Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?
Chương 72
MaYuRi
03/02/2023
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Fukushima vào 2 giờ chiều ngày thứ Bảy. Sân bay vẫn nhộn nhịp, đông người và hối hả như trong ký ức Anh Kiệt năm nào.
Ngồi trên máy bay suốt 5 tiếng, Anh Kiệt không thể nào chợp mắt được. Những suy nghĩ trong anh chạy loạn cứ khiến lòng anh dằn xé, đấu tranh rất nhiều.
Anh Kiệt nghe tới hai từ Nhật Bản thì ký ức sâu đậm duy nhất trong anh về nơi đây lại hiện về. Chỉ vỏn vẹn là một Phúc Khang luôn lúc nào cũng khiến anh cười rồi khóc một trận đau đớn. Cảm xúc anh đi từ thiên đường hành phúc bỗng rớt đột ngột xuống địa ngục đau khổ.
Nỗi đau mất đi người mình yêu nhất vẫn còn đó. Nó như một vết thương mãi mãi không kết mài ở trong nơi sâu thẩm nhất của trái tim Anh Kiệt. Chỉ cần động nhẹ một chút thôi cũng sẽ khiến nó chảy máu, đau đớn như lúc ban đầu có nó.
***
Chuyến đi được gọi là “công tác” trở lại Nhật Bản lần này, Anh Kiệt đã do dự, suy nghĩ rất lâu để đưa ra quyết định qua đây.
Sau khi nghe những thông tin về Thái Hưng, Anh Kiệt về nhà, trong lòng chỉ có mỗi tâm trạng bồn chồn, bất an mà anh cũng không thể lý giải vì sao.
Trái tim anh như run lên, nóng bừng và đập liên hồi. - “Lại là cái cảm giác này, đáng chết.”
Anh Kiệt nằm cả đêm trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Linh cảm nói cho anh biết, có một người rất quan trọng với anh đang đợi anh, chờ anh. Nếu anh không tới, chắc chắn sẽ trải nghiệm lại cảm giác khi nghe tin báo tử của Phúc Khang hơn 5 năm về trước.
Vì thế, ngay sáng thứ Bảy, Anh Kiệt đã gọi điện cho Nguyệt Mai, kêu cô sắp xếp chuyến bay qua Nhật. Mục đích chủ yếu vẫn là gặp người. Công tác là một cái cớ không mấy hoàn hảo.
***
Nguyệt Mai cùng Anh Kiệt bước xuống sân bay. Cô đã hít lấy cái không khí vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ trên đất Nhật này, hít một hơi thật sâu. - ‘Nhật Bản ơi, ta quay lại rồi. Anh Thái Hưng chờ em nhé, em sẽ tới thăm anh sớm.’
Bỗng nguyệt Mai hắt hơi một cái khi ngửi ra trong không khí rất nhiều phấn hoa. - “Mùi hoa Trà nồng quá.” - Cô bất giác quay sang nhìn Anh Kiệt xem đối phương có biểu hiện gì hay không.
Hoa Trà là loài hoa tượng trưng cho sự hoài niệm, trái tim chân thành và tình yêu thuần khiết. Phúc Khang rất thích loài hoa này. Cũng chỉ vào tháng 12 hoa Trà mới nở rộ. Anh Kiệt biết tin Phúc Khang mất cũng vào những ngày loài hoa này nở rợp trời. - ‘Một thứ gợi lại ký ức không mấy gì vui vẻ.’
Trước giờ, Anh Kiệt có tâm sự hay cảm xúc gì cũng đều không thể hiện trên mặt. Anh chỉ biết chôn giấu nó vào trong lòng. Tự mình chịu đựng, tự mình cảm nhận, tự vượt qua… một mình.
Mặc dù Nguyệt Mai đã đi theo Anh Kiệt nhiều năm nhưng vẫn không thể đoán được tâm trạng, cảm xúc của anh ta. Cô đã rất cố gắng để quan sát và đoán ý.
***
Nguyệt Mai đã cho người chuẩn bị một chiếc ô tô. Vừa xuống sân bay, cô đã gọi người mang xe đến và chở Anh Kiệt về khách sạn đã đặt trong sáng.
Cô để Anh Kiệt nghỉ ngơi khoảng một tiếng sau đó đến tìm anh ta. - “Tổng giám đốc, không biết công việc cụ thể mà chúng ta qua đây làm là gì vậy?”
Anh Kiệt ngồi ăn ở nhà hàng cạnh khách sạn. Anh uống một chút rượu vang. Nghe Nguyệt Mai hỏi thế liền buông ly nhìn đối phương. - “Chủ tịch công ty vận tải biển tỉnh Fukushima - ông Kimisaito muốn cùng công ty chúng ta hợp tác trong dự án vận chuyển 100 ngàn tấn Thủy Ngân từ đảo Santaya ở Châu Nam Cực về Nhật Bản.
Vì đi đường dài và chất vận chuyển đặc biệt nên ông ấy cần một công ty có kinh nghiệm như chúng ta. Hôm qua ông ấy báo bệnh, không thể qua Việt Nam được nên muốn chúng ta qua đây bàn bạc.
Em đi soạn hợp đồng, nhớ xem kỹ các điều khoản hợp tác rồi đem đến để tôi xem lại. Chiều mai 4 giờ, chúng ta sang nhà ông ấy ở Keitan.”
Nguyệt Mai nghe vậy liền gật đầu nhìn Anh Kiệt, trong lòng cô vẫn không khỏi thắc mắc. - ‘Anh ấy vẫn ổn khi quay lại đây chứ?”
Cô muốn hỏi nhưng thấy vẻ mặt điềm tĩnh, không chút biểu cảm khó chịu gì của đối phương liền im lặng quay đi làm việc.
***
Anh Kiệt thăm dò một chút liền biết được Thái Hưng đang điều trị tại bệnh viện đa khoa Sanfurawa cách chỗ anh chỉ 18 km.
Sau khi giao việc xong, Anh Kiệt lái xe đến tìm người. Đến nơi cũng đã 7 giờ tối.
Bệnh viện giờ này sáng trưng, mọi người đi lại nhẹ nhàng, nói chuyện khẽ khàng để tránh làm phiền bệnh nhân cũng như những người khác.
Anh Kiệt cầm theo giỏ trái cây, đến quầy lễ tân hỏi một nhân viên về số giường, số phòng của Thái Hưng.
Anh Kiệt nói tiếng Nhật lưu loát, từng âm phát ra trầm trầm, ấm ấm, rất bắt tai. Giọng nói này cộng với vẻ ngoài cao ráo, ăn mặc chỉn chu. Tuy Anh Kiệt đã đeo khẩu trang nhưng nhân viên nữ có thể chắc chắn anh ta rất đẹp trai.
Cô lễ tân nhanh chóng tra tên họ, số phòng của Thái Hưng rồi báo lại cho Anh Kiệt chỉ trong chưa đầy một phút.
Anh Kiệt nháy mắt cảm ơn rồi quay đi một mạch. Hai nhân viên lễ tân đứng cạnh hào hứng bàn tán về gương mặt, tính cách “người chồng soái ca” này ngay sau khi anh ta rời đi.
***
Anh Kiệt đến trước phòng 315 của khoa xương khớp. Anh gõ cửa vài cái nhưng vẫn không nghe thấy bên trong có ai đáp lại. Khi nhìn qua ô cửa kính nhỏ để tìm Thái Hưng nhưng anh chỉ thấy có một cái giường trống không.
Bỗng từ trong vọng ra một tiếng nói, phát âm chuẩn tiếng Anh giọng Mỹ. - “Cho hỏi là ai vậy?”
Anh Kiệt nghe câu nói này liền ngây người trong phút chốc. Âm thanh thân quen, gần gũi đó vang vang bên tai. Lúc này, anh bỗng xác định rõ ràng câu trả lời cho bản thân khi qua đây.
'Người đó là cậu ấy thật sao?'
***
Anh Kiệt điều chỉnh lại tinh thần của mình, nói tới. - “Là tôi đây.”
Ở trong nhà vệ sinh, Thái Hưng nghe thấy giọng nam, lại nói bằng tiếng Việt. Anh có chút ngạc nhiên.
