Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?

Chương 98

MaYuRi

03/02/2023

Những ngày khi Anh Kiệt sang Mỹ, Nguyệt Mai ở công ty làm việc chăm chỉ ngày đêm. Có lúc thấy mệt mỏi, có lúc lại chẳng có cảm giác gì. Ngoài làm việc thì cô rất hay thừ người ra ngồi một chỗ lắng nghe trái tim mình vào nửa đêm khuya khoắt. Trái tim cô kêu gào, nói rằng nó cần được yêu thương chăm sóc.

Người mà Nguyệt Mai luôn thầm ngưỡng mộ chính là Thái Hưng. Cô rất muốn cùng người đàn ông này đi chung một con đường, sống chung một mái nhà. Mấy nay không liên lạc được với Thái Hưng, công việc ở công ty lại có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, Nguyệt Mai buồn bực từ bên trong lẫn bên ngoài.

Quang Lâm cũng chẳng khác gì Nguyệt Mai. Từ khi Thái Hưng xin nghỉ đột ngột, anh bất đắc dĩ trở thành thư ký bên cạnh Gia Bảo. Trước đây anh còn tự tin mình là trưởng phòng phát triển kinh doanh - quản lý một trong những phòng quan trọng, bận rộn nhất công ty. Anh có thể sắp xếp xử lý mọi chuyện ổn thỏa, nhưng bây giờ anh không còn mặt mũi nào đối diện với chính bản thân mình cả.

Hợp đồng bảo dưỡng và vận chuyển chuyến hàng ô tô với bên SCSM vẫn đang trong quá trình thực hiện, Quang Lâm phải thường xuyên qua bên chỗ Nguyệt Mai kiểm tra tiến độ. Nhờ thế mà hai con người cùng cảnh ngộ có dịp tâm sự, an ủi, động viên nhau sau những buổi họp.

Đã hơn một tháng rưỡi trôi qua, đó cũng là khoảng thời gian Nguyệt Mai tiếp xúc, làm việc với Quang Lâm. Cũng đã hơn một tháng rưỡi cô không liên lạc được với Thái Hưng. Nguyệt Mai dần phân tán sự chú ý, dành nhiều hơn sự quan tâm đến công việc và Quang Lâm.

Cô bắt đầu có cảm tình với người đàn ông lớn hơn cô 10 tuổi này. Những tình cảm, sự ngưỡng mộ ban đầu dành cho Thái Hưng cũng đã có dấu hiệu lung lay, nhạt đi đôi chút.

Lòng Nguyệt Mai bây giờ đang rất phân vân khi Quang Lâm tỏ tình với cô trong một bữa tối tổng kết dự án. Cô vẫn còn nhớ đến Thái Hưng, rất muốn nghe lại câu trả lời của đối phương, xem đã có thay đổi chút gì không so với lần đầu cô chủ động tỏ tình.

Vào chiều Chủ Nhật, đang ngồi thảnh thơi bên ban công ăn lẩu, Nguyệt Mai nhận được cuộc gọi của Anh Kiệt nói sẽ về nước vào trưa ngày mai. Chuyến này còn có Thái Hưng đi cùng.

Nguyệt Mai nghe thấy Thái Hưng thì rất vui, cô cũng không hỏi nguyên nhân vì sao hai người lại về chung như vậy. Cô hào hứng, tâm trạng như vừa được nạp thêm năng lượng, phấn khích lên. - “Dạ được, vậy ngày mai em sẽ sắp xếp ra sân bay đón hai người sớm. Anh có cần em chuẩn bị gì thêm không?

“Trước mắt là không, em nghĩ ngơi đi, anh có việc phải làm đây.” - Anh Kiệt nghe giọng Nguyệt Mai thích thú như thế ở đầu dây bên kia thì không khỏi có chút khó chịu trong lòng. Từ lâu anh đã biết Nguyệt Mai thích Thái Hưng.

Anh Kiệt đang ngồi nghĩ ngợi đăm chiêu thì bỗng Thái Hưng từ sau đi tới rồi choàng tay ôm cổ. - “Vừa rồi anh nói chuyện với ai thế?”

Anh Kiệt quay sang nhìn rồi mỉm cười, kéo Thái Hưng đi ra trước ngồi cùng mình. - “Anh gọi cho Nguyệt Mai, nhờ em ấy ngày mai ra đón chúng ta.”

Thái Hưng nghe thấy tên Nguyệt Mai liền chau mày nói lại. - “Không được, anh nói anh về một mình được rồi sao còn nói em đi chung làm chi? Rồi cô ấy có hỏi tại sao em lại về cùng anh không?”

Anh Kiệt lắc đầu. - “Không có, nhưng hình như em ấy rất mong được gặp em đó. Em có biết Nguyệt Mai thích em không?”

Thái Hưng rút bàn tay mình khỏi tay Anh Kiệt, xoay người đi chỗ khác, nói tới với cái giọng trầm trầm. - “Em chỉ xem cô ấy như em gái. Lúc trước cô ấy đã từng nói thích em nhưng em cũng đã nói không được. Hôm qua em kiểm tra email, cô ấy đã nhắn tới rất nhiều. Nguyệt Mai vẫn còn hy vọng em sẽ thay đổi ý định. Em nghĩ lần này mình nên nói rõ ràng với cô ấy.”

“Đúng vậy, những chuyện tình cảm thì tốt nhất là nên nói cho rõ ràng, tránh gây thêm hiểu lầm.” - Anh Kiệt quay sang nhìn Thái Hưng cười cười, kéo tay đối phương lại ân cần xoa nắn.

***

Nguyệt Mai lái chiếc BMW-i8 mà Anh Kiệt nói ngồi thoải mái nhất đến sân bay từ sáng sớm. Trong lòng cô trông đợi nhất chính là nhìn thấy Thái Hưng, còn gặp lại ông tổng giám đốc của mình chỉ là phụ.

Mặc dù Anh Kiệt đã thông báo giờ hạ cánh nhưng vì háo hức quá nên Nguyệt Mai đã đến sớm hơn 3 tiếng. Bây giờ bụng cô cứ kêu ọt ọt, Nguyệt Mai quyết định đi tìm quán ăn lót dạ trước. Cô đến cổng ra thứ hai của sân bay, ngồi ăn mỳ Ý trong nhà hàng Rose có hướng nhìn ra toàn cảnh sân bay.

Nguyệt Mai ngồi ở đó hơn 2 tiếng liền để chờ đợi hai người đàn ông khiến cô đau đầu ngày đêm trở về. Khi thấy còn gần 20 phút nữa đến giờ máy bay hạ cánh như Anh Kiệt đã thông báo, cô chuẩn bị rời đi thì bỗng giật mình đứng ngay tại chỗ.



Anh Kiệt và Thái Hưng đứng ở một góc cách chỗ Nguyệt Mai ngồi chỉ hơn 5 mét. Thái Hưng chồm người tới hôn anh bạn trai của mình, rất nhanh liền đẩy người ra mặc dù Anh Kiệt cứ ôm chặt.

“Anh đi ra trước đi, em sẽ ra sau. Chúng ta không thể đi chung được.” - Thái Hưng gạt tay Anh Kiệt qua một bên.

“Sao lại không thể đi cùng? Anh đã nói với Nguyệt Mai là sẽ cùng em về rồi kia mà.”

“Anh không thấy chuyện chúng ta về cùng nhau kì lắm sao? Lỡ cô ấy hỏi thì phải trả lời sao đây. Anh đi trước đi, em đợi nửa tiếng rồi ra sau cũng được.” - Thái Hưng lập tức bật lại.

“Không được, em đợi cái gì nữa chứ. Đã về tới đây rồi còn đi trước đi sau. Mau đi ra cùng anh. Nếu cô ấy có hỏi thì anh sẽ nói em là bạn trai của anh. Người yêu với nhau thì đi chung là chuyện bình thường mà.” - Anh Kiệt cười mỉm rồi lại kéo Thái Hưng đến hôn một cái.

“Tức chết mà, cô ấy sẽ nghĩ sao nếu anh nói trực tiếp như vậy? Em cũng không có đủ can đảm nhìn mặt Nguyệt Mai đâu. Chuyện này chúng ta phải tìm cách từ từ nói mới được. Tóm lại anh ra trước đi.” - Thái Hưng cố đẩy cái mặt Anh Kiệt ra xa, tự tin dùng quyền của “nóc nhà” ra lệnh.

Nguyệt Mai ở bên này nghe không sót một câu. Niềm vui trong lòng cô chợt tắt khi nghe hai từ “người yêu” từ miệng Anh Kiệt.

