Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?
Chương 79
MaYuRi
03/02/2023
Sức khỏe Thái Hưng hồi phục nhanh chóng khi tuân theo liệu trình chữa trị của bác sĩ và vận động, nghỉ ngơi hợp lý đúng theo lịch trình Hải Đông sắp xếp, giám sát giúp. Các cơ và khớp xương ở cánh tay trái và cẳng chân phải của cậu đã hoạt động lại bình thường.
Bây giờ, Thái Hưng chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày. Khi các chỉ số trong cơ thể về mức bình thường là sẽ được xuất viện. Thời gian được rút ngắn đi hơn 5 ngày so với dự đoán của bác sĩ.
Thái Hưng có thể tự mình xử lý các vấn đề vệ sinh của mình một cách bình thường. Tuy vậy việc đi lại hay vận động mạnh vẫn có chút khó khăn, nhưng cậu vẫn luôn vui tươi, lạc quan.
Hải Đông ở bên cạnh theo dõi từng ngày cũng mừng thầm khi Thái Hưng dần hồi phục. Gần một tháng nay anh luôn ở bên cạnh chăm sóc từ miếng ăn đến giấc ngủ của Thái Hưng, đã khiến anh không khỏi thấy buồn khi đối phương đã đến lúc không cần đến sự chăm sóc của mình nữa.
Thái Hưng ở cùng Hải Đông gần tháng nay cũng đã xem anh ta như người anh thân thiết mà chia sẻ, tâm sự nhiều điều. Ban đầu, cậu không nghĩ nhiều về việc Hải Đông luôn mang khẩu trang khi làm việc. Nhưng càng ngày, sự tò mò của cậu càng tăng thêm.
Thái Hưng muốn nhìn kỹ gương mặt ấy nhưng Hải Đông nhất quyết không cho. Cậu đã tưởng tượng ra đủ thứ hình thù đáng sợ như thế nào ở trên mặt Hải Đông, cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đối mặt để trường hợp xấu nhất không bị dọa cho ngất đi.
***
Cuối tháng 12, Thái Hưng làm thủ tục xuất viện. Cầm mấy tờ giấy trên tay khiến cậu vui vẻ, cùng Hải Đông quay về phòng thu dọn đồ đạc.
Hải Đông ở một bên ủi đồ, xếp đồ, thu dọn cẩn thận mọi thứ. Trong khi đó, Thái Hưng gọi về cho Gia Bảo báo cáo tình hình sức khỏe của mình.
“...Tổng giám đốc, tôi đã làm thủ tục xuất viện rồi. Có thể đầu tuần sau sẽ quay về Việt Nam. Tôi sẽ quay về làm việc lại ngay, không để dự án lần này chậm trễ đâu.”
“Cậu nghĩ ngơi thêm đi. Khi cậu về là cả công ty nghỉ Tết Tây rồi. Cậu đi làm với ai hả?
Tôi thấy lúc này còn đang ở Nhật, cậu hãy dành thời gian tranh thủ đón tết bên họ, nghiên cứu và khảo sát thêm ý kiến của người dân về chi nhánh mới của công ty chúng ta thì hơn. Đây là một thị trường tiềm năng. Cậu tập trung một chút.
Công ty sẽ lo toàn bộ chi phí ăn ở, cậu không cần lo đâu.” - Gia Bảo ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc, bật loa ngoài vừa nói vừa xem xét, ký vào các giấy tờ mà Trưởng phòng phát triển kinh doanh kiêm luôn thư ký thay thế Thái Hưng trong tháng này - Quang Lâm mang vào.
“Thật ra tôi nhớ mấy món ăn ở nước mình, muốn về sớm để ăn chúng. Anh nói vậy thì tôi sẽ ở lại thêm một tuần để thu thập thêm thông tin.
Trước 6 giờ chiều nay tôi sẽ gửi báo cáo về chi nhánh mới bên Nhật qua mail cho anh. Trong đó có bảng khảo sát ý kiến tôi thực hiện cách đây 1 tháng. Anh nhớ kiểm tra email nhé.” - Thái Hưng ở cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài sân bệnh viện, có chút tiếc nuối nói tới.
“Tôi biết rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Tuần sau về có nhiều việc đang chờ cậu làm đấy.” - Gia Bảo nghe thế liền mỉm cười, nói xong liền ngắt máy ngay vì Quang Lâm đứng bên cạnh nãy giờ đã rất sốt ruột rồi.
***
12 giờ trưa, Hải Đông đã thu dọn toàn bộ đồ đạc của Thái Hưng vào một cách túi đồ to rồi đem nó để cạnh giường đối phương.