Bình thường anh sẽ giao tiếp bằng tiếng Việt với cô hộ lý. Với các bác sĩ và những người khác thì anh sẽ nói chuyện bằng tiếng Anh.
Thái Hưng ngồi suy nghĩ một hồi liền nhớ ra người hộ lý nam mà Gia Bảo nói sẽ đến chăm sóc mình liền vui vẻ. - “Anh cứ vào đi, tôi không chốt cửa. Xin lỗi nhưng anh ngồi đợi tôi chút nhé, tôi đang trong nhà vệ sinh.”
Anh Kiệt bước vào, đặt giỏ trái cây lên chiếc tủ nhỏ đầu giường. Anh kéo ra một cái ghế rồi ngồi đó quan sát cả căn phòng.
***
Ở trong nhà vệ sinh, Thái Hưng vẫn chưa "giải quyết" xong. Anh sợ đối phương buồn chán liền bắt chuyện. - “Tôi có nghe tổng giám đốc mời tới hộ lý nam, thứ Hai tới mới qua đây mà. Sao anh lại đến vào giờ này vậy?”
Anh Kiệt ở bên ngoài nghe vậy liền không khỏi kinh ngạc. - ‘Cậu ta xem mình là hộ lý? Giọng mình có thay đổi gì à? Sao lại không nhận ra được nhỉ?’
Thấy đối phương không trả lời, Thái Hưng lo lắng, nhanh "xử" xong để đi ra gặp mặt hộ lý của mình.
Bỗng Thái Hưng bị tê chân do ngồi lâu. Khi đứng lên chân anh như hóa đá, cứng đơ không còn chút sức lực, không nghe theo điều khiển của anh nữa. Thái Hưng đã ngã vào thành tường.
Tiếng va đập mạnh và đột ngột đã khiến Anh Kiệt chú ý. - “Cậu không sao chứ?” - Vừa nói xong, Anh Kiệt đã xông vào đỡ.
Thái Hưng nhăn mày nhăn mặt khi thấy cánh tay và cái chân đang bị thương của mình phải chịu đau thêm. Thấy người đàn ông trước mặt, anh đã kìm nén để không kêu lên.
Thái Hưng mỉm cười. - “Tôi bất cẩn chút nên mới té ngã. Không sao, không có gì nặng đâu.”
Anh Kiệt lo lắng, gấp gáp đỡ Thái Hưng đứng dậy. - “Tôi đưa cậu ra ngoài.”
“Nãy giờ nói chuyện mà vẫn chưa biết tên anh nữa. Tôi tên Thái Hưng, còn anh tên gì thế?” - Thái Hưng vừa đi tập tễnh từng bước một vừa nói tới.
Anh Kiệt nhìn Thái Hưng với ánh mắt khó hiểu. - ‘Cậu không nhận ra tôi thật sao?’
***
Thái Hưng đã ở Nhật hơn nửa tháng, anh học tập, sinh hoạt, nói chuyện bắt chước người bản xứ. Ở đây, ngày nào anh cũng nghe thấy tiếng Nhật hay tiếng Anh. Trong ý thức anh đã dần xem hai ngôn ngữ này trở nên quen thuộc và luôn tập trung để nghe, hiểu ý diễn đạt của người đối diện.
Với cô hộ lý, anh chỉ gọi khi nào thật sự cần thiết. Trong suốt một ngày, anh thường để cô ấy thoải mái làm việc khác. Hai người nói chuyện không quá 5 câu trong ngày.
Trong thời gian này, Anh Kiệt chỉ tập trung vào sức khỏe của mình. Chỉ đợi khi nào thì hồi phục, có thể đi đứng lại bình thường để tiếp tục sang các nước khác làm việc. Những chuyện xung quanh anh cũng không để tâm là bao.
***
Với giọng nói gần như trở nên xa lạ, cộng với việc đeo khẩu trang kín mặt và phong cách ăn mặc không thường thấy như mọi ngày của Anh Kiệt. Thái Hưng thật sự không nhận ra vị tổng giám đốc này.
