Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?

Chương 86

MaYuRi

03/02/2023

Gia Bảo cùng các quản lý của các phòng ban trong công ty họp bàn kế hoạch, xử lý một số thủ tục, giấy tờ liên quan đến sản phẩm đầu tiên, mới nhất của công ty sắp tung ra thị trường tới đây.

Chiếc ô tô điện mang thương hiệu Gia Phát sẽ được trưng bày tại triển lãm ô tô tại Singapore.

Đây là thành quả của rất nhiều con người đã chăm chỉ làm việc và không ngại thử thách để cải biến, sáng tạo ra nhiều cái mới, làm cho chiếc ô tô trở nên tối ưu hơn, tiện dụng hơn, phù hợp với thời đại hơn.

Trãi qua 10 năm ấp ủ và xây dựng phương án, ý tưởng cho đến thiết kế. 3 năm nghiên cứu thị trường và 2 năm tiến hành sản xuất. Cuối cùng, chiếc xe cũng đã hoàn thiện và vượt qua tất cả các bài kiểm tra, kiểm định an toàn.

Gia Bảo đầu tư rất nhiều máy móc, thiết bị, nhà xưởng hiện đại theo quy chuẩn châu Âu. Anh cũng mời về chuyên gia thiết kế, đội ngũ kỹ sư vận hành các máy móc trong dây chuyền lắp ráp ô tô, những công nhân lành nghề xử lý phần nội thất của xe,…

Gia Bảo muốn tạo ra một chiếc xe mang đậm dấu ấn Việt Nam trong đó. Tất cả những người thợ đó đều là người Việt Nam. Họ rất giỏi, rất có năng lực. Đặc biệt, vì là người Việt, họ hiểu ở đây người ta sẽ cần gì, thích gì cho một phương tiện di chuyển.

Đã có rất nhiều bản thử nghiệm được đưa ra. Xe có lỗi thì sửa lại rồi tiếp tục đưa ra chạy thử, rồi lại sửa. Quy trình ấy khiến Gia Bảo tiêu tốn không ít tiền bạc nhưng… đáng.

Vì là chiếc xe đầu tiên, mở màn cho tương lai sản xuất ô tô của công ty sau này, Gia Bảo dành trọn cả tâm huyết, vốn liếng để tập trung hoàn thành mục tiêu theo nhiều người là viển vông này.

Sau biết bao thời gian chuẩn bị, chiếc xe mang ước mơ của Gia Bảo, danh tiếng của thương hiệu Gia Phát cũng đã đến lúc tung ra thị trường.

Ngày 10 tháng 1 Dương lịch, trong triễn lãm tại tòa nhà MSB - nơi đã tổ chức nhiều sự kiện tầm quốc tế tại Singapore đã thu hút nhiều doanh nhân, người nổi tiếng, những người yêu xe,… đến tham gia.

Xe điện của Việt Nam với thiết kế mang kiểu dáng của tương lai, được điều hành bằng hệ thống lái thông minh, chạy nhiên liệu sạch, có khối động cơ mạnh mẽ, chứa thiết bị bảo vệ người lái và những người ngồi trong xe đặc biệt do công ty phát minh,… đã thu hút rất nhiều sự quan tâm, chú ý.

Buổi ra mắt thành công tốt đẹp. So với các dòng xe chạy nhiên liệu quen thuộc thì xe điện của Gia Bảo chính là điểm mới lạ trong triển lãm năm nay.

Có rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn, đưa tin. Gia Bảo xuất hiện trước máy quay với dáng vẻ lịch lãm, phong độ ngút trời. Anh tự tin trả lời, tự tin thể hiện được sức mạnh, năng lực của công ty mình.

Tuy chỉ mới là “tân binh” trong ngành sản xuất ô tô nhưng chắc chắn sẽ không bị lép vế trước bất kỳ ai, trong tương lai rất có thể thay thế những “ông lớn” hiện tại.

Sau buổi triển lãm ba ngày, báo chí đều đồng loạt đưa tin. Hình ảnh Gia Bảo đứng chụp rất phong cách cạnh chiếc xe ô tô điện đã tràn ngập các mặt báo Châu Á và sang cả các nước Châu Âu.

Phát biểu tại sự kiện, Gia Bảo có nói một câu không chỉ khiến các lãnh đạo các công ty khác quan tâm mà còn khiến các cô gái phải mê mẩn, đoán già đón non xem ai may mắn được làm người yêu của anh.