‘Hai người khỏi cần nói gì cả. Em đã nghe hết rồi đây.’ - Nguyệt Mai thầm nghĩ, tự cười chính mình rồi cay đắng trong lòng khi giờ mới có thể nhận ra sự thật.

Trước đây cô cũng đã ngầm đoán được thái độ của Anh Kiệt đối với Thái Hưng có chút gì đó rất khác lạ so với những người khác. Nhưng suy cho cùng, cô cũng chỉ thấy có mình Anh Kiệt khác thường. Còn Thái Hưng thì điềm nhiên không nổi một gợn sóng nào để có thể khiến cô nghi ngờ.

Cô vẫn cho rằng mình và Thái Hưng vẫn chưa có đủ thời gian để tìm hiểu nhau nên đối phương mới từ chối tình cảm của cô. Nhưng ai nào có ngờ mối quan hệ giữa hai người họ lại là yêu đương như thế này. Lòng cô đầy thất vọng, lén lút đi ra khỏi nhà hàng.

***

Anh Kiệt cãi không thắng nổi cái “nóc nhà” của mình liền khó chịu đi ra trước. Nguyệt Mai làm như không nghe được câu chuyện vừa rồi, vui vẻ chào hỏi và tìm kiếm Thái Hưng. Nghe thư ký hỏi về người yêu mình, anh qua loa trả lời nói không biết rồi cùng Nguyệt Mai tìm chỗ ngồi đợi.

Đúng nửa tiếng sau khi Anh Kiệt ra ngoài, Thái Hưng mới đẩy chiếc vali con của mình bước ra. Nguyệt Mai chỉ khẽ mỉm cười, chào hỏi đơn giản rồi đưa cả hai về. Trên đường cô cũng không hỏi han chuyện gì.

Thái Hưng nhìn Nguyệt Mai lấy làm lạ. Theo lý thường, anh quen với một Nguyệt Mai sẽ nói chuyện, hỏi thăm rất nhiều điều, luôn chí chóe bên cạnh anh. Nhưng nay Nguyệt Mai lại im lặng như vậy khiến anh có chút khó hiểu, lo lắng.

Thái Hưng lên tiếng trước, Nguyệt Mai chỉ qua loa cười rồi trả lời mấy câu khách sáo về tình hình sức khỏe, công việc. Thái Hưng lại tiếp tục hỏi chuyện. Nhưng tâm trạng lúc này của Nguyệt Mai đang rất bất ổn, cô vẫn chưa thể quên đi những chuyện đã mắt thấy tai nghe cách đây ít phút. Nguyệt Mai đề nghị gặp Thái Hưng vào hôm sau để nói chuyện được nhiều hơn.

Thái Hưng đồng ý ngay, anh cũng có ý định hẹn Nguyệt Mai nhưng chưa gì đối phương đã chủ động. Ngày mai anh sẽ nói ra mọi chuyện cho thật rõ ràng.

***

Nguyệt Mai đưa Thái Hưng về chung cư của anh ta rồi sau đó lái xe đưa Anh Kiệt trở về công ty. Mới vừa trở về nước, Anh Kiệt ngay lập tức đến văn phòng kiểm tra lại sổ sách, giấy tờ, tiến độ các dự án đang hoạt động,… Làm một mạch cho đến 10 giờ tối mới trở về chung cư.

Anh Kiệt ngồi trên xe đầy uể oải nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần nhắn tin cho Thái Hưng. Nhắn qua lại một hồi thì anh cười khúc khích trước mấy dòng tin nhắn ngắn củn của đối phương. Nguyệt Mai vẫn chăm chú lái xe phía trước, không quan tâm động tĩnh của người ngồi sau.

Sau khi nhắn một câu chúc ngủ ngon cho Thái Hưng xong, Anh Kiệt quay lại hỏi thăm Nguyệt Mai. Nguyệt Mai chỉ trả lời cho có, cho qua chuyện.



Anh Kiệt càng chắc chắn Nguyệt Mai đang có gì đó khác lạ. Sau năm phút khai thác, Nguyệt Mai nói không lại nên “sập bẫy” đành kể ra những chuyện đã nhìn đã thấy gây khó chịu trong lòng mình.

Anh Kiệt ngạc nhiên khi đối phương biết được chuyện anh cùng Thái Hưng hôn nhau ở sân bay sáng nay. Anh cũng không chối cãi, xác nhận mối quan hệ hiện tại giữa mình và Thái Hưng, chân thành tâm sự như hai người bạn với nhau.

