Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 322: Yêu, chỉ là chuyện giữa hai người, không liên quan đến người khác
Minh Châu Hoàn
14/08/2016
Anh đi đến bên người Mạn Quân, đưa tay kéo cô lên, lại đỡ cô ngồi xuống, anh cũng ngồi vào chỗ của mình phía trước cô.
"Mạn Quân, tôi có rất nhiều lời muốn nói với em, hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không ngờ đến, hãy cho tôi một cơ hội, để cùng em nói hết những lời trong lòng."
Giọng anh đặt biệt thành khẩn, Mạn Quân cũng là có phần lung lay, nước mắt cô từ từ ngừng chảy nhìn lại anh: "Thiệu Đình... Em, em làm ra chuyện như vậy... Em vốn không ngờ..."
"Chuyện này bỏ qua đi không đề cập tới nữa, coi như mọi thứ đều chưa xảy ra." Mạnh Thiệu Đình mỉm cười, chìa khăn tay ra đưa cho cô.
"Em còn nhớ lúc em còn nhỏ không? Mọi người đều chê em nhỏ, không chịu dẫn em đi chơi, nhưng em nhất định đòi bám theo bọn anh, khóc sướt mướt đi theo, làm cho bọn anh đều thấy phiền chết, nhưng bỏ mặc cũng không xong, đành phải dẫn em đi chơi khắp nơi".
Mạn Quân dường như nghĩ đến bộ dạng trước đây, không khỏi gật đầu nhẹ cười: "Vâng, anh Thiệu Tiệm không muốn dắt em theo, mỗi lần đều không kiên nhẫn mà quát em, là anh dỗ em, cuối cùng lại vẫn dẫn theo em chuồn đi chơi."
"Ngẫm lại ngày xưa chúng ta ở cùng nhau, thật sự rất vui vẻ, nhưng Mạn Quân, vì sao tôi và em lại đi đến tình cảnh này?" Đáy mắt Mạnh Thiệu Đình cũng gợn lên chút chua xót, anh lắc đầu, giọng điệu càng thêm nhu hòa hơn: "Lúc trước khi tôi và Tĩnh Tri có sự hiểu lầm, thật sự không nên nhờ em trở về giúp tôi diễn kịch, sau đó, chúng ta đính hôn, tôi cũng đã từng thật lòng muốn cùng em đi hết quãng đời, nhưng Mạn Quân, con người không có biện pháp khống chế lòng mình, tôi về nước gặp được Tĩnh Tri, thấy cô ấy trải qua chuyện không may như vậy, năm năm đó cô ấy gặp nhiều đau khổ như vậy, đều chỉ vì tôi không phân biệt được phải trái, tôi đối với cô ấy tràn đầy áy náy, nhưng không ngờ, tôi lại từng chút từng chút một thích cô ấy, tôi thích cô ấy, lại đính hôn với cô, đây đều là bản thân tôi khốn nạn, tôi không thể oán hận bất kỳ ai trong trong số các người".
Anh nói tới đây, cười khổ một tiếng: "Đều là tôi quá ích kỷ".
"Thiệu Đình, vậy anh nói cho em biết, ở California năm năm, anh có từng thích em không?" Mạn Quân có phần sốt ruột mở miệng, trong mắt là chờ mong, khiến Mạnh Thiệu Đình nhịn không được mềm lòng, nhưng đến cuối cùng, cô đành dần dần nản lòng thoái chí, Mạnh Thiệu Đình lắc đầu.
"Ở trong lòng tôi, em vẫn như bộ dạng ngày xưa, giống em gái của tôi, tôi không có cách nào thích em".
"Mạn Quân, nếu nói tôi có lỗi với em, đó cũng chỉ vì tôi không biết làm thế nào để đáp lại tình cảm của em, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Mạn Quân, em đã đau khổ như vậy sao vẫn không buông tha?"