“Cuộc đời tôi có ba điều nhất định phải thực hiện, điều thứ hai đã hoàn thành rồi.”

“Vậy anh có thể chia sẻ về hai điều còn lại được không?”

“Điều thứ nhất và thứ ba tôi muốn đó chính là lấy em làm vợ và sống hạnh phúc cùng em đến già.”

Cô phóng viên nữ nghe được câu trả lời mà cũng ganh tỵ ra mặt với người nào đó được nhắc đến trước Gia Bảo.

Triển lãm ô tô hằng năm tại Singapore là một trong 5 triễn lãm ô tô lớn nhất thế giới. Mọi thông tin về cuộc triển lãm đều được nhiều người quan tâm, tìm đọc.

Bên cạnh thông tin Gia Bảo ra mắt xe thì một thông tin cũng hot không kém đối với người dân trong nước chính là danh tính người Gia Bảo ám chỉ trong câu nói khi phỏng vấn. Các diễn đàn, hội nhóm về doanh nhân, trai đẹp, ngôn tình,... hoạt động rất sôi nổi trong mấy ngày này.

***

Ở Việt Nam, đang vào giờ nghỉ trưa, Tuấn Minh ngồi một góc ở quán cà phê cạnh công ty SCSM. Anh vô tình nhìn thấy video chia sẻ lại đoạn phỏng vấn của Gia Bảo.

Nghe thấy câu nói ấy, trong lòng cậu bỗng nhói lên. Khi nhìn kỹ vào ánh mắt, nghe ra trong giọng nói của Gia Bảo chính là sự chân thành, tình yêu, sự khao khát đến cháy bỏng.

Ánh mắt có chút đượm buồn, si mê ấy đã khiến đối phương không thể nào rời mắt, như muốn thầm khẳng định, để ai đó biết rằng “anh yêu em đến nhường nào”. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tuấn Minh thật sự rất hạnh phúc.

‘Nếu thực sự người mà anh ấy nhắc đến là mình thì còn gì bằng, nhưng nếu không phải thì… đau lòng quá.’ - Tuấn Minh buông điện thoại, nhìn xa xăm ra bên ngoài đường lớn.

Cái sợ nhất trong cậu lúc này chính là khoảng cách. Nhìn Gia Bảo phong độ ngời ngời trên màn hình, anh thở dài, nghĩ rằng đã đến lúc buông bỏ vì người này “quá tầm với của mình”.

Mấy tháng nay, từ sau câu nói không muốn gặp mặt đối phương nữa. Tuấn Minh mới phát hiện Gia Bảo thực sự đã làm rất nhiều điều cho mình, một cảm giác trống trãi trong tâm chợt hiện lên rồi lại tắt đi nhưng… lặp đi lặp lại rất nhiều lần.



Càng ở xa nhau, anh càng không biết đối phương cảm thấy như thế nào, đang nghĩ cái gì. Thứ khó nắm bắt nhất bây giờ chính là tình cảm của đối phương. - ‘Anh ấy đã có người khác rồi sao? Đã quên mình thật rồi sao?’

***

Thái Hưng cùng đồng hành với Gia Bảo trong triển lãm lần này. Anh chuẩn bị, sắp xếp mọi thứ sao cho chỉn chu nhất. Anh đã đứng sau những hình ảnh rạng rỡ và những bài phát biểu ấn tượng, được lòng tất cả mọi người của Gia Bảo.

Trong ba ngày này anh phải tập trung cao độ để chuẩn bị cho sự kiện. Kiểm tra toàn bộ thông tin đã đưa trước và trong sự kiện. Nắm bắt những thông tin sai lệch về công ty và sản phẩm mới để kịp thời xử lý. Làm việc với các doanh nghiệp, đối tác, những người quan trọng khác có hứng thú với ô tô điện tại triển lãm.

Những việc lặt vặt như ủi đồ, chuẩn bị đồ ăn, pha nước uống,… cũng do một tay Thái Hưng làm. Anh có chút mệt. Khi đói, nếu có thời gian thì ăn một bữa đàng hoàng, không thì kiếm gì có thể bỏ bụng để lót dạ là được.