“Bác sĩ bảo nếu hồi phục nhanh tôi có thể sẽ ra viện sớm. Trong một tháng tới làm phiền anh rồi.” - Thái Hưng thấy người kế bên vân im lặng liền nói tiếp.
Khi Anh Kiệt đưa Thái Hưng lên giường ngồi ngay ngắn rồi mới ngồi ở phía đối diện nói tới. - “Cậu cứ gọi tôi là Hải Đông cũng được. Tôi… là hộ lý mới của cậu. Tôi được trả tiền để làm việc nên cậu không phải cảm thấy phiền gì đâu. Có gì cần thì cứ gọi tôi.”
Thái Hưng mỉm cười nhìn người trước mặt. - ‘Quả thật đàn ông với nhau nói chuyện cũng ít ngại hơn. Từ đầu mình kêu tổng giám đốc đổi người có phải sẽ không bị thương thêm và sớm rời khỏi đây không chứ? Haizz…’
Thái Hưng nhìn Hải Đông, hiếu kỳ. - “Sao anh cứ đeo khẩu trang vậy? Không thấy nóng sao?”
“Tôi, tôi… có một vết sẹo lớn trên mặt, sợ dọa mọi người thôi. Tôi sẽ đeo khẩu trang như này để làm việc, cậu sẽ không thấy khó chịu chứ?” - Anh Kiệt bối rối, vắt óc nhanh tìm lý do giải thích.
Thái Hưng nghe vậy liền xua tay. - “Không, không thấy khó chịu gì đâu. Tôi chỉ tò mò nên mới hỏi vậy thôi.”
Thấy Hải Đông gật gật đầu, Thái Hưng mới vui vẻ nhìn sang tủ đầu giường có một giỏ trái cây. Anh liền hào hứng. - “Cái này anh mang đến hả?”
Hải Đông cầm cái giỏ đưa tận tay Thái Hưng. - “Cái này tặng cậu, chúc cậu sẽ mau sớm bình phục trở lại.”
Thái Hưng định đưa hai tay nhận nhưng chợt nhận ra một tay đang bó bột của mình. Anh mỉm cười, cầm giỏ trái cây bằng cái tay lành lặn còn lại. - “Tôi muốn ăn táo, anh gọt cho tôi chút nhé. Cảm ơn anh nhiều.”
Hải Đông tròn mắt nhìn Thái Hưng nhưng sau đó vẫn lấy táo đi rửa và gọt vài trái.
Thái Hưng ngồi một bên hóng dĩa táo thành phẩm. Hải Đông gọt tỉa trông rất chuyên nghiệp. Anh bắt đầu mũi dao ở cuống táo và kết thúc ở điểm cuối quả táo. Vở táo được gọt mỏng đều, mỗi trái gọt ra được lớp vỏ như một sợi dây dài trọn vẹn, không đứt quãng khúc nào.
Ngay khi gọt xong, Hải Đông liền đưa nó đến trước mặt Thái Hưng. - “Cậu ăn đi.”
Thái Hưng vui vẻ lấy nĩa xắn ăn ngay. Nuốt xong miếng đầu tiên, anh chợt nhớ ra. - “Anh cũng ăn một miếng đi, táo anh mua rất ngọt đấy.”
Hải Đông lắc đầu với Thái Hưng. - “Cậu cứ ăn nhiều vào đi.”
Thái Hưng nhìn cái khẩu trang đen tuyền trước mặt liền hiểu. Anh quay xuống đĩa táo tiếp tục ăn.
***
Anh Kiệt với thân phận của Hải Đông - một hộ lý nam được Gia Bảo thuê đến chăm sóc cho Thái Hưng.
Anh đã nhận bừa như vậy, không nói ra tên thật của mình cho đối phương biết bởi anh muốn ở cạnh Thái Hưng lâu thêm một chút, nói chuyện một cách thoải mái, chăm sóc đối phương thêm một chút.
Đây có lẽ là những điều mà “Anh Kiệt” sẽ không thể anh làm được. Hải Đông sẽ là lựa chọn thân phận thích hợp nhất.