"Từ nhỏ em đã thích anh, chỉ thích anh, anh kết hôn, em tưởng em không còn cơ hội nữa, sau này anh lại tìm đến em giúp đỡ, anh không biết rằng em vui vẻ đến nỗi nào, Thiệu Đình... Em nghĩ rằng sẽ ở bên anh suốt đời, em hy vọng được gả cho anh, đây ước muốn từ nhỏ đến lớn của em..."
"Nhưng mà Mạn Quân, em có từng nghĩ tới, tôi có muốn hay không? Tôi có bằng lòng hay không? d=d\l/q+d Đúng, là tôi trêu chọc em trước, nhưng sau đó, tôi đã vài lần khuyên em buông tay, em đều không đồng ý, cuối cùng làm lỡ nhiều năm như vậy, tôi vẫn không có cách nào thích em, Mạn Quân em tỉnh táo hơn có được không? Đừng cố chấp sống trong quá khứ nữa".
Mạn Quân đau khổ lắc đầu: "Em biết, em đều biết, nhưng em không cam lòng, lúc trước anh dứt khoát ly hôn với cô ấy, nhưng vì sao bây giờ lại yêu cô ấy như vậy?"
Tĩnh Tri ngẩn ra, ánh mắt không kềm được nhìn về phía Mạnh Thiệu Đình, mà đúng lúc anh cũng đang nhìn lại, ánh mặt trời chiếu vào trên nửa khuôn mặt anh tuấn của anh, phảng phất khiến lòng người rung động, mà anh nhìn cô, thấy cô đứng quay lưng về phía ánh mặt trời, bộ dáng im lặng, không nhịn được nở nụ cười thản nhiên.
"Hồi lâu sau, anh mới quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Mạn Quân: "Em hỏi tôi tại sao ư, tôi cũng không biết tại sao nữa, nhưng tôi chỉ muốn nói cho em biết điều này, tôi muốn được nhìn thấy cô ấy, từng phút từng giây đều muốn được nhìn thấy cô ấy. Khi được nhìn thấy cô ấy tôi liền cảm thấy rất vui vẻ, khi nhìn thấy cô ấy vui vẻ, tôi lại thấy mình còn vui vẻ hơn nữa. Cô ấy chỉ cần ngồi yên lặng ở bên cạnh tôi, cho dù chỉ ngồi đó để đọc sách, cả ngày không nói một câu với tôi, trong lòng tôi cũng thấy rất bình yên."
Mạn Quân ngẩn người, ánh sáng trong mắt từng chút từng chút vỡ vụn, cô không nhìn Mạnh Thiệu Đình, dường như đang suy nghĩ những lời anh nói.
Những lời này thật sự cảm động lòng người, đáng tiếc không phải nói cho cô nghe, trên đời này có quá nhiều những lời nói hoa mỹ làm rung động lòng người, nhưng lại rất ít người nghĩ rằng cần phải nói những lời cho chính bản thân mình nghe.
Mọi việc trên đời không như ý, mười phần **.
Mạn Quân ơi Mạn Quân, mày nên tỉnh lại đi là vừa, mày chen không được, sao vẫn cố chen vào giữa hai người đó, dù cho khi đó tất cả liên hệ giữa bọn họ đều bị chặn hết, nhưng mày vẫn không có cách nào đi vào.
Tình tay ba, cho dù một người cố gắng như thế nào đều sẽ không chen được vào, tình yêu, cho tới bây giờ cũng chỉ là chuyện giữa hai người, không liên quan đến ai khác.
"Mạn Quân..."
"Thiệu Đình, anh đừng nói nữa." Mạn Quân bỗng nhiên cười khổ một tiếng, cô chống tay lên bàn chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt cũng dần dần nổi lên một nét cười cảm kích: "Cảm ơn anh, cám ơn anh bằng lòng nói cho em biết những điều này, cám ơn anh đã không kiện em sau khi biết em giả vờ mang thai, cám ơn anh, vì em, cũng vì đã giữ thể diện nhà họ Thẩm".
"Mạn Quân..." Mạnh Thiệu Đình cảm thấy như được buông lỏng, nghe cô nói như vậy, biết cô thật sự đã nghĩ thông suốt, dù trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng càng thấy thoải mái hơn, từ nhỏ cô bé đã dính lấy anh, rốt cục cũng trưởng thành, thành thục, may mà, lòng cô vẫn trong sáng, cho dù làm vài chuyện sai, nhưng vẫn có thể giữ nguyên được bản tính lương thiện, cô cũng chưa từng làm hại anh và Tĩnh Tri, không phải sao?
"Em đồng ý ly hôn." Mạn Quân bỗng nhiên mở miệng, nhưng lại cười thê lương, "Thật ra, em ly hôn hay không, đối với anh mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, chuyện anh muốn làm, chưa từng thất bại, nếu có người ép anh làm chuyện gì, đều phải trả giá thật đắt, nhưng em biết, Thiệu Đình, anh là người trọng tình."
Mạn Quân xoay người, lấy tay xoa ngực: "Em nhớ kỹ, em đều nhớ kỹ."
"Ngày mai anh bảo luật sư qua đây đi, viết sẵn đơn li hôn, em sẽ ký tên, sau đó... em muốn đi khỏi đây."
Mạn Quân bỗng nhiên cười, ý cười kia lại lấp lánh nước, nước mắt trong đáy mắt ngây thơ của cô ào ào rơi xuống: "Có lẽ mãi mãi sẽ không trở lại, Thiệu Đình, hi vọng anh và cô ấy, có thể đạt được mong muốn, thật sự hạnh phúc."
Mạnh Thiệu Đình cũng cảm động, anh ra sức gật đầu: "Cảm ơn em Mạn Quân, em cũng sẽ hạnh phúc."
"Chỉ hy vọng như thế." Mạn Quân vừa tươi cười, vừa đi đến trước mặt bà Mạnh, cô cúi đầu thật thấp, sau đó khàn khàn mở miệng: "Mẹ, thực xin lỗi, Mạn Quân không có thể ở lại bên cạnh người chăm sóc người, d,d,l,q,d.c.o.m Mạn Quân đã làm chuyện như vậy, cũng không xứng làm con dâu người nữa, xin người, nhất định phải tha thứ cho việc làm của Mạn Quân..."
Bà Mạnh chỉ ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, bà xoay mặt không chịu nhìn Mạn Quân, nhưng nước mắt lại thi nhau rơi; "Đang yên đang lành, con lại làm chuyện như vậy, để cho mẹ và ông ấy vui mừng vô ích mấy ngày nay, mẹ làm sao nói với ông ấy, cơ thể ông ấy... Thật sự là nghiệp chướng!"
"Mẹ..." Mạn Quân cũng không nhịn được nước mắt rơi xuống: "Đều là con không tốt, là lỗi của con, con sẽ đi chịu tội với cha..."
"Con nên mau chóng đi đi, nếu ông ấy nghe thấy chuyện này, nhất định sẽ bị tức giận mà chết, nhà họ Mạnh chúng ta, quả thật cũng không được giữ con dâu như con... Con đi đi, đi đi."
Bà Mạnh mệt mỏi vẫy vẫy tay, rồi đỡ cái bàn đứng lên, trong lúc này, dường như bà già đi mười mấy tuổi, trong vài tích tắc vừa qua, như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, lúc này còn bị mất hết thể diện ở trước mặt Phó Tĩnh Tri, đối với một người hiếu thắng như bà mà nói, khác nào mất hết thể diện.
Lau nước mắt chạy ra ngoài, khi đi qua bên người Tĩnh Tri, bà Mạnh đứng lại, muốn nói mấy câu châm chọc cô, để cô không đắc ý được, nhưng cuối cùng, vẫn vô lực lắc đầu: "Phó Tĩnh Tri, có tôi còn sống, cô đừng mơ tưởng tiến vào cửa nhà họ Mạnh chúng ta, trừ phi tôi chết!"
