Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Chương 77: Nếu không coi trọng tiền và địa vị của tôi, tại sao còn phải bò lên giường của tôi? ( 5)
Tố Diện Yêu Nhiêu
19/01/2015
Cảm nhận được cái sự tức giận trong người kia đang bộc phát, Văn Hinh không nhịn được lùi về phía sau một bước, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng mà không hề biểu hiện ra mặt, mà vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Du Thần Ích, không hề có ý định lùi lại .
“ Anh cũng không hơn gì?” Văn Hinh lùi về phía sau, Du Thần Ích lại tiến thêm lên một bước, trên khuôn mặt tuấn mỹ bây giờ chứa đựng toàn vẻ khinh bỉ, anh ta cười lạnh:” Cô đã không để ý tới tôi, tại sao đuổi thế nào cũng không đi? Cô đã không để ý tôi, hôm nay cô còn đứng ở đây làm gì?”
Nghe vậy, sắc mặt Văn hinh hơi biến sắc, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu cúi đầu,” Tôi vì sao vẫn đứng ở chỗ này xem sắc mặt của anh, chẳng lẽ anh còn không biết?”
"Dĩ nhiên là tôi biết, cô không phải là vì tiền sao?” Du Thần ích cười lạnh một tiếng,” Nói mình thanh cao, thực ra thì cũng chỉ vì tiền mà tình nguyện bán thân thể cùng linh hồn của người phụ nữ. Trong mắt tôi, cô với những cô gái làm ở quán bar vào ban đêm không có gì khác nhau.”
"Vậy sao?" Văn Hinh cười khổ một cái, nụ cười sau lưng kia, như là ăn sống mấy trăm cân Hoàng Liên vậy( ta cũng chả biết là cái gì), đây chính là khổ sở, lại khiến trong lòng Du Thần Ích có chút ngột ngạt.
"Anh đã coi tôi như những cô gái làm ở quán bar vào ban đêm, anh không muốn nhìn thấy tôi, tại sao không thể lên giường với tôi?” Cô gương mắt nhìn anh ta, nhướng mày, đầy vẻ khiêu khích,” Có phải anh sợ cùng tôi lên giường rồi sẽ yêu tôi, sau đó không thể bỏ mặc tôi?” Cô buồn cười nhìn anh ta, cũng không ngại bên cạnh còn có người khác, mà nói ra những lời nhạo báng.
"Cô ——" Du Thần Ích vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm người phụ nữ phách lối trước mặt mình, hận không thể xé nát mặt cô ra, “ Được, cô không phải là luôn muốn lên giường cùng tôi ư, vậy hiện tại tôi thành toàn cô!” Anh ta cắn răng nghiến lợi nói, đưa tay kéo cổ tay Văn Hinh, lôi cô đi xuống dưới lầu.
"Anh muốn làm gì?" Văn Hinh bắt đầu luống cuống, liều mạng muốn tránh bàn tay của Du Thần Ích, nhưng mà Du Thần Ích dùng sức quá mạnh, bất luận cô có dùng sức cũng không thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta, “ Cậu Buông cô ấy ra” wey wey wey…” ( như kiểu này, này , này… ý). Lam Dật Thần vẫn đứng bên quan sát mọi chuyện xảy ra, thấy thế cũng trở nên gấp gáp, vội vàng muốn ngăn Du Thần Ích,” Cái đó cậu…”
"Cút ngay!" Du Thần Ích vương một tay, thiếu chút nữa đẩy ngã hắn.
"Thần Ích!” Diêu Phương cũng đứng lên, muốn hét bảo Du Thần Ích ngừng lại, nhưng mà Du Thần Ích lại ngoảnh mặt làm ngơ, mạnh mẽ kéo Văn Hinh đi tới tầng hầm .
"Anh họ______” Nghe thấy Du Thần Ích muốn làm chuyện kia với Văn Hinh, Lạc Tình cũng gấp, vội vàng tiến lên muốn ngăn cản Du Thần Ích, lại bị Diêu Phương kéo lại, “ Bác______” Cô ta có chút khó hiểu nhìn Diêu Phương, vô cùng nóng nảy.
Diêu Phương đưa mắt nhìn Du Thần Ích kéo Văn Hinh xuống tầm hầm, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
“ Anh cũng không hơn gì?” Văn Hinh lùi về phía sau, Du Thần Ích lại tiến thêm lên một bước, trên khuôn mặt tuấn mỹ bây giờ chứa đựng toàn vẻ khinh bỉ, anh ta cười lạnh:” Cô đã không để ý tới tôi, tại sao đuổi thế nào cũng không đi? Cô đã không để ý tôi, hôm nay cô còn đứng ở đây làm gì?”
Nghe vậy, sắc mặt Văn hinh hơi biến sắc, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu cúi đầu,” Tôi vì sao vẫn đứng ở chỗ này xem sắc mặt của anh, chẳng lẽ anh còn không biết?”
"Dĩ nhiên là tôi biết, cô không phải là vì tiền sao?” Du Thần ích cười lạnh một tiếng,” Nói mình thanh cao, thực ra thì cũng chỉ vì tiền mà tình nguyện bán thân thể cùng linh hồn của người phụ nữ. Trong mắt tôi, cô với những cô gái làm ở quán bar vào ban đêm không có gì khác nhau.”
"Vậy sao?" Văn Hinh cười khổ một cái, nụ cười sau lưng kia, như là ăn sống mấy trăm cân Hoàng Liên vậy( ta cũng chả biết là cái gì), đây chính là khổ sở, lại khiến trong lòng Du Thần Ích có chút ngột ngạt.
"Anh đã coi tôi như những cô gái làm ở quán bar vào ban đêm, anh không muốn nhìn thấy tôi, tại sao không thể lên giường với tôi?” Cô gương mắt nhìn anh ta, nhướng mày, đầy vẻ khiêu khích,” Có phải anh sợ cùng tôi lên giường rồi sẽ yêu tôi, sau đó không thể bỏ mặc tôi?” Cô buồn cười nhìn anh ta, cũng không ngại bên cạnh còn có người khác, mà nói ra những lời nhạo báng.
"Cô ——" Du Thần Ích vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm người phụ nữ phách lối trước mặt mình, hận không thể xé nát mặt cô ra, “ Được, cô không phải là luôn muốn lên giường cùng tôi ư, vậy hiện tại tôi thành toàn cô!” Anh ta cắn răng nghiến lợi nói, đưa tay kéo cổ tay Văn Hinh, lôi cô đi xuống dưới lầu.
"Anh muốn làm gì?" Văn Hinh bắt đầu luống cuống, liều mạng muốn tránh bàn tay của Du Thần Ích, nhưng mà Du Thần Ích dùng sức quá mạnh, bất luận cô có dùng sức cũng không thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta, “ Cậu Buông cô ấy ra” wey wey wey…” ( như kiểu này, này , này… ý). Lam Dật Thần vẫn đứng bên quan sát mọi chuyện xảy ra, thấy thế cũng trở nên gấp gáp, vội vàng muốn ngăn Du Thần Ích,” Cái đó cậu…”
"Cút ngay!" Du Thần Ích vương một tay, thiếu chút nữa đẩy ngã hắn.
"Thần Ích!” Diêu Phương cũng đứng lên, muốn hét bảo Du Thần Ích ngừng lại, nhưng mà Du Thần Ích lại ngoảnh mặt làm ngơ, mạnh mẽ kéo Văn Hinh đi tới tầng hầm .
"Anh họ______” Nghe thấy Du Thần Ích muốn làm chuyện kia với Văn Hinh, Lạc Tình cũng gấp, vội vàng tiến lên muốn ngăn cản Du Thần Ích, lại bị Diêu Phương kéo lại, “ Bác______” Cô ta có chút khó hiểu nhìn Diêu Phương, vô cùng nóng nảy.
Diêu Phương đưa mắt nhìn Du Thần Ích kéo Văn Hinh xuống tầm hầm, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.