Thái Hưng nhìn thấy liền vui vẻ cảm ơn Hải Đông, muốn mời anh ta đi ăn một bữa cùng mình. Nhân tiện đó để nhìn cho rõ khuôn mặt kia.
Gần một tháng nay, Hải Đông luôn đeo trên mặt chiếc khẩu trang đen kín mít. Dù làm gì cũng không tháo xuống khi ở cạnh anh có Thái Hưng.
Hải Đông lo lắng, nếu Thái Hưng biết mình là Anh Kiệt thì khi ấy không biết nên đối mặt với đối phương như thế nào. Như vậy, mặc cho Thái Hưng có nài nỉ, mời mọc đi ăn nhiệt tình đến đâu, anh cũng thẳng thắn từ chối.
“Tôi chỉ muốn mời anh một bữa để cảm ơn thôi. Sao lại khó khăn như thế hả? Anh không cần lo đâu, dù gương mặt anh có như thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận được mà. Anh đồng ý nhé.” - Thái Hưng nhìn Hải Đông với ánh mắt long lanh, chân thành muốn anh ta gật đầu.
Hải Đông nghiêm túc nhìn Thái Hưng rồi lắc đầu. - “Tôi chỉ làm tròn nhiệm vụ của mình thôi. Cậu không cần cảm ơn hay làm gì cho tôi cả đâu. Cậu bình phục là tôi vui rồi. Chúc cậu về mạnh khỏe.”
Thái Hưng nghe vậy thì bỗng thấy buồn. - ‘Mình đã xem anh ấy như một người bạn thân thiết. Nhưng có vẻ anh ấy chỉ xem mình là một người trong vô số người buộc phải chăm sóc để có tiền mà thôi.’
Thái Hưng ngẩng đầu, mỉm cười với Hải Đông. Sau đó cầm lấy cái túi đồ của mình. - “Tôi hiểu rồi. Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc tôi trong thời gian qua. Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi. Nếu có duyên sau này sẽ gặp lại.”
Thái Hưng nói xong liền cầm túi đồ đi xuống cổng bệnh viện. Cậu ngồi trên ghế đá trong bệnh viện nhìn ra bên ngoài đường, chờ đợi taxi đến để đưa về khách sạn đã đặt trước.
***
Trên đường có tuyết rơi dày nên hơn 30 phút nữa xe mới đến. Thái Hưng đọc xong tin nhắn của người tài xế liền thở dài, bỏ cái túi đồ trên ghế và ra sân chơi với tuyết.
Mặt đất lúc này đều phủ một tầng bông tuyết dày hơn 10 căn-ti-mét. Thái Hưng mặc kệ gió thổi, tuyết rơi vẫn ngồi giữa sân gom tuyết tạo hình một chú người tuyết to tròn. Cậu càng làm càng thấy thích, tinh thần càng vui vẻ lên.
Hải Đông ở trên lầu nhìn thấy Thái Hưng như vậy liền đi xuống. Từ xa cầm theo hai cành cây nhỏ đến cạnh chú người tuyết cao ngang hông mình mà cắm lên đầu nó. - “Hôm nay vẫn còn trong thời gian làm việc của tôi. Tôi sẽ chăm sóc cậu đến hết 8 giờ tối nay, phải đảm bảo cậu về nhà an toàn thì mới được. Cậu không được từ chối tôi đâu đấy.”
Thái Hưng đầy ngạc nhiên nhìn Hải Đông, sau khi nghe anh ta nói vậy thì cũng chỉ bất lực đồng ý.
Taxi đến, Hải Đông cầm giúp cái túi rồi lên xe cùng Thái Hưng, hai người đi đến khách sạn…
Thái Hưng đi phía trước mở cửa phòng, Hải Đông chần chừ theo sau.
Hải Đông không ngờ Thái Hưng lại thuê căn phòng này, nó cùng tầng với nơi anh đang ở và ngay phía đối diện. Cả hai chỉ cách nhau 5, 6 bước chân.
“Anh mau vào đi.” - Thái Hưng rót một ly nước mang cho Hải Đông rồi lấy lại cái túi đồ của mình đem để một bên.
Hải Đông có chút không tự nhiên đi vào. - “Cảm ơn cậu.”
Thái Hưng ngồi vào bàn, đối diện với Hải Đông, mỉm cười. - “Anh ở đây lâu như vậy rồi có biết chỗ nào bán món gì ngon ngon không? Giới thiệu cho tôi với.”