Tĩnh Tri nhìn gương mặt đang nhăn nhó đó, cô thật sự rất muốn cười lạnh một tiếng, nói rõ cho bà biết rằng, lúc này rốt cuộc giữa Phó Tĩnh Tri cô và con trai của bà, chung quy bà để ý đến người nào nhiều hơn, nhưng đến sau cùng, lời nói định thốt lên lại bị cô nuốt xuống trở lại. Bà cũng chỉ là một người đáng thương, cô cũng chẳng cần thiết phải bỏ thêm đá xuống giếng hay đạp thêm một cước!
"Tĩnh Tri." Mạnh Thiệu Đình nhìn Mạn Quân và bà Mạnh rời khỏi, anh mới vừa nhướng mày cười, vừa bước đến trước mặt cô, nắm tay cô, cụng trán với cô: "Mẹ anh nói em không thích hợp với không khí này, đừng để ý tới bà ấy, bà ấy hoàn toàn không quản được anh."
Tĩnh Tri ít khi được nghe giọng điệu trẻ con của anh như vậy, không nhịn được bật cười; "Anh thật sự muốn tuyệt giao với mẹ anh sao?"
Mạnh Thiệu Đình chau mày, nhưng lại rất nhanh giãn ra, tay anh xoa bóp mặt cô: "Mặc kệ những chuyện này có hay không cũng được, hôm nay là sinh nhật em, em là lớn nhất, phải vui vẻ một chút, nhớ chứ?"
Tĩnh Tri nghe anh đổi đề tài, cũng cười nhẹ một tiếng, chợt gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến Phi Đồng, trong lòng không khỏi căng lên: "Bánh bao nhỏ đâu?"
"Không chừng ở bên ngoài chơi đùa rồi, chúng ta đi tìm đi, làm ầm ĩ lâu như vậy, Thanh Thu bọn họ chắc cũng đến đây rồi?"
Mạnh Thiệu Đình kéo tay cô chạy ra ngoài, hai người vừa đi vài bước, lại chợt nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện, là bà Mạnh!
"Cháu tên là gì? Mẹ cháu có phải Phó Tĩnh Tri không?"
Nhưng khi nghe giọng nói có phần nghiêm nghị, Tĩnh Tri không nhịn được một trận hoảng hốt, đẩy Mạnh Thiệu Đình muốn chạy qua, lại nghe thấy Bánh bao nhỏ đã ngọt ngào ngây thơ mở miệng...
"Mạn Quân, tôi có rất nhiều lời muốn nói với em, hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không ngờ đến, hãy cho tôi một cơ hội, để cùng em nói hết những lời trong lòng."
Giọng anh đặt biệt thành khẩn, Mạn Quân cũng là có phần lung lay, nước mắt cô từ từ ngừng chảy nhìn lại anh: "Thiệu Đình... Em, em làm ra chuyện như vậy... Em vốn không ngờ..."
"Chuyện này bỏ qua đi không đề cập tới nữa, coi như mọi thứ đều chưa xảy ra." Mạnh Thiệu Đình mỉm cười, chìa khăn tay ra đưa cho cô.
"Em còn nhớ lúc em còn nhỏ không? Mọi người đều chê em nhỏ, không chịu dẫn em đi chơi, nhưng em nhất định đòi bám theo bọn anh, khóc sướt mướt đi theo, làm cho bọn anh đều thấy phiền chết, nhưng bỏ mặc cũng không xong, đành phải dẫn em đi chơi khắp nơi".
Mạn Quân dường như nghĩ đến bộ dạng trước đây, không khỏi gật đầu nhẹ cười: "Vâng, anh Thiệu Tiệm không muốn dắt em theo, mỗi lần đều không kiên nhẫn mà quát em, là anh dỗ em, cuối cùng lại vẫn dẫn theo em chuồn đi chơi."
"Ngẫm lại ngày xưa chúng ta ở cùng nhau, thật sự rất vui vẻ, nhưng Mạn Quân, vì sao tôi và em lại đi đến tình cảnh này?" Đáy mắt Mạnh Thiệu Đình cũng gợn lên chút chua xót, anh lắc đầu, giọng điệu càng thêm nhu hòa hơn: "Lúc trước khi tôi và Tĩnh Tri có sự hiểu lầm, thật sự không nên nhờ em trở về giúp tôi diễn kịch, sau đó, chúng ta đính hôn, tôi cũng đã từng thật lòng muốn cùng em đi hết quãng đời, nhưng Mạn Quân, con người không có biện pháp khống chế lòng mình, tôi về nước gặp được Tĩnh Tri, thấy cô ấy trải qua chuyện không may như vậy, năm năm đó cô ấy gặp nhiều đau khổ như vậy, đều chỉ vì tôi không phân biệt được phải trái, tôi đối với cô ấy tràn đầy áy náy, nhưng không ngờ, tôi lại từng chút từng chút một thích cô ấy, tôi thích cô ấy, lại đính hôn với cô, đây đều là bản thân tôi khốn nạn, tôi không thể oán hận bất kỳ ai trong trong số các người".
Anh nói tới đây, cười khổ một tiếng: "Đều là tôi quá ích kỷ".
"Thiệu Đình, vậy anh nói cho em biết, ở California năm năm, anh có từng thích em không?" Mạn Quân có phần sốt ruột mở miệng, trong mắt là chờ mong, khiến Mạnh Thiệu Đình nhịn không được mềm lòng, nhưng đến cuối cùng, cô đành dần dần nản lòng thoái chí, Mạnh Thiệu Đình lắc đầu.
"Ở trong lòng tôi, em vẫn như bộ dạng ngày xưa, giống em gái của tôi, tôi không có cách nào thích em".
"Mạn Quân, nếu nói tôi có lỗi với em, đó cũng chỉ vì tôi không biết làm thế nào để đáp lại tình cảm của em, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Mạn Quân, em đã đau khổ như vậy sao vẫn không buông tha?"
"Từ nhỏ em đã thích anh, chỉ thích anh, anh kết hôn, em tưởng em không còn cơ hội nữa, sau này anh lại tìm đến em giúp đỡ, anh không biết rằng em vui vẻ đến nỗi nào, Thiệu Đình... Em nghĩ rằng sẽ ở bên anh suốt đời, em hy vọng được gả cho anh, đây ước muốn từ nhỏ đến lớn của em..."
"Nhưng mà Mạn Quân, em có từng nghĩ tới, tôi có muốn hay không? Tôi có bằng lòng hay không? d=d\l/q+d Đúng, là tôi trêu chọc em trước, nhưng sau đó, tôi đã vài lần khuyên em buông tay, em đều không đồng ý, cuối cùng làm lỡ nhiều năm như vậy, tôi vẫn không có cách nào thích em, Mạn Quân em tỉnh táo hơn có được không? Đừng cố chấp sống trong quá khứ nữa".
Mạn Quân đau khổ lắc đầu: "Em biết, em đều biết, nhưng em không cam lòng, lúc trước anh dứt khoát ly hôn với cô ấy, nhưng vì sao bây giờ lại yêu cô ấy như vậy?"
Tĩnh Tri ngẩn ra, ánh mắt không kềm được nhìn về phía Mạnh Thiệu Đình, mà đúng lúc anh cũng đang nhìn lại, ánh mặt trời chiếu vào trên nửa khuôn mặt anh tuấn của anh, phảng phất khiến lòng người rung động, mà anh nhìn cô, thấy cô đứng quay lưng về phía ánh mặt trời, bộ dáng im lặng, không nhịn được nở nụ cười thản nhiên.
"Hồi lâu sau, anh mới quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Mạn Quân: "Em hỏi tôi tại sao ư, tôi cũng không biết tại sao nữa, nhưng tôi chỉ muốn nói cho em biết điều này, tôi muốn được nhìn thấy cô ấy, từng phút từng giây đều muốn được nhìn thấy cô ấy. Khi được nhìn thấy cô ấy tôi liền cảm thấy rất vui vẻ, khi nhìn thấy cô ấy vui vẻ, tôi lại thấy mình còn vui vẻ hơn nữa. Cô ấy chỉ cần ngồi yên lặng ở bên cạnh tôi, cho dù chỉ ngồi đó để đọc sách, cả ngày không nói một câu với tôi, trong lòng tôi cũng thấy rất bình yên."
