Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!
Chương 92: Em có thể im miệng lại, an tĩnh một chút
Phong Lưu Băng
04/04/2017
Vết máu đỏ tươi trên tảng đá đập vào mắt của cô.
“Mặt mày em sao vậy, gặp quỷ à? Còn không mau qua đỡ anh dậy.”
“Lạp Minh, anh nhất định phải chịu đựng, xe cứu thương sẽ đến rất nhanh.”
Hứa Mộ Nhan nức nở, động tác cẩn thận đỡ anh dậy, lo sợ đụng phải cánh tay bị gãy của anh.Truyện đăng tại ddlequydon
“Không phải anh đã nói rồi sao, anh không chết được, em đừng giống như khóc tang vậy.”
Bùi Lạp Minh run lẩy bẩy vươn tay kia lau nước mắt trên mặt cô, gió biển vù vù thổi mạnh vào mặt của hai người.
Lần này nguy hiểm thật, cũng may chỗ hai người nhảy xuống không cao, lại rơi xuống ngay lùm cây cách bờ biển ước chừng hơn hai mươi bước chân.
“Lạp Minh, anh lạnh không?” Hứa Mộ Nhan lo lắng hỏi.
“Nếu em lạnh thì cứ nói, đừng lấy anh làm lá chắn, đến đây anh ôm em.”
Bùi Lạp Minh vừa nói vừa kéo Hứa Mộ Nhan, thấy thế cô không khỏi buồn cười.
Thân thể người này rõ ràng là đang run lẩy bẩy, lại hết lần này tới lần khác cưỡng từ đoạt lý cùng mình.
Hứa Mộ Nhan dựa vào trong ngực anh, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, sao xe cứu thương còn chưa đến.
Vị trí sau gáy của Bùi Lạp Minh bị thương không biết có nghiêm trọng không, trong lòng cô vô cùng sầu lo.
“Là ai gọi điện thoại cấp cứu?”
“Người đâu? Người ở đâu?”
“Chúng tôi là trung tâm cấp cứu, này, ai gọi điện thoại cho chúng tôi!”
“.....”
Hồi lâu, rốt cuộc cô nghe được cách đó không xa truyền tiếng kêu gọi, Hứa Mộ Nhan vui mừng,vội vàng đẩy đẩy Bùi Lạp Minh đang mệt mỏi nhắm mắt.
“Lạp Minh, có người tới cứu chúng ta, anh nhất định phải chống đỡ!”
“Này, chúng tôi ở chỗ này! Ở chỗ này!”
“Này, các anh có nghe tiếng tôi gọi không? Chúng tôi ở chỗ này!”
----- ----- -----
Trên đường đến bệnh viện, Bùi Lạp Minh đã bất tỉnh ba lần, mỗi lần tỉnh lại đều nói gì đó với Hứa Mộ Nhan, nhưng không cũng không nói được hết câu.
Cô sợ hãi kêu tên của anh liên tục, rất sợ anh bất tỉnh rồi sau đó sẽ không tỉnh lại nữa.
Lúc tới bệnh viện Bùi Lạp Minh đã lâm vào hôn mê, đứng trước cửa phòng cấp cứu, Hứa Mộ Nhan nhìn bác sĩ cùng y tá không ngừng chạy vào chạy ra, mà cô ngoại trừ lo lắng không còn cách nào khác.
Mãi đến khi trời gần sáng, đèn phòng cấp cứu mới vụt tắt.
Sau đó bác sĩ đi ra, các y tá đẩy Bùi Lạp Minh ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt anh vô cùng nhợt nhạt.
“Bác sĩ, anh ấy sao rồi?”
“Giải phẫu rất thành công, máu bầm sau ót đã được lấy ra sạch sẽ, chỉ cần đừng để anh ấy bị nhiễm lạnh thì không có vấn đề gì lớn, chờ tinh thần khá hơn thì có thể về nhà điều dưỡng, nhớ phải cho anh ấy ăn thức ăn nhẹ, tạm thời không được ăn thịt cá, đến lúc đó phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.
“Vậy là tốt rồi, bác sĩ vất vả quá.”
Cho đến giờ phút này trái tim treo lơ lửng của Hứa Mộ Nhan rốt cuộc cũng đã hạ xuống.
Hứa Mộ Nhan pha nước ấm mang vào phòng bệnh cẩn thận lau mồ hôi trên mặt anh.
Nhìn anh đang ngủ yên, gương mặt tuấn dật vẫn câu hồn đoạt phách, cô không thể tưởng tượng được anh sẽ vì mình mà nhảy xuống núi.
“Lạp Minh, anh phải khỏe nhanh lên một chút.” Hứa Mộ Nhan thì thầm, cả người nằm ở mép giường, cô phải ở đây chăm sóc anh không thể đi đâu.
Lúc Bùi Lạp Minh tỉnh lại thì thấy một người phụ nữ cười ngu ngơ nằm ở mép giường nhìn anh, quái lạ, sao anh có cảm giác cô cười tươi như hoa vậy.
“Anh đã tỉnh? Có đói bụng không, lát nữa em đi lấy cháo cho anh.” Hứa Mộ Nhan hồn nhiên nhìn anh cười sâu hơn.
Bùi Lạp Minh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó tay phải chống giường ngồi dậy, trên đầu quấn một lớp băng dày, tay trái cũng bị treo ngược, bộ dáng nhìn thật tức cười.
Thấy thế, Hứa Mộ Nhan vội đứng lên đỡ anh xuống giường, giọng nói tràn đầy vui vẻ: “Bây giờ anh có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?”
Bùi Lạp Minh lắc lắc đầu, cau mày nhìn cánh tay bị treo ngược của mình: “Đưa cho anh cái gương.”
Gương?
Anh muốn lấy gương làm gì?
Hứa Mộ Nhan ngạc nhiên nhìn anh, sau đó từ trong túi xách lấy ra một cái gương nhỏ đưa cho anh.đọc truyện trên ddllequydon
Bùi Lạp Minh nhận lấy cái gương, liếc mắt nhìn một cái, gương mặt tuấn tú căng chặt, mắt lướt qua nhìn cô, giọng điệu rất không vui: “Em đang cười bộ dạng quỷ quái này của anh phải không? Từ lúc anh ngủ cười cho đến bây giờ?”
“Nào có, đương nhiên là không phải.” Hứa Mộ Nhan kinh ngạc nói.
Sắc mặt Bùi Lạp Minh lạnh lẽo bán tín bán nghi nhìn cô chằm chằm, anh chợt ném cái gương của cô qua cửa sổ, giận dỗi nói: “ Hễ là gương hay kiếng gì đó có thể soi được lấy đi hết cho anh, đừng để anh nhìn thấy.”
Hứa Mộ Nhan giờ mới hiểu anh để ý cái gì,không nhịn được liền bật cười: “Anh nói coi, anh cũng không phải là phụ nữ, lại sợ bị hủy dung gì chứ, bác sĩ nói thương thế của anh chỉ cần tịnh dưỡng tốt, một thời gian ngắn là có thể xuất viện.”
Bùi Lạp Minh ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Vậy em cười cái gì?”
Cô sờ sờ mặt của mình, quả nhiên khóe miệng thật sự nhếch căng, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận không e dè: “Em thấy…..Mặc dù đầu của anh bị băng bó nhưng vẫn rất tuấn tú y như trước, hơn nữa…..Hơn nữa anh đối với em rất tốt.”
“Tốt như thế nào?” Anh biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
Nhất thời Hứa Mộ Nhan không đoán ra tâm tư của anh, cô đành thuận theo lời của anh: “Anh vì cứu em ngay cả mạng cũng không cần, nhảy theo em xuống núi.”
