Chương 15
Trương Huệ
12/12/2019
Việc đầu tiên sau khi Linh thức dậy chính là kiểm tra xem Việt còn sốt không, sau đó đến nấu cháo.
Linh không yên tâm nên gọi đến công ty xin nghỉ việc, dẫu sao thì công việc của mấy ngày trước cô cũng làm tạm ổn rồi.
Linh không biết Việt đã dậy, ngay sau đó liền gọi cho trợ lý.
- em nghe, em đang bắt đầu viết rồi, làm xong sẽ gửi cho anh.
- viết gì?
- chẳng phải đêm qua anh hỏi em cách theo đuổi phụ nữ sao? Em đang giúp anh ghi chép.
- cái đó gửi sau. Bây giờ cậu tới công ty đem toàn bộ tư liệu, sổ sách cần giải quyết trong ngày hôm nay tới nhà cho tôi. Hôm nay tôi sẽ làm việc ở nhà.
Mặc dù không tới công ty nhưng công việc quan trọng vẫn cần có người giải quyết.
Việt ra ban công hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Còn chưa được bao lâu thì Linh đi vào.
- anh làm cái gì vậy? Buổi sáng sương rất độc hại, anh có biết anh ra ngoài như thế rất nguy hiểm không?
Linh kéo Việt vào phòng, cô để tô cháo lên bàn.
- anh ăn đi, ăn xong còn uống thuốc.
- hôm nay em không đi làm sao?
- không, nay tôi xin nghỉ.
- tại sao?
- còn không phải vì...
Linh định nói là vì anh ta nhưng lại thôi, cô sửa lại.
- vì tôi mệt thôi.
Việt cũng không phản đối gì. Một lát sau.
- công việc ở đó có phải rất vất vả không?
- cũng bình thường, tôi làm được.
- tôi có thể chuyển em qua bộ phận khác. Nếu mệt quá nói với tôi.
- chuyển đi, chuyển đi đâu?
- qua làm thư kí cho tôi.
- thôi đi, tôi thích thiết kế.
- trở thành thư kí rồi có thể ngày ngày thấy tôi.
- Chẳng phải ngày nào tôi cũng gặp anh sao? Mà gặp nhiều như thế cũng chẳng để làm gì. Tôi với anh cũng đâu có phải..Mà thôi, anh mau ăn đi.
Sau đó trợ lý mang tài liệu tới, nhìn thấy Linh cũng khá kinh ngạc.
- cô ở đây sao?
- à, anh ấy bị ốm. Mẹ anh ấy nhờ tôi qua chăm sóc.
- cái gì? Tổng giám đốc ốm sao? Ốm thế nào, có nghiêm trọng không?
- không cần căng thẳng, anh ấy cũng đỡ nhiều rồi.
- vậy còn tài liệu, anh ấy có thể xem được không?
- đưa cho tôi, tôi đem vào cho anh ấy.
Linh đi vào phòng Việt. Ốm tới như vậy mà vẫn cố làm, có lẽ chỉ trừ trường hợp tay chân không thể cử động, não cũng nghỉ luôn không hoạt động nữa thì anh ta mới thôi không nghĩ tới công việc.
- Tài liệu của anh.
- cảm ơn.
- vậy anh làm việc đi, tôi ra ngoài.
- em đi đâu.
- đi ra ngoài, tôi ngồi đây cũng đâu làm gì?
- giúp tôi sắp xếp tài liệu.
- dựa vào đâu chứ? Sao tôi phải giúp anh.
- dựa vào em sắp trở thành thư kí của tôi.
- ( ngạc nhiên, tức giận) Ai nói tôi muốn làm thư kí chứ. Anh đừng có nói vớ vẩn.
Việt bắt đầu làm việc, nhưng vẫn nói chuyện với Linh.
- không phải thường ngày bị rất nhiều người bắt nạt sao? Tăng ca không đủ còn phải mang về nhà làm. Trở thành thư kí của tôi, tuyệt đối sẽ không bị người ta chèn ép.
Còn không phải vì anh ta nên Linh mới lâm vào tình trạng khổ sở đó à? Nhưng suy đi nghĩ lại từ lúc bước vào công ty đã chịu không ít ấm ức. Phần lớn thời gian phải đi làm vừa lòng hết người này tới người khác. Nếu như trở thành thư kí của anh ta thì người duy nhất cần ngọt nhạt chỉ có mình anh ta. Cũng nên suy xét.
- em nghĩ xong chưa?
- nghĩ gì?
- chẳng phải em đang nghĩ đến lời đề nghị của tôi sao? Không cần gấp, em cứ từ từ suy nghĩ. Nhưng tôi muốn nói cho em biết một điều, mức lương thư kí không tệ, hàng tháng còn được thưởng rất nhiều lần.
Nghe tới vấn đề lương cao còn có cả tiền thưởng, đến kẻ ngốc còn phấn chấn chứ đừng nói là Linh. Quả thực rất hấp dẫn.
- em đi pha cho tôi ly cà phê, tôi còn nhiều việc phải giải quyết.
- đợi một lát.
5 phút sau.
- cà phê của anh.
- giúp tôi sắp xếp tài liệu theo thứ tự ngày tháng, đã kí và chưa kí.
- tôi biết rồi.
Dẫu sao cũng làm nhân viên văn phòng một thời gian, mấy thứ tầm thường như vậy chẳng thể làm khó được Linh. Tuy nhiên ở quá gần tổng giám đốc như vậy, tinh thần muốn thoải mái cũng không được.
Một chị tổ trưởng nhiều khi còn không biết cách đối phó, đây còn là người nắm quyền điều hành lớn nhất công ty, có khả năng sẽ hồn siêu phách lạc.
Đến trưa, Linh đứng dậy nấu cơm. Người ốm thì nên ăn mấy món thanh đạm, ít dầu mỡ, đấy chính là lý thuyết cô lên mạng nghiên cứu mà có.
- ăn cơm thôi.
Linh ở bên ngoài gọi Việt, lúc anh đi ra nhìn thấy mấy món trên bàn cạn văn không biết nên nói gì.Thực đơn gồm thịt luộc, rau luộc, trứng luộc, các loại củ cũng luộc, còn có cả cháo trắng. Linh bảo.
- người ốm nên ăn thanh đạm.
- cũng không tệ.
- để tôi lấy cháo cho anh.
- vậy còn đồ ăn của em?
- tôi ăn luôn với anh. Ăn như vậy có thể giúp giảm cân.
- em giảm cân làm gì?
- sao? Có phải ý anh là dáng người của tôi bây giờ rất cân đối rồi không?
- không phải.
- vậy là gì?
- em không cần giảm cân. Vì có giảm cũng chẳng thể xinh đẹp hơn được.
- mặc kệ tôi.
Một người phụng phịu giận dỗi, người còn lại cố gắng che đi nụ cười.
Ở một nơi khác.
Hai người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tác phong nhàn nhã thưởng thức trà ngon. Họ còn có thể là ai khác, chẳng phải chính là hai bà mẹ muốn con lấy vợ gả chồng nhanh nhất có thể sao?
Mẹ Linh: bà không định về thăm Việt à? Dù sao thằng bé cũng đang ốm.
- tôi mà về thì con bé Linh nó sẽ đi ngay. Như vậy công tôi sắp sếp sẽ đổ sông đổ biển.
- cũng phải. Trong cái rủi có cái may, biết đâu mấy ngày này chăm sóc cho nhau lại có thể tiến triển thêm một bước nữa.
- chắc chắn như vậy rồi.
Giữa trưa nhưng có người vẫn không dừng công việc, cơm còn chưa kịp xuống tới dạ dày đã ôm chặt lấy cái máy tính. Thật không hiểu thú vui kì quái của những người có tiền.
Linh tạm thời làm xong hết việc nên ngồi xem điện thoại một chút, vừa hay có tin nhắn từ Hải.
" em đang làm gì?"
Chuyện của tối hôm đó có lẽ chỉ là hiểu lầm, Linh trả lời Hải.
" em đang nghỉ trưa ".
" hôm qua anh đợi em, không thấy em về nhà "
" à em có việc nên về hơi muộn "
Hải nhìn dòng tin nhắn mà cảm thấy rất buồn. Anh ta đã đợi tới gần sáng, cũng chỉ mong gặp được Linh. Công việc mới rất bận, nếu không phải buổi tối thì không thể gặp.
" tối nay gặp tanh "
" có chuyện gì sao?"
" gặp rồi sẽ nói cho em biết "
Từ cái nhíu mày đến mọi biểu cảm trên gương mặt Linh Việt đều thấy rõ. Nhất là khi thấy cô nhắn tin với ai đó, tâm trạng lập tức bị kéo xuống mà không báo trước.
- em đang làm gì vậy?
- trả lời tin nhắn.
- ừmmm. Tin nhắn của ai?
- liên quan gì anh.
Vài chữ liên quan gì thôi cũng khiến cho tổng giám độc giận dỗi. Rất muốn trừng phạt cô gái ngốc nghếch bên cạnh.
- em dù sao cũng đang là bạn gái tôi, tôi quan tâm đến chuyện đời tư của em một chút không phải hợp lý sao?
- không hợp.
- coi như em được. Tôi khát nước rồi. Còn nữa, phiền em pha giúp ly cà phê khác.
- anh uống nhiều như thế làm gì? Không tốt đâu.
- em quan tâm tôi?
Hai má Linh ửng đỏ. Chỉ là không nói ra thôi nhưng Linh lo lắng cho Việt là thật.
Việt ngồi trong phòng nhận được email từ trợ lý, có nguyên một bảng kế hoạch khoa học cho những người bắt đầu có ý muốn hẹn hò.
" Bước đầu tiên, phải tạo lòng tin với người con gái mình muốn theo đuổi. Phải cho cô ấy cảm giác an toàn, để cô ấy thấy ở cạnh mình sẽ không chịu bất cứ thiệt thòi gì.
Cách 1: Đưa tới những nơi lãng mạn, làm cô ấy vui.
Cách 2: khen cô ấy xin đẹp, khen bất chấp "
Khen sao? Trước giờ chưa từng khen qua người khác. Khen như thế nào bây giờ?
Thôi bỏ qua đi, thực sự không thể ép bản thân nghe theo mấy phương pháp kì quái như vậy.
Lát sau đó Linh đi vào, cô pha cà phê cho Việt với tỉ lệ cà phê rất thấp, suy cho cùng thứ đồ uống đó cũng chẳng tốt lành gì.
- của anh. Tôi đi ra ngoài, còn công việc cần làm.
- đem vào đây làm không được sao?
- sao phải đem vào phòng anh.
- lẽ nào em sợ?
- tôi có gì mà phải sợ.
- sợ ở cạnh tôi sẽ bị phân tâm, em không thể tập trung làm việc.
- tôi không sợ.
Linh hùng hổ ra phòng khách đem theo giấy tờ vào, công việc tất nhiên phải ưu tiên hàng đầu rồi.
Miệt mài mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong, Việt nhìn qua phía Linh thấy cô ngủ gục trên bàn.
Anh đi đến thu dọn đồ rồi ôm Linh đặt lên giường, cô gái ngốc này, chỗ nào cũng có thể ngủ được.
Việt xuống bếp tự mình chuẩn bị bữa tối, cố ý muốn để Linh ngủ thêm một chút.
Những người đàn ông như Việt chính là ngoài lạnh nhưng trong lòng rất ấm áp. Họ luôn sợ sẽ bị tổn thương nên không mở lòng, chỉ có điều người tính không bằng nhân duyên sắp đặt. Thần tình yêu đã nhắm vào rồi thì không thể thoát được.
Hoàng tử làm xong bữa tối nhưng công chúa vẫn chưa thức dậy, còn mất mặt đến mức nằm ngủ không biết nên liệt kê vào tư thế nào. Phim và đời thực quả nhiên khác nhau, bản thân luôn nghĩ sẽ tạo dáng yểu điệu thục nữ nhưng thực tế lại quá xa vời. Ấy vậy mà trong mắt người đàn ông kia lại trở nên đáng yêu một cách kì diệu, quả nhiên thích một người thì mọi thứ từ người ấy đều trở thành đặc biệt.
- Linh.
Việt chưa từng gọi ai nhẹ nhàng như thế.
- dậy ăn cơm.
Con người trên giường nghe tiếng nhưng vẫn trong trạng thái mơ màng.
- mẹ, để con ngủ thêm một chút nữa đi mà.
Linh đưa tay kéo chăn như thói quen, tiếc là chăn không kéo mà lại túm cổ áo Việt kéo xuống, môi chạm môi, Linh cũng vì thế mà tỉnh ngủ.
Giật mình, ngại ngùng rồi chuyển sang tức giận.
- anh làm cái gì vậy? Anh...anh....
- người kéo tôi là em mà.
- anh đứng gần như thế làm gì chứ.
- tôi chỉ muốn gọi em ăn cơm.
