Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Chương 36: Tự Thuật Phong Nguyệt (1)
Niêm Hoa Phất Liễu
02/04/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Ảnh thiếu chút nữa kích động mà ném luôn cả tai nghe.
Má ơi, là Tự Thuật Phong Nguyệt, là đại thần đỉnh cấp đó nha.
Anh ấy nói muốn hợp tác ca khúc với mình.
Đây là cơ hội cầu mà không được có được không?
Trên mạng vẫn đang truyền: Một vị đại tiểu thư giàu có tuyên bố trong vòng một tuần dùng tiền yêu cầu Tự Thuật Phong Nguyệt sáng tác một bài hát đo nỉ đóng giày cho cô ta. Chỉ cần Tự Thuật Phong Nguyệt đồng ý yêu cầu này, cô ta cho anh ngay 500 vạn.
Sau đó mọi người trong giới đều mỏi mắt trông mong chờ Tự Thuật Phong Nguyệt trả lời.
Mấy ngày trôi qua rốt cuộc Tự Thuật Phong Nguyệt cũng trả lời.
Anh chẳng nói gì mà chỉ post một tấm hình chụp bóng lưng anh.
Trên bức ảnh, Tự Thuật Phong Nguyệt thân cao chân dài, cả người toát ra hơi thở tôn quý, anh mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng cộng thêm quần xanh thẫm, một tay đơn giản cho vào trong túi quần, một tay khác cầm ly rượu nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, là biển sâu yên tĩnh.
Tấm hình vừa tung ra lập tức có người sáng suốt ngao ngao kêu lên: “Ôi trời ơi, đây chính là ảnh chụp vả mặt nhất!”
Sau đó một đám người không rõ nguyên do dò hỏi vả mặt như thế nào.
Người sáng suốt kia phóng to tấm hỉnh, giải thích cho mọi người nghe: “Đại thần quả nhiên không hổ là đại thần, chiếc đồng hồ trong tay anh ấy chính là đồng hồ cổ năm ngoái xuất hiện ở hội đấu giá gái trị 5000 vạn, tuy quần áo trên người anh ấy rất đơn giản, chẳng có nhãn mác gì nhưng ở vị trí cổ tay áo có kí hiệu, đó chính là thủ pháp quen thuộc của nhà thiết kế trứ danh Lã Mã quen dùng, ông ta thêu những sợi tơ màu xám thành kí hiệu, ý nghĩa sùng bái thần linh. Bộ quần áo này không phải có tiền là có thể định chế, phải là quý tộc hơn nữa còn là quý tộc đỉnh cấp mới có tư cách mời nhà thiết kế này chế tác.”
Quần chúng vây xem bừng tỉnh đại ngộ.
Vị tiểu thư nhà giàu xấu hổ giận dữ trực tiếp xóa thiệp, hoàn toàn rút lui khỏi vòng.
Sau đó người trong vòng đều biết đại thần căn bản không thiếu tiền, người ta chơi âm nhạc thuần túy là do hứng thú mà không tính toán lăn lộn trong vòng.
Khó trách từ trước đến nay các tác phẩm của đại thần đều không cố tình đón ý nói hùa theo quần chúng mà khắp nơi độc đáo, đó là vì người ta có tư bản này.
Hiện tại đại thần tự mình gửi tin nhắn cho cô bảo sao cô không kích động nhảy nhót cho được?
Tô Ảnh kích động ở trong phòng đi tới đi lùi, đi mấy vòng mới miễn cưỡng bình ổn trái tim đang run rẩy.
Tô Ảnh lập tức nhắn tin đáp lời: “Được, mong đại thần chỉ giáo nhiều hơn.”
Tự Thuật Phong Nguyệt nhanh chóng nhắn tin tới, lần này chính là khúc phổ đã hoàn thiện.
Tô Ảnh bắt được khúc phổ, ngón tay ngứa ngáy hận không thể ngay lập tức lao ra đàn thử.
Nhưng nghĩ tới đại ma vương ở phòng ngủ bên cạnh, Tô Ảnh vẫn phải đè lại ý tưởng này.
Tô Ảnh nằm ở trên giường, ôm khúc phổ lâm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, cô nhìn thấy mình mặc trang phục biểu diễn màu trắng cùng với một người đàn ông không nhìn rõ mặt nhưng cả người toát ra khí chất thanh quý, bọn họ cùng nhau ngồi trước đàn dương cầm, cùng nhau đánh ra ca khúc mới ra lò này.
Cô sùng bái nhìn đối phương mà đối phương cũng đáp lại cô bằng nụ cười ấm áp.
Cô cảm thấy mình hạnh phúc muốn chết.
Phảng phất như đang dẫm trên đám mây, tốt đẹp một cách không thực tế.
Có thể được đại thần đối đãi dịu dàng như vậy, quả thật là chuyện tốt đẹp nhất thế gian.