Nghe được lời nói của cô, gương mặt âm trầm của anh tựa hồ hòa hoãn xuống, coi như cô còn có lương tâm.
Bùi Lạp Minh không tự chủ mở miệng, giọng nói cứng ngắt: “Núi kia không cao lắm, không chết được.”
“Hả, anh biết ngã xuống sẽ không chết tại sao còn nhảy xuống theo em?” Hứa Mộ Nhan cố làm ra vẻ không hiểu hỏi.
Bùi Lạp Minh cứng họng, đôi đồng tử bén ngót nhìn cô: “Anh…..Anh cao hứng, em vừa lòng chưa!”
Nhìn anh một mực cưỡng từ đoạt lý, dáng vẻ so với Hứa Duẫn Kiệt không có gì khác biệt.
Không nghĩ tới anh còn có bộ mặt này.
Hứa Mộ Nhan không trả lời ngay, cô liếc nhìn anh mấy giây rồi mới dịu dàng mở miệng: “Em nói câu kia là thật.”
“Câu nào?” Bùi Lạp Minh không chút suy nghĩ thuận miệng hỏi, anh bước từng bước nhỏ đi về phía cái bàn, tay không tự nhiên nâng tách trà lên.
“Chuyện ly hôn em sẽ không nhắc lại với anh nữa, em biết anh yêu em”
Những lời này, Hứa Mộ Nhan cơ hồ là dùng hết dũng khí để nói ra.
“Phụt-----“
Bùi Lạp Minh ho khan phun toàn bộ nước ra, văng cả lên đồng phục bệnh nhân.
“Em.....” Hứa Mộ Nhan không ngờ anh nghe lời thật lòng của mình lại có phản ứng này, liền cầm khăn lông lau miệng cho anh, chẳng lẽ cô nói nhưng lời này sai rồi sao? truyên chỉ đăng trên ddllequyydonn
Đầu nhón tay của cô xuyên thấu qua khăn lông, nhẹ nhàng mềm mại khiến Bùi Lạp Minh vô cùng hưởng thụ, chờ khóe miệng được lau khô anh mới mở miệng: “Thật là tự luyến.”
“.....”
A, anh vẫn cố ra vẻ trấn định không thừa nhận.
Quên đi, cô không so đo với anh.
Bùi Lạp Minh ‘nhắm mắt theo đuôi’ đến giường bệnh ngồi xuống, giọng điệu kẻ cả: “Lúc nào em cũng phải nhớ anh là ân nhân cứu mạng của em!”
“Dạ dạ dạ, em nhất định ghi nhớ trong lòng.”
Đúng lúc này, Hoắc Noãn, mẹ Bùi cùng Bùi Lạp Thần rối rít chạy tới.
“Lạp Minh, anh làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại rơi xuống lùm cây?”
“Đúng, bác sĩ nói thế nào? Thương thế của con có nghiêm trọng không?”
“Anh, anh và chị dâu không có sao chứ?”
“Mọi người không cần lo lắng, phẫu thuật rất thành công, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là có thể về nhà.”
Hứa Mộ Nhan tiến lên nắm tay mẹ Bùi vội nói.
“Lạp Minh, anh biết không? Vừa nghe tin anh gặp chuyện không may cả người em bối rối, cũng may anh không sao.” Hoắc Noãn đưa tay lôi kéo cánh tay không bị thương của anh, nắm chặt như vậy, đôi mắt ẩm ướt ảm đạm, ngước đầu nhìn Bùi Lạp Minh.
Đôi mắt như thế, dù người có lòng dạ sắt đá sợ là cũng tan chảy.
Thế nhưng với Hứa Mộ Nhan thì đôi mắt đó giống như kim châm, đâm thật sâu vào trái tim của cô.
“Đúng rồi, em sợ thức ăn ở bệnh viện không tốt, cố ý kêu dì Dung cho người nấu vài món ăn mang tới cho anh bồi bổ thân thể.”