Việt bị bờ môi mềm mịn kia làm cho dịu dàng đi 8 phần tính cách, mặt cũng chuyển từ trắng sang hồng rồi thành luôn màu cà chua chín. Nụ hôn đầu tiên của người đàn ông 30 tuổi không ngờ lại bị cướp đi như thế
Linh không yên tâm nên gọi đến công ty xin nghỉ việc, dẫu sao thì công việc của mấy ngày trước cô cũng làm tạm ổn rồi.
Linh không biết Việt đã dậy, ngay sau đó liền gọi cho trợ lý.
- em nghe, em đang bắt đầu viết rồi, làm xong sẽ gửi cho anh.
- viết gì?
- chẳng phải đêm qua anh hỏi em cách theo đuổi phụ nữ sao? Em đang giúp anh ghi chép.
- cái đó gửi sau. Bây giờ cậu tới công ty đem toàn bộ tư liệu, sổ sách cần giải quyết trong ngày hôm nay tới nhà cho tôi. Hôm nay tôi sẽ làm việc ở nhà.
Mặc dù không tới công ty nhưng công việc quan trọng vẫn cần có người giải quyết.
Việt ra ban công hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Còn chưa được bao lâu thì Linh đi vào.
- anh làm cái gì vậy? Buổi sáng sương rất độc hại, anh có biết anh ra ngoài như thế rất nguy hiểm không?
Linh kéo Việt vào phòng, cô để tô cháo lên bàn.
- anh ăn đi, ăn xong còn uống thuốc.
- hôm nay em không đi làm sao?
- không, nay tôi xin nghỉ.
- tại sao?
- còn không phải vì...
Linh định nói là vì anh ta nhưng lại thôi, cô sửa lại.
- vì tôi mệt thôi.
Việt cũng không phản đối gì. Một lát sau.
- công việc ở đó có phải rất vất vả không?
- cũng bình thường, tôi làm được.
- tôi có thể chuyển em qua bộ phận khác. Nếu mệt quá nói với tôi.
- chuyển đi, chuyển đi đâu?
- qua làm thư kí cho tôi.
- thôi đi, tôi thích thiết kế.
- trở thành thư kí rồi có thể ngày ngày thấy tôi.
- Chẳng phải ngày nào tôi cũng gặp anh sao? Mà gặp nhiều như thế cũng chẳng để làm gì. Tôi với anh cũng đâu có phải..Mà thôi, anh mau ăn đi.
Sau đó trợ lý mang tài liệu tới, nhìn thấy Linh cũng khá kinh ngạc.
- cô ở đây sao?
- à, anh ấy bị ốm. Mẹ anh ấy nhờ tôi qua chăm sóc.
- cái gì? Tổng giám đốc ốm sao? Ốm thế nào, có nghiêm trọng không?
- không cần căng thẳng, anh ấy cũng đỡ nhiều rồi.
- vậy còn tài liệu, anh ấy có thể xem được không?
- đưa cho tôi, tôi đem vào cho anh ấy.
Linh đi vào phòng Việt. Ốm tới như vậy mà vẫn cố làm, có lẽ chỉ trừ trường hợp tay chân không thể cử động, não cũng nghỉ luôn không hoạt động nữa thì anh ta mới thôi không nghĩ tới công việc.
- Tài liệu của anh.
- cảm ơn.
- vậy anh làm việc đi, tôi ra ngoài.
- em đi đâu.
- đi ra ngoài, tôi ngồi đây cũng đâu làm gì?
- giúp tôi sắp xếp tài liệu.
- dựa vào đâu chứ? Sao tôi phải giúp anh.
- dựa vào em sắp trở thành thư kí của tôi.
- ( ngạc nhiên, tức giận) Ai nói tôi muốn làm thư kí chứ. Anh đừng có nói vớ vẩn.
Việt bắt đầu làm việc, nhưng vẫn nói chuyện với Linh.
- không phải thường ngày bị rất nhiều người bắt nạt sao? Tăng ca không đủ còn phải mang về nhà làm. Trở thành thư kí của tôi, tuyệt đối sẽ không bị người ta chèn ép.
Còn không phải vì anh ta nên Linh mới lâm vào tình trạng khổ sở đó à? Nhưng suy đi nghĩ lại từ lúc bước vào công ty đã chịu không ít ấm ức. Phần lớn thời gian phải đi làm vừa lòng hết người này tới người khác. Nếu như trở thành thư kí của anh ta thì người duy nhất cần ngọt nhạt chỉ có mình anh ta. Cũng nên suy xét.
- em nghĩ xong chưa?
- nghĩ gì?
- chẳng phải em đang nghĩ đến lời đề nghị của tôi sao? Không cần gấp, em cứ từ từ suy nghĩ. Nhưng tôi muốn nói cho em biết một điều, mức lương thư kí không tệ, hàng tháng còn được thưởng rất nhiều lần.
Nghe tới vấn đề lương cao còn có cả tiền thưởng, đến kẻ ngốc còn phấn chấn chứ đừng nói là Linh. Quả thực rất hấp dẫn.
- em đi pha cho tôi ly cà phê, tôi còn nhiều việc phải giải quyết.
- đợi một lát.
5 phút sau.
- cà phê của anh.
- giúp tôi sắp xếp tài liệu theo thứ tự ngày tháng, đã kí và chưa kí.
- tôi biết rồi.
Dẫu sao cũng làm nhân viên văn phòng một thời gian, mấy thứ tầm thường như vậy chẳng thể làm khó được Linh. Tuy nhiên ở quá gần tổng giám đốc như vậy, tinh thần muốn thoải mái cũng không được.
Một chị tổ trưởng nhiều khi còn không biết cách đối phó, đây còn là người nắm quyền điều hành lớn nhất công ty, có khả năng sẽ hồn siêu phách lạc.
Đến trưa, Linh đứng dậy nấu cơm. Người ốm thì nên ăn mấy món thanh đạm, ít dầu mỡ, đấy chính là lý thuyết cô lên mạng nghiên cứu mà có.
- ăn cơm thôi.
Linh ở bên ngoài gọi Việt, lúc anh đi ra nhìn thấy mấy món trên bàn cạn văn không biết nên nói gì.Thực đơn gồm thịt luộc, rau luộc, trứng luộc, các loại củ cũng luộc, còn có cả cháo trắng. Linh bảo.
- người ốm nên ăn thanh đạm.
- cũng không tệ.
- để tôi lấy cháo cho anh.
- vậy còn đồ ăn của em?
- tôi ăn luôn với anh. Ăn như vậy có thể giúp giảm cân.
- em giảm cân làm gì?
- sao? Có phải ý anh là dáng người của tôi bây giờ rất cân đối rồi không?
- không phải.
- vậy là gì?
- em không cần giảm cân. Vì có giảm cũng chẳng thể xinh đẹp hơn được.
- mặc kệ tôi.
Một người phụng phịu giận dỗi, người còn lại cố gắng che đi nụ cười.
Ở một nơi khác.
Hai người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tác phong nhàn nhã thưởng thức trà ngon. Họ còn có thể là ai khác, chẳng phải chính là hai bà mẹ muốn con lấy vợ gả chồng nhanh nhất có thể sao?
Mẹ Linh: bà không định về thăm Việt à? Dù sao thằng bé cũng đang ốm.
- tôi mà về thì con bé Linh nó sẽ đi ngay. Như vậy công tôi sắp sếp sẽ đổ sông đổ biển.
- cũng phải. Trong cái rủi có cái may, biết đâu mấy ngày này chăm sóc cho nhau lại có thể tiến triển thêm một bước nữa.
- chắc chắn như vậy rồi.
Giữa trưa nhưng có người vẫn không dừng công việc, cơm còn chưa kịp xuống tới dạ dày đã ôm chặt lấy cái máy tính. Thật không hiểu thú vui kì quái của những người có tiền.
Linh tạm thời làm xong hết việc nên ngồi xem điện thoại một chút, vừa hay có tin nhắn từ Hải.
" em đang làm gì?"
Chuyện của tối hôm đó có lẽ chỉ là hiểu lầm, Linh trả lời Hải.
" em đang nghỉ trưa ".
" hôm qua anh đợi em, không thấy em về nhà "
" à em có việc nên về hơi muộn "
Hải nhìn dòng tin nhắn mà cảm thấy rất buồn. Anh ta đã đợi tới gần sáng, cũng chỉ mong gặp được Linh. Công việc mới rất bận, nếu không phải buổi tối thì không thể gặp.
" tối nay gặp tanh "
" có chuyện gì sao?"
" gặp rồi sẽ nói cho em biết "
Từ cái nhíu mày đến mọi biểu cảm trên gương mặt Linh Việt đều thấy rõ. Nhất là khi thấy cô nhắn tin với ai đó, tâm trạng lập tức bị kéo xuống mà không báo trước.
- em đang làm gì vậy?
- trả lời tin nhắn.
- ừmmm. Tin nhắn của ai?
- liên quan gì anh.
