Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?
Chương 62: Cùng nhau ngắm bình minh
MaYuRi
03/02/2023
Anh Kiệt mỉm cười kéo chiếc ghế qua rồi ngồi xuống ở phía đối diện. - “Sao vậy? Không hoan nghênh tôi à?”
“Đâu, đâu có. Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi.” - Thái Hưng nhanh lấy khăn giấy lau khóe miệng dính chút kem trứng của mình.
Anh bối rối nhìn người trước mặt. - “Sao anh lại đến Nha Trang vậy?”
Anh Kiệt nhìn xuống mấy ly nước trên bàn, anh qua loa trả lời. - “Tôi đến đây làm việc. Còn cậu? Đến du lịch à?”
“À, không phải. Công ty chúng tôi tổ chức cho nhân viên nghỉ dưỡng tại đây. Tổng giám đốc Gia Bảo có tham gia nên tôi cũng đi cùng.” - Thái Hưng buông chiếc thìa nhỏ xuống, nghiêm túc ngồi nói chuyện.
“Vậy à, khi nào thì về?” - Anh Kiệt kéo một cốc cà phê sang phía mình rồi tự nhiên như không mà khuấy, khiến lớp trứng trên mặt và cà phê hòa vào nhau.
“Chiều mai 6 giờ về, chúng tôi chỉ đi hai ngày một đêm.” - Thái Hưng nhìn Anh Kiệt, thấy ly cà phê trứng của mình mà lòng tan nát.
Anh Kiệt gật gật đầu, nhìn lên Thái Hưng, thấy đối phương có chút căng thẳng liền bật cười. - “Cậu không cần nghiêm túc vậy đâu. Cứ thoải mái đi. Cậu... thích loại cà phê này hay sao mà gọi nhiều vậy?”
Thái Hưng nhìn xuống mấy ly cà phê, trên gương mặt nở nụ cười gượng gạo. - “Thật ra thì tôi chưa thử qua loại cà phê nào như này trước đây. Thấy ngon quá nên kêu hết các loại ra thử xem sao, sẵn tiện nghiên cứu cách pha chế một chút.”
“Thật không ngờ một tay pha chế đồ uống như cậu cũng có cái lần đầu mới biết nhỉ?” - Anh Kiệt chống cằm lên mặt bàn nhìn Thái Hưng, nhếch mép cười rồi sau đó đưa cho đối phương cái thìa. - “Mau uống đi, cái này để nguội là nó sẽ bị tanh đấy. Mau lên.”
“Mời anh trước, có gì cho tôi xin chút ý kiến tham khảo với.” - Thái Hưng lịch sự đưa tay chỉ về phía ly cà phê trước mặt Anh Kiệt rồi mỉm cười mời mọc.
Anh Kiệt gật đầu đồng ý. Hai người sau đó nghiêm túc uống và đánh giá.
***
Sau một hồi uống thì mấy ly cà phê trên bàn cũng hết sạch. Anh Kiệt lấy khăn tay lau miệng rồi làm một ngụm trà hoa cúc mát lạnh.
Thái Hưng cũng thấy miệng mình bây giờ tê dại do vị ngọt, béo đọng lại. Anh uống một ngụm lớn trà để giúp hòa tan bớt hai cái vị này.
***
Thái Hưng nóng lòng muốn biết ý kiến của Anh Kiệt. - “Không biết anh thấy loại nào ngon nhất?”
“Tôi vẫn thích loại truyền thống hơn. Là cà phê trứng nguyên chất, chỉ có mùi vị của cà phê, trứng và sữa thôi đấy. Những thứ thêm vào như matcha, cacao chỉ là biến tấu sau này của ông chủ thôi.”
Thái Hưng gật gật đầu tỏ ý đồng tình. - “Đúng là mùi vị của ly cà phê trứng đầu tiên tôi uống vẫn ngon nhất. Ngưỡng mộ tay nghề của người làm ra món này quá. Chắc khó để làm lắm.”
Anh Kiệt lần đầu thấy biểu cảm trên gương mặt Thái Hưng, lúc này bỗng mỉm cười trong lòng. - “Thật ra làm cái này cũng đơn giản thôi. Tôi đã nghe ông chủ ở đây nói sơ qua. Cậu… có muốn nghe không?”
Thái Hưng tròn mắt kinh ngạc nhìn Anh Kiệt, sau đó ba giây khi nghe câu cuối, anh gật đầu liên tục. - “Có, có. Tất nhiên rồi, mong anh chỉ giúp.”
