Chương 21
Trương Huệ
12/12/2019
Việt đang dần không tin được những thứ đang xảy ra. Thật không nghĩ một ngày bản thân mặc áo Doraemon còn đến khu vui chơi dành cho mấy đứa trẻ con. Nhưng biết làm sao được, chỉ cần cô gái bên cạnh cảm thấy vui, cho dù có làm những điều điên khùng hơn nữa cũng không thành vấn đề.
Linh còn đặc biệt chuẩn bị cho việc một cái băng rô màu hồng phấn.
- nào, để em đeo giúp anh.
- em lấy luôn cái khẩu trang cho anh đi, anh là đàn ông, sao có thể đeo mấy cái này chứ.
- anh có đeo không?
- có ( vẻ mặt khóc không được cười cũng không xong. Hay nói cách khác đó chính là cam chịu)
- như vậy có phải ngoan không. Cúi thấp xuống một chút.
Nhìn hai người họ cứ như người khổng lồ và một cô bé tí hon.
Linh: khu vui chơi thẳng tiến.
Việt vào trong ôtô nhìn bản thân qua gương chiếu hậu mà méo mặt. Nếu để người khác nhìn thấy...
Tại khu vui chơi.
- em muốn chơi trò cưỡi ngưạ.
- mai anh đưa em đi.
- đi đâu?
- thì trại ngưạ.
- em muốn cưỡi ngựa gỗ ở kia. Anh có cần khoa chương thế không?
- mấy cái đó...
- đi thôi.
Linh còn không cần để ý Việt có muốn hay là không, lập tức bắt anh ngồi lên ngựa gỗ.
Ra đường không sợ bất cứ một ai, cho dù có bao nhiêu khó khăn trên thương trường cũng đều tự một mình giải quyết. Vậy mà về nhà lại sợ một Nguyễn Ngọc Linh bé nhỏ, vấn đề này không thể nào có thể lý giải được.
Thử tưởng tượng một người đàn ông cao gần mét tám ngồi trên một con ngựa gỗ bé xíu nó sẽ như thế nào, còn giải trí hơn cả một bộ phim hài ấy chứ.
Cho dù là không quen với những thứ đang xảy ra, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Linh thì mọi thay đổi đều xứng đáng.
Việt xuống trước, còn cố ý chuẩn bị cho Linh một món quà làm từ xiên que, vưà có thể ngắm nhìn, còn có thể ăn được.
Hai người họ trước giờ lại chưa từng nghĩ yêu đương sẽ khiến người ta thoải mái như vậy. Còn có suy nghĩ cả đời sẽ không yêu đương nếu chưa tìm được chân mệnh.
Một người quá cuồng công việc, còn một người chỉ vì chứng kiến một vài trường hợp đau khổ vì yêu mà chưa từng dám rung động. Tuy vậy nhưng 25 năm giữ thân như giữ viên kim cương lớn cũng đáng, sau cùng có thể được ở cạnh một người đàn ông tốt.
Linh mải suy nghĩ đến mức Việt ở ngay trước mặt cũng không hề hay biết. Anh búng nhẹ một cái vào mũi khiến cô giật mình.
- em đang nghĩ gì?
Linh nắm chặt lấy tay Việt.
- mình về nhà đi, em muốn uống rượu.
- có chuyện gì? Sao tự nhiên lại muốn uống?
- trước đây em đã từng nghĩ qua rồi. Nếu như em yêu đương thì đầu tiên khi có người yêu là phải tới khi vui chơi, sau đó sẽ cùng uống rượu, làm một vài thứ điên khùng khác.
Linh kéo tay Việt rời khỏi khu vui chơi, nghĩ là phải ngay lập tức thực hiện, đó cũng là lý do Linh đi xem mắt chưa từng chọn bất kì ai, vì những con người nghiêm túc đạo lý đầy người ấy sẽ không bao giờ có thể chấp nhận.
Linh với Việt về nhà cùng với rất nhiều đồ ăn nhanh, Việt mở tủ lấy ra một chai rượu.
- anh có biết sao em lại muốn uống rượu không?
- anh không biết.
- bởi vì khi say từng lời nói ra sẽ tất thật, uống đi.
Linh còn chưa kịp nghe lời nói thật của Việt thì đã say khướt, cô trước giờ chưa từng uống say, vì bản thân luôn có cảm giác không an toàn. Nhưng lần này thì khác, có Việt bên cạnh chính là có mọi thứ phòng vệ.
Linh ngồi lên chân Việt, tay ôm lấy cổ anh ta.
- tại sao anh lại thích em vậy?
Việt gạt mấy sợi tóc rối trên gương mặt nhỏ nhắn kia.
- anh cũng không biết, chỉ là khi ở cạnh em thấy tâm trạng rất thoải mái, không có em anh thấy thiếu vắng, rất nhớ em.
- anh có biết sao em thích anh không? là bởi vì nhìn anh vô cùng quyến rũ, là bởi vì ở cạnh anh rất an tâm.
- ngoan nào, để anh đưa em về phòng.
- không muốn.
Linh đặt hai bàn tay lên má Việt còn tuỳ ý bẹo mấy cái đến đỏ ửng.
- tại sao anh lại đẹp trai như vậy chứ, phá vỡ hết mọi nguyên tắc của em.
- ngoan nào.
- anh có nhớ khi chúng ta ở nha trang cùng nhau không? Khi ấy em đã thích anh rồi. Anh có thích em...không?
Việt ôm Linh vào lòng, thì thầm vào tai cô.
- anh yêu em.
Linh chủ động đặt một nụ hôn lên môi Việt, chỉ là cái hôn của người say nhưng lại khiến cho người ta cuồng loạn.Chẳng có lấy một chút kĩ thuật nhưng nó còn mạnh mẽ hơn mọi loại kích thích, nó khiến cho Việt mất kiểm xoát.
Cả hai người đều có hơi men, lượng hoocmon trong cơ thể tăng nhanh một cách chóng mặt. Hơi thở gấp gáp hơn, tim cũng đập nhanh hơn, triệu chứng nghiêm trọng của yêu quá nhiều.
Linh say rượu như biến thành một người hoàn toàn khác, chủ động và quyến rũ, còn trẻ con thêm chút nũng nịu nữa, nhưng ở vài giây mơ hồ lại vô cùng bá đạo.
- Vũ Hoàng Việt, bây giờ em rất muốn ôm anh.
Việt ôm Linh vào lòng, chỉ muốn cả đời có thể che chở, bảo vệ. Bản thân có ra sao cũng có thể không cần, nhưng cô gái bên cạnh chính là mạng sống.
Tay Linh không ngoan ngoãn mà hết sờ chỗ này tới chỗ kia, nhất là cơ ngực, dường như nó có sức hút rất mạnh.
- anh thử nói xem, anh làm cách nào mà có được cơ thể đẹp như thế này.
- anh tập gym.
- em có thấy anh đi đâu.
- là bởi vì mọi thời gian này đều dành cho em hết rồi.
- có thật không?
Linh ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Việt, cả hai dường như bị quấn vào một thế giới nào đó.
Môi chạm môi, có cảm giác ngọt ngào, cuồng nhiệt. Tổng giám đốc sau khi nghiên cứu đã có kinh nghiệm hơn trước, cũng sẵn sàng dụ thỏ vào hang ăn thịt bất cứ khi nào
Linh còn đặc biệt chuẩn bị cho việc một cái băng rô màu hồng phấn.
- nào, để em đeo giúp anh.
- em lấy luôn cái khẩu trang cho anh đi, anh là đàn ông, sao có thể đeo mấy cái này chứ.
- anh có đeo không?
- có ( vẻ mặt khóc không được cười cũng không xong. Hay nói cách khác đó chính là cam chịu)
- như vậy có phải ngoan không. Cúi thấp xuống một chút.
Nhìn hai người họ cứ như người khổng lồ và một cô bé tí hon.
Linh: khu vui chơi thẳng tiến.
Việt vào trong ôtô nhìn bản thân qua gương chiếu hậu mà méo mặt. Nếu để người khác nhìn thấy...
Tại khu vui chơi.
- em muốn chơi trò cưỡi ngưạ.
- mai anh đưa em đi.
- đi đâu?
- thì trại ngưạ.
- em muốn cưỡi ngựa gỗ ở kia. Anh có cần khoa chương thế không?
- mấy cái đó...
- đi thôi.
Linh còn không cần để ý Việt có muốn hay là không, lập tức bắt anh ngồi lên ngựa gỗ.
Ra đường không sợ bất cứ một ai, cho dù có bao nhiêu khó khăn trên thương trường cũng đều tự một mình giải quyết. Vậy mà về nhà lại sợ một Nguyễn Ngọc Linh bé nhỏ, vấn đề này không thể nào có thể lý giải được.
Thử tưởng tượng một người đàn ông cao gần mét tám ngồi trên một con ngựa gỗ bé xíu nó sẽ như thế nào, còn giải trí hơn cả một bộ phim hài ấy chứ.
Cho dù là không quen với những thứ đang xảy ra, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Linh thì mọi thay đổi đều xứng đáng.
Việt xuống trước, còn cố ý chuẩn bị cho Linh một món quà làm từ xiên que, vưà có thể ngắm nhìn, còn có thể ăn được.
Hai người họ trước giờ lại chưa từng nghĩ yêu đương sẽ khiến người ta thoải mái như vậy. Còn có suy nghĩ cả đời sẽ không yêu đương nếu chưa tìm được chân mệnh.
Một người quá cuồng công việc, còn một người chỉ vì chứng kiến một vài trường hợp đau khổ vì yêu mà chưa từng dám rung động. Tuy vậy nhưng 25 năm giữ thân như giữ viên kim cương lớn cũng đáng, sau cùng có thể được ở cạnh một người đàn ông tốt.
Linh mải suy nghĩ đến mức Việt ở ngay trước mặt cũng không hề hay biết. Anh búng nhẹ một cái vào mũi khiến cô giật mình.
- em đang nghĩ gì?
Linh nắm chặt lấy tay Việt.
- mình về nhà đi, em muốn uống rượu.
- có chuyện gì? Sao tự nhiên lại muốn uống?
- trước đây em đã từng nghĩ qua rồi. Nếu như em yêu đương thì đầu tiên khi có người yêu là phải tới khi vui chơi, sau đó sẽ cùng uống rượu, làm một vài thứ điên khùng khác.
Linh kéo tay Việt rời khỏi khu vui chơi, nghĩ là phải ngay lập tức thực hiện, đó cũng là lý do Linh đi xem mắt chưa từng chọn bất kì ai, vì những con người nghiêm túc đạo lý đầy người ấy sẽ không bao giờ có thể chấp nhận.
Linh với Việt về nhà cùng với rất nhiều đồ ăn nhanh, Việt mở tủ lấy ra một chai rượu.
- anh có biết sao em lại muốn uống rượu không?
- anh không biết.
- bởi vì khi say từng lời nói ra sẽ tất thật, uống đi.
Linh còn chưa kịp nghe lời nói thật của Việt thì đã say khướt, cô trước giờ chưa từng uống say, vì bản thân luôn có cảm giác không an toàn. Nhưng lần này thì khác, có Việt bên cạnh chính là có mọi thứ phòng vệ.
Linh ngồi lên chân Việt, tay ôm lấy cổ anh ta.
- tại sao anh lại thích em vậy?
Việt gạt mấy sợi tóc rối trên gương mặt nhỏ nhắn kia.
- anh cũng không biết, chỉ là khi ở cạnh em thấy tâm trạng rất thoải mái, không có em anh thấy thiếu vắng, rất nhớ em.
- anh có biết sao em thích anh không? là bởi vì nhìn anh vô cùng quyến rũ, là bởi vì ở cạnh anh rất an tâm.
- ngoan nào, để anh đưa em về phòng.
- không muốn.
Linh đặt hai bàn tay lên má Việt còn tuỳ ý bẹo mấy cái đến đỏ ửng.
- tại sao anh lại đẹp trai như vậy chứ, phá vỡ hết mọi nguyên tắc của em.
- ngoan nào.
- anh có nhớ khi chúng ta ở nha trang cùng nhau không? Khi ấy em đã thích anh rồi. Anh có thích em...không?
Việt ôm Linh vào lòng, thì thầm vào tai cô.
- anh yêu em.
Linh chủ động đặt một nụ hôn lên môi Việt, chỉ là cái hôn của người say nhưng lại khiến cho người ta cuồng loạn.Chẳng có lấy một chút kĩ thuật nhưng nó còn mạnh mẽ hơn mọi loại kích thích, nó khiến cho Việt mất kiểm xoát.
Cả hai người đều có hơi men, lượng hoocmon trong cơ thể tăng nhanh một cách chóng mặt. Hơi thở gấp gáp hơn, tim cũng đập nhanh hơn, triệu chứng nghiêm trọng của yêu quá nhiều.
Linh say rượu như biến thành một người hoàn toàn khác, chủ động và quyến rũ, còn trẻ con thêm chút nũng nịu nữa, nhưng ở vài giây mơ hồ lại vô cùng bá đạo.
- Vũ Hoàng Việt, bây giờ em rất muốn ôm anh.
Việt ôm Linh vào lòng, chỉ muốn cả đời có thể che chở, bảo vệ. Bản thân có ra sao cũng có thể không cần, nhưng cô gái bên cạnh chính là mạng sống.
Tay Linh không ngoan ngoãn mà hết sờ chỗ này tới chỗ kia, nhất là cơ ngực, dường như nó có sức hút rất mạnh.
- anh thử nói xem, anh làm cách nào mà có được cơ thể đẹp như thế này.
- anh tập gym.
- em có thấy anh đi đâu.
- là bởi vì mọi thời gian này đều dành cho em hết rồi.
- có thật không?
Linh ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Việt, cả hai dường như bị quấn vào một thế giới nào đó.
Môi chạm môi, có cảm giác ngọt ngào, cuồng nhiệt. Tổng giám đốc sau khi nghiên cứu đã có kinh nghiệm hơn trước, cũng sẵn sàng dụ thỏ vào hang ăn thịt bất cứ khi nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.