Nguyệt Mai nghe mấy lời này thì chợt buồn, nhưng trong lòng thực sự rất vui vì Anh Kiệt có thể nói ra như thế với mình. Cô mỉm cười, chúc phúc cho Anh Kiệt và Thái Hưng.

***

Trưa hôm sau, vào giờ nghỉ, Thái Hưng hẹn Nguyệt Mai ra quán cà phê bên cạnh công ty SCSM để trò chuyện.

Thái Hưng chưa mở miệng thì Nguyệt Mai đã nói trước. Cô khẽ mỉm cười kể lại cho Thái Hưng nghe về chuyện đã thấy ở sân bay hôm qua và việc Anh Kiệt đã thừa nhận mối quan hệ giữa hai người với mình.

Nguyệt Mai nhìn Thái Hưng với đôi mắt long lanh. - “Chúc anh sẽ thật hạnh phúc.”

Thái Hưng im lặng nghe người mình luôn coi là cô em gái đáng yêu này nói. Càng nghe lại càng nổi điên hơn trong lòng vì Anh Kiệt đã nói hết ra cho Nguyệt Mai mọi chuyện.

Hôm nay, trước khi đến quán cà phê gặp Nguyệt Mai, Thái Hưng đã chuẩn bị rất nhiều từ vẻ ngoài cho đến tinh thần. Anh đã tốn nhiều giờ chuẩn bị những câu trả lời sao cho thuyết phục nhất, không làm tổn thương đối phương nhưng cũng “dứt tình” nhất để nói với Nguyệt Mai. Anh cũng luyện tập nói những điều đó trước gương nhiều lần để cho khỏi bị run, vấp.

Ấy vậy mọi chuyện đều đã tan biến. Điều này cũng không phải to tát gì, thậm chí còn có lợi cho Thái Hưng nhưng sao anh không thể vui nổi. Lúc này, anh chỉ còn biết thừa nhận, nhìn Nguyệt Mai rồi nói ra tình cảm của mình rằng chỉ xem cô như một người em.

Nguyệt Mai vui lòng nói tiếng cảm ơn, cô cũng sẽ cố gắng quên đi những mộng tưởng của mình mà đi tìm một người thực sự yêu cô, thương cô. Cô sẽ bắt đầu xem anh như một người anh trai mà trò chuyện, đối đãi.

***

Nhờ Anh Kiệt đã nói trước, cuộc nói chuyện giữa Thái Hưng và Nguyệt Mai diễn ra suôn sẻ. Hai bên giờ đã hiểu được tình cảm của đối phương dành cho mình. Nguyệt Mai chào Thái Hưng rồi đi trước vì đã vào giờ làm ca chiều.

Thấy vậy, Thái Hưng cũng đi về với tâm trạng thoải mái. Ngày mai anh chính thức đến công ty làm với tư cách là một thư ký bên cạnh Anh Kiệt.

***

Chiều ngày hôm đó, sau khi tan làm, Nguyệt Mai mang theo tâm trạng buồn bã đi đến quán rượu. Tình cờ gặp Quang Lâm cũng ra đây ngồi uống một mình. Hai con người với những vấn đề của riêng mình ngồi lại với nhau.

Nguyệt Mai thất tình, uống hết 7 lon bia một lúc. Quang Lâm gặp áp lực trong công việc nên cũng uống rất nhiệt tình.

Nguyệt Mai say khướt, ngủ gục luôn trên bàn. Quang Lâm thấy vậy liền gọi cô dậy để hỏi địa chỉ mà đưa về. Thấy đối phương không phản ứng, anh liền bối rối đưa người về nghỉ tạm một đêm ở nhà mình.

Sau đêm đó, Quang Lâm thường xuyên lui tới làm việc cùng, quan tâm, an ủi, đôi lúc ngồi bầu bạn, cùng nhau đi ăn, đi chơi. Hơn một tháng rưỡi sau đó, khi kết thúc hợp động với bên công ty SCSM, Quang Lâm đã tỏ tình một lần nữa với Nguyệt Mai.

Lần này, Nguyệt Mai nhìn Quang Lâm với đôi mắt trực trào sắp khóc. Cô nhanh chóng gật đầu vì thời gian qua đã cảm nhận đủ sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc của người đàn ông có tướng người tròn trịa, bụng bia nhưng hài hước và rất chiều cô như Quang Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook