Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!
Chương 38: Tôi có thể đi không
Phong Lưu Băng
20/04/2015
Bàn tay nhẵn nhụi quét qua làm làn da nóng rực của anh trở nên mát rượi, khiến anh không khỏi thoải mái khẽ rên một tiếng. Thần trí bị hơi nóng làm cho choáng váng không chút nghĩ ngợi liền một tay kéo cơ thể mềm mại sau lưng vào trong ngực. . .
Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực như rắn, cánh tay mềm mại thuận thế vòng lên gáy anh, môi đỏ mọng diễm lệ mập mờ ở khóe miệng anh thì thầm:
- Lạp minh, khó chịu thì đến hôn em, em nguyện ý chia sẻ với anh.
Con ngươi đen sâu thẳm tựa bầu trời đêm của Bùi Lạp Minh bị dục vọng đang kêu gào trong cơ thể biến thành sương mù dày đặc, sau đó anh mê muội tiến đến hôn lên hai mảnh môi đỏ mọng dụ hoặc.
- Mộ Nhan. . . - Đôi mắt Bùi Lạp Minh khép hờ, tinh thần rã rời lẩm bẩm một câu.
Trong nháy mắt hai chữ thật giống như hóa thành hai lưỡi kiếm sắc bén hung hăng đâm vào tim Hạ Tình, làm đau một mảng. . .
Cho tới giờ phút này cô rất hận, nhưng cô không quan tâm, cô đối với anh là tình thế bắt buộc!
——— tuyến phân cách ————
Ngày hôm sau, khi Hứa Mộ Nhan tiễn bệnh nhân cuối cùng xong, ngoài cửa sổ đã đã hiện lên vầng trăng sáng. Cả người cô hơi đau nhức, nhất là ở eo, đoán chừng là do thời gian ngồi quá lâu. . .
Sau đó cô đứng lên đi tới phòng trà nước tự mình pha một ly cà phê, tự nói với mình uống xong cà phê thì nên về nhà. . .
Cầm cà phê trong tay, Hứa Mộ Nhan đi tới dựa cửa sổ hướng ra đường phố, lặng lẽ tựa bên cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn đoàn người rộn ràng trên đường phố, không yên lòng suy nghĩ lung tung. . .
Không biết hiện tại Bùi Lạp Minh đã tan việc chưa. . .
- ***! Điện thoại di động của người nào đó vang lên nửa ngày rồi mà không nhận vậy? Nếu là không muốn nhận thì tắt nó đi, đừng ở đó cản trở tôi viết báo cáo! Mạch suy nghĩ đều bị tiếng chuông này xua đuổi đi cả!
Lúc này Hứa Mộ Nhan đang cầm cà phê trong tay ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, bất thình lình bị một vị bác sĩ thâm niên tính tình không tốt lắm lớn tiếng gào to làm cho hoảng sợ.
Khôi phục tinh thần lại, cô mới phát hiện tiếng chuông reo không ngừng người nọ nói chính là điện thoại di động trong túi mình, cô vội vàng để cái cốc trong tay xuống, vừa nói xin lỗi vừa chạy về chỗ ngồi nhận điện thoại, cũng không nhìn là ai đã lập tức tiếp điện thoại. . .
- A lô, xin chào. - Lòng bàn tay Hứa Mộ Nhan che miệng, đi tới hành lang, một mặt nhỏ giọng nói.
- Thiếu phu nhân, ngại quá đã làm phiền cô, tôi là thư ký An Thần của Bùi Tổng, có thể phiền cô đưa di động cho Bùi Tổng nghe một lát được không? - Giọng điệu của anh rất cấp bách.
- Hả? - Nghe được vẻ mặt cô mơ hồ chớp chớp mắt hỏi.
- Vì từ xế chiều điện thoại Bùi Tổng bắt đầu không gọi được, công ty đột nhiên có việc gấp cần báo cáo với anh ấy. - Thư ký giải thích.
Hứa Mộ Nhan dùng thời gian mấy giây mới hiểu được, anh ta cho rằng cô và Bùi Lạp Minh ở cùng nhau, đúng không?
- Chuyện đó, anh ấy. . . anh ấy không ở cùng tôi.
Bên đầu điện thoại kia trầm ngâm một lát, thì thào nói:
- Đây thật lạ, tôi nghĩ là anh ấy đi chúc mừng sinh nhật cùng với cô.
Chúc mừng sinh nhật?
Nghe hai chữ này, lòng Hứa Mộ Nhan hoàn toàn đều là kinh ngạc. Một giây kế tiếp cô mới thực sự chứng thực với thư ký:
- Anh vừa nói hôm nay là sinh nhật anh ấy?
- Đúng vậy thưa thiếu phu nhân. Không phải cô và Bùi Tổng không sống chung đấy chứ? - Trong giọng điệu của thư ký tồn tại một tia không thể tưởng tượng nổi.
- Chuyện này. . . chuyện này. . . bởi vì hôm nay bệnh nhân tương đối nhiều, nên tôi dự định đợi đến sau khi tan việc mới đi cùng với anh ấy.
Hứa Mộ Nhan vội vàng tìm lý do bào chữa nói, nếu để người khác biết ngay cả sinh nhật chồng mình một chút cô cũng không biết, chẳng phải sẽ bị cười nhạo. . .
- A, hoá ra là như vậy, tôi hiểu được, vậy tôi tìm kỹ chút nữa, ngại quá đã quấy rầy công việc của cô.
Nghe vậy, lúc anh ta sắp cúp điện thoại Hứa Mộ Nhan vội vàng kêu lên:
- Đợi chút. . . Tôi. . . dù sao tôi cũng xong việc rồi, có thể đi tìm anh ấy với anh không?
Lời tác giả:
Bùi thiếu của chúng ta đi đâu đây? Cùng nhau nhìn xem, sắp tới Hứa Mộ Nhan sẽ nghe được một bí mật làm cô chấn động. . . Các cô bé hãy bảo vệ thật tốt, nếu không thảnh thơi nhỏ giọt -. – (nói thật mấy lời tác giả em chém gần 60%)
Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực như rắn, cánh tay mềm mại thuận thế vòng lên gáy anh, môi đỏ mọng diễm lệ mập mờ ở khóe miệng anh thì thầm:
- Lạp minh, khó chịu thì đến hôn em, em nguyện ý chia sẻ với anh.
Con ngươi đen sâu thẳm tựa bầu trời đêm của Bùi Lạp Minh bị dục vọng đang kêu gào trong cơ thể biến thành sương mù dày đặc, sau đó anh mê muội tiến đến hôn lên hai mảnh môi đỏ mọng dụ hoặc.
- Mộ Nhan. . . - Đôi mắt Bùi Lạp Minh khép hờ, tinh thần rã rời lẩm bẩm một câu.
Trong nháy mắt hai chữ thật giống như hóa thành hai lưỡi kiếm sắc bén hung hăng đâm vào tim Hạ Tình, làm đau một mảng. . .
Cho tới giờ phút này cô rất hận, nhưng cô không quan tâm, cô đối với anh là tình thế bắt buộc!
——— tuyến phân cách ————
Ngày hôm sau, khi Hứa Mộ Nhan tiễn bệnh nhân cuối cùng xong, ngoài cửa sổ đã đã hiện lên vầng trăng sáng. Cả người cô hơi đau nhức, nhất là ở eo, đoán chừng là do thời gian ngồi quá lâu. . .
Sau đó cô đứng lên đi tới phòng trà nước tự mình pha một ly cà phê, tự nói với mình uống xong cà phê thì nên về nhà. . .
Cầm cà phê trong tay, Hứa Mộ Nhan đi tới dựa cửa sổ hướng ra đường phố, lặng lẽ tựa bên cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn đoàn người rộn ràng trên đường phố, không yên lòng suy nghĩ lung tung. . .
Không biết hiện tại Bùi Lạp Minh đã tan việc chưa. . .
- ***! Điện thoại di động của người nào đó vang lên nửa ngày rồi mà không nhận vậy? Nếu là không muốn nhận thì tắt nó đi, đừng ở đó cản trở tôi viết báo cáo! Mạch suy nghĩ đều bị tiếng chuông này xua đuổi đi cả!
Lúc này Hứa Mộ Nhan đang cầm cà phê trong tay ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, bất thình lình bị một vị bác sĩ thâm niên tính tình không tốt lắm lớn tiếng gào to làm cho hoảng sợ.
Khôi phục tinh thần lại, cô mới phát hiện tiếng chuông reo không ngừng người nọ nói chính là điện thoại di động trong túi mình, cô vội vàng để cái cốc trong tay xuống, vừa nói xin lỗi vừa chạy về chỗ ngồi nhận điện thoại, cũng không nhìn là ai đã lập tức tiếp điện thoại. . .
- A lô, xin chào. - Lòng bàn tay Hứa Mộ Nhan che miệng, đi tới hành lang, một mặt nhỏ giọng nói.
- Thiếu phu nhân, ngại quá đã làm phiền cô, tôi là thư ký An Thần của Bùi Tổng, có thể phiền cô đưa di động cho Bùi Tổng nghe một lát được không? - Giọng điệu của anh rất cấp bách.
- Hả? - Nghe được vẻ mặt cô mơ hồ chớp chớp mắt hỏi.
- Vì từ xế chiều điện thoại Bùi Tổng bắt đầu không gọi được, công ty đột nhiên có việc gấp cần báo cáo với anh ấy. - Thư ký giải thích.
Hứa Mộ Nhan dùng thời gian mấy giây mới hiểu được, anh ta cho rằng cô và Bùi Lạp Minh ở cùng nhau, đúng không?
- Chuyện đó, anh ấy. . . anh ấy không ở cùng tôi.
Bên đầu điện thoại kia trầm ngâm một lát, thì thào nói:
- Đây thật lạ, tôi nghĩ là anh ấy đi chúc mừng sinh nhật cùng với cô.
Chúc mừng sinh nhật?
Nghe hai chữ này, lòng Hứa Mộ Nhan hoàn toàn đều là kinh ngạc. Một giây kế tiếp cô mới thực sự chứng thực với thư ký:
- Anh vừa nói hôm nay là sinh nhật anh ấy?
- Đúng vậy thưa thiếu phu nhân. Không phải cô và Bùi Tổng không sống chung đấy chứ? - Trong giọng điệu của thư ký tồn tại một tia không thể tưởng tượng nổi.
- Chuyện này. . . chuyện này. . . bởi vì hôm nay bệnh nhân tương đối nhiều, nên tôi dự định đợi đến sau khi tan việc mới đi cùng với anh ấy.
Hứa Mộ Nhan vội vàng tìm lý do bào chữa nói, nếu để người khác biết ngay cả sinh nhật chồng mình một chút cô cũng không biết, chẳng phải sẽ bị cười nhạo. . .
- A, hoá ra là như vậy, tôi hiểu được, vậy tôi tìm kỹ chút nữa, ngại quá đã quấy rầy công việc của cô.
Nghe vậy, lúc anh ta sắp cúp điện thoại Hứa Mộ Nhan vội vàng kêu lên:
- Đợi chút. . . Tôi. . . dù sao tôi cũng xong việc rồi, có thể đi tìm anh ấy với anh không?
Lời tác giả:
Bùi thiếu của chúng ta đi đâu đây? Cùng nhau nhìn xem, sắp tới Hứa Mộ Nhan sẽ nghe được một bí mật làm cô chấn động. . . Các cô bé hãy bảo vệ thật tốt, nếu không thảnh thơi nhỏ giọt -. – (nói thật mấy lời tác giả em chém gần 60%)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.