Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?
Chương 65: Hội người yêu Trần Tuấn Minh
MaYuRi
03/02/2023
Về đến thành phố, các nhân viên được nghỉ ngơi một ngày, lấy tinh thần để thứ Hai đến công ty tiếp tục làm việc.
Sau chuyến đi, Tuấn Minh quay trở về viết báo cáo. Chuyến thực tập của anh đã thật sự kết thúc.
***
Một sáng thứ Hai nắng đẹp, Tuấn Minh thức dậy với tinh thần sảng khoái. Hôm nay anh thấy cơ thể lẫn đầu óc nhẹ hẳn. Có lẽ là không phải cần đến công ty làm “sấp mặt”. Anh vui vẻ mở toang cửa sổ để nắng, gió lùa vào phòng.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Tuấn Minh lấy xe đạp chạy một vòng quanh chợ mua đồ về. Hôm nay anh muốn tự mình nấu ăn, tự cảm nhận sự yên bình, hạnh phúc nhỏ bé này.
Tuấn Minh ra chợ mua hết một mớ rau củ, gia vị,… để chế biến nồi lẩu Thái không cay. Anh tạt ngang cửa tiệm tạp hóa để mua một cái lọ về cắm hoa.
Đầu đường đi vô chợ, anh thấy một bé gái đáng yêu, ngoan ngoãn cùng mẹ ngồi bên thúng hoa hồng, hoa cúc,… trông rất dễ thương. Anh ghé lại mua một bó hoa hồng vàng, hồng đỏ về trưng trong phòng.
Đã lâu rồi Tuấn Minh mới có dịp chăm sóc mấy chậu hoa, chậu sen đá ngoài hành lang; ngồi tỉ mẩn cắt từng chiếc lá, từng cành hoa để bỏ vào lọ trưng; vận động cơ thể với màn lau dọn tất cả đồ dùng trong phòng; thư thái ngồi uống trà, ngửi tinh dầu mùi hoa oải hương yêu thích,…
Anh gọi điện về cho cha mẹ hỏi thăm đủ kiểu, nói chuyện đến hai tiếng liền. Cuộc gọi vừa kết thúc cũng là lúc bụng anh sôi lên nhắc nhở.
Tuấn Minh dọn chén bát ra ăn. Nồi lẩu từ từ sôi lên, anh cho cá, cho rau vào và ăn ngon lành. Anh vừa ăn vừa mỉm cười hạnh phúc, tự luyến tài nghệ nấu nướng của mình “quá đỉnh”.
Anh ăn liền ba đến bốn chén bún, ăn đến no căng bụng. Một ký-lô-gam rau, một con cá nửa ký, thêm mực, tôm trong nồi lẩu đều bị Tuấn Minh cho vào bụng.
***
Ngồi trong phòng một mình, nhìn nồi lẩu trống trơn, Tuấn Minh chợt nhớ lại khoảnh khắc cùng với Gia Bảo tranh nhau ăn.
Bỗng lòng anh trầm xuống. Anh nhớ Gia Bảo, muốn gặp nhưng lại sợ. Nỗi sợ mà anh không lý giải được nguyên do. Anh thúc ép mình nghĩ đi chuyện khác để không nhớ về Gia Bảo nữa. Anh dọn dẹp chén bát rồi bắt đầu viết báo cáo.
***
Sau chuyến đi cùng công ty. Tuấn Minh lại thu thêm sự không thoải mái, khó chịu trong lòng. Anh tránh mặt, cũng không liên lạc với Gia Bảo bởi anh thấy có lỗi, sợ hãi một điều gì đó không rõ mặt mũi, chỉ muốn cách xa nhau.
Bây giờ, Tuấn Minh muốn mình có không gian riêng để nhìn nhận lại chuyện tình cảm của bản thân và hoàn thành báo cáo.
***
Từ khi quay về, Gia Bảo bận rộn chuẩn bị cho dự án mở rộng thị trường sang các nước ở Châu Á. Thái Hưng theo anh cũng làm việc đến quên mình.
Sau khi từ biển về, mỗi ngày Thái Hưng đều ho khan mỗi buổi sáng và tối - những lúc trời chuyển nhiệt độ rõ rệt. Anh vẫn kiên trì không đến tìm bác sĩ mà chăm chú chuẩn bị giấy tờ, thủ tục cho chuyến công tác dài ngày sắp tới.
Anh phụ trách đến các nước trong kế hoạch để khảo sát địa điểm đặt văn phòng đại diện và tham gia các sự kiện trong ngành để mở rộng mối quan hệ, tìm nhà đầu tư phù hợp.
***
Cũng sau chuyến đi, Gia Bảo ép mình tập trung vào công việc để không nghĩ ngợi lung tung. Chỉ một chút rảnh rỗi là anh sẽ nhớ ngay đến Tuấn Minh.
Anh muốn gặp mặt, muốn nghe giọng nói trầm ấm gây nghiện, muốn chạm vào đôi má mềm mại của ai đó. Anh muốn nhiều thứ nhưng đối phương chẳng có động tĩnh gì. Anh sợ gọi tới, tìm tới sẽ làm phiền Tuấn Minh. Vì thế đành cắn răng, kiên nhẫn đợi người.
***
Đã một tháng trôi qua, Gia Bảo thật sự không đợi được nữa. Anh bứt rứt trong người, từ sợ làm phiền đến bồn chồn lo cả hai cứ cắt đứt trong im lặng thế này. Anh ấn số định gọi nhưng chuyện lúc trước một lần nữa khiến anh do dự.
Sau giờ làm, Gia Bảo âm thầm đến chỗ ở của Tuấn Minh. Anh đứng quan sát người từ xa. Thấy con người bằng da bằng thịt trước mặt khỏe mạnh, trong lòng anh lúc này mới an tâm phần nào.
Anh muốn chạy ngay đến trước mặt ôm người nhưng… không được. - ‘Tại sao em ấy lại có thể khiến mình thành ra thế này cơ chứ?’ - Gia Bảo tự trách bản thân rồi buồn bã quay về.
***
Tối đến, Gia Bảo không thể nào ngủ được. Anh ra ban công, ngồi trên ghế sô pha ngắm ánh đèn của thành phố.
Gia Bảo cầm điện thoại, lên mạng tải app và lập một cái tài khoản Facebook. Anh tìm kiếm tài khoản của Tuấn Minh, muốn nhìn hình cho bớt nhớ nhưng lướt mãi vẫn không thấy.
Anh lần mò tìm được trang Fanpage của trường MTU mà Tuấn Minh đang theo học. Anh lướt một vòng, bỗng thấy bài đăng về cuộc bình chọn hoa khôi, nam vương của trường.
Lúc này, đầu danh sách hiện ra tên và hình ảnh của Tuấn Minh. Gia Bảo phấn khích tải ảnh về máy nhìn cho kỹ và vào đọc các bình luận.
Hơn 1000 bình luận, đa số là của các nữ sinh vào kêu gọi ủng hộ cho Tuấn Minh. Ban đầu thì vui đấy vì người yêu mình được nhiều người yêu thích như dần dần Gia Bảo bắt đầu thấy khó chịu vì toàn bình luận xưng chồng, nhận người yêu.
***
Lướt một hồi anh bỗng thấy một nhóm kín - Hội người yêu Trần Tuấn Minh - cũng vào kêu gọi rất tâm huyết. Gia Bảo tò mò ấn vào “tham gia”.
Hệ thống sau đó đưa ra một bảng gồm hàng loạt câu hỏi về sở thích, tính cách, đặc điểm,… của Tuấn Minh. Gia Bảo trả lời không sót câu nào.
Ngay khi gửi câu trả lời xong, Gia Bảo được duyệt vào nhóm ngay. Lúc này đã 11 giờ đêm, quản trị viên vẫn thức để chấp nhận khiến anh vô cùng bất ngờ.
Đêm hôm đó, Gia Bảo đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đầu anh quay cuồng, xoay như chong chóng. Anh biết được thêm rất nhiều điều mới về người trong lòng mình.
Tuy chúng nhỏ nhặt thôi, chủ yếu về cuộc sống sinh hoạt, học tập ở trường nhưng đã khiến anh tự trách. Anh vẫn chưa biết hết về con người Tuấn Minh.
Sau chuyến đi, Tuấn Minh quay trở về viết báo cáo. Chuyến thực tập của anh đã thật sự kết thúc.
***
Một sáng thứ Hai nắng đẹp, Tuấn Minh thức dậy với tinh thần sảng khoái. Hôm nay anh thấy cơ thể lẫn đầu óc nhẹ hẳn. Có lẽ là không phải cần đến công ty làm “sấp mặt”. Anh vui vẻ mở toang cửa sổ để nắng, gió lùa vào phòng.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Tuấn Minh lấy xe đạp chạy một vòng quanh chợ mua đồ về. Hôm nay anh muốn tự mình nấu ăn, tự cảm nhận sự yên bình, hạnh phúc nhỏ bé này.
Tuấn Minh ra chợ mua hết một mớ rau củ, gia vị,… để chế biến nồi lẩu Thái không cay. Anh tạt ngang cửa tiệm tạp hóa để mua một cái lọ về cắm hoa.
Đầu đường đi vô chợ, anh thấy một bé gái đáng yêu, ngoan ngoãn cùng mẹ ngồi bên thúng hoa hồng, hoa cúc,… trông rất dễ thương. Anh ghé lại mua một bó hoa hồng vàng, hồng đỏ về trưng trong phòng.
Đã lâu rồi Tuấn Minh mới có dịp chăm sóc mấy chậu hoa, chậu sen đá ngoài hành lang; ngồi tỉ mẩn cắt từng chiếc lá, từng cành hoa để bỏ vào lọ trưng; vận động cơ thể với màn lau dọn tất cả đồ dùng trong phòng; thư thái ngồi uống trà, ngửi tinh dầu mùi hoa oải hương yêu thích,…
Anh gọi điện về cho cha mẹ hỏi thăm đủ kiểu, nói chuyện đến hai tiếng liền. Cuộc gọi vừa kết thúc cũng là lúc bụng anh sôi lên nhắc nhở.
Tuấn Minh dọn chén bát ra ăn. Nồi lẩu từ từ sôi lên, anh cho cá, cho rau vào và ăn ngon lành. Anh vừa ăn vừa mỉm cười hạnh phúc, tự luyến tài nghệ nấu nướng của mình “quá đỉnh”.
Anh ăn liền ba đến bốn chén bún, ăn đến no căng bụng. Một ký-lô-gam rau, một con cá nửa ký, thêm mực, tôm trong nồi lẩu đều bị Tuấn Minh cho vào bụng.
***
Ngồi trong phòng một mình, nhìn nồi lẩu trống trơn, Tuấn Minh chợt nhớ lại khoảnh khắc cùng với Gia Bảo tranh nhau ăn.
Bỗng lòng anh trầm xuống. Anh nhớ Gia Bảo, muốn gặp nhưng lại sợ. Nỗi sợ mà anh không lý giải được nguyên do. Anh thúc ép mình nghĩ đi chuyện khác để không nhớ về Gia Bảo nữa. Anh dọn dẹp chén bát rồi bắt đầu viết báo cáo.
***
Sau chuyến đi cùng công ty. Tuấn Minh lại thu thêm sự không thoải mái, khó chịu trong lòng. Anh tránh mặt, cũng không liên lạc với Gia Bảo bởi anh thấy có lỗi, sợ hãi một điều gì đó không rõ mặt mũi, chỉ muốn cách xa nhau.
Bây giờ, Tuấn Minh muốn mình có không gian riêng để nhìn nhận lại chuyện tình cảm của bản thân và hoàn thành báo cáo.
***
Từ khi quay về, Gia Bảo bận rộn chuẩn bị cho dự án mở rộng thị trường sang các nước ở Châu Á. Thái Hưng theo anh cũng làm việc đến quên mình.
Sau khi từ biển về, mỗi ngày Thái Hưng đều ho khan mỗi buổi sáng và tối - những lúc trời chuyển nhiệt độ rõ rệt. Anh vẫn kiên trì không đến tìm bác sĩ mà chăm chú chuẩn bị giấy tờ, thủ tục cho chuyến công tác dài ngày sắp tới.