Đôi mắt của Thái Hưng bỗng sáng lên lung linh, trong ánh mắt như có hàng nghìn ngôi sao nổ lấp lánh, nhìn đến mức Anh Kiệt muốn từ chối cũng không được.
Không hiểu sao Anh Kiệt muốn nói chuyện thoải mái, không cần câu nệ phép tắc, lễ nghi phiền phức đối với Thái Hưng. Muốn hai người cứ tự nhiên trò chuyện như những người bạn.
Anh khẽ cười rồi tận tình đem những lời mình nghe được từ ông chủ tiệm cà phê, nói lại hết cho Thái Hưng.
“Đầu tiên để làm được một ly cà phê trứng thơm ngon thì bước chọn nguyên liệu là rất quan trọng.
Cà phê phải được rang, xây đủ nhiệt độ từ hạt cà phê, thành phẩm sẽ có có màu nâu đúng chuẩn, ít ngậm nước, không bị vón cục, chất bột tơi xốp. Cần chọn cà phê nguyên chất không trộn lẫn các nguyên liệu khác.
Tiếp theo là chọn trứng, cần chọn trứng gà tươi, có lớp vỏ màu nâu sẫm, đều màu, không có các đốm đen hay các vết nứt ở phía bên ngoài vỏ. Khi sờ vào lớp vỏ sẽ có cảm giác sần sùi.
Để cà phê có vị ngọt thì sử dụng sữa đặc hay mật ong thay cho đường sẽ ngon hơn.
Có mấy thứ nguyên liệu này rồi thì sẽ đến bước pha chế. Tùy vào khẩu vị của mỗi người mà gia giảm các thành phần như cà phê, sữa, trứng cho phù hợp.
Cậu cứ cho 15 gam bột cà phê vào phin, khi nén phải dùng lực vừa phải, không được chặt quá. Tiếp đó cho 10ml nước nóng vào, đợi chừng 30 giây để ủ cà phê. Sau đó đặt phin cà phê lên miệng cốc rồi cho 60ml nước nóng vào, chờ cho cà phê chảy ra.
Làm xong cà phê rồi cậu cứ để nó qua một bên, đi đánh bông kem trứng.
Tách lấy 2 lòng đỏ trứng gà cho vào cốc. Thêm 25ml sữa đặc vào. Dùng máy đánh trứng, bật tốc độ thấp nhất đánh theo 1 chiều nhất định khoảng 4 đến 5 phút cho đến khi hỗn hợp kem trứng chuyển thành màu vàng sáng, có kết cấu sền sệt.
Cuối cùng, cho kem trứng lên mặt cốc cà phê. Có thể trang trí một chút bằng bột cà phê cho đẹp mắt.
Khi uống, chú ý phải để nhiệt độ của cà phê luôn ấm nóng ở 70 độ. Nếu để nguội thì cà phê có mùi tanh của trứng. Lúc đó sẽ khó mà uống tiếp được. Chỉ vậy thôi, tôi nghĩ nó cũng đơn giản mà. Chắc cậu sẽ làm được.”
Thái Hưng thích thú ra mặt, anh chăm chú nghe cẩn thận, ghi nhớ không sót chữ nào.
Một người nói, một người liên tục gật gật đầu lắng nghe. Hai người cứ thế trò chuyện về ly nước cho đến tận khuya. Thái Hưng nhìn đồng hồ, thấy đã qua 12 giờ, anh buồn ngủ, liên ngục ngáp hơi dài.
***
Ngoài đường ánh đèn điện đã xua tan màn đêm, xung quanh vẫn tấp nập người đi qua lại, ăn uống, ca hát, nói chuyện rôm rả.
Thái Hưng không ngờ mình đã nói chuyện đến quên thời gian thế này. Anh lo lắng, sợ Anh Kiệt thấy mình phiền.
Anh không kìm được lòng ham thích với món nước mới mà hỏi này nọ rất nhiều. Có lẽ anh ta vì lịch sự mà cố chịu đựng ở lại giải thích cho anh.
Nghĩ đến đây, Thái Hưng bỗng thấy lồng ngực đập rất nhanh. Anh khéo léo dừng cuộc trò chuyện hôm nay đến đây, tỏ ý khi nào rảnh sẽ tiếp tục bàn. Bây giờ anh muốn đạp xe đi về khách sạn ngủ, cũng để cho Anh Kiệt nghỉ ngơi.
***
Lúc nãy ra ngoài, một thân Thái Hưng chỉ mặc một chiếc quần ngắn cùng cái áo phông rộng. Anh bỗng thấy có chút lạnh.
Liên tiếp ba, bốn cơn gió thổi tới làm cây cối xung quanh lay động, mấy bảng hiệu bằng vải, lồng đèn treo trên đầu cũng không chịu được sức gió mà bị thổi cho ngã nghiêng.
Thái Hưng ngồi một góc cũng không tránh được. Các lỗ chân lông trên cơ thể ảnh bắt đầu co lại. Anh dùng hai tay chặn trước miệng để không làm giọt bắn văng xa khi anh ho.
Trận ho khan vừa rồi cũng khiến Thái Hưng kiên quyết hơn để xin về trước.
Anh Kiệt ngồi kế bên thấy vậy liền đưa tới một tấm khăn giấy, hỏi thăm. - “Không sao chứ, tôi đưa cậu về nhé?”
Thái Hưng ngay lập tức mỉm cười, xua tay liên tục. - “Không, không sao. Chỗ tôi ở gần đây thôi, đạp xe 10 phút là tới. Với lại tôi phải trả lại xe đạp cho khách sạn nữa.
Cảm ơn anh, giám đốc. Hôm nay tôi đã học được rất nhiều. Nếu có dịp sau này tôi học thành rồi sẽ làm, mời anh nhé.
Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi ạ, hôm nay thật làm phiền anh nhiều quá.”
Nghe vậy, Anh Kiệt chỉ gật đầu mỉm cười, nhìn đối phương đi rồi cũng lái xe quay về chỗ nghỉ của mình.
***
Ngoài biển, bầu trời đen kịt, ánh trăng treo lên giữa không trung, tròn và sáng trưng. Xung quanh nhìn rõ ràng bóng dáng các đám mây xanh đen, xám, tối sẫm. Sao trời ở đây rất nhiều, rất đẹp, vô cùng thu hút.
Gia Bảo khoác vai Tuấn Minh, hai người vẫn ngồi ở băng ghế đá trò chuyện.
Lâu rồi cả hai chưa được ở cùng nhau, dành thời gian cho nhau một cách trọn vẹn mà không nghĩ ngợi, phiền lo gì như thế này.
Gia Bảo muốn ở lâu hơn thế nữa, muốn ôm người kế bên mạnh hơn, nhiều hơn.
Tuấn Minh cũng cùng tâm trạng. Mấy tháng qua anh chỉ lo làm và làm. Người bên cạnh anh, nếu không phải Gia Bảo chắc đã chia tay nhanh gọn, tìm một đối tượng khác dành nhiều thời gian hơn cho mình rồi.
Anh bỗng thấy thương con người này, muốn bù đắp lại những lúc cô đơn một mình của Gia Bảo lúc trước.
Hai người như có thần giao cách cảm, không hẹn mà cùng lên tiếng. - “Chúng ta cùng nhau ngắm bình minh đi.”
Nói xong, ai cũng giật mình nhìn qua người bên cạnh. Tuấn Minh bật cười khúc khích rồi lại nghiêng đầu qua vai Gia Bảo, thoải mái tựa ở đó.
Cứ như vậy, cả hai ở ngoài trời ngâm sương, chịu gió, chờ đến tận sáng để cùng nhau ngắm khoảnh khắc đẹp nhất của mặt trời.
***
Sáng hôm sau, theo đúng lịch trình thì mọi người sẽ cùng nhau ăn sáng rồi tự do tắm biển, đi dạo, đi chơi, mua sắm,…
Mỗi người đều có kế hoạch cho mình. Đa số vẫn chọn đi tắm biển. Bãi biển trở nên đông đúc, nhộn nhịp và vui hẳn. Nhiều hoạt động, trò chơi cũng bắt đầu diễn ra, thu hút hàng trăm người tham gia.
Ai cũng chuẩn bị những bộ đồ bơi ấn tượng, mặc vào chụp ảnh, khoe ra thân hình của mình. Đặc biệt là các chị em, các anh con trai tuổi đôi mươi cũng đi thả thính khắp nơi.
***
Mặc dù nói cùng nhau ngắm bình minh nhưng Tuấn Minh và Gia Bảo đã không đánh bại cơn buồn ngủ. Hai người tựa vào nhau làm một giấc ngon lành. Mặt trời lên từ lúc nào cũng không hay.
Sáng sớm, người đi tập thể dục, du khách qua lại trước mặt cả hai dần tấp nập hơn.
Thấy hai người đàn ông tựa vai nhau ngủ, người xung quanh đi qua, tất thảy đều hiếu kỳ, phải nhìn lại một cái mới được.
Có một cô hơn 50 tuổi đang lội bộ cùng mấy người bạn đi lại khều khều vào vai Tuấn Minh.