Đa phần từ khi qua đây, ngoài trừ ngày đầu tiên được cùng Gia Bảo ăn một bữa ngon thì những ngày tiếp theo là ăn trái cây, không thì bánh ngọt,... Khi ho thì mua kẹo ngậm thông họng rồi lại tiếp tục làm việc.

Sự kiện kết thúc thành công ngoài mong đợi của Gia Bảo và Thái Hưng. Hai người lên máy bay bay về Việt Nam.

Thông tin xe điện Gia Phát được lên báo, các đối tác trong nước đã nhanh chóng đến chúc mừng, tặng hoa tặng quà đủ các kiểu. Có rất nhiều lời mời, cuộc hẹn cùng Gia Bảo ăn mừng thành công nhưng Thái Hưng đã thay Gia Bảo khéo léo từ chối.

Điều Gia Bảo làm đầu tiên sau khi quay về Việt Nam chính là hẹn Anh Kiệt đi ăn, bù lại cho lần hẹn khi trước.

***

“Chúc mừng cậu nhé. Tôi sẽ đưa cậu đến một quán ăn kiểu Nhật rất ngon. Trước tiên thì qua chỗ tôi đi. Tôi mới mua được một chai Sake năm 65 của Nhật. Chúng ta vừa uống vừa trò chuyện, sau đó sẽ đi ăn.” - Anh Kiệt vui vẻ đề nghị qua điện thoại.

Gia Bảo đồng ý ngay lập tức. Sau khi đáp chuyến bay xuống sân bay Tân Sơn Nhất, Thái Hưng đưa Gia Bảo về biệt thự của anh ta ăn uống, nghỉ ngơi.

4 giờ chiều hôm đó, Thái Hưng đến đúng giờ, lái xe đưa Gia Bảo qua công ty SCSM của Anh Kiệt.

Nguyệt Mai hào hứng xuống tận sảnh đón người. Ở trên này, Anh Kiệt bày biện một bàn với rất nhiều rượu quý để tiếp đãi Gia Bảo.

***

Đây là lần đầu Gia Bảo đến văn phòng của Anh Kiệt. Nó trông rất khác so với tưởng tượng của anh. Trước đây người nào đó đã nói anh ta sống rất đơn giản, không thích phô trương. Thế nào mà lại có một quầy bar được trang trí y hệt theo phong cách Châu Âu ở đối diện bàn làm việc của anh ta thế kia?

Cả căn phòng không hề ăn nhập với cái quầy bar này khi mọi thứ xung quanh đều có một màu đen hay xám tro. Nội thất đơn giản nhưng tinh tế, không quá nhiều đồ dư thừa, chỉ có một số vật dựng tối thiểu như bàn, ghế, tủ sách, màn hình chiếu.

Quầy bar chia căn phòng làm hai nửa đối lập nhau. Bên này thì tạo cảm giác nghiêm túc, mọi thứ đơn giản khiến người ta chỉ tập trung vào mỗi chủ nhân của căn phòng là Anh Kiệt.

Còn bên này, quầy bar với màu sắc vàng ấm của đèn trần được lắp riêng, màu xanh, đỏ, tím, vàng trông bắt mắt của các chai rượu nhập từ nước ngoài,... khiến cho người xem chỉ muốn vui chơi và thưởng thức vài ly rượu mạnh.

Gia Bảo vừa vào đã bị quầy bar này thu hút, tò mò nhìn Anh Kiệt. - “Không ngờ cậu cũng có thứ này trong phòng nữa à? Đẹp đấy.”

Anh Kiệt khẽ cười nhìn Thái Hưng sau đó quay sang Gia Bảo. - “Tôi chuẩn bị nó cho thư ký mới của mình đấy. Ngồi đi, chúng ta uống một chút chúc mừng cậu nào.”

Gia Bảo nghe ra ý trong câu nói ấy liền vui vẻ đề nghị. - “Tôi thấy quầy bar này còn mới quá. Chắc chưa có ai sử dụng. Nếu cậu đã chuẩn bị một như thế này mà không dùng thì không phải quá phí sao? Thư ký của tôi sẽ pha chế vài ly nước ngon ngon mời anh nhé.”

Gia Bảo nhấn mạnh câu “thư ký của tôi” như khẳng định quyền sở hữu của mình trước mặt Anh Kiệt.

Anh Kiệt vui vẻ gật đầu đồng ý ngay. - “Mời nhé, cậu Thái Hưng cũng làm quen với quầy bar này đi để sau này về làm thư ký cho tôi khỏi bỡ ngỡ.”

Nguyệt Mai và Thái Hưng ở bên cạnh nghe Anh Kiệt nói liền ngạc nhiên nhìn sang.

Nguyệt Mai vui vẻ quay sang Thái Hưng nhìn với ánh mắt hào hứng rồi nhìn Anh Kiệt hỏi lại. - “Có thật anh ấy sẽ về công ty chúng ta làm không ạ?”

Anh Kiệt mỉm cười nhìn Gia Bảo rồi quay sang Nguyệt Mai gật đầu. - “Tôi đã nói ra tâm ý của mình như vậy rồi. Tôi muốn cậu Thái Hưng qua đây làm việc bên cạnh tôi. Giờ chỉ còn đợi cậu ấy chấp nhận thôi.”

Nguyệt Mai nghe Anh Kiệt nói vậy liền quay sang Thái Hưng, nhìn với ánh mắt trông đợi.

Đột nhiên đối mặt với ba cặp mắt nhìn chằm chằm mình, Thái Hưng đầy khó xử, ngại ngùng. Khi trước đã từ chối Anh Kiệt một lần rồi. Bây giờ anh ta lại nhắc đến, còn ở trước mặt của Gia Bảo. Lúc trước anh cho rằng Anh Kiệt chỉ muốn đùa thôi nhưng xem ra lần này là thật rồi. Trong lòng càng rối rắm, khó xử.



Thái Hưng vừa hay nhìn sang chỗ Gia Bảo, ánh mắt hai người chạm nhau, Thái Hưng ý thức được mình nên làm làm gì. Anh nhìn Anh Kiệt thẳng thắn nói lời từ chối.

Nghe thế, ở bên này Nguyệt Mai đầy thất vọng trong lòng. Còn Anh Kiệt ở phía đối diện vung tay, mỉm cười nhìn Thái Hưng và mọi người. - “Không sao. Tôi cho cậu thêm thời gian suy nghĩ. Khi nào đổi ý thì tìm đến đây, chỗ này luôn chào đón cậu. Quầy bar đó là làm riêng cho cậu. Nếu cậu không đến thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Về nhà rồi từ từ nghĩ.”

Thái Hưng nở nụ cười gượng gạo, giờ anh còn biết thêm lý do vì sao có quầy bar trong phòng Anh Kiệt càng thêm hoang mang, do dự.

Nguyệt Mai kéo Thái Hưng ra ngoài để lại không gian cho Anh Kiệt và Gia Bảo trò chuyện.

***

Hai người xuống quán cà phê cách công ty mười mấy bước chân. Gần tháng nay không liên lạc, Nguyệt Mai lo lắng hỏi thăm Thái Hưng đủ thứ.

Thái Hưng cười tươi nói mình vẫn ổn, mọi chuyện vẫn thuận lợi, tốt đẹp.

“Vậy thì tốt, anh đó, phải ăn uống cho nhiều vô. Em thấy anh gầy đi rồi đấy.” - Nguyệt Mai ngồi khoanh tay nhìn Thái Hưng với ánh mắt đầy lo lắng.

Thái Hưng liên tục gật đầu, vui vẻ thưởng thức ly cà phê sữa nóng trước mặt. Thấy vậy Nguyệt Mai cũng uống cà phê, ăn thêm bánh mì ngọt lót dạ, tận hưởng khoảng thời gian riêng bên đối phương.

Hai người im lặng một lúc bỗng Thái Hưng lên tiếng. - “Dạo này em ở cạnh tổng giám đốc Anh Kiệt, có thấy anh ấy có gì khác lạ không?”

“Sao anh lại hỏi vậy?”

“Anh thấy tổng giám đốc của em lạ lắm, như hôm nay nè, còn nói muốn anh về làm thư ký riêng nữa chứ.” - Thái Hưng thật sự lo, nghiêm túc nói đến.

Nghe nhắc đến vấn đề đó, Nguyệt Mai có chút buồn vì Thái Hưng đã từ chối.

Theo lý, thông thường Anh Kiệt muốn mời một người khác về làm thư ký, tức là người đó sẽ cạnh tranh với cô. Đáng lẽ Nguyệt Mai sẽ nổi giận, có chút ghen ghét. Nhưng không, cô rất vui vẻ và còn cầu mong nữa là.