Anh phụ trách đến các nước trong kế hoạch để khảo sát địa điểm đặt văn phòng đại diện và tham gia các sự kiện trong ngành để mở rộng mối quan hệ, tìm nhà đầu tư phù hợp.
***
Cũng sau chuyến đi, Gia Bảo ép mình tập trung vào công việc để không nghĩ ngợi lung tung. Chỉ một chút rảnh rỗi là anh sẽ nhớ ngay đến Tuấn Minh.
Anh muốn gặp mặt, muốn nghe giọng nói trầm ấm gây nghiện, muốn chạm vào đôi má mềm mại của ai đó. Anh muốn nhiều thứ nhưng đối phương chẳng có động tĩnh gì. Anh sợ gọi tới, tìm tới sẽ làm phiền Tuấn Minh. Vì thế đành cắn răng, kiên nhẫn đợi người.
***
Đã một tháng trôi qua, Gia Bảo thật sự không đợi được nữa. Anh bứt rứt trong người, từ sợ làm phiền đến bồn chồn lo cả hai cứ cắt đứt trong im lặng thế này. Anh ấn số định gọi nhưng chuyện lúc trước một lần nữa khiến anh do dự.
Sau giờ làm, Gia Bảo âm thầm đến chỗ ở của Tuấn Minh. Anh đứng quan sát người từ xa. Thấy con người bằng da bằng thịt trước mặt khỏe mạnh, trong lòng anh lúc này mới an tâm phần nào.
Anh muốn chạy ngay đến trước mặt ôm người nhưng… không được. - ‘Tại sao em ấy lại có thể khiến mình thành ra thế này cơ chứ?’ - Gia Bảo tự trách bản thân rồi buồn bã quay về.
***
Tối đến, Gia Bảo không thể nào ngủ được. Anh ra ban công, ngồi trên ghế sô pha ngắm ánh đèn của thành phố.
Gia Bảo cầm điện thoại, lên mạng tải app và lập một cái tài khoản Facebook. Anh tìm kiếm tài khoản của Tuấn Minh, muốn nhìn hình cho bớt nhớ nhưng lướt mãi vẫn không thấy.
Anh lần mò tìm được trang Fanpage của trường MTU mà Tuấn Minh đang theo học. Anh lướt một vòng, bỗng thấy bài đăng về cuộc bình chọn hoa khôi, nam vương của trường.
Lúc này, đầu danh sách hiện ra tên và hình ảnh của Tuấn Minh. Gia Bảo phấn khích tải ảnh về máy nhìn cho kỹ và vào đọc các bình luận.
Hơn 1000 bình luận, đa số là của các nữ sinh vào kêu gọi ủng hộ cho Tuấn Minh. Ban đầu thì vui đấy vì người yêu mình được nhiều người yêu thích như dần dần Gia Bảo bắt đầu thấy khó chịu vì toàn bình luận xưng chồng, nhận người yêu.
***
Lướt một hồi anh bỗng thấy một nhóm kín - Hội người yêu Trần Tuấn Minh - cũng vào kêu gọi rất tâm huyết. Gia Bảo tò mò ấn vào “tham gia”.
Hệ thống sau đó đưa ra một bảng gồm hàng loạt câu hỏi về sở thích, tính cách, đặc điểm,… của Tuấn Minh. Gia Bảo trả lời không sót câu nào.
Ngay khi gửi câu trả lời xong, Gia Bảo được duyệt vào nhóm ngay. Lúc này đã 11 giờ đêm, quản trị viên vẫn thức để chấp nhận khiến anh vô cùng bất ngờ.
Đêm hôm đó, Gia Bảo đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đầu anh quay cuồng, xoay như chong chóng. Anh biết được thêm rất nhiều điều mới về người trong lòng mình.
Tuy chúng nhỏ nhặt thôi, chủ yếu về cuộc sống sinh hoạt, học tập ở trường nhưng đã khiến anh tự trách. Anh vẫn chưa biết hết về con người Tuấn Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.