Vài chữ liên quan gì thôi cũng khiến cho tổng giám độc giận dỗi. Rất muốn trừng phạt cô gái ngốc nghếch bên cạnh.
- em dù sao cũng đang là bạn gái tôi, tôi quan tâm đến chuyện đời tư của em một chút không phải hợp lý sao?
- không hợp.
- coi như em được. Tôi khát nước rồi. Còn nữa, phiền em pha giúp ly cà phê khác.
- anh uống nhiều như thế làm gì? Không tốt đâu.
- em quan tâm tôi?
Hai má Linh ửng đỏ. Chỉ là không nói ra thôi nhưng Linh lo lắng cho Việt là thật.
Việt ngồi trong phòng nhận được email từ trợ lý, có nguyên một bảng kế hoạch khoa học cho những người bắt đầu có ý muốn hẹn hò.
" Bước đầu tiên, phải tạo lòng tin với người con gái mình muốn theo đuổi. Phải cho cô ấy cảm giác an toàn, để cô ấy thấy ở cạnh mình sẽ không chịu bất cứ thiệt thòi gì.
Cách 1: Đưa tới những nơi lãng mạn, làm cô ấy vui.
Cách 2: khen cô ấy xin đẹp, khen bất chấp "
Khen sao? Trước giờ chưa từng khen qua người khác. Khen như thế nào bây giờ?
Thôi bỏ qua đi, thực sự không thể ép bản thân nghe theo mấy phương pháp kì quái như vậy.
Lát sau đó Linh đi vào, cô pha cà phê cho Việt với tỉ lệ cà phê rất thấp, suy cho cùng thứ đồ uống đó cũng chẳng tốt lành gì.
- của anh. Tôi đi ra ngoài, còn công việc cần làm.
- đem vào đây làm không được sao?
- sao phải đem vào phòng anh.
- lẽ nào em sợ?
- tôi có gì mà phải sợ.
- sợ ở cạnh tôi sẽ bị phân tâm, em không thể tập trung làm việc.
- tôi không sợ.
Linh hùng hổ ra phòng khách đem theo giấy tờ vào, công việc tất nhiên phải ưu tiên hàng đầu rồi.
Miệt mài mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong, Việt nhìn qua phía Linh thấy cô ngủ gục trên bàn.
Anh đi đến thu dọn đồ rồi ôm Linh đặt lên giường, cô gái ngốc này, chỗ nào cũng có thể ngủ được.
Việt xuống bếp tự mình chuẩn bị bữa tối, cố ý muốn để Linh ngủ thêm một chút.
Những người đàn ông như Việt chính là ngoài lạnh nhưng trong lòng rất ấm áp. Họ luôn sợ sẽ bị tổn thương nên không mở lòng, chỉ có điều người tính không bằng nhân duyên sắp đặt. Thần tình yêu đã nhắm vào rồi thì không thể thoát được.
Hoàng tử làm xong bữa tối nhưng công chúa vẫn chưa thức dậy, còn mất mặt đến mức nằm ngủ không biết nên liệt kê vào tư thế nào. Phim và đời thực quả nhiên khác nhau, bản thân luôn nghĩ sẽ tạo dáng yểu điệu thục nữ nhưng thực tế lại quá xa vời. Ấy vậy mà trong mắt người đàn ông kia lại trở nên đáng yêu một cách kì diệu, quả nhiên thích một người thì mọi thứ từ người ấy đều trở thành đặc biệt.
- Linh.
Việt chưa từng gọi ai nhẹ nhàng như thế.
- dậy ăn cơm.
Con người trên giường nghe tiếng nhưng vẫn trong trạng thái mơ màng.
- mẹ, để con ngủ thêm một chút nữa đi mà.
Linh đưa tay kéo chăn như thói quen, tiếc là chăn không kéo mà lại túm cổ áo Việt kéo xuống, môi chạm môi, Linh cũng vì thế mà tỉnh ngủ.
Giật mình, ngại ngùng rồi chuyển sang tức giận.
- anh làm cái gì vậy? Anh...anh....
- người kéo tôi là em mà.
- anh đứng gần như thế làm gì chứ.
- tôi chỉ muốn gọi em ăn cơm.
Việt bị bờ môi mềm mịn kia làm cho dịu dàng đi 8 phần tính cách, mặt cũng chuyển từ trắng sang hồng rồi thành luôn màu cà chua chín. Nụ hôn đầu tiên của người đàn ông 30 tuổi không ngờ lại bị cướp đi như thế
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.