“Cậu đói rồi à.” - Hải Đông bất ngờ nhìn Thái Hưng, sau đó quay xuống xem đồng hồ thì mới nhận ra đã qua giờ trưa rồi. - “Ở con hẻm đối diện khách sạn có một quán mì ramen rất ngon. Tôi đi mua về cho cậu nhé.”
Thái Hưng nghe nói có đồ ăn ngon thì mắt sáng rỡ lên, vội xua tay. - “Không cần đâu, tôi sẽ ghé quán ăn. Mấy nay ở một chỗ trong bệnh viện đợi đồ ăn anh mang đến tôi cũng thấy chán rồi. Ra ngoài đổi không khí cũng hay. Anh ở đây đi, không cần đi theo tôi. Tôi ăn xong sẽ mua về cho anh một phần.” - Nói xong, Thái Hưng tìm cái ví tiền của mình rồi đi ngay.
Hải Đông vội nắm tay Thái Hưng lại. - “Sao tôi phải ở đây?”
“Không phải anh không muốn ăn cùng tôi sao? Anh đi theo mà chỉ nhìn tôi ăn thì tôi thấy ngại lắm. Tôi sẽ đi nhanh rồi quay về. Anh đừng lo.” - Trong đôi mắt Thái Hưng có chút buồn bã, quay lại nói với Hải Đông.
Nghe vậy, Hải Đông cũng buông tay, thôi không giữ người nữa.
Thái Hưng chào tạm biệt Hải Đông rồi đi một mạch xuống sảnh khách sạn.
***
Trên này, Hải Đông lấy đồ từ túi của Thái Hưng ra, sắp xếp mọi thứ cho gọn gàng. Sau đó quét nhà, lau sàn sạch loáng. Anh đi qua phòng mình ở phía đối diện lấy chai xịt dung dịch tạo hương thường dùng để khử đi mùi “khách sạn”, cho không khí trong phòng Thái Hưng trở nên dễ chịu hơn.
Hải Đông làm một lúc đã xong. Thấy chiếc điện thoại của Thái Hưng rung rung trên giường, lúc này anh mới chợt nhớ ra cái gì đó liền đóng cửa chạy đi tìm Thái Hưng.
***
Dưới quán mì, Thái Hưng đang chật vật với hai ông bà chủ tiệm đã hơn 50 tuổi. Họ không giao tiếp được bằng tiếng Anh. Xung quanh cũng không có ai để nhờ phiên dịch dùm vì giờ đã vào ca làm chiều của mọi người.
Thái Hưng chỉ chỉ trỏ trỏ vào hình minh họa của các tô mì, ra dấu gọi món. Cậu càng chỉ càng loạn. Hai ông bà ở đối diện chỉ biết nhìn nhau rồi nhìn Thái Hưng mà lắc đầu.
Hải Đông đi tới, từ phía sau đã nói tới bằng tiếng Nhật rất rành rọt. - “Phiền ông bà làm cho cậu ấy một tô mì ramen đặc biệt.”
Nghe thế, hai ông bà mới vui vẻ hiểu ra, cười với Thái Hưng rồi quay vào trong bếp chế biến.
Thái Hưng vội quay ra sau thì thấy Hải Đông, cậu thở phào rồi cùng Hải Đông đến bàn ngồi ngay ngắn. - “Hai ông bà ấy không hiểu tôi nói cái gì cả. Cũng may là có anh, nếu không tôi đã không được ăn món mỳ rồi.”
Hải Đông đưa tới chiếc điện thoại cho Thái Hưng. - “Không có gì, tôi cũng quên nói với cậu chuyện đó. Ông bà chủ quán đã bán ở đâu hơn 30 năm rồi. Quán nằm trong hẻm nhỏ cũng không có nhiều người biết đến. Đa phần là những người dân quanh đây ăn thôi. Tuy quán nhỏ nhưng mỳ ở đây nấu vị rất chuẩn. Cậu ăn đi sẽ không thấy thất vọng đâu.
À, hồi nãy cậu bỏ quên điện thoại. Có người gọi cho cậu mấy cuộc này.”
Thái Hưng tròn mắt nhìn chiếc điện thoại. Bình thường, cậu là người luôn mang theo điện thoại kè kè bên mình để liên lạc, sắp xếp, quản lý mọi chuyện ở công ty. Nó là vật bất ly thân của cậu, không thể rời khỏi một ly. Nhưng lần này, Thái Hưng lại để quên một thứ quan trọng như vậy. Cậu lo lắng nhận lại cái điện thoại rồi kiểm tra cuộc gọi nhỡ.