Mạn Quân ngẩn người, ánh sáng trong mắt từng chút từng chút vỡ vụn, cô không nhìn Mạnh Thiệu Đình, dường như đang suy nghĩ những lời anh nói.
Những lời này thật sự cảm động lòng người, đáng tiếc không phải nói cho cô nghe, trên đời này có quá nhiều những lời nói hoa mỹ làm rung động lòng người, nhưng lại rất ít người nghĩ rằng cần phải nói những lời cho chính bản thân mình nghe.
Mọi việc trên đời không như ý, mười phần **.
Mạn Quân ơi Mạn Quân, mày nên tỉnh lại đi là vừa, mày chen không được, sao vẫn cố chen vào giữa hai người đó, dù cho khi đó tất cả liên hệ giữa bọn họ đều bị chặn hết, nhưng mày vẫn không có cách nào đi vào.
Tình tay ba, cho dù một người cố gắng như thế nào đều sẽ không chen được vào, tình yêu, cho tới bây giờ cũng chỉ là chuyện giữa hai người, không liên quan đến ai khác.
"Mạn Quân..."
"Thiệu Đình, anh đừng nói nữa." Mạn Quân bỗng nhiên cười khổ một tiếng, cô chống tay lên bàn chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt cũng dần dần nổi lên một nét cười cảm kích: "Cảm ơn anh, cám ơn anh bằng lòng nói cho em biết những điều này, cám ơn anh đã không kiện em sau khi biết em giả vờ mang thai, cám ơn anh, vì em, cũng vì đã giữ thể diện nhà họ Thẩm".
"Mạn Quân..." Mạnh Thiệu Đình cảm thấy như được buông lỏng, nghe cô nói như vậy, biết cô thật sự đã nghĩ thông suốt, dù trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng càng thấy thoải mái hơn, từ nhỏ cô bé đã dính lấy anh, rốt cục cũng trưởng thành, thành thục, may mà, lòng cô vẫn trong sáng, cho dù làm vài chuyện sai, nhưng vẫn có thể giữ nguyên được bản tính lương thiện, cô cũng chưa từng làm hại anh và Tĩnh Tri, không phải sao?
"Em đồng ý ly hôn." Mạn Quân bỗng nhiên mở miệng, nhưng lại cười thê lương, "Thật ra, em ly hôn hay không, đối với anh mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, chuyện anh muốn làm, chưa từng thất bại, nếu có người ép anh làm chuyện gì, đều phải trả giá thật đắt, nhưng em biết, Thiệu Đình, anh là người trọng tình."
Mạn Quân xoay người, lấy tay xoa ngực: "Em nhớ kỹ, em đều nhớ kỹ."
"Ngày mai anh bảo luật sư qua đây đi, viết sẵn đơn li hôn, em sẽ ký tên, sau đó... em muốn đi khỏi đây."
Mạn Quân bỗng nhiên cười, ý cười kia lại lấp lánh nước, nước mắt trong đáy mắt ngây thơ của cô ào ào rơi xuống: "Có lẽ mãi mãi sẽ không trở lại, Thiệu Đình, hi vọng anh và cô ấy, có thể đạt được mong muốn, thật sự hạnh phúc."
Mạnh Thiệu Đình cũng cảm động, anh ra sức gật đầu: "Cảm ơn em Mạn Quân, em cũng sẽ hạnh phúc."
"Chỉ hy vọng như thế." Mạn Quân vừa tươi cười, vừa đi đến trước mặt bà Mạnh, cô cúi đầu thật thấp, sau đó khàn khàn mở miệng: "Mẹ, thực xin lỗi, Mạn Quân không có thể ở lại bên cạnh người chăm sóc người, d,d,l,q,d.c.o.m Mạn Quân đã làm chuyện như vậy, cũng không xứng làm con dâu người nữa, xin người, nhất định phải tha thứ cho việc làm của Mạn Quân..."
Bà Mạnh chỉ ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, bà xoay mặt không chịu nhìn Mạn Quân, nhưng nước mắt lại thi nhau rơi; "Đang yên đang lành, con lại làm chuyện như vậy, để cho mẹ và ông ấy vui mừng vô ích mấy ngày nay, mẹ làm sao nói với ông ấy, cơ thể ông ấy... Thật sự là nghiệp chướng!"
"Mẹ..." Mạn Quân cũng không nhịn được nước mắt rơi xuống: "Đều là con không tốt, là lỗi của con, con sẽ đi chịu tội với cha..."
"Con nên mau chóng đi đi, nếu ông ấy nghe thấy chuyện này, nhất định sẽ bị tức giận mà chết, nhà họ Mạnh chúng ta, quả thật cũng không được giữ con dâu như con... Con đi đi, đi đi."
Bà Mạnh mệt mỏi vẫy vẫy tay, rồi đỡ cái bàn đứng lên, trong lúc này, dường như bà già đi mười mấy tuổi, trong vài tích tắc vừa qua, như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, lúc này còn bị mất hết thể diện ở trước mặt Phó Tĩnh Tri, đối với một người hiếu thắng như bà mà nói, khác nào mất hết thể diện.
Lau nước mắt chạy ra ngoài, khi đi qua bên người Tĩnh Tri, bà Mạnh đứng lại, muốn nói mấy câu châm chọc cô, để cô không đắc ý được, nhưng cuối cùng, vẫn vô lực lắc đầu: "Phó Tĩnh Tri, có tôi còn sống, cô đừng mơ tưởng tiến vào cửa nhà họ Mạnh chúng ta, trừ phi tôi chết!"
Tĩnh Tri nhìn gương mặt đang nhăn nhó đó, cô thật sự rất muốn cười lạnh một tiếng, nói rõ cho bà biết rằng, lúc này rốt cuộc giữa Phó Tĩnh Tri cô và con trai của bà, chung quy bà để ý đến người nào nhiều hơn, nhưng đến sau cùng, lời nói định thốt lên lại bị cô nuốt xuống trở lại. Bà cũng chỉ là một người đáng thương, cô cũng chẳng cần thiết phải bỏ thêm đá xuống giếng hay đạp thêm một cước!
"Tĩnh Tri." Mạnh Thiệu Đình nhìn Mạn Quân và bà Mạnh rời khỏi, anh mới vừa nhướng mày cười, vừa bước đến trước mặt cô, nắm tay cô, cụng trán với cô: "Mẹ anh nói em không thích hợp với không khí này, đừng để ý tới bà ấy, bà ấy hoàn toàn không quản được anh."
Tĩnh Tri ít khi được nghe giọng điệu trẻ con của anh như vậy, không nhịn được bật cười; "Anh thật sự muốn tuyệt giao với mẹ anh sao?"
Mạnh Thiệu Đình chau mày, nhưng lại rất nhanh giãn ra, tay anh xoa bóp mặt cô: "Mặc kệ những chuyện này có hay không cũng được, hôm nay là sinh nhật em, em là lớn nhất, phải vui vẻ một chút, nhớ chứ?"
Tĩnh Tri nghe anh đổi đề tài, cũng cười nhẹ một tiếng, chợt gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến Phi Đồng, trong lòng không khỏi căng lên: "Bánh bao nhỏ đâu?"
"Không chừng ở bên ngoài chơi đùa rồi, chúng ta đi tìm đi, làm ầm ĩ lâu như vậy, Thanh Thu bọn họ chắc cũng đến đây rồi?"
Mạnh Thiệu Đình kéo tay cô chạy ra ngoài, hai người vừa đi vài bước, lại chợt nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện, là bà Mạnh!
"Cháu tên là gì? Mẹ cháu có phải Phó Tĩnh Tri không?"
Nhưng khi nghe giọng nói có phần nghiêm nghị, Tĩnh Tri không nhịn được một trận hoảng hốt, đẩy Mạnh Thiệu Đình muốn chạy qua, lại nghe thấy Bánh bao nhỏ đã ngọt ngào ngây thơ mở miệng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.