Tuấn Minh là người rất nhạy cảm với âm thanh, chỉ cần chút động tĩnh cũng có thể khiến anh giật mình, dậy ngay tức khắc.
Nhưng hôm nay, không biết sao anh lại ngủ bất chấp, không để ý trời trăng như thế này. Tiếng gọi của người phụ nữ ngày một lớn dần nhưng người thức dậy trước lại là Gia Bảo.
“Sao hai cậu lại ngủ ở đây vậy? - Người phụ nữ hiếu kỳ nhìn Gia Bảo.
Gia Bảo nhìn Tuấn Minh ở bên vai mình rồi nhìn lại người phụ nữ, mỉm cười. - “Tụi con định cùng ngắm bình minh mà giờ chắc lỡ mất rồi.”
Người phụ nữ gật gật đầu chỉ về phía Tuấn Minh. - “Nhìn cậu bạn này mệt như vậy, cậu nên đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi, ngồi đây cảm lạnh sẽ không tốt đâu.”
“Dạ cảm ơn bác, để con gọi cậu ấy.” - Gia Bảo đưa tay xoa xoa cánh tay Tuấn Minh rồi lịch sự chào người phụ nữ.
Người phụ nữ rời đi, Gia Bảo lúc này nhìn sang Tuấn Minh. Anh vẫn ngồi đó, nhích nhẹ người để ngồi thẳng lưng. Tuấn Minh ở bên cạnh cũng vô thức đi chuyển đầu theo.
Anh nhìn về mặt biển xanh mát ngoài kia, bỗng đưa tay xoa mái tóc mềm của người bên cạnh rồi hôn nhẹ lên đó. - “Chú heo lười này, dậy được rồi đó.”
Tuấn Minh mơ màng mở mắt. Lúc này mới cảm nhận được sự ồn ào xung quanh. Sóng biển vỗ vào bờ, gió thổi ào ào, dòng người tấm biển nô nức.
Anh nhìn bầu trời sáng rực rỡ rồi quay sang Gia Bảo. - “Chúng ta ngủ quên luôn rồi.”
Gia Bảo mỉm cười đứng dậy xoay hông vài cái, khởi động toàn thân rồi quay lại nhìn Tuấn Minh. - “Không sao, sau này sẽ dẫn em đi ngắm cho đã đời luôn. Giờ thì chạy bộ với anh về khách sạn thôi nào.” - Tuấn Minh chìa tay ra, ý muốn ai đó kéo dậy.
Tâm trạng Gia Bảo vô cùng tốt, anh tiến tới bồng Tuấn Minh như bồng em bé. Tuấn Minh mở to hai mắt rồi vội vội vàng vàng đẩy Gia Bảo ra. - “Cho em xuống, anh làm gì vậy? Người xung quanh sẽ nhìn đó.”
Gia Bảo cười lớn, tiếc nuối mà để Tuấn Minh xuống. - “Toàn người lạ, có ai quen chúng ta đâu. Em sợ gì chứ.”
“Thôi, đi về. Trước mặt nhiều người vậy mà… em tức chết quá.” - Tuấn Minh nói xong liền bỏ đi một mạch.
Gia Bảo đuổi theo ở phía sau, không ngừng trêu chọc Tuấn Minh để kiếm niềm vui cho mình.
***
Trưởng đoàn ở sảnh khách sạn, anh vẫn như cũ, mặc một bộ đồ sặc sỡ, cầm theo cây cờ lớn ngồi ở sô pha khiến ai cũng phải nhìn.
Thấy Tuấn Minh và Gia Bảo cùng đi vào, anh vội chạy lại. - “Chào tổng giám đốc. Hai người… sao lại đi cùng nhau vậy?”
Tuấn Minh vội lên tiếng. - “Em gặp tổng giám đốc trước sân nên đi cùng thôi ạ.” - Nói xong, Tuấn Minh nhìn sang Gia Bảo.
Hiểu ý của Tuấn Minh, Gia Bảo chào rồi rời đi lên phòng trước.
Trưởng đoàn ở bên cạnh lúc này mới lo lắng nói tới. - “Hôm qua bạn cùng phòng của cậu nói cậu không trở về khách sạn. Đã đi đâu vậy?”
“Thật ra em đi lượm vỏ ốc rồi định thức để ngắm bình minh. Em xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.” - Tuấn Minh cúi đầu trước trưởng đoàn.
“Không sao, về là tốt rồi. Mọi người đang ngoài bãi tắm ấy, lên thay đồ rồi ra chơi cùng nhé.” - Trưởng đoàn vỗ vai Tuấn Minh nói tới. Thấy cái gật đầu của đối phương anh mới rời đi.
“Đâu, đâu có. Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi.” - Thái Hưng nhanh lấy khăn giấy lau khóe miệng dính chút kem trứng của mình.
Anh bối rối nhìn người trước mặt. - “Sao anh lại đến Nha Trang vậy?”
Anh Kiệt nhìn xuống mấy ly nước trên bàn, anh qua loa trả lời. - “Tôi đến đây làm việc. Còn cậu? Đến du lịch à?”
“À, không phải. Công ty chúng tôi tổ chức cho nhân viên nghỉ dưỡng tại đây. Tổng giám đốc Gia Bảo có tham gia nên tôi cũng đi cùng.” - Thái Hưng buông chiếc thìa nhỏ xuống, nghiêm túc ngồi nói chuyện.
“Vậy à, khi nào thì về?” - Anh Kiệt kéo một cốc cà phê sang phía mình rồi tự nhiên như không mà khuấy, khiến lớp trứng trên mặt và cà phê hòa vào nhau.
“Chiều mai 6 giờ về, chúng tôi chỉ đi hai ngày một đêm.” - Thái Hưng nhìn Anh Kiệt, thấy ly cà phê trứng của mình mà lòng tan nát.
Anh Kiệt gật gật đầu, nhìn lên Thái Hưng, thấy đối phương có chút căng thẳng liền bật cười. - “Cậu không cần nghiêm túc vậy đâu. Cứ thoải mái đi. Cậu... thích loại cà phê này hay sao mà gọi nhiều vậy?”
Thái Hưng nhìn xuống mấy ly cà phê, trên gương mặt nở nụ cười gượng gạo. - “Thật ra thì tôi chưa thử qua loại cà phê nào như này trước đây. Thấy ngon quá nên kêu hết các loại ra thử xem sao, sẵn tiện nghiên cứu cách pha chế một chút.”
“Thật không ngờ một tay pha chế đồ uống như cậu cũng có cái lần đầu mới biết nhỉ?” - Anh Kiệt chống cằm lên mặt bàn nhìn Thái Hưng, nhếch mép cười rồi sau đó đưa cho đối phương cái thìa. - “Mau uống đi, cái này để nguội là nó sẽ bị tanh đấy. Mau lên.”
“Mời anh trước, có gì cho tôi xin chút ý kiến tham khảo với.” - Thái Hưng lịch sự đưa tay chỉ về phía ly cà phê trước mặt Anh Kiệt rồi mỉm cười mời mọc.
Anh Kiệt gật đầu đồng ý. Hai người sau đó nghiêm túc uống và đánh giá.
***
Sau một hồi uống thì mấy ly cà phê trên bàn cũng hết sạch. Anh Kiệt lấy khăn tay lau miệng rồi làm một ngụm trà hoa cúc mát lạnh.
Thái Hưng cũng thấy miệng mình bây giờ tê dại do vị ngọt, béo đọng lại. Anh uống một ngụm lớn trà để giúp hòa tan bớt hai cái vị này.
***
Thái Hưng nóng lòng muốn biết ý kiến của Anh Kiệt. - “Không biết anh thấy loại nào ngon nhất?”
“Tôi vẫn thích loại truyền thống hơn. Là cà phê trứng nguyên chất, chỉ có mùi vị của cà phê, trứng và sữa thôi đấy. Những thứ thêm vào như matcha, cacao chỉ là biến tấu sau này của ông chủ thôi.”
Thái Hưng gật gật đầu tỏ ý đồng tình. - “Đúng là mùi vị của ly cà phê trứng đầu tiên tôi uống vẫn ngon nhất. Ngưỡng mộ tay nghề của người làm ra món này quá. Chắc khó để làm lắm.”
Anh Kiệt lần đầu thấy biểu cảm trên gương mặt Thái Hưng, lúc này bỗng mỉm cười trong lòng. - “Thật ra làm cái này cũng đơn giản thôi. Tôi đã nghe ông chủ ở đây nói sơ qua. Cậu… có muốn nghe không?”
Thái Hưng tròn mắt kinh ngạc nhìn Anh Kiệt, sau đó ba giây khi nghe câu cuối, anh gật đầu liên tục. - “Có, có. Tất nhiên rồi, mong anh chỉ giúp.”
Đôi mắt của Thái Hưng bỗng sáng lên lung linh, trong ánh mắt như có hàng nghìn ngôi sao nổ lấp lánh, nhìn đến mức Anh Kiệt muốn từ chối cũng không được.
Không hiểu sao Anh Kiệt muốn nói chuyện thoải mái, không cần câu nệ phép tắc, lễ nghi phiền phức đối với Thái Hưng. Muốn hai người cứ tự nhiên trò chuyện như những người bạn.
Anh khẽ cười rồi tận tình đem những lời mình nghe được từ ông chủ tiệm cà phê, nói lại hết cho Thái Hưng.
“Đầu tiên để làm được một ly cà phê trứng thơm ngon thì bước chọn nguyên liệu là rất quan trọng.
Cà phê phải được rang, xây đủ nhiệt độ từ hạt cà phê, thành phẩm sẽ có có màu nâu đúng chuẩn, ít ngậm nước, không bị vón cục, chất bột tơi xốp. Cần chọn cà phê nguyên chất không trộn lẫn các nguyên liệu khác.
Tiếp theo là chọn trứng, cần chọn trứng gà tươi, có lớp vỏ màu nâu sẫm, đều màu, không có các đốm đen hay các vết nứt ở phía bên ngoài vỏ. Khi sờ vào lớp vỏ sẽ có cảm giác sần sùi.
Để cà phê có vị ngọt thì sử dụng sữa đặc hay mật ong thay cho đường sẽ ngon hơn.
Có mấy thứ nguyên liệu này rồi thì sẽ đến bước pha chế. Tùy vào khẩu vị của mỗi người mà gia giảm các thành phần như cà phê, sữa, trứng cho phù hợp.
Cậu cứ cho 15 gam bột cà phê vào phin, khi nén phải dùng lực vừa phải, không được chặt quá. Tiếp đó cho 10ml nước nóng vào, đợi chừng 30 giây để ủ cà phê. Sau đó đặt phin cà phê lên miệng cốc rồi cho 60ml nước nóng vào, chờ cho cà phê chảy ra.
Làm xong cà phê rồi cậu cứ để nó qua một bên, đi đánh bông kem trứng.
Tách lấy 2 lòng đỏ trứng gà cho vào cốc. Thêm 25ml sữa đặc vào. Dùng máy đánh trứng, bật tốc độ thấp nhất đánh theo 1 chiều nhất định khoảng 4 đến 5 phút cho đến khi hỗn hợp kem trứng chuyển thành màu vàng sáng, có kết cấu sền sệt.
Cuối cùng, cho kem trứng lên mặt cốc cà phê. Có thể trang trí một chút bằng bột cà phê cho đẹp mắt.
Khi uống, chú ý phải để nhiệt độ của cà phê luôn ấm nóng ở 70 độ. Nếu để nguội thì cà phê có mùi tanh của trứng. Lúc đó sẽ khó mà uống tiếp được. Chỉ vậy thôi, tôi nghĩ nó cũng đơn giản mà. Chắc cậu sẽ làm được.”
Thái Hưng thích thú ra mặt, anh chăm chú nghe cẩn thận, ghi nhớ không sót chữ nào.
Một người nói, một người liên tục gật gật đầu lắng nghe. Hai người cứ thế trò chuyện về ly nước cho đến tận khuya. Thái Hưng nhìn đồng hồ, thấy đã qua 12 giờ, anh buồn ngủ, liên ngục ngáp hơi dài.
***
Ngoài đường ánh đèn điện đã xua tan màn đêm, xung quanh vẫn tấp nập người đi qua lại, ăn uống, ca hát, nói chuyện rôm rả.
Thái Hưng không ngờ mình đã nói chuyện đến quên thời gian thế này. Anh lo lắng, sợ Anh Kiệt thấy mình phiền.
Anh không kìm được lòng ham thích với món nước mới mà hỏi này nọ rất nhiều. Có lẽ anh ta vì lịch sự mà cố chịu đựng ở lại giải thích cho anh.
Nghĩ đến đây, Thái Hưng bỗng thấy lồng ngực đập rất nhanh. Anh khéo léo dừng cuộc trò chuyện hôm nay đến đây, tỏ ý khi nào rảnh sẽ tiếp tục bàn. Bây giờ anh muốn đạp xe đi về khách sạn ngủ, cũng để cho Anh Kiệt nghỉ ngơi.
***
Lúc nãy ra ngoài, một thân Thái Hưng chỉ mặc một chiếc quần ngắn cùng cái áo phông rộng. Anh bỗng thấy có chút lạnh.
Liên tiếp ba, bốn cơn gió thổi tới làm cây cối xung quanh lay động, mấy bảng hiệu bằng vải, lồng đèn treo trên đầu cũng không chịu được sức gió mà bị thổi cho ngã nghiêng.
Thái Hưng ngồi một góc cũng không tránh được. Các lỗ chân lông trên cơ thể ảnh bắt đầu co lại. Anh dùng hai tay chặn trước miệng để không làm giọt bắn văng xa khi anh ho.
Trận ho khan vừa rồi cũng khiến Thái Hưng kiên quyết hơn để xin về trước.
Anh Kiệt ngồi kế bên thấy vậy liền đưa tới một tấm khăn giấy, hỏi thăm. - “Không sao chứ, tôi đưa cậu về nhé?”
Thái Hưng ngay lập tức mỉm cười, xua tay liên tục. - “Không, không sao. Chỗ tôi ở gần đây thôi, đạp xe 10 phút là tới. Với lại tôi phải trả lại xe đạp cho khách sạn nữa.
Cảm ơn anh, giám đốc. Hôm nay tôi đã học được rất nhiều. Nếu có dịp sau này tôi học thành rồi sẽ làm, mời anh nhé.
Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi ạ, hôm nay thật làm phiền anh nhiều quá.”
Nghe vậy, Anh Kiệt chỉ gật đầu mỉm cười, nhìn đối phương đi rồi cũng lái xe quay về chỗ nghỉ của mình.
***
Ngoài biển, bầu trời đen kịt, ánh trăng treo lên giữa không trung, tròn và sáng trưng. Xung quanh nhìn rõ ràng bóng dáng các đám mây xanh đen, xám, tối sẫm. Sao trời ở đây rất nhiều, rất đẹp, vô cùng thu hút.
Gia Bảo khoác vai Tuấn Minh, hai người vẫn ngồi ở băng ghế đá trò chuyện.
Lâu rồi cả hai chưa được ở cùng nhau, dành thời gian cho nhau một cách trọn vẹn mà không nghĩ ngợi, phiền lo gì như thế này.
Gia Bảo muốn ở lâu hơn thế nữa, muốn ôm người kế bên mạnh hơn, nhiều hơn.
Tuấn Minh cũng cùng tâm trạng. Mấy tháng qua anh chỉ lo làm và làm. Người bên cạnh anh, nếu không phải Gia Bảo chắc đã chia tay nhanh gọn, tìm một đối tượng khác dành nhiều thời gian hơn cho mình rồi.
Anh bỗng thấy thương con người này, muốn bù đắp lại những lúc cô đơn một mình của Gia Bảo lúc trước.
Hai người như có thần giao cách cảm, không hẹn mà cùng lên tiếng. - “Chúng ta cùng nhau ngắm bình minh đi.”
Nói xong, ai cũng giật mình nhìn qua người bên cạnh. Tuấn Minh bật cười khúc khích rồi lại nghiêng đầu qua vai Gia Bảo, thoải mái tựa ở đó.
Cứ như vậy, cả hai ở ngoài trời ngâm sương, chịu gió, chờ đến tận sáng để cùng nhau ngắm khoảnh khắc đẹp nhất của mặt trời.
***
Sáng hôm sau, theo đúng lịch trình thì mọi người sẽ cùng nhau ăn sáng rồi tự do tắm biển, đi dạo, đi chơi, mua sắm,…
Mỗi người đều có kế hoạch cho mình. Đa số vẫn chọn đi tắm biển. Bãi biển trở nên đông đúc, nhộn nhịp và vui hẳn. Nhiều hoạt động, trò chơi cũng bắt đầu diễn ra, thu hút hàng trăm người tham gia.
Ai cũng chuẩn bị những bộ đồ bơi ấn tượng, mặc vào chụp ảnh, khoe ra thân hình của mình. Đặc biệt là các chị em, các anh con trai tuổi đôi mươi cũng đi thả thính khắp nơi.
***
Mặc dù nói cùng nhau ngắm bình minh nhưng Tuấn Minh và Gia Bảo đã không đánh bại cơn buồn ngủ. Hai người tựa vào nhau làm một giấc ngon lành. Mặt trời lên từ lúc nào cũng không hay.
Sáng sớm, người đi tập thể dục, du khách qua lại trước mặt cả hai dần tấp nập hơn.
Thấy hai người đàn ông tựa vai nhau ngủ, người xung quanh đi qua, tất thảy đều hiếu kỳ, phải nhìn lại một cái mới được.
Có một cô hơn 50 tuổi đang lội bộ cùng mấy người bạn đi lại khều khều vào vai Tuấn Minh.
Tuấn Minh là người rất nhạy cảm với âm thanh, chỉ cần chút động tĩnh cũng có thể khiến anh giật mình, dậy ngay tức khắc.
