Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Chương 157: Khoản vay nặng lãi (4)
Tố Diện Yêu Nhiêu
19/01/2015
Du Thần Ích dẫn Văn Hinh về nhà, Diêu Phương và lạc Tình đang ăn cơm tối, thấy Văn Hinh, hai người đều tỏ vẻ sửng sốt.
“ Anh họ, sao anh lại đem người phụ nữ này về.”
Lạc Tình khó hiểu, vừa nhìn thấy Văn Hinh, lửa giận trong bụng cô ta bùng lên, hận không thể khiến người phụ nữ này vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt cô ta vậy.
Diêu Phương không nói gì, chỉ dùng ánh mắt như muốn hỏi Du Thần Ích, hi vọng hắn sẽ cho bà một đáp án.
Du Thần Ích đi tới bên cạnh Diêu Phương, nhàn nhạt nói:
“ Mẹ, Văn Hinh mang thai, đứa bé này … là của con.”
Hắn vốn định nói đứa bé có thể là của hắn, nhưng lời ra tới khóe miệng lại biến thành là của hắn.
Nghe vậy, Diêu Phương lạnh nhạt , tròng mắt xẹt qua một tia vui mừng, nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt hỏi Văn Hinh:
“ Mấy tháng rồi?”
“ Một tháng.”
Văn Hinh nhẹ giọng trả lời, cô đối với người phụ nữ cường thế ung dung cao quý này vừa kính trọng vừa sợ hãi.
Diêu Phương nghe xong cúi xuống suy nghĩ một lát, rồi mới ngẩng đầu lên, thần sắc lạnh nhạt hỏi Văn Hinh
“ Ăn cơm chưa?’
Thấy Văn Hinh lắc đầu, cô lập tức gọi dì Lý lấy thêm bát đũa cho Văn Hinh và Du Thần Ích
một cái, nàng lập tức gọi tới Lý mụ cho văn hinh cùng du sáng sớm ích thêm phó bát đũa.
Lạc Tình nghe tin Văn Hinh mang thai con của Du Thần Ích, đầu tiên thấy khiếp sợ, sau đó cắn chặt răng, hận ý từ đáy mắt chợt lóe rồi chợt tắt.
Ăn cơm xong, Diêu Phương gọi Văn Hinh tiến vào phòng mình, bà ngồi trên ghế salon quan sát Văn Hinh vẫn một mực đứng cúi đầu, một hồi lâu mới nhàn nhạt hỏi:
“ Cô xác định đứa bé này là con của Thần ích sao?’
"Xác định." Văn hinh khẽ gật đầu, trên mặt không mang chút biểu cảm gì, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khổ sở. chẳng lẽ trong mắt của họ, cô khiến họ nghi ngờ thế sao? Rõ ràng là con cháu nhà họ Du, chung quy lại lại bị nghi ngờ là con người khác, đây là đag đánh giá cao sức quyến rũ của cô, hay là họ đang đánh giá thấp chính mình.
Nghe vậy, Diêu Phương không hỏi thêm nữa, lấy ra bản hợp đồng trên bàn trà, nói với Văn Hinh:
“ đây là bản hợp đồng tôi mới soạn ra, chỉ cần cô sinh xong đứa bé này, nếu đúng là con cháu nhà họ Du, thì năm trăm vạn như chúng ta đã định từ trước vẫn là của cô, còn nữa lần trước bạn cô thay cô trả năm trăm vạn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi cũng trả lại cho cô. Nhưng nếu như, đứa bé này không phải con cháu nhà họ Du, cô phải bồi thường cho chúng tôi mười triệu, cô thấy thế nào?’
"Có thể!" Văn Hinh không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng ngay lập tức, đứa bé trong bụng cô vốn là con Du Thần Ích, cô căn bản không cần suy tính cái gì nữa. hơn nữa lần này, không chỉ có thể xóa đi khoản nợ mười triệu với Du Thần Ích, mà còn có thể trả lại năm trăm vạn mà Lăng hạo Hiên đã thay cô trả, ngoài ra cô còn có được năm trăm vạn, cô còn suy tính cái gì nữa.
“ Anh họ, sao anh lại đem người phụ nữ này về.”
Lạc Tình khó hiểu, vừa nhìn thấy Văn Hinh, lửa giận trong bụng cô ta bùng lên, hận không thể khiến người phụ nữ này vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt cô ta vậy.
Diêu Phương không nói gì, chỉ dùng ánh mắt như muốn hỏi Du Thần Ích, hi vọng hắn sẽ cho bà một đáp án.
Du Thần Ích đi tới bên cạnh Diêu Phương, nhàn nhạt nói:
“ Mẹ, Văn Hinh mang thai, đứa bé này … là của con.”
Hắn vốn định nói đứa bé có thể là của hắn, nhưng lời ra tới khóe miệng lại biến thành là của hắn.
Nghe vậy, Diêu Phương lạnh nhạt , tròng mắt xẹt qua một tia vui mừng, nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt hỏi Văn Hinh:
“ Mấy tháng rồi?”
“ Một tháng.”
Văn Hinh nhẹ giọng trả lời, cô đối với người phụ nữ cường thế ung dung cao quý này vừa kính trọng vừa sợ hãi.
Diêu Phương nghe xong cúi xuống suy nghĩ một lát, rồi mới ngẩng đầu lên, thần sắc lạnh nhạt hỏi Văn Hinh
“ Ăn cơm chưa?’
Thấy Văn Hinh lắc đầu, cô lập tức gọi dì Lý lấy thêm bát đũa cho Văn Hinh và Du Thần Ích
một cái, nàng lập tức gọi tới Lý mụ cho văn hinh cùng du sáng sớm ích thêm phó bát đũa.
Lạc Tình nghe tin Văn Hinh mang thai con của Du Thần Ích, đầu tiên thấy khiếp sợ, sau đó cắn chặt răng, hận ý từ đáy mắt chợt lóe rồi chợt tắt.
Ăn cơm xong, Diêu Phương gọi Văn Hinh tiến vào phòng mình, bà ngồi trên ghế salon quan sát Văn Hinh vẫn một mực đứng cúi đầu, một hồi lâu mới nhàn nhạt hỏi:
“ Cô xác định đứa bé này là con của Thần ích sao?’
"Xác định." Văn hinh khẽ gật đầu, trên mặt không mang chút biểu cảm gì, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khổ sở. chẳng lẽ trong mắt của họ, cô khiến họ nghi ngờ thế sao? Rõ ràng là con cháu nhà họ Du, chung quy lại lại bị nghi ngờ là con người khác, đây là đag đánh giá cao sức quyến rũ của cô, hay là họ đang đánh giá thấp chính mình.
Nghe vậy, Diêu Phương không hỏi thêm nữa, lấy ra bản hợp đồng trên bàn trà, nói với Văn Hinh:
“ đây là bản hợp đồng tôi mới soạn ra, chỉ cần cô sinh xong đứa bé này, nếu đúng là con cháu nhà họ Du, thì năm trăm vạn như chúng ta đã định từ trước vẫn là của cô, còn nữa lần trước bạn cô thay cô trả năm trăm vạn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi cũng trả lại cho cô. Nhưng nếu như, đứa bé này không phải con cháu nhà họ Du, cô phải bồi thường cho chúng tôi mười triệu, cô thấy thế nào?’
"Có thể!" Văn Hinh không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng ngay lập tức, đứa bé trong bụng cô vốn là con Du Thần Ích, cô căn bản không cần suy tính cái gì nữa. hơn nữa lần này, không chỉ có thể xóa đi khoản nợ mười triệu với Du Thần Ích, mà còn có thể trả lại năm trăm vạn mà Lăng hạo Hiên đã thay cô trả, ngoài ra cô còn có được năm trăm vạn, cô còn suy tính cái gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.