố giấu diếm chuyện Thiệu Hiên hít thuốc phiện hay không?"
Cô vẫn chưa tin, không tin là anh làm, cô hận mình không thể cầu xin anh, xin anh nói với cô rằng anh không làm những việc đó, anh không lấy tiền đuổi Ngụy Nhị đi, anh không dụ dỗ Thiệu Hiên hít thuốc phiện. . . . . . Không ngờ cô vẫn nghĩ như vậy, chỉ cần anh nói không, chỉ cần anh nói anh không làm, cái gì cô cũng sẽ không hỏi, cô nguyện ý làm một người phụ nữ ngu ngốc, tin anh vô điều kiện. diễnđàn✪lê✪quýđôn
"Em. . . . . . Sao em biết!" Mạnh Thiệu Đình gần như sợ ngây người, anh quả thật có sai An Thành lấy tiền đuổi Ngụy Nhị rời khỏi thành phố A, ra nước ngoài, mục đích đúng là sợ một ngày nào đó Ngụy Nhị nói ra sự việc sẽ gây hại đến Thiệu Hiên, nhưng việc đó là anh tự mình dặn dò An Thành đi làm, sao Tĩnh Tri lại biết?
Lập tức ném ánh mắt nghi ngờ lên trên người của An Thành, nhưng vẻ mặt của An Thành cũng mờ mịt, thấy Mạnh Thiệu Đình nhìn mình, mặt của anh ta hồng lên, dùng sức khoát tay: "Nhị thiếu, tôi hoàn toàn làm đúng theo dặn dò của anh, tôi hoàn toàn không biết sao Phó tiểu thư lại biết chuyện này. . . . . ."
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy ngực mình giống như bị một cái chùy đánh mạnh một cái, trong đầu cô ong ong, bên trong ngực đau đớn, thân thể gần như không thể khống chế được mà run rẩy, cô đứng không vững, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, nhưng không có nước mắt, một giọt cũng không có.
Cô cắn chặt răng ép mình kiên cường, tưng câu từng chữ trong lời nói của Cố Lưu Tô đều vang lên bên tai, cô yêu người đàn ông này như vậy, yêu đến nổi hi vọng trên người anh không có bất kỳ một vết nhơ nào, yêu đến nổi khi anh phạm sai lầm, cô sẽ cảm thấy còn khó chịu hơn so với mình phạm sai lầm, yêu đến chỉ cần anh mở miệng cô sẽ tin anh, yêu đến nguyện ý cùng anh đi tới cùng trời cuối đất. . . . . .
Cô phải chính miệng hỏi anh một chút, cho dù anh có dụ dỗ Thiệu Hiên hít thuốc phiện cũng được, vì khi đó Thiệu Hiên xào xáo với cô, cô vẫn chưa thổ lộ tâm ý của mình với anh, cô vẫn còn tránh né tình cảm thật của mình, cô có thể hiểu thành là do anh quá muốn có được cô cho nên sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy, cô không trách anh, cô còn có thể tha thứ cho anh.
Chỉ cần anh cho cô biết, việc Thiệu Hiên chết đi, cái chết của Thiệu Hiên không có quan hệ gì với anh, như vậy, cô sẽ không để ý đến tất cả những chuyện trước đây nữa, cô có thể coi như cái gì cũng không xảy ra, cô vẫn trước sau như một yêu anh, cô sẽ làm được!
"Anh nói cho em biết, Mạnh Thiệu Đình. . . . . . anh hãy nói cho em biết, anh chỉ cần nói với em một câu, chỉ một câu thôi." Tĩnh Tri ngồi sững sờ trên đất, ánh mặt trời chói chang rơi vào trên mặt của cô, làm gương mặt của cô giống như ngọc trắng vô cùng trong suốt. Anh đứng đó, thân hình cao lớn đổ xuống một cái bóng mờ trước người của cô. Anh không biết phải đối mặt với một kết cục như thế nào, nhưng ánh mắt của cô làm anh tan nát cõi lòng, cô cũng nghi ngờ anh.