Nhưng hôm nay, không biết sao anh lại ngủ bất chấp, không để ý trời trăng như thế này. Tiếng gọi của người phụ nữ ngày một lớn dần nhưng người thức dậy trước lại là Gia Bảo.
“Sao hai cậu lại ngủ ở đây vậy? - Người phụ nữ hiếu kỳ nhìn Gia Bảo.
Gia Bảo nhìn Tuấn Minh ở bên vai mình rồi nhìn lại người phụ nữ, mỉm cười. - “Tụi con định cùng ngắm bình minh mà giờ chắc lỡ mất rồi.”
Người phụ nữ gật gật đầu chỉ về phía Tuấn Minh. - “Nhìn cậu bạn này mệt như vậy, cậu nên đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi, ngồi đây cảm lạnh sẽ không tốt đâu.”
“Dạ cảm ơn bác, để con gọi cậu ấy.” - Gia Bảo đưa tay xoa xoa cánh tay Tuấn Minh rồi lịch sự chào người phụ nữ.
Người phụ nữ rời đi, Gia Bảo lúc này nhìn sang Tuấn Minh. Anh vẫn ngồi đó, nhích nhẹ người để ngồi thẳng lưng. Tuấn Minh ở bên cạnh cũng vô thức đi chuyển đầu theo.
Anh nhìn về mặt biển xanh mát ngoài kia, bỗng đưa tay xoa mái tóc mềm của người bên cạnh rồi hôn nhẹ lên đó. - “Chú heo lười này, dậy được rồi đó.”
Tuấn Minh mơ màng mở mắt. Lúc này mới cảm nhận được sự ồn ào xung quanh. Sóng biển vỗ vào bờ, gió thổi ào ào, dòng người tấm biển nô nức.
Anh nhìn bầu trời sáng rực rỡ rồi quay sang Gia Bảo. - “Chúng ta ngủ quên luôn rồi.”
Gia Bảo mỉm cười đứng dậy xoay hông vài cái, khởi động toàn thân rồi quay lại nhìn Tuấn Minh. - “Không sao, sau này sẽ dẫn em đi ngắm cho đã đời luôn. Giờ thì chạy bộ với anh về khách sạn thôi nào.” - Tuấn Minh chìa tay ra, ý muốn ai đó kéo dậy.
Tâm trạng Gia Bảo vô cùng tốt, anh tiến tới bồng Tuấn Minh như bồng em bé. Tuấn Minh mở to hai mắt rồi vội vội vàng vàng đẩy Gia Bảo ra. - “Cho em xuống, anh làm gì vậy? Người xung quanh sẽ nhìn đó.”
Gia Bảo cười lớn, tiếc nuối mà để Tuấn Minh xuống. - “Toàn người lạ, có ai quen chúng ta đâu. Em sợ gì chứ.”
“Thôi, đi về. Trước mặt nhiều người vậy mà… em tức chết quá.” - Tuấn Minh nói xong liền bỏ đi một mạch.
Gia Bảo đuổi theo ở phía sau, không ngừng trêu chọc Tuấn Minh để kiếm niềm vui cho mình.
***
Trưởng đoàn ở sảnh khách sạn, anh vẫn như cũ, mặc một bộ đồ sặc sỡ, cầm theo cây cờ lớn ngồi ở sô pha khiến ai cũng phải nhìn.
Thấy Tuấn Minh và Gia Bảo cùng đi vào, anh vội chạy lại. - “Chào tổng giám đốc. Hai người… sao lại đi cùng nhau vậy?”
Tuấn Minh vội lên tiếng. - “Em gặp tổng giám đốc trước sân nên đi cùng thôi ạ.” - Nói xong, Tuấn Minh nhìn sang Gia Bảo.
Hiểu ý của Tuấn Minh, Gia Bảo chào rồi rời đi lên phòng trước.
Trưởng đoàn ở bên cạnh lúc này mới lo lắng nói tới. - “Hôm qua bạn cùng phòng của cậu nói cậu không trở về khách sạn. Đã đi đâu vậy?”
“Thật ra em đi lượm vỏ ốc rồi định thức để ngắm bình minh. Em xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.” - Tuấn Minh cúi đầu trước trưởng đoàn.
“Không sao, về là tốt rồi. Mọi người đang ngoài bãi tắm ấy, lên thay đồ rồi ra chơi cùng nhé.” - Trưởng đoàn vỗ vai Tuấn Minh nói tới. Thấy cái gật đầu của đối phương anh mới rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.