Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?
Chương 84
MaYuRi
03/02/2023
Gia Bảo cùng Anh Kiệt, Nguyệt Mai xuống đến sảnh công ty. Quang Lâm vừa hay từ ngoài từ ngoài trở về với bộ dạng như mấy xác ướp nơi công sở khi tan tầm mà vẫn còn phải ở lại công ty làm việc.
Thấy Anh Kiệt và Nguyệt Mai ở cạnh Gia Bảo, Quang Lâm ngay lập tức thẳng lưng, lấy lại tinh thần. Anh cúi chào mọi người rồi quay sang đưa cho Gia Bảo tập hồ sơ. Sau đó đưa anh ta đến nhà hàng ăn tối cùng hai người kia.
***
Anh Kiệt cùng Gia Bảo vào phòng VIP như mọi khi, vừa ăn vừa ngắm cảnh thành phố về đêm từ trên cao.
Nguyệt Mai và Quang Lâm ngồi cùng bàn, ăn ở một phòng khác.
Khi đồ ăn đã dọn lên hết rồi nhưng vẫn thấy Quang Lâm chưa động đũa. Nguyệt Mai liền gấp một ít thịt bò xào bông Thiên Lý đưa qua chén của đối phương.
“Món này ngon lắm nè, anh ăn một miếng đi.” - Nguyệt Mai nói đến với nụ cười duyên. Khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú ấy khiến Quang Lâm thêm mê mẩn.
“Cảm ơn nhé. Tôi ăn đây, cô… cô cũng mau ăn đi.”
Nguyệt Mai đã rất đói rồi, chỉ đợi có câu nói này mới có thể ăn ngon lành. - ‘Làm con gái thật mệt mà, giữ ý tứ cái gì không biết nữa.’
Quang Lâm ăn được chừng 5 phút là không thấy ngon miệng nữa. Anh chỉ ước bây giờ mình có thể về lại cái giường thân yêu và ngả lưng xuống ngủ một giấc cho đã đời. Đối với người đẹp ở trước mặt cũng không còn tinh thần để quan tâm.
***
Quang Lâm vừa ăn vừa nhớ lại chuyện hôm qua. Anh vui mừng không được bao lâu khi trả lại công việc thư ký cho Thái Hưng thì chỉ sau một đêm lại nghe tin dữ. Anh ta tiếp tục đi công tác nước ngoài.
Cả ngày nay Quang Lâm như muốn đổ bệnh. Anh ta lại còn thông báo gấp như vậy, anh chưa kịp chuẩn bị tinh thần đón nhận nên hơi sốc.
***
Sau đêm đi uống cùng Gia Bảo, Thái Hưng đã bị ép uống đến say sưa. Anh ngồi kế bên nghe những lời phàn nàn, trách móc, kể lể, tâm sự vô số chuyện của đối phương đến 12 giờ đêm mới về tới nhà.
Do đã đặt vé máy bay vào 8 giờ sáng hôm sau. Thái Hưng cố ép bản thân thức dậy bằng tiếng chuông báo thức to rùm vang. Đôi mắt anh nặng trịch, thèm ngủ thêm mấy tiếng nữa. Nhưng nếu không đi sẽ không kịp giờ bay.
Thái Hưng hận bản thân mình hôm qua sao lại để anh ta ép uống như vậy. Anh đánh mạnh vào bàn tay của mình rồi tắm dưới vòi nước lạnh để bản thân thật sự tỉnh táo lại.
Cuối cùng anh cũng đến sân bay kịp giờ.
Trong phòng chờ làm các thủ tục kiểm tra hành lý, soát vé. Thái Hưng tranh thủ gọi cho Quang Lâm.
Mới sáng sớm, Quang Lâm thư thái ngồi ở một quán cà phê vừa ăn điểm tâm vừa uống cà phê và trò chuyện cùng những đồng nghiệp chung phòng ban.
Thấy cuộc gọi đến từ Thái Hưng, anh vui vẻ nhấc máy ngay. Sau đó chừng ba phút khi nghe Thái Hưng trình bày, sắc mặt Quang Lâm bỗng nhợt nhạt rồi tái mét đi trông thấy. Gương mặt đơ cứng ra, ánh mắt mở to nhìn xa xăm.