Thấy 2 cuộc gọi đến từ Nguyệt Mai liền thở phào. Cậu rời bàn, đi đến một góc gọi lại cho Nguyệt Mai.
***
Vừa gọi đến, ở đầu dây bên kia, Nguyệt Mai đã vui vẻ cộng thêm chút hồi hộp ấn nghe ngay. - “Alo, là em đây.”
“Em gọi cho anh có gì không? Lúc em gọi thì anh đang ở ngoài, không mang điện thoại theo nên không nghe được.”
“Không có gì, tại em thấy lâu vậy rồi nên muốn hỏi thăm anh. Chừng nào anh xuất viện?” - Nguyệt Mai ngồi trên chiếc ghế xoay vừa nói vừa xoay qua lại mấy vòng.
“Anh khỏe rồi, chắc 2 tuần nữa mới về Việt Nam. Ở Nhật có nhiều thứ hay ho lắm, khi về sẽ mua tặng em một cái làm kỷ niệm.” - Thái Hưng mỉm cười, vui vẻ nói tới.
“Được vậy thì hay quá, em cảm ơn anh trước nha. Khi nào về nhớ nhắn em ra sân bay đón đấy.” - Nguyệt Mai cười tươi, giọng nói đầy hào hứng.
“Được rồi, anh phải đi rồi. Tạm biệt em nhé.” - Thái Hưng hạnh phúc vì cảm nhận được sự quan tâm ấm áp đến từ Nguyệt Mai. Cũng chỉ có Nguyệt Mai là cô gái duy nhất gọi hỏi thăm cậu. Đợi khi đối phương tắt máy trước cậu mới quay lại chỗ ngồi.
***
Một tô mì ramen đặc biệt vừa hay cũng được bà chủ quán bưng ra. Thái Hưng nhìn nó liền thích thú lau tay, lấy muỗng đũa chuẩn bị ăn.
Hải Đông ngồi cạnh nhìn Thái Hưng ăn ngon lành mà cũng thấy vui theo. Anh vô thức nhìn chăm chăm cái dáng vẻ “đáng yêu” của một người con trai khác.
Thái Hưng ăn được miếng mì đầu tiên thì ăn hạnh phúc. Đúng như lời Hải Đông nói, nó rất hợp với khẩu vị của cậu, rất vừa miệng, rất ngon. Nhưng, đến miếng thứ 2, thứ 3, thứ 4 thì… ăn không vô nữa vì có người cứ luôn “nhìn miệng”.
Thái Hưng quay qua phía Hải Đông. Lúc này Hải Đông mới phản ứng, có chút bất ngờ. Khi nhìn thấy ánh mắt đối phương thì liền ngại quay đi nhìn chỗ khác. - “À… người gọi đến hồi nãy là bạn gái cậu à?”
“Không đâu, cô ấy chỉ là đồng nghiệp thôi. Chúng tôi làm cùng vài dự án nên thân thiết. Tôi bận muốn chết thì ai mà yêu được.” - Nghe Hải Đông hỏi vậy, Thái Hưng liền xua tay, nói đến.
Hải Đông cầm ly trà đá, uống một ngụm rồi nhìn sang Thái Hưng. - “Chỉ là cậu không muốn thôi, chứ yêu thì đơn giản mà.”
“Anh nói cứ như hiểu tôi lắm ấy.” - Thái Hưng cười cười ngước nhìn Hải Đông rồi tiếp tục ăn mì.
“Ở cùng cậu gần 1 tháng nay nên chắc cũng hiểu phần nào. Cậu… thích mẫu người như thế nào?” - Hải Đông xùy một cái rồi nhìn đi chỗ khác. Khi nói câu cuối, giọng anh như nhỏ hẳn đi.
Thái Hưng ngạc nhiên khi nghe vậy. Phải, cậu đã được Hải Đông chăm sóc gần tháng nay nhưng đa phần là nói chuyện về tình hình sức khỏe. Nếu cậu không chủ động hỏi chuyện, kể chuyện của mình thì thôi, Hải Đông tuyệt nhiên sẽ không chủ động tò mò chuyện cá nhân, riêng tư của cậu như lần này.
“Tôi hả? Thật ra cũng đơn giản lắm. Chỉ cần người đó hiểu cho tôi, cho công việc của tôi và có chí cầu tiến, biết phấn đấu vì tương lai là được. Ngoại hình thì không quan trọng, chỉ cần hợp tính cách.” - Nói xong, cậu mỉm cười nhìn Hải Đông rồi hút cạn tô mỳ.
