Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Chương 171: Bóng người trong đêm mưa (2)
Niêm Hoa Phất Liễu
02/04/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Ảnh kéo Mẫn Chỉ về phòng mình, đóng kín cửa lại rồi từ từ đi tới trước cửa sổ, khẳng định vô cùng chắc chắn; "Mẫn Chỉ, mình nhìn rõ lắm, chính là chỗ này, người kia chỉ chừng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, mặt chữ quốc, trên mặt có một vết sẹo. Mình có thể chắc chắn trăm phần trăm, người này không phải bất cứ người nào trong đội bảo vệ hay vệ sĩ. Ngu Đình Huyên là một người cầu toàn, vệ sĩ bên cạnh cô ấy hay bảo vệ của biệt thự này đều có ngoại hình đàng hoàng, không ai trên mặt có vết sẹo."
Mẫn Chỉ trầm ngâm trong chốc lát, bỗng cả hai đồng loạt ngẩng đầu, bật thốt: "Ngu Đình Huyên!"
Mẫn Chỉ vừa dứt lời, lập tức nói: "Cậu nói tối nay có người định hành động, vốn tưởng chỉ nghe lầm. Nhưng một người không thể xuất hiện ảo giác hai lần trong vòng một ngày được."
Tô Ảnh gật mạnh đầu, trong mắt ngập tràn biết ơn.
Khi tất cả đều không tin cô, chỉ có duy nhất Mẫn Chỉ kiên định đứng bên cạnh cô.
Mẫn Chỉ trầm ngâm một lát, quyết định nhanh chóng kéo Tô Ảnh rời khỏi phòng.
Hai người đi thẳng đến cửa phòng Ngu Đình Huyên, ra sức gõ cửa: "Đình Huyên, tôi là Mẫn Chỉ, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Một lát sau, cửa phòng bật mở, là trợ lí bên cạnh Ngu Đình Huyên.
Cô ấy ngái ngủ nhìn Mẫn Chỉ với Tô Ảnh: "Mẫn nhị tiểu thư, Tô tiểu thư, có chuyện gì không?"
Mẫn Chỉ nói thẳng: "Đình Huyên đâu? Tôi có chuyện tìm cậu ấy."
Trợ lí của Ngu Đình Huyên do dự một lát, khẽ nói: "Tiểu thư ngủ rồi. Hôm nay tinh thần tiểu thư hơi kém, vừa nãy phải uống thuốc mới miễn cưỡng ngủ được. Hai vị tiểu thư nếu như không có chuyện gấp gì đặc biệt, hay là ngày mai rồi hãy nói!"
Tô Ảnh với Mẫn Chỉ trao đổi ánh mắt: Không thể chờ ngày mai!
Mẫn Chỉ dứt khoát đẩy cửa: "Không sao, bọn tôi chỉ nói đôi câu rồi sẽ đi."
Cô trợ lí kia còn định ngăn nhưng cũng bị trợ lí sau lưng Mẫn Chỉ ngăn lại, để Mẫn Chỉ và Tô Ảnh đi thẳng vào phòng.
Hai người vừa vào phòng ngủ, đã nhìn thấy Ngu Đình Huyên sắc mặt đỏ bừng nằm trên giường, nét mặt có vể không đúng lắm.
Tô Ảnh lập tức nhớ lại câu nói mình nghe thấy lúc chiều, kẻ đó nói đã chuẩn bị xong xuôi, chẳng lẽ thật sự nhằm vào Ngu Đình Huyên?
Mẫn Chỉ vọt tới trước mặt Ngu Đình Huyên, giơ tay khẽ sờ vào mặt cô, giây tiếp theo lập tức kêu lên: "Sắc mặt Ngu Đình Huyên rất kỳ lạ, mau gọi người tới!"
Tô Ảnh còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy trợ lí bên ngoài hô hào: "Này này này, cô muốn đi đâu? Chờ một chút!"
Tô Ảnh ra cửa, chỉ kịp thấy trợ lí của Ngu Đình Huyên không màng trời mưa như thác đổ, cắm đầu chạy như điên ra ngoài!
Mẫn Chỉ lập tức nói với Tô Ảnh: "Trước đừng để ý đến cô ta, cậu với mình cùng đưa Đình Huyên đến phòng của mình trước đã!"
Tô Ảnh xoay người, giúp Mẫn Chỉ cùng dìu Ngu Đình Huyên hôn mê bất tỉnh từ từ đi ra ngoài.
Đi tới cửa, Mẫn Chỉ bỗng khựng lại, nói khẽ với trợ lí của mình: "Cô vào giường lấy gối rồi phủ chăn lên, giả vờ như Đình Huyên vẫn đang ngủ phòng."
Trợ lí lập tức nghe lời đi vào, chỉnh lại ga giường xốc xệch, xếp gối rồi phủ chăn lên, xong xuôi mới đi tới phòng của Mẫn Chỉ.
Tô Ảnh và Mẫn Chỉ đặt Ngu Đình Huyên lên giường, vội vàng đi rót nước đút cho Ngu Đình Huyên uống.
Uống nước xong, Ngu Đình Huyên mới từ từ tỉnh lại, cô ấy ngơ ngẩn nhìn Mẫn Chỉ cùng Tô Ảnh, lập tức phản ứng, thều thào lên tiếng: "Mau, mau gọi điện thoại, có người muốn, muốn ra tay ở đây..."
Vừa dứt lời, bóng đèn trên đỉnh đầu phụt một tiếng, tắt ngúm!
Tô Ảnh kéo Mẫn Chỉ về phòng mình, đóng kín cửa lại rồi từ từ đi tới trước cửa sổ, khẳng định vô cùng chắc chắn; "Mẫn Chỉ, mình nhìn rõ lắm, chính là chỗ này, người kia chỉ chừng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, mặt chữ quốc, trên mặt có một vết sẹo. Mình có thể chắc chắn trăm phần trăm, người này không phải bất cứ người nào trong đội bảo vệ hay vệ sĩ. Ngu Đình Huyên là một người cầu toàn, vệ sĩ bên cạnh cô ấy hay bảo vệ của biệt thự này đều có ngoại hình đàng hoàng, không ai trên mặt có vết sẹo."
Mẫn Chỉ trầm ngâm trong chốc lát, bỗng cả hai đồng loạt ngẩng đầu, bật thốt: "Ngu Đình Huyên!"
Mẫn Chỉ vừa dứt lời, lập tức nói: "Cậu nói tối nay có người định hành động, vốn tưởng chỉ nghe lầm. Nhưng một người không thể xuất hiện ảo giác hai lần trong vòng một ngày được."
Tô Ảnh gật mạnh đầu, trong mắt ngập tràn biết ơn.
Khi tất cả đều không tin cô, chỉ có duy nhất Mẫn Chỉ kiên định đứng bên cạnh cô.
Mẫn Chỉ trầm ngâm một lát, quyết định nhanh chóng kéo Tô Ảnh rời khỏi phòng.
Hai người đi thẳng đến cửa phòng Ngu Đình Huyên, ra sức gõ cửa: "Đình Huyên, tôi là Mẫn Chỉ, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Một lát sau, cửa phòng bật mở, là trợ lí bên cạnh Ngu Đình Huyên.
Cô ấy ngái ngủ nhìn Mẫn Chỉ với Tô Ảnh: "Mẫn nhị tiểu thư, Tô tiểu thư, có chuyện gì không?"
Mẫn Chỉ nói thẳng: "Đình Huyên đâu? Tôi có chuyện tìm cậu ấy."
Trợ lí của Ngu Đình Huyên do dự một lát, khẽ nói: "Tiểu thư ngủ rồi. Hôm nay tinh thần tiểu thư hơi kém, vừa nãy phải uống thuốc mới miễn cưỡng ngủ được. Hai vị tiểu thư nếu như không có chuyện gấp gì đặc biệt, hay là ngày mai rồi hãy nói!"
Tô Ảnh với Mẫn Chỉ trao đổi ánh mắt: Không thể chờ ngày mai!
Mẫn Chỉ dứt khoát đẩy cửa: "Không sao, bọn tôi chỉ nói đôi câu rồi sẽ đi."
Cô trợ lí kia còn định ngăn nhưng cũng bị trợ lí sau lưng Mẫn Chỉ ngăn lại, để Mẫn Chỉ và Tô Ảnh đi thẳng vào phòng.
Hai người vừa vào phòng ngủ, đã nhìn thấy Ngu Đình Huyên sắc mặt đỏ bừng nằm trên giường, nét mặt có vể không đúng lắm.
Tô Ảnh lập tức nhớ lại câu nói mình nghe thấy lúc chiều, kẻ đó nói đã chuẩn bị xong xuôi, chẳng lẽ thật sự nhằm vào Ngu Đình Huyên?
Mẫn Chỉ vọt tới trước mặt Ngu Đình Huyên, giơ tay khẽ sờ vào mặt cô, giây tiếp theo lập tức kêu lên: "Sắc mặt Ngu Đình Huyên rất kỳ lạ, mau gọi người tới!"
Tô Ảnh còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy trợ lí bên ngoài hô hào: "Này này này, cô muốn đi đâu? Chờ một chút!"
Tô Ảnh ra cửa, chỉ kịp thấy trợ lí của Ngu Đình Huyên không màng trời mưa như thác đổ, cắm đầu chạy như điên ra ngoài!
Mẫn Chỉ lập tức nói với Tô Ảnh: "Trước đừng để ý đến cô ta, cậu với mình cùng đưa Đình Huyên đến phòng của mình trước đã!"
Tô Ảnh xoay người, giúp Mẫn Chỉ cùng dìu Ngu Đình Huyên hôn mê bất tỉnh từ từ đi ra ngoài.
Đi tới cửa, Mẫn Chỉ bỗng khựng lại, nói khẽ với trợ lí của mình: "Cô vào giường lấy gối rồi phủ chăn lên, giả vờ như Đình Huyên vẫn đang ngủ phòng."
Trợ lí lập tức nghe lời đi vào, chỉnh lại ga giường xốc xệch, xếp gối rồi phủ chăn lên, xong xuôi mới đi tới phòng của Mẫn Chỉ.
Tô Ảnh và Mẫn Chỉ đặt Ngu Đình Huyên lên giường, vội vàng đi rót nước đút cho Ngu Đình Huyên uống.
Uống nước xong, Ngu Đình Huyên mới từ từ tỉnh lại, cô ấy ngơ ngẩn nhìn Mẫn Chỉ cùng Tô Ảnh, lập tức phản ứng, thều thào lên tiếng: "Mau, mau gọi điện thoại, có người muốn, muốn ra tay ở đây..."
Vừa dứt lời, bóng đèn trên đỉnh đầu phụt một tiếng, tắt ngúm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.