Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?

Chương 60: Đi biển nghỉ dưỡng

MaYuRi

03/02/2023

Chiều thứ Sáu, trước sảnh lớn công ty. Sáu chiếc xe khách giường nằm đậu một hàng dài trong sân.

Hơn 250 nhân viên của của hai bộ phận truyền thông, marketing và 40 thực tập sinh đã có mặt tập trung lại từ rất sớm. Gương mặt ai nấy đều tươi vui rạng rỡ.

***

Tiếng sóng nước, tiếng gió ào ào vỗ vào bờ, tiếng chim Hải Âu xôn xao, rộn ràng ngoài cảng biển. Ba, bốn giờ sáng, nhiều người đã sửa soạn đồ đạc đi ra bãi cát dài, chọn cho mình một chỗ thích hợp để ngắm bình minh trên biển.

“Wow, cảnh tượng này cũng quá đẹp rồi. Thật không mất công chúng ta chịu lạnh, thức sớm thế này nhỉ?”

Mấy cô đồng nghiệp nữ ấm áp trong chiếc áo khoác bông ấm áp, choàng tay, khoác vai nhau, chúm chụm đi sát lại gần để tăng chút nhiệt độ. Họ thích thú, cười đến khóe mắt híp chặt lại. Ai nấy cũng một gương mặt hạnh phúc ngập tràn như Xuân về.

Sau một đêm dài ngồi trên xe khách đi đến khu nghỉ dưỡng ở biển Nha Trang. Cả người Tuấn Minh mệt đến rã rời. Anh cũng muốn ngắm bình minh nhưng lúc này thật sự không thể.

Cơ thể vốn đề kháng yếu lại cộng thêm tai nạn xe lúc trước, sức khỏe anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Tuấn Minh muốn nằm dài, ngủ ngon một giấc để mau lấy lại sức. Trời sáng, ánh nắng chói lọi tràn đầy năng lượng ngoài biển cứ thế chíu qua cửa kính, rọi thẳng vào thẳng giường để đánh thức người nào đó.

Tuấn Minh khó chịu, lấy hai tay che mặt, bắt đầu nheo nheo mắt. Anh muốn ngủ tiếp, thấy vậy liền mạnh bạo kéo chăn trùm qua đầu, cả người cứ như con tầm ú nằm trong kén của mình mà ngọ nguậy ngủ đông.

Trong giấc ngủ, Tuấn Minh thấy cơ thể nhẹ bỗng, anh bước đôi chân trần trên bãi cát mềm mịn, vui vẻ chạy khắp nơi.

Anh mặc chiếc quần đen ngắn qua gối, cùng một chiếc áo sơ mi tay ngắn in hình hoang đảo với nhiều cây lá động vật bắt mắt. Tuấn Minh đi đôi dép tông lào thương hiệu Việt Nam 100 phần trăm.

Bộ outfit này trên người ai thì không biết chứ trên người Tuấn Minh thì hợp đến không tưởng. Làn da anh vốn ngăm đen, mái tóc xoăn lọn tự nhiên, gương mặt và ánh mắt mang một vẻ nam tính, chất lừ. Ai nhìn vào cũng phải thầm gào loạn trong lòng, nhất là với mấy chị, em gái xung quanh.

Tuấn Minh đứng cạnh cây dừa, nghiêng người, một tay chống nạnh tựa vào thân cây. Một tay kia vuốt mái tóc dày mượt của mình, từ trước vuốt ra đến tận sau ót, làm thật khoa trương, còn nháy nháy mắt với dàn nam nhân, mỹ nhân bên bờ biển đang nhìn anh không rời.

Một chân anh đứng thẳng làm trụ để ổn định trọng tâm, chân kia tùy ý, tự do nghịch cát. Với gương mặt này, biểu cảm này, thân hình này của Tuấn Minh đã đủ để cướp hết trái tim của chị em về đây.

Tuấn Minh cười ha hả, anh ở bờ biển dang tay đón từng cơn gió mát lành, hít không khí nồng đượm vị biển cả buổi sớm mai. - “Sảng khoái, rất sảng khoái. Haha.”

Từ khơi xa, mặt trời dần nhú lên, một khung cảnh bình minh tuyệt diệu xảy ra trước mắt. ‘Cảnh tượng đáng giá ngàn vàng’ lúc này khiến Tuấn Minh đắm chìm vào đấy, mê man không muốn tỉnh lại.

***



Trưởng đoàn ngồi ở phòng phát thanh của khách sạn, bật một khúc nhạc hiệu vui tươi, phát thông báo cho tập hợp tất cả mọi người xuống sảnh để triển khai các hoạt động hôm nay.

Tuấn Minh vẫn ngủ say sưa, không nghe thấy thông báo. Anh ở trong chăn cười như điên.

Tưởng anh đã thức, cậu bạn thực tập cùng với Tuấn Minh ở giường kế bên liền qua đánh vài phát, gọi người. Mãi chừng một phút sau Tuấn Minh mới mơ mơ màng màng, vì đau mà thức tỉnh.

“Cậu làm gì mà cười như điên vậy, tôi sợ đó. Bộ mơ thấy gì vui lắm hả?” - Cậu bạn nhìn Tuấn Minh với ánh mắt vẫn chưa hết lo lắng.

Tuấn Minh đưa hai tay xoa gương mặt tê rần rần của mình rồi nhìn cậu bạn mỉm cười. - “Không có gì. Không sao.”

“Được rồi, vậy nhanh chuẩn bị xuống tập hợp kìa, mọi người đang đợi cậu đó.” - Cậu bạn cho áo vào quần, mang đôi giày vào rồi rời phòng trước.

Tuấn Minh nghe vậy liền kiếm cái đồng hồ nhìn một cái. Thấy đã trễ, anh lật đật chạy vào nhà tắm rửa mặt, thay đồ, lập tức xuống sảnh khách sạn.

***

Gia Bảo ở trên bục cao, cầm mic nói tới. - “Đầu tiên cho tôi xin gửi lời cảm ơn đến toàn bộ nhân viên của công ty, đặc biệt là các bạn ở phòng marketing và truyền thông đã rất nỗ lực để sự kiện quảng bá công ty của chúng ta diễn ra thành công, tốt đẹp.

Thứ hai chính là gửi lời cảm ơn đến với 40 bạn thực tập sinh đã nỗ lực làm việc. Hy vọng với những trải nghiệm thực tế trong ba tháng qua sẽ giúp các bạn có những kiến thức bổ ích trong công việc sau này.

Chuyến đi chơi lần này, mọi người cứ xem là một món quà nhỏ mà công ty dành tặng vì những cống hiến vừa rồi.

Tôi ở đây cũng muốn nghỉ ngơi, thư giãn. Mọi người đừng thấy quá áp lực, cứ coi tôi như bình thường, chơi hết mình đi nhé. Chúc các bạn có một chuyến đi thật nhiều niềm vui.”

Gia Bảo vừa nói dứt câu thì các tràng pháo tay liên tục phát ra. Tiếp đó anh trả lại sân khấu cho trưởng đoàn làm việc của mình.



Trưởng đoàn cầm cờ lên khuấy động không khí, sắp xếp các nhân viên cũng như các thực tập sinh xen kẽ cùng vào chung một đội. Sau đó phổ biến một số hoạt động và các trò chơi đồng đội trong ngày hôm nay.

Mọi người hào hứng với không khí lúc này, chơi rất vui, rất nhiệt tình. Các trưởng phòng, quản lý của từng bộ phận trong phòng ban cùng Gia Bảo ăn bữa cơm do anh chuẩn bị tiếp đãi để thay cho lời cảm ơn của mình.

Xong xuôi, tất cả quay ra tham gia trò chơi cùng những người khác để tăng tinh thần đoàn kết, sự hiểu nhau và gắn kết với nhau hơn.



***

Hôm nay Thái Hưng được phép nghỉ xả hơi, không phải làm thư ký lúc nào cũng theo sát Gia Bảo nữa. Anh cùng mọi người bung xõa, nhiệt tình chạy nhảy khắp nơi tham gia các trò chơi cùng đồng đội của mình.

Thấy vậy, Gia Bảo cũng đánh lẻ đi đạo xung quanh, âm thầm xem những người khác vui chơi từ xa.

Cuối ngày, sau khi ai nấy đều chơi đã đời, mệt nghỉ. Mọi người cùng nhau ăn uống, nói chuyện rộn khắp nhà ăn của khu nghỉ dưỡng.

Nơi đây đã được Gia Bảo bỏ tiền túi riêng thuê lại toàn bộ trong 2 ngày 1 đêm. Mọi người biết tin này đều kinh ngạc, trong lòng thầm phấn khích, ngưỡng mộ tổng giám đốc nhà mình thật đẹp trai lại còn hào phóng.

***

Khi ai ai cũng đã cơm no rượu say, mọi người tập hợp lại một lần nữa trước sảnh để công bố đội thắng cuộc trong các trò chơi buổi sáng.

MC tổng kết lại một lần rồi công bố điểm số. Đại diện các đội lên nhận giải.

Gia Bảo lúc này xuất hiện với diện mạo bình dị, thoải mái trong bộ trang phục đậm chất biển cả. Anh cầm quà, cầm cờ phát cho các đội thắng cuộc rồi cùng chụp hình chia vui với tất cả.

Cũng trong buổi tổng kết này, MC giới thiệu những nhân viên, thực tập sinh trong ba tháng qua đã có những nỗ lực, thành tích ấn tượng để tuyên dương trước mọi người.

Tuấn Minh cùng năm thực tập sinh và các anh chị nhân viên trong công ty lần lượt được xướng tên. Trên mặt ai cũng thường trực nụ cười tỏa nắng.

Cầm bó hoa, tiền thưởng và bằng khen trong tay, Tuấn Minh vẫn còn bất ngờ. Anh không nghĩ mình đã làm được nhiều việc như thế, lúc trước chỉ một ý nghĩ quyết làm hết sức mình.

Lâu lâu anh vẫn nghe chị Bình Lương và quản lý của các tổ trách móc. Bởi thế anh rất sung sướng khi đứng trên sân khấu, trước mặt mọi người, phát biểu cảm ơn từng người một đã giúp đỡ anh trong thời gian qua.

***

Sau khi MC tuyên bố kết thúc, lúc này cũng đã 9 giờ kém. Mọi người được tự do đi lại, dạo biển, đi chợ đêm Nha Trang, ra đường lớn ngồi vỉa hè uống bia, ăn vặt,…

Nha Trang sôi động về đêm, đẹp và lung linh đến lạ. Ai nấy rất háo hức đi khám phá mà chẳng thấy mệt mỏi sau một buổi sáng vận động nhiều.

Các cô, các chị đi dạo phố, lượn một vòng quanh các khu bán quần áo, đồ lưu niệm. Các anh đàn ông, con trai cũng tụ tập nhau đi các hàng quán vỉa hè uống bia, ăn đồ nướng.

Mỗi người một hướng khám phá thiên đường du lịch này. Ai cũng chụp cho mình những bức ảnh để lưu lại kỷ niệm đẹp tại đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook