Tổng Giám Đốc Không Thể Xa Tôi Sao?
Chương 58: Trong cái rủi có cái may
MaYuRi
03/02/2023
Từng phút trôi qua lại có thêm một lượng lớn bài viết “nổ” ra trên các trang mạng xã hội. Vụ việc Bạch Phong say xỉn lái xe gây tai nạn là từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trong 12 tiếng vừa qua.
Trưởng phòng Bình Lương - người đã có hơn 20 năm kinh nghiệm giải quyết các cuộc khủng hoảng lớn nhỏ của công ty. Cô cũng có chút lo lắng trong vụ việc lần này.
Công ty vừa thay đổi hệ thống nhân sự lãnh đạo, cơ cấu lại các hoạt động, chiến lược kinh doanh trong tương tai. Tất cả chỉ mới vừa dừng lại ở mức tạm ổn.
Sự kiện quảng bá công ty sắp tới chính là bước đệm để lãnh đạo, nhân viên trong công ty gắn kết. Quan trọng nhất chính là đánh dấu vị thế của Gia Bảo. Anh sẽ là người có quyền lực cao nhất để điều hành công ty.
Bên cạnh đó cũng cho công chúng thấy được những thay đổi của công ty dưới sự điều hành của Gia Bảo. Qua đây thu hút thêm nguồn đầu tư, tìm kiếm đối tác phù hợp với lĩnh vực và công ty hướng đến.
Với những dự định và kỳ vọng như vậy cho nên sự kiện lần này nhất định không được xảy ra sơ xuất gì.
***
Trong cuộc họp, trưởng phòng Bình Lương cùng đội Xử lý khủng hoảng truyền thông do mình làm người đứng đầu đã vạch ra kế hoạch chi tiết. Tạm thời hoãn ngày diễn ra sự kiện lại đến giữa tháng 10.
Đầu tiên sẽ đến gặp và làm việc về hợp đồng làm người đại diện thương hiệu với Bạch Phong. Dùng các mối quan hệ đã gây dựng trước đây với giới báo chí để thông tin chính xác về Bạch Phong và vụ việc. Đồng thời tỏ thiện chí sẽ chịu một phần trách nhiệm trong vụ tai nạn này.
Gia Bảo sẽ là người đại diện phát ngôn chính trước báo giới. Có thể nhân lúc này giúp anh được công chúng biết đến nhiều hơn.
Cuộc họp bàn với kế hoạch dài hơn 50 trang, kéo dài suốt 5 tiếng đồng hồ. Mọi công việc được phân công và thực hiện ngay lập tức.
***
Tuấn Minh xung phong vào đội giải quyết khủng hoảng truyền thông của công ty trước mặt mọi người. Anh muốn trải nghiệm công việc này một lần trước khi kết thúc kỳ thực tập.
Thấy được nhiệt huyết và hiệu quả công việc của Tuấn Minh, trưởng phòng Bình Lương liền gật đầu.
Tuấn Minh hào hứng bắt tay ngay vào việc, tìm kiếm và thu thập đầy đủ thông tin về vụ việc, liên hệ với các cơ quan báo đài, các trang thông tin điện tử để lên bài.
Hình ảnh Bạch Phong lần lượt bị thu hồi, hạn chế cho xuất hiện trên truyền thông trong lúc nhạy cảm này.
***
“Thời gian là vàng là bạc.” Tất cả tranh thủ, chủ động nói lên tiếng nói của mình cho công chúng. Không để bị động, khi bên thứ ba “réo” đến tên, chắc chắn công ty sẽ rơi vào thế yếu.
Trưởng phòng Bình Lương dùng kinh nghiệm làm việc trong mấy chục năm của mình để cùng những người khác lên bản kế hoạch giải quyết khủng hoảng, chi tiết, tỉ mỉ đến từng câu từng chữ.
Trong khoảng thời gian này luôn có một đội ngũ ngày đêm theo dõi tất tần tật những diễn biến, chiều hướng của dư luận về vụ việc.
Các bài báo lần lượt được tung lên với nội dung thể hiện sự thương tiếc đối với gia đình nạn nhân, đồng thời bày tỏ thái độ bất bình của công ty đối với hành vi say xỉn khi lái xe của Bạch Phong.
Trong mỗi bài báo còn có thêm một lượng rất nhỏ thông tin về người lãnh đạo hiện tại, quá trình thành lập, sự thay đổi hiện nay của công ty và những việc làm mà công ty đã làm cho cộng đồng trong hơn 60 năm qua, từ khi thành lập đến nay.
Hơn 30 nhân viên phụ trách theo dõi thái độ, phản ứng của công chúng về các bài báo này. Kết quả cho thấy sự phẫn nộ của công chúng với công ty đã có dấu hiệu hạ nhiệt.
Tuy nhiên bộ phận fan ủng hộ vô điều kiện với Bạch Phong đã rất tức giận. Họ vào đánh giá 1 sao về công ty và để lại những bình luận chỉ trích gay gắt công ty vô tình, bội nghĩa,…
***
Trưởng phòng Bình Lương ngày đêm nghe báo cáo của các nhân viên gửi về, cô khó chịu, ngồi trong văn phòng, đăm chiêu nhìn ra phía xa bên ngoài cửa sổ.
‘Vì sao vẫn không thể đảo ngược tình thế? Mình làm thiếu điều gì sao?’
Tuấn Minh phụ trách đem giấy tờ những thông tin từ công an đến cho trưởng phòng Bình Lương. Anh thấy đối phương mệt mỏi liền đi pha một cốc cacao sữa ấm mang vào.
Mấy ngày nay anh cũng thức trắng, túc trực ở công ty để theo dõi tình hình. Tuấn Minh đưa tệp hồ sơ cùng ly nước cho đối phương rồi nán lại đó trò chuyện.
***
Sau một hồi, Tuấn Minh biết được phiền muộn trong lòng trưởng phòng Bình Lương. Trời chiều, ánh mặt trời dần tắt lịm. Thêm một ngày lại sắp trôi qua.
Đã ba ngày trưởng phòng Bình Lương ở lại công ty cùng mọi người làm việc. Trông vẻ mặt thiếu sức sống, tiều tụy thấy rõ. Lúc này bỗng có một cuộc điện thoại vang lên.
Trưởng phòng liếc mắt nhìn một chút rồi khó chịu quay đi chỗ khác. Tuấn Minh hiếu kỳ, anh như vô tình nhìn sang. Ba chữ “con trai yêu” nhấp nháy trên màn hình, chiếc điện thoại rung rung trên bàn khiến lòng Tuấn Minh càng bồn chồn.
“Sao chị không nghe máy?”
Trưởng phòng Bình Lương thở một hơi dài, quay sang nhìn chăm chăm Tuấn Minh. - “Người nhà gọi thôi, bây giờ tôi không có tâm trạng.”
“Em xin lỗi trước nếu có nói điều gì quá phận… Gia đình em vốn khó khăn, từ nhỏ cha mẹ đã phải làm việc rất vất vả, học hay chơi với em, họ đều không có thời gian.
Lúc đó em chỉ mong mình lớn thật nhanh để làm kiếm tiền cho cha mẹ được nghỉ ngơi. Bây giờ khi lớn rồi, lên thành phố học đại học, kết nối với gia đình cũng yếu dần.
Em bị cuốn theo việc học và đi làm. Đã 4 năm em chưa về nhà rồi, em rất nhớ họ. Đôi lúc thấy mệt mỏi, cô đơn, chỉ muốn nhìn thấy gương mặt, nụ cười của họ, muốn cả nhà cùng ăn với nhau một bữa cơm đơn giản cũng hạnh phúc.
Điều nhỏ nhoi như vậy nhưng… thật không dễ thực hiện được. Em nghĩ con chị cũng sẽ cảm thấy như vậy, rất cần chị để cùng làm bài tập, vui chơi, rất nhớ… khi chị không ở nhà.”
Trưởng phòng Bình Lương chống cằm, chăm chú nghe Tuấn Minh. Cô bất giác thở dài, cầm chiếc điện thoại trong tay mà vuốt ve.
“Mấy nay toàn cho chuyện công ty. Trước có gọi về báo sẽ bận rồi. Tôi cứ tưởng như vậy đã ổn nhưng… chắc không phải. Haiz, cảm ơn cậu nhé. Tôi đi gọi về nhà chút đây.”
***
Tuấn Minh nhìn theo bóng lưng của trưởng phòng Bình Lương ngoài ban công. Thấy đối phương nói chuyện cười vui vẻ như thế, trong lòng anh cũng thấy mừng.
Khi quay trở vào, đối phương nhìn có sức sống hẳn. Khóe miệng luôn cong lên, mỉm cười.
“Chuyện gì khiến chị vui vậy ạ?”
“Ài, thằng con trai nhỏ nhà tôi vừa bị ba và chị nó chọc vì không dám đi vệ sinh một mình. Nó gọi tới khóc bù lu bù loa, kể khổ đủ thứ. Đúng thật là… con nít mà.” - Trưởng phòng Bình Lương liên tục lắc đầu, cười sảng khoái.
Tuấn Minh nghe vậy cũng bật cười. - “Hồi nhỏ em cũng vậy, mỗi khi đi vệ sinh, thế nào cũng kéo theo cha hay mẹ đi cùng. Nhưng lớn lên không làm thế nữa, vì… biết ngại mà tự học cách đi một mình.”
Trưởng phòng Bình Lương ngồi phía đối diện liên tục gật gù nhìn cậu. - “Cảm ơn nhiều nhé. Mấy nay vất vả rồi. Giải quyết xong sớm chuyện ở công ty là được về nhà ngủ ngon. Cố lên.” - Nói xong cô liền cầm lấy tệp hồ sơ mở ra xem.
***
Tuấn Minh vẫn ngồi phía đối diện, anh ngập ngừng. Trưởng phòng Bình Lương thấy vậy liền chau mày. - “Sao thế? Có gì muốn nói thì cứ nói. Ai ăn thịt cậu đâu mà làm ra gương mặt này vậy.”
Tuấn Minh nghe vậy cũng không hồi hộp nữa. Anh lấy hết dũng khí nói ra điều mình băn khoăn và công việc muốn thực hiện để giải quyết khủng hoảng của công ty.
“Mặc dù chúng ta không trực tiếp gây ra tai nạn cho gia đình nhưng dù sao Bạch Phong cũng là đại sứ thương hiệu của công ty nên chắc chắn chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng và phải chịu một phần trách nhiệm mới hợp tình hợp nghĩa được.
Công ty chúng ta nên cùng với phía Bạch Phong góp một chút để bồi thường những mất mát cho gia đình người bị tai nạn.
Khi điều tra thực tế về hoàn cảnh gia đình của nạn nhân. Em thấy gia đình họ còn có cha mẹ lớn tuổi cùng với một đứa con nhỏ chỉ vừa tròn 1 tuổi.
Theo thông tin bên phía công an, cả gia đình họ đi ăn đám cưới họ hàng ở xa nên để đứa bé ở nhà cho ông bà chăm nên mới tránh được nạn lần này.
Cả nhà 4 người họ, khi đang trên đường trở về thì bị xe của Bạch Phong tông trúng và cháy rụi.
Công ty chúng ta nên có trách nhiệm góp sức nuôi dưỡng cha mẹ già và chu cấp đứa trẻ cho đến khi trưởng thành, 18 tuổi. Như vậy cũng phần nào giảm bớt gánh nặng, sự đau lòng của người ở lại.
Về phía của Bạch Phong, chúng ta không nên khi thấy anh ta thất thế liền cắt đứt hợp đồng. Làm như vậy chẳng khác nào nói rằng công ty vô tình, bội nghĩa giống như các fan của anh ta bình luận ngoài kia.
Trước hết chỉ nên dần gỡ hình ảnh của anh ta, sau đó khi có quyết định chính thức từ phía công an, lúc đó chúng ta cũng sẽ đường đường chính chính cắt hợp đồng. Như vậy vừa hợp tình hợp lý, cũng không còn ai có cớ gì để nói nữa.”
Trưởng phòng Bình Lương nghiêm túc lắng nghe, cô ghi chú cẩn thận những lời này và đồng ý thực hiện nó.
Cách thức của Tuấn Minh đã đánh một đòn mạnh vào tâm lý đang sôi sục của công chúng, của dư luận. Khiến mọi người bị thuyết phục, dần làm dịu lại tâm trạng, suy nghĩ, thái độ của họ về công ty.
***
Gia Bảo ăn mặc giản dị, không phô trương, không ra thế đàn áp, dùng tiền để lấp liếm cho qua sự việc. Anh chủ động đi xuống trực tiếp thăm gia đình của người bị tai nạn. Cùng họ trò chuyện, chia sẻ và thể hiện sự đồng cảm với mất mát vừa qua.
Đối phương cũng cảm nhận được sự chân thành từ phía Gia Bảo. Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm. Gia Bảo cũng đến thắp nhang cầu nguyện cho người bị tai nạn trước khi ra về.
Hình ảnh về chuyến thăm này của Gia Bảo được báo chí khéo léo đưa lên các trang báo, các trang thông tin điện tử,… Dư luận dần thay đổi thái độ, họ không nhắm đến công ty mà chỉ trích nữa, thay vào đó là tập trung “nước bọt” vào Bạch Phong đang bị tạm giam ở đồn cảnh sát kia.
***
Sau một tuần, bên phía cảnh sát đã đưa ra quyết định xử phạt với Bạch Phong. Dư luận lại càng nóng, đổ dồn về quan tâm.
Vụ việc khép lại êm đẹp. Đánh giá tốt về công ty bỗng tăng liên tục qua những việc làm, thái độ chân thành khi ứng xử trong sự việc lần này.
Các nhân viên trong công ty, ai nấy đều như trút được "núi Thái Sơn" trên lưng. Mọi người nằm dài ra bàn, bây giờ họ mới có thể vui vẻ trò chuyện với những người xung quanh.
Gia Bảo cùng các trưởng phòng họp một lần nữa để phân tích và rút kinh nghiệm trong khủng hoảng này. Trong buổi họp, trưởng phòng Bình Lương đã tuyên dương Tuấn Minh trước mọi người vì lời khuyên hữu ích của cậu.Mọi người cùng nhau thoải mái thảo luận về kế hoạch tiếp theo. Tổ chức lại sự kiện đã bị hoãn đến giữa tháng 10 kia của công ty.
Trong cái rủi có cái may. Qua sự việc lần này, hình ảnh Gia Bảo và công ty của anh càng trở nên hot trên mạng xã hội. Không chỉ trong nước mà truyền thông nước ngoài, đặc biệt khu vực Châu Á đều đưa tin.
Trưởng phòng Bình Lương - người đã có hơn 20 năm kinh nghiệm giải quyết các cuộc khủng hoảng lớn nhỏ của công ty. Cô cũng có chút lo lắng trong vụ việc lần này.
Công ty vừa thay đổi hệ thống nhân sự lãnh đạo, cơ cấu lại các hoạt động, chiến lược kinh doanh trong tương tai. Tất cả chỉ mới vừa dừng lại ở mức tạm ổn.
Sự kiện quảng bá công ty sắp tới chính là bước đệm để lãnh đạo, nhân viên trong công ty gắn kết. Quan trọng nhất chính là đánh dấu vị thế của Gia Bảo. Anh sẽ là người có quyền lực cao nhất để điều hành công ty.
Bên cạnh đó cũng cho công chúng thấy được những thay đổi của công ty dưới sự điều hành của Gia Bảo. Qua đây thu hút thêm nguồn đầu tư, tìm kiếm đối tác phù hợp với lĩnh vực và công ty hướng đến.
Với những dự định và kỳ vọng như vậy cho nên sự kiện lần này nhất định không được xảy ra sơ xuất gì.
***
Trong cuộc họp, trưởng phòng Bình Lương cùng đội Xử lý khủng hoảng truyền thông do mình làm người đứng đầu đã vạch ra kế hoạch chi tiết. Tạm thời hoãn ngày diễn ra sự kiện lại đến giữa tháng 10.
Đầu tiên sẽ đến gặp và làm việc về hợp đồng làm người đại diện thương hiệu với Bạch Phong. Dùng các mối quan hệ đã gây dựng trước đây với giới báo chí để thông tin chính xác về Bạch Phong và vụ việc. Đồng thời tỏ thiện chí sẽ chịu một phần trách nhiệm trong vụ tai nạn này.
Gia Bảo sẽ là người đại diện phát ngôn chính trước báo giới. Có thể nhân lúc này giúp anh được công chúng biết đến nhiều hơn.
Cuộc họp bàn với kế hoạch dài hơn 50 trang, kéo dài suốt 5 tiếng đồng hồ. Mọi công việc được phân công và thực hiện ngay lập tức.
***
Tuấn Minh xung phong vào đội giải quyết khủng hoảng truyền thông của công ty trước mặt mọi người. Anh muốn trải nghiệm công việc này một lần trước khi kết thúc kỳ thực tập.
Thấy được nhiệt huyết và hiệu quả công việc của Tuấn Minh, trưởng phòng Bình Lương liền gật đầu.
Tuấn Minh hào hứng bắt tay ngay vào việc, tìm kiếm và thu thập đầy đủ thông tin về vụ việc, liên hệ với các cơ quan báo đài, các trang thông tin điện tử để lên bài.
Hình ảnh Bạch Phong lần lượt bị thu hồi, hạn chế cho xuất hiện trên truyền thông trong lúc nhạy cảm này.
***
“Thời gian là vàng là bạc.” Tất cả tranh thủ, chủ động nói lên tiếng nói của mình cho công chúng. Không để bị động, khi bên thứ ba “réo” đến tên, chắc chắn công ty sẽ rơi vào thế yếu.
Trưởng phòng Bình Lương dùng kinh nghiệm làm việc trong mấy chục năm của mình để cùng những người khác lên bản kế hoạch giải quyết khủng hoảng, chi tiết, tỉ mỉ đến từng câu từng chữ.
Trong khoảng thời gian này luôn có một đội ngũ ngày đêm theo dõi tất tần tật những diễn biến, chiều hướng của dư luận về vụ việc.
Các bài báo lần lượt được tung lên với nội dung thể hiện sự thương tiếc đối với gia đình nạn nhân, đồng thời bày tỏ thái độ bất bình của công ty đối với hành vi say xỉn khi lái xe của Bạch Phong.
Trong mỗi bài báo còn có thêm một lượng rất nhỏ thông tin về người lãnh đạo hiện tại, quá trình thành lập, sự thay đổi hiện nay của công ty và những việc làm mà công ty đã làm cho cộng đồng trong hơn 60 năm qua, từ khi thành lập đến nay.
Hơn 30 nhân viên phụ trách theo dõi thái độ, phản ứng của công chúng về các bài báo này. Kết quả cho thấy sự phẫn nộ của công chúng với công ty đã có dấu hiệu hạ nhiệt.
Tuy nhiên bộ phận fan ủng hộ vô điều kiện với Bạch Phong đã rất tức giận. Họ vào đánh giá 1 sao về công ty và để lại những bình luận chỉ trích gay gắt công ty vô tình, bội nghĩa,…
***
Trưởng phòng Bình Lương ngày đêm nghe báo cáo của các nhân viên gửi về, cô khó chịu, ngồi trong văn phòng, đăm chiêu nhìn ra phía xa bên ngoài cửa sổ.
‘Vì sao vẫn không thể đảo ngược tình thế? Mình làm thiếu điều gì sao?’
Tuấn Minh phụ trách đem giấy tờ những thông tin từ công an đến cho trưởng phòng Bình Lương. Anh thấy đối phương mệt mỏi liền đi pha một cốc cacao sữa ấm mang vào.
Mấy ngày nay anh cũng thức trắng, túc trực ở công ty để theo dõi tình hình. Tuấn Minh đưa tệp hồ sơ cùng ly nước cho đối phương rồi nán lại đó trò chuyện.
***
Sau một hồi, Tuấn Minh biết được phiền muộn trong lòng trưởng phòng Bình Lương. Trời chiều, ánh mặt trời dần tắt lịm. Thêm một ngày lại sắp trôi qua.
Đã ba ngày trưởng phòng Bình Lương ở lại công ty cùng mọi người làm việc. Trông vẻ mặt thiếu sức sống, tiều tụy thấy rõ. Lúc này bỗng có một cuộc điện thoại vang lên.
Trưởng phòng liếc mắt nhìn một chút rồi khó chịu quay đi chỗ khác. Tuấn Minh hiếu kỳ, anh như vô tình nhìn sang. Ba chữ “con trai yêu” nhấp nháy trên màn hình, chiếc điện thoại rung rung trên bàn khiến lòng Tuấn Minh càng bồn chồn.
“Sao chị không nghe máy?”
Trưởng phòng Bình Lương thở một hơi dài, quay sang nhìn chăm chăm Tuấn Minh. - “Người nhà gọi thôi, bây giờ tôi không có tâm trạng.”
“Em xin lỗi trước nếu có nói điều gì quá phận… Gia đình em vốn khó khăn, từ nhỏ cha mẹ đã phải làm việc rất vất vả, học hay chơi với em, họ đều không có thời gian.
Lúc đó em chỉ mong mình lớn thật nhanh để làm kiếm tiền cho cha mẹ được nghỉ ngơi. Bây giờ khi lớn rồi, lên thành phố học đại học, kết nối với gia đình cũng yếu dần.
Em bị cuốn theo việc học và đi làm. Đã 4 năm em chưa về nhà rồi, em rất nhớ họ. Đôi lúc thấy mệt mỏi, cô đơn, chỉ muốn nhìn thấy gương mặt, nụ cười của họ, muốn cả nhà cùng ăn với nhau một bữa cơm đơn giản cũng hạnh phúc.
Điều nhỏ nhoi như vậy nhưng… thật không dễ thực hiện được. Em nghĩ con chị cũng sẽ cảm thấy như vậy, rất cần chị để cùng làm bài tập, vui chơi, rất nhớ… khi chị không ở nhà.”
Trưởng phòng Bình Lương chống cằm, chăm chú nghe Tuấn Minh. Cô bất giác thở dài, cầm chiếc điện thoại trong tay mà vuốt ve.
“Mấy nay toàn cho chuyện công ty. Trước có gọi về báo sẽ bận rồi. Tôi cứ tưởng như vậy đã ổn nhưng… chắc không phải. Haiz, cảm ơn cậu nhé. Tôi đi gọi về nhà chút đây.”
***
Tuấn Minh nhìn theo bóng lưng của trưởng phòng Bình Lương ngoài ban công. Thấy đối phương nói chuyện cười vui vẻ như thế, trong lòng anh cũng thấy mừng.
Khi quay trở vào, đối phương nhìn có sức sống hẳn. Khóe miệng luôn cong lên, mỉm cười.
“Chuyện gì khiến chị vui vậy ạ?”
“Ài, thằng con trai nhỏ nhà tôi vừa bị ba và chị nó chọc vì không dám đi vệ sinh một mình. Nó gọi tới khóc bù lu bù loa, kể khổ đủ thứ. Đúng thật là… con nít mà.” - Trưởng phòng Bình Lương liên tục lắc đầu, cười sảng khoái.
Tuấn Minh nghe vậy cũng bật cười. - “Hồi nhỏ em cũng vậy, mỗi khi đi vệ sinh, thế nào cũng kéo theo cha hay mẹ đi cùng. Nhưng lớn lên không làm thế nữa, vì… biết ngại mà tự học cách đi một mình.”
Trưởng phòng Bình Lương ngồi phía đối diện liên tục gật gù nhìn cậu. - “Cảm ơn nhiều nhé. Mấy nay vất vả rồi. Giải quyết xong sớm chuyện ở công ty là được về nhà ngủ ngon. Cố lên.” - Nói xong cô liền cầm lấy tệp hồ sơ mở ra xem.
***
Tuấn Minh vẫn ngồi phía đối diện, anh ngập ngừng. Trưởng phòng Bình Lương thấy vậy liền chau mày. - “Sao thế? Có gì muốn nói thì cứ nói. Ai ăn thịt cậu đâu mà làm ra gương mặt này vậy.”
Tuấn Minh nghe vậy cũng không hồi hộp nữa. Anh lấy hết dũng khí nói ra điều mình băn khoăn và công việc muốn thực hiện để giải quyết khủng hoảng của công ty.
“Mặc dù chúng ta không trực tiếp gây ra tai nạn cho gia đình nhưng dù sao Bạch Phong cũng là đại sứ thương hiệu của công ty nên chắc chắn chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng và phải chịu một phần trách nhiệm mới hợp tình hợp nghĩa được.
Công ty chúng ta nên cùng với phía Bạch Phong góp một chút để bồi thường những mất mát cho gia đình người bị tai nạn.
Khi điều tra thực tế về hoàn cảnh gia đình của nạn nhân. Em thấy gia đình họ còn có cha mẹ lớn tuổi cùng với một đứa con nhỏ chỉ vừa tròn 1 tuổi.
Theo thông tin bên phía công an, cả gia đình họ đi ăn đám cưới họ hàng ở xa nên để đứa bé ở nhà cho ông bà chăm nên mới tránh được nạn lần này.
Cả nhà 4 người họ, khi đang trên đường trở về thì bị xe của Bạch Phong tông trúng và cháy rụi.
Công ty chúng ta nên có trách nhiệm góp sức nuôi dưỡng cha mẹ già và chu cấp đứa trẻ cho đến khi trưởng thành, 18 tuổi. Như vậy cũng phần nào giảm bớt gánh nặng, sự đau lòng của người ở lại.
Về phía của Bạch Phong, chúng ta không nên khi thấy anh ta thất thế liền cắt đứt hợp đồng. Làm như vậy chẳng khác nào nói rằng công ty vô tình, bội nghĩa giống như các fan của anh ta bình luận ngoài kia.
Trước hết chỉ nên dần gỡ hình ảnh của anh ta, sau đó khi có quyết định chính thức từ phía công an, lúc đó chúng ta cũng sẽ đường đường chính chính cắt hợp đồng. Như vậy vừa hợp tình hợp lý, cũng không còn ai có cớ gì để nói nữa.”
Trưởng phòng Bình Lương nghiêm túc lắng nghe, cô ghi chú cẩn thận những lời này và đồng ý thực hiện nó.
Cách thức của Tuấn Minh đã đánh một đòn mạnh vào tâm lý đang sôi sục của công chúng, của dư luận. Khiến mọi người bị thuyết phục, dần làm dịu lại tâm trạng, suy nghĩ, thái độ của họ về công ty.
***
Gia Bảo ăn mặc giản dị, không phô trương, không ra thế đàn áp, dùng tiền để lấp liếm cho qua sự việc. Anh chủ động đi xuống trực tiếp thăm gia đình của người bị tai nạn. Cùng họ trò chuyện, chia sẻ và thể hiện sự đồng cảm với mất mát vừa qua.
Đối phương cũng cảm nhận được sự chân thành từ phía Gia Bảo. Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm. Gia Bảo cũng đến thắp nhang cầu nguyện cho người bị tai nạn trước khi ra về.
Hình ảnh về chuyến thăm này của Gia Bảo được báo chí khéo léo đưa lên các trang báo, các trang thông tin điện tử,… Dư luận dần thay đổi thái độ, họ không nhắm đến công ty mà chỉ trích nữa, thay vào đó là tập trung “nước bọt” vào Bạch Phong đang bị tạm giam ở đồn cảnh sát kia.
***
Sau một tuần, bên phía cảnh sát đã đưa ra quyết định xử phạt với Bạch Phong. Dư luận lại càng nóng, đổ dồn về quan tâm.
Vụ việc khép lại êm đẹp. Đánh giá tốt về công ty bỗng tăng liên tục qua những việc làm, thái độ chân thành khi ứng xử trong sự việc lần này.
Các nhân viên trong công ty, ai nấy đều như trút được "núi Thái Sơn" trên lưng. Mọi người nằm dài ra bàn, bây giờ họ mới có thể vui vẻ trò chuyện với những người xung quanh.
Gia Bảo cùng các trưởng phòng họp một lần nữa để phân tích và rút kinh nghiệm trong khủng hoảng này. Trong buổi họp, trưởng phòng Bình Lương đã tuyên dương Tuấn Minh trước mọi người vì lời khuyên hữu ích của cậu.Mọi người cùng nhau thoải mái thảo luận về kế hoạch tiếp theo. Tổ chức lại sự kiện đã bị hoãn đến giữa tháng 10 kia của công ty.
Trong cái rủi có cái may. Qua sự việc lần này, hình ảnh Gia Bảo và công ty của anh càng trở nên hot trên mạng xã hội. Không chỉ trong nước mà truyền thông nước ngoài, đặc biệt khu vực Châu Á đều đưa tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.