Tô Ảnh thiếu chút nữa kích động mà ném luôn cả tai nghe.
Má ơi, là Tự Thuật Phong Nguyệt, là đại thần đỉnh cấp đó nha.
Anh ấy nói muốn hợp tác ca khúc với mình.
Đây là cơ hội cầu mà không được có được không?
Trên mạng vẫn đang truyền: Một vị đại tiểu thư giàu có tuyên bố trong vòng một tuần dùng tiền yêu cầu Tự Thuật Phong Nguyệt sáng tác một bài hát đo nỉ đóng giày cho cô ta. Chỉ cần Tự Thuật Phong Nguyệt đồng ý yêu cầu này, cô ta cho anh ngay 500 vạn.
Sau đó mọi người trong giới đều mỏi mắt trông mong chờ Tự Thuật Phong Nguyệt trả lời.
Mấy ngày trôi qua rốt cuộc Tự Thuật Phong Nguyệt cũng trả lời.
Anh chẳng nói gì mà chỉ post một tấm hình chụp bóng lưng anh.
Trên bức ảnh, Tự Thuật Phong Nguyệt thân cao chân dài, cả người toát ra hơi thở tôn quý, anh mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng cộng thêm quần xanh thẫm, một tay đơn giản cho vào trong túi quần, một tay khác cầm ly rượu nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, là biển sâu yên tĩnh.
Tấm hình vừa tung ra lập tức có người sáng suốt ngao ngao kêu lên: “Ôi trời ơi, đây chính là ảnh chụp vả mặt nhất!”
Sau đó một đám người không rõ nguyên do dò hỏi vả mặt như thế nào.
Người sáng suốt kia phóng to tấm hỉnh, giải thích cho mọi người nghe: “Đại thần quả nhiên không hổ là đại thần, chiếc đồng hồ trong tay anh ấy chính là đồng hồ cổ năm ngoái xuất hiện ở hội đấu giá gái trị 5000 vạn, tuy quần áo trên người anh ấy rất đơn giản, chẳng có nhãn mác gì nhưng ở vị trí cổ tay áo có kí hiệu, đó chính là thủ pháp quen thuộc của nhà thiết kế trứ danh Lã Mã quen dùng, ông ta thêu những sợi tơ màu xám thành kí hiệu, ý nghĩa sùng bái thần linh. Bộ quần áo này không phải có tiền là có thể định chế, phải là quý tộc hơn nữa còn là quý tộc đỉnh cấp mới có tư cách mời nhà thiết kế này chế tác.”
Quần chúng vây xem bừng tỉnh đại ngộ.
Vị tiểu thư nhà giàu xấu hổ giận dữ trực tiếp xóa thiệp, hoàn toàn rút lui khỏi vòng.
Sau đó người trong vòng đều biết đại thần căn bản không thiếu tiền, người ta chơi âm nhạc thuần túy là do hứng thú mà không tính toán lăn lộn trong vòng.
Khó trách từ trước đến nay các tác phẩm của đại thần đều không cố tình đón ý nói hùa theo quần chúng mà khắp nơi độc đáo, đó là vì người ta có tư bản này.
Hiện tại đại thần tự mình gửi tin nhắn cho cô bảo sao cô không kích động nhảy nhót cho được?
Tô Ảnh kích động ở trong phòng đi tới đi lùi, đi mấy vòng mới miễn cưỡng bình ổn trái tim đang run rẩy.
Tô Ảnh lập tức nhắn tin đáp lời: “Được, mong đại thần chỉ giáo nhiều hơn.”
Tự Thuật Phong Nguyệt nhanh chóng nhắn tin tới, lần này chính là khúc phổ đã hoàn thiện.
Tô Ảnh bắt được khúc phổ, ngón tay ngứa ngáy hận không thể ngay lập tức lao ra đàn thử.
Nhưng nghĩ tới đại ma vương ở phòng ngủ bên cạnh, Tô Ảnh vẫn phải đè lại ý tưởng này.
Tô Ảnh nằm ở trên giường, ôm khúc phổ lâm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, cô nhìn thấy mình mặc trang phục biểu diễn màu trắng cùng với một người đàn ông không nhìn rõ mặt nhưng cả người toát ra khí chất thanh quý, bọn họ cùng nhau ngồi trước đàn dương cầm, cùng nhau đánh ra ca khúc mới ra lò này.
Cô sùng bái nhìn đối phương mà đối phương cũng đáp lại cô bằng nụ cười ấm áp.
Cô cảm thấy mình hạnh phúc muốn chết.
Phảng phất như đang dẫm trên đám mây, tốt đẹp một cách không thực tế.
Có thể được đại thần đối đãi dịu dàng như vậy, quả thật là chuyện tốt đẹp nhất thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.