“Từ đây đến cuối tháng 1, tôi sẽ đi công tác ở nước ngoài. Công việc thư ký nhờ anh phụ giúp tôi nhé.
Anh yên tâm, tôi vẫn sẽ theo dõi sát sao tình hình công việc ở công ty, hỗ trợ anh về mọi chuyện. Anh không cần lo về tổng giám đốc nữa. Có lẽ anh ấy đã giải quyết được chuyện riêng của mình rồi nên sẽ không khó chịu như trước đâu.
Yên tâm, một tháng trôi nhanh lắm. Alo, anh còn nghe tôi nói không? Alo… anh Quang Lâm?”
Quang Lâm nuốt nước bọt, thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế trong sự ngơ ngác của những người xung quanh. Anh gật đầu như một con lật đật. - “Được, cậu nhớ về sớm. Không thì nhớ đến hốt xác tôi.”
***
Trong căn phòng ăn VIP của nhà hàng Sen Hồng. Anh Kiệt cùng Gia Bảo ăn lẩu. Cả hai im lặng chờ lẩu sôi. Căn phòng lúc này yên tĩnh kỳ lạ.
Nước lẩu sôi kêu “lốc bốc” vang lên nghe thấy rõ mồn một.
Gia Bảo khều khều Anh Kiệt, kêu anh ta ăn đi.
Anh Kiệt giật mình, đem trụng mấy miếng thịt bò vào nồi nước rồi lại tiếp tục nghĩ ngợi.
Gia Bảo ngồi ăn ở đối diện liền hiếu kỳ kêu Anh Kiệt. - “Thịt chín rồi kìa.”
Anh Kiệt nhìn xuống nồi lẩu, lấy miếng thịt đã teo tóp lại còn một chút xíu bỏ vào chén. Anh bỗng buông đũa, nghiêm túc nhìn Gia Bảo. - “Nói thật, tôi muốn Thái Hưng qua làm thư ký cho tôi. Anh đồng ý không?”
Gia Bảo nghe vậy thì rất ngạc nhiên nhìn Anh Kiệt, khi thấy ánh mắt kia liền khẽ thở dài. - “Cậu ấy là một người chăm chỉ, làm việc lại hết mình, tận tâm tận lực từ khi vào công ty cho đến bây giờ. Một người như vậy bây giờ rất khó tìm.
Nhưng, tôi cũng không thể ép buộc được cậu ấy phải làm cho công ty tôi suốt cuộc đời nếu cậu ấy không muốn.
Nếu anh thuyết phục, làm sao khiến cậu ấy thay đổi thì làm. Tôi không ngăn cản. Nhưng tôi nói trước, cạnh tranh công bằng, cấm giở thủ đoạn.
Tôi dám cá cậu ấy sẽ không thể nào rời khỏi công ty này, rời khỏi một tổng giám đốc tâm lý, tốt bụng và đẹp trai như tôi đâu. Anh cẩn thận đấy.”
Nghe đến câu cuối, Anh Kiệt cười khẩy, tinh thần vui vẻ hẳn. - “Được, vậy phải để xem tới cuối cùng cậu ấy chọn bên nào. Thời gian tới anh lo giữ người của anh đi, đừng để tôi kéo qua bên tôi làm một cái rụp đấy.”
Đối với mấy lời thách thức này, Gia Bảo không những không tức giận mà ngược lại càng thấy thú vị, cụng ly với Anh Kiệt.
***
Ở nước ngoài, nếu theo đúng kế hoạch thì Thái Hưng chỉ có thể ở lại mỗi nước 7 ngày. Nhật Bản, Malaysia, Ấn độ và Mỹ.
Nhưng chuyến đi Nhật Bản đã kéo dài thời gian thêm mấy tháng, khiến cho tiến độ việc khảo sát chậm trễ đi.
Trong một tháng tới này. Thái Hưng sẽ dừng chân ở Malaysia 10 ngày, Ấn độ 15 ngày và Mỹ 15 ngày.
***
Vì sự cố đáng tiếc ở Nhật, Thái Hưng nhanh chóng lao vào công việc khi đặt chân đến Kuala Lumpur - Malaysia.
Anh phải tranh thủ làm cho kịp tiến độ trong năm nay. Phải hoàn thành việc lựa chọn địa điểm xây dựng chi nhánh và quảng bá cho các chi nhánh này.
Mỗi ngày, Thái Hưng đều thức dậy vào 5 giờ sáng rồi đi khắp nơi ở bên ngoài cho đến 9 giờ tối mới về tới khách sạn.
Việc ăn uống không đều độ, cơ thể không thích nghi kịp được với khí hậu, không khí ở những vùng đất mới đã khiến Thái Hưng ốm đi. Cả người tiều tụy và đặc biệt khi đến đêm lạnh lại ho rất nhiều, không sao ngủ ngon được.
Thái Hưng sắp xếp thời gian làm việc dày đặc. Ngày ngày đều dốc sức hết mình để xử lý một số lượng thông tin lớn của cuộc khảo sát. Khi anh đặt chân đến California - Mỹ, tình trạng sức khỏe của anh càng nghiêm trọng hơn. Anh mua thuốc trị ho thông thường, uống cầm chừng để qua cơn rồi tiếp tục làm việc.
Thái Hưng không nghĩ nhiều vì trước đó cũng đã có một thời gian anh ho rất nặng, có khi ho ra cả máu nhưng sau đó mọi thứ vẫn ổn. Anh cho rằng lần này cũng vậy.
***
Ước mơ lớn nhất cuộc đời của Thái Hưng chính là cùng gia đình đi chu du khắp các vùng đất thú vị trên thế giới.
Đến bây giờ anh vẫn luôn cố gắng làm việc để thực hiện ước mơ đó cho dù không còn cha mẹ bên cạnh đi nữa. Anh làm vì chính mình. Sau 45 tuổi, Thái Hưng sẽ nghỉ việc và bắt đầu chuyến hành trình đầu tiên của mình.
***
Đối với một người làm việc đến quên thời gian như Thái Hưng thì một tháng trôi qua rất nhanh. Nhưng với Quang Lâm, ở Việt Nam ngày ngày đi làm trong lo lắng, hồi hộp sợ đắc tội gì với ông tổng giám đốc thì một tháng này dài bằng một năm. Anh đếm từng ngày trông ngóng Thái Hưng quay về nhận lại vị trí thư ký khó khăn này.
Thái Hưng đã cố hết sức để nhanh chóng khảo sát xong nhưng cuối cùng vẫn không thể về sớm. Anh phải ở lại Mỹ thêm một ngày vì trễ chuyến bay.
Khi về tới sân bay Tân Sơn Nhất, Thái Hưng bị chảy máu cam, ngất xỉu tại chỗ. Anh được mọi người đưa vào bệnh viện gần đó kiểm tra.
Gia Bảo nghe cuộc gọi thông báo tình hình của thư ký mình từ bệnh viện thì kêu Quang Lâm đưa mình đi xem ngay.
Nguyệt Mai lấy tin từ Quang Lâm, cô lo lắng nói cho Anh Kiệt hay để xin nghỉ đi thăm Thái Hưng.
Anh Kiệt nghe xong, trong lòng lo lắng không yên, quyết định đi cùng Nguyệt Mai đến thăm chàng thư ký được nhiều người yêu mến nhưng cũng rất “phiền phức” này.
***
“Cậu ấy chỉ ngất đi do làm việc quá sức thôi. Người nhà nên chú ý đừng để cậu ấy bị nhiễm lạnh nữa. Phổi cậu ấy không được tốt lắm. Thời gian này nên nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh cho ăn đồ dầu mỡ và thường xuyên luyện tập hít thở để rèn luyện chức năng hô hấp.” - Cô y tá cầm bệnh án của Thái Hưng rồi cẩn thận dặn dò.
Anh Kiệt đứng bên cạnh nhìn con người nằm trên giường bệnh kia liền thấy khó chịu trong lòng, thấy thương.
Anh không nói gì, lẳng lặng bỏ ra bên ngoài trước.
Nửa tiếng sau khi Anh Kiệt rời đi, Thái Hưng tỉnh dậy với vẻ mặt hoang mang. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại ở đây.
Nguyệt Mai cặn kẽ giải thích cho Thái Hưng rồi lo lắng nói lại lời của cô y tá một lần nữa.
Thái Hưng hiểu ra, anh cúi đầu, xin lỗi mọi người vì làm phiền tất cả phải chạy đến đây.
***
Gia Bảo nhận được điện thoại có cuộc họp nên phải rời đi. Anh nhìn Thái Hưng đầy quan tâm. - “Cậu ở lại nghỉ ngơi, theo dõi thêm đi. Khi nào khỏe hẳn rồi hả đến công ty làm. Tôi có việc đi trước đây.”
Thái Hưng mỉm cười, cúi chào với tổng giám đốc của mình.
Ngay khi anh ta đi, trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại mình Nguyệt Mai và Thái Hưng. Nguyệt Mai nói không ngừng nghỉ, hỏi thăm tất tần tật về chuyến đi của Thái Hưng. Thái Hưng nghe thôi cũng thấy mệt.
May mắn sau đó ít phút, Anh Kiệt quay trở lại. Vừa thấy Thái Hưng ngồi trên giường liền có chút vui mừng đến cạnh. - “Tỉnh rồi à?”
“Tôi vừa mới tỉnh lại đây thôi. Phiền anh và mọi người đến tận đây, thật ngại quá.” - Thái Hưng trông thấy Anh Kiệt càng hoang mang hơn. Trước đó thấy Nguyệt Mai là đã quá lắm rồi, bây giờ không ngờ một tổng giám đốc như anh ta lại đến tận đây.
***
Kể từ sau khi xuất viện, ngày nào Anh Kiệt cũng mang một món gì đó để cho Thái Hưng bồi bổ. Khi thì nước yến, canh nhân sâm, khi thì cháo bào ngư, trái cây nhập khẩu,… tất cả đều được đích thân anh mang đến sau khi Thái Hưng tan làm. Hai người ngồi nói chuyện, đợi cho Thái Hưng ăn hết chúng trước mặt thì anh mới an lòng. - “Cậu đó, chăm sóc bản thân cho tốt vào.”
Ban đầu Thái Hưng kiên quyết từ chối, cũng không hiểu tại sao anh ta lại làm như thế. Nhưng Anh Kiệt dùng chức vụ ngoài giờ làm việc đã khiến Thái Hưng khó xử, dần chấp nhận như một điều bình thường.
Uống thuốc, ăn đồ bổ mỗi ngày đã khiến cơn ho Thái Hưng giảm đi chút ít nhưng mỗi đêm vẫn cứ ho khan, kéo dài dai dẳng từ ngày này qua ngày khác.
Thấy Anh Kiệt và Nguyệt Mai ở cạnh Gia Bảo, Quang Lâm ngay lập tức thẳng lưng, lấy lại tinh thần. Anh cúi chào mọi người rồi quay sang đưa cho Gia Bảo tập hồ sơ. Sau đó đưa anh ta đến nhà hàng ăn tối cùng hai người kia.
***
Anh Kiệt cùng Gia Bảo vào phòng VIP như mọi khi, vừa ăn vừa ngắm cảnh thành phố về đêm từ trên cao.
Nguyệt Mai và Quang Lâm ngồi cùng bàn, ăn ở một phòng khác.
Khi đồ ăn đã dọn lên hết rồi nhưng vẫn thấy Quang Lâm chưa động đũa. Nguyệt Mai liền gấp một ít thịt bò xào bông Thiên Lý đưa qua chén của đối phương.
“Món này ngon lắm nè, anh ăn một miếng đi.” - Nguyệt Mai nói đến với nụ cười duyên. Khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú ấy khiến Quang Lâm thêm mê mẩn.
“Cảm ơn nhé. Tôi ăn đây, cô… cô cũng mau ăn đi.”
Nguyệt Mai đã rất đói rồi, chỉ đợi có câu nói này mới có thể ăn ngon lành. - ‘Làm con gái thật mệt mà, giữ ý tứ cái gì không biết nữa.’
Quang Lâm ăn được chừng 5 phút là không thấy ngon miệng nữa. Anh chỉ ước bây giờ mình có thể về lại cái giường thân yêu và ngả lưng xuống ngủ một giấc cho đã đời. Đối với người đẹp ở trước mặt cũng không còn tinh thần để quan tâm.
***
Quang Lâm vừa ăn vừa nhớ lại chuyện hôm qua. Anh vui mừng không được bao lâu khi trả lại công việc thư ký cho Thái Hưng thì chỉ sau một đêm lại nghe tin dữ. Anh ta tiếp tục đi công tác nước ngoài.
Cả ngày nay Quang Lâm như muốn đổ bệnh. Anh ta lại còn thông báo gấp như vậy, anh chưa kịp chuẩn bị tinh thần đón nhận nên hơi sốc.
***
Sau đêm đi uống cùng Gia Bảo, Thái Hưng đã bị ép uống đến say sưa. Anh ngồi kế bên nghe những lời phàn nàn, trách móc, kể lể, tâm sự vô số chuyện của đối phương đến 12 giờ đêm mới về tới nhà.
Do đã đặt vé máy bay vào 8 giờ sáng hôm sau. Thái Hưng cố ép bản thân thức dậy bằng tiếng chuông báo thức to rùm vang. Đôi mắt anh nặng trịch, thèm ngủ thêm mấy tiếng nữa. Nhưng nếu không đi sẽ không kịp giờ bay.
Thái Hưng hận bản thân mình hôm qua sao lại để anh ta ép uống như vậy. Anh đánh mạnh vào bàn tay của mình rồi tắm dưới vòi nước lạnh để bản thân thật sự tỉnh táo lại.
Cuối cùng anh cũng đến sân bay kịp giờ.
Trong phòng chờ làm các thủ tục kiểm tra hành lý, soát vé. Thái Hưng tranh thủ gọi cho Quang Lâm.
Mới sáng sớm, Quang Lâm thư thái ngồi ở một quán cà phê vừa ăn điểm tâm vừa uống cà phê và trò chuyện cùng những đồng nghiệp chung phòng ban.
Thấy cuộc gọi đến từ Thái Hưng, anh vui vẻ nhấc máy ngay. Sau đó chừng ba phút khi nghe Thái Hưng trình bày, sắc mặt Quang Lâm bỗng nhợt nhạt rồi tái mét đi trông thấy. Gương mặt đơ cứng ra, ánh mắt mở to nhìn xa xăm.
“Từ đây đến cuối tháng 1, tôi sẽ đi công tác ở nước ngoài. Công việc thư ký nhờ anh phụ giúp tôi nhé.
Anh yên tâm, tôi vẫn sẽ theo dõi sát sao tình hình công việc ở công ty, hỗ trợ anh về mọi chuyện. Anh không cần lo về tổng giám đốc nữa. Có lẽ anh ấy đã giải quyết được chuyện riêng của mình rồi nên sẽ không khó chịu như trước đâu.
Yên tâm, một tháng trôi nhanh lắm. Alo, anh còn nghe tôi nói không? Alo… anh Quang Lâm?”
Quang Lâm nuốt nước bọt, thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế trong sự ngơ ngác của những người xung quanh. Anh gật đầu như một con lật đật. - “Được, cậu nhớ về sớm. Không thì nhớ đến hốt xác tôi.”
***
Trong căn phòng ăn VIP của nhà hàng Sen Hồng. Anh Kiệt cùng Gia Bảo ăn lẩu. Cả hai im lặng chờ lẩu sôi. Căn phòng lúc này yên tĩnh kỳ lạ.
Nước lẩu sôi kêu “lốc bốc” vang lên nghe thấy rõ mồn một.
Gia Bảo khều khều Anh Kiệt, kêu anh ta ăn đi.
Anh Kiệt giật mình, đem trụng mấy miếng thịt bò vào nồi nước rồi lại tiếp tục nghĩ ngợi.
Gia Bảo ngồi ăn ở đối diện liền hiếu kỳ kêu Anh Kiệt. - “Thịt chín rồi kìa.”
Anh Kiệt nhìn xuống nồi lẩu, lấy miếng thịt đã teo tóp lại còn một chút xíu bỏ vào chén. Anh bỗng buông đũa, nghiêm túc nhìn Gia Bảo. - “Nói thật, tôi muốn Thái Hưng qua làm thư ký cho tôi. Anh đồng ý không?”
Gia Bảo nghe vậy thì rất ngạc nhiên nhìn Anh Kiệt, khi thấy ánh mắt kia liền khẽ thở dài. - “Cậu ấy là một người chăm chỉ, làm việc lại hết mình, tận tâm tận lực từ khi vào công ty cho đến bây giờ. Một người như vậy bây giờ rất khó tìm.
Nhưng, tôi cũng không thể ép buộc được cậu ấy phải làm cho công ty tôi suốt cuộc đời nếu cậu ấy không muốn.
Nếu anh thuyết phục, làm sao khiến cậu ấy thay đổi thì làm. Tôi không ngăn cản. Nhưng tôi nói trước, cạnh tranh công bằng, cấm giở thủ đoạn.
Tôi dám cá cậu ấy sẽ không thể nào rời khỏi công ty này, rời khỏi một tổng giám đốc tâm lý, tốt bụng và đẹp trai như tôi đâu. Anh cẩn thận đấy.”
Nghe đến câu cuối, Anh Kiệt cười khẩy, tinh thần vui vẻ hẳn. - “Được, vậy phải để xem tới cuối cùng cậu ấy chọn bên nào. Thời gian tới anh lo giữ người của anh đi, đừng để tôi kéo qua bên tôi làm một cái rụp đấy.”
Đối với mấy lời thách thức này, Gia Bảo không những không tức giận mà ngược lại càng thấy thú vị, cụng ly với Anh Kiệt.
***
Ở nước ngoài, nếu theo đúng kế hoạch thì Thái Hưng chỉ có thể ở lại mỗi nước 7 ngày. Nhật Bản, Malaysia, Ấn độ và Mỹ.
Nhưng chuyến đi Nhật Bản đã kéo dài thời gian thêm mấy tháng, khiến cho tiến độ việc khảo sát chậm trễ đi.
Trong một tháng tới này. Thái Hưng sẽ dừng chân ở Malaysia 10 ngày, Ấn độ 15 ngày và Mỹ 15 ngày.
***
Vì sự cố đáng tiếc ở Nhật, Thái Hưng nhanh chóng lao vào công việc khi đặt chân đến Kuala Lumpur - Malaysia.
Anh phải tranh thủ làm cho kịp tiến độ trong năm nay. Phải hoàn thành việc lựa chọn địa điểm xây dựng chi nhánh và quảng bá cho các chi nhánh này.
Mỗi ngày, Thái Hưng đều thức dậy vào 5 giờ sáng rồi đi khắp nơi ở bên ngoài cho đến 9 giờ tối mới về tới khách sạn.
Việc ăn uống không đều độ, cơ thể không thích nghi kịp được với khí hậu, không khí ở những vùng đất mới đã khiến Thái Hưng ốm đi. Cả người tiều tụy và đặc biệt khi đến đêm lạnh lại ho rất nhiều, không sao ngủ ngon được.
Thái Hưng sắp xếp thời gian làm việc dày đặc. Ngày ngày đều dốc sức hết mình để xử lý một số lượng thông tin lớn của cuộc khảo sát. Khi anh đặt chân đến California - Mỹ, tình trạng sức khỏe của anh càng nghiêm trọng hơn. Anh mua thuốc trị ho thông thường, uống cầm chừng để qua cơn rồi tiếp tục làm việc.
Thái Hưng không nghĩ nhiều vì trước đó cũng đã có một thời gian anh ho rất nặng, có khi ho ra cả máu nhưng sau đó mọi thứ vẫn ổn. Anh cho rằng lần này cũng vậy.
***
Ước mơ lớn nhất cuộc đời của Thái Hưng chính là cùng gia đình đi chu du khắp các vùng đất thú vị trên thế giới.
Đến bây giờ anh vẫn luôn cố gắng làm việc để thực hiện ước mơ đó cho dù không còn cha mẹ bên cạnh đi nữa. Anh làm vì chính mình. Sau 45 tuổi, Thái Hưng sẽ nghỉ việc và bắt đầu chuyến hành trình đầu tiên của mình.
***
Đối với một người làm việc đến quên thời gian như Thái Hưng thì một tháng trôi qua rất nhanh. Nhưng với Quang Lâm, ở Việt Nam ngày ngày đi làm trong lo lắng, hồi hộp sợ đắc tội gì với ông tổng giám đốc thì một tháng này dài bằng một năm. Anh đếm từng ngày trông ngóng Thái Hưng quay về nhận lại vị trí thư ký khó khăn này.
Thái Hưng đã cố hết sức để nhanh chóng khảo sát xong nhưng cuối cùng vẫn không thể về sớm. Anh phải ở lại Mỹ thêm một ngày vì trễ chuyến bay.
Khi về tới sân bay Tân Sơn Nhất, Thái Hưng bị chảy máu cam, ngất xỉu tại chỗ. Anh được mọi người đưa vào bệnh viện gần đó kiểm tra.
Gia Bảo nghe cuộc gọi thông báo tình hình của thư ký mình từ bệnh viện thì kêu Quang Lâm đưa mình đi xem ngay.
Nguyệt Mai lấy tin từ Quang Lâm, cô lo lắng nói cho Anh Kiệt hay để xin nghỉ đi thăm Thái Hưng.
Anh Kiệt nghe xong, trong lòng lo lắng không yên, quyết định đi cùng Nguyệt Mai đến thăm chàng thư ký được nhiều người yêu mến nhưng cũng rất “phiền phức” này.
***
“Cậu ấy chỉ ngất đi do làm việc quá sức thôi. Người nhà nên chú ý đừng để cậu ấy bị nhiễm lạnh nữa. Phổi cậu ấy không được tốt lắm. Thời gian này nên nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh cho ăn đồ dầu mỡ và thường xuyên luyện tập hít thở để rèn luyện chức năng hô hấp.” - Cô y tá cầm bệnh án của Thái Hưng rồi cẩn thận dặn dò.
Anh Kiệt đứng bên cạnh nhìn con người nằm trên giường bệnh kia liền thấy khó chịu trong lòng, thấy thương.
Anh không nói gì, lẳng lặng bỏ ra bên ngoài trước.
Nửa tiếng sau khi Anh Kiệt rời đi, Thái Hưng tỉnh dậy với vẻ mặt hoang mang. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại ở đây.
Nguyệt Mai cặn kẽ giải thích cho Thái Hưng rồi lo lắng nói lại lời của cô y tá một lần nữa.
Thái Hưng hiểu ra, anh cúi đầu, xin lỗi mọi người vì làm phiền tất cả phải chạy đến đây.
***
Gia Bảo nhận được điện thoại có cuộc họp nên phải rời đi. Anh nhìn Thái Hưng đầy quan tâm. - “Cậu ở lại nghỉ ngơi, theo dõi thêm đi. Khi nào khỏe hẳn rồi hả đến công ty làm. Tôi có việc đi trước đây.”
Thái Hưng mỉm cười, cúi chào với tổng giám đốc của mình.
Ngay khi anh ta đi, trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại mình Nguyệt Mai và Thái Hưng. Nguyệt Mai nói không ngừng nghỉ, hỏi thăm tất tần tật về chuyến đi của Thái Hưng. Thái Hưng nghe thôi cũng thấy mệt.
May mắn sau đó ít phút, Anh Kiệt quay trở lại. Vừa thấy Thái Hưng ngồi trên giường liền có chút vui mừng đến cạnh. - “Tỉnh rồi à?”
“Tôi vừa mới tỉnh lại đây thôi. Phiền anh và mọi người đến tận đây, thật ngại quá.” - Thái Hưng trông thấy Anh Kiệt càng hoang mang hơn. Trước đó thấy Nguyệt Mai là đã quá lắm rồi, bây giờ không ngờ một tổng giám đốc như anh ta lại đến tận đây.
***
Kể từ sau khi xuất viện, ngày nào Anh Kiệt cũng mang một món gì đó để cho Thái Hưng bồi bổ. Khi thì nước yến, canh nhân sâm, khi thì cháo bào ngư, trái cây nhập khẩu,… tất cả đều được đích thân anh mang đến sau khi Thái Hưng tan làm. Hai người ngồi nói chuyện, đợi cho Thái Hưng ăn hết chúng trước mặt thì anh mới an lòng. - “Cậu đó, chăm sóc bản thân cho tốt vào.”
Ban đầu Thái Hưng kiên quyết từ chối, cũng không hiểu tại sao anh ta lại làm như thế. Nhưng Anh Kiệt dùng chức vụ ngoài giờ làm việc đã khiến Thái Hưng khó xử, dần chấp nhận như một điều bình thường.
Uống thuốc, ăn đồ bổ mỗi ngày đã khiến cơn ho Thái Hưng giảm đi chút ít nhưng mỗi đêm vẫn cứ ho khan, kéo dài dai dẳng từ ngày này qua ngày khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.