“Dì Dung, mau vào.”
Sau đó chỉ thấy dì Dung cầm xách hộp giữ ấm đi vào.
Hứa Mộ Nhan nhìn những món ngon trước mắt, chợt nhớ tới lời bác sĩ đã dặn dò cô là anh phải ăn kiêng. chuong moinhat tai ddLEQUYDON
“Mẹ, bác sĩ nói trong mấy ngày này Lạp Minh chỉ được ăn thức ăn nhẹ.”
“Chị Mộ Nhan, Lạp Minh bị thương như vậy ăn thức ăn nhẹ đâu có dinh dưỡng, chẳng lẽ chị không muốn cho thân thể anh ấy sớm khỏe mạnh?”
Hoắc Noãn không vui nói.
A, Hứa Mộ Nhan kinh ngạc nhìn cô ta, thật không hiểu Hoắc Noãn không biết hay là giả bộ không biết.
Lẽ nào cô ta không hiểu bệnh nhân phải ăn thức ăn nhẹ mới dễ tiêu, thân thể mới sớm khỏe được?
Có điều trước mặt người lớn trong nhà, cô không muốn để cho Hoắc Noãn mất mặt, đành nhìn về phía Bùi Lạp Minh.
“Được rồi được rồi, nếu bác sĩ đã nói như vậy, mọi người còn ầm ĩ cái gì? Không mau mang mấy món ăn này đi.”
“Nhưng mà.....”
“Được rồi Hoắc Noãn, chị dâu vốn là bác sĩ, cô an tĩnh một chút, để cho anh tôi nghĩ ngơi.”
Bùi Lạp Thần cũng tức giận cắt ngang lời cô ta.
Thấy mọi người đều phản bác mình, Hoắc Noãn chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.
Trước mắt cô ta không muốn lộ ra dáng vẻ là một người phụ nữ chanh chua trước mặt Bùi Lạp Minh.
Ánh mắt của Hứa Mộ Nhan ngạc nhiên nhìn về phía anh: “Lạp Minh!”
“Mặt mày em sao vậy, gặp quỷ à? Còn không mau qua đỡ anh dậy.”
“Lạp Minh, anh nhất định phải chịu đựng, xe cứu thương sẽ đến rất nhanh.”
Hứa Mộ Nhan nức nở, động tác cẩn thận đỡ anh dậy, lo sợ đụng phải cánh tay bị gãy của anh.Truyện đăng tại ddlequydon
“Không phải anh đã nói rồi sao, anh không chết được, em đừng giống như khóc tang vậy.”
Bùi Lạp Minh run lẩy bẩy vươn tay kia lau nước mắt trên mặt cô, gió biển vù vù thổi mạnh vào mặt của hai người.
Lần này nguy hiểm thật, cũng may chỗ hai người nhảy xuống không cao, lại rơi xuống ngay lùm cây cách bờ biển ước chừng hơn hai mươi bước chân.
“Lạp Minh, anh lạnh không?” Hứa Mộ Nhan lo lắng hỏi.
“Nếu em lạnh thì cứ nói, đừng lấy anh làm lá chắn, đến đây anh ôm em.”
Bùi Lạp Minh vừa nói vừa kéo Hứa Mộ Nhan, thấy thế cô không khỏi buồn cười.
Thân thể người này rõ ràng là đang run lẩy bẩy, lại hết lần này tới lần khác cưỡng từ đoạt lý cùng mình.
Hứa Mộ Nhan dựa vào trong ngực anh, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, sao xe cứu thương còn chưa đến.
Vị trí sau gáy của Bùi Lạp Minh bị thương không biết có nghiêm trọng không, trong lòng cô vô cùng sầu lo.
“Là ai gọi điện thoại cấp cứu?”
“Người đâu? Người ở đâu?”
“Chúng tôi là trung tâm cấp cứu, này, ai gọi điện thoại cho chúng tôi!”
“.....”
Hồi lâu, rốt cuộc cô nghe được cách đó không xa truyền tiếng kêu gọi, Hứa Mộ Nhan vui mừng,vội vàng đẩy đẩy Bùi Lạp Minh đang mệt mỏi nhắm mắt.
“Lạp Minh, có người tới cứu chúng ta, anh nhất định phải chống đỡ!”
“Này, chúng tôi ở chỗ này! Ở chỗ này!”
“Này, các anh có nghe tiếng tôi gọi không? Chúng tôi ở chỗ này!”
----- ----- -----
Trên đường đến bệnh viện, Bùi Lạp Minh đã bất tỉnh ba lần, mỗi lần tỉnh lại đều nói gì đó với Hứa Mộ Nhan, nhưng không cũng không nói được hết câu.
Cô sợ hãi kêu tên của anh liên tục, rất sợ anh bất tỉnh rồi sau đó sẽ không tỉnh lại nữa.
Lúc tới bệnh viện Bùi Lạp Minh đã lâm vào hôn mê, đứng trước cửa phòng cấp cứu, Hứa Mộ Nhan nhìn bác sĩ cùng y tá không ngừng chạy vào chạy ra, mà cô ngoại trừ lo lắng không còn cách nào khác.
Mãi đến khi trời gần sáng, đèn phòng cấp cứu mới vụt tắt.
Sau đó bác sĩ đi ra, các y tá đẩy Bùi Lạp Minh ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt anh vô cùng nhợt nhạt.
“Bác sĩ, anh ấy sao rồi?”
“Giải phẫu rất thành công, máu bầm sau ót đã được lấy ra sạch sẽ, chỉ cần đừng để anh ấy bị nhiễm lạnh thì không có vấn đề gì lớn, chờ tinh thần khá hơn thì có thể về nhà điều dưỡng, nhớ phải cho anh ấy ăn thức ăn nhẹ, tạm thời không được ăn thịt cá, đến lúc đó phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.
“Vậy là tốt rồi, bác sĩ vất vả quá.”
Cho đến giờ phút này trái tim treo lơ lửng của Hứa Mộ Nhan rốt cuộc cũng đã hạ xuống.
Hứa Mộ Nhan pha nước ấm mang vào phòng bệnh cẩn thận lau mồ hôi trên mặt anh.
Nhìn anh đang ngủ yên, gương mặt tuấn dật vẫn câu hồn đoạt phách, cô không thể tưởng tượng được anh sẽ vì mình mà nhảy xuống núi.
“Lạp Minh, anh phải khỏe nhanh lên một chút.” Hứa Mộ Nhan thì thầm, cả người nằm ở mép giường, cô phải ở đây chăm sóc anh không thể đi đâu.
Lúc Bùi Lạp Minh tỉnh lại thì thấy một người phụ nữ cười ngu ngơ nằm ở mép giường nhìn anh, quái lạ, sao anh có cảm giác cô cười tươi như hoa vậy.
“Anh đã tỉnh? Có đói bụng không, lát nữa em đi lấy cháo cho anh.” Hứa Mộ Nhan hồn nhiên nhìn anh cười sâu hơn.
Bùi Lạp Minh liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó tay phải chống giường ngồi dậy, trên đầu quấn một lớp băng dày, tay trái cũng bị treo ngược, bộ dáng nhìn thật tức cười.
Thấy thế, Hứa Mộ Nhan vội đứng lên đỡ anh xuống giường, giọng nói tràn đầy vui vẻ: “Bây giờ anh có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?”
Bùi Lạp Minh lắc lắc đầu, cau mày nhìn cánh tay bị treo ngược của mình: “Đưa cho anh cái gương.”
Gương?
Anh muốn lấy gương làm gì?
Hứa Mộ Nhan ngạc nhiên nhìn anh, sau đó từ trong túi xách lấy ra một cái gương nhỏ đưa cho anh.đọc truyện trên ddllequydon
Bùi Lạp Minh nhận lấy cái gương, liếc mắt nhìn một cái, gương mặt tuấn tú căng chặt, mắt lướt qua nhìn cô, giọng điệu rất không vui: “Em đang cười bộ dạng quỷ quái này của anh phải không? Từ lúc anh ngủ cười cho đến bây giờ?”
“Nào có, đương nhiên là không phải.” Hứa Mộ Nhan kinh ngạc nói.
Sắc mặt Bùi Lạp Minh lạnh lẽo bán tín bán nghi nhìn cô chằm chằm, anh chợt ném cái gương của cô qua cửa sổ, giận dỗi nói: “ Hễ là gương hay kiếng gì đó có thể soi được lấy đi hết cho anh, đừng để anh nhìn thấy.”
Hứa Mộ Nhan giờ mới hiểu anh để ý cái gì,không nhịn được liền bật cười: “Anh nói coi, anh cũng không phải là phụ nữ, lại sợ bị hủy dung gì chứ, bác sĩ nói thương thế của anh chỉ cần tịnh dưỡng tốt, một thời gian ngắn là có thể xuất viện.”
Bùi Lạp Minh ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Vậy em cười cái gì?”
Cô sờ sờ mặt của mình, quả nhiên khóe miệng thật sự nhếch căng, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận không e dè: “Em thấy…..Mặc dù đầu của anh bị băng bó nhưng vẫn rất tuấn tú y như trước, hơn nữa…..Hơn nữa anh đối với em rất tốt.”
“Tốt như thế nào?” Anh biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
Nhất thời Hứa Mộ Nhan không đoán ra tâm tư của anh, cô đành thuận theo lời của anh: “Anh vì cứu em ngay cả mạng cũng không cần, nhảy theo em xuống núi.”
Nghe được lời nói của cô, gương mặt âm trầm của anh tựa hồ hòa hoãn xuống, coi như cô còn có lương tâm.
Bùi Lạp Minh không tự chủ mở miệng, giọng nói cứng ngắt: “Núi kia không cao lắm, không chết được.”
“Hả, anh biết ngã xuống sẽ không chết tại sao còn nhảy xuống theo em?” Hứa Mộ Nhan cố làm ra vẻ không hiểu hỏi.
Bùi Lạp Minh cứng họng, đôi đồng tử bén ngót nhìn cô: “Anh…..Anh cao hứng, em vừa lòng chưa!”
Nhìn anh một mực cưỡng từ đoạt lý, dáng vẻ so với Hứa Duẫn Kiệt không có gì khác biệt.
Không nghĩ tới anh còn có bộ mặt này.
Hứa Mộ Nhan không trả lời ngay, cô liếc nhìn anh mấy giây rồi mới dịu dàng mở miệng: “Em nói câu kia là thật.”
“Câu nào?” Bùi Lạp Minh không chút suy nghĩ thuận miệng hỏi, anh bước từng bước nhỏ đi về phía cái bàn, tay không tự nhiên nâng tách trà lên.
“Chuyện ly hôn em sẽ không nhắc lại với anh nữa, em biết anh yêu em”
Những lời này, Hứa Mộ Nhan cơ hồ là dùng hết dũng khí để nói ra.
“Phụt-----“
Bùi Lạp Minh ho khan phun toàn bộ nước ra, văng cả lên đồng phục bệnh nhân.
“Em.....” Hứa Mộ Nhan không ngờ anh nghe lời thật lòng của mình lại có phản ứng này, liền cầm khăn lông lau miệng cho anh, chẳng lẽ cô nói nhưng lời này sai rồi sao? truyên chỉ đăng trên ddllequyydonn
Đầu nhón tay của cô xuyên thấu qua khăn lông, nhẹ nhàng mềm mại khiến Bùi Lạp Minh vô cùng hưởng thụ, chờ khóe miệng được lau khô anh mới mở miệng: “Thật là tự luyến.”
“.....”
A, anh vẫn cố ra vẻ trấn định không thừa nhận.
Quên đi, cô không so đo với anh.
Bùi Lạp Minh ‘nhắm mắt theo đuôi’ đến giường bệnh ngồi xuống, giọng điệu kẻ cả: “Lúc nào em cũng phải nhớ anh là ân nhân cứu mạng của em!”
“Dạ dạ dạ, em nhất định ghi nhớ trong lòng.”
Đúng lúc này, Hoắc Noãn, mẹ Bùi cùng Bùi Lạp Thần rối rít chạy tới.
“Lạp Minh, anh làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại rơi xuống lùm cây?”
“Đúng, bác sĩ nói thế nào? Thương thế của con có nghiêm trọng không?”
“Anh, anh và chị dâu không có sao chứ?”
“Mọi người không cần lo lắng, phẫu thuật rất thành công, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là có thể về nhà.”
Hứa Mộ Nhan tiến lên nắm tay mẹ Bùi vội nói.
“Lạp Minh, anh biết không? Vừa nghe tin anh gặp chuyện không may cả người em bối rối, cũng may anh không sao.” Hoắc Noãn đưa tay lôi kéo cánh tay không bị thương của anh, nắm chặt như vậy, đôi mắt ẩm ướt ảm đạm, ngước đầu nhìn Bùi Lạp Minh.
Đôi mắt như thế, dù người có lòng dạ sắt đá sợ là cũng tan chảy.
Thế nhưng với Hứa Mộ Nhan thì đôi mắt đó giống như kim châm, đâm thật sâu vào trái tim của cô.
“Đúng rồi, em sợ thức ăn ở bệnh viện không tốt, cố ý kêu dì Dung cho người nấu vài món ăn mang tới cho anh bồi bổ thân thể.”
“Dì Dung, mau vào.”
Sau đó chỉ thấy dì Dung cầm xách hộp giữ ấm đi vào.
Hứa Mộ Nhan nhìn những món ngon trước mắt, chợt nhớ tới lời bác sĩ đã dặn dò cô là anh phải ăn kiêng. chuong moinhat tai ddLEQUYDON
“Mẹ, bác sĩ nói trong mấy ngày này Lạp Minh chỉ được ăn thức ăn nhẹ.”
“Chị Mộ Nhan, Lạp Minh bị thương như vậy ăn thức ăn nhẹ đâu có dinh dưỡng, chẳng lẽ chị không muốn cho thân thể anh ấy sớm khỏe mạnh?”
Hoắc Noãn không vui nói.
A, Hứa Mộ Nhan kinh ngạc nhìn cô ta, thật không hiểu Hoắc Noãn không biết hay là giả bộ không biết.
Lẽ nào cô ta không hiểu bệnh nhân phải ăn thức ăn nhẹ mới dễ tiêu, thân thể mới sớm khỏe được?
Có điều trước mặt người lớn trong nhà, cô không muốn để cho Hoắc Noãn mất mặt, đành nhìn về phía Bùi Lạp Minh.
“Được rồi được rồi, nếu bác sĩ đã nói như vậy, mọi người còn ầm ĩ cái gì? Không mau mang mấy món ăn này đi.”
“Nhưng mà.....”
“Được rồi Hoắc Noãn, chị dâu vốn là bác sĩ, cô an tĩnh một chút, để cho anh tôi nghĩ ngơi.”
Bùi Lạp Thần cũng tức giận cắt ngang lời cô ta.
Thấy mọi người đều phản bác mình, Hoắc Noãn chỉ đành ngoan ngoãn im lặng.
Trước mắt cô ta không muốn lộ ra dáng vẻ là một người phụ nữ chanh chua trước mặt Bùi Lạp Minh.
Ánh mắt của Hứa Mộ Nhan ngạc nhiên nhìn về phía anh: “Lạp Minh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.