Đúng vậy, ngay cả chính mình cũng nghi ngờ mình, có phải mình cũng thật sự rất muốn Thiệu Hiên chết hay không. Anh nghĩ lại lúc mà cô biết cô mang thai đứa bé của Thiệu Hiên, khi nghe cô cố ý nói ra rằng cô yêu Thiệu Hiên, khi anh yên lặng nhìn cô nghĩ đến Thiệu Hiên, yên lặng coi chừng cô. Cô lại không oán trách không hối hận mà chờ Thiệu Hiên, thì anh cũng đã thật sự rất muốn giết nó rồi, phải giết nó rồi thì trong lòng của cô cũng sẽ không còn nghĩ đến Thiệu Hiên nữa, cô cũng sẽ không thay đổi sắc mặt khi vừa nghe đến tên tuổi của Thiệu Hiên nữa, và cô sẽ có thể không quan tâm đến việc gì khác mà yêu anh rồi. . . . . .
Nhưng tóm lại anh vẫn không có suy nghĩ như vậy, đến cuối cùng, anh thậm chí còn xem đứa bé của bọn họ như con ruột của chính mình, coi như bảo bối mà yêu thương.
Anh cũng đã chấp nhận đứa bé này rồi, thì còn ra tay với Thiệu Hiên làm gì nữa chứ?
"Anh nói cho em biết, Thiệu Hiên chết đi không liên quan gì đến anh, anh lặp lại những lời này cho em nghe đi Thiệu Đình, anh lặp lại một lần là được, Thiệu Đình. . . . . . em xin anh. . . . . ." Tĩnh Tri ngửa mặt ra nhìn anh, cô nhỏ giọng nói xong, khi nói đến câu cuối cùng, hình như giọng nói của cô cũng nghẹn lại trong cổ họng không thể thở nổi. . . . . .
Cô khẩn trương đến nổi đôi tay đều đã cắm vào mặt đất cứng rắn, cô bấu chặt vào mặt đất, đôi môi run rẩy không có chút máu, đôi mắt của cô nhìn anh, nháy cũng không nháy một cái, cô muốn nhìn thấy được từng vẻ mặt từng động tác nhỏ xíu của anh, cô chờ anh một ngày mà như một năm, chờ anh mở miệng, chờ anh nói ra.
Hình như gió cũng đã dừng lại, rất xa có mấy người đang nhìn bọn họ, bia mộ đơn sơ của Thiệu Hiên cũng nhìn bọn họ, xa xa ấy, hình như cũng có một đôi mắt màu hổ phách trong suốt cũng đang nhìn bọn họ. . . . . .
Giống như đang hỏi, anh hai, là anh đã ra tay với em sao? Tại sao, tại sao là anh. . . . . . Tại sao lại là anh?
Mạnh Thiệu Đình cúi thấp đầu, anh nắm chặt hai nắm đấm, mạch máu trên mu bàn tay cũng nổi lên, dữ tợn đến dọa người, trên gò má anh mồ hôi đã rịn thành dòng suối nhỏ quanh co chảy xuống phía dưới, ở trên gương mặt màu đồng lưu lại một vết ẩm ướt.
Cô rốt cuộc cũng đợi được giọng của anh.
"Không, có quan hệ tới anh." Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy ánh sáng trong mắt cô đã bể tan tành, anh biết cô sẽ hận anh, sẽ oán anh, nhưng anh đã đồng ý với cô, sẽ không lừa cô nữa, thì tuyệt đối sẽ không lừa cô.
"Đúng là. . . . . Người của anh. . . . . . Ra tay sao?" Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, mang theo sự tuyệt vọng, giống như thân thể yếu ớt của cô sẽ lập tức vỡ vụn. Anh đau lòng vô cùng, nhưng ngay cả dũng khí đưa tay ra đỡ cô cũng không có, anh sợ, sợ cô không khống chế được đẩy anh ra. . . . . .
Anh nặng nề gật đầu.
Tĩnh Tri lập tức giật mình, cô ngồi bất động ở đó, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Mạnh Thiệu Đình cũng không nói chuyện, chỉ nhìn cô, cắn chặt hàm răng một chữ cũng không nói.
An Thành đứng ở một bên sững sờ, sao lại biến thành như vậy? Chuyện này hoàn toàn khác biệt với dự đoán của anh ta. . . . . .
"Không đúng, Phó tiểu thư. . . . . . Tuyệt đối không đúng, dù trước khi đi Tam thiếu đã nói, khi trở lại anh ấy sẽ cạnh tranh với Nhị thiếu một lần nữa, dù Tam Thiếu không chịu buông tay cô, thì Nhị thiếu cũng sẽ không ra tay với anh ấy, bọn họ là anh em ruột mà. . . . . ."
Tĩnh Tri lúng túng quay mặt lại, nhìn chằm chằm đôi môi An Thành lúc khép lúc mở, anh ta đang nói cái gì? Anh ta có biết đến tột cùng là anh ta đang nói cái gì hay không? Anh ta đang ám chỉ cho cô, nói với cô rằng Thiệu Đình là vì muốn cắt đứt hoàn toàn nổi lo sau này sao?
Thật buồn cười, thật là buồn cười!
Tĩnh Tri chợt đứng lên, cô lập tức nhìn chăm chú vào An Thành, từng chữ từng câu mở miệng: "Anh câm miệng cho tôi!"
An Thành lập tức im lặng, giật mình nhìn Phó Tĩnh Tri, không biết phải làm sao.
"Còn nhớ rõ người đồng nghiệp theo đuổi cô khi cô làm phiên dịch trong công ty ở thành phố C không?" Sau lưng, chợt có một giọng nam trầm thấp chậm rãi vang lên, Tĩnh Tri xoay người lại, thì thấy cả người Mạnh Thiệu Tiệm phong trần, hai gò má cũng gầy đi mấy phần, con ngươi đỏ ngầu, mặt đầy bi thương đứng ở sau lưng cô cách đó không xa.
"Anh nói. . . . . . Trương Dương?" Trong lòng Tĩnh Tri lộp bộp một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại: "Anh ta thế nào? Không phải anh ta đã sớm từ chức rồi sao?"
Mạnh Thiệu Tiệm đột nhiên cười lạnh, nhưng vẻ mặt lại thương xót nhìn về Mạnh Thiệu Đình: "Ban đầu bởi vì anh ta theo đuổi cô, nên em hai đã phái người đánh anh ta gần chết, nghe nói sau này còn ba lần bốn lượt tới cửa nhà người ta gay rối, ép người ta gần như không có đường sống. . . . . ."
"Em hỏi anh mấy vấn đề, không cho phép anh gạt em, không cho phép nói láo." Tĩnh Tri chợt mở miệng, cô lui về sau một bước, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn anh.
Mạnh Thiệu Đình bị ánh mắt và giọng nói của cô làm cho đau nhói, đôi tay không tự kìm chế được nắm chặt, giống như mỗi mạch máu trong lồng ngực cũng bắt đầu tràn ngập đau đớn nói không nên lời, trái tim giống như bị người ta vò nát, lôi ra ngoài rồi vứt trên mặt đất mà hung hăng đạp cho một cước.
Nhưng anh không tức giận, dù cô nghi ngờ anh, anh cũng sẽ không tức giận, bởi vì giờ khắc này, ngay cả anh gần như cũng không thể nào tin nổi, có phải Thiệu Hiên thật sự là bị anh hại chết hay không nữa.
Anh không ra tay, nhưng thuộc hạ thân cận nhất của anh lại ra tay, điều này thì có gì khác nhau đâu chứ?
"Anh có biết một người đàn ông tên là Ngụy Nhị hay không?" Đột nhiên lòng bàn tay truyền tới một cơn đau đớn, cô gần như cắn nát hàm răng của mình, Thiệu Đình, chỉ cần anh nói một câu, cái chết của Thiệu Hiên không liên quan gì đến anh, em liền tin anh, mặc kệ rốt cuộc sự thật có ra sao, chỉ cần anh nói, không phải anh, không liên quan gì đến anh, em nhất định tin anh!
"Làm sao em biết người này?" Mạnh Thiệu Đình kinh ngạc, anh hoàn toàn không nghĩ đến, Tĩnh Tri lại biết nhiều như vậy.
"Anh chỉ cần trả lời em là biết hoặc không biết." Lòng của cô bắt đầu chìm xuống phía dưới, anh lại hỏi ngược lại một câu như vậy, thật ra thì, đó cũng đã là câu trả lời tốt nhất rồi.
"Biết." Mạnh Thiệu Đình hơi nhếch môi, trên chiếc cằm kiên nghị hiện lên một đường cong, lộ ra một chút căng thẳng.
Lúc đi Thiệu Hiên có dặn dò anh, nhất định không được nói ra chuyện nó hít thuốc phiện và chuyện của Lô Địch cho Tĩnh Tri, mà bây giờ, nếu cô đã biết đến sự tồn tại của Ngụy Nhị, có phải cô cũng đã biết chuyện Thiệu Hiên hít thuốc phiện hay không?
"Tốt." Cô miễng cưỡng cười một tiếng, thật may là anh không lừa gạt cô.
"Như vậy, em lại hỏi anh, anh có… anh có ra lệnh cho An Thành. . . . . ." Nước mắt của cô thình thịch rơi xuống phía dưới, ngực thì đau, đến thở cũng cảm thấy khó khăn, cô nói ra một chữ, cả người giống như đang nằm trên mặt đất đầy lưỡi dao, đau muốn chết đi được.
Ngẩng mặt lên, nước mắt giống như có thể chảy ngược vào trong hốc mắt, cô vô cảm mở miệng, tiếp tục hỏi anh: "Anh có ra lệnh cho An Thành đi tìm Ngụy Nhị. . . . . . Lấy tiền bịt miệng hắn, buộc hắn ra khỏi nước, cố giấu diếm chuyện Thiệu Hiên hít thuốc phiện hay không?"
Cô vẫn chưa tin, không tin là anh làm, cô hận mình không thể cầu xin anh, xin anh nói với cô rằng anh không làm những việc đó, anh không lấy tiền đuổi Ngụy Nhị đi, anh không dụ dỗ Thiệu Hiên hít thuốc phiện. . . . . . Không ngờ cô vẫn nghĩ như vậy, chỉ cần anh nói không, chỉ cần anh nói anh không làm, cái gì cô cũng sẽ không hỏi, cô nguyện ý làm một người phụ nữ ngu ngốc, tin anh vô điều kiện. diễnđàn✪lê✪quýđôn
"Em. . . . . . Sao em biết!" Mạnh Thiệu Đình gần như sợ ngây người, anh quả thật có sai An Thành lấy tiền đuổi Ngụy Nhị rời khỏi thành phố A, ra nước ngoài, mục đích đúng là sợ một ngày nào đó Ngụy Nhị nói ra sự việc sẽ gây hại đến Thiệu Hiên, nhưng việc đó là anh tự mình dặn dò An Thành đi làm, sao Tĩnh Tri lại biết?
Lập tức ném ánh mắt nghi ngờ lên trên người của An Thành, nhưng vẻ mặt của An Thành cũng mờ mịt, thấy Mạnh Thiệu Đình nhìn mình, mặt của anh ta hồng lên, dùng sức khoát tay: "Nhị thiếu, tôi hoàn toàn làm đúng theo dặn dò của anh, tôi hoàn toàn không biết sao Phó tiểu thư lại biết chuyện này. . . . . ."
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy ngực mình giống như bị một cái chùy đánh mạnh một cái, trong đầu cô ong ong, bên trong ngực đau đớn, thân thể gần như không thể khống chế được mà run rẩy, cô đứng không vững, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, nhưng không có nước mắt, một giọt cũng không có.
Cô cắn chặt răng ép mình kiên cường, tưng câu từng chữ trong lời nói của Cố Lưu Tô đều vang lên bên tai, cô yêu người đàn ông này như vậy, yêu đến nổi hi vọng trên người anh không có bất kỳ một vết nhơ nào, yêu đến nổi khi anh phạm sai lầm, cô sẽ cảm thấy còn khó chịu hơn so với mình phạm sai lầm, yêu đến chỉ cần anh mở miệng cô sẽ tin anh, yêu đến nguyện ý cùng anh đi tới cùng trời cuối đất. . . . . .
Cô phải chính miệng hỏi anh một chút, cho dù anh có dụ dỗ Thiệu Hiên hít thuốc phiện cũng được, vì khi đó Thiệu Hiên xào xáo với cô, cô vẫn chưa thổ lộ tâm ý của mình với anh, cô vẫn còn tránh né tình cảm thật của mình, cô có thể hiểu thành là do anh quá muốn có được cô cho nên sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy, cô không trách anh, cô còn có thể tha thứ cho anh.
Chỉ cần anh cho cô biết, việc Thiệu Hiên chết đi, cái chết của Thiệu Hiên không có quan hệ gì với anh, như vậy, cô sẽ không để ý đến tất cả những chuyện trước đây nữa, cô có thể coi như cái gì cũng không xảy ra, cô vẫn trước sau như một yêu anh, cô sẽ làm được!
"Anh nói cho em biết, Mạnh Thiệu Đình. . . . . . anh hãy nói cho em biết, anh chỉ cần nói với em một câu, chỉ một câu thôi." Tĩnh Tri ngồi sững sờ trên đất, ánh mặt trời chói chang rơi vào trên mặt của cô, làm gương mặt của cô giống như ngọc trắng vô cùng trong suốt. Anh đứng đó, thân hình cao lớn đổ xuống một cái bóng mờ trước người của cô. Anh không biết phải đối mặt với một kết cục như thế nào, nhưng ánh mắt của cô làm anh tan nát cõi lòng, cô cũng nghi ngờ anh.
Đúng vậy, ngay cả chính mình cũng nghi ngờ mình, có phải mình cũng thật sự rất muốn Thiệu Hiên chết hay không. Anh nghĩ lại lúc mà cô biết cô mang thai đứa bé của Thiệu Hiên, khi nghe cô cố ý nói ra rằng cô yêu Thiệu Hiên, khi anh yên lặng nhìn cô nghĩ đến Thiệu Hiên, yên lặng coi chừng cô. Cô lại không oán trách không hối hận mà chờ Thiệu Hiên, thì anh cũng đã thật sự rất muốn giết nó rồi, phải giết nó rồi thì trong lòng của cô cũng sẽ không còn nghĩ đến Thiệu Hiên nữa, cô cũng sẽ không thay đổi sắc mặt khi vừa nghe đến tên tuổi của Thiệu Hiên nữa, và cô sẽ có thể không quan tâm đến việc gì khác mà yêu anh rồi. . . . . .
Nhưng tóm lại anh vẫn không có suy nghĩ như vậy, đến cuối cùng, anh thậm chí còn xem đứa bé của bọn họ như con ruột của chính mình, coi như bảo bối mà yêu thương.
Anh cũng đã chấp nhận đứa bé này rồi, thì còn ra tay với Thiệu Hiên làm gì nữa chứ?
"Anh nói cho em biết, Thiệu Hiên chết đi không liên quan gì đến anh, anh lặp lại những lời này cho em nghe đi Thiệu Đình, anh lặp lại một lần là được, Thiệu Đình. . . . . . em xin anh. . . . . ." Tĩnh Tri ngửa mặt ra nhìn anh, cô nhỏ giọng nói xong, khi nói đến câu cuối cùng, hình như giọng nói của cô cũng nghẹn lại trong cổ họng không thể thở nổi. . . . . .
Cô khẩn trương đến nổi đôi tay đều đã cắm vào mặt đất cứng rắn, cô bấu chặt vào mặt đất, đôi môi run rẩy không có chút máu, đôi mắt của cô nhìn anh, nháy cũng không nháy một cái, cô muốn nhìn thấy được từng vẻ mặt từng động tác nhỏ xíu của anh, cô chờ anh một ngày mà như một năm, chờ anh mở miệng, chờ anh nói ra.
Hình như gió cũng đã dừng lại, rất xa có mấy người đang nhìn bọn họ, bia mộ đơn sơ của Thiệu Hiên cũng nhìn bọn họ, xa xa ấy, hình như cũng có một đôi mắt màu hổ phách trong suốt cũng đang nhìn bọn họ. . . . . .
Giống như đang hỏi, anh hai, là anh đã ra tay với em sao? Tại sao, tại sao là anh. . . . . . Tại sao lại là anh?
Mạnh Thiệu Đình cúi thấp đầu, anh nắm chặt hai nắm đấm, mạch máu trên mu bàn tay cũng nổi lên, dữ tợn đến dọa người, trên gò má anh mồ hôi đã rịn thành dòng suối nhỏ quanh co chảy xuống phía dưới, ở trên gương mặt màu đồng lưu lại một vết ẩm ướt.
Cô rốt cuộc cũng đợi được giọng của anh.
"Không, có quan hệ tới anh." Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy ánh sáng trong mắt cô đã bể tan tành, anh biết cô sẽ hận anh, sẽ oán anh, nhưng anh đã đồng ý với cô, sẽ không lừa cô nữa, thì tuyệt đối sẽ không lừa cô.
"Đúng là. . . . . Người của anh. . . . . . Ra tay sao?" Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, mang theo sự tuyệt vọng, giống như thân thể yếu ớt của cô sẽ lập tức vỡ vụn. Anh đau lòng vô cùng, nhưng ngay cả dũng khí đưa tay ra đỡ cô cũng không có, anh sợ, sợ cô không khống chế được đẩy anh ra. . . . . .
Anh nặng nề gật đầu.
Tĩnh Tri lập tức giật mình, cô ngồi bất động ở đó, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Mạnh Thiệu Đình cũng không nói chuyện, chỉ nhìn cô, cắn chặt hàm răng một chữ cũng không nói.
An Thành đứng ở một bên sững sờ, sao lại biến thành như vậy? Chuyện này hoàn toàn khác biệt với dự đoán của anh ta. . . . . .
"Không đúng, Phó tiểu thư. . . . . . Tuyệt đối không đúng, dù trước khi đi Tam thiếu đã nói, khi trở lại anh ấy sẽ cạnh tranh với Nhị thiếu một lần nữa, dù Tam Thiếu không chịu buông tay cô, thì Nhị thiếu cũng sẽ không ra tay với anh ấy, bọn họ là anh em ruột mà. . . . . ."
Tĩnh Tri lúng túng quay mặt lại, nhìn chằm chằm đôi môi An Thành lúc khép lúc mở, anh ta đang nói cái gì? Anh ta có biết đến tột cùng là anh ta đang nói cái gì hay không? Anh ta đang ám chỉ cho cô, nói với cô rằng Thiệu Đình là vì muốn cắt đứt hoàn toàn nổi lo sau này sao?
Thật buồn cười, thật là buồn cười!
Tĩnh Tri chợt đứng lên, cô lập tức nhìn chăm chú vào An Thành, từng chữ từng câu mở miệng: "Anh câm miệng cho tôi!"
An Thành lập tức im lặng, giật mình nhìn Phó Tĩnh Tri, không biết phải làm sao.
"Còn nhớ rõ người đồng nghiệp theo đuổi cô khi cô làm phiên dịch trong công ty ở thành phố C không?" Sau lưng, chợt có một giọng nam trầm thấp chậm rãi vang lên, Tĩnh Tri xoay người lại, thì thấy cả người Mạnh Thiệu Tiệm phong trần, hai gò má cũng gầy đi mấy phần, con ngươi đỏ ngầu, mặt đầy bi thương đứng ở sau lưng cô cách đó không xa.
"Anh nói. . . . . . Trương Dương?" Trong lòng Tĩnh Tri lộp bộp một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại: "Anh ta thế nào? Không phải anh ta đã sớm từ chức rồi sao?"
Mạnh Thiệu Tiệm đột nhiên cười lạnh, nhưng vẻ mặt lại thương xót nhìn về Mạnh Thiệu Đình: "Ban đầu bởi vì anh ta theo đuổi cô, nên em hai đã phái người đánh anh ta gần chết, nghe nói sau này còn ba lần bốn lượt tới cửa nhà người ta gay rối, ép người ta gần như không có đường sống. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.