Anh Kiệt ở lại trò chuyện với Thái Hưng đến 8 giờ 30 tối mới ra về. Trong đêm đó anh đã gọi điện về cho Gia Bảo hỏi về người hộ lý anh ta đã thuê.
Ngồi trên máy bay suốt 5 tiếng, Anh Kiệt không thể nào chợp mắt được. Những suy nghĩ trong anh chạy loạn cứ khiến lòng anh dằn xé, đấu tranh rất nhiều.
Anh Kiệt nghe tới hai từ Nhật Bản thì ký ức sâu đậm duy nhất trong anh về nơi đây lại hiện về. Chỉ vỏn vẹn là một Phúc Khang luôn lúc nào cũng khiến anh cười rồi khóc một trận đau đớn. Cảm xúc anh đi từ thiên đường hành phúc bỗng rớt đột ngột xuống địa ngục đau khổ.
Nỗi đau mất đi người mình yêu nhất vẫn còn đó. Nó như một vết thương mãi mãi không kết mài ở trong nơi sâu thẩm nhất của trái tim Anh Kiệt. Chỉ cần động nhẹ một chút thôi cũng sẽ khiến nó chảy máu, đau đớn như lúc ban đầu có nó.
***
Chuyến đi được gọi là “công tác” trở lại Nhật Bản lần này, Anh Kiệt đã do dự, suy nghĩ rất lâu để đưa ra quyết định qua đây.
Sau khi nghe những thông tin về Thái Hưng, Anh Kiệt về nhà, trong lòng chỉ có mỗi tâm trạng bồn chồn, bất an mà anh cũng không thể lý giải vì sao.
Trái tim anh như run lên, nóng bừng và đập liên hồi. - “Lại là cái cảm giác này, đáng chết.”
Anh Kiệt nằm cả đêm trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Linh cảm nói cho anh biết, có một người rất quan trọng với anh đang đợi anh, chờ anh. Nếu anh không tới, chắc chắn sẽ trải nghiệm lại cảm giác khi nghe tin báo tử của Phúc Khang hơn 5 năm về trước.
Vì thế, ngay sáng thứ Bảy, Anh Kiệt đã gọi điện cho Nguyệt Mai, kêu cô sắp xếp chuyến bay qua Nhật. Mục đích chủ yếu vẫn là gặp người. Công tác là một cái cớ không mấy hoàn hảo.
***
Nguyệt Mai cùng Anh Kiệt bước xuống sân bay. Cô đã hít lấy cái không khí vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ trên đất Nhật này, hít một hơi thật sâu. - ‘Nhật Bản ơi, ta quay lại rồi. Anh Thái Hưng chờ em nhé, em sẽ tới thăm anh sớm.’
Bỗng nguyệt Mai hắt hơi một cái khi ngửi ra trong không khí rất nhiều phấn hoa. - “Mùi hoa Trà nồng quá.” - Cô bất giác quay sang nhìn Anh Kiệt xem đối phương có biểu hiện gì hay không.
Hoa Trà là loài hoa tượng trưng cho sự hoài niệm, trái tim chân thành và tình yêu thuần khiết. Phúc Khang rất thích loài hoa này. Cũng chỉ vào tháng 12 hoa Trà mới nở rộ. Anh Kiệt biết tin Phúc Khang mất cũng vào những ngày loài hoa này nở rợp trời. - ‘Một thứ gợi lại ký ức không mấy gì vui vẻ.’
Trước giờ, Anh Kiệt có tâm sự hay cảm xúc gì cũng đều không thể hiện trên mặt. Anh chỉ biết chôn giấu nó vào trong lòng. Tự mình chịu đựng, tự mình cảm nhận, tự vượt qua… một mình.
Mặc dù Nguyệt Mai đã đi theo Anh Kiệt nhiều năm nhưng vẫn không thể đoán được tâm trạng, cảm xúc của anh ta. Cô đã rất cố gắng để quan sát và đoán ý.
***
Nguyệt Mai đã cho người chuẩn bị một chiếc ô tô. Vừa xuống sân bay, cô đã gọi người mang xe đến và chở Anh Kiệt về khách sạn đã đặt trong sáng.
Cô để Anh Kiệt nghỉ ngơi khoảng một tiếng sau đó đến tìm anh ta. - “Tổng giám đốc, không biết công việc cụ thể mà chúng ta qua đây làm là gì vậy?”
Anh Kiệt ngồi ăn ở nhà hàng cạnh khách sạn. Anh uống một chút rượu vang. Nghe Nguyệt Mai hỏi thế liền buông ly nhìn đối phương. - “Chủ tịch công ty vận tải biển tỉnh Fukushima - ông Kimisaito muốn cùng công ty chúng ta hợp tác trong dự án vận chuyển 100 ngàn tấn Thủy Ngân từ đảo Santaya ở Châu Nam Cực về Nhật Bản.
Vì đi đường dài và chất vận chuyển đặc biệt nên ông ấy cần một công ty có kinh nghiệm như chúng ta. Hôm qua ông ấy báo bệnh, không thể qua Việt Nam được nên muốn chúng ta qua đây bàn bạc.
Em đi soạn hợp đồng, nhớ xem kỹ các điều khoản hợp tác rồi đem đến để tôi xem lại. Chiều mai 4 giờ, chúng ta sang nhà ông ấy ở Keitan.”
Nguyệt Mai nghe vậy liền gật đầu nhìn Anh Kiệt, trong lòng cô vẫn không khỏi thắc mắc. - ‘Anh ấy vẫn ổn khi quay lại đây chứ?”
Cô muốn hỏi nhưng thấy vẻ mặt điềm tĩnh, không chút biểu cảm khó chịu gì của đối phương liền im lặng quay đi làm việc.
***
Anh Kiệt thăm dò một chút liền biết được Thái Hưng đang điều trị tại bệnh viện đa khoa Sanfurawa cách chỗ anh chỉ 18 km.
Sau khi giao việc xong, Anh Kiệt lái xe đến tìm người. Đến nơi cũng đã 7 giờ tối.
Bệnh viện giờ này sáng trưng, mọi người đi lại nhẹ nhàng, nói chuyện khẽ khàng để tránh làm phiền bệnh nhân cũng như những người khác.
Anh Kiệt cầm theo giỏ trái cây, đến quầy lễ tân hỏi một nhân viên về số giường, số phòng của Thái Hưng.
Anh Kiệt nói tiếng Nhật lưu loát, từng âm phát ra trầm trầm, ấm ấm, rất bắt tai. Giọng nói này cộng với vẻ ngoài cao ráo, ăn mặc chỉn chu. Tuy Anh Kiệt đã đeo khẩu trang nhưng nhân viên nữ có thể chắc chắn anh ta rất đẹp trai.
Cô lễ tân nhanh chóng tra tên họ, số phòng của Thái Hưng rồi báo lại cho Anh Kiệt chỉ trong chưa đầy một phút.
Anh Kiệt nháy mắt cảm ơn rồi quay đi một mạch. Hai nhân viên lễ tân đứng cạnh hào hứng bàn tán về gương mặt, tính cách “người chồng soái ca” này ngay sau khi anh ta rời đi.
***
Anh Kiệt đến trước phòng 315 của khoa xương khớp. Anh gõ cửa vài cái nhưng vẫn không nghe thấy bên trong có ai đáp lại. Khi nhìn qua ô cửa kính nhỏ để tìm Thái Hưng nhưng anh chỉ thấy có một cái giường trống không.
Bỗng từ trong vọng ra một tiếng nói, phát âm chuẩn tiếng Anh giọng Mỹ. - “Cho hỏi là ai vậy?”
Anh Kiệt nghe câu nói này liền ngây người trong phút chốc. Âm thanh thân quen, gần gũi đó vang vang bên tai. Lúc này, anh bỗng xác định rõ ràng câu trả lời cho bản thân khi qua đây.
'Người đó là cậu ấy thật sao?'
***
Anh Kiệt điều chỉnh lại tinh thần của mình, nói tới. - “Là tôi đây.”
Ở trong nhà vệ sinh, Thái Hưng nghe thấy giọng nam, lại nói bằng tiếng Việt. Anh có chút ngạc nhiên.
Bình thường anh sẽ giao tiếp bằng tiếng Việt với cô hộ lý. Với các bác sĩ và những người khác thì anh sẽ nói chuyện bằng tiếng Anh.
Thái Hưng ngồi suy nghĩ một hồi liền nhớ ra người hộ lý nam mà Gia Bảo nói sẽ đến chăm sóc mình liền vui vẻ. - “Anh cứ vào đi, tôi không chốt cửa. Xin lỗi nhưng anh ngồi đợi tôi chút nhé, tôi đang trong nhà vệ sinh.”
Anh Kiệt bước vào, đặt giỏ trái cây lên chiếc tủ nhỏ đầu giường. Anh kéo ra một cái ghế rồi ngồi đó quan sát cả căn phòng.
***
Ở trong nhà vệ sinh, Thái Hưng vẫn chưa "giải quyết" xong. Anh sợ đối phương buồn chán liền bắt chuyện. - “Tôi có nghe tổng giám đốc mời tới hộ lý nam, thứ Hai tới mới qua đây mà. Sao anh lại đến vào giờ này vậy?”
Anh Kiệt ở bên ngoài nghe vậy liền không khỏi kinh ngạc. - ‘Cậu ta xem mình là hộ lý? Giọng mình có thay đổi gì à? Sao lại không nhận ra được nhỉ?’
Thấy đối phương không trả lời, Thái Hưng lo lắng, nhanh "xử" xong để đi ra gặp mặt hộ lý của mình.
Bỗng Thái Hưng bị tê chân do ngồi lâu. Khi đứng lên chân anh như hóa đá, cứng đơ không còn chút sức lực, không nghe theo điều khiển của anh nữa. Thái Hưng đã ngã vào thành tường.
Tiếng va đập mạnh và đột ngột đã khiến Anh Kiệt chú ý. - “Cậu không sao chứ?” - Vừa nói xong, Anh Kiệt đã xông vào đỡ.
Thái Hưng nhăn mày nhăn mặt khi thấy cánh tay và cái chân đang bị thương của mình phải chịu đau thêm. Thấy người đàn ông trước mặt, anh đã kìm nén để không kêu lên.
Thái Hưng mỉm cười. - “Tôi bất cẩn chút nên mới té ngã. Không sao, không có gì nặng đâu.”
Anh Kiệt lo lắng, gấp gáp đỡ Thái Hưng đứng dậy. - “Tôi đưa cậu ra ngoài.”
“Nãy giờ nói chuyện mà vẫn chưa biết tên anh nữa. Tôi tên Thái Hưng, còn anh tên gì thế?” - Thái Hưng vừa đi tập tễnh từng bước một vừa nói tới.
Anh Kiệt nhìn Thái Hưng với ánh mắt khó hiểu. - ‘Cậu không nhận ra tôi thật sao?’
***
Thái Hưng đã ở Nhật hơn nửa tháng, anh học tập, sinh hoạt, nói chuyện bắt chước người bản xứ. Ở đây, ngày nào anh cũng nghe thấy tiếng Nhật hay tiếng Anh. Trong ý thức anh đã dần xem hai ngôn ngữ này trở nên quen thuộc và luôn tập trung để nghe, hiểu ý diễn đạt của người đối diện.
Với cô hộ lý, anh chỉ gọi khi nào thật sự cần thiết. Trong suốt một ngày, anh thường để cô ấy thoải mái làm việc khác. Hai người nói chuyện không quá 5 câu trong ngày.
Trong thời gian này, Anh Kiệt chỉ tập trung vào sức khỏe của mình. Chỉ đợi khi nào thì hồi phục, có thể đi đứng lại bình thường để tiếp tục sang các nước khác làm việc. Những chuyện xung quanh anh cũng không để tâm là bao.
***
Với giọng nói gần như trở nên xa lạ, cộng với việc đeo khẩu trang kín mặt và phong cách ăn mặc không thường thấy như mọi ngày của Anh Kiệt. Thái Hưng thật sự không nhận ra vị tổng giám đốc này.
“Bác sĩ bảo nếu hồi phục nhanh tôi có thể sẽ ra viện sớm. Trong một tháng tới làm phiền anh rồi.” - Thái Hưng thấy người kế bên vân im lặng liền nói tiếp.
Khi Anh Kiệt đưa Thái Hưng lên giường ngồi ngay ngắn rồi mới ngồi ở phía đối diện nói tới. - “Cậu cứ gọi tôi là Hải Đông cũng được. Tôi… là hộ lý mới của cậu. Tôi được trả tiền để làm việc nên cậu không phải cảm thấy phiền gì đâu. Có gì cần thì cứ gọi tôi.”
Thái Hưng mỉm cười nhìn người trước mặt. - ‘Quả thật đàn ông với nhau nói chuyện cũng ít ngại hơn. Từ đầu mình kêu tổng giám đốc đổi người có phải sẽ không bị thương thêm và sớm rời khỏi đây không chứ? Haizz…’
Thái Hưng nhìn Hải Đông, hiếu kỳ. - “Sao anh cứ đeo khẩu trang vậy? Không thấy nóng sao?”
“Tôi, tôi… có một vết sẹo lớn trên mặt, sợ dọa mọi người thôi. Tôi sẽ đeo khẩu trang như này để làm việc, cậu sẽ không thấy khó chịu chứ?” - Anh Kiệt bối rối, vắt óc nhanh tìm lý do giải thích.
Thái Hưng nghe vậy liền xua tay. - “Không, không thấy khó chịu gì đâu. Tôi chỉ tò mò nên mới hỏi vậy thôi.”
Thấy Hải Đông gật gật đầu, Thái Hưng mới vui vẻ nhìn sang tủ đầu giường có một giỏ trái cây. Anh liền hào hứng. - “Cái này anh mang đến hả?”
Hải Đông cầm cái giỏ đưa tận tay Thái Hưng. - “Cái này tặng cậu, chúc cậu sẽ mau sớm bình phục trở lại.”
Thái Hưng định đưa hai tay nhận nhưng chợt nhận ra một tay đang bó bột của mình. Anh mỉm cười, cầm giỏ trái cây bằng cái tay lành lặn còn lại. - “Tôi muốn ăn táo, anh gọt cho tôi chút nhé. Cảm ơn anh nhiều.”
Hải Đông tròn mắt nhìn Thái Hưng nhưng sau đó vẫn lấy táo đi rửa và gọt vài trái.
Thái Hưng ngồi một bên hóng dĩa táo thành phẩm. Hải Đông gọt tỉa trông rất chuyên nghiệp. Anh bắt đầu mũi dao ở cuống táo và kết thúc ở điểm cuối quả táo. Vở táo được gọt mỏng đều, mỗi trái gọt ra được lớp vỏ như một sợi dây dài trọn vẹn, không đứt quãng khúc nào.
Ngay khi gọt xong, Hải Đông liền đưa nó đến trước mặt Thái Hưng. - “Cậu ăn đi.”
Thái Hưng vui vẻ lấy nĩa xắn ăn ngay. Nuốt xong miếng đầu tiên, anh chợt nhớ ra. - “Anh cũng ăn một miếng đi, táo anh mua rất ngọt đấy.”
Hải Đông lắc đầu với Thái Hưng. - “Cậu cứ ăn nhiều vào đi.”
Thái Hưng nhìn cái khẩu trang đen tuyền trước mặt liền hiểu. Anh quay xuống đĩa táo tiếp tục ăn.
***
Anh Kiệt với thân phận của Hải Đông - một hộ lý nam được Gia Bảo thuê đến chăm sóc cho Thái Hưng.
Anh đã nhận bừa như vậy, không nói ra tên thật của mình cho đối phương biết bởi anh muốn ở cạnh Thái Hưng lâu thêm một chút, nói chuyện một cách thoải mái, chăm sóc đối phương thêm một chút.
Đây có lẽ là những điều mà “Anh Kiệt” sẽ không thể anh làm được. Hải Đông sẽ là lựa chọn thân phận thích hợp nhất.
Anh Kiệt ở lại trò chuyện với Thái Hưng đến 8 giờ 30 tối mới ra về. Trong đêm đó anh đã gọi điện về cho Gia Bảo hỏi về người hộ lý anh ta đã thuê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.