Hải Đông cũng gật gù theo từng lời của Thái Hưng. Khi đối phương ăn xong liền đi lại kêu thêm một phần mì mang về. Hai người cùng dạo bộ về lại phòng khách sạn.
Bây giờ, Thái Hưng chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày. Khi các chỉ số trong cơ thể về mức bình thường là sẽ được xuất viện. Thời gian được rút ngắn đi hơn 5 ngày so với dự đoán của bác sĩ.
Thái Hưng có thể tự mình xử lý các vấn đề vệ sinh của mình một cách bình thường. Tuy vậy việc đi lại hay vận động mạnh vẫn có chút khó khăn, nhưng cậu vẫn luôn vui tươi, lạc quan.
Hải Đông ở bên cạnh theo dõi từng ngày cũng mừng thầm khi Thái Hưng dần hồi phục. Gần một tháng nay anh luôn ở bên cạnh chăm sóc từ miếng ăn đến giấc ngủ của Thái Hưng, đã khiến anh không khỏi thấy buồn khi đối phương đã đến lúc không cần đến sự chăm sóc của mình nữa.
Thái Hưng ở cùng Hải Đông gần tháng nay cũng đã xem anh ta như người anh thân thiết mà chia sẻ, tâm sự nhiều điều. Ban đầu, cậu không nghĩ nhiều về việc Hải Đông luôn mang khẩu trang khi làm việc. Nhưng càng ngày, sự tò mò của cậu càng tăng thêm.
Thái Hưng muốn nhìn kỹ gương mặt ấy nhưng Hải Đông nhất quyết không cho. Cậu đã tưởng tượng ra đủ thứ hình thù đáng sợ như thế nào ở trên mặt Hải Đông, cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đối mặt để trường hợp xấu nhất không bị dọa cho ngất đi.
***
Cuối tháng 12, Thái Hưng làm thủ tục xuất viện. Cầm mấy tờ giấy trên tay khiến cậu vui vẻ, cùng Hải Đông quay về phòng thu dọn đồ đạc.
Hải Đông ở một bên ủi đồ, xếp đồ, thu dọn cẩn thận mọi thứ. Trong khi đó, Thái Hưng gọi về cho Gia Bảo báo cáo tình hình sức khỏe của mình.
“...Tổng giám đốc, tôi đã làm thủ tục xuất viện rồi. Có thể đầu tuần sau sẽ quay về Việt Nam. Tôi sẽ quay về làm việc lại ngay, không để dự án lần này chậm trễ đâu.”
“Cậu nghĩ ngơi thêm đi. Khi cậu về là cả công ty nghỉ Tết Tây rồi. Cậu đi làm với ai hả?
Tôi thấy lúc này còn đang ở Nhật, cậu hãy dành thời gian tranh thủ đón tết bên họ, nghiên cứu và khảo sát thêm ý kiến của người dân về chi nhánh mới của công ty chúng ta thì hơn. Đây là một thị trường tiềm năng. Cậu tập trung một chút.
Công ty sẽ lo toàn bộ chi phí ăn ở, cậu không cần lo đâu.” - Gia Bảo ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc, bật loa ngoài vừa nói vừa xem xét, ký vào các giấy tờ mà Trưởng phòng phát triển kinh doanh kiêm luôn thư ký thay thế Thái Hưng trong tháng này - Quang Lâm mang vào.
“Thật ra tôi nhớ mấy món ăn ở nước mình, muốn về sớm để ăn chúng. Anh nói vậy thì tôi sẽ ở lại thêm một tuần để thu thập thêm thông tin.
Trước 6 giờ chiều nay tôi sẽ gửi báo cáo về chi nhánh mới bên Nhật qua mail cho anh. Trong đó có bảng khảo sát ý kiến tôi thực hiện cách đây 1 tháng. Anh nhớ kiểm tra email nhé.” - Thái Hưng ở cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài sân bệnh viện, có chút tiếc nuối nói tới.
“Tôi biết rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Tuần sau về có nhiều việc đang chờ cậu làm đấy.” - Gia Bảo nghe thế liền mỉm cười, nói xong liền ngắt máy ngay vì Quang Lâm đứng bên cạnh nãy giờ đã rất sốt ruột rồi.
***
12 giờ trưa, Hải Đông đã thu dọn toàn bộ đồ đạc của Thái Hưng vào một cách túi đồ to rồi đem nó để cạnh giường đối phương.
Thái Hưng nhìn thấy liền vui vẻ cảm ơn Hải Đông, muốn mời anh ta đi ăn một bữa cùng mình. Nhân tiện đó để nhìn cho rõ khuôn mặt kia.
Gần một tháng nay, Hải Đông luôn đeo trên mặt chiếc khẩu trang đen kín mít. Dù làm gì cũng không tháo xuống khi ở cạnh anh có Thái Hưng.
Hải Đông lo lắng, nếu Thái Hưng biết mình là Anh Kiệt thì khi ấy không biết nên đối mặt với đối phương như thế nào. Như vậy, mặc cho Thái Hưng có nài nỉ, mời mọc đi ăn nhiệt tình đến đâu, anh cũng thẳng thắn từ chối.
“Tôi chỉ muốn mời anh một bữa để cảm ơn thôi. Sao lại khó khăn như thế hả? Anh không cần lo đâu, dù gương mặt anh có như thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận được mà. Anh đồng ý nhé.” - Thái Hưng nhìn Hải Đông với ánh mắt long lanh, chân thành muốn anh ta gật đầu.
Hải Đông nghiêm túc nhìn Thái Hưng rồi lắc đầu. - “Tôi chỉ làm tròn nhiệm vụ của mình thôi. Cậu không cần cảm ơn hay làm gì cho tôi cả đâu. Cậu bình phục là tôi vui rồi. Chúc cậu về mạnh khỏe.”
Thái Hưng nghe vậy thì bỗng thấy buồn. - ‘Mình đã xem anh ấy như một người bạn thân thiết. Nhưng có vẻ anh ấy chỉ xem mình là một người trong vô số người buộc phải chăm sóc để có tiền mà thôi.’
Thái Hưng ngẩng đầu, mỉm cười với Hải Đông. Sau đó cầm lấy cái túi đồ của mình. - “Tôi hiểu rồi. Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc tôi trong thời gian qua. Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi. Nếu có duyên sau này sẽ gặp lại.”
Thái Hưng nói xong liền cầm túi đồ đi xuống cổng bệnh viện. Cậu ngồi trên ghế đá trong bệnh viện nhìn ra bên ngoài đường, chờ đợi taxi đến để đưa về khách sạn đã đặt trước.
***
Trên đường có tuyết rơi dày nên hơn 30 phút nữa xe mới đến. Thái Hưng đọc xong tin nhắn của người tài xế liền thở dài, bỏ cái túi đồ trên ghế và ra sân chơi với tuyết.
Mặt đất lúc này đều phủ một tầng bông tuyết dày hơn 10 căn-ti-mét. Thái Hưng mặc kệ gió thổi, tuyết rơi vẫn ngồi giữa sân gom tuyết tạo hình một chú người tuyết to tròn. Cậu càng làm càng thấy thích, tinh thần càng vui vẻ lên.
Hải Đông ở trên lầu nhìn thấy Thái Hưng như vậy liền đi xuống. Từ xa cầm theo hai cành cây nhỏ đến cạnh chú người tuyết cao ngang hông mình mà cắm lên đầu nó. - “Hôm nay vẫn còn trong thời gian làm việc của tôi. Tôi sẽ chăm sóc cậu đến hết 8 giờ tối nay, phải đảm bảo cậu về nhà an toàn thì mới được. Cậu không được từ chối tôi đâu đấy.”
Thái Hưng đầy ngạc nhiên nhìn Hải Đông, sau khi nghe anh ta nói vậy thì cũng chỉ bất lực đồng ý.
Taxi đến, Hải Đông cầm giúp cái túi rồi lên xe cùng Thái Hưng, hai người đi đến khách sạn…
Thái Hưng đi phía trước mở cửa phòng, Hải Đông chần chừ theo sau.
Hải Đông không ngờ Thái Hưng lại thuê căn phòng này, nó cùng tầng với nơi anh đang ở và ngay phía đối diện. Cả hai chỉ cách nhau 5, 6 bước chân.
“Anh mau vào đi.” - Thái Hưng rót một ly nước mang cho Hải Đông rồi lấy lại cái túi đồ của mình đem để một bên.
Hải Đông có chút không tự nhiên đi vào. - “Cảm ơn cậu.”
Thái Hưng ngồi vào bàn, đối diện với Hải Đông, mỉm cười. - “Anh ở đây lâu như vậy rồi có biết chỗ nào bán món gì ngon ngon không? Giới thiệu cho tôi với.”
“Cậu đói rồi à.” - Hải Đông bất ngờ nhìn Thái Hưng, sau đó quay xuống xem đồng hồ thì mới nhận ra đã qua giờ trưa rồi. - “Ở con hẻm đối diện khách sạn có một quán mì ramen rất ngon. Tôi đi mua về cho cậu nhé.”
Thái Hưng nghe nói có đồ ăn ngon thì mắt sáng rỡ lên, vội xua tay. - “Không cần đâu, tôi sẽ ghé quán ăn. Mấy nay ở một chỗ trong bệnh viện đợi đồ ăn anh mang đến tôi cũng thấy chán rồi. Ra ngoài đổi không khí cũng hay. Anh ở đây đi, không cần đi theo tôi. Tôi ăn xong sẽ mua về cho anh một phần.” - Nói xong, Thái Hưng tìm cái ví tiền của mình rồi đi ngay.
Hải Đông vội nắm tay Thái Hưng lại. - “Sao tôi phải ở đây?”
“Không phải anh không muốn ăn cùng tôi sao? Anh đi theo mà chỉ nhìn tôi ăn thì tôi thấy ngại lắm. Tôi sẽ đi nhanh rồi quay về. Anh đừng lo.” - Trong đôi mắt Thái Hưng có chút buồn bã, quay lại nói với Hải Đông.
Nghe vậy, Hải Đông cũng buông tay, thôi không giữ người nữa.
Thái Hưng chào tạm biệt Hải Đông rồi đi một mạch xuống sảnh khách sạn.
***
Trên này, Hải Đông lấy đồ từ túi của Thái Hưng ra, sắp xếp mọi thứ cho gọn gàng. Sau đó quét nhà, lau sàn sạch loáng. Anh đi qua phòng mình ở phía đối diện lấy chai xịt dung dịch tạo hương thường dùng để khử đi mùi “khách sạn”, cho không khí trong phòng Thái Hưng trở nên dễ chịu hơn.
Hải Đông làm một lúc đã xong. Thấy chiếc điện thoại của Thái Hưng rung rung trên giường, lúc này anh mới chợt nhớ ra cái gì đó liền đóng cửa chạy đi tìm Thái Hưng.
***
Dưới quán mì, Thái Hưng đang chật vật với hai ông bà chủ tiệm đã hơn 50 tuổi. Họ không giao tiếp được bằng tiếng Anh. Xung quanh cũng không có ai để nhờ phiên dịch dùm vì giờ đã vào ca làm chiều của mọi người.
Thái Hưng chỉ chỉ trỏ trỏ vào hình minh họa của các tô mì, ra dấu gọi món. Cậu càng chỉ càng loạn. Hai ông bà ở đối diện chỉ biết nhìn nhau rồi nhìn Thái Hưng mà lắc đầu.
Hải Đông đi tới, từ phía sau đã nói tới bằng tiếng Nhật rất rành rọt. - “Phiền ông bà làm cho cậu ấy một tô mì ramen đặc biệt.”
Nghe thế, hai ông bà mới vui vẻ hiểu ra, cười với Thái Hưng rồi quay vào trong bếp chế biến.
Thái Hưng vội quay ra sau thì thấy Hải Đông, cậu thở phào rồi cùng Hải Đông đến bàn ngồi ngay ngắn. - “Hai ông bà ấy không hiểu tôi nói cái gì cả. Cũng may là có anh, nếu không tôi đã không được ăn món mỳ rồi.”
Hải Đông đưa tới chiếc điện thoại cho Thái Hưng. - “Không có gì, tôi cũng quên nói với cậu chuyện đó. Ông bà chủ quán đã bán ở đâu hơn 30 năm rồi. Quán nằm trong hẻm nhỏ cũng không có nhiều người biết đến. Đa phần là những người dân quanh đây ăn thôi. Tuy quán nhỏ nhưng mỳ ở đây nấu vị rất chuẩn. Cậu ăn đi sẽ không thấy thất vọng đâu.
À, hồi nãy cậu bỏ quên điện thoại. Có người gọi cho cậu mấy cuộc này.”
Thái Hưng tròn mắt nhìn chiếc điện thoại. Bình thường, cậu là người luôn mang theo điện thoại kè kè bên mình để liên lạc, sắp xếp, quản lý mọi chuyện ở công ty. Nó là vật bất ly thân của cậu, không thể rời khỏi một ly. Nhưng lần này, Thái Hưng lại để quên một thứ quan trọng như vậy. Cậu lo lắng nhận lại cái điện thoại rồi kiểm tra cuộc gọi nhỡ.
Thấy 2 cuộc gọi đến từ Nguyệt Mai liền thở phào. Cậu rời bàn, đi đến một góc gọi lại cho Nguyệt Mai.
***
Vừa gọi đến, ở đầu dây bên kia, Nguyệt Mai đã vui vẻ cộng thêm chút hồi hộp ấn nghe ngay. - “Alo, là em đây.”
“Em gọi cho anh có gì không? Lúc em gọi thì anh đang ở ngoài, không mang điện thoại theo nên không nghe được.”
“Không có gì, tại em thấy lâu vậy rồi nên muốn hỏi thăm anh. Chừng nào anh xuất viện?” - Nguyệt Mai ngồi trên chiếc ghế xoay vừa nói vừa xoay qua lại mấy vòng.
“Anh khỏe rồi, chắc 2 tuần nữa mới về Việt Nam. Ở Nhật có nhiều thứ hay ho lắm, khi về sẽ mua tặng em một cái làm kỷ niệm.” - Thái Hưng mỉm cười, vui vẻ nói tới.
“Được vậy thì hay quá, em cảm ơn anh trước nha. Khi nào về nhớ nhắn em ra sân bay đón đấy.” - Nguyệt Mai cười tươi, giọng nói đầy hào hứng.
“Được rồi, anh phải đi rồi. Tạm biệt em nhé.” - Thái Hưng hạnh phúc vì cảm nhận được sự quan tâm ấm áp đến từ Nguyệt Mai. Cũng chỉ có Nguyệt Mai là cô gái duy nhất gọi hỏi thăm cậu. Đợi khi đối phương tắt máy trước cậu mới quay lại chỗ ngồi.
***
Một tô mì ramen đặc biệt vừa hay cũng được bà chủ quán bưng ra. Thái Hưng nhìn nó liền thích thú lau tay, lấy muỗng đũa chuẩn bị ăn.
Hải Đông ngồi cạnh nhìn Thái Hưng ăn ngon lành mà cũng thấy vui theo. Anh vô thức nhìn chăm chăm cái dáng vẻ “đáng yêu” của một người con trai khác.
Thái Hưng ăn được miếng mì đầu tiên thì ăn hạnh phúc. Đúng như lời Hải Đông nói, nó rất hợp với khẩu vị của cậu, rất vừa miệng, rất ngon. Nhưng, đến miếng thứ 2, thứ 3, thứ 4 thì… ăn không vô nữa vì có người cứ luôn “nhìn miệng”.
Thái Hưng quay qua phía Hải Đông. Lúc này Hải Đông mới phản ứng, có chút bất ngờ. Khi nhìn thấy ánh mắt đối phương thì liền ngại quay đi nhìn chỗ khác. - “À… người gọi đến hồi nãy là bạn gái cậu à?”
“Không đâu, cô ấy chỉ là đồng nghiệp thôi. Chúng tôi làm cùng vài dự án nên thân thiết. Tôi bận muốn chết thì ai mà yêu được.” - Nghe Hải Đông hỏi vậy, Thái Hưng liền xua tay, nói đến.
Hải Đông cầm ly trà đá, uống một ngụm rồi nhìn sang Thái Hưng. - “Chỉ là cậu không muốn thôi, chứ yêu thì đơn giản mà.”
“Anh nói cứ như hiểu tôi lắm ấy.” - Thái Hưng cười cười ngước nhìn Hải Đông rồi tiếp tục ăn mì.
“Ở cùng cậu gần 1 tháng nay nên chắc cũng hiểu phần nào. Cậu… thích mẫu người như thế nào?” - Hải Đông xùy một cái rồi nhìn đi chỗ khác. Khi nói câu cuối, giọng anh như nhỏ hẳn đi.
Thái Hưng ngạc nhiên khi nghe vậy. Phải, cậu đã được Hải Đông chăm sóc gần tháng nay nhưng đa phần là nói chuyện về tình hình sức khỏe. Nếu cậu không chủ động hỏi chuyện, kể chuyện của mình thì thôi, Hải Đông tuyệt nhiên sẽ không chủ động tò mò chuyện cá nhân, riêng tư của cậu như lần này.
“Tôi hả? Thật ra cũng đơn giản lắm. Chỉ cần người đó hiểu cho tôi, cho công việc của tôi và có chí cầu tiến, biết phấn đấu vì tương lai là được. Ngoại hình thì không quan trọng, chỉ cần hợp tính cách.” - Nói xong, cậu mỉm cười nhìn Hải Đông rồi hút cạn tô mỳ.
Hải Đông cũng gật gù theo từng lời của Thái Hưng. Khi đối phương ăn xong liền đi lại kêu thêm một phần mì mang về. Hai người cùng dạo bộ về lại phòng khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.