Có thêm một người sẽ có thể cùng cô san sẻ bớt công việc. Huống chi người Anh Kiệt muốn mời lại là Thái Hưng - người khiến cô cảm mến bởi tài năng và cả vẻ ngoài thư sinh đáng yêu.

Nhưng cuối cùng cũng chẳng có ai về làm cùng cô. Nguyệt Mai thất vọng nhìn Thái Hưng. - “Em cũng đâu có biết gì đâu. Mới một tháng trước, khi anh ấy từ Nhật trở về thì đã cho người thiết kế một quầy bar như anh đã thấy trong phòng. Em có hỏi nhưng anh ấy cũng không giải thích gì nhiều chỉ nói là thích như vậy.

Mỗi lần nhìn nó là em lại nhớ đến anh đó. Em đã ước nếu chúng ta làm cùng thì mỗi ngày em có thể uống nước anh pha. Như vậy còn gì bằng. Hôm nay nghe tổng giám đốc muốn mời anh, em đã rất vui nhưng anh lại không đồng ý.”

Thái Hưng mỉm cười an ủi. - “Hiện tại chỗ anh làm đang rất ổn thì sao lại phải chuyển đi chứ. Được rồi, đừng buồn nữa, nếu em muốn uống nước thì có thể nhắn anh, anh làm rồi mang sang cho em. Không ngon không lấy tiền.”

Nguyệt Mai bị câu cuối chọc cười. - “Anh còn dám tính tiền với em hả? Được, mỗi ngày em sẽ gọi ba món, sáng trưa chiều cho anh làm mệt chết luôn.”

Thái Hưng nghiêng đầu mỉm cười, cố ý trêu. - “Em muốn gọi bao nhiêu cũng được chỉ sợ là uống không nổi thôi.”

Nguyệt Mai chau mày, đánh vài cái vào cánh tay Thái Hưng. Thái Hưng được dịp trêu, thấy phản ứng của đối phương lại muốn trêu thêm. Hai người ngồi ở quán trò chuyện, ngồi chờ hai vị tổng giám đốc của mình.

***

Trong văn phòng, Anh Kiệt đem rượu quý của mình rót cho Gia Bảo. Hai người vừa uống vừa hỏi thăm tình hình công việc lẫn nhau. Anh Kiệt vui vẻ chúc mừng chiếc ô tô đầu tiên của Gia Bảo ra mắt thành công.

Trò chuyện một lúc thì Gia Bảo bỗng nhiên trầm mặt. Anh nhìn Anh Kiệt với ánh mắt lo lắng. - “Em ấy ở chỗ anh sao rồi?”

Anh Kiệt ngạc nhiên nhìn Gia Bảo nhưng nhanh chóng mỉm cười, rót thêm một ly rượu. - “Đừng lo quá. Cậu ấy ở đây rất được lòng mọi người, làm việc chăm chỉ, còn hoàn thành công việc trước thời hạn nên rất được nhiều người yêu mến.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã được trưởng phòng truyền thông bên tôi đề bạt lên làm quản lý nhóm sản xuất nội dung rồi. Cậu ấy rất có tố chất làm lãnh đạo và có thể phát triển nghề hơn trong tương lai đấy.”

Gia Bảo nghe vậy không khỏi thở phào, có chút yên tâm. Sau đó anh đột nhiên nhìn chằm chằm Anh Kiệt. - “Đừng thấy em ấy là người mới mà bóc lột sức lao động đấy. Tôi thấy em ấy mất ký nào sẽ tìm anh tính sổ.”

Anh Kiệt nghe vậy liền cười không khách khí. - “Cậu đe dọa tôi? Cậu ấy đến công ty làm, không lẽ tôi cho cậu ấy ngồi ăn bánh uống trà cho qua ngày à? Nếu cậu không nỡ như vậy thì sao không nói chuyện kêu cậu ta về công ty mình mà làm? Tôi sẽ rất sẵn lòng trả người nếu thư ký của cậu qua chỗ tôi làm đấy.”

Gia Bảo cúi mặt suy nghĩ về những lời Anh Kiệt vừa nói rồi khẽ thở dài. - ‘Nếu em ấy chịu nghe tôi thì tốt rồi.’

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook